Giang Thánh Trác không so dự gật đầu, vẻ mặt chân thành nhìn cô.
Kiều Nhạc Hi thôi cười, giống như tùy ý hỏi một câu, "Tạp chí sáng nay có xem qua chưa?"
"Hôm nay khá bận, có nhìn sơ qua, sao vậy?"
Giang Thánh Trác cố nhớ lại nột dung tạp chí, tựa như không có gì khiến cậu chú ý mà.
Kiều Nhạc Hi há miệng thở dốc, chợt thấy vẻ mặt buôn chuyện của mấy "bà tám" xung quanh, đem mấy lời muốn nói nuốt trở lại, đặt đũa xuống nói với mọi người, "Mọi người từ từ ăn, tôi no rồi, đi trước".
Nói xong cũng không nhìn Giang Thánh Trác thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài.
Giang Thánh Trác biết Kiều Nhạc Hi đây là nể mặt cậu, nhìn thấy cô bước chân ra cửa, cậu đứng dậy muốn đuổi theo.
Có người bên cạnh kéo cậu lại, lười biếng hỏi chuyện, "Này người anh em, cậu đừng có nuông chiều bà cô đó được không? Nhìn đó càng chiều càng làm tới, chậc chậc....."
Giang Thánh Trác đẩy mạnh tay người đó ra, "Tôi vui đó! Cậu quản được sao? Tôi đối xử với vợ mình như vậy, không nuông chiều cô ấy thì nuông chiều cậu à?"
Nói xong liền đuổi theo.
Để lại cả đám người trừng mắt ngu ngơ, lâu sau mới có người mở miệng hỏi.
"Không phải là em gái sao, từ khi nào biến thành vợ rồi?"
"..........."
"Không phải là có quan hệ với Bạc Trọng Dương sao, sao lại........."
"........."
"Vừa rồi ai nói gọi người mẫu xinh đẹp tới ngồi cùng vậy?"
"............"
Giang Thánh Trác vừa mặc áo khoác vừa chạy theo sau, rốt cuộc chạy tới cửa nhà hàng mới đuổi kịp Kiều Nhạc Hi. Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu mà đi, bước chân không nhanh cũng không chậm ra khỏi nhà hàng đi tới con đường phía trước. Ngay lúc cậu đuổi theo tới cô cũng coi như không nhìn thấy cậu mà bỏ đi.
Giang Thánh Trác đứng chặn trước mặt cô chắn gió, cố gắng đuổi sát theo, cười hỏi, "Trên tạp chí viết gì à?"
Không nói gì còn đỡ, vừa nhắc tới Kiều Nhạc Hi ngay lập tức như bị chăm ngòi nổ, ngón tay trắng ngà hung hăng chỉ vào Giang Thánh Trác, "Anh còn dám hỏi? Còn không tự biết Giang thiếu gia lại lên trang bìa tạp chí nữa à! Một mình cậu còn làm cho bản thân xuất hiện nổi bậc liên tiếp mỗi kỳ trong tháng! Bọn họ trích phần trăm cho anh phải không?"
Giang Thánh Trác né người không bị chỉ trúng rồi nắm lấy ngón tay của cô đặt lên miệng hôn, dở khóc dở cười, "Anh thật không biết, em cũng vậy nữa, không nói cho anh biết, anh sẽ giải thích với em".
Kiều Nhạc Hi rút mạnh tay về, trừng mắt nhìn cậu, nói "Còn dám hỏi em là ai, có phải có nhiều người đẹp quá nên không phân biệt người nào với người nào?!" - Kìm nén cả ngày trời cục tức cuối cùng cũng xả ra hả giận.
Mấy cặp đôi đi ngang qua nhìn họ nén cười, còn có anh trai ôm bạn gái nhỏ của mình với vẻ mặt đồng tình nhìn Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác không có biểu hiện nào chứng tỏ xấu hổ gì, kéo Kiều Nhạc Hi gần hơn, cười đùa giải thích, "Sao có thể vậy được, anh thật sự là gần đây không có người con gái nào khác, nếu không....... em có thể nghiệm thân mà?"
"Còn dám nói dối, bị người ta chụp vậy mà còn không thừa nhận? Em ngược lại muốn nghe anh giải thích thế nào" - Kiều Nhạc Hi trừng mắt nhìn cậu, từ trong túi xách lấy ra quyển tạp chí có hình cậu trên trang bìa chìa ra trước mặt cậu ta, "Anh tự mình xem đi, xem có phải anh không thì biết".
