Đám Hầu Niệm Ba đưa Bành Viễn Chinh về nhà, sau đó đi đón Phùng Thiến Như, cùng đi câu lạc bộ Vương Triều ở ngoại ô Bắc Kinh. Trong câu lạc bộ đã chuẩn bị sẵn tiệc nguội, đón mừng Bành Viễn Chinh trở về Thủ đô.
Gần dây, Phùng Thiến Như bị nghén, không muốn ra ngoài, nhưng tất cả mọi người là con nhà thế gia, quen biết nhau, người ta lại đãi tiệc chồng mình, cô là vợ, không thể không tham gia.
Lúc ra cửa, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm liên tục dặn dò, bảo Bành Viễn Chinh phải săn sóc kỹ lưỡng cho Phùng Thiến Như, nhất định không để xảy ra chuyện gì không hay.
Trước kia, cái hội này do Hầu Khinh Trần, chị của Hầu Niệm Ba triệu tập, về sau, do Hầu Khinh Trần bị bệnh, nên Hầu Niệm Ba đảm nhiệm. Những hoạt động của hội đều do Hầu Niệm Ba tổ chức. Mọi người đều là con nhà thế gia, hoạt động như vậy là để kết nối tình cảm, thứ hai là gắn bó các thế gia, đều là
điều không thể thiếu.
Từ tháng sau, Hầu Niệm Ba cũng đi Mỹ làm nghiên cứu sinh, sau này có lẽ cái hội nhỏ này sẽ do hai anh em Từ Tử Hoa và Từ Tử Hàm phụ trách.
Không khí bữa tiệc rất vui vẻ. Bành Viễn Chinh là trưởng tôn của Phùng gia, dần dần trở thành người dẫn đầu ở cái hội nhỏ này.
Từ Tử Hoa đằng hắng một cái, trao đổi một ánh mắt với Hầu Niệm Ba, nói:
- Tôi đã bàn với Niệm Ba, để tiện cho mọi người tụ họp và hoạt động, đồng thời cũng để gắn bó tình bạn giữa chúng ta, chúng tôi muốn thành lập một hội ái hữu, bầu Viễn Chinh hoặc Thiến Như làm hội trưởng, chúng ta định kỳ tụ họp và hoạt động, như vậy thuận tiện hơn.
Phùng Thiến Như mỉm cười, không tỏ vẻ phản đối.
Hầu Niệm Ba cười hì hì nói:
- Anh Viễn Chinh, mới đầu chúng em định lập một hội đua xe, nhưng lại thấy không thích hợp, nên lập hội ái hữu. Gia đình tất cả chúng ta coi như là quan hệ mấy đời, chúng ta đều là những người trẻ tuổi, mọi người định kỳ tụ họp, rất tốt!
Từ Tử Hoa và Hầu Niệm Ba nhìn Bành Viễn Chinh, chờ hắn cho ý kiến. Phùng Thiến Như không biểu lộ thái độ, hiển nhiên là giao quyền quyết định cho chồng.
Bành Viễn Chinh hơi lưỡng lự. Hắn không tán thành cái hội nhóm nhỏ kiểu này, ngay cả muốn làm, hắn cũng không muốn ra mặt. Hắn muốn làm người khiêm tốn, tham gia vào hội nhóm này, tất nhiên đề cao địa vị, nhưng mặt tiêu cực của nó còn lớn hơn.
Nhưng hắn không thể trực tiếp quét sạch sự hăng hái của mọi người. Suy nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh dùng lời lẽ nhẹ nhàng để từ chối:
- Các bạn, tôi công tác ở dưới cơ sở, không ở Thủ đô, làm hội trưởng không thích hợp. Về phần Phùng Thiến Như cô ấy sắp đi Mỹ, lại có mang, chắc chắn cũng không được. Anh Từ Hoa, theo tôi thế này là hay nhất, anh đảm nhiệm chức hội trưởng đi, chúng tôi nhất định nghe theo hiệu lệnh của anh!
Mặc dù trong lòng Bành Viễn Chinh đã quyết định, nếu Từ Tử Hoa cầm đầu việc thành lập hội ái hữu này, hắn sẽ kiên quyết không tham gia hoạt động của nó, nhưng ở ngoài mặt, hắn lá mặt lá trái.
Từ Tử Hoa vốn cho là Bành Viễn Chinh sẽ thích thú với việc làm hội trưởng, bởi vì với thân phận trưởng tôn Phùng gia, làm người đứng đầu ở cái hội nhỏ này, coi như xứng đáng, không ngờ Bành Viễn Chinh một mực từ chối.
Đề nghị này đương nhiên là do Từ Tử Hoa đưa ra, Hầu Niệm Ba chỉ là một cô bé tính còn trẻ con, làm sao có được suy tính sâu xa này.
Nghe Bành Viễn Chinh từ chối, Hầu Niệm Ba chỉ nhún vai, chỉ vào Từ Tử Hoa nói:
- Anh Tử Hoa, anh lớn tuổi hơn chúng em một chút, chín chắn vững vàng, vậy anh phụ trách đi. Anh Viễn Chinh nói cũng đúng, đa số thời gian anh ấy không ở đây, quả thật cũng không tiện.
Từ Tử Hoa thầm cười khổ, nhưng lại không thể từ chối. Ý đồ của y là "cột chặt" Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như vào cái hội nhỏ này, gắn bó quan hệ hơn với Phùng gia, nhưng kết quả là Bành Viễn Chinh không cắn câu.
