Nghe Tào Đại Bằng nói như vậy, Mạnh Lâm rất tức giận, hơi kích động nói:
- Bí thư Tào, nếu là chuyện do Đảng ủy quyết định, là một Đảng viên lão thành, tôi nhất định phục tùng quyết định của tổ chức. Nhưng, rõ ràng là phương án của nhà máy nói, Phòng Tài vụ chỉ gồm sáu người, tại sao tôi còn chưa đi, Đại Lão Tôn từ bên Phòng cung tiêu lại được điều tới đây? Thất nghiệp, tôi có thể không quan tâm, vì tôi hiểu được khó khăn của nhà máy. Nhưng dựa vào cái gì, buộc tôi phải nghỉ việc để người khác thế chỗ? Thế này là quá ức hiếp người!
- Chuyện của Phòng Tài vụ có chút đặc thù, tổ chức tạm thời quyết định bố trí thêm một chỗ. Về phần Đại Lão Tôn, bởi vì cô ta còn trẻ trung, khỏe mạnh, suy xét đến việc sau này công tác nhà máy bận rộn, tổ chức thấy cần giữ lại một đồng chí có kinh nghiệm để kèm cặp đồng chí mới, bởi vậy mới điều cô ta từ Phòng cung tiêu sang Phòng tài vụ!
Tào Đại Bằng nhíu mày, gượng gạo giải thích.
- Cô ta chỉ thua tôi bốn, năm tuổi, mà gọi là trẻ trung, khỏe mạnh sao? Hơn nữa, cô ta trước đây làm công việc mua bán, không có kinh nghiệm công tác tài vụ, đến Phòng Tài vụ kèm cặp người mới cái gì? Có thể đảm đương được công việc hay không, còn chưa dám nói! Tôi công tác ở Phòng Tài vụ hơn 20 năm, trong Phòng Tài vụ, người có năng lực hơn tôi cũng không nhiều, tại sao…
Mặt Mạnh Lâm đỏ bừng, vặn lại. Nhưng bà còn chưa nói xong, đã bị Tào Đại Bằng lạnh lùng cắt ngang:
- Không có nhiều tại sao như vậy đâu! Đây là quyết định của Đảng ủy nhà máy! Chuyện của cô, Đảng ủy đã quyết định, cứ theo tôi giằng co cũng vô ích, tôi khuyên cô khẩn trương hoàn tất thủ tục, đừng để đến lúc phải chịu nhục nhã, ngay cả tiền đền bù cũng không lấy được!
Tuy tính cách Mạnh Lâm điềm tĩnh, nhưng thái độ bất cần lý lẽ của Tào Đại Bằng khiến bà rất tức giận, mỉm cười lạnh lẽo:
- Đảng ủy quyết định cái gì? Không phải có người hoa mắt vì tiền bạc và thế lực, còn luôn miệng nói là tổ chức bố trí, lừa gạt ai đây?
Tào Đại Bằng giận dữ, vỗ bàn đánh rầm:
- Cô nói cái gì? Ai lừa gạt cô? Hả? Được lắm, nếu cô đã nói như vậy, tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng oán trời trách đất, nếu cô có chồng làm Cục trưởng Cục tài chính, lão Tào này cũng sẽ cho cô chút thể diện! Cô có sao?
Tào Đại Bằng thẹn quá hóa giận nói.
- Ông…ông…Đây là lời nói của lãnh đạo Đảng ủy sao?
Mạnh Lâm tức giận run người, bà chỉ tay vào mặt Tào Đại Bằng, trước mắt tối đen, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
- Tôi còn có việc, khẩn trương lên đi!
Tào Đại Bằng nhấc điện thoại trên bàn gọi cho bảo vệ nhà máy, bảo họ khẩn trương đưa Mạnh Lâm đi.
…
Mạnh Lâm bị đuổi khỏi văn phòng Tào Đại Bằng. Chịu một phen nhục nhã và uất ức, bà cảm thấy hết sức tuyệt vọng và phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì được.