Giang Thánh Trác cầm lấy, xuyên qua đèn đường mờ ảo nhìn kỹ hồi lâu mới nói, "Khụ, anh tưởng là ai, hôm trước anh với một đối tác làm ăn đi ăn tối, cậu ta là người Pháp, thích mấy chỗ đó nên mới gặp cô ta, chỉ chào một chút thôi, em nhìn xem cô ta ngăn chỗ ngồi này là đối tác của anh, có thấy cánh tay đó không?"
Kiều Nhạc Hi cau mày nhìn lại hồi lâu, chỉ có thể khen tên chụp ảnh này chọn góc độ quá tốt, e rằng chỉ những người trong cuộc mới biết được có sự có mặt của người thứ ba.
"Không tức giận nữa?" - Giang Thánh Trác nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt không còn khó coi nữa mới cười sáp lại gần.
Cô mới đầu thật ra không nổi giận nhưng mà hôm nay có một bản vẽ thay đổi nhiều lần mới làm tâm trạng trở nên buồn bực lấy cớ mượn đề tài này để xả giận chuyện của mình. Buổi sáng cô vẫn vui vẻ thích thú cầm tạp chí này với tấm ảnh chính diện đẹp mắt của Giang Thánh Trác tán dóc với Quan Duyệt về đề tài đẹp trai bàn luận hồi lâu, cô căn bản là không bận tâm chuyện này lắm.
Kiều Nhạc Hi bĩu môi ngẩng đầu định nói chuyện, liền trông thấy mấy mảnh bông tuyết rơi trên lông mi Giang Thánh Trác. Ngay sau đó là từng mảng bông tuyết lần lượt rơi xuống, cô ngẩng đầu nhìn, trong lòng vui vẻ, cũng quên đang nổi giận với cậu, níu chặt áo khoác Giang Thánh Trác hô, "Anh xem, tuyết rơi này!".
"Lần này vui lắm sao?" - Giang Thánh Trác giúp cô vén mấy sợ tóc rối, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh đang nhìn lên bầu trời kia, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nắm tay cô tiếp tục đi.
Kiều Nhạc Hi vui vẻ gật đầu.
Giang Thánh Trác từng nghe người khác nói, tính tình của cô đối với cậu rất tốt, tuy có chút ác ý với cậu nhưng mà chúng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa bao giờ thù dai. Về điểm này thì cậu tự nhận mình không bằng cô, có lẽ không thể giống như người phụ nữ này được, cả đời cũng không giận chuyện gì, còn nữa, sợ là sau khi hò hét xong kiên nhẫn cả đời tích góp lại cũng không làm được.
Đây là trận tuyết đầu mùa, đến một cách đột ngột, trên đường đi người đi đường đều rất vui vẻ, có mấy đứa nhỏ la hét hoan hô.
Một cô bé ba tuổi chỉ vào bông tuyết cười vui vẻ kêu, vẻ mặt ngạc nhiên như lần đầu tiên được thấy, nắm lấy ống quần ba bé ngây thơ nói, "Ba ba ôm......."
Người ba trẻ tuổi cười khom lưng cõng bé, vừa đi vừa giỡn, hai cha con cười đùa tiếng cười vang thật xa.
Kiều Nhạc Hi nhìn hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn lại, phe phẩy cánh tay học theo, "Giang Bươm Bướm, anh cõng em...."
Giang Thánh Trác xoay mặt qua một bên không ngừng run run hai vai, "Lần này được, không phải là anh em, đổi thành phụ nữa rồi".
Kiều Nhạc Hi tâm tình bởi vậy mà đột nhiên thay đổi, níu chặt Giang Thánh Trác không rời, ra sức đong đưa, "Ay da, anh cõng em, một lần nha!"
"Cõng em?" - Giang Thánh Trác vẻ mặt ghét bỏ đánh giá cô từ trên xuống, "Em gần đây nặng thêm rồi đúng không?"
Kiều Nhạc Hi hận không thể nhảy qua cắn miệng cậu ta, gầm hét, "Không có!"
Giang Thánh Trác cười xoa mặt cô, sau đó đưa lưng về phía cô, "Lên nào".
Kiều Nhạc Hi lập tức vui vẻ ra mặt nhảy lên, nằm trên lưng cậu chỉ huy, không phải "điều khiển mà là "Hu"
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hai người vẫn đi dạo thong thả trên đường.
