Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy, giày cao gót bước trên hành lang không gây một tiếng động. Đi chưa được mấy bước, đến phòng bệnh của Giang Thánh Trác nghe được tiếng cười nói đùa giỡn của cậu với y tá từ bên trong.
Cô gõ cửa đi vào, Giang Thánh Trác lúc này còn đang nắm tay cô y tá nhỏ, cười đến mức phóng đãng. Căn phòng của cậu, cửa sổ bên giường vừa lớn vừa sáng, ánh sáng mặt trời buổi chiều đi vào chiếu lên người cậu, hai gò má cực kỳ ôn hoà, hai má đồng tiền lúm sâu trên mặt.
Cô y tá nhỏ khuôn mặt ửng hồng, nhìn thấy mặt mày u ám của Kiều Nhạc Hi, hơn nữa gần đây chỉ có mình cô đến thăm nom cậu nên cô ta nghĩ có lẽ Kiều Nhạc Hi là người yêu của cậu, nay bạn trai vụng trộm bị bạn gái bắt gặp, nghĩ đến đây cô ta ngay lập tức dùng sức giãy giụa. Giang Thánh Trác thấy Kiều Nhạc Hi vào liền buông tay, y tá nhỏ chạy nhanh như làn khói ra khỏi phòng, lúc lướt qua Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi như có như không liếc qua cô một cái khiến cô gái nhỏ chạy nhanh hơn.
Giang Thánh Trác hai tay đặt sau gáy, cười ha ha, giống như cậu là kẻ đứng xem kịch, tuỳ ý dựa vào giường.
Kiều Nhạc Hi tuỳ tiện quăng túi xách một bên, cả người nhào lên giường, không nói một câu.
Giang Thánh Trác nhíu mày, hài hước hỏi, "Cậu không biết giường của đàn ông không được tuỳ tiện nằm hay sao?"
Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, không phản ứng đến câu nói của cậu.
"Này, tớ cấm dục đã lâu, cậu như vậy là đang dụ dỗ tớ phạm tội phải không?"
Kiều Nhạc Hi vẫn không có động tĩnh.
Giang Thánh Trác thu hồi vẻ mặt tươi cười, giật nhẹ tóc cô, "Sao vậy? Sắc mặt bơ phờ như vậy?".
Kiều Nhạc Hi khoác lấy tay cậu, đôi mắt mở ra, nhẹ nhàng trả lời, âm thanh vô cùng mệt mỏi, "Giang Thánh Trác, Mạnh Lai muốn trở về".
Mạnh Lai, cái tên này chiếm giữ một vị trí quan trọng trong những năm tháng tuổi trẻ của Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, bây giờ lại muốn trở về.
Kiều Nhạc Hi còn nhớ rõ mấy năm trước, trong đêm Giáng sinh năm đó. Xế chiều ngày hôm đó, cô nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác, mất mấy tiếng đi xe mới đến trường của cậu.
Khi đó cô và Giang Thánh Trác đã lâu không liên lạc, không biết tại sao chỉ một cú điện thoại của cậu cô cứ như vậy không để ý chạy nhanh đi tìm cậu.
Đêm Giáng sinh cô và Giang Thánh Trác ở trên đường một đất nước xa lạ, khắp nơi náo nhiệt, thế nhưng cậu lại không hoà nhịp với không khí náo nhiệt xung quanh, ngược lại rất cô đơn, cả người mệt mỏi, không có một tia hăng hái như ngày thường.
Lúc ấy tuyết bay đầy trời, trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là đám người vui vẻ, ồn ào. Hai người ngồi ngay bậc thang trước cửa nhà trọ, Giang Thánh Trác mặc một chiếc áo màu xám tro mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen ngắn, không có khăn quàng cổ, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên người, cô tự trang bị đầy đủ quần áo chống rét cho mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, răng cứ không ngừng va vào nhau.
Cậu trầm mặc đến đáng sợ, cô cũng không dám nói gì.
Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong trẻo, "Tớ cùng Mạnh Lai chia tay rồi."
Kiều Nhạc Hi nhớ đến lúc đó lòng dạ ác độc đau một cái, loại cảm giác đó cho đến nay cô vẫn nhớ.
Cô đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào cho phải, tuy nói là quen biết nhiều năm nhưng dù sao bọn họ lâu như vậy không có liên lạc, lạnh nhạt cùng lúng túng là điều tất nhiên.
