Editor: Thiếp
Chiếc đèn treo phát sáng trong căn phòng sáng sủa, như muốn đuổi gió táp mưa bão ngoài cửa sổ đi, một mình ở lại không gian an toàn khô ráo.
Tần Chân như bừng tỉnh, bên tai còn quanh quẩn những lời nói dịu dàng của Mạnh Đường, trước mắt là khuôn mặt sáng ngời không nhiễm chút bụi trần của anh.
Cô đã từng nghĩ đến đủ kiểu “sự thật” nhiều năm sau của mối tương tư ấy, nhưng đột nhiên đến giờ lại bị phủ định toàn bộ, rồi người khởi xướng kia nói cho cô hay: Thật ra anh cũng thích cô.
Đầu óc Tần Chân hoàn toàn trống rỗng.
Mà lúc này ở phía sau, đột nhiên cánh cửa đẩy bật ra kêu mạnh một tiếng, rồi một giây sau, Trình Lục Dương với khí thế lẫm liệt như muốn giết người phóng vào, không chút do dự tung một quyền về phía mặt Mạnh Đường.
Quả đấm này vừa nhanh lại vừa mạnh, Mạnh Đường chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh liên tục vào mặt, lảo đảo lui về góc tường.
Tần Chân sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng lại bị Trình Lục Dương tóm chặt cổ tay, dùng tư thế người bảo vệ đứng ngăn trước mặt cô.
“Anh…” Mạnh Đường đứng vững, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc nhăn lại, vừa sợ vừa giận muốn mắng Trình Lục Dương.
Nhưng cái người đang giữ chặt Tần Chân ấy lại không cho anh cơ hội mở miệng, lửa giận cuồn cuộn nhìn anh, gằn từng tiếng nặn ra từ kẽ răng: “Tốt nhất mày đậy kĩ cái bồn cầu của mày lại, đừng có lộ mặt thêm lần nào nữa! Bằng không tao chẳng ngại đem kẻ cặn bã như mày đánh đến mức vỡ vụn ra đâu!”
Hành văn dứt khoát, câu mở đầu không chút che dấu.
Dù Mạnh Đường xưa nay tính khí tốt đến đâu cũng phải biến sắc, tay phải chắn ở vết thương một bên mặt, im lặng nhìn bàn tay Trình Lục Dương nắm chặt Tần Chân, ánh mắt cũng chậm rãi lạnh đi, “Anh có tư cách gì ra tay với tôi? Lại có tư cách gì bảo tôi câm miệng?”
“Dựa vào sự thơ ơ chừng ấy năm của mày với cô gái này, dựa vào việc cô ấy thích mày mà để cô phải tủi thân, dựa vào cái bản mặt dày của mày tự cho mình là tuyệt thế tình thánh, chỉ cần về nước nói ra mấy câu là có thể bù lại sự coi thường tuyệt tình với cô ấy nhiều năm qua!” Toàn thân Trình Lục Dương tỏa ra ánh lửa của thánh đấu sĩ, trong mắt cũng phun lửa hừng hực, “Tên họ Mạnh kia, mày nghĩ mày là ai? Lúc mày không cần người ta, thì có thể ném người ta vào trong góc như vất đồ chơi đi; Đợi đến lúc mày nghĩ đến, đột nhiên tâm huyết sôi trào, thì người khác phải tha thiết mong chờ đồng ý với thông báo của mày sau bao nhiêu năm bị thơ ơ, quỳ xuống sụp lạy hô to vạn tuế với mày à?”
Nói đến đây, hắn lại không nhịn được muốn xong lên đánh người.
Mạnh Đường đã hoàn toàn đứng thẳng người, dùng ánh mắt lạnh lẽo mang theo địch ý nhìn hắn, “Chuyện trước đây của tôi liên quan gì đến anh? Trình tiên sinh, anh đừng có lo nhiều chuyện như thế. Đây là cắm hành tây vào mũi heo… giả voi, hay là cáo chúc tết… không bình an?”
Ha, còn vừa nói vừa ngắt bỏ lửng câu kia đấy, không hổ là du học sinh, đã uống nước mực đại dương, quả thật đáng xưng tụng là đại giáo sư Mạnh, học phú năm xe, tài trí hơn người!