"Em nhớ rõ lúc nhỏ lúc em không vui thì trong viện anh cũng cõng em trên lưng thế này, anh đúng là làm trâu ngựa cho em rồi".
Kiều Nhạc Hi ghé mặt vào tấm lưng ấm áp rộng lớn của cậu cọ cọ vào, ôm chặt lấy, môi nở nụ cười.
Tuy Giang Thánh Trác không nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô nhưng cảm nhận được sự ỷ lại của cô, "Giờ có thể nói cho anh biết, tại sao hôm nay không được vui không?"
Kiều Nhạc Hi ôm lấy cổ cậu, hồi lâu mới mở miệng, "Em nhớ rõ lúc chúng ta còn nhỏ, cả ngày cứ hy vọng nhanh chóng lớn lên, cứ nghĩ rằng trưởng thành rồi có thể không làm chuyện của con nít nữa. Nhưng mà tại sao khi lớn lên rồi chúng ta cũng có lúc không thể làm chuyện chúng ta muốn, thậm chí chỉ có con nít cũng có thể làm chuyện mà chúng ta không thể làm? Tại sao chúng ta lại gò bó trong một khuôn khổ của chiếc mặt nạ của chính mình? Tại sao trong lòng chúng ta rõ ràng là muốn chửi cha mẹ người ta mà ngoài miệng còn cười nói vui vẻ?"
Giang Thánh Trác sốc cô lên, giọng nói mát lạnh mang theo ý cười, hai người bọn họ khó khăn lắm mới nói chuyện đứng đắn thế này, "Sao vậy? Đột nhiên đối với chuyện đời người lại hiểu biết nhiều như vậy?"
Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Giang Thánh Trác, nhịn không được lấy tay vuốt mái tóc đang bị rối của cậu, "Cả ngày hôm nay em chỉnh sửa lại bản vẽ, làm thế nào cũng không được thông qua, nói là tốn quá nhiều chi phí, sau đó sửa tới sửa lui, lại thay đổi nữa khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Thật ra, tất cả hoàn cảnh đều như vậy, chỉ là nhiều năm như vậy nhưng em không quen được".
Giang Thánh Trác dừng bước, đỡ cô đứng xuống, hay tay nắm lấy hai bên vai cô, "Công việc không vui à?"
Kiều Nhạc Hi vễnh môi gật gật đầu, có chút uể oải.
Giang Thánh Trác nhíu mày cười, "Anh ngược lại có biện pháp".
"Biện pháp gì?"
"Từ chức về nhà anh nuôi. Lần sau có người nào tới bắt em thay đổi nữa thì em ném vào mặt kẻ đó, nói cho kẻ đó biết, bà đây không còn liên quan gì nữa! Tôi về nhà để chồng nuôi! - Giang Thánh Trác bộ mặt diễn cảm, vừa nói vừa giả bộ làm động tác như thật.
Kiều Nhạc Hi bị cậu chọc cười, "Ai muốn anh nuôi?"
Hai người còn đang đùa giỡn, Giang Thánh Trác bỗng nhiên đè tay cô lấy điện thoại ra nhìn, "Mẹ anh"
Kiều Nhạc Hi lập tức ngoan ngoãn, đứng sát bên nghe lén.
"Mẹ, mẹ có gì chỉ dạy ạ? - Giang Thánh Trác mới vừa nghe xong liền cắt ngang, "Mẹ cũng đừng lo lắng, mẹ có con dâu rồi...... Vừa rồi có người mới gọi điện qua đây, không phải vậy thì sao nói hai mẹ con chúng ta cùng suy nghĩ chứ..... Không phải cô đó.... Là ai? Mẹ muốn gặp? Dạ, được, hôm nào con dẫn cô ấy về cho mẹ nhìn, mẹ nhất định sẽ hài lòng..... Vậy nhé, chủ nhật tuần này con mang cô ấy về..... Được rồi, heo bò gì cô ấy cũng ăn hết.... Quyết định vậy nhé, dạ mẹ, chào mẹ".
Giang Thánh Trác tắt điện thoại ôm chầm Kiều Nhạc Hi, "Chủ nhật theo anh về nhà nha!"
Kiều Nhạc Hi nhíu mày, "Em không đi"
"Sao lại không đi? Ông nội anh, bà nội anh, cha mẹ anh, em đều biết hết rồi".
