Bành Viễn Chinh rốt cục có thể thở phào một cái, suy nghĩ về công tác năm tới. Tất cả công việc trong huyện cũng đi vào giai đoạn tổng kết, dự án "Trung tâm thương mại Đông Phương" cũng đã bước vào giai đoạn triển khai hoạt động thực chất, do phía đầu tư , công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Thương Tân An toàn diện tiếp quản.
Hắn đang ở trong phòng làm việc nói chuyện qua điện thoại với Phùng Bá Đào, cố gắng thuyết phục Phùng Bá Đào, hắn muốn ở Tân An qua Tết, bởi vì Tết năm nay, Mạnh Lâm và Tống Dư Trân theo Phùng Thiến Như đi chưa về.
Lúc đầu Phùng Bá Đào không đồng ý, bởi vì bà Phùng không chịu. Nhưng không chịu nổi trước những lời "nằn nì" của Bành Viễn Chinh, cuối cùng Phùng Bá Đào phải đồng ý để hắn ở lại Tân An với điều kiện năm sau nhất định phải dành thời gian về thăm nhà, thăm ông bà nội cùng các trưởng bối trong nhà.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, cười cúp điện thoại. Mẹ và vợ cũng không ở Thủ đô, hắn trở về Thủ đô ăn Tết, cũng không thú vị gì, ở lại Tân An, còn có thể theo Tần Phượng.(sic!)
Hai ngày này Tần Phượng đang bận rộn dọn dẹp "nhà mới". Đó là một biệt thự của Trịnh gia ở ngoại ô, bởi vì nghĩ đến chị họ gặp gỡ Bành Viễn Chinh tại thành phố có nhiều bất tiện, Trịnh Anh Nam chủ động giao biệt thự cho Tần Phượng.
Thật ra trong biệt thự đã đầy đủ mọi thứ, Tần Phượng chỉ cần mang đến chút ít quần áo, là có thể vào ở. Nhưng mặc dù như thế, Tần Phượng vẫn đích thân sắp xếp một phen, mất cả tuần mới xong.
Tần Phượng nhìn "nhà mới" đã được đổi mới hoàn toàn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào và dịu dàng thắm thiết. Bắt đầu từ bây giờ, đây đúng là thế giới riêng của cô và Bành Viễn Chinh, nơi cô có thể thêu dệt nên những ước mơ đẹp đẽ cho hiện tại và tương lai.
Cô đang định gọi điện thoại báo tin mừng cho Bành Viễn Chinh, Trịnh Anh Nam cầm máy con điện thoại vô tuyến vội vã đi tới cười, nói:
- Chị, Tần Đào gọi điện thoại!
Tần Phượng giật mình, nhận lấy điện thoại.
Tần Phượng sinh trưởng trong gia đình quân nhân, nhà ở thành phố Thanh Sơn gần Tân An . Cha cô là Tần Lâm nguyên là Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh, cấp bậc đại tá, đã về hưu. Trước lúc Tần Phượng làm quan chức, cô cũng đã tham gia đoàn văn công trong quân đội.
Tần Lâm có một gái một trai. Tần Phượng là trưởng nữ, con trai thứ là Tần Đào, nhỏ hơn Tần Phượng hai tuổi.
Sau khi tốt nghiệp trung học Tần Đào nhập ngũ, rồi học viện lục quân Giang Bắc. Đến nay Tần Đào ở trong quân đội đã được mười năm. Đầu năm, Tần Đào chuyển ngành về quê, công tác ở Ủy ban kế hoạch thành phố Thanh Sơn.
Tần Lâm đã về hưu, ảnh hưởng của Tần gia ở thành phố Thanh Sơn gần như không có, điều này có nghĩa Tần Đào không có chỗ dựa, rất khó có một tiền đồ tươi sáng. Tần Đào thấy chị mình ở Tân An là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Quận ủy Tân An, quyền cao chức trọng, cho rằng Tần Phượng kiếm một chức quan béo bở cho mình cũng không phải là vấn đề gì khó.
Nhưng Tần Phượng căn bản không để ý tới chuyện này. Tần Đào nhiều lần gọi điện thoại, còn thông qua cha mẹ làm "công tác" đối với Tần Phượng, Tần Phượng cũng không nhúc nhích. Tuy cô là phái nữ, nhưng là một cán bộ rất có nguyên tắc, không đồng ý mưu cầu tư lợi cho người thân. Huống chi, việc điều chuyển giữa hai thành phố cũng rất khó khăn, Tần Đào tới đây là muốn có được vị trí thực chức. Nào có dễ dàng như vậy?
Về sau, Tần Phượng cũng phai nhạt đối với con đường làm quan, chuyện của em trai, cô càng thêm xem thường, gọi điện thoại khuyên Tần Đào an tâm công tác, đừng mơ tưởng hão huyền.
- Chị, em là tiểu Đào đây.
Tần Phượng cười cười:
- Tiểu Đào, tìm chị có việc?