Trình Lục Dương quả thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười, “Trước đây? Ha ha ha, buồn cười thật, giữa hai người thì làm gì có cái là trước đây? Mày cũng không biết xấu hổ mà nhắc đến nó? Mày đã từng đồng ý qua lại với cô ấy rồi sao? Từ trước đến nay mày thậm chí chẳng thèm hưởng ứng với tình cảm của cô ấy, uất ức biến hóa, phát điên mất trí khiến cô nhốt sâu vào vũng bùn, còn mình lại thờ ơ lạnh nhạt, mày chắc chắn là mày còn mặt mũi nói chuyện trước đây? Ha ha ha, tao thật xấu hổ thay cho bố mẹ mày, sinh ra một thằng con mặt dày như thế!”
Hắn chỉ thẳng vào mũi Mạnh Đường, gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Bình sinh Trình Lục Dương tao ghét nhất loại người tự cho là đúng như mày, ỷ vào tư cách của bản thân, còn tưởng toàn bộ thế giới này đều xoay xung quanh mày! Nếu lúc trước mày không trả lời cô ấy, khiến cô ấy đau khổ nhiều năm, thì dù bây giờ không cảm thấy tự nhục thì cũng đừng có đến giả tình giả ý trêu chọc cô ấy! Mày đúng là tên cầm thú! Đồ cặn bã…”
“Anh nói đủ chưa?” Toàn bộ sự kiềm chế tốt của Mạnh Đường đều bị Trình Lục Dương làm hao mòn đến chẳng còn gì, khuôn mặt dịu dàng cũng trở nên lạnh như băng, anh bước từng bước đi lên, lướt qua người Trình Lục Dương nhìn Tần Chân đang giật mình đứng yên, trong ánh mắt mang theo vẻ áy náy, lại không chút nào lùi bước nói, “Anh chỉ muốn nói cho em biết, Tần Chân, những lời vừa rồi của anh là thật.”
Quả thật Trình Lục Dương chẳng chịu đựng được dáng vẻ tình thánh này của anh thêm chút nào được nữa, lập tức giơ tay lên muốn động thủ, nhưng lại bị Tần Chân ở phía sau túm lấy cổ tay.
“Trình Lục Dương!” Thanh âm của cô vừa gấp lại vừa nhọn, rõ ràng là đang hoảng sợ, trên tay cũng dùng lực siết chặt lấy hắn, cố gắng kéo hắn lại.
Bước chân Trình Lục Dương nhất thời dừng lại, không tiến thêm bước nào.
“Đừng đánh nữa!” Cô nắm chặt lấy tay hắn, cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Chúng ta đi thôi, được không? Nhanh lên, phải đi rồi!”
Trình Lục Dương thật sự muốn đánh Mạnh Đường một trận túi bụi, muốn cho anh ta thấy rõ bắt nạt phụ nữ sẽ có kết cục gì, càng muốn cảnh cáo anh ta tốt nhất sau này nên cách cô càng xa càng tốt, nếu không bản thân nhìn thấy hắn lần nào sẽ uýnh lần đó, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Thậm chí hắn muốn gỡ cái mặt giả tạo ngụy quân tử của Mạnh Đường ra, lấy nó an ủi Tần Chân nhiều năm nhớ nhung không quên anh ta.
Nhưng toàn bộ kích động đều không chống lại được mấy câu nói của Tần Chân.
Vì hắn nghe thấy cô chỉ đang ra vẻ bình tĩnh, cũng nghe thấy trong lúc này cô đang rất bất an, hoang mang lo sợ.
Nắm đấm Trình Lục Dương dừng giữa không trung, cuối cùng nặng nề đưa xuống. Hắn nắm lấy tay Tần Chân, đối mặt với Mạnh Đường nói từng câu từng chữ: “Sau này nếu tao lại thấy mày đến bắn tình với cô gái này, thì tên họ Mạnh kia, mày nên chuẩn bị tốt quan tài, tao sẽ đích thân đến đắp lên cho mày.”
Mạnh Đường im lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tần Chân tay trong tay với Trình Lục Dương bước ra khỏi cửa, cả người vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đó, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Anh cũng muốn đuổi theo, nhưng bây giờ anh không có lập trường, càng không có tư cách.
Nếu lúc trước không phải anh đưa ra quyết định ích kỷ đó, có phải kết quả sẽ khác đi không?
Anh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác thấy đèn trong phòng quá chói mắt, soi rõ cái xấu xí bất lực trên người anh.
Trình Lục Dương một hơi liền nói nhiều như thế, vừa mới kéo Tần Chân vào thang máy đã bắt đầu kịch liệt ho. Cổ họng vừa sưng vừa đau, ho ra có cảm giác thật muốn chết.
