Editor: Tiểu Thiếp
Trong khoảnh khắc trông thấy hai mắt đẫm lệ kia, tim Trình Lục Dương bỗng đập mạnh loạn nhịp trong chốc lát.
Quen Tần Chân đã lâu vậy rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở thế này của cô, cho dù là lần trước cô ngất đi ở ngoài đường, cũng tuyệt đối là gọn gàng linh hoạt như bị bắn chết bụp một tiếng “ngã xuống đất bỏ mình”.
Còn lúc này đây, trên gương mặt trắng nõn của cô lại dàn dụa nước mắt, thậm chí còn có nhiều hạt châu trong suốt nằm trên bờ mi sẵn chực rơi xuống, tí tách, tí tách… Hắn phát hiện ra mình lại có thể nghe nhầm!
Sự thật chính là bộ dạng này của Tần Chân không thể tệ hơn được nữa rồi.
Hắn lo lắng như thế, nên liền đi vào thang máy hỏi cô: “Cô làm sao thế”
Tần Chân vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, mơ hồ thốt ra vài từ: “Gặp phải đồ khốn nạn…”
Trình Lục Dương thất kinh, không nghĩ gì liền hỏi cô ngay: “Cô mất trinh rồi?”
“…”
Có bao nhiêu ý nghĩ dâm – đãng lắm có thể ngay lập tức liên hệ “gặp phải đồ khốn” với “mất trinh” đây?
Tần Chân đưa tay gạt nước mắt, nhưng dù lau thế nào đi nữa vẫn không hết, cô có cảm giác như mình đã đem toàn bộ nước mắt tích góp nhiều năm lại với nhau, nếu không sẽ không biến thành thiếu nữ với trái tim thủy tinh tan vỡ, khóc cả một đời.
Trình Lục Dương mới vừa đàm luận xong chuyện hợp tác với người khác, ai ngờ đi ra liền gặp phải bộ dạng phải chết không sống này của cô. Nếu trực tiếp giả vờ như không phát hiện ra thì khó tránh áy náy trong lòng, thế là vẫn không nhịn được mà xen vào xúc động của người khác.
Hắn đưa tay kéo Tần Chân đi, “Đứng lên trước đã, có chuyện gì về rồi hẵng nói, trước mặt mọi người khóc lóc sướt mướt thì nói được gì? Xấu hổ chết đi được.”
Tần Chân bị hắn kéo người, đưa tay về che mặt, “Ai bảo anh nhìn làm gì? Xấu hổ muốn chết thì anh cách xa tôi ra một chút, đừng để ý đến tôi nữa!”
Tuy là đang phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn là có khí mà vô lực, cũng thiếu mất vài phần khí thế.
Cô chẳng biết mình nên làm thế nào mới ổn, người mình thích nhiều năm như thế muốn kết hôn, sau này nói không chừng còn phải qua lại với cô, như thế là, còn định mang theo người yêu đi đến trước mặt cô vài vòng, diễn cảnh ân ái sao?
Cô phát hiện ra mình lại có thể đau lòng mà xuất hiện cảm giác oán hận với Mạnh Đường, hận anh không để ý đến lòng cô, hận anh giả vờ như không có việc gì để cô phải lúng túng phụ trách trang hoàng chuyện nhà cưới.
Có lẽ bóng tối trong lòng quá mức lớn, Tào Tháo không cần phải nói, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết rồi.
Lúc thang máy lại lần nữa quay về tầng một, Trình Lục Dương kéo cô đi ra không được vài bước thì lại đụng phải Mạnh Đường từ trong phòng bao đi ra.
Mạnh Đường vào toilet tìm một vòng, kêu mấy tiếng mà không thấy Tần Chân ở bên trong, thế là chạy đến hành lang tìm.
Kết quả cuối cùng là anh đã tìm thấy Tần Chân, nhưng lại trông thấy cô hai mắt đẫm lệ đứng sau một người đàn ông,t rên mặt đều là nước mắt.
Anh chậm rãi dừng bước, kêu một tiếng: “Tần Chân?”
