- Mời vào!
Bên trong truyền đến giọng nói trầm ổn của Bành Viễn Chinh.
Quách Vĩ Toàn đẩy cửa bước vào.
Lý Minh Nhiên đang ngồi trên ghế sofa cười ha hả:
- Lão Quách, tối nay tôi mời khách, mở tiệc chúc mừng Chủ tịch huyện Bành. Vợ của Chủ tịch huyện Bành sinh được một đôi long phụng. Đây chính là đại hỷ sự, nhất định phải chúc mừng.
Quách Vĩ Toàn cũng cười:
- Vậy khẳng định là phải chúc mừng. Tối nay tôi cũng tham gia. Lát nữa hỏi chị Nghiêm một chút, rồi chúng ta cùng nhau đãi tiệc Chủ tịch huyện Bành.
Bành Viễn Chinh cao giọng cười:
- Mọi người cùng nhau tụ tập ăn một bữa cơm. Chúc mừng làm cái gì. Được rồi, không nói chuyện này, chúng ta bàn công tác trước.
Bành Viễn Chinh quay đầu nhìn Quách Vĩ Toàn, ra hiệu y ngồi xuống.
Quách Vĩ Toàn cũng không lập tức ngồi, mà là từ bàn làm việc của Bành Viễn Chinh rút một điếu thuốc, sau đó mới ngồi xuống:
- Chủ tịch huyện Bành, tôi hết thảy đều bình thường. Chỉ có điều hạng mục gần đây Bí thư Hàn cho Đổng Dũng tham gia, nên hơi có chút vấn đề nhỏ.
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, đột nhiên mở miệng xen vào nói:
- Lão Quách, hạng mục căn cứ vật liệu mới có phải chiếm đất nhiều hơn so với quy hoạch không? Phương án của chúng ta là hai trăm mẫu đất, nhưng hồi chiều tôi đã đi một vòng, cảm giác không thích hợp.
Bành Viễn Chinh chủ động đâm rách tầng cửa sổ. Bởi vì hắn biết những gì Quách Vĩ Toàn nói hoàn toàn không chính xác. Một khi đã như vậy thì chi bằng tự mình làm rõ.
Quách Vĩ Toàn đuôi lông mày nhướng lên, có chút tức giận nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Bành, chuyện này tôi đang chuẩn bị báo cáo với anh. Anh đã trở lại thì cũng vừa lúc.
- Phương án hạng mục bao gồm hợp đồng của chúng ta với công ty Giang Nam, đều là hai trăm mẫu đất. Nhưng Đổng Dũng chưa cùng tôi thương lượng đã tự tiện đáp ứng công ty Giang Nam mà không có bất cứ một điều kiện, thủ tục tiên quyết nào, đã lấn ra hết năm mươi mẫu đất. Tôi không đồng ý, Đổng Dũng liền vịn vào Bí thư Hàn làm cờ hiệu cho mình. Bí thư Hàn nói hợp đồng lúc nào cũng có thể điều chỉnh nếu xí nghiệp có nhu cầu trưng thu đất. Vì bảo đảm tiến độ hạng mục được thuận lợi tiến hành, có thể thích hợp mở ra một lỗ hổng. Về phần thủ tục, có thể bổ sung sau. Hiện tại, Đổng Dũng phụ trách chính là thủ tục chạy thêm năm mươi mẫu đất nữa.
Bành Viễn Chinh sắc mặt trầm xuống.
Phương án hạng mục đương nhiên không phải là cố định không thay đổi. Theo tình thế biến hóa mà tiến hành điều chỉnh cho linh hoạt một cách hợp lý. Mở rộng hạng mục đất cũng không phải là không thể được. Nhưng ban đầu, lúc chuẩn bị xây dựng, Bành Viễn Chinh đã trưng cầu ý kiến của công ty Giang Nam, suy tính đầy đủ không gian phát triển cho hạng mục này.
