Nói chuyện với Bí thư Hầu xong, Tống Bính Nam trở lại phòng làm việc, gọi điện cho Bành Viễn Chinh, dặn dò hắn trước lúc tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, nhất định phải nắm vững các mặt công tác, cố gắng duy trì tốt các mặt công tác ở sáu tháng cuối năm, đạt được sự đột phá mới trong thành tích.
Quan trọng hơn là, thành phố Tân An phải đoàn kết và ổn định, tiến nhanh trên con đường cải cách và mở cửa, không để xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nếu không, trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy diễn ra sau đó, cho dù là Tống Bính Nam hay Bí thư Hầu cũng không thể nói giúp Bành Viễn Chinh được.
Bành Viễn Chinh đáp ứng, sự tự tin trong lòng càng tăng lên gấp bội, tràn đầy mong đợi đối với tương lai. Không phải hắn phấn khởi vì có thể thăng chức Bí thư Thành ủy, mà là lòng tràn đầy hăng hái vì trong tương lai có thể mặc sức thực hiện hoài bão chính trị.
Trở thành Bí thư Thành ủy, chính thức bước vào tầng lớp cao cấp trong quan trường, mà làm người đứng đầu một phương, Bành Viễn Chinh sẽ không bị nhiều cản trở, sẽ thêm phần linh hoạt, càng có thêm điều kiện để đẩy mạnh mục tiêu phát triển chiến lược của mình đối với thành phố Tân An.
Đối với tương lai, hắn có hùng tâm tráng chí mà người bình thường không thể tưởng tượng. Hắn muốn dưới sự lãnh đạo của mình, thành phố Tân An sẽ trở thành thành phố lớn nhất tỉnh Giang Bắc, có thực lực kinh tế mạnh mẽ nhất tỉnh, đồng thời xây đắp nên hình tượng thành thị kiểu mới của tỉnh Giang Bắc và của cả nước.
Trước mắt, thành phố Tân An là thành phố hạng 2 của tỉnh, mà đối với cả nước, gọi là thành phố cấp ba cũng hơi miễn cưỡng. Không chỉ là thực lực kinh tế chưa đủ, mà các mặt như văn hóa mềm, phúc lợi xã hội, v.v…cũng tương đối thấp.
Tương lai ba đến năm năm, hắn tập trung toàn lực, muốn biến Tân An thành thành phố hạng nhất trong tỉnh, thành thành phố cấp ba nổi bật nhất. Hắn muốn mạnh mẽ thúc đẩy cải cách và mở cửa, có sự đột phá một cách thực chất ở các lĩnh vực y tế công công, hành chính sự nghiệp, giáo dục, dân sinh v.v…
Ở trong lòng hắn đã có mục tiêu và kế hoạch. Chẳng qua là bây giờ hắn vẫn chưa phải là nhân vật số một, tạm thời chỉ có thể giấu trong lòng.
Dùng thời gian ba năm, khiến tổng sản lượng kinh tế thành phố Tân An tăng gấp đôi, tài chính thu vào tăng 80 phần trăm trở lên. Mà có tiền trong tay, hắn lại có thể từng bước đẩy mạnh công trình phúc lợi công cộng, chữa bệnh miễn phí và giáo dục có chất lượng tốt.
Hắn đã quyết định, ở cuối năm tài chính, tỉ lệ đầu tư vào giáo dục hai năm 2002, 2003 sẽ đạt mức mà đề cương giáo dục quốc gia yêu cầu là 4 phần trăm.
Mà sau khi hắn làm Chủ tịch thành phố hơn một năm, tài chính thành phố đã đầu tư vào giáo dục thêm mười triệu, dùng để cải thiện điều kiện trường lớp và tăng cường thiết bị giáo dục, các trường tiểu học khu vực thành thị được hưởng lợi từ sự đầu tư này. Bước kế tiếp, Bành Viễn Chinh bắt đầu chuyển tầm nhìn sang khu vực nông thôn.