Mà Tần Chân lem luốc nước mắt ngang nhiên xuất hiện trong mắt anh, hô hấp khó khăn lúc này dường như ngừng lại. Cô bối rối đến nỗi không nhận ra cảm xúc trong mắt đối phương, cũng không kịp phân tích vẻ mặt lập tức trầm xuống thậm chí có chút hốt hoảng kia là gì, cô chỉ theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Trình Lục Dương, thấp giọng lẩm bẩm một câu như cầu xin: “Dẫn tôi đi đi!”
Ngón tay cô bám rất chặt, lông mày Trình Lục Dương nhíu lại, nghiêng mặt qua nhìn cô, lại trông thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong mắt ngập tràn vẻ hoảng hốt lo sợ.
Thậm chí cô như trốn sau người hắn, cả người run lẩy bẩy.
Thế là Trình Lục Dương im lặng nhìn Mạnh Đường một cái, chẳng nghi ngờ gì nữa, đã rõ cái kẻ khốn nạn mà lúc nãy cô nhắc đến là ai. Thậm chí không cần nhắc nhở, hắn liền nhớ lại cái lần trước bến xe dưới công ty ấy, Tần Chân đứng im tại chỗ nhìn theo xe bus chở người cô mong nhớ ngày đêm dần đi xa, vẻ mặt rầu rĩ không thôi đó… Chắc chắn cũng bởi vì người đàn ông này.
Nét mặt Trình Lục Dương từ từ đanh lại, không nói một lời đưa mắt nhìn Mạnh Đường, rồi sau đó nhìn không chớp mắt dắt Tần Chân đi về phía đại sảnh.
“Tần Chân!” Giọng nói của Mạnh Đường lướt qua hành lang bay vào trong tai Tần Chân, bước chân cô khựng lại, suýt chút nữa đã dừng lại.
Nhưng mà cô không dám — anh vừa mới tuyên bố tin vui sắp kết hôn, cô lại khóc thành dáng vẻ này, chỉ cần không phải thiếu não đều có thể suy nghĩ cẩn thân là đã xảy ra chuyện gì.
Sao cô dám dừng lại chứ?
Cô cứ như vậy mà túm chặt lấy tay Trình Lục Dương, tư thế cứng ngắc đi theo hắn ra khỏi cửa lớn. Hơi nóng bên ngoài phả vào mặt, lại như cọng cỏ cứ mạng cứu vớt trái tim cô khỏi bị hơi lạnh làm tổn thương.
***
Trình Lục Dương dẫn cô đi ven đường đến chiếc Bentley màu đen kia, ngay khi Phương Khải định chào hỏi nhưng lại nín nhịn không dám, thì mặt hắn không chút thay đổi mà phân phó: “Lái xe đi.”
“Đi đâu ạ?” Phương Khải chần chừ hỏi, ánh mắt tò mò nhìn Tần Chân.
“Về Nhà.” Ánh mắt Trình Lục Dương giống như dao găm cắm phập vào trên mặt Phương Khải, Phương Khải nhanh chóng quay đầu lại.
Không khí bên trong xe dường như dừng lại.
Tần Chân từ từ bình tĩnh lại, dựa vào chỗ ngồi, quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.
Hôm nay thật đúng là thảm hải.
Thảm hại về đến nhà.
Thế nhưng cái cảm giác nhục nhã được sinh ra vì mất mặt hay suýt nữa bị nhìn thấu tình cảm trong lòng lại dần biến thành cảm giác khủng hoảng vô cùng mãnh liệt khi phát hiện ra mình không còn có cơ hội hay lí do gì để thích người ta nữa.
Muốn tạm biệt đoạn tình cảm thầm kín kia, sau đó để mặc nội tâm trở nên mạnh mẽ mà đặt dấu chấm hết cho nó.
Bảy năm, thậm chí còn hơn cả bảy năm, bị tính tình u mê không tỉnh kia của cô mà kéo dài đến mười bảy năm.
Nghĩ đến đây, lại một giọt nước mắt từ dưới mí mắt nhắm chặt chảy ra.
Cô cảm thấy mũi bị lấp kín, hô hấp nặng nề, người bên cạnh có thể dễ dàng nghe thấy tiếng hít thở như sắp khóc này của cô… Nhưng mà cô không bận tâm nhiều như thế, huống gì khóc trước mặt Trình Lục Dương còn dễ chịu hơn là khóc trước mặt người đó.
