Tào Đại Bằng không có thực quyền cũng bị điều tra vấn đề tham nhũng, Hác Thuần Đào là người đứng đầu, làm sao tay có thể sạch sẽ? Đây là chuyện rõ ràng.
Một khi vụ án của Tào Đại Bằng được điều tra tới nơi tới chốn, cuộc sống của Hác Thuần Đào cũng sẽ không dễ chịu gì. Mà chẳng may có người nhắm vào Hác Thuần Đào, cũng khó nói ông sẽ không trở thành một Tào Đại Bằng thứ hai.
Kết quả lý tưởng nhất, là tổ điều tra chỉ thẩm tra một phần về những vấn đề đơn giản, không quan trọng chẳng hạn như Tào Đại Bằng không tuân theo quy định, vi phạm kỷ luật, có thể bị miễn chức, nhưng không đến mức bị xử theo pháp luật. Cứ như vậy, sự "rơi đài" của Tào Đại Bằng mới không dính líu tới Hác Thuần Đào, tạo thành mối nguy hiểm tiềm tàng.
Song mấu chốt của vấn đề là ở chỗ: Mã Bộ Tường nhận được sự ủng hộ của lãnh đạo chủ chốt của Sở, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tào Đại Bằng. Mà điều Hác Thuần Đào muốn thấy là, lợi dụng chức quyền cùng với ảnh hưởng của người đứng đầu xí nghiệp, trì hoãn và thao túng tiến trình điều tra, tối thiểu cũng phải kéo dài thời gian điều tra của tổ điều tra ở Tân An, để cho người của Tào gia sau lưng âm thầm hoạt động, tranh thủ thời gian.
Trên thực tế, đây là lý do Bành Viễn Chinh kiên trì bảo Tào Dĩnh chủ động "kích động" Hác Thuần Đào. Hắn không trông cậy là Hác Thuần Đào có thể vì làm được điều gì đó cho Tào Đại Bằng, chỉ cần Hác Thuần Đào có thể vì tự vệ mà không đi đổ thêm dầu vào lửa là đủ rồi.
Tào Đại Bằng có thể lên tới vị trí cán bộ cấp phó sở, sau lưng không thể nào không có ai. Con gái của Tào Đại Bằng có thái độ trước sau trái ngược, cũng nhắc nhở Hác Thuần Đào về điểm này.
Song sự thật khác xa vạn dặm so với phán đoán của Hác Thuần Đào. Chỗ dựa của Tào Đại Bằng đã sớm không còn tồn tại, hôm nay mẹ con Tào Dĩnh cùng đường, không nơi giúp đỡ, chỉ có thể trông cậy vào một mình Bành Viễn Chinh .
Hác Thuần Đào suy nghĩ liên tục, càng nghĩ càng phiền não, lại càng căm giận đối với Chúc Ngọc Sơn. Bây giờ ông tôi đã hiểu, vụ này hết thảy đều là do tên Chúc Ngọc Sơn âm hiểm tiểu nhân này gây ra. Mà Chúc Ngọc Sơn trước kia là thư ký của Giám đốc Hồ. Sự mâu thuẫn giữa Giám đốc Hồ và Tào Đại Bằng, hẳn là có sự "đóng góp" âm thầm của y.
Chúc Ngọc Sơn vẫn muốn Tào Đại Bằng rơi đài, nhưng không có cơ hội. Lần này, cơ hội rốt cuộc đã tới, vị trí Bí thư Đảng ủy ngay trong tầm tay, làm sao Chú Ngọc Sơn có thể bỏ qua?
Hác Thuần Đào sa sầm mặt đi vào phòng làm việc của mình, Phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Tiết Thắng Lợi từ từ đi theo đi vào:
- Hác tổng!
- Lão Tiết, cậu tới vừa lúc.
Hác Thuần Đào nhìn Tiết Thắng Lợi, nhàn nhạt nói:
- Tổ điều tra ở công ty, cậu là Phó bí thư Ban Kỷ Luật Thanh phải đảm nhiệm toàn bộ việc tiếp đãi. Phối hợp các ngành, các xí nghiệp phối hợp điều tra. Có vấn đề gì có thể báo cáo lên Bí thư Chúc, dĩ nhiên cũng có thể báo cáo trực tiếp với tôi!
