Editor: Thiếp
Nhiều năm trước, những cô cậu học trò tuổi trẻ lúc tụm năm tụm bảy thì thường hăng hái hừng hực mà tám chuyện rôm rả, chẳng ai để tâm đến hình tượng, giương nanh múa vuốt cũng là dấu hiệu của tuổi xuân.
Nhiều năm sau, nhóm bạn cũ tề tựu về đây trong một căn phòng, có người mặc âu phục, có người bận áo quần lộng lẫy. Trong đại sảnh muôn màu muôn vẻ không còn giống phòng học cũ quen thuộc, đem những khuôn mặt đã từng thân thiết chiếu dưới ánh đèn thành người xa lạ.
Tần Chân với Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, ngồi cùng bàn còn có mấy người, có mấy người kêu tên bạn học, đã gần mười năm qua, có thể nhớ rõ tên cũng khá lắm rồi.
Không biết ai lại chọn địa điểm ở hội sở đắt đỏ này, trong căn phòng xanh vàng rực rỡ, bày biện hết sức xa xỉ, chỉ là ngồi ở đây khiến người khác không thấy thích ứng lắm.
Tần Chân và Bạch Lộ đến tương đối sớm, lần lượt ngồi xuống bắt chuyện với bạn học, sau đó thì an vị tại một góc không thu hút, nhìn mọi người túm tụm sôi nổi nói chuyện. Đề tài cũng chẳng có gì đặc biệt, lui tới vào trong tai đều là mấy từ như thế này: công việc, tiền lương, kết hôn, con cái.
Ngồi cùng bàn còn có cô bạn từng là ủy viên học tập, Trần Hàm, thành tích lúc trước luôn đứng nhất lớp, sau đó cũng thi đậu vào một trường đại học ngành phát thanh viên MC nổi tiếng trong nước. Lúc trước trên đài truyền hình địa phương Tần Chân từng nhìn thấy cô, dẫn chương trình thời sự, xinh đẹp đến mức như thay da đổi thịt, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến cái người bình thường chỉ chăm chăm vào học trước đây cả.
Tần Chân khẽ nhìn cô mấy lần, nghi ngờ cô đã đi phẩu thuật thẩm mỹ, nếu không thì mũi tẹt trước kia sao chỉ trong chớp mắt đã đứng cao ngất như bộ ngực thế kia? Cũng chẳng phải là bong bóng mà có thể thổi hơi vào được.
Ngồi bên trái là Bạch Lộ, vị trí bên phải trống không, rồi có người đàn ông mới tới suýt quên mất tên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Hàm, chỉ khách khí bắt chuyện với Tần Chân và Bạch Lộ, rồi lập tức quay mặt sang Trần Hàm, vừa khâm phục cô tuổi trẻ có tài, vừa đem tin tức mấy hôm trước mà cô dẫn chương trình ra nói.
Mấy bạn học còn lại cũng bình thường, ai nấy câu được câu không nói chuyện sự nghiệp, gia đình, Bạch Lộ mở miệng nói lên nói xuống, vừa hay thay cho sức lực không tìm chuyện để nói của Tần Chân.
Cô nhàn rỗi đến chẳng có việc gì, lần lượt đánh giá đám người kia, từ lời nói cử chỉ đến mỗi động tác rất nhỏ thôi cũng có thể nhìn ra được tình hình bây giờ của họ, đây cũng là bản lĩnh “nhìn mặt lựa lời” được tôi luyện qua thời gian cô bán nhà.
Trong khi mọi người nói chuyện ở đây, lại có người lục đục kéo đến, trái tim Tần Chân luôn treo lơ lửng trên không trung, cho đến khi bóng dáng người kia xuất hiện ở cửa.
Thật ra cũng chẳng cần cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về cửa, bởi vì ngay khi Mạnh Đường xuất hiện, dĩ nhiên sẽ có người hét to: “Nè, mau nhìn đi, đại giáo sư Mạnh của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi nè!”
Trong chớp mắt, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía cửa, còn người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng cúc bạc, quần tây màu đen giản dị, cả người như nhân vật bước ra từ trong tranh thủy mặc, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất ung dung thanh nhã.
Anh không mặc âu phục, bởi vì nhiệt độ cuối hè vẫn còn rất cao, chỉ có đàn ông cố ý khoe sự nghiệp thành công của mình mới chịu mặc bộ âu phục dày kia đi dưới hè đến tham gia họp lớp.
Tần Chân vẫn chú ý đến tay áo của anh như cũ, bị xắn lên đến trên cánh tay, móc cài bằng đồng vô cùng ngoan ngoãn cố định phần xắn lên, như là làm động tác được lặp đi lặp lại nhiều năm nên đã thành thói quen rồi.
Cô biết có lẽ toàn bộ thế giới này chỉ có mình cô mới nhớ rõ cái chi tiết nhỏ nhoi kia một cách nhàm chan như thế.
Nghĩ đến đây, thừa dịp ánh mắt mọi người đều rơi trên người Mạnh Đường, cô cũng tham lam nhìn anh cho đủ.
Không ngờ Mạnh Đường lại mỉm cười, ánh mắt khẽ quét qua mặt cô, sau đó dừng lại một lát, ánh mắt kia giống như đang nói: “Gặp lại rồi, Tần Chân.”