Im lặng một lúc lâu, có một bàn tay đưa đến trước mặt cô, theo sau đó là giọng nói trầm thấp dễ nghe của Trình Lục Dương: “Tần Chân.”
Cô như ngừng thở, mở to mắt nhìn, trong tầm nhìn mờ mờ lại xuất hiện bàn tay với những ngón tay thon dài, đốt ngón rõ ràng, trong lòng bàn tay là một chiếc khăn tay, còn chủ nhân của bàn tay vẫn vững vàng nâng nó lên như thế.
Hàng mi khẽ run, cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy Trình Lục Dương im lặng quay mặt đi — hắn nhìn thẳng phía trước, không có vẻ là quay đầu nhìn cô khổ sở mà đắc ý, thay vào đó là ngồi nghiêm chỉnh, cho dù chỉ là tư thế tùy tiện đến đâu vẫn rất dễ nhìn.
Ánh mặt trời theo cửa sổ bên trái hắn chiếu vào, in bóng lông mi dài và rậm của hắn xuống, cảm giác có vẻ dịu dàng xưa nay chưa từng có.
Tần Chân chần chừ rồi nhận lấy chiếc khăn tay từ trong tay hắn, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
***
Tần Chân đã đến nhà Trình Lục Dương rất nhiều lần, nhưng không lần nào bước lên thư phòng với ban công nhỏ trên tầng hai.
Trình Lục Dương dẫn cô đến ban công mười mét vuông rồi chỉ vào chiếc ghế mây mà nói, “Ngồi đi.”
Tần Chân ngơ ngẩn nhìn hoa cảnh được ánh mặt trời tỏa nắng đến chói mắt, bỗng nhiên cảm thấy không hiểu nổi người đàn ông này.
Hắn như hiệp khách độc hành sống trên đời này, giống như không có bạn bè người thân, miệng xấu xa đến vô cùng, thuộc loại ở chung với nhau sẽ khiến người khác muốn bỏ trốn — cho dù hắn còn có vẻ bề ngoài không thể bỏ qua đi chăng nữa.
Thế nhưng một hiệp khách độc hành như thế lại có một căn nhà ấm áp khiến người ta hâm mộ, đồ trang trí cùng màu sắc đều là ấm áp tốt đẹp nhất, ngay đến vườn hoa nhỏ giữa không trung này cũng khiến người ta phải tấm tắc.
Tần Chân không ngồi, mà sững sờ nhìn nơi đáng yêu được dọn dẹp ngay ngắn này. Thế là Trình Lục Dương dứt khoát đi đến bên cạnh cô, đem bình tưới nước đưa cho cô, “Không muốn ngồi thì đi tưới nước giúp tôi.”
Cô nhận lấy bình tưới, rồi lại thấy hắn xách lên một bình nữa, sau đó đi đến trước khóm hoa sau lưng hắn, chậm rãi nghiêng bình nước.
Trong không khí ngập tràn hương thơm hoa cỏ, đi vào trong mũi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như thể xác lẫn tinh thần cũng có thể theo những bông hoa này thư giãn dưới ánh mặt trời, không hề vướng bận điều gì.
Trình Lục Dương xoay lưng về phía cô, thản nhiên nói hai chữ: “Nói đi.”
Cô biết hắn đang hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, bèn chần chừ một lúc, “Anh sẽ không muốn nghe đâu.”
… Cái chuyện tình yêu xuẩn ngốc này.
Trình Lục Dương xoay người lại nhìn cô, “Cô là con giun trong bụng tôi sao? Làm sao biết tôi có muốn nghe không?’
Tần Chân cầm bình tưới không nói gì, nhìn hắn lại đi xa ra, đến bên cạnh khóm hoa hồng tưới nước, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng nói.
Phải kể câu chuyện xót xa nằm trong lòng nhiều năm như thế, thật giống như đem toàn bộ vết sẹo phô ra, đem mặt yếu ớt nhất của mình phơi bày trước người ta.
Cô chỉ vừa nới mấy câu, đã thấp thỏm bất an nhìn bóng lưng bận rộn của Trình Lục Dương, “Anh sẽ không xát muối lên vết thương của tôi đấy chứ?’
