Trong một căn biệt thự lớn có một gia đình hạnh phúc nào đó đang ngồi sực thức ăn bữa sáng . Một cô bé nào đó với khuôn mặt đáng yêu mũm mĩm với khuôn mặt tựa ba nó , mái tóc xanh sẫm nhưng lại có đôi mắt tím buồn và đôi môi chúm chím giống mẹ nó . Bên cạnh là cậu bé có khuôn mặt giống hệt cô bé , mà cũng không có gì lạ cả vì hai đứa là anh em sinh đôi mà . Cậu có mái tóc hung đỏ cùng đôi mắt xám khói , đôi môi đỏ hồng .
" Hôm nay đi đâu vậy bama ?"- cậu bé trai lên tiếng nhìn bama với đôi mắt cún con .
" Đi thăm chú mà hai đứa chưa từng gặp thôi "- cô gái với mái tóc hung đỏ với đôi mắt tím buồn không lạc vào đâu được ngoài nó ra .
" Hai đứa đi chứ ?"- chàng trai với mái tóc xanh sẫm , đôi mắt xám khói lên tiếng khi thấy khuôn mặt nó có sự biến đổi .
" Dạ "- cả hai đứa đồng thanh hồ hởi vui vẻ của tuổi hồn nhiên mà không lo âu việc gì cả .
" Vậy ăn nhanh lên rồi bama đưa đi "- hắn xoa đầu hai đứa con yêu của mình mà cười trìu mến .
Sau câu nói đó là hành động sực thức ăn của hai anh em nhà này .
" Ổn thôi mà "- thấy ổn về hai đứa rồi hắn mới quyết định đến chỗ nó mà đặt tay lên vai an ủi và cho nó một chút tinh thần .
" Ưm "- nó gật đầu mà cười rồi nhìn sang hai đứa con đang tranh nhau thức ăn kia .
'------------- Đường ngăn cách không liên quan ------------
Hôm qua , một đại gia đình lớn gồm cả gia đình nhỏ , cô và nó đang dùng cơm tại nhà nó . Vì cả ba nha cứ mỗi tuần là lại ăn với nhau một bữa thật đơn giản nhưng lại chứa đựng hơi ấm . Bốn đứa đang chơi ngoài sân mà đuổi nhau rồi lại bắt súng nước , chơi hết trò này đến trò khác . Tuy nhiều trò gây bẩn áo , ướt quần nhưng tụi nó cũng không cản luôn . Vì tụi nó đã dự là mỗi chủ nhật đều cho những đứa con mình chơi một buổi thoải mái .
" Anh có chuyện muốn nói ?"- anh bỗng dưng lên tiếng phá tan tiếng tám chuyện của cả 3 đứa tụi nó .
" Dạ "- nó nhìn anh cười tươi , vì thời gian đã trôi đi tất cả . Nó cũng vì ở bên cạnh hắn nên đã thay đổi khá nhiều .
" Thật ra anh Thành vẫn còn sống "- anh cúi nhẹ mặt xuống nhìn vào mặt bàn thay cho lời xin lỗi vì đã nói dối nó .
" Em biết mọi người đều lo cho em mà "- sau 10s bất ngờ thì nó cũng lấy lại trạng thái mà cười gượng . Cũng đúng thôi , vì anh không muốn nó phải đau khổ mà nên làm chuyện đó cũng phải thôi .
" Anh ấy bây giờ sao rồi anh ?"- nhỏ bất ngờ mà hỏi anh một cách nhanh chóng .
" Anh ấy trở thành người thực vật "- anh nói mà như sét đánh ngang tai của cả nó và nhỏ .
" Tại sao ? Tại sao lại vậy ?"- giọt nước mắt của nó rơi tự nhiên ra khỏi khóe mắt .
" Vì lúc đó Thành bị khá nặng nên không có ý thức tỉnh lại được "- anh nhìn cô em gái của mình đang đau một lần nữa mà trong lòng không khỏi thắt lại .
" Không thể nào "- nó dần trở nên mất kiểm soát , tại sao ông trời lại bất công vậy . Cứu được người mà sao người đó phải trả giá đắt vậy .
" Bình tĩnh đi em "- hắn thấy vậy ôm nó vào lòng mà an ủi , lúc trước cũng nghe qua nó kể rồi nên cũng đôi phần hiểu được .
" Đúng đó , nói với em là không đúng đi "- nhỏ đi đến chỗ anh mà lay mạnh người anh , nó với nhỏ chơi từ lâu nên cũng hiểu được cảm xúc của nhau rất rõ .