Bỗng nhiên Tần Chân đỏ mặt, tay chân chẳng biết để vào đâu.
Lớp trưởng đứng dậy tiếp anh, muốn dẫn anh ngồi vào bàn giữa, dù sao bây giờ anh cũng là giáo sư của trường đại học luật nổi tiếng trong nước, lại càng nổi bật nhất trong chúng bạn, đương nhiên phải được đèn chiếu bao quanh.
Nhưng Mạnh Đường lại lắc đầu, ánh mắt chậm rãi quét một vòng, sau đó làm như vô ý đi đến bàn Tần Chân, “Mình ngồi đây là được rồi.”
“Sao có thể để cho cậu chạy trốn như vậy được chứ? Ngồi ở giữa ngồi ở giữa! Lát nữa thầy cô giáo sẽ đến ngồi giữa đó, đại giáo sư Mạnh sao có thể ngồi trong góc như vậy được kia chứ?” Miệng lưỡi lớp trưởng trở nên thoăn thoắt, “Không thấy ủy viên trong lớp ta đều ngồi giữa đó sao?”
“À…” Mạnh Đường như suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói, “Ban cán sự ngữ văn với ủy viên học tập cũng có ngồi giữa đâu.”
Lớp trưởng nhìn về phía Tần Chân, vì để Mạnh Đường vào ngồi giữa nên liền bước đến, liền lôi Tần Chân với Trần Hàm đến đó. Bạch Lộ chủ động đi theo, “Đừng có kỳ thị bình dân như thế nhá! Mình cũng muốn đi theo góp vui!”
“Được được được, cậu góp cậu góp, cũng không nói là không cho cậu góp vui!” Thấy Mạnh Đường cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Chân, dù sao cũng đã ngồi lại đây, trưởng lớp mới cười híp mắt.
Chỉ có Bạch Lộ ở dưới bàn khẽ nhéo lấy bàn tay lạnh toát của Tần Chân, làm như vô ý liếc nhìn cô.
Tần Chân hiểu ý, cô ấy đang nói: không có việc gì cả, cứ thả lỏng.
Đúng thế, đương nhiên là không có việc gì rồi, Mạnh Đường cũng chẳng phải là phường hổ báo, cô sợ cái gì kia chứ?
Trong bàn này trừ Bạch Lộ ra thì đều từng là ủy ban, cũng tương đối thân nhau, không còn câu nệ như lúc nãy nữa.
Có người nói đang kinh doanh gỗ, có người nói làm nhân viên công chức, có người bảo mình đang phiên dịch… Đến lượt Mạnh Đường thì anh lại cười, “Đang còn dạy học, tưới tiêu cho hoa của tổ quốc.”
Trưởng lớp cười ồ lên, “Cậu thôi giùm đi, ba chữ đang dạy học nghĩ có thể lừa được ai chứ? Có ai không biết cậu là giáo sư dạy ở trường luật, còn tự mình thành lập công ty luật chứ? Là công ty luật nổi tiếng đó! Một thời gian trước mình còn nghe nói, đám người của cậu tháng trước thắng một vụ, hình như là cái vụ cái gì mà con nhà giàu giở trò với nữ sinh đấy. Nhà người ta lớn nghiệp cũng lớn, vốn muốn dìm chuyện này xuống, đến phiên cậu thì lại không lấy một đồng nào mà còn nhận vụ đó giùm cô bé kia, cuối cùng bắt thằng oắt đó vào cục cảnh sát, quả đúng là sứ giả chính nghĩa, siêu nhân đại cầu!”
“Này, lớp trưởng sao cậu để bụng chuyện của Mạnh Đường ghê thế?” Có người nói vui, “Đã nhắm trúng đại giáo sư Mạnh của chúng ta rồi sao?’
“Đánh rắm ấy!” Lớp trưởng cũng là một người đàn ông không hơn không kém, nhìn ủy viên lao động một cái rồi nói, “Bà già mình ngày nào cũng mua báo, hôm đó rảnh rỗi vô tình nhìn thấy, vừa hay bắt gặp tin về Mạnh Đường.” Nói đến đây, cậu ta lại cười hì hì chuyển sang Mạnh Đường, “Mình nói này, đại giáo sư Mạnh cậu đúng là lạnh lùng quá đấy, phóng viên hỏi một tràng giang đại hải, cậu chỉ trả lời đúng một câu: Ý nghĩa tồn tại của công ty luật chính là tìm kiếm chân tướng. Nhân tính đã chói lói đến mức ‘bất thực nhân gian yên hỏa’* rồi đấy.”
(* Bất thực nhân gian yên hỏa bàn: không nhiễm chút khói lửa nhân gian, chỉ những người không liên quan gì đến thế nhân phàm tục)
Mạnh Đường mỉm cười, “Chỉ là lời nói thật thôi mà, tin tức truyền thông chỉ giỏi vẽ chuyện, nhiều lời lại nhiều sai, chẳng thà ít lời mà ý nhiều.”
Lớp trưởng qua đúng là người khiến không khí trở nên nhộn nhịp, mới đó đã lập tức tìm được chủ đề mới, liền quay sang Trần Hàm, “Này này, cô này không phải là phát thanh viên của tin tức truyền thông sao? MC Trần Hàm, xin hỏi đối mặt với khiêu khích của đại giáo sư Mạnh ngồi đây, cô có gì đáp lại không?”
