Giúp Bành Viễn Chinh mở cửa xong, Nghiêm Hoa vừa lầm bầm, vừa giúp Bành Viễn Chinh pha trà giải rượu. Cô lải nhải cứ như một người vợ trách chồng, khiến Bành Viễn Chinh không khỏi cười khổ, thầm nghĩ, phải chăng Tả Kiến ngoại tình cũng liên quan tới cái tật hay cằn nhằn này của cô? Nếu là mình, chắc chắn cũng không chịu được!
Hắn nằm trên ghế salon, cảm giác say dâng trào, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nghiêm Hoa bưng một chậu nước nóng tới, tức giận để trên mặt đất:
- Đàn ông các người ấy, thấy rượu là uống chết bỏ, dậy rửa mặt nhanh đi!
Nghiêm Hoa nói xong, thấy Bành Viễn Chinh không nhúc nhích, nhíu mày, biết là hắn đã ngủ. Do dự một lát, cô nhúng ướt khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt cho Bành Viễn Chinh, rồi cẩn thận cởi giày vớ của hắn ra, đổi một cái khăn lông, dùng nước ấm lau chân cho hắn.
Sau đó cô tới phòng ngủ, mang một cái chăn lại đắp cho Bành Viễn Chinh, đứng tại chỗ ngắm nhìn vị Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi, ánh mắt lấp lánh, một lúc lâu sau, thở dài một tiếng.
Nghiêm Hoa xoay người đi, định giúp Bành Viễn Chinh dọn dẹp phòng. Nhưng căn phòng cũng khá ngăn nắp, vì mấy hôm trước Mạnh Lâm và Phùng Thiến Như ở đây. Nghiêm Hoa thấy không có gì để thu dọn, rón rén bước ra, đóng cửa, lặng lẽ trở về nhà.
Cô vừa mới xuống lầu, Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế và thương mại Mã Thiên Quân từ trên lầu đi xuống, nhìn theo bóng lưng Nghiêm Hoa một cái, rồi bước tới nhẹ nhàng gõ cửa phòng Bành Viễn Chinh. Nhưng gõ một lúc, không có ai mở cửa, Mã Thiên Quân bất đắc dĩ đành lên lầu, y ngụ ở lầu trên.
Bành Viễn Chinh nằm trên salon mơ màng ngủ, tiếng chuông điện thoại bên cạnh chợt vang lên, hắn cố hết sức mở mắt, theo phản xạ nhấc ông nghe lên a lô một tiếng, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói đầy phấn khởi của Mạnh Hiểu Quyên:
- Viễn Chinh, em làm sao thế? Gọi điện thoại mấy lần cũng không bắt máy! Chị cho em biết nhé, em lập tức chạy về thành phố, có một chuyện rất vui mừng!
Bành Viễn Chinh rất nhức đầu, hờ hững ừm một tiếng, thuận miệng hỏi:
- Chuyện vui gì vậy?
- Thiến Như có tin vui! Thiến Như có mang, em biết không?!
Lời của Mạnh Hiểu Quyên như sấm sét nổ bên tai Bành Viễn Chinh, hắn giật mình, lập tức ngồi bật dậy, lớn tiếng hỏi:
- Thật không?
Mạnh Hiểu Quyên cười, gắt khẽ:
- Chị lừa em được sao? Chị đang ở nhà em đây!
Bành Viễn Chinh cười hả hả, cảm giác say lập tức tan biến. Hắn lớn tiếng nói:
- Em lập tức về ngay, lập tức về ngay đây!
Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho Điền Minh ở một tòa nhà khác trong ký túc xá, nhưng không ai tiếp. Hắn nhíu mày, chợt nhớ hôm nay Điền Minh xin phép hắn đi mua đồ kết hôn.
Qua Tết, Điền Minh sẽ kết hôn, người yêu của cậu ta là Khổng Hiểu Yến ở trạm thủy lợi thị trấn Vân Thủy.
Bành Viễn Chinh suy nghĩ một chút, rồi gọi điện cho Hoắc Quang Minh.
Hoắc Quang Minh cơm nước xong, đang xem ti vi. Vợ hắn đang giúp con làm bài. Chuông điện thoại vang lên, Hoắc Quang Minh định tới bắt máy, Vương Bình vợ hắn đã vừa lầm bầm vừa đi tới nhận điện thoại "Buổi tối cũng không để cho người ta được yên!"
Vương Bình nhấc ống nghe lên, a lô một tiếng, hỏi:
- Tìm ai?
Bành Viễn Chinh cười:
- Lão Hoắc có ở nhà không?
- Hắn không có ở đây!