Sở dĩ định vị hai trăm mẫu đất, là vì cần một khoảng không gian vừa đủ giữa công trường xây dựng, khu vực sản xuất và đồng ruộng. Nếu không thì dễ dàng sinh ra sự ô nhiễm cho ruộng đồng. Đây cũng là chính sách quy định.
Căn cứ Bành Viễn Chinh đối với Hàn Duy hiểu rất rõ, chuyện này trên căn bản là Đổng Dũng đối với hạng mục này chẳng qua là tự cho mình là đúng, tự tiện làm chủ. Đổng Dũng trước mắt là do Hàn Duy thao túng, là quân cờ được xếp vào bộ máy huyện ủy. Đối với công tác của Đổng Dũng, Hàn Duy đương nhiên là phải ủng hộ một phần.
Thậm chí, nếu lấy lòng tiểu nhân để phỏng đoán, nói vậy có thể cho ra một kết quả khiến cho người ta tức chết. Đổng Dũng nhất định sẽ thu lấy chỗ tốt, cho nên mới vi phạm quy định.
Đương nhiên, những lời này Bành Viễn Chinh sẽ không nói ra ngoài.
Hắn luôn trầm mặc tự hỏi. Còn Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên thì im lặng cùng đợi hắn quyết định.
Một lát sau, Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Quách Vĩ Toàn, trầm giọng nói:
- Lão Quách, công ty Giang Nam là ai phụ trách hạng mục này?
- Con trai ông chủ công ty Giang Nam Cảnh Băng. Anh ta kiêm nhiệm luôn chức Tổng giám đốc công ty vật liệu mới Tân An.
Quách Vĩ Toàn nhẹ nhàng nói.
- Người này như thế nào?
- Coi như cũng được, nhưng cũng có chút không thành thật.
- Anh hãy lập tức liên hệ với Cảnh Băng, bảo ông ta đến Huyện ủy, cùng anh ta bàn bạc lại một lần. Nói cho anh biết thái độ rõ ràng của UBND huyện. Hạng mục xây dựng nhất định phải dựa theo hợp đồng mà công ty Giang Nam ký kết với UBND huyện, theo phương án kế hoạch mà làm. Phần đất trưng dụng nhất định phải trong vòng hai trăm mẫu. Nếu bọn họ vi phạm quy định thêm năm mươi mẫu đất nữa thì nhất định phải gạt bỏ cái này.
Bành Viễn Chinh nghiêm nghị phất tay.
Quách Vĩ Toàn có chút chần chừ:
- Như vậy có quá trực tiếp hay không?
- Anh cứ theo chân bọn họ mà đàm phán như vậy. Đây là nguyên tắc, không thể mở ra lỗ hổng nào cả.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười:
- Nếu có vấn đề, bảo anh ta tới tìm tôi.
Quách Vĩ Toàn lập tức gọi Cảnh Băng tới. Cảnh Băng không chút để ý, gõ cửa phòng Quách Vĩ Toàn. Không bao lâu sau, nhân viên bên ngoài đều nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ từ bên trong văn phòng truyền ra.
Hoắc Quang Minh cau mày, từ trong văn phòng ló đầu ra. Nhìn lướt qua rồi lại phất tay, ra hiệu những nhân viên đang đứng ngoài hành lang hóng chuyện khẩn trương trở về cương vị của mình, không nên chọc giận lãnh đạo huyện.
- Phó Chủ tịch huyện Quách, các người làm như vậy là không được. Chúng tôi không phải là loạn chiếm đất mà là các người đồng ý. Nếu như không có Phó chủ tịch huyện Đổng ký tên thì chúng tôi làm sao dám loạn chiếm đất? Nói sau, mảnh đất này cũng là ở huyện các người chèo thuyền qua đây mà.
Cảnh Băng tức giận quơ cánh tay:
- Các người hiện tại bảo chúng tôi lui ra ngoài? Lui ra là lui như thế nào? Các người là chính phủ nhân dân, sao có thể lật lọng như vậy?
