Buổi tối hôm đó, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ đích thân dẫn đội, tạm giữ mười mấy thôn dân tham dự ẩu đả, mà với sự giám sát của ngành có liên quan trong huyện và Cục công an huyện, chính quyền thị trấn và hội đồng thôn, tất cả các thôn dân tham gia cướp than đá, đem số than cướp được trả lại đủ số cho nhà máy cung cấp khí.
Mặc dù nhà máy cung cấp khí chỉ bị cướp đi mười mấy tấn than đá, đối với tổng công ty khí than thành phố Tân An chẳng là gì cả, nhưng tính chất cực kỳ tồi tệ. Theo như lời của Mạnh Kiến Tây, mỗi một đồng than đá cũng là tài sản nhà nước, cướp đoạt tài sản quốc gia, phá hủy công trình xây cất phải bị tội gì?!
Mười mấy thôn dân tham dự ẩu đả bị mang về Cục công an, Trọng Tu Vĩ tổ chức lực lượng tự mình chủ trì tra hỏi, rất nhanh đã tìm ra hai người hành hung. Hai người này sẽ bị đưa ra luật pháp nghiêm trị.
Tối hôm đó, tổ công tác kết hợp giữa Ủy ban nhân dân huyện Lân và Tổng công ty khí than thành phố, rốt cục đạt thành sự nhất trí đối với gia đình người bị nạn, người bị thương coi như là tai nạn lao động, tất cả tiền chữa trị cũng do công ty gánh chịu, hơn nữa trong lúc nghỉ dưỡng thương, tiền lương tiền thưởng vẫn được nhận như bình thường.
Đối với người chết, phương án bồi thường do huyện và xí nghiệp đưa ra cụ thể như sau:
- Một, huyện Lân cấp một lần tiền tử là ba mươi ngàn tệ, đồng thời tổng công ty khí than thành phố Tân An dựa theo chế độ quy định và luật pháp hiện hành, bồi thường theo tiêu chuẩn công nhân viên chức bị chết vì tai nạn lao động, trợ cấp tiền mai táng, cung cấp tiền nuôi dưỡng người thân thuộc.
Hai, bố trí công việc cho em trai và em gái người chết. Em gái người chết được vào làm việc ở văn phòng Tổng công ty khí than thành phố; em trai người chết vào công tác ở công ty trách nhiệm hữu hạn Hoa Thương Tân An, cương vị cụ thể do công ty Hoa Thương bố trí. Trong huyện và xí nghiệp đều hứa hẹn, lương bổng của hai người sẽ không thấp hơn mức bình quân của hai xí nghiệp.
Ba, khi còn sống, người chết ghi danh đăng ký một căn nhà diện phúc lợi đang được xây dựng của Tổng công ty khí than thành phố Tân An, căn nhà này sẽ được cấp cho cha mẹ người chết.
Yêu cầu của người chết đều được đáp ứng, buổi tối hôm đó, xác người chết được công ty đưa đến nhà tang lễ, công ty cũng phái người trợ giúp gia đình người chết lo liệu hậu sự. Kể từ đó, vụ án này trên căn bản đã được giải quyết hoàn toàn.
Bành Viễn Chinh vẫn chờ ở trong phòng làm việc, cơm tối cũng không ăn. Từ Cục công an huyện, Lý Minh Nhiên gọi điện thoại về, nói tình hình bên kia, sau đó Trí Linh cũng trở về huyện, trực tiếp báo cáo với Bành Viễn về mọi việc.
Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng, trước mặt mấy Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ, Nghiêm Hoa , Đổng Dũng, Ninh Hiểu Linh, nhấc điện thoại lên gọi cho Hàn Duy .
Hàn Duy cũng đang lo lắng chờ ở phòng làm việc. Dù sao ông ta cũng kiêm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện Lân, xảy ra chuyện lớn như vậy, ông cũng không yên. Nếu như không thể nhanh chóng giải quyết, gây thành chuyện lớn hơn nữa, ngay cả ông ta là Phó bí thư Thành ủy, cũng rất mất thể diện.
- Bí thư Hàn, chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Tất cả than đá đã được trả lại, người gây chuyện hành hung đã bị bắt quy án. Đồng thời, theo chỉ thị của Bí thư Hàn, đã miễn chức ngay tại chỗ các Bí thư Đảng ủy, Chủ tịch thị trấn. Mặt khác, gia đình người chết đã được bồi thường hợp lý, gia đình đang lo hậu sự cho người chết.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Hàn Duy thở dài một cái, trầm giọng nói:
- Tốt, rất tốt. Đồng chí Viễn Chinh, xử trí thích đáng, không để cho sự việc thêm rắc rối, tôi rất hài lòng. Nhưng là, xảy ra sự kiện tranh cướp tệ hại và xung đột đổ máu như vậy, lãnh đạo có liên quan trong huyện cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Như vậy, bảo Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa - phân quản an toàn, Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn - phân quản an toàn dự án, Phó chủ tịch huyện Lý Minh Nhiên - phân quản trị an xã hội, làm văn bản kiểm thảo trước lãnh đạo Thành ủy, về sau xử lý như thế nào, chờ Thành ủy thống nhất nghiên cứu quyết định.