Trình Lục Dương chẳng thèm quay đầu lại mà hừ một tiếng, “Vết sẹo đã lấy ra, có muốn đổ muối lên cũng chẳng đau đâu.”
Bỗng Tần Chân cười rộ lên, sau khi cười xong cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Liệu có ai ngu ngốc đến thế này như cô không? Ngay từ đầu đối với Mạnh Đường từ không hiểu sao mà chén ghét biến thành không nhịn được mà liên tục chú ý, sau đó dưới sự chú ý đấy, đã phát hiện ra toàn bộ phẩm chất tốt đẹp của anh, cuối cùng là thích anh đến hết thuốc chữa.
Chữ anh viết rất đẹp, đặc biết là khi viết bút lông. Ông nội anh rất am hiểu thư pháp, cho nên dưới sự rèn luyện của gia đình, anh cũng dần dần luyện được chữ đẹp, ngay đến tính khí cũng nhiễm lấy im lặng chín chắn không hợp tuổi kia.
Anh khiêm tốn ham học, không hề kiêu ngạo, bất kể là ai đến hỏi anh, anh cũng đều kiên nhẫn giảng giải. Nhiều lần cô ngồi phía sau anh, nghe anh nhã nhặn vì người khác chỉ ra từng bước giải quyết vấn đề, đều có cảm giác xúc động, muốn cầm lấy mấy bài toán tra tấn cô hơn nửa ngày đi tìm anh giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được… Bởi vì trình độ toán học của cô còn chưa đạt đến mức tiêu chuẩn nữa, cô rất sợ đại não đần độn của mình sẽ tự động che mất tư duy tính hiệu thiên tài của anh mất.
Từ cấp hai cho đến cấp ba, cứ như vậy cô luôn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình luôn học cùng lớp với anh, trong thành phố B to lớn này này có thể học bốn năm cùng với người khác, chẳng lẽ đây còn không phải là kỳ tích ư?
Mỗi ngày cô ngồi xe buýt đến trường đều có thể thấy anh, mỗi khi vào học đều có thể thấy anh, ăn cơm ở nhà ăn có thể thấy anh, thậm chí giờ thể dục ngồi dưới bóng cây nói chuyện với Bạch Lộ cũng có thể thấy anh – anh lại chơi bóng rổ, dáng người cao ráo gọn gàng, không hề giống với bất kỳ nam sinh đổ mồ hôi nào cả.
Mạnh Đường luôn tồn tại một cách đặc biệt như thế, đặc biệt chiếm lấy trái tim cô những mười bảy năm.
Trình Lục Dương đang tưới hoa chỉ hỏi một câu: “Vì sao không nói với hắn ta?”
Tần Chân im lặng một lúc, rồi mới cúi đầu cười thành tiếng, “Cả thế giới này đều biết tôi thích anh ấy, chỉ có mình anh ấy không biết gì. Là không biết, hay là giả vờ không biết chứ?”
Cô không thông minh, cũng không phải là diễn viên trời sinh, sự si mê cố chấp đối với một cậu bạn không cần nói nhiều cũng có thể bị người bên cạnh nhìn ra. Mà khi mấy cô nàng lắm chuyện nhiều lần đùa giỡn hay nghiêm túc nói với Mạnh Đường “Tần Chân giống như thích cậu ấy” hoặc là “Nè Mạnh Đường, cậu xem Tần Chân lại đang nhìn trộm cậu kìa” thì phản ứng của Mạnh Đường luôn là mỉm cười, quay đầu lại nhìn cô, rồi hờ hững làm việc khác.
“Sao anh ấy có thể không biết tôi thích anh ấy được chứ?” Tần Chân đi đến giữa chậu hoa bên kia, nhìn thành phố xa xăm, “Anh ấy chỉ không để ý mà thôi.”
Nói đến nỗi đa cảm, nói đến nỗi kiệt sức.
Bình tưới trong tay Trình Lục Dương bị hắn đặt mạnh lên bàn, hắn xoay người lại, nheo mắt nhìn dáng vẻ vô cùng đau đớn đau lòng của Tần Chân, gằn từng chữ nói: “Không phải hắn ta không để ý, mà ngược lại, hắn ta cố ý!”