Tần Chân theo bản năng đấm lưng cho hắn, “Làm sao…”
Còn chưa nói xong, cánh tay kia đã bị Trình Lục Dương ngăn lại, hắn cố kìm cơn ho, quát cô gái trước mặt: “Làm sao? Tần Chân, tôi chỉ cho rằng tác phong công việc của cô giống bánh bao, không nghĩ rằng ngay đến não cô cũng là bánh bao nốt! Trước đây tôi nói với cô chưa đủ nhiều hả? Tên họ Mạnh kia đối xử thế nào với cô, chẳng lẽ cô còn chưa rõ sao? Tôi đã nói rồi chuyện nhà cửa hắn ta không phiền cô quan tâm, cô tha thiết chờ mong chạy đến đây làm gì? Cô muốn chọc tức người khác sao? Hả?”
Vì nói một hơi quá nhiều, hắn lại bắt đầu ho, khuôn mặt chẳng biết là vì tức giận hay vì ho mà đỏ bừng.
Tần Chân ngẩn người, bỗng không biết nên nói gì.
Vất vả lắm Trình Lục Dương mới ngừng ho, hít sâu một hơi, có lẽ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt quá, cuối cùng nói chậm rãi lại: “Người sống cả đời, nếu làm việc gì cũng đều theo ý của người khác, mỗi một câu đều phải bận tâm đến cảm nhận của người khác, vật rốt cuộc đời này cô sống là vì ai? Cô quan tâm đến tình nghĩa bạn học là đúng, cô chọn mỉm cười đón khách cũng chẳng sai, nhưng Tần Chân à, cô phải nhớ người đàn ông đó đã làm gì với cô, có cần phải đối xử với hắn ta như thế không… việc gì phải làm bản thân tủi nhục?”
Hắn xoay người nhìn sang chỗ khác, nói từng chữ: “Từ nay về sau, không cần gặp lại hắn nữa, cũng không cần lo chuyện của hắn ta, chuyện nhà cửa cứ để tôi, cô mau cho hắn vào lại danh sách đen đi.”
Dừng lại, hắn giật mình vì hình như bản thân đã để lộ chút gì đó, thế là ho khan hai tiếng, “Tôi cho hắn ta vào danh sách đen cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, ai bảo cô tự tiện kéo ra thế hả?”
Cuối cùng thang máy cũng tới tầng cuối, hắn ra khỏi cửa trước, còn Tần Chân chậm rãi đi sau hắn vài bước, cứ im lặng nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn vẫn còn ho mãi, xem ra bệnh cảm đã nghiêm trọng rồi.
Hắn mặc đại bộ quần áo phối chẳng hợp tẹo nào, xem ra là khi đi quá nóng vội, chưa cẩn thận chải chuốt.
Phần tóc bên trái của hắn có hơi vểnh lên, có lẽ chưa chải đầu đã vội chạy đi, lập tức chạy đến Âu Đình tìm cô.
Cô sững sờ nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy, sau đó mới chú ý đến hắn sau khi ra khỏi đại sảnh, liền dừng lại trên bậc thang, quay đầu nhìn cô, vô cùng hùng hồn nói: “Tôi không mang ô theo.”
Mở chiếc ô nát màu vàng không lớn lắm trong tay ra, cô đến bên cạnh Trình Lục Dương, đưa cán ô cho hắn. Hắn rất tự nhiên cầm lấy, cùng cô bước vào màn mưa.
Có lẽ là vừa rồi trong thang máy hắn nói nhiều quá, quá mức kích động, nên lúc này bỗng có chút xấu hổ, chỉ có thể im lặng mà đi. Cảm nhận được bước chân Tần Chân dường như chậm lại, hắn bèn quay đầu sang hỏi cô: “Sao thế?”
Lúc này mới phát hiện ra sắc mặt khó coi của cô.
Chẳng lẽ không phải chỉ hắn bị bệnh, mà cả cô nữa?
Tần Chân đưa tay đặt trên bụng, lắc đầu, “Bệnh cũ.”
Trình Lục Dương nhìn theo tay cô, liền kịp phản ứng cái gọi là bệnh cũ là gì, lập tức không nhiều lời, “Ra khỏi tiểu khu thì gọi xe về, cố chịu một chút.”
Nhưng liền sau đó, bước chân của hắn có chút chậm lại, mỗi khi nhận thấy chân mày cô hơi nhíu lại, liền lập tức dùng tốc độ của rùa bước đi, cho đến khi cô thả lỏng thì thôi.