Kiều Nhạc Hi lắc mạnh đầu, "Không giống nhau!"
Giang Thánh Trác đang định thuyết phục cô, bỗng nhiên nở nụ cười, ra vẻ ép buộc, "Anh có cách để em phải đồng ý!"
Kiều Nhạc Hi cực kỳ khinh thường "cắt" một tiếng, "Được, chúng ta......."
Măt thấy tuyết trên mặt đất càng dầy hơn, hai người mới quyết định trở về, may mà chỗ này không xa căn hộ của Giang Thánh Trác là mấy. Lúc cả hai về đến nhà, cả tóc và quần áo trên người đều bị ướt đẫm.
Giang Thánh Trác đưa cô một cái khăn tắm sau đó đẩy cô tới cửa phòng tắm, "Nhớ tắm nước nóng, không thì bị cảm đó".
Kiều Nhạc Hi cầm lấy, nhìn thấy Giang Thánh Trác đi vào phòng ngủ thay quần áo, lén lút theo sau.
Ngay khi Giang Thánh Trác cởi hết quần áo ra, Kiều Nhạc Hi mới nhảy ra đem hai tay đặt trên lưng cậu, kêu một tiếng, " Tiếp một chiêu Hàn Băng chưởng của ta đây!"
Có thể là tay cô quá lạnh mà Giang Thánh Trác vẫn đưa lưng về phía cô, hồi lâu cũng không có phản ứng gì. Kiều Nhạc Hi nghĩ rằng cậu nổi giận, chột dạ thu tay lại.
Ai ngờ cậu ta quay người qua cầm lấy hai tay của cô, vẻ mặt đứng đắn dạy bảo, "Sao lại thế này, bao tay, khăn choàng cổ anh đều đưa em hết mà tay còn lạnh như vậy. Anh giúp em sưởi ấm".
Nói xong kéo tay cô tới trước ngực mình.
Kiều Nhạc Hi đang cười vui vẻ lại phát hiện càng ngày càng không thích hợp.
Giang Thánh Trác đem tay cô càng ngày càng đi xuống, sau đó bỏ vào trong quần........
Đôi mắt anh đào dịu dàng của cậu đang phát sáng, miệng cười xấu xa, "Ấm không?"
Kiều Nhạc Hi thôi cười, giống như tùy ý hỏi một câu, "Tạp chí sáng nay có xem qua chưa?"
"Hôm nay khá bận, có nhìn sơ qua, sao vậy?"
Giang Thánh Trác cố nhớ lại nột dung tạp chí, tựa như không có gì khiến cậu chú ý mà.
Kiều Nhạc Hi há miệng thở dốc, chợt thấy vẻ mặt buôn chuyện của mấy "bà tám" xung quanh, đem mấy lời muốn nói nuốt trở lại, đặt đũa xuống nói với mọi người, "Mọi người từ từ ăn, tôi no rồi, đi trước".
Nói xong cũng không nhìn Giang Thánh Trác thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài.
Giang Thánh Trác biết Kiều Nhạc Hi đây là nể mặt cậu, nhìn thấy cô bước chân ra cửa, cậu đứng dậy muốn đuổi theo.
Có người bên cạnh kéo cậu lại, lười biếng hỏi chuyện, "Này người anh em, cậu đừng có nuông chiều bà cô đó được không? Nhìn đó càng chiều càng làm tới, chậc chậc....."
Giang Thánh Trác đẩy mạnh tay người đó ra, "Tôi vui đó! Cậu quản được sao? Tôi đối xử với vợ mình như vậy, không nuông chiều cô ấy thì nuông chiều cậu à?"
Nói xong liền đuổi theo.
Để lại cả đám người trừng mắt ngu ngơ, lâu sau mới có người mở miệng hỏi.
"Không phải là em gái sao, từ khi nào biến thành vợ rồi?"
"..........."
"Không phải là có quan hệ với Bạc Trọng Dương sao, sao lại........."
"........."
"Vừa rồi ai nói gọi người mẫu xinh đẹp tới ngồi cùng vậy?"
"............"
Giang Thánh Trác vừa mặc áo khoác vừa chạy theo sau, rốt cuộc chạy tới cửa nhà hàng mới đuổi kịp Kiều Nhạc Hi. Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu mà đi, bước chân không nhanh cũng không chậm ra khỏi nhà hàng đi tới con đường phía trước. Ngay lúc cậu đuổi theo tới cô cũng coi như không nhìn thấy cậu mà bỏ đi.