Trần Hàm cười đến nỗi sóng mắt đung đưa, làm trái tim bao trai tráng ngồi đây đều tan chảy, “Mạnh Đường đã nói thế rồi, mình còn có thể nói gì đây? Nói gì cũng đều là lỗi của mình mà thôi.”
“Không phải cậu là phát thanh viên sao? Miệng mồm phải linh hoạt lên chứ! Chỉ một câu thôi cũng có thể chém cậu ta tơi bời rồi!” Lớp trưởng đổ dầu vào lửa.
“Mình chỉ làm theo nội dung, chỉ nhớ được tiêu đề là cùng, đại giáo sư Mạnh kiến thức rộng rãi, xuất khẩu thành thơ, sao mình có thể là đối thủ của cậu ấy chứ?” Tài ăn nói của Trần Hàm rất dễ nghe.
Mạnh Đường không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, nói với lớp trưởng: “Trước khi đến đây mình còn đang nghĩ, Chương Chung Lâm bây giờ đang làm gì? Lúc này thì xem như đã rõ rồi.”
“Vậy cậu nói xem mình đang làm gì?”
“Đang nói tướng thanh*.” Khóe môi Mạnh Đường khẽ kéo lên, “Nào, nói ‘mình nhớ cậu muốn chết’ cho mọi người nghe đi.”
(*Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Cả đám người cười ồ lên.
Trải qua một khúc nhạc đệm như thế, trái tim đang treo lơ lửng của Tần Chân được thả lỏng, xem chừng không tới phiên cô tự giới thiệu, báo cáo gần đây mình đang làm gì. Nhưng lớp trưởng lại là người cực kỳ cực kỳ vô sỉ, vì để mau chóng thoát khỏi cái khuất nhục nói tướng thanh ấy mà liền quay sang cô, “Nè Tần Chân, đến lượt cậu rồi đấy, cậu còn chưa nói mình đang làm gì đâu đấy. Lúc trước là đại văn hào của chúng ta, giờ sao rồi, bây giờ không phải là thành nhà văn rồi đấy chứ?’
Chuyện Tần Chân không học đại học không có nhiều người biết, lớp trưởng lại là cánh mày râu, tất nhiên không giống với đám phụ nữ con gái, không nghe đông nhìn tây, thật sự chẳng biết nghề nghiệp hiện tại của Tần Chân.
Ngồi ở đây đều là những người có chút thành công, Bạch Lộ bên cạnh cô cũng là kế toán ngân hàng, công việc ổn định, tiền lương hậu đãi. Tần Chân xấu hổ cầm ly nước trà lên, cười nói: “Nhà văn cái gì mà nhà văn chứ, bây giờ mình đang làm trong công ty bất động sản.”
Lớp trưởng im lặng một lát, rồi mới kịp phản ứng lại, “Cậu giúp bọn họ chuẩn bị quảng cáo sao? Cũng đúng rồi, bất động sản là một hạng mục tốt, cậu lại giỏi văn, làm thiết kế ý tưởng cũng rất thích hợp đấy!”
“Không, là mình bán nhà.” Tần Chân vẫn cười.
“Thế này thì…” Lớp trưởng hình như đã vắt hết óc nghĩ câu sau, “Bán nhà cũng tốt, cái này, bán nhà ấy mà, sau này nếu bọn mình bán nhà cũng có thể tìm đến cậu, cậu còn có thể giảm giá cho!”
“Được…” Tần Chân mỉm cười với anh, nhưng không ngờ Trần Hàm lại ngắt lời cô.
“Công ty phát triển bất động sản là xí nghiệp tư nhân, nhân viên bình thường không thể tự mình giảm chiết khấu được!” Trần Hàm cười chỉ ra sai lầm của lớp trưởng, lời nói sắc bén như đang dẫn chương trình thời sự vậy.
Bốn chữ “nhân viên bình thường” nói rất uyển chuyển êm tai, bàn tay cầm chén trà của Tần Chân khẽ siết chặt, rõ ràng cảm thấy mọi người như lặng đi.
Thế là cái chữ “được” kia của cô đúng là biến thành trò cười, nhưng lại là đang cười cô, cô như kẻ phồng má giả làm người mập*, rõ ràng không nên vì mặt mũi mà đến chuyện kia cũng miễn cưỡng.
(*Ý chỉ việc quá khả năng)
Trần Hàm còn nói: “Trừ khi cậu quen CEO mà thôi. Nói đến đây, này, công ty phát triển bất động sản của Tần Chân cậu là công ty nào thế? Một thời gian trước mình có làm ở mảng tin này, nói không chừng mình còn quen CEO của các cậu đấy. Cậu làm ở tập đoàn Viễn Hàng sao?”
“Không phải nổi tiếng như tập đoàn Viễn Hàng đâu, chỉ là công ty nhỏ bình thường thôi.” Cô bình tĩnh ngẩng đầu, không hề thấy ánh mắt khinh miệt, cũng không có vẻ mặt coi thường, nhưng sự im lặng của mọi người cũng đã thành công khiến lòng cô siết chặt.
