Một đoạn mấy chục thước hành lang, một hai phút đường đi, mà Vương Hạo, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên cảm thấy dài dằng dặc.
Việc Bành Viễn Chinh và Lý Minh Nhiên muốn đề cử ba người làm trợ lý Chủ tịch huyện khiến họ vô cùng phấn khởi, nhưng tiếp đó, từ miệng Hoắc Quang Minh, họ biết được việc đề cử bị gác lại do nhóm ba Phó chủ tịch huyện mạnh mẽ phản đối, lại làm họ hụt hẫng, cõi lòng nguội lạnh.
Mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không thể kìm chế cảm xúc dâng trào, cảm kích đối với Bành Viễn Chinh bao nhiêu thì tức giận đối với đám Đổng Dũng bấy nhiêu.
Cũng may, ba người là cán bộ trung tầng nhiều năm ở huyện Lân, phải thừa nhận là có năng lực nhất định, không đến nổi có những lời thất thố.
Đi vào phòng họp, ba người lặng lẽ trở lại vị trí dự thính của mình.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn ba người một cái, cười cười:
- Chúng tôi đang thảo luận việc điều chỉnh chức vụ mấy nhân viên trong ngành, các anh quen thuộc tình huống, giới thiệu một chút tình hình, coi như là trưng cầu ý kiến của ngành chủ quan.
Bành Viễn Chinh nói về việc muốn cho Điền Minh đảm nhiệm Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế và Thương mại, Chu Khôn làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mã Thiên Quân giật mình, lập tức hiểu ngay, Bành Viễn Chinh cho Điền Minh tới Ủy ban Kinh tế và Thương mại nhậm chức, là có ý đưa mình lên. Ông ta suy nghĩ một chút, rồi kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, các vị lãnh đạo, thành viên trong bộ máy lãnh đạo của Ủy ban Kinh tế và Thương mại chúng tôi tương đối ít, chỉ có bốn người, trừ một người là là Phó bí thư chuyên trách và Trưởng ban kiểm tra kỷ luật, chỉ có một Phó chủ nhiệm phụ trách về hành chính, tôi đã sớm muốn xị huyện điều xuống một đồng chí… Tôi hoàn toàn đồng ý để đồng chí Điền Minh tới Ủy ban công tác.
Vi Minh Hiên cũng cười nói:
- Chu Khôn có tố chất tương đố cao, chín chắn chững chạc, lại là sinh viên trường đại học nổi tiếng, trải qua mấy năm rèn luyện cũng từng bước trưởng thành, tôi cảm thấy đề bạt đồng chí này là có thể được.
Bởi vì hai người được đề bạt không liên quan đến văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, Vương Hạo không lên tiếng.
Lý Minh Nhiên hắng giọng, cười:
- Tốt, đồng chí phụ trách ngành cũng đồng ý với việc đề bạt này, chúng ta bắt đầu thảo luận một chút, trước hết tôi xin phát biểu ý kiến cá nhân.
Tôi khá quen thuộc đối với đồng chí Điền Minh, công tác vững vàng, cần cù, đầu óc linh hoạt, thông thạo quy tắc kinh tế và thương mại, đồng chí ấy đến Ủy ban Kinh tế và Thương mại làm việc là thích hợp và thỏa đáng. Đối với đồng chí Chu Khôn, mặc dù tôi không quen thuộc lắm, nhưng từ đánh giá của đồng chí Vi Minh Hiên và quần chúng đối với đồng chí này, cũng không tệ, tôi đồng ý đề bạt hai đồng chí này.
Điền Minh từng là thư ký của Bành Viễn Chinh, lần này đề bạt, hiển nhiên là Bành Viễn Chinh trù tính đã lâu, đừng nói là Lý Minh Nhiên, Quách Vĩ Toàn và Nghiêm Hoa , cho dù là Tôn Thắng Tuấn, Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh, cũng không thể không nể mặt Bành Viễn Chinh. Việc bổ nhiệm đề cử Điền Minh được thông qua rất nhanh, nhưng khi đến lượt Chu Khôn, Đổng Dũng nhảy ra phản đối với những lời lẽ đanh thép.
- Điền Minh vốn ;là Phó chủ nhiệm khoa viên, trải qua một thời gian ngắn, đảm nhiệm thực chức cấp phó phòng cũng là bình thường, nhưng Chu Khôn không có chút kinh nghiệm lãnh đạo nào, từ khoa viên lập tức đề bạt làm lãnh đạo của một ngành quan trọng, là không thích hợp. Tôi cho là cứ để rèn luyện hai năm rồi hãy nói. Huống chi, trong huyện cũng còn nhiều cán bộ thích hợp hơn.