Giang Thánh Trác đứng chặn trước mặt cô chắn gió, cố gắng đuổi sát theo, cười hỏi, "Trên tạp chí viết gì à?"
Không nói gì còn đỡ, vừa nhắc tới Kiều Nhạc Hi ngay lập tức như bị chăm ngòi nổ, ngón tay trắng ngà hung hăng chỉ vào Giang Thánh Trác, "Anh còn dám hỏi? Còn không tự biết Giang thiếu gia lại lên trang bìa tạp chí nữa à! Một mình cậu còn làm cho bản thân xuất hiện nổi bậc liên tiếp mỗi kỳ trong tháng! Bọn họ trích phần trăm cho anh phải không?"
Giang Thánh Trác né người không bị chỉ trúng rồi nắm lấy ngón tay của cô đặt lên miệng hôn, dở khóc dở cười, "Anh thật không biết, em cũng vậy nữa, không nói cho anh biết, anh sẽ giải thích với em".
Kiều Nhạc Hi rút mạnh tay về, trừng mắt nhìn cậu, nói "Còn dám hỏi em là ai, có phải có nhiều người đẹp quá nên không phân biệt người nào với người nào?!" - Kìm nén cả ngày trời cục tức cuối cùng cũng xả ra hả giận.
Mấy cặp đôi đi ngang qua nhìn họ nén cười, còn có anh trai ôm bạn gái nhỏ của mình với vẻ mặt đồng tình nhìn Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác không có biểu hiện nào chứng tỏ xấu hổ gì, kéo Kiều Nhạc Hi gần hơn, cười đùa giải thích, "Sao có thể vậy được, anh thật sự là gần đây không có người con gái nào khác, nếu không....... em có thể nghiệm thân mà?"
"Còn dám nói dối, bị người ta chụp vậy mà còn không thừa nhận? Em ngược lại muốn nghe anh giải thích thế nào" - Kiều Nhạc Hi trừng mắt nhìn cậu, từ trong túi xách lấy ra quyển tạp chí có hình cậu trên trang bìa chìa ra trước mặt cậu ta, "Anh tự mình xem đi, xem có phải anh không thì biết".
Giang Thánh Trác cầm lấy, xuyên qua đèn đường mờ ảo nhìn kỹ hồi lâu mới nói, "Khụ, anh tưởng là ai, hôm trước anh với một đối tác làm ăn đi ăn tối, cậu ta là người Pháp, thích mấy chỗ đó nên mới gặp cô ta, chỉ chào một chút thôi, em nhìn xem cô ta ngăn chỗ ngồi này là đối tác của anh, có thấy cánh tay đó không?"
Kiều Nhạc Hi cau mày nhìn lại hồi lâu, chỉ có thể khen tên chụp ảnh này chọn góc độ quá tốt, e rằng chỉ những người trong cuộc mới biết được có sự có mặt của người thứ ba.
"Không tức giận nữa?" - Giang Thánh Trác nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt không còn khó coi nữa mới cười sáp lại gần.
Cô mới đầu thật ra không nổi giận nhưng mà hôm nay có một bản vẽ thay đổi nhiều lần mới làm tâm trạng trở nên buồn bực lấy cớ mượn đề tài này để xả giận chuyện của mình. Buổi sáng cô vẫn vui vẻ thích thú cầm tạp chí này với tấm ảnh chính diện đẹp mắt của Giang Thánh Trác tán dóc với Quan Duyệt về đề tài đẹp trai bàn luận hồi lâu, cô căn bản là không bận tâm chuyện này lắm.
Kiều Nhạc Hi bĩu môi ngẩng đầu định nói chuyện, liền trông thấy mấy mảnh bông tuyết rơi trên lông mi Giang Thánh Trác. Ngay sau đó là từng mảng bông tuyết lần lượt rơi xuống, cô ngẩng đầu nhìn, trong lòng vui vẻ, cũng quên đang nổi giận với cậu, níu chặt áo khoác Giang Thánh Trác hô, "Anh xem, tuyết rơi này!".
"Lần này vui lắm sao?" - Giang Thánh Trác giúp cô vén mấy sợ tóc rối, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh đang nhìn lên bầu trời kia, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nắm tay cô tiếp tục đi.
Kiều Nhạc Hi vui vẻ gật đầu.