Lời của Hàn Duy khiến khóe miệng Bành Viễn Chinh hơi co lại, thầm nghĩ điều gì đến rốt cục vẫn phải đến.
Cho dù nguyên nhân sự kiện là gì, và cho dù không phải do thiếu trách nhiệm mà gây ra sự cố, lãnh đạo có liên quan trong huyện lãnh đạo cũng phải vì thế mà gánh chịu trách nhiệm hành chánh nhất định, đây là thông lệ, cũng là yêu cầu căn bản khi xử lý những sự kiện quan trọng.
Việc này, Bành Viễn Chinh đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng không nghĩ nó đến nhanh như vậy.
Nếu Hàn Duy đã nói như vậy, chắc chắn đó là ý của lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy.
Bành Viễn Chinh càng không ngờ là, thoáng một cái, Hàn Duy muốn "xử lý" ba Phó chủ tịch huyện. Bởi vậy có thể thấy được, ảnh hưởng tiêu cực của việc này ở Tân An, rất lớn, rất xấu, khiến lãnh đạo cao tầng rất bất mãn.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi nói:
- Bí thư Hàn, tôi chủ trì toàn diện công tác của Ủy ban nhân dân huyện, trong huyện phát sinh chuyện lớn như vậy, hẳn là tôi phải gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo. Mặc dù Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa và Quách Vĩ Toàn được phân quản cụ thể, nhưng chuyện này xảy ra một cách đột ngột và có tính đặc thù…
Lời của Bành Viễn Chinh khiến cho Hàn Duy nhíu mày. Ông ta làm quan chức mấy chục năm, còn chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói có người chủ động đứng ra nhận trách nhiệm, người khác tránh còn sợ không kịp, Bành Viễn Chinh lại chủ động "giơ đầu chịu báng". Hơn nữa, ở trong quan trường, thông thường ra mặt gánh trách nhiệm cũng là cấp phó, Bành Viễn Chinh là người chủ trì công tác, có thể khống chế phạm vi trách nhiệm cho mình, nhưng hắn lại không cần.
Hàn Duy trầm mặc một lúc, một lát sau mới thản nhiên nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, cậu chủ động gánh trách nhiệm, thái độ rất tốt, nhưng...
Hàn Duy bỏ dở câu nói, ông ta cảm thấy có mấy lời khó thể nói toạc ra. Bành Viễn Chinh kính cẩn mà kiên định nói:
- Bí thư Hàn, tôi lập tức viết văn bản kiểm điểm trước Ủy ban nhân dân thành phố, xin tổ chức truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của tôi!
Hàn Duy ngạc nhiên, chợt cúp điện thoại. Bành Viễn Chinh đã nói mức này rồi, làm lãnh đạo, ông ta còn có thể nói như thế nào?
Cuộc trò chuyện của Bành Viễn Chinh với Hàn Duy, mấy Phó chủ tịch huyện đều nghe được. Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh có cảm giác kinh ngạc và có phần khó tin; mà Lý Minh Nhiên, Nghiêm Hoa, Quách Vĩ Toàn thì mặt đỏ lên, trong lòng kích động không kềm chế được.
Ba người bọn họ cũng là những kẻ lão luyện trên quan trường, trong lòng sớm đã có sở chuẩn bị tư tưởng. Nhưng không nghĩ được, Bành Viễn Chinh lại chủ động đứng ra gánh lấy trách nhiệm, đối với ba người mà nói, chuyện này không phải là trượng nghĩa hay không trượng nghĩa, mà là một loại đảm nhận trách nhiệm hiếm thấy trên quan trường. Đó là một hành đổng rất khác biệt, có thể nói là có đức độ.
Bành Viễn Chinh làm quan rất cứng cỏi và cố chấp, đối với việc giành lấy quyền lực, không nhượng bộ một mảy may, thủ đoạn lôi đình tuyệt đối không nương tay; nhưng trong rất nhiều chuyện, cũng xông ra đứng mũi chịu sào ở nơi tuyến đầu, chân chính thực hiện lời hứa "Công tác các vị tới làm, áp lực để tôi gánh chịu."
Đổng Dũng từ từ quay đầu đi. Ninh Hiểu Linh thì ngắm nhìn Bành Viễn Chinh đăm đăm, thầm thở dài, vị Chủ tịch huyện Bành này, so với mình còn hơn mấy phần khí phách của một trí thức!
Vẻ mặt Quách Vĩ Toàn rất phức tạp, suy nghĩ thật nhanh, thật ra trong lòng đang tự hỏi có phải Bành Viễn Chinh giả bộ hay không, cố ý làm cho bọn họ nhìn; nhưng Lý Minh Nhiên biết Bành Viễn Chinh lâu nhất, hiểu rõ cá tính và phong cách làm quan của hắn, biết Bành Viễn Chinh tuyệt đối không phải làm bộ, trong lòng tràn đầy cảm khái và cảm động.