Quách Vĩ Toàn trầm giọng nói:
- Cảnh tổng, các người xin nhưng UBND huyện không có thông qua. Hạng mục trọng đại như vậy, nếu như không có lãnh đạo chủ chốt của UBND huyện đồng ý và xét duyệt trong hội nghị Chủ tịch huyện làm việc thì không thể nào tiến hành. Về phần anh nói là Phó chủ tịch huyện Đổng ký tên, tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, Phó chủ tịch huyện Đổng không phải là lãnh đạo chủ chốt của huyện, cũng không phải là lãnh đạo được phân công quản lý. Chữ ký của anh ta không có hiệu lực hành chính.
Cảnh Băng sắc mặt đỏ lên, hơi có chút chần chừ.
Nói chung, một Phó chủ tịch huyện công khai nói một Phó chủ tịch huyện ký tên không có hiệu lực, loại tình huống này ít khi xuất hiện. Đây không phải là ẩn dụ mâu thuẫn cá nhân mà là đại diện cho sự biến hóa vận mệnh quyền lực. Nghĩ đến đây, Cảnh Băng đột nhiên ý thức được một chút. Chủ tịch huyện Lân trẻ tuổi mạnh mẽ trong truyền thuyết Bành Viễn Chinh đã trở lại?
Cảnh Băng đại diện cho công ty Giang Nam nói chuyện hợp tác với huyện Lân, toàn bộ đều là Quách Vĩ Toàn ra mặt. Về phần Chủ tịch huyện Bành thì y chưa từng gặp qua. Chỉ có điều, sau khi đến huyện, nghe người ở đây kể lại một số giai thoại và truyền kỳ về Bành Viễn Chinh.
- Phó chủ tịch huyện Quách, tôi không quan tâm người nào đã ký tên. Dù sao trong tay của tôi cũng có chỉ thị được phê duyệt của Phó chủ tịch huyện Đổng. Hiện tại Phó chủ tịch huyện Đổng đang giúp chúng tôi chạy thủ tục. Chuyện này không tránh được đâu?
Cảnh Băng nhẹ nhàng thử một câu:
- Nếu thật sự không được, thì tôi tìm Chủ tịch huyện Bành của các người.
Quách Vĩ Toàn thuận nước đẩy thuyền:
- Cảnh tổng, anh cứ đi đi. Chủ tịch huyện Bành đang ở trong phòng làm việc. Anh ấy cũng muốn nói chuyện với anh.
Cảnh Băng ngẩn ra, chợt nhíu mày.
Cảnh Băng quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc của Quách Vĩ Toàn. Tuy nhiên, nửa đường y lại chui đầu vào trong phòng Đổng Dũng. Đổng Dũng kỳ thật đã nhận được tin tức Bành Viễn Chinh trở lại huyện, chỉ có điều y tuyệt đối không nghĩ tới động tác của Bành Viễn Chinh lại nhanh như vậy. Mông ngồi chưa nóng chỗ thì đã bắt đầu có động tác.
Nghe Cảnh Băng oán giận, Đổng Dũng cười lạnh lùng:
- Cảnh tổng, anh không cần phải lo lắng gì cả. Các người xin mở rộng đất dùng là tôi ký tên đồng ý. Ai nói tôi ký tên không được? Ai nói tôi không phải là lãnh đạo được phân công? Hạng mục này của các người là Huyện ủy quyết định chứ không phải cá nhân tôi bao biện làm thay.
- Chuyện này đã có Bí thư Hàn gật đầu, ai cũng không phủ nhận được.
Lời nói của Đổng Dũng giống như là nắm chắc. Tuy nhiên, Cảnh Băng nghe xong vẫn cảm thấy có chút không yên tâm. Không biết tính sao, y cảm giác Đổng Dũng người này làm việc không đáng tin cậy. Cho dù là đằng sau lưng Đổng Dũng là Hàn Duy. Nhưng cũng không thể hoàn toàn tin cậy được.
- Ồ, nếu như vậy thì để tôi đi nói chuyện với Chủ tịch huyện Bành của các người. Quách Vĩ Toàn đột nhiên tìm tôi đến, rồi bảo chúng tôi bỏ qua năm mươi mẫu đất. Điều này khiến tôi rất tức giận.