Trong lòng thầm giật mình, Tiết Thắng Lợi vội vàng thẳng sống lưng, bày tỏ thái độ:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi hiểu nên làm như thế nào.
Hác Thuần Đào cười cười:
- Cậu ngồi đi. Thật ra thì cũng không có cần thiết phải khẩn trương như vậy. Tào Đại Bằng công tác nhiều năm ở công ty như vậy, hắn có vấn đề hay không, trong lòng mọi người cũng rất rõ ràng... Căn cứ nguyên tắc thực sự cầu thị và một lòng vì việc công, chúng ta phải nói năng cẩn thận, hành động cẩn thận... Cũng không thể vì một chút tư tâm cá nhân, mà phải chú ý lương tâm và tính giai cấp, đừng làm cái chuyện bỏ đá xuống giếng!
Hác Thuần Đào thở dài một tiếng:
- Tào Đại Bằng cùng tôi công tác trong bộ máy nhiều năm, hắn xảy ra chuyện, tôi rất đau lòng! Nhưng tôi hy vọng, cho dù là tổ chức hay là các đồng chí, cũng có thể cho hắn một đánh giá khách quan công chính!
Những lời này tôi không cách nào nói công khai, nhưng có thể giao lưu trao đổi với cậu. Tốt lắm, cậu đi mau lên, cậu cũng là một đồng chí công tác đã lâu năm, tôi tin tưởng nguyên tắc và tính giai cấp của cậu.
Tiết Thắng Lợi cắn răng nói:
- Tôi hiểu, Hác tổng, tôi đi trước, có việc sẽ báo cáo với lãnh đạo!
Tiết Thắng Lợi xoay người rời đi, y còn chưa ra khỏi cửa, lại nghe Hác Thuần Đào khẽ cười nói:
- Lão Tiết này, hiện giờ, đồng chí thành thục vững vàng giống như cậu ở trong công ty không nhiều lắm, cậu đã giữ chức vị này bảy tám năm phải không? Chờ thêm một thời gian nữa, xong chuyện này, tôi sẽ đề cử với Sở, để cậu và một số đồng chí khác vào bộ máy lãnh đạo, xem có thể được hay không…
Miệng Tiết Thắng Lợi hơi há ra, chợt mừng như điên. Y xoay người, hướng về phía Hác Thuần Đào khom người bái thật sâu, cảm động đến rơi nước mắt, luôn mồm nói:
- Cám ơn lãnh đạo dìu dắt! Cám ơn lãnh đạo dìu dắt!
Dù vấn đề của Tào Đại Bằng lớn hay nhỏ, ông tôi đã bị miễn chức, bộ máy lãnh đạo đang thiếu đi một người. Nếu như Hác Thuần Đào đề cử, Tiết Thắng Lợi hoàn toàn có cơ hội vào bộ máy lãnh đạo, trở thành lãnh đạo co tầng của xí nghiệp, từ một cán bộ quản lý trung tầng, trở thành cán bộ cấp phó huyện.
Tiết Thắng Lợi bước chân nhẹ nhàng rời đi, có củ cà rốt do Hác Thuần Đào giơ ra, y coi như là hoàn toàn chuyển hướng về phía Hác Thuần Đào, dù biết rằng như thế sẽ bất hòa với Chúc Ngọc Sơn.
Sau khi Tiết Thắng Lợi đi, khóe miệng Hác Thuần Đào hiện lên một tia cười lạnh, thầm nghĩ:
- Tào Đại Bằng ngã, Chúc Ngọc Sơn mày có thể lên thay sao? Bố mày đây muốn nhìn xem, làm sao mày hoá trang lên sân khấu!