Cô miễn cưỡng giật giật khoé môi, nghĩa khí vỗ vỗ vai cậu, cả khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, "Chia tay? Chia tay là tốt! Thời gian lâu như vậy rồi, với lại cậu đối với một người như vậy được coi là lâu rồi!"
Giang Thánh Trác cau mày rất kỳ quái nhìn cô, Kiều Nhạc Hi cười khan hai tiếng, tự biết bản thân nói sai, nhất thời không nói gì thêm, bổ sung thêm một câu không có ý tứ, "Không sao, như vậy với cậu từ nay sẽ tốt hơn. Cậu xem có biết bao người đẹp ở đất nước lạ lẫm này, cậu tuỳ tiện ngoắc ngoắc ngón tay một cái ……."
Còn nửa câu sau bị ánh mắt giận dữ của Giang Thánh Trác ngăn cản, căn bản là không dám nói nữa.
Khi đó, trong lòng Kiều Nhạc Hi đã bắt đầu hận chết Mạnh Lai. Giang Thánh Trác là người vui vẻ, phóng khoáng không bị bất cứ người nào đối xử như vậy mà cô ta lại hành hạ ra thế này.
Từ đó về sau, Mạnh Lai - cái tên này chỉ một mình cậu nói đến.
Kiều Nhạc Hi cho rằng cậu sẽ bị sa sút một chút, ai ngờ mấy ngày sau, cậu ta vậy mà chạy đến trường học của cô, còn ôm theo cô gái người Hoa, chỉ chỉ vào cô gái cười hi hi ha ha hỏi cô, cô gái này lớn lên ánh mắt giống Mạnh Lai.
Kiều Nhạc Hi không biết cậu đang giở trò gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Sau này, thông thường cách một khoảng thời gian ngắn, cậu gửi cho cô mấy tấm hình có cô gái không phải mắt lớn giống Mạnh Lai thì cái lỗ mũi lớn giống Mạnh Lai, nếu không thì tóc giống Mạnh Lai.
Thật ra thì, Kiều Nhạc Hi về sau cũng không thích Mạnh Lai.
Thật ra thì, Kiều Nhạc Hi và Mạnh Lai bắt đầu từ một tình bạn tốt.
Khi đó, Kiều Nhạc Hi cùng với Giang Thánh Trác còn rất trẻ, cô cột tóc đuôi ngựa, cậu mặc áo sơ mi trắng, đều có khuôn mặt trẻ trung, khuôn mặt non nớt của tuổi trẻ. Cả hai lần lượt chiếm lấy gương mặt đại diện của ban khoa học tự nhiên và ban văn chính quy, sức trẻ nghĩa khí, mặc dù không chung ngành học nhưng đều ra sức trợ giúp lẫn nhau.
Kiều Nhạc Hi nhìn thầy giáo giảng bài trên bục nói đến kích thích không thôi, đồng thời cũng kích thích cơn buồn ngủ trong cô. Giờ phút này cô thật hâm mộ Giang Thánh Trác. Có lúc cô đi ngang qua phòng học khoa Văn, lần nào cậu cũng gục đầu xuống bàn ngủ đến quên trời đất.
Ánh mắt liếc nhìn cảnh đẹp bên ngoài, trong đầu luôn nhớ đến hình ảnh người nằm trên chiếc ghế dài, ánh mặt trời phản chiếu trên người ấm áp….
Càng nghĩ càng mơ mẩn, thật sự nhịn không được, dưới gầm bàn cô đá lên cô bạn Triệu Dương Dương ngồi phía trên, Triệu Dương Dương lập tức hiểu ý. Cô vừa đặt đầu gục xuống bàn, liền nghe Triệu Dương Dương hét một tiếng chói tai, "Nhạc Hi, cậu làm sao vậy?!"
Kiều Nhạc Hi thật sự nhịn không được xoa xoa lấy lỗ tai đau đau, trong lòng cảm thán, Triệu Dương Dương thật có tiềm năng làm nha hoàn trong truyện Quỳnh Dao.
Quả nhiên thầy giáo đi xuống ân cần hỏi thăm, đối với một học sinh tốt, thành tích khá, dĩ nhiên là đối tượng đáng quan tâm của gíao sư.
Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên yếu đuối trả lời, "Thầy ơi, đầu em choáng".