Trong khoảnh khắc trông thấy hai mắt đẫm lệ kia, tim Trình Lục Dương bỗng đập mạnh loạn nhịp trong chốc lát.
Quen Tần Chân đã lâu vậy rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở thế này của cô, cho dù là lần trước cô ngất đi ở ngoài đường, cũng tuyệt đối là gọn gàng linh hoạt như bị bắn chết bụp một tiếng “ngã xuống đất bỏ mình”.
Còn lúc này đây, trên gương mặt trắng nõn của cô lại dàn dụa nước mắt, thậm chí còn có nhiều hạt châu trong suốt nằm trên bờ mi sẵn chực rơi xuống, tí tách, tí tách… Hắn phát hiện ra mình lại có thể nghe nhầm!
Sự thật chính là bộ dạng này của Tần Chân không thể tệ hơn được nữa rồi.
Hắn lo lắng như thế, nên liền đi vào thang máy hỏi cô: “Cô làm sao thế”
Tần Chân vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, mơ hồ thốt ra vài từ: “Gặp phải đồ khốn nạn…”
Trình Lục Dương thất kinh, không nghĩ gì liền hỏi cô ngay: “Cô mất trinh rồi?”
“…”
Có bao nhiêu ý nghĩ dâm – đãng lắm có thể ngay lập tức liên hệ “gặp phải đồ khốn” với “mất trinh” đây?
Tần Chân đưa tay gạt nước mắt, nhưng dù lau thế nào đi nữa vẫn không hết, cô có cảm giác như mình đã đem toàn bộ nước mắt tích góp nhiều năm lại với nhau, nếu không sẽ không biến thành thiếu nữ với trái tim thủy tinh tan vỡ, khóc cả một đời.
Trình Lục Dương mới vừa đàm luận xong chuyện hợp tác với người khác, ai ngờ đi ra liền gặp phải bộ dạng phải chết không sống này của cô. Nếu trực tiếp giả vờ như không phát hiện ra thì khó tránh áy náy trong lòng, thế là vẫn không nhịn được mà xen vào xúc động của người khác.
Hắn đưa tay kéo Tần Chân đi, “Đứng lên trước đã, có chuyện gì về rồi hẵng nói, trước mặt mọi người khóc lóc sướt mướt thì nói được gì? Xấu hổ chết đi được.”
Tần Chân bị hắn kéo người, đưa tay về che mặt, “Ai bảo anh nhìn làm gì? Xấu hổ muốn chết thì anh cách xa tôi ra một chút, đừng để ý đến tôi nữa!”
Tuy là đang phản bác, nhưng rốt cuộc vẫn là có khí mà vô lực, cũng thiếu mất vài phần khí thế.
Cô chẳng biết mình nên làm thế nào mới ổn, người mình thích nhiều năm như thế muốn kết hôn, sau này nói không chừng còn phải qua lại với cô, như thế là, còn định mang theo người yêu đi đến trước mặt cô vài vòng, diễn cảnh ân ái sao?
Cô phát hiện ra mình lại có thể đau lòng mà xuất hiện cảm giác oán hận với Mạnh Đường, hận anh không để ý đến lòng cô, hận anh giả vờ như không có việc gì để cô phải lúng túng phụ trách trang hoàng chuyện nhà cưới.
Có lẽ bóng tối trong lòng quá mức lớn, Tào Tháo không cần phải nói, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết rồi.
Lúc thang máy lại lần nữa quay về tầng một, Trình Lục Dương kéo cô đi ra không được vài bước thì lại đụng phải Mạnh Đường từ trong phòng bao đi ra.
Mạnh Đường vào toilet tìm một vòng, kêu mấy tiếng mà không thấy Tần Chân ở bên trong, thế là chạy đến hành lang tìm.
Kết quả cuối cùng là anh đã tìm thấy Tần Chân, nhưng lại trông thấy cô hai mắt đẫm lệ đứng sau một người đàn ông,t rên mặt đều là nước mắt.
Anh chậm rãi dừng bước, kêu một tiếng: “Tần Chân?”