Giang Thánh Trác từng nghe người khác nói, tính tình của cô đối với cậu rất tốt, tuy có chút ác ý với cậu nhưng mà chúng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa bao giờ thù dai. Về điểm này thì cậu tự nhận mình không bằng cô, có lẽ không thể giống như người phụ nữ này được, cả đời cũng không giận chuyện gì, còn nữa, sợ là sau khi hò hét xong kiên nhẫn cả đời tích góp lại cũng không làm được.
Đây là trận tuyết đầu mùa, đến một cách đột ngột, trên đường đi người đi đường đều rất vui vẻ, có mấy đứa nhỏ la hét hoan hô.
Một cô bé ba tuổi chỉ vào bông tuyết cười vui vẻ kêu, vẻ mặt ngạc nhiên như lần đầu tiên được thấy, nắm lấy ống quần ba bé ngây thơ nói, "Ba ba ôm......."
Người ba trẻ tuổi cười khom lưng cõng bé, vừa đi vừa giỡn, hai cha con cười đùa tiếng cười vang thật xa.
Kiều Nhạc Hi nhìn hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn lại, phe phẩy cánh tay học theo, "Giang Bươm Bướm, anh cõng em...."
Giang Thánh Trác xoay mặt qua một bên không ngừng run run hai vai, "Lần này được, không phải là anh em, đổi thành phụ nữa rồi".
Kiều Nhạc Hi tâm tình bởi vậy mà đột nhiên thay đổi, níu chặt Giang Thánh Trác không rời, ra sức đong đưa, "Ay da, anh cõng em, một lần nha!"
"Cõng em?" - Giang Thánh Trác vẻ mặt ghét bỏ đánh giá cô từ trên xuống, "Em gần đây nặng thêm rồi đúng không?"
Kiều Nhạc Hi hận không thể nhảy qua cắn miệng cậu ta, gầm hét, "Không có!"
Giang Thánh Trác cười xoa mặt cô, sau đó đưa lưng về phía cô, "Lên nào".
Kiều Nhạc Hi lập tức vui vẻ ra mặt nhảy lên, nằm trên lưng cậu chỉ huy, không phải "điều khiển mà là "Hu"
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hai người vẫn đi dạo thong thả trên đường.
"Em nhớ rõ lúc nhỏ lúc em không vui thì trong viện anh cũng cõng em trên lưng thế này, anh đúng là làm trâu ngựa cho em rồi".
Kiều Nhạc Hi ghé mặt vào tấm lưng ấm áp rộng lớn của cậu cọ cọ vào, ôm chặt lấy, môi nở nụ cười.
Tuy Giang Thánh Trác không nhìn thấy biểu hiện trên mặt của cô nhưng cảm nhận được sự ỷ lại của cô, "Giờ có thể nói cho anh biết, tại sao hôm nay không được vui không?"
Kiều Nhạc Hi ôm lấy cổ cậu, hồi lâu mới mở miệng, "Em nhớ rõ lúc chúng ta còn nhỏ, cả ngày cứ hy vọng nhanh chóng lớn lên, cứ nghĩ rằng trưởng thành rồi có thể không làm chuyện của con nít nữa. Nhưng mà tại sao khi lớn lên rồi chúng ta cũng có lúc không thể làm chuyện chúng ta muốn, thậm chí chỉ có con nít cũng có thể làm chuyện mà chúng ta không thể làm? Tại sao chúng ta lại gò bó trong một khuôn khổ của chiếc mặt nạ của chính mình? Tại sao trong lòng chúng ta rõ ràng là muốn chửi cha mẹ người ta mà ngoài miệng còn cười nói vui vẻ?"
Giang Thánh Trác sốc cô lên, giọng nói mát lạnh mang theo ý cười, hai người bọn họ khó khăn lắm mới nói chuyện đứng đắn thế này, "Sao vậy? Đột nhiên đối với chuyện đời người lại hiểu biết nhiều như vậy?"
Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Giang Thánh Trác, nhịn không được lấy tay vuốt mái tóc đang bị rối của cậu, "Cả ngày hôm nay em chỉnh sửa lại bản vẽ, làm thế nào cũng không được thông qua, nói là tốn quá nhiều chi phí, sau đó sửa tới sửa lui, lại thay đổi nữa khẳng định sẽ xảy ra chuyện. Thật ra, tất cả hoàn cảnh đều như vậy, chỉ là nhiều năm như vậy nhưng em không quen được".