So với các công trình khác, đầu tư vào giáo dục bao nhiêu cũng không đủ, trong khoảng thời gian ngắn rất khó mang lại thành tích. Thấy Bành Viễn Chinh đầu tư lớn vào giáo dục, một số cấp dưới như các cán bộ quận huyện và các Phó chủ tịch thành phố cũng có ý phê bình kín đáo.
Nhưng một khi Bành Viễn Chinh đã nhận thức đúng sự việc và đưa ra quyết định, dù có bao nhiêu lực cản, hắn cũng đem hết toàn lực, thực hiện bằng được.
…
Buổi sáng ngày lễ thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc, Tỉnh ủy long trọng mở đại hội kỷ niệm ở hội trường Tỉnh ủy. Xế chiều, Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam đại diện Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, dẫn theo các cán bộ ở văn phòng Tỉnh ủy, Tổng công đoàn tỉnh và thành phố Tân An đến bệnh viện nhân dân tỉnh thăm Tạ Kiến Quân.
Bành Viễn Chinh cũng tham gia chuyến đi này. Từ đây, tin tức lan truyền: Tạ Kiến Quân liên tục xin Tỉnh ủy được từ chức, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định, vì lý do sức khỏe, miễn chức Bí thư Thành ủy Tân An của Tạ Kiến Quân, điều nhiệm Tạ Kiến Quân đến công tác ở Hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh, đảm nhiệm chức vụ của cán bộ cấp sở, giữ nguyên cấp bậc hành chính, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ không thay đổi.
Bành Viễn Chinh tiếp nhận vị trí Bí thư Thành ủy, tỉnh sẽ điều một cán bộ trên tỉnh "nhảy dù" xuống đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố.
Hôm sau nhật báo Giang Bắc đăng bài về chuyến thăm Tạ Kiến Quân của Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam. Bởi vì tình cảnh và sự từ chức của Tạ Kiến Quân có tính đặc thù và đau buồn, cho nên lời lẽ của bài báo này tương đương với sự trực tiếp thừa nhận của tổ chức theo kiểu "đậy nắp quan tài mới luận định", tránh việc tin đồn lan truyền một cách không cần thiết.
Tỉnh ủy trao tặng Tạ Kiến Quân danh hiệu cán bộ lãnh đạo ưu tú của năm, ngay sau đó, Ban Tổ chức Trung ương danh hiệu cán bộ điển hình ưu tú.
Vì thế, Thành ủy Tân An cử hành đại hội toàn thể cán bộ thành phố Tân An, long trọng tuyên bố, truyền đạt quyết định khen thưởng của Tỉnh ủy và Ban Tổ chức Trung ương. Điều này cũng có nghĩa, Tạ Kiến Quân chính rút lui khỏi sân khấu chính trị thành phố Tân An. Mặc dù quyết định miễn chức của Tỉnh ủy còn chưa được công khai, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
…
Qua lễ quốc khánh, Tỉnh ủy triệu tập hội nghị thường vụ, Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam đề nghị Chủ tịch thành phố Tân An Bành Viễn Chinh làm Bí thư Thành ủy Tân An, Giám đốc Sở địa chính tỉnh Trịnh Tĩnh Long làm Chủ tịch thành phố Tân An. Bí thư Tỉnh ủy Hầu Niệm Nguyên biểu thị sự đồng ý. Thấy hai vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh lần lượt tỏ thái độ, những lãnh đạo Tỉnh ủy khác, biết thời biết thế, cũng giơ tay thông qua.
Nhưng xế chiều hôm đó hội nghị kết thúc, còn chưa hình thành quyết nghị của hội nghị, cũng như đệ trình Ban Tổ chức Tỉnh ủy tiến hành khảo sát cán bộ, thì một cú điện thoại từ Thủ đô, trực tiếp phá vỡ quyết định vừa mới được đưa ra của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Điện thoại do thư ký của Phùng lão gọi cho Bí thư Tỉnh ủy Hầu Niệm Nguyên. Thư ký riêng của Phùng lão nói với Hầu Niệm Nguyên vài câu, sau đó Phùng lão đích thân nói chuyện với Hầu Niệm Nguyên.