Bành Viễn Chinh là quan chức đầu tiên kể từ khi bước chân vào quan trường tới nay y được thấy, chỉ sợ cũng là có một không hai: có cá tính, có phong độ, có trách nhiệm và nhiệt huyết, luôn có chính nghĩa, dù ai nói ngả nói nghiêng, vẫn vững vàng không lay chuyển, vì làm chuyện có lợi ích chung, không để ý lời người chê khen.
Người như vậy có năng lực to lớn, cũng có sự quyết đoán vô cùng mạnh mẽ, có tầm nhìn và ý chí mà người bình thường khó có thể đạt tới! Lý Minh Nhiên nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
- Chủ tịch huyện Bành, chúng tôi...
Quách Vĩ Toàn thử thăm dò nhẹ nhàng nói, hắn lời còn chưa nói hết, đã bị Bành Viễn Chinh cắt đứt:
- Trách nhiệm, do tôi gánh chịu.
Giọng Bành Viễn Chinh lạnh nhạt và kiên định:
- Vẫn là câu nói kia, công việc mọi người làm, áp lực tôi gánh chịu. Bất quá, phát sinh loại chuyện như thế này, nói rõ công tác của chúng ta làm chưa tới nơi tới chốn, sau này công tác của chúng ta càng phải chú trọng những khâu nhỏ nhất. Kế tiếp, mọi người đừng nên để chuyện lần này ảnh hưởng, tiếp tục làm tốt công việc được phân công, phải chú ý phối hợp công việc và hỗ trợ lẫn nhau. Đối với chúng ta, đây là một bài học đáng nhớ! Chúng ta phải tiếp nhận bài học này!
Đồng chí Minh Nhiên, căn cứ tình huống thực tế, tôi đề nghị Cục công an huyện đặt thêm một đồn công an ở gần nhà máy, các đồng chí xem xét cụ thể bố trí như thế nào cho thích hợp.
Lý Minh Nhiên đứng dậy, xúc động gật đầu:
- Tôi hiểu, tôi sẽ bảo người của Cục công an huyện làm văn bản báo cáo lên Ủy ban nhân dân huyện và Cục công an thành phố, tranh thủ sớm lập thêm đồn công an ở gần nhà máy cung cấp khí.
...
Mấy Phó chủ tịch huyện mang tâm trạng phức tạp rời đi. Nghiêm Hoa đi chưa được hai phút, đã quay trở lại, đóng cửa, nhìn Bành Viễn Chinh, mặt đỏ lên, run giọng nói:
- Cậu đảm nhiệm nhiều việc, một mình gánh chịu trách nhiệm, lần này không chỉ làm một văn bản kiểm điểm đơn giản như vậy đâu!
Đúng như Nghiêm Hoa lo lắng, sự kiện lần này bởi vì có xung đột tập thể và gây chết người, thành phố nhất định xử lý nghiêm khắc hơn, văn bản kiểm điểm chỉ là bước thứ nhất, kế tiếp, nói không chừng sẽ có sự trừng phạt về hành chính hoặc là về Đảng được đưa ra.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Tôi biết.
Nghiêm Hoa nhướng mày, vội vàng nói:
- Vậy cậu còn làm như vậy! Viễn Chinh, như vậy không được, tiền đồ của cậu còn rất dài, nếu như gánh trên lưng một sự xử phạt, sẽ có ảnh hưởng rất không tốt đối với tương lai phát triển của cậu, hay là để tôi gánh trách nhiệm, tôi phải đến gặp Bí thư Hàn nói chuyện!
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:
- Chị Nghiêm, cám ơn sự quan tâm của chị. Nhưng tôi không thể vì vậy mà né tránh trách nhiệm. Nếu tôi đã ở trên vị trí này, để tôi làm kiểm điểm trước Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố là thích hợp. Mà ba người các chị, dù là ai, cũng gánh không nổi trách nhiệm này.
- Nhưng là...
Nghiêm Hoa đỏ mặt, quơ cánh tay:
- Đây là cậu nhảy vào trong hố lửa! Làm sao cậu có thể ngốc như vậy chứ!
- Chị Nghiêm, quyền lực và trách nhiệm có quan hệ trực tiếp, nếu tôi chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện, tôi không thể cứ có thành tích thì giành lấy, áp lực và trách nhiệm lại giao cho các đồng chí gánh chịu. Chuyện như vậy, Bành Viễn Chinh này không làm được.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ trước ngực của mình, nghiêm nghị nói:
- Nếu như phải làm trái với lương tâm, làm quan như vậy, thà rằng tôi không làm!
Nghiêm Hoa kinh ngạc nhìn Bành Viễn Chinh, ánh sáng trong đôi mắt càng lúc càng long lanh.