Làm người nắm giữ quyền lực, kiêng kỵ nhất và cũng căm hận nhất là phó chức ở sau lưng mình nhảy lên nhảy xuống. Chúc Ngọc Sơn đâm sau lưng Tào Đại Bằng, trong lòng Hác Thuần Đào không thể cảm thấy thoải mái: người như vậy một khi lên chức, ai có thể bảo đảm hắn không đâm mình đây?
Cho nên, Hác Thuần Đào âm thầm hạ quyết tâm, không tiếc bất cứ giá nào, bất kể chuyện của Tào Đại Bằng kết thúc ra sao, ông cũng phải "hạ gục" Chúc Ngọc Sơn.
...
Quán cơm nồi đất Phúc Mãn Lâu.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đặt ly bia xuống, cười cười:
- Dịch đại công tử, không phải là anh tìm tôi có việc cần sao? Sao bây giờ không chịu nói?
Dịch Quốc Khánh khẽ thở dài:
- Bành thiếu, tôi chủ động tới Tân An tạm giữ chức rèn luyện, hẳn là anh rất ngạc nhiên? Thật ra thì trước đó, căn bản là tôi không có hứng thú đối với làm quan chức, trong nhà thu xếp đưa tôi vào cơ quan trung ương, tôi cũng hết sức phản đối Tôi không muốn làm quan, thật sự là một chút hứng thú cũng không có!
- Nếu không có hứng thú, cần gì phải miễn cưỡng tới đây?
Bành Viễn Chinh nâng ly mời:
- Cạn ly!
Dịch Quốc Khánh uống một hơi cạn sạch, mắt ngời sáng:
- Viễn Chinh, tôi là vì tình yêu mà đến! Ở đây, có người tôi yêu!
Phụt! Bành Viễn Chinh mới vừa ngậm một ngụm bia trong miệng, không nhịn được phun ra một bên, hắn nhịn cười, lau miệng, không biết nên khóc hay cười nói:
- Tình yêu? Vì yêu mà đến? Anh tới tạm giữ chức... có quan hệ gì với tình yêu đâu?
Dịch Quốc Khánh nghiêm trang nhẹ nhàng nói:
- Người yêu của tôi ở Tân An, nữ thần của tôi ở Tân An, tình yêu của tôi ở Tân An!
- Ồ, tôi hiểu như thế này có đúng không: anh đã yêu một cô ở chỗ chúng tôi, cho nên nhờ trong nhà giúp anh tới Tân An tạm giữ chức?
Bành Viễn Chinh cười đầy ẩn ý.
- Không, không. Cô ấy là bạn thời đại học của tôi, chúng tôi yêu nhau ba năm, sau đó sau khi tốt nghiệp cô ấy bỗng biến mất, tôi đã phải tìm cô ấy suốt hai năm! Gần đây tôi mới biết cô ấy dạy học ở Đại học Giang Bắc đại học...
Mắt Dịch Quốc Khánh chớp chớp, giọng nói trở nên vô cùng dịu dàng:
- Tôi thật vất vả mới tìm được cô ấy, lần này, tôi tuyệt đối không để cô ấy chạy mất!
Rồi bằng giọng đầy tình cảm, Dịch Quốc Khánh bắt đầu thuật lại chuyện tình của hắn và cô gái tên là Đậu Hiểu Lan. Bành Viễn Chinh không ngờ, thoạt trông Dịch Quốc Khánh có vẻ như một cậu ấm nhà thế gia, lại có một tấm lòng son sắt như vậy.
Dịch Quốc Khánh và Đậu Hiểu Lan hiểu nhau, mến nhau ở trường đại học, nhưng Đậu Hiểu Lan xuất thân gia đình công nhân, cha cô là công nhân viên chức về hưu, tình cảm của hai người bị Dịch gia phản đối mãnh liệt. Mặc dù Dịch Quốc Khánh kiên quyết bảo nếu không có được Đậu Hiểu Lan, y nhất định không lập gia đình, nhưng tiếc rằng áp lực gia tộc cũng không chỉ đến từ trên đầu lưỡi và trên tinh thần.