Ý kiến của Phùng lão là, ông cảm thấy Tỉnh ủy bổ nhiệm Bành Viễn Chinh làm Bí thư Thành ủy Tân An là không ổn. Đại khái nói Bành Viễn Chinh làm Chủ tịch thành phố chưa đầy hai năm, chưa đủ chín chắn, ngay sau đó đề bạt làm Bí thư Thành ủy có phần qua loa, mong rằng Tỉnh ủy Giang Bắc nghiêm túc cân nhắc, không nên vì Bành Viễn Chinh là cháu nội của ông mà thiên vị, càng là người nhà họ Phùng, càng phải yêu cầu nghiêm khắc, nghiêm khắc tiến hành thủ tục thẩm tra…
Phùng lão xen vào, biểu lộ thái độ của Phùng gia.
- Đồng chí Niệm Nguyên, người đứng đầu Đảng ủy cấp thành phố, trách nhiệm trọng đại, sứ mạng trọng đại, chuyện quan hệ đến một địa phương cùng với sự an cư lạc nghiệp của mấy triệu người dân, Tỉnh ủy các vị phải nghiêm túc suy xét, không thể vì Viễn Chinh là cháu của tôi, mà thiên vị được.
Dĩ nhiên, bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ là quyền hạn của Tỉnh ủy các vị, tôi không có quyền can thiệp. Tôi chỉ nói lên đề nghị của cá nhân tôi, xin thận trọng cân nhắc.
Giọng Phùng lão không nhanh, không chậm, điềm tĩnh mà ngưng trọng. Hầu Niệm Nguyên kính cẩn cười khổ :
- Phùng lão, bổ nhiệm đồng chí Viễn Chinh làm Bí thư Thành ủy Tân An, Tỉnh ủy chúng tôi cũng đã cân nhắc kỹ càng, mặc dù đồng chí Viễn Chinh còn trẻ tuổi, nhưng năng lực công tác, tố chất chính trị, ý thức đổi mới và uy tín đối với quần chúng là hết sức rõ rệt, hoàn toàn đầy đủ điều kiện làm Bí thư Thành ủy. Dĩ nhiên, nếu Phùng lão đã đề nghị, Tỉnh ủy chúng tôi lập tức lại mở hội nghị thường vụ, quán triệt đầy đủ tinh thần chỉ thị của Phùng lão, lại tiến hành thảo luận lần nữa về vấn đề bổ nhiệm đồng chí Bành Viễn Chinh. Xin lãnh đạo yên tâm!
- Ừ, tốt.
Phùng lão gật đầu, rồi cúp điện thoại.
Mặc dù Phùng lão đã về hưu, nhưng ảnh hưởng của ông cũng không giảm. Hầu Niệm Nguyên không dám chậm trễ, lập tức hội ý với Tống Bính Nam, lại triệu tập khẩn cấp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
…
Hầu Niệm Nguyên và Tống Bính Nam một trước một sau đi vào phòng họp, chín Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác đều hơi kinh ngạc nhìn hai người, không biết hai người làm cái trò gì, mới vừa kết thúc hội nghị không bao lâu, lại tiếp tục mở hội nghị, thật là kỳ quặc.
Hầu Niệm Nguyên ngồi xuống, trao đổi một ánh mắt với Tống Bính Nam, sau đó hắng giọng một cái,nói:
- Các đồng chí, có một tình huống khẩn cấp, nhất định phải thông báo lại cho mọi người. Mới vừa rồi, Phùng lão ở Trung ương gọi điện thoại tới, đề nghị chúng ta thận trọng cân nhắc vấn đề lựa chọn Bí thư Thành ủy Tân An.
Hầu Niệm Nguyên vừa nói như vậy, các Ủy viên thường vụ có mặt tại chỗ liền biến sắc. Phùng lão là ai, làm sao họ có thể không biết. Phùng lão nhúng tay vào, như thế có phải Bành Viễn Chinh xảy ra vấn đề gì hoặc là cấp trên có sắp xếp lựa chọn người khác?