Triệu Dương Dương ngay lập tức đỡ lấy, "Thầy, hay để em đưa bạn ấy đi phòng y tế".
Thầy gật gật đầu, mặt lo lắng nói, "Nhạc Hi, chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi tối đừng học bài khuya quá".
Kiều Nhạc Hi nửa dựa người vào người Triệu Dương Dương, trong lòng cảm thấy lời này rất có lý, về sau không thể đọc tiểu thuyết khuya, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Hai người chậm rã đi qua khúc quanh, Kiều Nhạc Hi liền đứng thẳng người, cười híp mắt với Triệu Dương Dương, "Dương Dương, mau trở về đi học đi".
Nói xong mừng như điên chạy nhanh tới đó.
Ai ngờ chiếc ghế dài bị chiếm mất.
Kiều Nhạc Hi từ xa nhìn thấy bóng dáng kia, hai tay đặt sau ót, bởi vì chân quá dài, đôi chân chỉ có thể để rũ xuống đất.
Kiều Nhạc Hi trong lòng buồn bực, mấy năm trước rõ ràng chưa có cao hơn cô bao nhiêu, thế mà bây giờ chỉ qua có mấy năm lại vọt lên nhanh chóng.
Đến gần nhìn thấy đôi mắt kia nhắm lại, đeo tai nghe, mặt nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô quan sát khuôn mặt của cậu, người này có làn da trắng sáng, giống như không hề có tì vết, năm đó bị cha cậu ném vào quân đội phơi nắng suốt hai tháng vậy mà khuôn mặt trước mắt vẫn trắng sáng ngư ngọc. Nhìn thấy trên mí mắt cậu có vết nhăn có thể thấy rõ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lúc này khẽ mím.
Kiều Nhạc Hi liền có chút tức giận, tự dưng đẹp trai như vậy để làm gì? Lông mi so với cô cũng cong hơn.
Kiều Nhạc Hi trực tiếp dùng chân đá vào người cậu, Giang Thánh Trác mơ màng mở mắt, mê mang hỏi, "Sao vậy?"
Kiều Nhạc Hi đem mấy lá thư hồng hồng bỏ trên người cậu, "Cho cậu! Mấy đứa kia đem tới chỗ tớ".
Kiều Nhạc Hi ngồi dậy, nhường nửa chiếc ghế cho cô, gạt tai nghe xuống, vuốt mấy phong thư trong tay cũng không định mở ra xem, nghiêng đầu khoé miệng cong lên, chế nhạo Kiều Nhạc Hi, "Ơ, sinh viên tốt trong mắt giáo sư cúp học rồi hả? Lúc này lại giả vờ không khoẻ à?"
Kiều Nhạc Hi biết kỷ xảo của Giang Thánh Trác rất rõ ràng, cũng không phản bác, tựa lưng vào ghế ngồi phơi nắng, trả lời biếng nhát, "Choáng váng đầu".
Giang Thánh Trác đem tai nghe đưa tới hỏi, "Nè, có muốn nghe không?"
Kiều Nhạc Hi lười biếng giống như mèo đang phơi nắng, "Ừ, đặt bên tai giúp tớ".
Xuân về hoa nở, gió nhẹ lướt qua, hai người yên lặng ngồi cạnh nhau vai kề vai trên chiếc ghế dưới gốc liễu, Giang Thánh Trác đột nhiên mở miệng, "Haiz, có anh em của tớ thích cậu, hôm nào giới thiệu hai người quen biết nhau."
Kiều Nhạc Hi mở mắt liếc cậu một cái, tức giận nói, "Lại nữa hả?"
Giang Thánh Trác nghiêng người sang nhìn cô, "Cậu còn dám nói! Thứ nhất cậu ghét người ta không đủ dịu dàng, thứ hai ghét bỏ người ta xấu hổ…… Người trước thì cậu ghét người ta kết quả học tập không tốt! Cậu nói tớ nghe một chút tại sao anh em xung quanh tớ thích cậu sẽ không có kết quả tốt! Cậu đúng là diệt người không biết mệt mỏi mà!".
Kiều Nhạc Hi tâm tư trống rỗng, không nhận lời Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác nhìn mặt mà nói, "Haiz, người lần này thật không tệ, cậu thử xem sao?"
Kiều Nhạc Hi mặt không nhịn được, "Được rồi, cậu cứ tự nhiên đi! Bắt đầu từ bây giờ cậu câm miệng lại không được nói một lời quấy rầy tớ ngủ!".