Mà Tần Chân lem luốc nước mắt ngang nhiên xuất hiện trong mắt anh, hô hấp khó khăn lúc này dường như ngừng lại. Cô bối rối đến nỗi không nhận ra cảm xúc trong mắt đối phương, cũng không kịp phân tích vẻ mặt lập tức trầm xuống thậm chí có chút hốt hoảng kia là gì, cô chỉ theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Trình Lục Dương, thấp giọng lẩm bẩm một câu như cầu xin: “Dẫn tôi đi đi!”
Ngón tay cô bám rất chặt, lông mày Trình Lục Dương nhíu lại, nghiêng mặt qua nhìn cô, lại trông thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong mắt ngập tràn vẻ hoảng hốt lo sợ.
Thậm chí cô như trốn sau người hắn, cả người run lẩy bẩy.
Thế là Trình Lục Dương im lặng nhìn Mạnh Đường một cái, chẳng nghi ngờ gì nữa, đã rõ cái kẻ khốn nạn mà lúc nãy cô nhắc đến là ai. Thậm chí không cần nhắc nhở, hắn liền nhớ lại cái lần trước bến xe dưới công ty ấy, Tần Chân đứng im tại chỗ nhìn theo xe bus chở người cô mong nhớ ngày đêm dần đi xa, vẻ mặt rầu rĩ không thôi đó… Chắc chắn cũng bởi vì người đàn ông này.
Nét mặt Trình Lục Dương từ từ đanh lại, không nói một lời đưa mắt nhìn Mạnh Đường, rồi sau đó nhìn không chớp mắt dắt Tần Chân đi về phía đại sảnh.
“Tần Chân!” Giọng nói của Mạnh Đường lướt qua hành lang bay vào trong tai Tần Chân, bước chân cô khựng lại, suýt chút nữa đã dừng lại.
Nhưng mà cô không dám — anh vừa mới tuyên bố tin vui sắp kết hôn, cô lại khóc thành dáng vẻ này, chỉ cần không phải thiếu não đều có thể suy nghĩ cẩn thân là đã xảy ra chuyện gì.
Sao cô dám dừng lại chứ?
Cô cứ như vậy mà túm chặt lấy tay Trình Lục Dương, tư thế cứng ngắc đi theo hắn ra khỏi cửa lớn. Hơi nóng bên ngoài phả vào mặt, lại như cọng cỏ cứ mạng cứu vớt trái tim cô khỏi bị hơi lạnh làm tổn thương.
***
Trình Lục Dương dẫn cô đi ven đường đến chiếc Bentley màu đen kia, ngay khi Phương Khải định chào hỏi nhưng lại nín nhịn không dám, thì mặt hắn không chút thay đổi mà phân phó: “Lái xe đi.”
“Đi đâu ạ?” Phương Khải chần chừ hỏi, ánh mắt tò mò nhìn Tần Chân.
“Về Nhà.” Ánh mắt Trình Lục Dương giống như dao găm cắm phập vào trên mặt Phương Khải, Phương Khải nhanh chóng quay đầu lại.
Không khí bên trong xe dường như dừng lại.
Tần Chân từ từ bình tĩnh lại, dựa vào chỗ ngồi, quay đầu nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, rồi sau đó nhắm hai mắt lại.
Hôm nay thật đúng là thảm hải.
Thảm hại về đến nhà.
Thế nhưng cái cảm giác nhục nhã được sinh ra vì mất mặt hay suýt nữa bị nhìn thấu tình cảm trong lòng lại dần biến thành cảm giác khủng hoảng vô cùng mãnh liệt khi phát hiện ra mình không còn có cơ hội hay lí do gì để thích người ta nữa.
Muốn tạm biệt đoạn tình cảm thầm kín kia, sau đó để mặc nội tâm trở nên mạnh mẽ mà đặt dấu chấm hết cho nó.
Bảy năm, thậm chí còn hơn cả bảy năm, bị tính tình u mê không tỉnh kia của cô mà kéo dài đến mười bảy năm.
Nghĩ đến đây, lại một giọt nước mắt từ dưới mí mắt nhắm chặt chảy ra.
Cô cảm thấy mũi bị lấp kín, hô hấp nặng nề, người bên cạnh có thể dễ dàng nghe thấy tiếng hít thở như sắp khóc này của cô… Nhưng mà cô không bận tâm nhiều như thế, huống gì khóc trước mặt Trình Lục Dương còn dễ chịu hơn là khóc trước mặt người đó.