Tần Chân ngẩng đầu, thấy chiếc ô kia dường như đến hai phần ba che trên đỉnh đầu cô, còn hắn liên tục xoay đầu lại nhìn cô, vừa cân chắc xem cô có bị ướt mưa hay không, vừa quan sát vẻ mặt cô.
Những giọt nước mưa không thể tránh rơi lên bộ đồng phục cùng tất chân cô mặc, mà cũng cùng lúc đó, cũng có rất nhiều ý nghĩ ẩm ướt xông lên từ yết hầu, vẫn chẳng biết tại sao lại đi ngược với nguyên tắc sinh học, lập tức chạy đến trong đáy mắt cô.
Trình Lục Dương bỗng đưa tay ra giữ chặt cô, “Cẩn thận!”
Cô bước lệch về phía hắn mấy bước, lúc này mới chú ý đến vũng nước dưới chân. Bàn tay hắn ấm áp mà mạnh mẽ, vững vàng giữ lấy cổ tay cô, như lúc kéo cô đi ngay trước mặt Mạnh Đường vậy.
Tần Chân chậm rãi ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông bên cạnh. Tình huống này dường như quá quen thuộc, vào đêm hè của hơn mười năm trước, cũng có một cậu thiếu niên đi bên cạnh cô, vì cô chắn gió che mưa.
Thậm chí Mạnh Đường còn chín chắn hơn Trình Lục Dương rất nhiều, mỗi một bước đi, mỗi một câu nói, mỗi một nét mặt đều có thể khiến người khác như tắm gió xuân, khẽ bật cười từ trong đáy lòng.
Nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy Trình Lục Dương không chín chắn như thế này ngược lại còn làm cô như muốn khóc hơn.
Hắn cản thận dè dặt, hắn dịu dàng tỉ mỉ, hắn vui buồn bất chợt, hắn nổi giận đùng đùng, thậm chí còn cả cái miệng cay độc của hắn… Tất cả đều khiến cô cảm nhận chân thật sự quan tâm đến từ người đàn ông này, không giống với sự dịu dàng của Mạnh Đường, dịu dàng của Trình Lục Dương là đặc biệt, khiến cô hoàn toàn lạc ở trong đó.
Cô hỏi hắn: “Vì sao lại đến đây?”
“Vì lo cho cô.” Trình Lục Dương trả lời, “Lo cô bị cái kẻ xấu xa kia lừa đi, đầu óc cô không dùng được, tính cách cũng bánh bao, sao có thể trơ mắt nhìn cô bị người ta ức hiếp chứ?’
Cô bị hắn đả kích nhưng không tính toán, chỉ hỏi một câu: “Vì sao lại lo cho tôi?”
Trình Lục Dương bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau đó mới trả lời một cách đúng lý hợp tình: “Là cô nói sẽ làm bạn với tôi, đại gia tôi không dễ dàng gì đồng ý với cô, nói được là làm được, chắc chắn sẽ đối tốt với cô!”
Trong mắt hắn là sự thẳng thắn không hề phòng bị, thành ý đến hai trăm phần trăm.
Còn Tần Chân cảm thấy nơi đáy mắt có chất lỏng muốn trào ra, giống như cô không có cách nào chống cự lại sự quan tâm bảo vệ ấy, mỗi một phút mỗi một giây ở bên hắn đều như có bàn tay vô hình không ngừng kéo cô đi vào thế giới của hắn.
Cái người Trình Lục Dương này, nhìn bên ngoài như người chỉ biết đả kích người khác, nghe thấy mà thối, nhìn cũng chẳng muốn đến gần. Nhưng khi lột vỏ ngoài ra, sẽ phát hiện nội tâm tinh tế mềm mại của hắn.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn những lọn tóc đen mềm của hắn, nhìn ngũ quan tinh tế anh tuấn của hắn, nhìn đôi mắt sáng trong của hắn, nhìn những ngón tay xinh đẹp đang cầm ô che của hắn… Cuối cùng có một giọt lệ từ trong hốc mắt chảy xuống.
Như nghẹn ở cổ.
Cuối cùng vào giây phút này đây thấy rõ lòng mình, thì ra cô đã thích người đàn ông gọi là Trình Lục Dương này đến hết thuốc chữa rồi.
Một người liên tục nảy sinh tình cảm với người khác có lẽ sẽ là một quá trình rất buồn chán, nhưng chính trong chớp mắt động lòng thì ấy lại chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Chỉ cần một giây, khi bạn ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt người ấy, phát hiện ra ở đó chỉ có mỗi hình bóng mình, thì cả trái tim đều rung động.