Vương Bình đáp ngay, định lập tức cúp điện thoại, nhưng nghe đầu dây bên kia lạnh nhạt nói:
- Hắn đi đâu? Tôi là Bành Viễn Chinh. Nếu như hắn không có đi xa, khi nào hắn trở lại, cô bảo hắn lập tức sắp xếp cho tôi một chiếc xe, tôi có việc gấp muốn lên thành phố!
Vương Bình giật mình, cô không xa lạ gì với cái tên Bành Viễn Chinh, mà đối với Hoắc gia, có thể nói, Bành Viễn Chinh có ơn tri ngộ.
- Chủ tịch huyện Bành…
Vương Bình vội cười, định nói vài lời, nghe bên kia đã cúp máy.
Hoắc Quang Minh đứng dậy, tức giận nói:
- Em nói hươu nói vượn cái gì? Rõ ràng anh đang ở nhà, sao lại nói lung tung vậy? Chủ tịch huyện Bành nói gì rồi?
Vương Bình bĩu môi:
- Ông ấy nói có việc gấp muốn lên thành phố, bảo anh bố trí một chiếc xe.
Nghe vậy, Hoắc Quang Minh cầm lấy áo chạy ra ngoài, còn phái ai nữa, đã muộn thế này, y sẽ đích thân lái xe đưa Bành Viễn Chinh đi thành phố. Y là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, phải vì lãnh đạo mà phục vụ.
Lúc Bành Viễn Chinh về đén thành phố, đã là 10 giờ tối. Hắn hưng phấn lao vào nhà, đang định ôm lấy Phùng Thiến Như, Mạnh Lâm cau mày nói:
- Viễn Chinh, con uống nhiều rượu vậy? Cả người bốc mùi rượu, định làm Thiến Như ngạt thở sao! Đi tắm mau!
Ptm cười hì hì, chỉ chỉ vào phòng vệ sinh.
Bành Viễn Chinh cười hì hì, đi vào phòng vệ sinh vội vã tắm rửa, rồi mặc đồ ngủ rón ra rón rén đi vào phòng ngủ của mình và Phùng Thiến Như, Mạnh Lâm ở phòng khách nhìn thấy, mỉm cười, tắt ti vi, cũng đi về phòng nghỉ ngơi.
Phùng Thiến Như nằm trong chăn đọc sách. Bành Viễn Chinh lên giường, từ từ vén chăn lên, vẻ mặt chăm chú, cúi người xuống, kéo vạt áo ngủ màu hồng phấn của Phùng Thiến Như lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, bằng phẳng của cô, kề tai vào đó nghe ngóng.
Phùng Thiến Như mắc cỡ đỏ mặt, giơ tay lên véo hắn một cái, dịu dàng nói:
- Anh nhìn cái gì vậy? Không biết anh có phải là sinh viên học rộng tài cao không nữa, em mới phát hiện có thai, anh kề tai vào thì nghe được cái gì chứ?
Bành Viễn Chinh cười, thở phào một cái, nằm cạnh Phùng Thiến Như, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, dịu dàng nói:
- Thiến Như, thật là tin vui bất ngờ nha! À, em đã báo cho trong nhà biết chưa? Mau nói với bà nội một tiếng, ngày nào bà cũng gọi điện thoại tới phòng làm việc của anh ra chỉ thị!
- Rồi, có lẽ mẹ em đã báo cho bà nội biết.
Phùng Thiến Như đáp, khuôn mặt càng lúc càng ửng đỏ, bắt lấy tay kia của Bành Viễn Chinh, hạ giọng gắt nhỏ:
- Đừng lộn xộn, vừa rồi mẹ mới nói với em, bây giờ là giai đoạn nguy hiểm, không cho anh đụng vào em!
Bành Viễn Chinh hậm hực rút tay về, đánh trống lảng:
- Cũng không biết là con trai hay con gái.
Phùng Thiến Như cười hì hì, kề tai Bành Viễn Chinh nói:
- Mẹ nói em thích ăn cay, sẽ sinh con trai đấy.
Trong nhà cũng đang trông chừng em, anh Viễn Chinh, em cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu như không phải là con trai thì sao?
Bành Viễn Chinh cười khổ, véo cái mũi nhỏ tinh xảo của Phùng Thiến Như:
- Bây giờ là thời đại nào rồi? Con trai con gái gì cũng như nhau! Con trai anh vui mừng, con gái anh thích thú!
Hai người đùa giỡn một chặp, giọng dần dần lớn một chút.
Mạnh Lâm lo lắng con trai và dâu không kìm chế được, lúc này làm chuyện phòng the, chẳng may ảnh hưởng không tốt, bà do dự một lát, bước ra gõ cửa, nói:
- Muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi, Thiến Như!