Không giống lúc nói chuyện với người khác, mỗi người đều cười tham gia hoặc trêu ghẹo, nhưng đến lượt cô, bọn họ không nói câu gì, chỉ có thể im lặng.
Rốt cuộc vẫn là chẳng hợp nhau.
Thật ra nghề nghiệp cũng như thân phận đối với cô chưa bao giờ có gì là đáng tự ti, trình độ học vấn của cô không cao, dĩ nhiên chỉ có thể làm công việc này để kiếm tiền, nuôi gia đình sống qua ngày. Nhưng vì Mạnh Đường ngồi bên cạnh, nên tâm tình đều thay đổi hết.
Cô đã từng cố gắng liều mạng leo vào khoa ngữ văn này, mỗi khi học xong lại chăm chỉ đọc duyệt qua, chỉ để có cơ hội lên bục giảng đọc bài vào những tiết làm văn mỗi tuần – bởi vì cô không học tự nhiên được, cũng chỉ có thể bộc lộ tài năng ở lĩnh vực này, để cho Mạnh Đường có thể nhìn thấy cô.
Thích một người sẽ khiến bạn có động lực vô cùng, bạn hi vọng mình có thể khoe ra mặt tốt nhất của mình trước mặt anh ta, đương nhiên cũng sẽ xấu hổ khi anh ta trông thấy mặt xấu của bạn.
Giờ phút này, bỗng Tần Chân cảm thấy rất tự ti.
Mỗi bọn họ chính là chênh lệch hơn mười thứ tự thành thích, mà bây giờ thì sao? Cuộc đời của bọn họ đã sớm rẽ ngang theo hai con đường khác nhau, anh một đường đi về phía huy hoàng, còn cô chỉ bước trên con đường bình thường.
Chênh lệch quá lớn, đâu chỉ là mười cái tên như lúc trước?
(*Ở đây nói về vị trí xếp hạng trong lớp ấy, anh Đường xếp 1 thì chị Tần xếp 11, văn bạn kém nên không biết diễn tả sao)
Cô cúi đầu nhìn nước trà vàng nhạt bốc khói, đưa đến bên miệng định uống, thì một giây sau lại bất ngờ nghe thấy giọng của Mạnh Đường.
Anh nói: “Tần Chân, thật ra sau này có thể còn muốn mời cậu giúp mình một việc, mình còn phải dựa vào cậu nhiều hơn ấy.”
Cả đám người không ai hiểu rõ ý anh.
Ly trà dừng bên miệng, Tần Chân chậm rãi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Mạnh Đường cười dịu dàng với cô, trong mắt như có gió xuân ấm áp.
Anh nói: “Mình mua một căn nhỏ ở Âu Đình, sau đó cần La Lune trang hoàng. Giám đốc bộ phận bán hàng nói mình biết, cậu đang phụ trách hạng mục này, cho nên…” Nụ cười kia dần có xu thế mở rộng ra, rạng rỡ khiến người khác phải nín thở, “Cho nên sau này mình phải quan hệ gần hơn với cậu mới được, quản lý Tần.”
Nhiệt độ trong phòng lạnh vừa đủ, ly trà trong tay tỏa ra làn khói ấm áp, mà cái cảm giác ấm áp này như lan đến tận trong lòng.
Anh đang giúp cô thoát khỏi lúng túng sao?
Tần Chân không biết phải nhìn anh thế nào, một lát sau mới cười nói: “Được.”
Lúc này mới làm như không có việc gì mà nhìn thẳng anh, rồi giật mình thì ra anh cách cô gần như thế, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời chỉ có một mình cô.
Cứ vậy trong phút chốc, cô cảm thấy trong lòng có rất nhiều bong bóng màu hồng.
Sau đó cô lại nghe thấy Trần hàm cười hỏi Mạnh Đường: “Ồ, mình còn nghĩ cậu chỉ quay về đây làm việc, thì ra đã tính an cư ở đây luôn sao? Lá rụng về cội đấy hả?’
Mạnh Đường gật đầu, “Ở bên ngoài cũng đã lâu rồi, vẫn thích chỗ mình quen thuộc hơn… còn có cả bạn bè cũ nữa.”
Dáng vẻ khi Trần Hàm nói liên tục vẫn rất dễ nhìn, nhưng không giống với lúc dẫn chương trình, tự mình biết tư thế nào góc độ nào thì bản thân sẽ xinh đẹp nhất. Cô lấy một viên kẹo trong đĩa bóc vỏ ra, tự nhiên trêu đùa nói: “Nhưng vội vã mua nhà như thế, có phải đã lập nghiệp, bây giờ cần nhân cơ hội lập gia đình?’
Ngụ ý đơn giản là ám chỉ Mạnh Đường liệu có phải quyết định vì hôn nhân đại sự không.
Tất cả mọi người đối với vấn đề này đều nảy lòng hiếu kỳ, Bạch Lộ đưa mắt nhìn Tần Chân, phát hiện cô cũng căng thẳng.
Mạnh Đường vẫn cười như cũ, tự nhiên đáp một câu: “Đúng thế, bị cậu đoán trúng rồi.”
Rắc một tiếng, trái tim Tần Chân lập tức kết thành băng.
