Một chiếc Audi màu đen nhanh như chớp chạy vào nhà tang lễ. Không đợi xe dừng hẳn, Tống Quả và cha, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam nhảy xuống xe.
Tống Bính Nam luôn theo dõi chặt chẽ động tĩnh bên phía Bành gia. Khi ông ta biết Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm đích thân đến Tân An, còn đưa Mạnh Lâm xuất viện về Bành gia, Tống Bính Nam vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu tại sao.
Nhưng rồi, bất chợt ông ta bừng tỉnh. Tất cả mọi chuyện đủ để nói lên, hóa ra cha Bành Viễn Chinh chính là con trai thứ hai của Phùng lão đã bị thất lạc thời chiến tranh kháng Nhật! Thì ra là thế! Rốt cuộc, lý do vì sao Phùng gia quan tâm đặc biệt đến Bành Viễn Chinh, đã có câu trả lời.
Tống Quả báo tin Phùng gia muốn cử hành nghi thức ngắn gọn ở nhà tang lễ, đưa tro cốt của cha Bành Viễn Chinh về Thủ đô. Tống Bính Nam do dự một lát, rồi lập tức quyết định đích thân đến bái tế một phen. Tuy Phùng gia chưa chắc đã vui khi có người ngoài tham dự, nhưng Tống Bính Nam vẫn muốn chủ động bày tỏ một chút.
Phùng Bá Đào có ơn đối với ông ta, Phùng Bá Đào đến Tân An, về tình về lý, ông ta đều nên đến thăm hỏi. Lúc này, là một cơ hội rất đúng lúc.
Cha con Tống Bính Nam mặc âu phục toàn một màu đen, Tống Quả lấy từ sau xe một vòng hoa gấp, mở ra, cầm bằng hai tay, cùng Tống Bính Nam đi vào đại sảnh.
Bành Viễn Chinh thấy Tống Bính Nam và Tống Quả đến, tuy hơi bất ngờ nhưng cũng nằm trong ý liệu của hắn.
- Viễn Chinh, tôi và cha tôi đến bái tế chú Bành.
Tống Quả cung kính đặt vòng hoa xuống, sau đó bắt tay Bành Viễn Chinh, khóe mắt lướt qua người Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm.
- Cảm ơn!
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói.
Tống Quả đi tới trước di ảnh của Bành Ngọc Cường vái một vái thật sâu.
Vừa mới rảo bước tiến vào đại sảnh, người đầu tiên Tống Bính Nam nhìn thấy là Phùng Bá Đào và Phùng Bá Lâm, rồi đến bốn anh em, vợ chồng Mạnh Cường, Mạnh Quân. Người nhà Mạnh gia thần sắc kính cẩn, lặng lẽ đứng phía sau anh em Phùng Bá Đào, hơi cúi đầu.
Tống Bính Nam vừa đi nhanh về phía Phùng Bá Đào, vừa thầm kinh ngạc trong lòng: Mạnh Cường sao cũng đến đây? Chẳng lẽ hắn cũng có quan hệ với Phùng gia? Không thể nào!
Mạnh Cường cũng thấy Tống Bính Nam. Tuy nhiên, đối với Mạnh Cường, việc Tống Bính Nam đến bái tế cha Bành Viễn Chinh là chuyện bình thường, Tống Bính Nam vốn là cán bộ Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, cấp dưới của Phùng Bá Đào, đến viếng em trai Phùng Bá Đào cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
- Chủ nhiệm Phùng! Lãnh đạo!
Tống Bính Nam kính cẩn chào hỏi Phùng Bá Đào. Phùng Bá Đào thở ra, gật đầu nói:
- Tiểu Tống, sao cậu cũng tới đây? Thôi, cũng tốt…Sau này Viễn Chinh còn phải công tác ở thành phố của cậu, cậu giúp tôi quản nó một chút, đừng để nó đi sai đường!
- Xin lãnh đạo yên tâm, tuy đồng chí Viễn Chinh còn trẻ tuổi, nhưng đối nhân xử thế trầm ổn, độ lượng, có tiếng tốt trong cơ quan, năng lực công tác cũng rất tốt.
Tống Bính Nam liên tục gật đầu đáp ứng.
- Đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, ông cụ có ý kiến, không muốn để lộ ra bên ngoài, cậu đến thì đến, nhưng đừng làm kinh động ra.
Phùng Bá Đào thản nhiên nói, ánh mắt uy nghiêm đồng thời liếc qua mấy người Mạnh gia.
Mấy người Mạnh Cường, Manh Quân vội gật đầu không ngừng, Phùng Bá Đào nói ra ý của Phùng lão, anh em Mạnh Cường nào dám vi phạm, về thân phận của Bành Viễn Chinh, họ không dám lộ ra một chút tin tức nào. Mà trên thực tế, lúc này họ không dám dẫn theo con cái đến đây, chính là vì sợ nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, miệng mồm mà không kín, lại mang phiền phức đến cho Mạnh gia.
Ánh mắt ngờ vực của Tống Bính Nam rọi về phía Mạnh Cường. Dường như nhận ra vẻ nghi hoặc của ông ta, Phùng Bá Đào thản nhiên mỉm cười:
- Tiểu Tống này, Phó chủ tịch thành phố Mạnh của cậu, là cậu ruột của Viễn Chinh!
Tống Bính Nam nhướng mày, kinh ngạc đến mức há hốc mồm.
Bành Viễn Chinh không ngờ là cháu của Mạnh Cường? Ông ta đã xem qua hồ sơ của Bành Viễn Chinh, phần quan hệ họ hàng không có tên Mạnh Cường. Nhưng Phùng Bá Đào nói như vậy, thì phải là sự thật. Về phần có ẩn tình gì đó, Phùng Bá Đào không muốn giải thích, mà cũng không thể giải thích. Tống Bính Nam cũng không thể hỏi.
