"Anh là một tên côn đồ, thả tôi ra, nếu không bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát." Diệp Hân Vũ lùi lại một bước, nắm chặt điện thoại.
"Ha ha, cô thật ngây thơ, ông chủ của cô giao cho cô công việc này là để cô làm tôi vui vẻ, đúng chứ?" Dư Trọng cười lớn: "Các anh em, người phụ nữ này có xinh đẹp không?”
"Xinh đẹp." Cả đám người cùng đồng thanh trả lời.
“C ởi quần áo ra sẽ càng đẹp hơn.”
Dư Trọng cười lớn: “Mọi người có muốn xem không?”
“Muốn xem”
Cả đám người cười xòa lên.
"Muốn xem thì cởi ra cho mọi người xem, ha ha, giữ cô ta lại, tôi tự mình làm." Dư Trọng cười nói.
Diệp Hân Vũ xoay người muốn bỏ chạy, nhưng có hai người đàn ông to lớn tiến tới tóm lấy cô, vặn tay cô và đưa cô tới trước mặt Dư Trọng.
"Thả tôi ra, Dư Trọng, anh mau buông tôi ra." Diệp Hân Vũ hét lên.
"Buông cô ra? Ha ha, cởi hết tôi sẽ thả cô ra." Dư Trọng cười lớn, hắn ta cầm lấy một con dao đi tới trước mặt Diệp Hân Vũ: "Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, không biết tên khốn nào được hưởng."
Hắn ta vung tay một cái, một chiếc cúc áo của Diệp Hân Vũ đã bị văng ra, một mảng lớn da thịt trắng như tuyết trước ngực cô lộ ra.
Cả đám đàn ông nhìn đăm đăm, Dư Trọng cũng li3m môi chửi rủa: "Đúng là báu vật, người đàn ông của cô đúng là may mắn."
"Không, anh buông tôi ra." Diệp Hân Vũ không thể thoát ra được, cô lo lắng đến mức nước mắt giàn giụa, cô thực sự hối hận khi đến đây, cô đã nghe nói về khoản nợ hậu cần này, đây vốn là một khoản nợ khó đòi, cô không hiểu tại sao Ngô Cường lại cử cô đến đây.
“Hì hì, tôi sẽ buông cô ra ngay.” Dư Trọng cười khúc khích, lại định vung dao cắt vào khe hở trên ngực cô.
Đột nhiên, một bóng người lóe lên và nhanh chóng lao tới, bốp bốp, hai gã cao to đang kìm Diệp Hân Vũ bị đánh văng ra xa, người đó đá mạnh vào ngực Dư Trọng, rầm một tiếng, Dư Trọng bị người đó đá bay ra xa bảy tám mét.
"Đại ca, anh không sao chứ?" Người đó hành động quá nhanh, đến mức những người này còn chưa kịp phản ứng, bọn họ vội vàng đến xem Dư Trọng.
Vai Diệp Hân Vũ căng lên, cô bị ai đó ôm vào lòng, lúc cô ngẩng đầu lên thì chính là Trần Vũ đã đến.
"Chồng..." Diệp Hân Vũ vui đến phát khóc.
"Anh đã bảo em ở nhà, em không chịu nghe." Trân Vũ đỡ cô, tức giận nói: "Em không biết mình xinh đẹp lắm sao? Em không biết những người này giống như những con sói sao?"
"Chồng, em sai rồi, lẽ ra em nên nghe lời anh." Diệp Hân Vũ cúi đầu, khẽ nức nở.
"Ra ngoài trước đi, Thiến Thiến đang ở bên ngoài chờ em đó." Trần Vũ nói.
"Nhưng anh phải làm sao đây?" Diệp Hân Vũ nhìn thấy mấy chục người trong nhà kho đang xông tới.
"Yên tâm đi, anh sẽ lại nói lý lẽ với bọn họ." Trần Vũ cười lạnh một tiếng.