Nhiều năm trước, những cô cậu học trò tuổi trẻ lúc tụm năm tụm bảy thì thường hăng hái hừng hực mà tám chuyện rôm rả, chẳng ai để tâm đến hình tượng, giương nanh múa vuốt cũng là dấu hiệu của tuổi xuân.
Nhiều năm sau, nhóm bạn cũ tề tựu về đây trong một căn phòng, có người mặc âu phục, có người bận áo quần lộng lẫy. Trong đại sảnh muôn màu muôn vẻ không còn giống phòng học cũ quen thuộc, đem những khuôn mặt đã từng thân thiết chiếu dưới ánh đèn thành người xa lạ.
Tần Chân với Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, ngồi cùng bàn còn có mấy người, có mấy người kêu tên bạn học, đã gần mười năm qua, có thể nhớ rõ tên cũng khá lắm rồi.
Không biết ai lại chọn địa điểm ở hội sở đắt đỏ này, trong căn phòng xanh vàng rực rỡ, bày biện hết sức xa xỉ, chỉ là ngồi ở đây khiến người khác không thấy thích ứng lắm.
Tần Chân và Bạch Lộ đến tương đối sớm, lần lượt ngồi xuống bắt chuyện với bạn học, sau đó thì an vị tại một góc không thu hút, nhìn mọi người túm tụm sôi nổi nói chuyện. Đề tài cũng chẳng có gì đặc biệt, lui tới vào trong tai đều là mấy từ như thế này: công việc, tiền lương, kết hôn, con cái.
Ngồi cùng bàn còn có cô bạn từng là ủy viên học tập, Trần Hàm, thành tích lúc trước luôn đứng nhất lớp, sau đó cũng thi đậu vào một trường đại học ngành phát thanh viên MC nổi tiếng trong nước. Lúc trước trên đài truyền hình địa phương Tần Chân từng nhìn thấy cô, dẫn chương trình thời sự, xinh đẹp đến mức như thay da đổi thịt, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến cái người bình thường chỉ chăm chăm vào học trước đây cả.
Tần Chân khẽ nhìn cô mấy lần, nghi ngờ cô đã đi phẩu thuật thẩm mỹ, nếu không thì mũi tẹt trước kia sao chỉ trong chớp mắt đã đứng cao ngất như bộ ngực thế kia? Cũng chẳng phải là bong bóng mà có thể thổi hơi vào được.
Ngồi bên trái là Bạch Lộ, vị trí bên phải trống không, rồi có người đàn ông mới tới suýt quên mất tên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Hàm, chỉ khách khí bắt chuyện với Tần Chân và Bạch Lộ, rồi lập tức quay mặt sang Trần Hàm, vừa khâm phục cô tuổi trẻ có tài, vừa đem tin tức mấy hôm trước mà cô dẫn chương trình ra nói.
Mấy bạn học còn lại cũng bình thường, ai nấy câu được câu không nói chuyện sự nghiệp, gia đình, Bạch Lộ mở miệng nói lên nói xuống, vừa hay thay cho sức lực không tìm chuyện để nói của Tần Chân.
Cô nhàn rỗi đến chẳng có việc gì, lần lượt đánh giá đám người kia, từ lời nói cử chỉ đến mỗi động tác rất nhỏ thôi cũng có thể nhìn ra được tình hình bây giờ của họ, đây cũng là bản lĩnh “nhìn mặt lựa lời” được tôi luyện qua thời gian cô bán nhà.
Trong khi mọi người nói chuyện ở đây, lại có người lục đục kéo đến, trái tim Tần Chân luôn treo lơ lửng trên không trung, cho đến khi bóng dáng người kia xuất hiện ở cửa.
Thật ra cũng chẳng cần cô thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về cửa, bởi vì ngay khi Mạnh Đường xuất hiện, dĩ nhiên sẽ có người hét to: “Nè, mau nhìn đi, đại giáo sư Mạnh của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi nè!”
Trong chớp mắt, tầm mắt của mọi người đều hướng về phía cửa, còn người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng cúc bạc, quần tây màu đen giản dị, cả người như nhân vật bước ra từ trong tranh thủy mặc, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra khí chất ung dung thanh nhã.
Anh không mặc âu phục, bởi vì nhiệt độ cuối hè vẫn còn rất cao, chỉ có đàn ông cố ý khoe sự nghiệp thành công của mình mới chịu mặc bộ âu phục dày kia đi dưới hè đến tham gia họp lớp.
Tần Chân vẫn chú ý đến tay áo của anh như cũ, bị xắn lên đến trên cánh tay, móc cài bằng đồng vô cùng ngoan ngoãn cố định phần xắn lên, như là làm động tác được lặp đi lặp lại nhiều năm nên đã thành thói quen rồi.
Cô biết có lẽ toàn bộ thế giới này chỉ có mình cô mới nhớ rõ cái chi tiết nhỏ nhoi kia một cách nhàm chan như thế.
Nghĩ đến đây, thừa dịp ánh mắt mọi người đều rơi trên người Mạnh Đường, cô cũng tham lam nhìn anh cho đủ.
Không ngờ Mạnh Đường lại mỉm cười, ánh mắt khẽ quét qua mặt cô, sau đó dừng lại một lát, ánh mắt kia giống như đang nói: “Gặp lại rồi, Tần Chân.”