Giang Thánh Trác dừng bước, đỡ cô đứng xuống, hay tay nắm lấy hai bên vai cô, "Công việc không vui à?"
Kiều Nhạc Hi vễnh môi gật gật đầu, có chút uể oải.
Giang Thánh Trác nhíu mày cười, "Anh ngược lại có biện pháp".
"Biện pháp gì?"
"Từ chức về nhà anh nuôi. Lần sau có người nào tới bắt em thay đổi nữa thì em ném vào mặt kẻ đó, nói cho kẻ đó biết, bà đây không còn liên quan gì nữa! Tôi về nhà để chồng nuôi! - Giang Thánh Trác bộ mặt diễn cảm, vừa nói vừa giả bộ làm động tác như thật.
Kiều Nhạc Hi bị cậu chọc cười, "Ai muốn anh nuôi?"
Hai người còn đang đùa giỡn, Giang Thánh Trác bỗng nhiên đè tay cô lấy điện thoại ra nhìn, "Mẹ anh"
Kiều Nhạc Hi lập tức ngoan ngoãn, đứng sát bên nghe lén.
"Mẹ, mẹ có gì chỉ dạy ạ? - Giang Thánh Trác mới vừa nghe xong liền cắt ngang, "Mẹ cũng đừng lo lắng, mẹ có con dâu rồi...... Vừa rồi có người mới gọi điện qua đây, không phải vậy thì sao nói hai mẹ con chúng ta cùng suy nghĩ chứ..... Không phải cô đó.... Là ai? Mẹ muốn gặp? Dạ, được, hôm nào con dẫn cô ấy về cho mẹ nhìn, mẹ nhất định sẽ hài lòng..... Vậy nhé, chủ nhật tuần này con mang cô ấy về..... Được rồi, heo bò gì cô ấy cũng ăn hết.... Quyết định vậy nhé, dạ mẹ, chào mẹ".
Giang Thánh Trác tắt điện thoại ôm chầm Kiều Nhạc Hi, "Chủ nhật theo anh về nhà nha!"
Kiều Nhạc Hi nhíu mày, "Em không đi"
"Sao lại không đi? Ông nội anh, bà nội anh, cha mẹ anh, em đều biết hết rồi".
Kiều Nhạc Hi lắc mạnh đầu, "Không giống nhau!"
Giang Thánh Trác đang định thuyết phục cô, bỗng nhiên nở nụ cười, ra vẻ ép buộc, "Anh có cách để em phải đồng ý!"
Kiều Nhạc Hi cực kỳ khinh thường "cắt" một tiếng, "Được, chúng ta......."
Măt thấy tuyết trên mặt đất càng dầy hơn, hai người mới quyết định trở về, may mà chỗ này không xa căn hộ của Giang Thánh Trác là mấy. Lúc cả hai về đến nhà, cả tóc và quần áo trên người đều bị ướt đẫm.
Giang Thánh Trác đưa cô một cái khăn tắm sau đó đẩy cô tới cửa phòng tắm, "Nhớ tắm nước nóng, không thì bị cảm đó".
Kiều Nhạc Hi cầm lấy, nhìn thấy Giang Thánh Trác đi vào phòng ngủ thay quần áo, lén lút theo sau.
Ngay khi Giang Thánh Trác cởi hết quần áo ra, Kiều Nhạc Hi mới nhảy ra đem hai tay đặt trên lưng cậu, kêu một tiếng, " Tiếp một chiêu Hàn Băng chưởng của ta đây!"
Có thể là tay cô quá lạnh mà Giang Thánh Trác vẫn đưa lưng về phía cô, hồi lâu cũng không có phản ứng gì. Kiều Nhạc Hi nghĩ rằng cậu nổi giận, chột dạ thu tay lại.
Ai ngờ cậu ta quay người qua cầm lấy hai tay của cô, vẻ mặt đứng đắn dạy bảo, "Sao lại thế này, bao tay, khăn choàng cổ anh đều đưa em hết mà tay còn lạnh như vậy. Anh giúp em sưởi ấm".
Nói xong kéo tay cô tới trước ngực mình.
Kiều Nhạc Hi đang cười vui vẻ lại phát hiện càng ngày càng không thích hợp.
Giang Thánh Trác đem tay cô càng ngày càng đi xuống, sau đó bỏ vào trong quần........
Đôi mắt anh đào dịu dàng của cậu đang phát sáng, miệng cười xấu xa, "Ấm không?"