Qua mấy ngày không lâu, trong giờ học bạn học Kiều đang nằm dài trên bàn làm bài, ngoài cửa có người kêu lên, "Kiều Nhạc Hi, có người tìm!". Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với cô.
Vừa ra cửa, nhìn thấy bạn học nam không quen biết đang nhìn cô cười, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nâng mắt thấy Giang Thánh Trác đứng cách đó không xa, dáng đứng thong thả, lười biếng, nhíu mày cười khẽ với cô.
Kiều Nhạc Hi lập tức hiểu được, không biết thế nào nhưng cô có cảm giác Giang Thánh Trác là người dẫn mối.
Khoảng thời gian đó Kiều Nhạc Hi vẫn cảm thấy, hình như mỗi lần cô quay đầu lại luôn có thể nhìn thấy Giang Thánh Trác nghiêng người tựa vào đâu đó, cười xấu xa với cô.
Bạn nam kia cũng không xấu hổ, nói chuyện huyên thuyên với cô, mà nói rất trôi chảy, một câu cô nghe cũng không nghe vào, trong lòng phiền muộn không thôi, nhưng vẫn giữ nụ cười yếu ớt trên môi, không phát hiện được nụ cười đó miễn cưỡng cỡ nào.
Trong lòng cô nghĩ, hình tượng của mình: khéo léo hiểu chuyện, lễ phép ôn hoà, danh tiếng xây dựng cũng không dễ dàng. Đang suy nghĩ thế nào để ngăn cái họng súng đang nả đạn liên tiếp kia, lớp trưởng đi tới.
"Kiều Nhạc Hi, chủ nhiệm lớp gọi cậu tới phòng thầy một chuyến".
Cô thở phào nhẹ nhõm, "Bạn học Nhâm gì đó, tớ có chuyện đi trước, hôm nào liên lạc vớc bạn sau".
Nói xong liền chạy đi.
Vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, thầy chỉ vào bạn gái yên lặng đứng bên kia với cô, "Nhạc Hi, đây là học sinh mới chuyển tới, Mạnh Lai, về sau sẽ cùng ngồi với em, các em giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ".
Kiều Nhạc Hi trước mặt thầy cô từ trước đến giờ luôn là người hiểu chuyện, dĩ nhiên đồng ý. Ra khỏi phòng mới dò xét Mạnh Lai cẩn thận.
Mạnh Lai nhận thấy được ánh mắt dò xét của cô, khẽ mĩm cười với cô, dịu dàng động lòng người.
Trong nháy mắt đó, Kiều Nhạc Hi cảm thấy Mạnh Lai là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, không phải xinh đẹp bình thường, là phi thường xinh đẹp.
Không giống với Kiều Nhạc Hi giương nanh múa vuốt, Mạnh Lai vĩnh viễn yên tĩnh, đối với người khác cười một tiếng như gió mát xuân về, nhìn vẻ yếu đuối của cô Kiều Nhạc Hi sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, từ đó hai người như hình với bóng.
Sau cuộc thi học kỳ đầu, Kiều Nhạc Hi đứng đầu danh sách bảng điểm.
Mạnh Lai nắm lấy tay cô, mặt kích động. "Nhạc Hi, cậu là người đứng đầu, thật là giỏi!"
Kiều Nhạc Hi cười hì hì nắm chặt tay cô, "Chuyện nhỏ thôi! Cậu cũng không tồi!".
Mạnh Lai đột nhiên chỉ vào bên cạnh tấm giấy đỏ, "Bên khoa Văn, người đứng đầu hình như lúc nào cũng là một người, cậu có biết không?"
Kiều Nhạc Hi cũng không ngẩng đầu, lười biếng "Ừ" một tiếng.
"Tớ nghe nói cậu ta rất lợi hại, đi học ngủ trong lớp, vậy mà có thể trở thành người đứng đầu được, hay thật".
"Cậu cũng không nghe nói cậu ta tốc độ đổi bạn gái cũng nhanh như chong chóng àh?".
Ngay lúc ấy, Nhậm Gia Minh vừa vặn tìm đến gặp cô, Giang Thánh Trác còn đi theo phía sau. Vì vậy Kiều Nhạc Hi vô cùng miễn cưỡng chỉ vào thân hình thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi nói với Mạnh Lai, "Ừ, cậu ta chính là Giang Thánh Trác."