Bỗng nhiên Tần Chân đỏ mặt, tay chân chẳng biết để vào đâu.
Lớp trưởng đứng dậy tiếp anh, muốn dẫn anh ngồi vào bàn giữa, dù sao bây giờ anh cũng là giáo sư của trường đại học luật nổi tiếng trong nước, lại càng nổi bật nhất trong chúng bạn, đương nhiên phải được đèn chiếu bao quanh.
Nhưng Mạnh Đường lại lắc đầu, ánh mắt chậm rãi quét một vòng, sau đó làm như vô ý đi đến bàn Tần Chân, “Mình ngồi đây là được rồi.”
“Sao có thể để cho cậu chạy trốn như vậy được chứ? Ngồi ở giữa ngồi ở giữa! Lát nữa thầy cô giáo sẽ đến ngồi giữa đó, đại giáo sư Mạnh sao có thể ngồi trong góc như vậy được kia chứ?” Miệng lưỡi lớp trưởng trở nên thoăn thoắt, “Không thấy ủy viên trong lớp ta đều ngồi giữa đó sao?”
“À…” Mạnh Đường như suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói, “Ban cán sự ngữ văn với ủy viên học tập cũng có ngồi giữa đâu.”
Lớp trưởng nhìn về phía Tần Chân, vì để Mạnh Đường vào ngồi giữa nên liền bước đến, liền lôi Tần Chân với Trần Hàm đến đó. Bạch Lộ chủ động đi theo, “Đừng có kỳ thị bình dân như thế nhá! Mình cũng muốn đi theo góp vui!”
“Được được được, cậu góp cậu góp, cũng không nói là không cho cậu góp vui!” Thấy Mạnh Đường cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Tần Chân, dù sao cũng đã ngồi lại đây, trưởng lớp mới cười híp mắt.
Chỉ có Bạch Lộ ở dưới bàn khẽ nhéo lấy bàn tay lạnh toát của Tần Chân, làm như vô ý liếc nhìn cô.
Tần Chân hiểu ý, cô ấy đang nói: không có việc gì cả, cứ thả lỏng.
Đúng thế, đương nhiên là không có việc gì rồi, Mạnh Đường cũng chẳng phải là phường hổ báo, cô sợ cái gì kia chứ?
Trong bàn này trừ Bạch Lộ ra thì đều từng là ủy ban, cũng tương đối thân nhau, không còn câu nệ như lúc nãy nữa.
Có người nói đang kinh doanh gỗ, có người nói làm nhân viên công chức, có người bảo mình đang phiên dịch… Đến lượt Mạnh Đường thì anh lại cười, “Đang còn dạy học, tưới tiêu cho hoa của tổ quốc.”
Trưởng lớp cười ồ lên, “Cậu thôi giùm đi, ba chữ đang dạy học nghĩ có thể lừa được ai chứ? Có ai không biết cậu là giáo sư dạy ở trường luật, còn tự mình thành lập công ty luật chứ? Là công ty luật nổi tiếng đó! Một thời gian trước mình còn nghe nói, đám người của cậu tháng trước thắng một vụ, hình như là cái vụ cái gì mà con nhà giàu giở trò với nữ sinh đấy. Nhà người ta lớn nghiệp cũng lớn, vốn muốn dìm chuyện này xuống, đến phiên cậu thì lại không lấy một đồng nào mà còn nhận vụ đó giùm cô bé kia, cuối cùng bắt thằng oắt đó vào cục cảnh sát, quả đúng là sứ giả chính nghĩa, siêu nhân đại cầu!”
“Này, lớp trưởng sao cậu để bụng chuyện của Mạnh Đường ghê thế?” Có người nói vui, “Đã nhắm trúng đại giáo sư Mạnh của chúng ta rồi sao?’
“Đánh rắm ấy!” Lớp trưởng cũng là một người đàn ông không hơn không kém, nhìn ủy viên lao động một cái rồi nói, “Bà già mình ngày nào cũng mua báo, hôm đó rảnh rỗi vô tình nhìn thấy, vừa hay bắt gặp tin về Mạnh Đường.” Nói đến đây, cậu ta lại cười hì hì chuyển sang Mạnh Đường, “Mình nói này, đại giáo sư Mạnh cậu đúng là lạnh lùng quá đấy, phóng viên hỏi một tràng giang đại hải, cậu chỉ trả lời đúng một câu: Ý nghĩa tồn tại của công ty luật chính là tìm kiếm chân tướng. Nhân tính đã chói lói đến mức ‘bất thực nhân gian yên hỏa’* rồi đấy.”
(* Bất thực nhân gian yên hỏa bàn: không nhiễm chút khói lửa nhân gian, chỉ những người không liên quan gì đến thế nhân phàm tục)
Mạnh Đường mỉm cười, “Chỉ là lời nói thật thôi mà, tin tức truyền thông chỉ giỏi vẽ chuyện, nhiều lời lại nhiều sai, chẳng thà ít lời mà ý nhiều.”