Mạnh Lâm cố ý nhấn mạnh hai tiếng "Thiến Như", Phùng Thiến Như biết mẹ chồng có ý gì, nhất thời hai gò má đỏ bừng, hung hăng ngắt bên hông Bành Viễn Chinh một cái, Bành Viễn Chinh bị đau, suýt nữa la lên.
- Ngủ!
Phùng Thiến Như quay lưng lại.
Bành Viễn Chinh cười khổ, giơ tay lên tắt đèn bàn, nằm cạnh Phùng Thiến Như, cảm xúc bồi hồi, thật lâu không thể ngủ say.
Mặc dù hắn sống hai kiếp, nhưng đây là lần đầu có con. Mặc dù hắn từng trải, kinh nghiệm phong phú, nhưng đối với sự kiện này, cảm xúc của hắn vẫn là cảm xúc của một người trẻ tuổi lần đầu có con.
Suốt cả buổi tối, Bành Viễn Chinh lăn qua lộn lại, ngủ không yên. Lúc gần hừng sáng, Phùng Thiến Như tỉnh dậy, thấy bên cạnh trống không, bèn bật đèn bàn, khoác áo ra ngoài, quả nhiên thấy Bành Viễn Chinh mặc áo khoác vải bông dầy đứng ngoài ban công, đăm đăm nhìn về phía chân trời mờ mờ sáng qua cửa sổ tối đen như mực,
Phùng Thiến Như đẩy cửa đi ra, dịu dàng nói:
- Anh Viễn Chinh, nghĩ gì thế?
Trong mắt Bành Viễn Chinh lấp lánh một tia nhu tình, mỉm cười quay lại nhìn Phùng Thiến Như:
- Đi, mau vào nhà đi, coi chừng cảm lạnh! Anh đang suy nghĩ đặt tên gì hay hay cho con!
…
Sáng sớm hôm đó, Tống Dư Trân gọi điện thoại tới. Mạnh Lâm tiếp điện thoại xong, mỉm cười, nói với Phùng Thiến Như:
- Thiến Như, mẹ con gọi điện tới, nói chú Ba phái xe tới đón chúng ta, lập tức trở về Thủ đô!
Đang nói chuyện, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Mạnh Lâm nhấc máy, còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia, Tống Dư Trân vội vàng nói:
- Mạnh Lâm, bà nội vừa gọi điện tới, nói Phùng Thiến Như phải trở về Thủ đô đi bệnh viện kiểm tra, sau đó ở nhà dưỡng thai. Người của chú Ba cũng đã bắt đầu đi ròi, hai người thu dọn một chút, chuẩn bị về Thủ đô.
Mạnh Lâm cười khổ:
- Chị dâu, em còn định ở thêm hai ngày, nếu bà đã nói như vậy, vậy thì phải về thôi.
Mạnh Lâm cúp điện thoại, quay lại nhìn Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như bất đắc dĩ nhún vai:
- Mẹ, thật ra thì bây giờ con cũng như người bình thường thôi, không cần thiết phải như vậy,
- Thôi, Thiến Như, bà nội con cũng vì sốt ruột muốn bế chắt, đừng làm bà mất vui, hai mẹ con mình về là được.
Mạnh Lâm cười đi tới mở cửa phòng, thấy Bành Viễn Chinh vẫn còn mơ màng ngủ, không nhịn được cười, mắng:
- Tiểu tử thối, dậy mau! Lát nữa người của chú Ba con tới đón mẹ và Thiến Như về Thủ đô rồi!
Bành Viễn Chinh ngồi dậy, dụi dụi cặp mắt ngái ngủ, kinh ngạc nói:
- Mẹ, sao gấp gáp về vậy? Ở thêm một thời gian ngắn nữa đi!
Mạnh Lâm lắc đầu:
- Không được, bà nội của con ra lệnh, không thể để bà mất hứng.
Mạnh Lâm đi thu xếp đồ đạc, mặc dù Phùng Thiến Như có phần lưu luyến không muốn đi, nhưng không thể tránh được.
Lúc hơn 11 giờ sáng, Phùng Bá Lâm phái hai chiếc xe quân đội tới, còn có hai bác sĩ quân y đi theo. Thấy trong nhà hưng sư động chúng như vậy, Bành Viễn Chinh cũng không biết phải nói gì nữa, đủ thấy đối với Phùng gia, chuyện Phùng Thiến Như mang thai, không phải là chuyện nhỏ.
Tiễn mẹ và vợ xong, Bành Viễn Chinh không về nhà, lên xe để Hoắc Quang Minh chở ngược về huyện.