- Phùng lão cảm thấy thời gian nhậm chức của đồng chí Bành Viễn Chinh tương đối ngắn, mặc dù có năng lực công tác và thành tích công tác, nhưng đề bạt quá nhanh bất lợi cho sự trưởng thành của cậu ấy.
Hầu Niệm Nguyên cười cười, lại nói:
- Có lẽ mọi người không biết, Bành Viễn Chinh chính là cháu nội của Phùng lão, cha Bành Viễn Chinh là người con trai bị thất lạc của Phùng lão trong cuộc kháng chiến năm xưa…
Hầu Niệm Nguyên nói qua một lượt về quan hệ của Bành Viễn Chinh và Phùng gia, trừ Tống Bính Nam, các Ủy viên thường vụ đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Cháu nội của Phùng lão lại ở Tân An! Bành Viễn Chinh, nhân tài mới xuất hiện ở Tân An, ngôi sao mới đang lên trên chính trường, lại là cháu đích tôn của Phùng gia! Điều bí mật này thế mà ẩn giấu đến mười mấy năm trời!
Các Ủy viên thường vụ kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Chỉ thị của Phùng lão dĩ nhiên phải tôn trọng, phải thận trọng nghiên cứu quán triệt đầy đủ; nhưng Bành Viễn Chinh là người nhà Phùng gia, không ai muốn bỏ phiếu chống đối với vấn đề tiền đồ chính trị của hắn.
Hội trường im phăng phắc.
Hầu Niệm Nguyên và Tống Bính Nam liếc mắt nhìn nhau, cảm giác rất là khó xử. Nếu dựa teo ý kiến của Phùng lão, trong lúc nhất thời không có ai thích hợp để lựa chọn, đồng thời cũng gạt bỏ sự cố gắng của Bành Viễn Chinh; nhưng lời của Phùng lão đã nói ra khỏi miệng, không thể cứ coi như gió thoảng quá tai.
…
Ở Thủ đô, Phùng gia.
Ánh mắt phức tạp, Phùng Bá Đào nhìn Phùng lão, nhẹ nhàng thử thăm dò:
Cha, đối xử như vậy với Viễn Chinh, có công bằng không?
- Trên cái thế giới này có sự công bình tuyệt đối sao? Không có!
Cha thừa nhận, thằng bé Viễn Chinh này rất cố gắng, cũng rất có bản lĩnh, nhưng con đường làm quan hiểm ác, không tạo cho nó một chút trở ngại là không được.
Phùng lão điềm đạm nói:
- Nó là cháu của cha, thân phận này không thể tiếp tục giấu diếm nữa, bằng không, tương lai sẽ bất lợi đối với nó. Tốt quá hóa lốp, thay vì để sau này người khác ở sau lưng nó nói này, nói nọ, không bằng tự mình làm rõ, vén bức màn này lên.
Cũng đã đến lúc để cho Viễn Chinh nhận tổ quy tông rồi.
Khóe miệng Phùng lão hiện lên nét cười ngạo nghễ:
- Cha muốn để cho thế nhân xem một chút, cháu của Phùng lão này không phải là kẻ không ra hồn, có thể làm Bí thư Thành ủy hay không, còn phải xem ở bản lĩnh của Viễn Chinh. Chỉ cần lẽ thẳng khí hùng, tiến hành một cách minh bạch, tương lai cũng là quang minh chính đại.
Ánh mắt Phùng Bá Đào lóe sáng, trong lòng thoải mái, thầm nói, có thế chứ, cho tới bây giờ, ông cụ làm việc luôn suy nghĩ kín kẽ, làm sao đột nhiên xen ngang một đòn như vậy được.
Ở Tân An, Bành Viễn Chinh không hề hay biết Phùng lão âm thầm đạo diễn vở kịch này, cũng không biết Tỉnh ủy khẩn cấp triệu tập hội nghị thường vụ, nghiên cứu vấn đề bổ nhiệm hắn và Trịnh Tĩnh Long. Hội nghị diễn ra hơn một giờ đồng hồ, kết quả cụ thể thế nào, người ngoài không ai biết.