Mẹ Dịch Quốc Khánh trực tiếp tìm gặp Đậu Hiểu Lan, Đậu Hiểu Lan không chịu nổi nhục nhã, đồng thời cũng nhận rõ, nhà thế gia vọng tộc, không phải là nơi một cô gái dân dã như mình có thể bước vào, theo "lời khuyên" của mẹ Dịch Quốc Khánh, rời Dịch Quốc Khánh bỏ đi nơi khác, không một lời cáo biệt.
Sau đó, Dịch Quốc Khánh làm ầm ĩ với cha mẹ và trưởng bối trong nhà một trận, trước sau ba lần đến thành phố Trạch Lâm, quê quán của Đậu Hiểu Lan, tìm kiếm tung tích của cô, nhưng không có kết quả.
Thoáng một cái hai năm, trong lúc tình cờ, từ một bạn học cũ, Dịch Quốc Khánh biết được tin Đậu Hiểu Lan đang dạy học ở Đại học Giang Bắc. Mừng rỡ như điên, Dịch Quốc Khánh lặng lẽ đi tới Tân An tìm gặp Đậu Hiểu Lan, hai người lại nối lại tình cũ, tình cảm vô cùng tốt đẹp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng lần này, vì tương lai hai người, Dịch Quốc Khánh lựa chọn âm thầm lặng lẽ tìm cách gần gũi người yêu. Y gạt người trong nhà, nói có thể theo ý nguyện của gia đình, bỏ kinh doanh chuyển sang làm quan chức. Còn việc làm thế nào y có thể đến Tân An tạm giữ chức, với thế lực của Dịch gia, điều này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Bành Viễn Chinh nhún vai:
- Dịch đại công tử, chuyện xưa của anh rất cảm động. Nhưng, điều tôi có thể làm, cũng chỉ là chúc phúc cho hai người.
- Không, Bành thiếu, tôi cầu xin anh giúp tôi một chút! Thật...
Dịch Quốc Khánh rơi lệ, có thể thấy được giờ phút này nội tâm của y hét sức kích động:
- Cầu xin anh giúp chúng tôi! Tôi tới Tân An tạm giữ chức, một mặt là vì theo Hiểu Lan, một mặt cũng là vì tìm anh hỗ trợ!
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, khe khẽ thở dài nói:
- Dịch huynh, nói thật, đây là chuyện nhà và chuyện riêng của anh, mà chuyện như vậy thì tôi lực bất tòng tâm! Tôi nghĩ, hẳn là anh thử trở về nói chuyện, thuyết phục cha mẹ anh, giải thích rõ ràng với họ, họ vốn không đến nỗi vì cái gọi là mặt mũi và môn đăng hộ đối, mà lại gạt bỏ hạnh phúc cả đời của anh đâu!
- Bành thiếu, anh không biết cha mẹ của tôi, quan niệm dòng dõi của họ quá sâu, biện pháp gì tôi cũng dùng hết rồi, thậm chí không ngại dọa tự sát, nhưng tất cả đều không hiệu quả.
Dịch Quốc Khánh đau buồn nghẹn ngào:
- Cha mẹ tôi ghét Hiểu Lan, dù chúng tôi nói như thế nào, họ cũng không chịu chấp nhận... Nhưng họ không biết, không có Hiểu Lan, là tôi sống không nổi!
Dịch Quốc Khánh cúi gục ở trên bàn khóc thút thít, giống như một cô bé thất tình, không ai giúp đỡ.
Bành Viễn Chinh không khỏi thầm thở dài. Hắn thấy tình cảm của Dịch Quốc Khánh đối với Đậu Hiểu Lan đã sâu sắc đến xương tủy, không ngờ một cậu ấm con nhà thế gia như Dịch Quốc Khánh, lại si tình đến như thế.
Tiếng khóc của Dịch Quốc Khánh khiến thực khách chung quanh chú ý. Bành Viễn Chinh lúng túng vỗ vỗ vai của y, cười khổ nói:
- Người anh em, đừng khóc nữa, giống mấy cô gái nhỏ quá, anh nói xem, cần tôi làm gì để giúp anh?