Nói chuyện qua điện thoại với Quách Vĩ Toàn xong, Bành Viễn Chinh tiếp tục dự hội nghị.
Theo lịch trình, buổi sáng dự hội nghị, chiều và ngày mai sẽ tham quan mấy công trình phát triển nông nghiệp ở thành phố Trạch Lâm. Thành phố Trạch Lâm là thành phố nông nghiệp lớn, thuộc loại hàng đầu của tỉnh về mặt nông nghiệp, nhưng đối với một người tái sinh như Bành Viễn Chinh, chẳng có gì đặc biệt.
Ngoài ra, thành phố này còn trồng thuốc hút tẩu. Toàn thành phố có mấy chục ngàn nông hộ chuyển sang trồng thuốc hút tẩu, xét về lợi ích ngắn hạn, cũng không tệ. Nhưng xét về lâu dài, Bành Viễn Chinh cho rằng, thành phố Trạch Lâm muốn thông qua nông sản đặc biệt để phát triển kinh tế là đã đi sai đường.
Muốn phát triển kinh tế, chủ yếu là phát triển công nghiệp, thương mại và dịch vụ. Nông nghiệp chỉ có thể bổ sung, chứ không thể trở thành ngành trụ cột.
Bành Viễn Chinh không có ý định tham gia hoạt động tham quan. Hắn đã hẹn với Tần Phượng, gặp nhau lúc 4 giờ chiều ở cửa hàng bách hóa thành phố Trạch Lâm, sau đó đến một làng du lịch ở ngoại thành, thư giãn hai ngày.
Nhưng dự định nhiều khi không được như ý.
Hắn vừa rời hội trường, định đến khách sạn tắm rửa, trả phòng, xế chiều sẽ xuất phát, trong lúc vô tình gặp Tần Đào, em trai Tần Phượng, hiện là Phó tổng giám đốc công ty công nghê sinh học Quảng Minh ở thành phố Trạch Lâm.
Bởi vì một phần sản nghiệp của công ty Quảng Minh là thâm canh nông nghiệp, cho nên, hội nghị lần này, Tần Đào và Chủ tịch công ty là Lục Quang đều tới tham dự.
Tần Đào họp xong, định lái xe rời đi, chợt nhìn thấy Bành Viễn Chinh cầm tập công văn màu đen, đang vội vã ra cửa.
Y tươi cười, vẫy vẫy tay gọi:
- Chủ tịch huyện Bành, không ngờ lại gặp anh ở đây! Không ngờ một Chủ tịch huyện như anh lại đích thân đến tham dự hội nghị…
- Tần tổng, chào cậu. Ngành trồng rau và nông nghiệp sinh thái của thành phố Trạch Lâm cũng có điểm đặc sắc, tôi muốn đến học tập kinh nghiệm.
Bành Viễn Chinh có phần ngoài ý muốn, nhưng vẫn mỉm cười đứng lại, nhiệt tình bắt tay Tần Đào chào hỏi.
- Chủ tịch huyện Bành tới chỗ chúng tôi, cũng không báo trước. Dù thế nào, tôi cũng phải mời Chủ tịch huyện Bành ăn một bữa cơm, để tận tình của chủ nhà!
Tần Đào kéo tay Bành Viễn Chinh, nhiệt tình nói:
- Chủ tịch Lục của công ty chúng tôi đã nói, muốn chính thức mời Chủ tịch huyện Bành tới thăm công ty chúng tôi một chuyến!
- Không cần, cảm tạ thịnh tình của Tần tổng, nhưng tôi còn có chút chuyện riêng, sau này có cơ hội sẽ tính sau, cám ơn.
Bành Viễn Chinh từ chối.
Bành Viễn Chinh giúp công ty Quảng Minh đưa ra thị trường, có thể nói là giúp Tần Đào một việc rất lớn, khiến Tần Đào có thể đặt chân vững vàng ở tập đoàn công ty này. Cho nên, đối với Bành Viễn Chinh, Tần Đào hết sức cảm kích. Sau khi giúp thành công, ngay cả một bữa cơm, Bành Viễn Chinh cũng không chấp nhận cho Tần Đào mời, khiến trong lòng y hết sức băn khoăn.
Dĩ nhiên, đối với một quan chức có năng lực và tiền đồ vô lượng như Bành Viễn Chinh, không chỉ Tần Đào, mà ngay cả Chủ tịch công ty Quảng Minh là Lục Quang, cũng muốn giao hảo. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Vậy sao được? Anh đã tới thành phố Trạch Lâm, nói như thế nào cũng phải cho tôi một chút mặt mũi chứ! Bằng không, tôi sẽ cảm thấy áy náy. Chủ tịch huyện Bành, tối nay, công ty chúng tôi mời anh, dù thế nào, cũng không thể để anh đi!