- Chị, thật ra thì không phải là tìm chị, mà là tìm chị Anh hỗ trợ. Nhưng chị Anh nói chuyện này chị ấy không giúp được, bảo em tìm chị.
Đầu bên kia điện thoại Tần Đào cười khổ nói.
Tần Phượng nhíu mày, quay lại nhìn Trịnh Anh Nam, Trịnh Anh Nam nhún vai, giơ một đầu ngón tay lên lắc lắc.
- À, chị. Em quên nói cho chị biết, em từ chức cũng đã nghĩ thông suốt rồi, ở cơ quan vừa không có gì tiền đồ chính trị, cả ngày uống trà xem báo, một tháng lãnh mấy trăm tiền lương, nghèo cũng nghèo kiết xác... Mấy người bạn giới thiệu, em chuyển sáng kinh doanh, bây giờ làm Phó Tổng giám đốc một xí nghiệp công nghệ cao.
Tần Phượng giật mình, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tương lai của em, do em quyết định, chị tôn trọng sự lựa chọn của em.
Đây chính là lập trường thay đổi. Nếu như trước đây, Tần Đào từ chức, chắc chắn Tần Phượng sẽ giận và trách mắng một phen, nhưng hôm nay ngay cả chính nàng cũng muốn từ bỏ địa vị cán bộ cấp phó sở, làm sao còn có thể can thiệp sự lựa chọn của em trai.
Biểu hiện bình tĩnh của Tần Phượng khiến đầu bên kia điện thoại Tần Đào hơi bất ngờ, y vốn đã chuẩn bị tư tưởng, nghe Tần Phượng trách mắng, kết quả lại như thế. Y cảm thấy hơi lạ, cười nói:
- Chị, xí nghiệp em muốn đưa ra thị trường tài chính chứng khoán, đã triển khai một thời gian ngắn, vẫn chưa có kết quả. Nghe nói tập đoàn Phong Thái đưa ra thị trường thành công, em muốn tìm chị Anh học hỏi kinh nghiệm, xem chị ấy biện pháp gì hay không…
Tần Phượng im lặng. Công ty Phong Thái đưa ra thị trường thành công, hoàn toàn là nhờ một tay Bành Viễn Chinh vận động, thảo nào Trịnh Anh Nam nói cô ta không thể giúp được, bảo Tần Đào tìm tới mình. Nhưng là...
- Chị? Chị à?
Tần Phượng thở dài nói:
- Việc đưa Phong Thái ra thị trường là nhờ may mắn, em tìm người khác giúp đi, chuyện này chị không thể làm được.
Tần Phượng nói như vậy, là không muốn gây phiền phức cho Bành Viễn Chinh. Thà cô từ chối em trai, cũng không muốn làm khó người yêu của mình.
Tần Đào hơi thất vọng ồ một tiếng:
- Được rồi, vậy chị đưa điện thoại cho chị Anh, em hỏi chị ấy một chút.
Tần Phượng đưa điện thoại cho Trịnh Anh Nam, không ngừng ra hiệu bằng mắt với Trịnh Anh Nam.
Trịnh Anh Nam sâu kín thở dài, thầm nghĩ: "Chị ơi là chị, chuyện của em trai ruột mà chị cũng mặc kệ sao?"
Trịnh Anh Nam cầm điện thoại, chầm chậm chuyển ra khỏi phòng khách, tránh Tần Phượng:
- Tiểu Đào, không phải là chị không giúp cậu, đúng là chị không giúp được!
- Chị Anh, em biết chị không giúp được, chẳng những là chị, mà ngay cả chị của em, dù là cán bộ cấp phó sở, cũng không làm được chuyện này. Nhưng vấn đề là, chị có cao nhân tương trợ mà, chị giới thiệu người đó cho em được không? Chị Anh, em xin chị, em vừa tới xí nghiệp này, có thể tiến bước được hay không, đều trông vào lần này…
Chỉ cần chị giới thiệu giúp em, về phần có thể thành hay không, em cũng vô cùng cảm kích!
Tần Đào năn nỉ.
Trịnh Anh Nam chần chờ một lúc, cuối cùng là cắn răng:
- Tiểu Đào, ngày mai cậu tới đây một chuyến đi, chị dẫn cậu đi gặp một người.
- Hì hì, cám ơn chị.
Tần Đào hết sức phấn khởi, luôn miệng nói cám ơn, rồi mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Trịnh Anh Nam hơi chột dạ liếc nhìn Tần Phượng đang bận rộn không ngừng ở bên trong, cười khổ, đi vào giúp một tay.
...
Có tiếng gõ cửa.
- Mời vào!
Bành Viễn Chinh cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý đáp một tiếng.
Vương Hạo đi tới, kính cẩn nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch huyện Bành ...
- Có việc à?
Bành Viễn Chinh vẫn không ngẩng đầu.
- Chủ tịch huyện Bành, là như thế này, mới vừa rồi Chủ tịch huyện Đổng tìm lãnh đạo, nói...