Thừa dịp Phùng Thiến Như bị Từ Tử Hàm và mấy cô nhỏ tuổi kéo lên lầu xem phim, Hầu Niệm Ba nhẹ nhàng tới bên cạnh Bành Viễn Chinh, vẻ mặt phức tạp, khẽ nói:
- Anh Viễn Chinh, em có chuyện muốn nói với anh, anh theo em.
Bành Viễn Chinh hơi do dự, rồi theo Hầu Niệm Ba rời khỏi đại sảnh, quẹo một phòng ngồi chơi của câu lạc bộ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hầu Niệm Ba lấy trong túi xách của mình một cái hộp nhỏ màu hồng phấn, đưa cho Bành Viễn Chinh, giọng trở nên dịu dàng:
- Anh Viễn Chinh, đây là trước khi đi Mỹ, chị Khinh Trần để lại cho em, bảo em nhất định phải giao cho anh, xin anh hãy nhận lấy!
Nói xong, Hầu Niệm Ba xoay người rời đi, không để cho Bành Viễn Chinh có cơ hội hỏi lại.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, từ từ mở cái hộp nhỏ, vừa nhìn vào trong đã giật mình!
Trong hộp, chứa một nhúm tóc đen nhánh, sợi tóc được buộc lại bằng sợi len hồng, kết thành hàng nghìn nút thắt một cách tinh xảo. Ngoài ra, trong hộp không còn vật gì khác.
Rõ ràng, đây là mái tóc Hầu Khinh Trần giữ lại làm lưu niệm sau khi cắt đi để trị liệu hóa chất. Mà cô bảo em gái Hầu Niệm Ba giao nó cho Bành Viễn Chinh, trong đó ẩn chứa ý tứ hàm súc khiến Bành Viễn Chinh ngạc nhiên và bất đắc dĩ.
"Tặng chàng một nhúm tóc, trái tim có muôn ngàn mối tơ" (1) Hầu Khinh Trần muốn bày tỏ điều gì, không cần nói cũng biết.
Bành Viễn Chinh ngây người ngắm mớ tóc được kết chặt này, không khỏi cười khổ. Trước mắt hắn dần dần hiện ra khuôn mặt quyến rũ thanh thoát của Hầu Khinh Trần và giọng nói thẫn thờ mà mê mang của cô như văng vẳng bên tai hắn:
- Tiểu tử thối, cậu cứu mạng chị, chị làm sao báo đáp cho cậu? Nếu chị không chết, chị lấy thân báo đáp ư?... Tiểu tử thối, đùa một chút với cậu thôi, đừng tưởng thật!
…
Tụ tập tới hơn 9 giờ tối, mọi người giải tán, bởi vì Phùng Thiến Như đang có mang, không thể cùng chung vui lâu hơn với mọi người. Về đến nhà, thừa dịp Phùng Thiến Như đi tắm, Bành Viễn Chinh thở dài, nhét "món quà thần bí" của Hầu Khinh Trần vào giữa đống đồ vật ngổn ngang trong tủ âm tường trong phòng ngủ.
Đây là một món quà khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Hắn nhận cũng không ổn, trả lại cho Hầu Niệm Ba lại càng không ổn, không chỉ làm Hầu Niệm Ba mất mặt, mà còn có thể nảy sinh những chuyện rắc rối không đáng. Do dự một lúc, Bành Viễn Chinh quyết định tạm thời gác lại, đợi sau này gặp Hầu Khinh Trần, trực tiếp trả lại cho cô.
Nếu như Hầu Khinh Trần không qua khỏi, phải rời bỏ thế gian, vật này sẽ trở thành một bí mật vĩnh viễn chôn dấu trong lòng hắn.
- Anh Viễn Chinh, mau lấy khăn lông giúp em!
Phùng Thiến Như ở trong phòng tắm, cười nói vọng ra.
Bành Viễn Chinh ừ một tiếng, lấy một chiếc khăn lông mới đưa cho Phùng Thiến Như. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng ngủ của hai người, ngoài cửa vang lên tiếng của bà Phùng:
- Viễn Chinh! Bà nội tới đây!
Bành Viễn Chinh kinh hãi, thầm nghĩ đã trễ thế này, sao bà nội còn tới đây! Thật ra thì hắn không biết, bà Phùng nghe nói hắn về, bèn chạy tới đây, ăn cơm tối ở biệt thự Phùng gia.
Bành Viễn Chinh vội vàng đi mở cửa:
- Bà nội!
Bà Phùng nhìn hắn một cái, cười híp mắt đi tới, phía sau bà, Tống Dư Trân lúng túng đi theo vào.
(1) Nhà thơ Trương Tiên (chữ Hán 张先, Zhang Xian) sinh năm 990 mất năm 1078, đời Tống, từng viết: "Tâm tự song sinh võng, trung hữu thiên thiên kết " (Trái tim tựa như chiếc lưới bằng tơ, có muôn ngàn nút thắt). Ở đây nhà thơ muốn nhắc đến nghệ thuật thắt nút có truyền thống hàng nghìn năm của Trung Quốc, phổ biến nhất là có lẽ những sợi dây được kết thật đẹp và nghệ thuật dùng để đeo "ngọc bội" hay đeo những túi hương mà chúng ta thường thấy trong những phim cổ trang Trung Quốc.
Còn câu "Tặng quân nhất thúc phát, tâm hữu thiên thiên kết" (Tặng chàng một nhúm tóc, trái tim có muôn ngàn mối tơ) ở trên, không biết của ai, có lẽ chỉ là một câu do tác giả Cách Ngư "chế"?