Im lặng một lúc lâu, có một bàn tay đưa đến trước mặt cô, theo sau đó là giọng nói trầm thấp dễ nghe của Trình Lục Dương: “Tần Chân.”
Cô như ngừng thở, mở to mắt nhìn, trong tầm nhìn mờ mờ lại xuất hiện bàn tay với những ngón tay thon dài, đốt ngón rõ ràng, trong lòng bàn tay là một chiếc khăn tay, còn chủ nhân của bàn tay vẫn vững vàng nâng nó lên như thế.
Hàng mi khẽ run, cô ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy Trình Lục Dương im lặng quay mặt đi — hắn nhìn thẳng phía trước, không có vẻ là quay đầu nhìn cô khổ sở mà đắc ý, thay vào đó là ngồi nghiêm chỉnh, cho dù chỉ là tư thế tùy tiện đến đâu vẫn rất dễ nhìn.
Ánh mặt trời theo cửa sổ bên trái hắn chiếu vào, in bóng lông mi dài và rậm của hắn xuống, cảm giác có vẻ dịu dàng xưa nay chưa từng có.
Tần Chân chần chừ rồi nhận lấy chiếc khăn tay từ trong tay hắn, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
***
Tần Chân đã đến nhà Trình Lục Dương rất nhiều lần, nhưng không lần nào bước lên thư phòng với ban công nhỏ trên tầng hai.
Trình Lục Dương dẫn cô đến ban công mười mét vuông rồi chỉ vào chiếc ghế mây mà nói, “Ngồi đi.”
Tần Chân ngơ ngẩn nhìn hoa cảnh được ánh mặt trời tỏa nắng đến chói mắt, bỗng nhiên cảm thấy không hiểu nổi người đàn ông này.
Hắn như hiệp khách độc hành sống trên đời này, giống như không có bạn bè người thân, miệng xấu xa đến vô cùng, thuộc loại ở chung với nhau sẽ khiến người khác muốn bỏ trốn — cho dù hắn còn có vẻ bề ngoài không thể bỏ qua đi chăng nữa.
Thế nhưng một hiệp khách độc hành như thế lại có một căn nhà ấm áp khiến người ta hâm mộ, đồ trang trí cùng màu sắc đều là ấm áp tốt đẹp nhất, ngay đến vườn hoa nhỏ giữa không trung này cũng khiến người ta phải tấm tắc.
Tần Chân không ngồi, mà sững sờ nhìn nơi đáng yêu được dọn dẹp ngay ngắn này. Thế là Trình Lục Dương dứt khoát đi đến bên cạnh cô, đem bình tưới nước đưa cho cô, “Không muốn ngồi thì đi tưới nước giúp tôi.”
Cô nhận lấy bình tưới, rồi lại thấy hắn xách lên một bình nữa, sau đó đi đến trước khóm hoa sau lưng hắn, chậm rãi nghiêng bình nước.
Trong không khí ngập tràn hương thơm hoa cỏ, đi vào trong mũi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như thể xác lẫn tinh thần cũng có thể theo những bông hoa này thư giãn dưới ánh mặt trời, không hề vướng bận điều gì.
Trình Lục Dương xoay lưng về phía cô, thản nhiên nói hai chữ: “Nói đi.”
Cô biết hắn đang hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, bèn chần chừ một lúc, “Anh sẽ không muốn nghe đâu.”
… Cái chuyện tình yêu xuẩn ngốc này.
Trình Lục Dương xoay người lại nhìn cô, “Cô là con giun trong bụng tôi sao? Làm sao biết tôi có muốn nghe không?’
Tần Chân cầm bình tưới không nói gì, nhìn hắn lại đi xa ra, đến bên cạnh khóm hoa hồng tưới nước, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng nói.
Phải kể câu chuyện xót xa nằm trong lòng nhiều năm như thế, thật giống như đem toàn bộ vết sẹo phô ra, đem mặt yếu ớt nhất của mình phơi bày trước người ta.
Cô chỉ vừa nới mấy câu, đã thấp thỏm bất an nhìn bóng lưng bận rộn của Trình Lục Dương, “Anh sẽ không xát muối lên vết thương của tôi đấy chứ?’