Lớp trưởng qua đúng là người khiến không khí trở nên nhộn nhịp, mới đó đã lập tức tìm được chủ đề mới, liền quay sang Trần Hàm, “Này này, cô này không phải là phát thanh viên của tin tức truyền thông sao? MC Trần Hàm, xin hỏi đối mặt với khiêu khích của đại giáo sư Mạnh ngồi đây, cô có gì đáp lại không?”
Trần Hàm cười đến nỗi sóng mắt đung đưa, làm trái tim bao trai tráng ngồi đây đều tan chảy, “Mạnh Đường đã nói thế rồi, mình còn có thể nói gì đây? Nói gì cũng đều là lỗi của mình mà thôi.”
“Không phải cậu là phát thanh viên sao? Miệng mồm phải linh hoạt lên chứ! Chỉ một câu thôi cũng có thể chém cậu ta tơi bời rồi!” Lớp trưởng đổ dầu vào lửa.
“Mình chỉ làm theo nội dung, chỉ nhớ được tiêu đề là cùng, đại giáo sư Mạnh kiến thức rộng rãi, xuất khẩu thành thơ, sao mình có thể là đối thủ của cậu ấy chứ?” Tài ăn nói của Trần Hàm rất dễ nghe.
Mạnh Đường không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, nói với lớp trưởng: “Trước khi đến đây mình còn đang nghĩ, Chương Chung Lâm bây giờ đang làm gì? Lúc này thì xem như đã rõ rồi.”
“Vậy cậu nói xem mình đang làm gì?”
“Đang nói tướng thanh*.” Khóe môi Mạnh Đường khẽ kéo lên, “Nào, nói ‘mình nhớ cậu muốn chết’ cho mọi người nghe đi.”
(*Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Cả đám người cười ồ lên.
Trải qua một khúc nhạc đệm như thế, trái tim đang treo lơ lửng của Tần Chân được thả lỏng, xem chừng không tới phiên cô tự giới thiệu, báo cáo gần đây mình đang làm gì. Nhưng lớp trưởng lại là người cực kỳ cực kỳ vô sỉ, vì để mau chóng thoát khỏi cái khuất nhục nói tướng thanh ấy mà liền quay sang cô, “Nè Tần Chân, đến lượt cậu rồi đấy, cậu còn chưa nói mình đang làm gì đâu đấy. Lúc trước là đại văn hào của chúng ta, giờ sao rồi, bây giờ không phải là thành nhà văn rồi đấy chứ?’
Chuyện Tần Chân không học đại học không có nhiều người biết, lớp trưởng lại là cánh mày râu, tất nhiên không giống với đám phụ nữ con gái, không nghe đông nhìn tây, thật sự chẳng biết nghề nghiệp hiện tại của Tần Chân.
Ngồi ở đây đều là những người có chút thành công, Bạch Lộ bên cạnh cô cũng là kế toán ngân hàng, công việc ổn định, tiền lương hậu đãi. Tần Chân xấu hổ cầm ly nước trà lên, cười nói: “Nhà văn cái gì mà nhà văn chứ, bây giờ mình đang làm trong công ty bất động sản.”
Lớp trưởng im lặng một lát, rồi mới kịp phản ứng lại, “Cậu giúp bọn họ chuẩn bị quảng cáo sao? Cũng đúng rồi, bất động sản là một hạng mục tốt, cậu lại giỏi văn, làm thiết kế ý tưởng cũng rất thích hợp đấy!”
“Không, là mình bán nhà.” Tần Chân vẫn cười.
“Thế này thì…” Lớp trưởng hình như đã vắt hết óc nghĩ câu sau, “Bán nhà cũng tốt, cái này, bán nhà ấy mà, sau này nếu bọn mình bán nhà cũng có thể tìm đến cậu, cậu còn có thể giảm giá cho!”
“Được…” Tần Chân mỉm cười với anh, nhưng không ngờ Trần Hàm lại ngắt lời cô.
“Công ty phát triển bất động sản là xí nghiệp tư nhân, nhân viên bình thường không thể tự mình giảm chiết khấu được!” Trần Hàm cười chỉ ra sai lầm của lớp trưởng, lời nói sắc bén như đang dẫn chương trình thời sự vậy.
Bốn chữ “nhân viên bình thường” nói rất uyển chuyển êm tai, bàn tay cầm chén trà của Tần Chân khẽ siết chặt, rõ ràng cảm thấy mọi người như lặng đi.
Thế là cái chữ “được” kia của cô đúng là biến thành trò cười, nhưng lại là đang cười cô, cô như kẻ phồng má giả làm người mập*, rõ ràng không nên vì mặt mũi mà đến chuyện kia cũng miễn cưỡng.
(*Ý chỉ việc quá khả năng)
Trần Hàm còn nói: “Trừ khi cậu quen CEO mà thôi. Nói đến đây, này, công ty phát triển bất động sản của Tần Chân cậu là công ty nào thế? Một thời gian trước mình có làm ở mảng tin này, nói không chừng mình còn quen CEO của các cậu đấy. Cậu làm ở tập đoàn Viễn Hàng sao?”
“Không phải nổi tiếng như tập đoàn Viễn Hàng đâu, chỉ là công ty nhỏ bình thường thôi.” Cô bình tĩnh ngẩng đầu, không hề thấy ánh mắt khinh miệt, cũng không có vẻ mặt coi thường, nhưng sự im lặng của mọi người cũng đã thành công khiến lòng cô siết chặt.