Cô gõ cửa đi vào, Giang Thánh Trác lúc này còn đang nắm tay cô y tá nhỏ, cười đến mức phóng đãng. Căn phòng của cậu, cửa sổ bên giường vừa lớn vừa sáng, ánh sáng mặt trời buổi chiều đi vào chiếu lên người cậu, hai gò má cực kỳ ôn hoà, hai má đồng tiền lúm sâu trên mặt.
Cô y tá nhỏ khuôn mặt ửng hồng, nhìn thấy mặt mày u ám của Kiều Nhạc Hi, hơn nữa gần đây chỉ có mình cô đến thăm nom cậu nên cô ta nghĩ có lẽ Kiều Nhạc Hi là người yêu của cậu, nay bạn trai vụng trộm bị bạn gái bắt gặp, nghĩ đến đây cô ta ngay lập tức dùng sức giãy giụa. Giang Thánh Trác thấy Kiều Nhạc Hi vào liền buông tay, y tá nhỏ chạy nhanh như làn khói ra khỏi phòng, lúc lướt qua Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi như có như không liếc qua cô một cái khiến cô gái nhỏ chạy nhanh hơn.
Giang Thánh Trác hai tay đặt sau gáy, cười ha ha, giống như cậu là kẻ đứng xem kịch, tuỳ ý dựa vào giường.
Kiều Nhạc Hi tuỳ tiện quăng túi xách một bên, cả người nhào lên giường, không nói một câu.
Giang Thánh Trác nhíu mày, hài hước hỏi, "Cậu không biết giường của đàn ông không được tuỳ tiện nằm hay sao?"
Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, không phản ứng đến câu nói của cậu.
"Này, tớ cấm dục đã lâu, cậu như vậy là đang dụ dỗ tớ phạm tội phải không?"
Kiều Nhạc Hi vẫn không có động tĩnh.
Giang Thánh Trác thu hồi vẻ mặt tươi cười, giật nhẹ tóc cô, "Sao vậy? Sắc mặt bơ phờ như vậy?".
Kiều Nhạc Hi khoác lấy tay cậu, đôi mắt mở ra, nhẹ nhàng trả lời, âm thanh vô cùng mệt mỏi, "Giang Thánh Trác, Mạnh Lai muốn trở về".
Mạnh Lai, cái tên này chiếm giữ một vị trí quan trọng trong những năm tháng tuổi trẻ của Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, bây giờ lại muốn trở về.
Kiều Nhạc Hi còn nhớ rõ mấy năm trước, trong đêm Giáng sinh năm đó. Xế chiều ngày hôm đó, cô nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác, mất mấy tiếng đi xe mới đến trường của cậu.
Khi đó cô và Giang Thánh Trác đã lâu không liên lạc, không biết tại sao chỉ một cú điện thoại của cậu cô cứ như vậy không để ý chạy nhanh đi tìm cậu.
Đêm Giáng sinh cô và Giang Thánh Trác ở trên đường một đất nước xa lạ, khắp nơi náo nhiệt, thế nhưng cậu lại không hoà nhịp với không khí náo nhiệt xung quanh, ngược lại rất cô đơn, cả người mệt mỏi, không có một tia hăng hái như ngày thường.
Lúc ấy tuyết bay đầy trời, trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là đám người vui vẻ, ồn ào. Hai người ngồi ngay bậc thang trước cửa nhà trọ, Giang Thánh Trác mặc một chiếc áo màu xám tro mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen ngắn, không có khăn quàng cổ, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên người, cô tự trang bị đầy đủ quần áo chống rét cho mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, răng cứ không ngừng va vào nhau.
Cậu trầm mặc đến đáng sợ, cô cũng không dám nói gì.
Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong trẻo, "Tớ cùng Mạnh Lai chia tay rồi."
Kiều Nhạc Hi nhớ đến lúc đó lòng dạ ác độc đau một cái, loại cảm giác đó cho đến nay cô vẫn nhớ.
Cô đột nhiên không biết nên phản ứng thế nào cho phải, tuy nói là quen biết nhiều năm nhưng dù sao bọn họ lâu như vậy không có liên lạc, lạnh nhạt cùng lúng túng là điều tất nhiên.