Đổng Dũng nói như vậy, sắc mặt mọi người đều có chút cổ quái, kể cả Tôn Thắng Tuấn và Ninh Hiểu Linh.
Các Phó chủ tịch huyện không hiểu tại sao Đổng Dũng nhiều lần chống đối Bành Viễn Chinh. Phải chăng y có bối cảnh lợi hại? Nếu thật có bối cảnh, sao y phải chịu dừng bước ở cấp phó huyện?
Thật ra đây là do tính cách của Đổng Dũng. Ở huyện Viễn, Đổng Dũng là một người nổi danh hay gây rắc rối, ở đơn vị cũng không hòa đồng, mà chỉ ưa so sánh đãi ngộ với quyền lực; thứ hai, y bị điều ngang chức đến huyện Lân, các chế độ đãi ngộ và thứ bậc quyền lực cũng không băng trước kia, trong lòng đầy oán khí. Hơn nữa, sau khi đến huyện Lân, vấn đề chuyên xa cũng không được giải quyết, khiến oán khí càng nặng, trực tiếp ảnh hưởng tới tâm tính của y.
Bành Viễn Chinh biến sắc.
Hắn vạn lần không ngờ, trước đó mình đã nhượng bộ và thỏa hiệp đối với vấn đề đề bạt trợ lý Chủ tịch huyện, thế nhưng vẫn không làm Đổng Dũng tỉnh ngộ, ngược lại, y còn được đằng chân lân đằng đầu, cứ tiếp tục lấn tới, khiêu khích chọc giận Bành Viễn Chinh.
Nếu Đổng Dũng đã không muốn giữ thể diện, thì Bành Viễn Chinh cũng không cần nể mặt y.
Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:
- Khoa viên đề bạt thành Phó chủ nhiệm, không bình thường chỗ nào? Đây là do tổ chức đề bạt! Chu Khôn quen thuộc công tác kinh tế và xây dựng, đề bạt một đồng chí có tố chất chuyên nghiệp như vậy đảm nhiệm cương vị lãnh đạo, là kết quả đương nhiên khi chúng ta gia tăng cải cách và đẩy mạnh xây dựng kinh tế.
Có ai ngay từ đầu đã có ngay kinh nghiệm lãnh đạo? Không cho một đồng chí có năng lực một cơ hội thể hiện năng lực, họ làm sao có được kinh nghiệm?
Theo tôi biết, năm xưa Chủ tịch huyện Đổng từ một khoa viên của văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, được đề bạt lên làm cán bộ cấp chính khoa, bỏ qua cấp phó khoa, chẳng lẽ Chủ tịch huyện Đổng trời sanh đã có kinh nghiệm làm lãnh đạo? Trời sinh là để làm lãnh đạo? Còn có đồng chí Minh Nhiên, đồng chí Vĩ Toàn, rất nhiều đồng chí khác cũng có tình huống tương tự. Lại nữa, chẳng hạn như đồng chí Ninh Hiểu Linh không đảm nhiệm cương vị thực chức cấp chính khoa, mà được đề bạt trưc tiếp làm cán bộ cấp phó huyện, vậy đồng chí có thể nói đồng chí Ninh Hiểu Linh là không xứng chức sao? Đương nhiên là không phải. Đề bạt đặc biệt như vậy, cho người ta một không gian rộng rãi, mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Sao chuyện gì ở trên người mình thì đều cho rằng là theo lẽ thường phải làm, đến khi những đồng chí khác được đề bạt, lại đưa vấn đề kinh nghiệm ra mà nói?
Giọng Bành Viễn Chinh tràn đầy giễu cợt, pha lẫn vẻ lạnh lùng.
Mặt Đổng Dũng đỏ bừng, y không ngờ Bành Viễn Chinh lại nắm rõ lý lịch của y, đưa ra mà nói chuyện này, khiến trong lòng y hết sức tức giận, nhưng không phản bác lại được,
- Tôi chỉ là luận việc, Chủ tịch huyện Bành đem chuyện này đổ lên đầu tôi với ý đồ gì?
Đổng Dũng thẹn quá hóa giận.
- Rầm!
Bành Viễn Chinh đột nhiên đập bàn, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ không phải tôi đang luận việc đây sao? Cùng một chuyện, mà đối với mình thì nói thế này, đối với người thì nói thế khác, Chủ tịch huyện Đổng, anh nói xem!
Đổng Dũng cũng đột nhiên đứng lên, mặt đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Dù sao tôi vẫn bảo lưu ý kiến!
Nói xong Đổng Dũng nổi giận đùng đùng, đứng lên xoay người rời đi.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:
- Cuộc họp nào Chủ tịch huyện Đổng cũng bảo lưu ý kiến, tùy thôi. Nhưng nguyên tắc của tổ chức là thiểu số phục tùng đa số! Anh có thể bảo lưu ý kiến, nhưng phải phục tùng quyết định của tổ chức!