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Tần tổng, cậu thật khách khí, quả thật là tôi có chút chuyện riêng, thịnh tình của cậu tôi xin nhận, sau này hãy nói.
Thấy Bành Viễn Chinh từ chối một cách kiên quyết, Tần Đào cho là Bành Viễn Chinh không muốn giao thiệp với
Lục Quang, bèn mỉm cười:
- Tôi lấy tư cách cá nhân và bạn bè, mời Chủ tịch huyện Bành đến nhà của tôi ăn bữa cơm, được chứ? Ngày mốt hội nghị mới kết thúc, dù sao anh còn phải ở chỗ chúng tôi hai ngày.
Đi thôi, lên xe, nể mặt tôi chút di! À, đúng lúc chị tôi cũng về nhà nghỉ phép đấy!
Tần Đào tha thiết mời, mở cửa xe cho Bành Viễn Chinh lên.
Bành Viễn Chinh thầm cười khổ, do dự một chút, rồi lên xe.
Nếu như là người khác, hắn đã từ chối thẳng, nhưng Tần Đào là em trai của Tần Phượng, hắn không muốn làm mất lòng y, sau này gặp nhau không tiện.
Thấy Bành Viễn Chinh chịu đến nhà làm khách, Tần Đào rất vui vẻ, vừa lái xe vừa giới thiệu cảnh trí thành phố Trạch Lâm với Bành Viễn Chinh.
…
Nhà họ Tần ở ngoại ô thành phố, là một biệt thự nhỏ ba tầng ở trong một khu yên tĩnh dành cho cán bộ quân đội nghỉ hưu.
Trên tường đầy dây thường xuân xanh mướt và hoa loa kèn màu hồng nở rộ, tràn ngập mùi thơm trong không khí. Tần Đào vội vàng nhảy xuống xe, cười nói:
- Chủ tịch huyện Bành, nhà tôi ở đây. Nhà tôi có mấy phòng dành cho khách, tôi thấy anh đừng ở khách sạn nữa, ở lại nhà tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh!
Bành Viễn Chinh đánh giá ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách Nga, cười cười:
- Như thế sao được, Tần tổng quá khách khí.
Tần Đào giành mở cửa, mời:
- Chủ tịch huyện Bành, mời vào.
Chị, chị xem ai tới này!
Tần Đào đứng trong viện, hắng giọng gọi, rồi hướng về phía Trịnh Tú Phương, mẹ mình, giới thiệu:
- Mẹ, đây chính là Chủ tịch huyện Bành mà con đã nói với mẹ!
Trịnh Tú Phương là một người phụ nữ mặt mũi hiền từ, trước đó đã được báo tin, tươi cười mở cửa phòng:
- Chủ tịch huyện Bành, mời vào!
- Chào dì Trịnh!
Đối với mẹ của Tần Phượng, Bành Viễn Chinh sao dám thất lễ, hết sức cung kính. Tuy nhiên chuyến đi này quá gấp, hắn chưa chuẩn bị tinh thần.
Cha của Tần Phượng là Tần Lâm, nguyên là Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh, cấp bậc đại tá, cán bộ cấp sư đoàn, đã về hưu. Tần Lâm đang ngồi trong phòng khách, thấy Bành Viễn Chinh vào, liền vừa đánh giá hắn, vừa từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt trầm ổn nở một nụ cười.
Gặp cha của Tần Phượng, trong lòng Bành Viễn Chinh hơi căng thẳng. Hắn lấy lại bình tĩnh, trong lúc Tần Đào giới thiệu, đưa tay ra chào:
- Chào Tham mưu trưởng Tần!
Tần Lâm nắm chặt tay Bành Viễn Chinh, chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn mà thong dong của hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Ta đã sớm lui, có còn là Tham mưu trưởng gì đâu! Tiểu Bành, cháu là đồng nghiệp của tiểu Phượng, là bạn của tiểu Đào, gọi bác là bác Tần đi!
Bành Viễn Chinh vội vàng lợi dụng cơ hội, cười nói:
- Dạ, bác Tần!
- Mời ngồi, bà nó ơi, pha trà!
Tần Lâm là lãnh đạo quân đội, dù đã về hưu, tác phong cũng không thay đổi bao nhiêu, ngay trước mặt khách, vẫn oai vệ, nghiêm nghị.
Mẹ Tần Đào mỉm cười, đi pha trà. Tần Đào và Tần Lâm ở trong phòng khách trò chuyện với Bành Viễn Chinh, Tần Phượng mặc một bộ đồ thể thao mặc ở nhà, từ trên lầu đi xuống, dụi dụi mắt, tựa vào thang lầu, hỏi:
- Mẹ, ai tới vậy?
Tần Đào lập tức đứng lên, hướng về phía Tần Phượng vẫy vẫy tay, cười nói:
- Chị, là Chủ tịch huyện Bành! Hôm nay em gặp anh ấy ở thành phố, mời Chủ tịch huyện Bành tới nhà chúng ta chơi, chị mau xuống đây!
