Bành Viễn Chinh ở tòa soạn báo cho đến 2h sáng hôm sau mới rời khỏi.
Hắn hoàn thành bài viết, rồi lại chờ tờ báo được in ra, thật sự kiểm tra đối chiếu lại một lần, thấy không có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm trở về nhà.
Ngày hôm sau hắn được nghỉ. Buổi sáng, khi hắn còn đang mơ ngủ thì nghe tiếng chuông tin nhắn.
Hắn có chút bực bội chộp lấy cái máy nhắn tin, day day mắt, nhìn kỹ lại thì thấy số điện thoại của phòng, thì liền ngồi dậy đi trả lời.
Điện thoại là do Cung Hàn Lâm gọi đến.
Nghe được giọng nói của Cung Hàn Lâm, Bành Viễn Chinh có phần tỉnh táo hơn. Hắn nghĩ rằng chắc có công việc nên nói:
- Trưởng phòng Cung, có công việc gì sao? Ngài chờ chút, sau khi tôi rửa mặt ăn sáng xong sẽ quay về phòng làm việc ngay.
- Viễn Chinh, vốn ngày hôm qua cậu tăng ca thì hôm nay nên được nghỉ. Nhưng hôm nay có tình huống đặc biệt, tôi cảm thấy cậu nên về phòng một chút.
Cung Hàn Lâm thái độ khác thường.
Bành Viễn Chinh trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, truy hỏi một câu:
- Trưởng phòng Cung, có chuyện gì vậy?
- Cậu trở về đi rồi nói sau.
Cung Hàn Lâm vội vàng cúp điện thoại. Hiển nhiên là có người ngoài vào phòng, nên ông ta không tiện nói.
Bành Viễn Chinh không dám chậm trễ, lập tức đi tắm, rồi mặc quần áo, ăn tạm một chút gì đó, sau đó nhanh chóng chạy đến cơ quan Thành ủy.
Khi vào cơ quan, hắn ngoài ý muốn phát hiện hành lang im ắng khác thường, không hề thấy một bóng người.
Hắn nhíu mày rồi chạy nhanh lên lầu.
Trở lại văn phòng, Cung Hàn Lâm và Gia Cát Cấu đều không có ở đó.
Mã Tự thấy hắn trở về thì liền nói:
- Lãnh đạo thành phố lại có sự thay đổi. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến đây tuyên bố bổ nhiệm Trưởng ban. Hiện tại đang ở hội trường cơ quan mở đại hội. Cán bộ cấp Phó phòng trở lên đều tham gia.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Lại là tân lãnh đạo nữa à?
- Trưởng ban Tiêu của chúng ta bị điều đi rồi, đến UBND thành phố làm Phó chủ tịch thường trực. Còn Phó chủ tịch thường trực thành phố Trịnh Thiện Sơn thì đến đây làm Trưởng ban Tuyên giáo. Mặt khác, ở trên còn xuống một Ủy viên thường vụ Thành ủy, cụ thể là chức vụ gì thì tôi không biết.
Mã Tự nhẹ nhàng nói.
Bành Viễn Chinh ồ lên một tiếng, chậm rãi ngồi phía sau bàn làm việc.
Tỉnh ủy lại tiến hành điều chỉnh lãnh đạo cao tầng thành phố. Nhìn thì thấy đột nhiên nhưng kỳ thật thì cũng bình thường. Điều chỉnh quyền lực này tạm thời không ảnh hưởng đến cán bộ cấp phó phòng như Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh hiểu Cung Hàn Lâm sốt ruột bảo hắn trở về không phải vì Ban tuyên giáo lại đổi Trưởng ban mới.
Khi gần 12h trưa, mới nghe được ngoài hành lang có động tĩnh, phỏng chừng là đại hội cán bộ họp xong rồi.
Không bao lâu sau, Cung Hàn Lâm và Gia Cát Cấu một trước một sau bước vào. Cung Hàn Lâm thần sắc vẫn bình thường, nhìn thấy Bành Viễn Chinh thì gật đầu, nhưng Gia Cát Cấu thì vẻ mặt rõ ràng có chút phấn chấn, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực.
Đã nhiều ngày, bởi vì Lưu Cường ngã ngựa, y tinh thần cũng trở nên sa sút. Nhưng hôm nay nét mặt lại rất tỏa sáng, dường như không hề có tư thế sa sút như mấy ngày vừa qua.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Gia Cát Cấu, trong lòng rùng mình.
Cung Hàn Lâm buông quyển sổ trong tay, cười vang nói:
- Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại tiến hành điều chỉnh lãnh đạo thành phố. Ban chúng ta lại có một Trưởng ban mới. Tình huống cụ thể thì mọi người đều biết nên tôi không nói lại nữa.
- Đến giờ tan làm rồi, Viễn Chinh, đi ăn cơm thôi.
Cung Hàn Lâm cười, kéo Bành Viễn Chinh xuống nhà ăn. Gia Cát Cấu không nhanh không chậm bước đi đằng sau, nhìn theo bóng dáng hai người, con ngươi lóe ra sự âm trầm.
Vào nhà ăn, mọi người đều tự bưng lấy phần cơm của mình. Sau khi ngồi cùng một chỗ, Cung Hàn Lâm nhẹ nhàng nói:
- Viễn Chinh à, cậu chuẩn bị như thế nào rồi?