Vương Hạo cực kỳ uyển chuyển thuật lại một lượt. Bành Viễn Chinh nghe vậy lập tức ngẩng đầu cau mày nói:
- Anh không nói với hắn trong huyện xe cộ eo hẹp, đây là điều kiện thực tế của huyện sao? Về phần công ty Hoa Thương tặng chiếc xe kia, cũng chỉ là tạm thời cấp cho vo dự án sử dụng, phục vụ cho dự án trung tâm thương mại, làm sao có thể điều cho lãnh đạo sử dụng?
- Tôi đã giải thích, nhưng Chủ tịch huyện Đổng nói...
Vương Hạo cười khổ, y còn chưa nói hết, đã bị Bành Viễn Chinh trầm mặt cắt ngang:
- Chuyện này không có thương lượng, đây là nguyên tắc! Dự án hoàn thành, chiếc xe này sẽ trả lại cho công ty Hoa Thương!
Bành Viễn Chinh hơi tức giận. Hắn thừa hiểu, Đổng Dũng làm ầm ĩ như vậy, thật ra là "diễn" cho hắn nhìn, đây là uy hiếp mình sao?
Hắn trầm ngâm chốc lát, chăm chú nhìn Vương Hạo, thản nhiên nói:
- Nếu gần đây Chủ tịch huyện Đổng bận rộn, hắn và đồng chí Ninh Hiểu Linh dùng chung một chiếc xe cũng hơi khẩn trương, như vậy đi, đem xe của tôi điều cho hắn dùng đi!
Vương Hạo kinh hãi, giọng hơi run run nói:
- Lãnh đạo, làm sao có thể, như thế không thích hợp, không thích hợp!
- Chẳng có gì không thích hợp, cũng là vì công việc!
Bành Viễn Chinh cười nhạt một tiếng, nói như chém đinh chặt sắt:
- Cứ định như vậy đi, đưa xe của tôi cho Chủ tịch huyện Đổng, về phần tôi, khi nào muốn dùng xe, tôi sẽ nghĩ cách!
Vương Hạo lúng túng xoa xoa đôi bàn tay, không dám lên tiếng.
- Anh đi đi, cứ làm như thế.
Bành Viễn Chinh phất phất tay. Vương Hạo không dám đứng lại, khúm núm nhận lệnh rời đi.
...
Chuyện Đổng Dũng muốn xe mà Bành Viễn Chinh đem chuyên xa của mình giao cho Đổng Dũng, lan truyền nhanh chóng trong cơ quan Ủy ban nhân dân huyện, cán bộ bàn tán xôn xao. Mấy Phó chủ tịch huyện thì đầu tiên là ngạc nhiên, rồi im lặng.
Bành Viễn Chinh chủ động giao xe, thái độ này tự nó đã nói lên một vài vấn đề, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ Đổng Dũng có dám nhận hay không?
Quả nhiên, Đổng Dũng hậm hực buông tay, trên thực tế Bành Viễn Chinh là người đứng đầu Ủy ban nhân dân huyện, thậm chí tương lai còn có thể là đứng đầu Huyện ủy, y dám ngồi xe của Bành Viễn Chinh sao? Trừ phi y không muốn công tác yên ổn ở huyện Lân nữa!
Đổng Dũng muốn nhân cơ hội "gõ" Bành Viễn Chinh, tranh thủ một chiếc xe cho mình, kết quả chẳng những Bành Viễn Chinh không cấp, còn trực tiếp đẩy y trên lò lửa thiêu đốt: Trước mắt bao người, y ngồi lên xe Bành Viễn Chinh, không phải là nói rõ, muốn chống đối Bành Viễn Chinh?!
Ninh Hiểu Linh chủ động tìm tới Bành Viễn Chinh, nói ra mình có thể nhường xe cho Đổng Dũng, cô có thể dùng chung xe buýt với các cán bộ bình thường của cơ quan, còn lúc đi làm, đi về, cô có thể đáp xe của Quách Vĩ Toàn.
Bành Viễn Chinh không đồng ý. Đối với hắn, xe là chuyện nhỏ, không phải là vấn đề không thể vượt qua. Nhưng trước khi công ty Hoa Thương tặng xe, không có chuyện gì xảy ra cả, bây giờ có thêm một chiếc xe, một số người lại bắt đầu chộn rộn, tác phong này khiến hắn rất ghét.
Công việc bận rộn? Có thật bận rộn lắm không? Ban đầu huyện Lân chỉ có hai Phó chủ tịch huyện là hắn và Nghiêm Hoa, cũng làm hết công việc được. Bây giờ bộ máy Ủy ban nhân dân huyện được tăng cường, sáu bảy Phó chủ tịch huyện, gánh vác cũng chỉ chừng đó khối lượng công việc, lại bận rộn hơn trước kia ư? Đây chính là một loại thói xấu, không thể dung dưỡng.