Cảnh Băng than thở một câu rồi xoay người rời đi.
Nhìn Cảnh Băng rời khỏi, Đổng Dũng sắc mặt trầm xuống. Y do dự một chút, rồi cầm điện thoại lên gọi cho Hàn Duy, nhưng không có ai bắt máy.
Đổng Dũng cũng có chút nôn nóng bất an. Y đợi một hồi rồi gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cắn chặt răng, y gọi trực tiếp đến văn phòng của Hàn Duy nhưng cũng vẫn không ai bắt máy.
Đổng Dũng tâm phiền ý loạn, đi tới đi lui trong phòng làm việc. Y lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ có động tác. Nhưng y chỉ là một Phó chủ tịch huyện, vô lực chống lại áp lực của nhân vật số một UBDN huyện. Chỉ có thể dựa vào Hàn Duy để giữ thăng bằng.
Cảnh Băng gõ cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Sau khi bước vào cửa, y cẩn thận đánh giá Bành Viễn Chinh một cái. Thấy Bành Viễn Chinh còn trẻ tuổi đến như vậy thì âm thầm giật mình kinh hãi.
- Cảnh tổng, mời ngồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đứng dậy chào khách. Bất luận thế nào, công ty Giang Nam là đại đầu tư ở huyện Lân này.
Cảnh Băng cười:
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Bành. Chủ tịch huyện Bành, tôi là người nói chuyện rất thẳng thắng. Tôi sẽ không khách sáo. Tôi có chuyện này muốn xin chỉ thị của Chủ tịch huyện Bành.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cảnh tổng xin cứ nói. Các người là nhà đầu tư quan trọng ở huyện Lân này. Các người có yêu cầu gì thì huyện sẽ tận lực thỏa mãn. Đương nhiên, phải là yêu cầu hợp với chính sách.
Cảnh Băng cũng không khách khí, trực tiếp đem chuyện năm mươi mẫu đất xin thêm nói ra. Giọng nói của y có chút xúc động, phẫn nộ. Tuy nhiên hơn phân nửa là giả bộ. Y vừa nói vừa lặng yên quan sát thần sắc của Bành Viễn Chinh. Thấy hắn không có bất luận một biểu hiện nào thì trong lòng sinh ra vài phần cảnh giác.
- Cảnh tổng, nói cho rõ một chút, là tôi bảo Phó chủ tịch huyện Quách gọi anh đến đây. Nói thật, theo quy mô thiết kế hạng mục mà các anh đã làm, hai trăm mẫu đất đã là đủ. Chiếm thêm năm mươi mẫu đất nữa là không phù hợp với quy định chính sách. Nhất định phải lui ra ngoài. Cảnh tổng, anh hãy lý giải khó khăn của chúng tôi. Hạng mục công nghiệp sẽ sinh ra hiệu ứng ô nhiễm. Nếu khoảng cách với đồng ruộng gần quá thì chúng tôi không thể cấp một công đạo cho người dân được.
- Đây là nguyên tắc không thể vượt qua.
Bành Viễn Chinh giọng nói kiên định mà hữu lực.
- Chủ tịch huyện Đổng…
Cảnh Băng lời còn chưa nói hết thì đã bị Bành Viễn Chinh cắt ngang:
- Đổng Dũng không trưng cầu ý kiến của tôi, không có tập thể thảo luận trong cuộc họp Chủ tịch huyện, đã tự tiện làm chủ, không phù hợp với trình tự của tổ chức, là một loại hành vi không phù hợp với chức vị của mình. UBND huyện phải sửa chữa sai lầm của anh ta, cấp cho xí nghiệp các người một công đạo.
Cảnh Băng há miệng thở dốc, vừa muốn phản bác lại hai câu, lại nghe Bành Viễn Chinh nói:
- Tôi ở trong này hứa hẹn với anh, nếu tương lai hạng mục của anh cần dùng thì Huyện ủy sẽ ưu tiên chiếu cố phê duyệt.