Than thể Tần Phượng chấn động, đột nhiên thân thể lảo đảo một chút, suýt nữa trượt chân trên cầu thang. Sắc mặt cô thay đổi, cố gắng kìm chế sự căng thẳng, rồi mới từ từ đi xuống thang lầu, đi về phía phòng khách.
Bành Viễn Chinh đứng lên, khẽ cười chào:
- Bí thư Tần!
Môi Tần Phượng hơi động đậy, cô không thể ngờ được, mình lại gặp Bành Viễn Chinh ở nhà cha mẹ mình, tình cảnh này, khiến tâm trạng cô rối rắm, không cách nào dùng lời nói mà miêu tả được.
Nhưng dù sao cô cũng là cán bộ lãnh đạo có hơn mười năm làm quan chức, dễ dàng kìm chế cảm xúc. Cô lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đi tới, chủ động đưa tay ra bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Chủ tịch huyện Bành, thật không ngờ là anh tới thành phố Trạch Lâm, anh tới Trạch Lâm dự hội nghị? Là hội nghị về nông nghiệp?
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Ừ, họp xong, tôi định đi dạo, thì gặp được Tần tổng.
Tần Đào cười ha ha:
- Chủ tịch huyện Bành, hôm nay, chúng ta phải uống ít nhất vài chén! Nói thật, anh giúp tôi một việc lớn như vậy, mà ngay cả một chén rượu, tôi cũng chưa mời uống, trong lòng vô cùng xấu hổ!
- Mẹ. chuẩn bị nhiều thức ăn ngon một chút, hôm nay con muốn uống với Chủ tịch huyện Bành.Cha, cha có uống một chút không?
Tần Đào cười nhìn cha.
Tần Lâm chậc lưỡi, hạ giognj nói:
- Ba uống lén một chén với hai đứa, đừng cho mẹ con biết!
Tần Phượng đi giúp mẹ làm món ăn, hai mẹ con bận rộn hơn nửa giờ, làm bảy tám món ăn, đương nhiên không thể thiếu hai món nổi tiếng của thành phố Trạch Lâm là gà quay và thịt đầu heo trộn dưa chuột.
Thoáng cai, Tần Đào liền mở ra hai chai Mao Đài Tràn Nhưỡng, Tần Phượng nhíu mày, nói:
- Tiểu Đào, uống rượu ít thôi! Tửu lượng của đồng chí Viễn Chinh không cao, em càng không được!
Tần Đào xem thường, bĩu môi:
- Chị, bây giờ là ở nhà, không phải ở quận của chị, chị cũng đừng ra vẻ Bí thư Quận ủy nữa, em với Viễn Chinh là bạn bè,bạn bè gặp nhau uống chút rượu thì sợ cái gì? Cha, cha thấy con nói đúng không?
Tần Lâm nhìn thẳng vào chén rượu trên bàn, gật đầu nói:
- Không sai, ở nhà chỉ nói tình cảm, không nói công việc. Tiểu Bành, cháu ngồi đi. Đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà mình!
Tần Lâm thích rượu như mạng, nhưng hai năm gần đây, bởi vì ông bị huyết áp cao, mọi người ở Tần gia nghiêm khắc hạn chế việc uống rượu của ông, thậm chí không cho ông uống một giọt. Hôm nay nghe mùi rượu, ông cũng ngồi không yên.
Tần Phượng nhíu mày, vội vã tới lấy chén rượu lớn trước mặt Tần Lâm, thay bằng một chén rượu nhỏ làm bằng thủy tinh rất tinh xảo.
Tần Lâm nhướng mày:
- Tiểu Phượng, hôm nay lần đàu tiên tiểu Bành tới nhà chúng ta làm khách, con không thể phá lệ cho cha uống nhiều hơn một ngụm sao?
Tần Phượng giậm chân:
- Cha bị huyết áp cao như vậy, uống một chén nhỏ là được rồi, uống nhiều quá, sức cha không chịu nổi đâu!
- Đúng rồi, ông xã, anh đừng lằng nhằng, một chén nhỏ thôi!
Mẹ Tần Phượng bưng súp từ bếp ra:
- Hôm nay là vì có tiểu Bành, để cho ông uống, bằng không, một chén nhỏ cũng không được!
Tần Lâm thở dài, bất đắc dĩ quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, nói:
- Tiểu Bành này, xem ra bác không thể uống với cháu nhiều một chút rồi! Nhớ năm đó, tửu lượng của lão Tần này, nửa lít cũng không ngã, cả cơ quan Bộ tư lệnh, có ai có tửu lượng bằng bác đâu!
Bành Viễn Chinh cười:
- Bác Tần, nếu sức khỏe không tốt, uống ít đi một chút, giữ gìn sức khỏe quan trọng nhất!