"Mày..." Thời Phong giật mình, hắn trở tay rút dao từ bên hông ra định tiến lên. Đáng tiếc tốc độ của hắn trong mắt Trần Vũ lại chỉ như con sên bò, Thời Phong vừa siết chặt tay, con dao trong tay đã bay tới trong tay của Trần Vũ một cách không thể giải thích được.
Ngay sau đó lưỡi dao lạnh lếo áp vào cổ, hẳn bị Trần Vũ khống chế.
"Buông sếp Thời ra." Người của Thời Phong phản ứng rất nhanh, vội vàng xúm lại từ bốn phương tám hướng, một đám đông đen nghìn nghìn đứng đầy trong đại sảnh.
"Anh rể, phải làm sao đây?" Diệp Thiến sợ đến choáng váng, cô ta vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc mà 'Trân Vũ mang đến cho mình, thì những người vây quanh này lại khiến hai chân cô ta như nhữn ra."
"Mày dám gây sự ở Phong Diệp Hối của bọn tao, mày biết đây là nơi nào không?" Thời Phong tức giận nói: "Còn không mau thả tao ra?"
“Chúng ta cược đi." Trần Vũ siết chặt tay, trên cổ Thời Phong xuất hiện một vết máu: “Trước khi những người này xông tới, tôi có thể cắt đứt cổ anh, nếu anh không tin chúng ta có thể thử.”
"Lùi lại, đừng tiến lên nữa, lùi lại đi." Thời Phong tru lên như lợn bị giết thịt, kẻ ngang thì sợ kẻ liều, kẻ liều thì sợ thằng không muốn sống, hắn thực sự sợ Trần Vũ sẽ cắt cổ mình.
"Thả Diệp Thiến đi!" Trần Vũ quát. "Thả người, mau thả cô ta đi!" Thời Phong hét lớn.
"Anh rể, tôi đi rồi thì anh phải làm sao bây giờ?" Sắc mặt Diệp Thiến tái nhợt.
"Đi nhanh đi, chỗ này để tôi giải quyết!" Trần Vũ cười, cô em vợ này của anh còn biết quan tâm anh, đúng là kỳ tích.
"Tôi, để tôi gọi cảnh sát cho anh!" Diệp Thiến không yên tâm, bởi vì chuyện này xảy ra là do cô ta.
“Tuyệt đối đừng gọi cảnh sát, nếu không sẽ tạo cơ hội cho họ.” Trần Vũ cười: “Nhanh lên, đừng ở đây ảnh hưởng đến tôi.”
Diệp Thiến thấy Trần Vũ có vẻ như đã tính toán trước, cô ta gật đầu rồi rời đi.
"Mày, mày thả tao ra đi, cô ta đã đi rồi." sau khi Diệp Thiến rời đi, Thời Phong ngập ngừng nói.
Trần Vũ rút con dao lại, ném xuống đất.
"Chém chết nó!" Đã lấy lại được tự do, Thời Phong nhanh chóng rời xa Trần Vũ, hét lớn.
Đám côn đồ ở một bên đã không còn kiềm chế nổi, †ay trượt một cái lộ ra vũ khí, hú hét lao về phía Trần Vũ.
Trần Vũ nhếch miệng cười, chân khí dồn lại, thở ra Thái Huyền Thánh Thanh khí, thân hình nhoáng lên, anh đã lao vào đám người. Anh đi đến đâu cũng đều nghe thấy tiếng kêu đau đớn bên tai, mấy chục tên côn đồ này. ở trước mặt anh chỉ như tờ giấy.
Chỉ trong vòng năm phút, sảnh câu lạc bộ đã la liệt người trên đất.
Trong nháy mắt, Trần Vũ xuất hiện ở trước mặt Thời Phong.
Sắc mặt Thời Phong tái nhợt, hai chân hắn run rẩy, hắn đã đắc tội người nào rồi.
"Người anh em, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngay lúc này Hạ Thiên và Hoàng Diệc Cường chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai người họ không khỏi sửng sốt.
“Em gái tôi có mâu thuẫn với em họ của tên này.” Trân Vũ chỉ vào Thời Phong.
"Hạ, cậu Hạ, sếp Hoàng!" Sắc mặt Thời Phong càng tái nhợt, hai người này thường xuyên tới chỗ hắn chơi, sao hắn có thể không biết thân phận của họ?
Hạ Thiên, người thừa kế tương lai của Tập đoàn Hạ thị, về phần Hoàng Diệc Cường, bề ngoài kinh doanh đồ trang sức cổ, nhưng ông nội Hoàng Tứ Gia của anh ta lại là một đàn anh xã hội đen đã rửa tay gác kiếm.
Câu lạc bộ của hắn trông rất hoành tráng, nhưng nhà họ Thời của hắn chỉ là nhà giàu mới nổi, thậm chí không. được coi là gia tôc hạng ba ở Phong Lăng nữa, Trần Vũ lại xưng anh em với họ, hai người này có thể gi ết chết bọn hắn trong vòng một giây.