Cô miễn cưỡng giật giật khoé môi, nghĩa khí vỗ vỗ vai cậu, cả khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, "Chia tay? Chia tay là tốt! Thời gian lâu như vậy rồi, với lại cậu đối với một người như vậy được coi là lâu rồi!"
Giang Thánh Trác cau mày rất kỳ quái nhìn cô, Kiều Nhạc Hi cười khan hai tiếng, tự biết bản thân nói sai, nhất thời không nói gì thêm, bổ sung thêm một câu không có ý tứ, "Không sao, như vậy với cậu từ nay sẽ tốt hơn. Cậu xem có biết bao người đẹp ở đất nước lạ lẫm này, cậu tuỳ tiện ngoắc ngoắc ngón tay một cái ……."
Còn nửa câu sau bị ánh mắt giận dữ của Giang Thánh Trác ngăn cản, căn bản là không dám nói nữa.
Khi đó, trong lòng Kiều Nhạc Hi đã bắt đầu hận chết Mạnh Lai. Giang Thánh Trác là người vui vẻ, phóng khoáng không bị bất cứ người nào đối xử như vậy mà cô ta lại hành hạ ra thế này.
Từ đó về sau, Mạnh Lai - cái tên này chỉ một mình cậu nói đến.
Kiều Nhạc Hi cho rằng cậu sẽ bị sa sút một chút, ai ngờ mấy ngày sau, cậu ta vậy mà chạy đến trường học của cô, còn ôm theo cô gái người Hoa, chỉ chỉ vào cô gái cười hi hi ha ha hỏi cô, cô gái này lớn lên ánh mắt giống Mạnh Lai.
Kiều Nhạc Hi không biết cậu đang giở trò gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
Sau này, thông thường cách một khoảng thời gian ngắn, cậu gửi cho cô mấy tấm hình có cô gái không phải mắt lớn giống Mạnh Lai thì cái lỗ mũi lớn giống Mạnh Lai, nếu không thì tóc giống Mạnh Lai.
Thật ra thì, Kiều Nhạc Hi về sau cũng không thích Mạnh Lai.
Thật ra thì, Kiều Nhạc Hi và Mạnh Lai bắt đầu từ một tình bạn tốt.
Khi đó, Kiều Nhạc Hi cùng với Giang Thánh Trác còn rất trẻ, cô cột tóc đuôi ngựa, cậu mặc áo sơ mi trắng, đều có khuôn mặt trẻ trung, khuôn mặt non nớt của tuổi trẻ. Cả hai lần lượt chiếm lấy gương mặt đại diện của ban khoa học tự nhiên và ban văn chính quy, sức trẻ nghĩa khí, mặc dù không chung ngành học nhưng đều ra sức trợ giúp lẫn nhau.
Kiều Nhạc Hi nhìn thầy giáo giảng bài trên bục nói đến kích thích không thôi, đồng thời cũng kích thích cơn buồn ngủ trong cô. Giờ phút này cô thật hâm mộ Giang Thánh Trác. Có lúc cô đi ngang qua phòng học khoa Văn, lần nào cậu cũng gục đầu xuống bàn ngủ đến quên trời đất.
Ánh mắt liếc nhìn cảnh đẹp bên ngoài, trong đầu luôn nhớ đến hình ảnh người nằm trên chiếc ghế dài, ánh mặt trời phản chiếu trên người ấm áp….
Càng nghĩ càng mơ mẩn, thật sự nhịn không được, dưới gầm bàn cô đá lên cô bạn Triệu Dương Dương ngồi phía trên, Triệu Dương Dương lập tức hiểu ý. Cô vừa đặt đầu gục xuống bàn, liền nghe Triệu Dương Dương hét một tiếng chói tai, "Nhạc Hi, cậu làm sao vậy?!"
Kiều Nhạc Hi thật sự nhịn không được xoa xoa lấy lỗ tai đau đau, trong lòng cảm thán, Triệu Dương Dương thật có tiềm năng làm nha hoàn trong truyện Quỳnh Dao.
Quả nhiên thầy giáo đi xuống ân cần hỏi thăm, đối với một học sinh tốt, thành tích khá, dĩ nhiên là đối tượng đáng quan tâm của gíao sư.
Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên yếu đuối trả lời, "Thầy ơi, đầu em choáng".
Triệu Dương Dương ngay lập tức đỡ lấy, "Thầy, hay để em đưa bạn ấy đi phòng y tế".