" Thôi đi ! Em đừng như vậy "- cậu cũng kéo người nhỏ vào lòng để kéo được ra khỏi người anh .
" Anh xin lỗi "- anh cúi xuống , anh sắp sửa không chịu được nữa rồi , anh cũng biết buồn mà , có phải robot đâu mà không có cảm xúc cơ chứ .
" Không phải lỗi của anh đâu , đừng tự trách mình "- cô ôm anh từ phía sau mà muốn cho anh một chút hơi ấm từ mình .
Thế là một bí mật bị giấu bấy lâu nay đã được tiết lộ .
----------- Quay về hiện tại ----------
Đến nơi , cả bốn đã nhìn thấy hai gia đình kia cũng vừa mới đến nơi .
" Tiểu Thanh , Tiểu Thiên , tụi mình ở đây nè "- đứa con gái bướng bỉnh của nó lên tiếng rồi kéo tay anh hai mình chạy theo đến bên hai đứa bạn kia .
" Chào Tiểu Phong , Tiểu Phương "- Thiên có mái tóc vàng kim cùng đôi mắt đen sâu vẫy tay gọi với ý muốn kêu lại đây .
" Chào "- Phong hơi ngượng ngùng khi thấy Thanh . Đây có phải tình yêu tuổi thứ 5 không nhỉ ? Đáng yêu quá đi ^♡^
" Chào hai cậu "- Thanh với mái tóc ngắn đen sẫm cùng đôi mắt xanh sâu cũng lịch sự ra dáng một đứa con gái không như con em gái cá tính kia .
" Thôi mấy đứa lên thôi "- Cô gọi cả mấy đứa đi theo .
" Dạ "- mấy đứa trả lời rồi đi theo cô cùng mấy bama kia , vì là bạn thân từ nhỏ nên cứ nhận bama vơ đấy mà .
Sau khi đến nơi thì mấy đứa trẻ chạy lon ton vào trong trước mấy phụ huynh .
" Cháu chào chú ạ "- cả bọn đồng thanh với chất giọng trẻ con hơi ấp úng .
" Sao chú không chào lại vậy ?"- Phương lên tiếng đến gần lay tay Thành nhưng lại không có động tĩnh gì .
" Sao em khờ vậy ? Đấy là chú không muốn trả lời vì em bướng quá thôi "- anh cốc đầu em một nhát rõ đau .
" Anh hai xấu lắm , đau đến chảy nước mắt hà ?"- Phương vừa ôm đầu vừa rơm rớm nước mắt .
" Úm bala , cái đau biến mất . Khỏi rồi , không đau nữa "- Thiên đến gần mà xoa xoa đầu Phương mà chơi trò pháp sư đây mà .
" Cậu cũng chẳng khác gì ? Chẳng qua vì chú ấy đang ngủ thôi "- Thanh giờ đi lại gần mới lên tiếng giảng vây .
" Ờ ừm "- anh gật đầu đồng tình với ý kiến của Thanh .
" Bama chú ấy sao vậy ạ ?"- nói chuyện được vài lời thì thấy bama vào Phương lon ton ra hỏi .
" Ưm chú đang ngủ thôi "- nhỏ xoa đầu Phương cười dịu dàng . Thật sự nhỏ cũng không biết phải giải thích sao cho tụi trẻ hiểu nữa .
" Chú đang ngủ một giấc mơ dài mà thôi "- đó là câu trả lời của nó và cũng đánh thẳng vào tâm của nhưng vị người lớn ở đây .
" Các con hỏi thăm chú chưa ?"- anh ngồi xuống xoa đầu Phương cười hiền .
" Dạ rồi "- Thanh lên tiếng thay cả 3 đứa .
" Vậy tốt rồi "- cậu cúi xuống vỗ vai Phong .
" Chú có ý gì đây ?"- Phong đủ để hiểu những hành động này của cậu . Vì đấu khẩu với nhau nhiều quá riết cũng thành quen .
" Chú thấy cái thằng bướng bỉnh như cháu mà cũng biết chào cơ à "- cậu đùa vui nhưng đối với bọn trẻ tưởng thật và rồi cậu lãnh trọn một cú đấm thẳng vào bụng do Phong xuất chiêu .
" Biết thế nào là lợi hại chưa chú ?"- Phong vuỗi tay , hếch mũi lên trông rất đáng yêu à nha .
" Hahasha "- nhờ hai chú cháu mà không khí trở nên vui hơn trước .
Sau khi hỏi thăm rồi cùng trò chuyện với Thành xong thì cả bọn cũng kéo nhau về mà mở patty gia đình .
--------'----End -------------