Nhưng từ ngày hôm sau, tin Bành Viễn Chinh là cháu nội Phùng lão lan truyền khắp tỉnh, người ta bàn tán say sưa.
Buổi sáng, Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng đi vào cơ quan như thường ngày, nhưng hắn chợt nhận ra, khi gặp thoáng qua, vẻ mặt, thái độ của một số cán bộ đều có sự thay đổi, khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Hắn vào phòng làm việc, định gọi Nghiêm Hoa đến bàn chuyện công tác, thì Phùng Thiến Như gọi điện thoại tới.
- Thiến Như, có chuyện tìm anh à?
Bành Viễn Chinh cười cười.
Phùng Thiến Như cười hì hì nói:
- Ông xã, rốt cuộc anh quyết định không giữ bí mật nữa sao?
- Hả? Ý em muốn nói gì?
Bành Viễn Chinh kinh ngạc.
- Sáng nay em vừa mới đến trường, một số lãnh đạo nhà trường liền đến hỏi em…
Phùng Thiến Như cười cười:
- Lúc này bí mật của anh không còn giữ được nữa rồi, nếu không phải do anh nói ra, rõ ràng là do trong nhà lan truyền tin tưc.
Bành Viễn Chinh ngạc nhiên, chợt sắc mặt ngưng trọng.
- Thiến Như, để anh hỏi lại ở nhà.
Bành Viễn Chinh vội vã cúp điện thoại, gọi về nhà. Phùng Bá Đào bận công việc, hắn chỉ có thể gọi tìm bác gái và mẹ để hỏi rõ.
Trong lúc hắn gọi điện thoại, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Nghiêm Hoa và Phó bí thư Thành ủy Hàn Duy chậm rãi đi tới. Vử mặt Hàn Duy rất phức tạp, y đã sớm đoán ra Bành Viễn Chinh có bối cảnh không tầm thường, nhưng không thể nào ngờ tới, xuất thân của Bành Viễn Chinh lại kinh thiên động địa như vậy!
Đồng thời, đối với việc mười mấy năm qua Bành Viễn Chinh luôn khiêm tốn, cắm rễ ở cơ sở cần cù làm việc, y cảm thấy hết sức lạ lùng.
Trong công việc, Bành Viễn Chinh luôn quyết đoán mạnh mẽ, nhưng làm người lại vô cùng khiêm tốn. Nếu không phải như vậy, xuất thân cao quý của hắn không thể giấu được đến bây giờ. Dĩ nhiên, cũng càng không thể ở cơ sở lâu như vậy, mà đã sớm quay lại Thủ đô hưởng thụ cuộc sống giàu sang.
Những năm này, Bành Viễn Chinh lần lượt nhậm chức Bí thư thị trấn Vân Thủy, Bí thư Quận ủy Kiến An rồi quyền Bí thư Thành ủy Tân An, đã làm được rất nhiều việc mang lại lợi ích to lớn cho người dân. Tên của hắn gắn liền mật thiết với lịch sử cải cách mở cửa và phát triển của Tân An.
Các công trình, dự án của thành phố Tân An như trung tâm thương mại hậu cần, ngành sản xuất vật liệu mới, sản xuất với công nghệ cao, cũng là do Bành Viễn Chinh chủ đạo thúc đẩy xây dựng; các công trình cải tạo, xây dựng giao thông trong nhiệm kỳ của hắn cũng săp hoàn thành; huyện Lân từ một huyện nghèo khó đã thành công rút lui khỏi thể huyện, thăng cấp làm quận trung tâm thành phố, mang lại lợi ích to lớn cho một trăm mấy chục ngàn người dân, là công lao không thể bỏ qua của hắn; bệnh viện cao cấp mới xây, hai trường trung học, 12 trường tiểu học được mở rộng, 14 khu cư xá…tất cả đều mang dấu ấn của hắn.