Thầy gật gật đầu, mặt lo lắng nói, "Nhạc Hi, chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi tối đừng học bài khuya quá".
Kiều Nhạc Hi nửa dựa người vào người Triệu Dương Dương, trong lòng cảm thấy lời này rất có lý, về sau không thể đọc tiểu thuyết khuya, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Hai người chậm rã đi qua khúc quanh, Kiều Nhạc Hi liền đứng thẳng người, cười híp mắt với Triệu Dương Dương, "Dương Dương, mau trở về đi học đi".
Nói xong mừng như điên chạy nhanh tới đó.
Ai ngờ chiếc ghế dài bị chiếm mất.
Kiều Nhạc Hi từ xa nhìn thấy bóng dáng kia, hai tay đặt sau ót, bởi vì chân quá dài, đôi chân chỉ có thể để rũ xuống đất.
Kiều Nhạc Hi trong lòng buồn bực, mấy năm trước rõ ràng chưa có cao hơn cô bao nhiêu, thế mà bây giờ chỉ qua có mấy năm lại vọt lên nhanh chóng.
Đến gần nhìn thấy đôi mắt kia nhắm lại, đeo tai nghe, mặt nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô quan sát khuôn mặt của cậu, người này có làn da trắng sáng, giống như không hề có tì vết, năm đó bị cha cậu ném vào quân đội phơi nắng suốt hai tháng vậy mà khuôn mặt trước mắt vẫn trắng sáng ngư ngọc. Nhìn thấy trên mí mắt cậu có vết nhăn có thể thấy rõ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng lúc này khẽ mím.
Kiều Nhạc Hi liền có chút tức giận, tự dưng đẹp trai như vậy để làm gì? Lông mi so với cô cũng cong hơn.
Kiều Nhạc Hi trực tiếp dùng chân đá vào người cậu, Giang Thánh Trác mơ màng mở mắt, mê mang hỏi, "Sao vậy?"
Kiều Nhạc Hi đem mấy lá thư hồng hồng bỏ trên người cậu, "Cho cậu! Mấy đứa kia đem tới chỗ tớ".
Kiều Nhạc Hi ngồi dậy, nhường nửa chiếc ghế cho cô, gạt tai nghe xuống, vuốt mấy phong thư trong tay cũng không định mở ra xem, nghiêng đầu khoé miệng cong lên, chế nhạo Kiều Nhạc Hi, "Ơ, sinh viên tốt trong mắt giáo sư cúp học rồi hả? Lúc này lại giả vờ không khoẻ à?"
Kiều Nhạc Hi biết kỷ xảo của Giang Thánh Trác rất rõ ràng, cũng không phản bác, tựa lưng vào ghế ngồi phơi nắng, trả lời biếng nhát, "Choáng váng đầu".
Giang Thánh Trác đem tai nghe đưa tới hỏi, "Nè, có muốn nghe không?"
Kiều Nhạc Hi lười biếng giống như mèo đang phơi nắng, "Ừ, đặt bên tai giúp tớ".
Xuân về hoa nở, gió nhẹ lướt qua, hai người yên lặng ngồi cạnh nhau vai kề vai trên chiếc ghế dưới gốc liễu, Giang Thánh Trác đột nhiên mở miệng, "Haiz, có anh em của tớ thích cậu, hôm nào giới thiệu hai người quen biết nhau."
Kiều Nhạc Hi mở mắt liếc cậu một cái, tức giận nói, "Lại nữa hả?"
Giang Thánh Trác nghiêng người sang nhìn cô, "Cậu còn dám nói! Thứ nhất cậu ghét người ta không đủ dịu dàng, thứ hai ghét bỏ người ta xấu hổ…… Người trước thì cậu ghét người ta kết quả học tập không tốt! Cậu nói tớ nghe một chút tại sao anh em xung quanh tớ thích cậu sẽ không có kết quả tốt! Cậu đúng là diệt người không biết mệt mỏi mà!".
Kiều Nhạc Hi tâm tư trống rỗng, không nhận lời Giang Thánh Trác.
Giang Thánh Trác nhìn mặt mà nói, "Haiz, người lần này thật không tệ, cậu thử xem sao?"
Kiều Nhạc Hi mặt không nhịn được, "Được rồi, cậu cứ tự nhiên đi! Bắt đầu từ bây giờ cậu câm miệng lại không được nói một lời quấy rầy tớ ngủ!".