Không giống lúc nói chuyện với người khác, mỗi người đều cười tham gia hoặc trêu ghẹo, nhưng đến lượt cô, bọn họ không nói câu gì, chỉ có thể im lặng.
Rốt cuộc vẫn là chẳng hợp nhau.
Thật ra nghề nghiệp cũng như thân phận đối với cô chưa bao giờ có gì là đáng tự ti, trình độ học vấn của cô không cao, dĩ nhiên chỉ có thể làm công việc này để kiếm tiền, nuôi gia đình sống qua ngày. Nhưng vì Mạnh Đường ngồi bên cạnh, nên tâm tình đều thay đổi hết.
Cô đã từng cố gắng liều mạng leo vào khoa ngữ văn này, mỗi khi học xong lại chăm chỉ đọc duyệt qua, chỉ để có cơ hội lên bục giảng đọc bài vào những tiết làm văn mỗi tuần – bởi vì cô không học tự nhiên được, cũng chỉ có thể bộc lộ tài năng ở lĩnh vực này, để cho Mạnh Đường có thể nhìn thấy cô.
Thích một người sẽ khiến bạn có động lực vô cùng, bạn hi vọng mình có thể khoe ra mặt tốt nhất của mình trước mặt anh ta, đương nhiên cũng sẽ xấu hổ khi anh ta trông thấy mặt xấu của bạn.
Giờ phút này, bỗng Tần Chân cảm thấy rất tự ti.
Mỗi bọn họ chính là chênh lệch hơn mười thứ tự thành thích, mà bây giờ thì sao? Cuộc đời của bọn họ đã sớm rẽ ngang theo hai con đường khác nhau, anh một đường đi về phía huy hoàng, còn cô chỉ bước trên con đường bình thường.
Chênh lệch quá lớn, đâu chỉ là mười cái tên như lúc trước?
(*Ở đây nói về vị trí xếp hạng trong lớp ấy, anh Đường xếp 1 thì chị Tần xếp 11, văn bạn kém nên không biết diễn tả sao)
Cô cúi đầu nhìn nước trà vàng nhạt bốc khói, đưa đến bên miệng định uống, thì một giây sau lại bất ngờ nghe thấy giọng của Mạnh Đường.
Anh nói: “Tần Chân, thật ra sau này có thể còn muốn mời cậu giúp mình một việc, mình còn phải dựa vào cậu nhiều hơn ấy.”
Cả đám người không ai hiểu rõ ý anh.
Ly trà dừng bên miệng, Tần Chân chậm rãi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Mạnh Đường cười dịu dàng với cô, trong mắt như có gió xuân ấm áp.
Anh nói: “Mình mua một căn nhỏ ở Âu Đình, sau đó cần La Lune trang hoàng. Giám đốc bộ phận bán hàng nói mình biết, cậu đang phụ trách hạng mục này, cho nên…” Nụ cười kia dần có xu thế mở rộng ra, rạng rỡ khiến người khác phải nín thở, “Cho nên sau này mình phải quan hệ gần hơn với cậu mới được, quản lý Tần.”
Nhiệt độ trong phòng lạnh vừa đủ, ly trà trong tay tỏa ra làn khói ấm áp, mà cái cảm giác ấm áp này như lan đến tận trong lòng.
Anh đang giúp cô thoát khỏi lúng túng sao?
Tần Chân không biết phải nhìn anh thế nào, một lát sau mới cười nói: “Được.”
Lúc này mới làm như không có việc gì mà nhìn thẳng anh, rồi giật mình thì ra anh cách cô gần như thế, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời chỉ có một mình cô.
Cứ vậy trong phút chốc, cô cảm thấy trong lòng có rất nhiều bong bóng màu hồng.
Sau đó cô lại nghe thấy Trần hàm cười hỏi Mạnh Đường: “Ồ, mình còn nghĩ cậu chỉ quay về đây làm việc, thì ra đã tính an cư ở đây luôn sao? Lá rụng về cội đấy hả?’
Mạnh Đường gật đầu, “Ở bên ngoài cũng đã lâu rồi, vẫn thích chỗ mình quen thuộc hơn… còn có cả bạn bè cũ nữa.”
Dáng vẻ khi Trần Hàm nói liên tục vẫn rất dễ nhìn, nhưng không giống với lúc dẫn chương trình, tự mình biết tư thế nào góc độ nào thì bản thân sẽ xinh đẹp nhất. Cô lấy một viên kẹo trong đĩa bóc vỏ ra, tự nhiên trêu đùa nói: “Nhưng vội vã mua nhà như thế, có phải đã lập nghiệp, bây giờ cần nhân cơ hội lập gia đình?’
Ngụ ý đơn giản là ám chỉ Mạnh Đường liệu có phải quyết định vì hôn nhân đại sự không.
Tất cả mọi người đối với vấn đề này đều nảy lòng hiếu kỳ, Bạch Lộ đưa mắt nhìn Tần Chân, phát hiện cô cũng căng thẳng.
Mạnh Đường vẫn cười như cũ, tự nhiên đáp một câu: “Đúng thế, bị cậu đoán trúng rồi.”
Rắc một tiếng, trái tim Tần Chân lập tức kết thành băng.