Trình Lục Dương chẳng thèm quay đầu lại mà hừ một tiếng, “Vết sẹo đã lấy ra, có muốn đổ muối lên cũng chẳng đau đâu.”
Bỗng Tần Chân cười rộ lên, sau khi cười xong cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Liệu có ai ngu ngốc đến thế này như cô không? Ngay từ đầu đối với Mạnh Đường từ không hiểu sao mà chén ghét biến thành không nhịn được mà liên tục chú ý, sau đó dưới sự chú ý đấy, đã phát hiện ra toàn bộ phẩm chất tốt đẹp của anh, cuối cùng là thích anh đến hết thuốc chữa.
Chữ anh viết rất đẹp, đặc biết là khi viết bút lông. Ông nội anh rất am hiểu thư pháp, cho nên dưới sự rèn luyện của gia đình, anh cũng dần dần luyện được chữ đẹp, ngay đến tính khí cũng nhiễm lấy im lặng chín chắn không hợp tuổi kia.
Anh khiêm tốn ham học, không hề kiêu ngạo, bất kể là ai đến hỏi anh, anh cũng đều kiên nhẫn giảng giải. Nhiều lần cô ngồi phía sau anh, nghe anh nhã nhặn vì người khác chỉ ra từng bước giải quyết vấn đề, đều có cảm giác xúc động, muốn cầm lấy mấy bài toán tra tấn cô hơn nửa ngày đi tìm anh giúp đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được… Bởi vì trình độ toán học của cô còn chưa đạt đến mức tiêu chuẩn nữa, cô rất sợ đại não đần độn của mình sẽ tự động che mất tư duy tính hiệu thiên tài của anh mất.
Từ cấp hai cho đến cấp ba, cứ như vậy cô luôn âm thầm cảm thấy may mắn vì mình luôn học cùng lớp với anh, trong thành phố B to lớn này này có thể học bốn năm cùng với người khác, chẳng lẽ đây còn không phải là kỳ tích ư?
Mỗi ngày cô ngồi xe buýt đến trường đều có thể thấy anh, mỗi khi vào học đều có thể thấy anh, ăn cơm ở nhà ăn có thể thấy anh, thậm chí giờ thể dục ngồi dưới bóng cây nói chuyện với Bạch Lộ cũng có thể thấy anh – anh lại chơi bóng rổ, dáng người cao ráo gọn gàng, không hề giống với bất kỳ nam sinh đổ mồ hôi nào cả.
Mạnh Đường luôn tồn tại một cách đặc biệt như thế, đặc biệt chiếm lấy trái tim cô những mười bảy năm.
Trình Lục Dương đang tưới hoa chỉ hỏi một câu: “Vì sao không nói với hắn ta?”
Tần Chân im lặng một lúc, rồi mới cúi đầu cười thành tiếng, “Cả thế giới này đều biết tôi thích anh ấy, chỉ có mình anh ấy không biết gì. Là không biết, hay là giả vờ không biết chứ?”
Cô không thông minh, cũng không phải là diễn viên trời sinh, sự si mê cố chấp đối với một cậu bạn không cần nói nhiều cũng có thể bị người bên cạnh nhìn ra. Mà khi mấy cô nàng lắm chuyện nhiều lần đùa giỡn hay nghiêm túc nói với Mạnh Đường “Tần Chân giống như thích cậu ấy” hoặc là “Nè Mạnh Đường, cậu xem Tần Chân lại đang nhìn trộm cậu kìa” thì phản ứng của Mạnh Đường luôn là mỉm cười, quay đầu lại nhìn cô, rồi hờ hững làm việc khác.
“Sao anh ấy có thể không biết tôi thích anh ấy được chứ?” Tần Chân đi đến giữa chậu hoa bên kia, nhìn thành phố xa xăm, “Anh ấy chỉ không để ý mà thôi.”
Nói đến nỗi đa cảm, nói đến nỗi kiệt sức.
Bình tưới trong tay Trình Lục Dương bị hắn đặt mạnh lên bàn, hắn xoay người lại, nheo mắt nhìn dáng vẻ vô cùng đau đớn đau lòng của Tần Chân, gằn từng chữ nói: “Không phải hắn ta không để ý, mà ngược lại, hắn ta cố ý!”