Qua mấy ngày không lâu, trong giờ học bạn học Kiều đang nằm dài trên bàn làm bài, ngoài cửa có người kêu lên, "Kiều Nhạc Hi, có người tìm!". Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với cô.
Vừa ra cửa, nhìn thấy bạn học nam không quen biết đang nhìn cô cười, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa nâng mắt thấy Giang Thánh Trác đứng cách đó không xa, dáng đứng thong thả, lười biếng, nhíu mày cười khẽ với cô.
Kiều Nhạc Hi lập tức hiểu được, không biết thế nào nhưng cô có cảm giác Giang Thánh Trác là người dẫn mối.
Khoảng thời gian đó Kiều Nhạc Hi vẫn cảm thấy, hình như mỗi lần cô quay đầu lại luôn có thể nhìn thấy Giang Thánh Trác nghiêng người tựa vào đâu đó, cười xấu xa với cô.
Bạn nam kia cũng không xấu hổ, nói chuyện huyên thuyên với cô, mà nói rất trôi chảy, một câu cô nghe cũng không nghe vào, trong lòng phiền muộn không thôi, nhưng vẫn giữ nụ cười yếu ớt trên môi, không phát hiện được nụ cười đó miễn cưỡng cỡ nào.
Trong lòng cô nghĩ, hình tượng của mình: khéo léo hiểu chuyện, lễ phép ôn hoà, danh tiếng xây dựng cũng không dễ dàng. Đang suy nghĩ thế nào để ngăn cái họng súng đang nả đạn liên tiếp kia, lớp trưởng đi tới.
"Kiều Nhạc Hi, chủ nhiệm lớp gọi cậu tới phòng thầy một chuyến".
Cô thở phào nhẹ nhõm, "Bạn học Nhâm gì đó, tớ có chuyện đi trước, hôm nào liên lạc vớc bạn sau".
Nói xong liền chạy đi.
Vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, thầy chỉ vào bạn gái yên lặng đứng bên kia với cô, "Nhạc Hi, đây là học sinh mới chuyển tới, Mạnh Lai, về sau sẽ cùng ngồi với em, các em giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ".
Kiều Nhạc Hi trước mặt thầy cô từ trước đến giờ luôn là người hiểu chuyện, dĩ nhiên đồng ý. Ra khỏi phòng mới dò xét Mạnh Lai cẩn thận.
Mạnh Lai nhận thấy được ánh mắt dò xét của cô, khẽ mĩm cười với cô, dịu dàng động lòng người.
Trong nháy mắt đó, Kiều Nhạc Hi cảm thấy Mạnh Lai là cô gái xinh đẹp nhất mà cô từng gặp, không phải xinh đẹp bình thường, là phi thường xinh đẹp.
Không giống với Kiều Nhạc Hi giương nanh múa vuốt, Mạnh Lai vĩnh viễn yên tĩnh, đối với người khác cười một tiếng như gió mát xuân về, nhìn vẻ yếu đuối của cô Kiều Nhạc Hi sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, từ đó hai người như hình với bóng.
Sau cuộc thi học kỳ đầu, Kiều Nhạc Hi đứng đầu danh sách bảng điểm.
Mạnh Lai nắm lấy tay cô, mặt kích động. "Nhạc Hi, cậu là người đứng đầu, thật là giỏi!"
Kiều Nhạc Hi cười hì hì nắm chặt tay cô, "Chuyện nhỏ thôi! Cậu cũng không tồi!".
Mạnh Lai đột nhiên chỉ vào bên cạnh tấm giấy đỏ, "Bên khoa Văn, người đứng đầu hình như lúc nào cũng là một người, cậu có biết không?"
Kiều Nhạc Hi cũng không ngẩng đầu, lười biếng "Ừ" một tiếng.
"Tớ nghe nói cậu ta rất lợi hại, đi học ngủ trong lớp, vậy mà có thể trở thành người đứng đầu được, hay thật".
"Cậu cũng không nghe nói cậu ta tốc độ đổi bạn gái cũng nhanh như chong chóng àh?".
Ngay lúc ấy, Nhậm Gia Minh vừa vặn tìm đến gặp cô, Giang Thánh Trác còn đi theo phía sau. Vì vậy Kiều Nhạc Hi vô cùng miễn cưỡng chỉ vào thân hình thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi nói với Mạnh Lai, "Ừ, cậu ta chính là Giang Thánh Trác."