Bành Viễn Chinh cười, không trả lời ngay. Hắn đương nhiên biết Cung Hàn Lâm đang hỏi cái gì. Chỉ là sự tình có chút không thể nói rõ. Hơn nữa hắn cũng không ở sau lưng hoạt động cái gì.
Hắn quyết định lợi dụng khả năng của mình để cạnh tranh với Gia Cát Cấu, chứ không dùng đến mạng lưới quan hệ của Phùng gia. Cho dù là Tống Bính Nam hắn cũng không nhờ đến.
Cung Hàn Lâm nhìn Bành Viễn Chinh lại nói:
- Chuyện của tôi đã được xác định. Chiều ngày hôm qua, Phó trưởng ban tổ chức cán bộ đã tìm tôi nói chuyện, việc bổ nhiệm hẳn là ngày mai sẽ có.
Bành Viễn Chinh kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy à?
Cung Hàn Lâm gật đầu không nói gì thêm.
Việc bổ nhiệm ông vốn phải kéo dài một thời gian, nhưng Tỉnh ủy đột nhiên lại điều chỉnh chức vụ Tiêu Quân. Tiêu Quân trước khi đi đã làm việc ổn thỏa việc của Cung Hàn Lâm. Nếu không, Tiêu Quân đi rồi, Trưởng ban mới đến, việc Cung Hàn Lâm nhận chức mới nói không chừng sẽ tồn tại những vấn đề không lường.
Bành Viễn Chinh rất nhanh biết được trong đó có điểm mấu chốt. Bởi vậy hiển nhiên việc Cung Hàn Lâm được đề bạt là do Trưởng ban Tiêu dùng sức. Cung Hàn Lâm có quan hệ như thế nào với Tiêu Quân thì Bành Viễn Chinh cũng không rõ ràng lắm, mà cũng không muốn làm rõ. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Cung Hàn Lâm đi nhanh như vậy, đối với hắn rất không có lợi.
Thấy Bành Viễn Chinh trầm mặc, Cung Hàn Lâm khẽ thở dài:
- Tôi đi nhanh như vậy, tuy nhiên cũng không có cách nào khác. Tôi thật không ngờ, Tỉnh ủy lại đột nhiên điều chỉnh công tác của Trưởng ban Tiêu.
- Mặt khác, tôi cũng đã nói với cậu chuyện này. Trưởng ban mới tới là Phó chủ tịch thường trực thành phố lúc trước. Khi ông ta còn là Phó chủ tịch bình thường thì Gia Cát Cấu từng làm thư ký cho ông ta một năm.
Cung Hàn Lâm vừa nói xong thì Bành Viễn Chinh trong lòng liền đánh bộp một cái.
Trách không được Gia Cát Cấu lại có bộ dạng hãnh diện như sáng nay. Hóa ra "ông chủ" ngày xưa của y nay lại là nhân vật số một của Thành ủy.
Nếu quả thực như vậy thì Bành Viễn Chinh biết cuộc cạnh tranh giữa mình và Gia Cát Cấu lại càng khó khăn hơn.
Cung Hàn Lâm nhìn Bành Viễn Chinh trầm ngâm không nói thì thử thăm dò một câu:
- Viễn Chinh à, sự là do con người làm ra. Có chút thời điểm nên tìm quan hệ của mình. Dùng ai hay không dùng ai, kỳ thật là do quan niệm của lãnh đạo. Nói thật, chức vụ trong quan trường chính là cục diện như vậy. Nếu cứ ngồi chờ thì chẳng khác nào chịu thiệt về mình.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Cung Hàn Lâm, mỉm cười.
- Cảm ơn Trưởng phòng Cung. Không, hẳn là nên gọi Chủ tịch Cung. Ngày mai, sau khi được bổ nhiệm, chúng ta sẽ làm tiệc chúc mừng. Nếu tương lai tôi không lăn lộn được ở đây, thì nói không chính xác sẽ đến hội Khoa học Xã hội lăn lộn cùng lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh tùy hứng nói.
…
Cung Hàn Lâm lên chức, ở Ban tuyên giáo chẳng phải là tin tức bí mật gì. Trong một buổi sáng đã lan truyền.
Đến nước này rồi, Cung Hàn Lâm không muốn phủ nhận. Bởi vì văn kiện bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ đã tới, chỉ chờ Trưởng ban mới đến nhận chức ký tên vào mà thôi.
Bởi vì Trưởng ban tiền nhiệm đã đồng ý, nên là người kế nhiệm, Trịnh Thiên Sơn bình thường cũng sẽ không có quyết định phủ quyết. Hơn nữa, Tiêu Quân vẫn còn đang làm việc ở thành phố, lại là Ủy viên thường vụ xếp hạng trước ông ta.
Suốt một buổi chiều, các Trưởng phòng, Phó phòng đều tập hợp chúc mừng Cung Hàn Lâm. Trong đó có rất nhiều người tỏ sự hâm mộ.
Phải biết rằng, Phó huyện và Trưởng phòng là hai tầng cấp khác nhau. Có người ở cơ quan lăn lộn cả đời cũng không lên nổi cấp phó huyện. Mà chỉ khi nào tới cấp phó huyện thì mới có tư cách xưng là cán bộ lãnh đạo.
Cán bộ lãnh đạo, đây là danh xưng là người nào cũng thích lắng nghe.
Gia Cát Cấu cảm xúc tăng vọt. Y hận Cung Hàn Lâm sao không lập tức rời khỏi phòng Tin tức, để sau đó y được lên vị trí của Cung Hàn Lâm.