Đổng Dũng hơi chậm bước chân, nhưng vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
- Dựa theo quyết định của hội nghị hôm nay, tạo thành kỷ yếu hội nghị. Tan họp!
Bành Viễn Chinh phất phất tay, sa sầm mặt bỏ đi.
…
Hội nghị tan rã không vui, nhưng sự tranh chấp trong hội nghị không bị tiết lộ ra ngoài, bởi vì dù là Lý Minh Nhiên là cán bộ cao tầng hay Mã Thiên Quân là cán bộ trung tầng, cũng thấy được lửa giận của Bành Viễn Chinh. Vào lúc này, miêng người nào không kín, nhất định sẽ khiên Bành Viễn Chinh nổi trận lôi đình.
Ủy ban nhân dân huyện giới thiệu đề bạt hai người Điền Minh và Chu Khôn, chiều hôm sau, Bành Viễn Chinh lên thành phố báo cáo với Hàn Duy.
Bành Viễn Chinh vào trụ sở Thành ủy, ở cửa văn phòng gặp mấy người quen cũ ở Ban tuyên truyền trước kia, đứng lại hút thuốc, nói mấy câu chuyện phiếm, vừa đình đi vào, thì thấy Mạnh Cường đi ra.
- Viễn Chinh, sao cháu lại tới đây?
Mạnh Cường mỉm cười, dừng bước lại.
- Cậu, cháu tới tìm Bí thư Hàn báo cáo công tác.
Bành Viễn Chinh gọi ông ta bằng "cậu", mặc dù ít nhiều hơi miễn cưỡng, nhưng dù sao cũng đã gọi, trong lòng Mạnh Cường cao hứng, vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn có thể vào, Hàn Duy đang ở trong phòng làm việc.
Bành Viễn Chinh đi vào, đi thẳng tới phòng làm việc của Hàn Duy. Cửa phòng đang mở rộng, từ xa, Bành Viễn Chinh thấy Hàn Duy ngồi chồm hổm trên mặt đất, hình như đang ngắm hoa.
Tới gần, hắn thấy Hàn Duy đang cầm khăn lau lá cho một chậu lan, bên cạnh đặt một lon bia Tân An.
- Bí thư Hàn!
Bành Viễn Chinh đứng ở cửa cười nói.
Hàn Duy quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, đứng dậy cười:
- Đồng chí Viễn Chinh, mời ngồi, chờ tôi lau lá lan một chút. Người ta nói với tôi, dùng bia lau lá cây, lá cây sẽ sáng bóng, tôi bèn mua một lon bia để thí nghiệm.
Hàn Duy là một người yêu hoa, dưới cửa sổ phía đông, đặt mười mấy chậu hoa khác nhau, tuy nhiên không phải là hoa quý hiếm.
- Sao, tìm tôi có việc?
Hàn Duy bận rộn chuyện hoa của mình xong, mỉm cười, quay về phía sau bàn làm việc, hỏi một câu.
- Bí thư Hàn, lần trước tôi báo cáo với ngài đề bạt hai cán bộ cấp phó khoa, tăng cường lực lượng bộ máy Ủy ban Kinh tế Thương mại và Ủy ban Xây dựng.
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Hôm qua chúng tôi mở hội nghị, thông qua quyết nghị đề cử.
Hàn Duy ồ một tiếng, nhưng không nói gì. Thái độ của ông ta khiến Bành Viễn Chinh có phần bất ngờ, bởi vì trước đó hắn đã xin chỉ thị của Hàn Duy, Hàn Duy cũng không nói không đồng ý.
Chẳng lẽ…Bành Viễn Chinh suy nghĩ rất nhanh.
Hàn Duy vỗ vỗ trên mặt bàn, phát ra tiếng vang. Một lúc lâu sau, ông ta mới thản nhiên nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, chuyện này không phải là không thể được, nhưng tôi đề nghị thận trọng khảo sát, hai ngành này rất quan trọng, tuyển người, chọn người không đúng, sẽ xảy ra vấn đề lớn!
Bành Viễn Chinh nghe lời này, thầm cau mày. Mặc dù Hàn Duy không trực tiếp phản đối, nhưng không gật đầu, thái độ mập mờ này khiến người ta rất khó nắm bắt.
- Bí thư Hàn, ý của ngài là…
Bành Viễn Chinh cắn chặt răng, hỏi thẳng…
Hàn Duy chăm chú nhìn Bành Viễn Chinh, đột nhiên mỉm cười:
- Tên tiểu tử này, cậu không rõ ý của tôi sao?