Lão Tiếu, cán sự xử lý của nhà máy, thở dài khuyên giải, an ủi Mạnh Lâm:
- Cô Mạnh à, cô đành phải chấp nhận thôi, thời buổi này, người ta chỉ coi trọng quan hệ, không coi trọng ân tình, ai bảo chúng ta chỉ là dân đen, không có chỗ để dựa dẫm? Nghĩ thoáng một chút đi, Viễn Chinh nhà cô cũng không thua kém ai, được vào cơ quan Thành ủy công tác, tương lai trở thành quan chức, nửa đời sau của cô cũng sẽ được hưởng phúc. Cô về đi, đừng tức giận nữa, công việc này cũng chẳng tốt đẹp gì. Tôi cũng muốn chủ động xin nghỉ cho rồi.
- Lão Tiếu, anh về chỗ làm đi, tôi không sao đâu.
Mạnh Lâm gượng cười, hơi thất thần gật gật đầu, rồi đi chầm chậm ra cổng chính nhà máy.
Lão Tiếu nhìn theo bóng dáng cô độc của Mạnh Lâm. Không kìm nổi tiếng thở dài. Ông thấy Mạnh Lâm đang định băng qua phía bên kia đường, đột nhiên một chiếc Santana màu đen chạy vọt tới, lão Tiếu còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã phanh gấp, tiếng thắng xe rít lên chói tai, rồi cùng với tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Lâm, cả người bà dường như bay lên, không rõ sống chết ra sao.
Lão Tiếu quá sợ hãi, vội kêu to lên, vừa gọi người vừa xông ra ngoài. Khi lão Tiếu dẫn theo mấy bảo vệ xông ra ngoài cổng, chiếc xe Santana còn khá mới kia dừng lại một chút, rồi đột nhiên nổ máy hướng về phia trước chạy trốn.
Lão Tiếu hét to:
- Không được chạy! Báo cảnh sát ngay đi! Mau gọi xe cứu thương! Mọi người nhớ kỹ số xe!
***
Khi Bành Viễn Chinh được tin, đã gần trưa. Trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố Tân An, hắn như điên, nhảy vội từ trên taxi xuống, ném 20 tệ cho lái xe, rồi hấp tấp chạy lên phòng cấp cứu trên lầu ba...
Ngoài cửa phòng giải phẫu ở lầu ba, lão Tiếu lo lắng đi qua đi lại, nghe tiếng bước chân vội vã cuối hành lang vọng tới, ông ngẩng đầu lên, thấy Bành Viễn Chinh, liền kêu to:
- Viễn Chinh, bên này!
- Chú Tiếu, mẹ cháu…
Sắc mặt Bành Viễn Chinh trắng bệch, giọng hơi run lên.
Mẹ con hắn sống nương tựa nhiều năm như vậy, tình cảm sâu sắc của hắn đối với mẹ, không phải ai cũng có thể cảm nhận được, đột nhiên nghe tin dữ, hắn gần như sụp đổ.
- Viễn Chinh, cháu đừng gấp…Mẹ cháu bị xe đụng, bay giờ còn đang ở trong phòng giải phẫu, nhưng chắc là…
Lão Tiếu gượng cười:
- Chắc là không nguy hiểm đến tính mạng. Vừa rồi chú nghe bác sĩ nói, chân trái mẹ cháu có mấy chỗ bị gãy, đầu bị chấn động do va chạm…
- Cảm ơn chú Tiếu, cảm ơn!
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, đứng đó căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu
Lão Tiếu vốn định lặng yên rời khỏi, nhưng nghĩ sao lại không đi, im lặng đứng bên cạnh.
Nửa giờ sau, phòng giải phẫu sáng đèn. Hai y tá đưa Mạnh Lâm mắt đang nhắm nghiền ra khỏi phòng giải phẫu, hai nữ bác sĩ sóng vai đi ra, liếc nhìn hai người một cái, lớn tiếng hỏi:
- Người nhà bệnh nhân có ở đây không? Ai là người nhà bệnh nhân?