Mạnh Cường miễn cưỡng tới bắt tay với Tống Bính Nam:
- Trưởng ban Tống.
Ánh mắt sắc sảo của Tống Bính Nam lướt nhanh qua vẻ mặt xấu hổ của Mạnh Cường, mơ hồ đoán được phần nào, bèn kiêu ngạo bắt tay Mạnh Cường.
Vẻ mặt ngưng trọng, Tống Bính Nam tới trước di ảnh của Bành Ngọc Cường cúi đầu thành kính. Phái sau ông ta là anh em Mạnh Cường, Mạnh Quân. Hai người cúi người thật thấp, thật lâu. Không biết là xuất phát từ sự hổ thẹn hay là cố ý làm cho Phùng Bá Đào thấy.
Hoặc cũng có thể là có cả hai…
Nghi thức hoàn tất, Bành Viễn Chinh vẻ mặt đau buồn ôm hũ tro cốt của cha ra khỏi đại sảnh, Phùng Bá Đào, Phùng Bá Lâm theo sát phía sau, kế tiếp là cha con Tống Bính Nam và đám người Mạnh gia.
Ở một đại sảnh gần đó, đang diễn ra tang lễ của một cán bộ nhà máy cơ khí Tân An. Tào Đại Bằng dẫn đoàn Đảng ủy và Công đoàn cùng với nhân viên đến viếng xong, ra khỏi đại sảnh, liếc mắt nhìn thấy Bành Viễn Chinh ôm hũ tro cốt đi ngang, phía sau là mấy người.
Ông ta không biết anh em Phùng Bá Đào, nhưng nhận ra Tống Bính Nam và Mạnh Cường.
Ông ta biến sắc, há to miệng, dừng bước, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Tống Bính Nam, Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường, hai lãnh đạo thành phố xuất hiện ở nhà tang lễ, xem ra là tham dự nghi thức chuyển tro cốt cha của Bành Viễn Chinh.
Trong lòng đầy nỗi khiếp sợ, Tào Đại Bằng lập tức nhớ tới việc cho Mạnh Lâm nghỉ việc và thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của Bành Viễn Chinh, trong lòng chợt chột dạ, mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ mất một cơ hội.
Thấy Tống Bính Nam và đám người Mạnh Cường một mực cung kính tiễn bước Bành Viễn Chinh và hai người đàn ông trung niên kia, lại thấy cả ba người lên mấy chiếc xe mang giấy phép Thủ đô và quân đội, cùng với chiếc xe cứu thương chạy như bay đi, Tào Đại Bằng lưỡng lự một chút, rồi đi nhanh về phía Tống Bính Nam và Mạnh Cường.
- Trưởng ban Tống, Chủ tịch thành phố Mạnh, sao đúng lúc vậy? Ở đây lại gặp được hai vị lãnh đạo!
Tào Đại Bằng cười, chủ động chào hỏi.
Tống Bính Nam cười cười, bắt tay Tào Đại Bằng, sau đó gật đầu một cái, liền lên xe Tống Quả chạy đi.
Về phần Mạnh Cường, giờ phút này tiễn bước người nhà họ Phùng, tuy như trút được gánh nặng, nhưng sự bất an trong lòng cũng không giảm. Trong lòng ông ta hiểu rõ, nếu Phùng gia sinh ra ác cảm với Mạnh gia, tiền đồ chính trị của ông ta cũng sẽ chấm dứt.
Mạnh Cường gượng cười, cũng bắt tay Tào Đại Bằng, sau đó không nói một lời, quay đầu lên xe.
Tào Đại Bằng nhíu mày, đứng trầm ngâm tại chỗ. Một nhân viên nhà máy cơ khí đi tới, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Tào, chúng ta đi chứ?
- Đi!
Đột nhiên Tào Đại Bằng vung tay lên, đi nhanh về phía chiếc xe của mình.
***
Buổi chiều, khi sắp tan tầm, tổ công tác của Cục công nghiệp cơ khí tỉnh - cơ quan chủ quản của nhà máy cơ khí Tân An đột nhiên chạy tới nhà máy, do Phó Bí thư Đảng ủy, Phó cục trưởng Mã Phiêu Nguyên dẫn đầu. Sau khi tổ công tác đến nhà máy, lập tức yêu cầu Đảng ủy nhà máy cơ khí tạm thời dừng kế hoạch giảm biên chế đợt đầu lại, đề xuất đổi kế hoạch thực hiện giảm biên chế và bố trí chức vụ của nhà máy, chờ tiến hành xét duyệt lại toàn bộ.
Tào Đại Bằng thất kinh. Cấp trên phái tổ công tác đến, bảo tạm dừng công tác giảm biên chế, còn muốn tiến hành kiểm tra, có nghĩa là không hài lòng với công tác giảm biên chế tăng hiệu suất của nhà máy, mà người phụ trách công tác này, là Tào Đại Bằng, đồng nghĩa lãnh đạo không hài lòng về công tác của Tào Đại Bằng.
Kế tiếp, Mã Phiêu Nguyên đại diện Đảng ủy Cục của tỉnh, tổ chức nói chuyện với Tào Đại Bằng, chỉ ra hoạt động giảm biên chế, tăng hiệu suất và chấp hành chính sách của cấp trên của nhà máy cơ khí Tân An là nóng vội, có hành vi vi phạm quy định và mờ ám, đề xuất phải nghiêm túc phê bình đối với việc này.