Bành Viễn Chinh vội bước tới, hấp tấp nói:
- Bác sĩ, tôi là con của bệnh nhân, xin hỏi mẹ tôi…
Nữ bác sĩ gật đầu, ôn tồn nói:
- Anh đừng gấp, người bệnh không gặp nguy hiểm, bắp chân trái bị gãy ba chỗ, đầu bị chấn thương, tạm thời còn hôn mê, nhưng qua kiểm tra, không nguy hiểm đến tính mạng. Tạm thời ở lại trong phòng chăm sóc đặc biệt một ngày, theo dõi tình trạng hồi phục của bệnh nhân. Nói chung, ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại, không cần giải phẫu đầu. Đương nhiên không loại trừ trường hợp não bệnh nhân có máu bầm, cần giải phẫu lấy ra. Đây là đơn giải phẫu, anh theo tôi đi ký tên, làm thủ tục nằm viện.
- Vâng, cám ơn bác sĩ.
Biết mẹ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, lúc này Bành Viễn Chinh mới nhẹ nhàng thở ra, dần dần khôi phục sự bình tĩnh.
Hắn đi theo bác sĩ ký tên, lại về nhà mang mười ngàn tệ tới lầu một bệnh viện làm thủ tục nằm viện, sau đó mới trở lại khu bệnh nhân ở lầu hai, thấy lão Tiếu vẫn chưa về, ngoài ra, một số đồng nghiệp lớn tuổi quen thân với mẹ hắn cũng chạy đến. Nguồn truyện:
- Chú Tiếu…
Bành Viễn Chinh chào hỏi vài câu xã giao với các đồng nghiệp của mẹ, rồi kéo lão Tiếu sang một bên.
Lão Tiếu biết Bành Viễn Chinh muốn hỏi cái gì, liền kể rõ ngọn ngành từ lúc sáng nay Mạnh Lâm tới nhà máy rồi xảy ra xung đột với Tào Đại Bằng ra sao, cho Bành Viễn Chinh nghe.
Sắc mặt Bành Viễn Chinh từ từ trầm xuống. Vạn lần hắn không ngờ, ở nhà máy mẹ mình gặp phải đãi ngộ không công bằng, rồi sau khi bị Tào Đại Bằng sỉ nhục, mới bất ngờ bị xe đụng.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, đột nhiên trầm giọng hỏi:
- Chú Tiếu, lái xe gay tai nạn đâu? Có ai báo cảnh sát không?
- Có, nhưng chiếc Santana màu đen kia chạy thoát, bọn chú ngăn cản không được!
- Cảnh sát giao thông nói như thế nào?
- Họ lập biên bản, chụp ảnh hiện trường, sau đó đi về, nói là chúng ta hãy chờ tin tức.
- Tại hiện trường có ai nhớ được biển số chiếc xe kia không?
Bành Viễn Chinh nắm lấy cánh tay lão Tiếu, giọng lạnh như băng.
- Một bảo vệ của nhà máy thấy biển số, là H56235, ừ, đúng rồi, chú đã đặc biệt hỏi riêng cậu ta, hơn nữa, cậu ta đã cùng chú làm chứng trước cảnh sát giao thông.
- Tốt quá, cảm ơn chú Tiếu. Chú về nghỉ ngơi đi, đợi mẹ cháu xuất viện, mẹ con cháu sẽ tới cảm tạ chú!
Bành Viễn Chinh cười, nghiêng mình bái lão Tiếu một bái.
Lão Tiếu vỗ vai Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh này, sao còn khách sáo với chú Tiếu như vậy? Chú và mẹ cháu vừa là đồng nghiệp vừa là hàng xóm mấy chục năm mà! Được, chú về trước đây, có chuyện gì, cháu gọi điện cho chú nhé!