Thế là cuối cùng bạn cũng nhận ra, cảm giác động lòng khí thế kéo đến, vượt qua tất cả những chuyện nhìn như không thể vượt qua.
Chiếc đèn treo phát sáng trong căn phòng sáng sủa, như muốn đuổi gió táp mưa bão ngoài cửa sổ đi, một mình ở lại không gian an toàn khô ráo.
Tần Chân như bừng tỉnh, bên tai còn quanh quẩn những lời nói dịu dàng của Mạnh Đường, trước mắt là khuôn mặt sáng ngời không nhiễm chút bụi trần của anh.
Cô đã từng nghĩ đến đủ kiểu “sự thật” nhiều năm sau của mối tương tư ấy, nhưng đột nhiên đến giờ lại bị phủ định toàn bộ, rồi người khởi xướng kia nói cho cô hay: Thật ra anh cũng thích cô.
Đầu óc Tần Chân hoàn toàn trống rỗng.
Mà lúc này ở phía sau, đột nhiên cánh cửa đẩy bật ra kêu mạnh một tiếng, rồi một giây sau, Trình Lục Dương với khí thế lẫm liệt như muốn giết người phóng vào, không chút do dự tung một quyền về phía mặt Mạnh Đường.
Quả đấm này vừa nhanh lại vừa mạnh, Mạnh Đường chưa kịp phản ứng gì đã bị đánh liên tục vào mặt, lảo đảo lui về góc tường.
Tần Chân sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng lại bị Trình Lục Dương tóm chặt cổ tay, dùng tư thế người bảo vệ đứng ngăn trước mặt cô.
“Anh…” Mạnh Đường đứng vững, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc nhăn lại, vừa sợ vừa giận muốn mắng Trình Lục Dương.
Nhưng cái người đang giữ chặt Tần Chân ấy lại không cho anh cơ hội mở miệng, lửa giận cuồn cuộn nhìn anh, gằn từng tiếng nặn ra từ kẽ răng: “Tốt nhất mày đậy kĩ cái bồn cầu của mày lại, đừng có lộ mặt thêm lần nào nữa! Bằng không tao chẳng ngại đem kẻ cặn bã như mày đánh đến mức vỡ vụn ra đâu!”
Hành văn dứt khoát, câu mở đầu không chút che dấu.
Dù Mạnh Đường xưa nay tính khí tốt đến đâu cũng phải biến sắc, tay phải chắn ở vết thương một bên mặt, im lặng nhìn bàn tay Trình Lục Dương nắm chặt Tần Chân, ánh mắt cũng chậm rãi lạnh đi, “Anh có tư cách gì ra tay với tôi? Lại có tư cách gì bảo tôi câm miệng?”
“Dựa vào sự thơ ơ chừng ấy năm của mày với cô gái này, dựa vào việc cô ấy thích mày mà để cô phải tủi thân, dựa vào cái bản mặt dày của mày tự cho mình là tuyệt thế tình thánh, chỉ cần về nước nói ra mấy câu là có thể bù lại sự coi thường tuyệt tình với cô ấy nhiều năm qua!” Toàn thân Trình Lục Dương tỏa ra ánh lửa của thánh đấu sĩ, trong mắt cũng phun lửa hừng hực, “Tên họ Mạnh kia, mày nghĩ mày là ai? Lúc mày không cần người ta, thì có thể ném người ta vào trong góc như vất đồ chơi đi; Đợi đến lúc mày nghĩ đến, đột nhiên tâm huyết sôi trào, thì người khác phải tha thiết mong chờ đồng ý với thông báo của mày sau bao nhiêu năm bị thơ ơ, quỳ xuống sụp lạy hô to vạn tuế với mày à?”
Nói đến đây, hắn lại không nhịn được muốn xong lên đánh người.
Mạnh Đường đã hoàn toàn đứng thẳng người, dùng ánh mắt lạnh lẽo mang theo địch ý nhìn hắn, “Chuyện trước đây của tôi liên quan gì đến anh? Trình tiên sinh, anh đừng có lo nhiều chuyện như thế. Đây là cắm hành tây vào mũi heo… giả voi, hay là cáo chúc tết… không bình an?”
Ha, còn vừa nói vừa ngắt bỏ lửng câu kia đấy, không hổ là du học sinh, đã uống nước mực đại dương, quả thật đáng xưng tụng là đại giáo sư Mạnh, học phú năm xe, tài trí hơn người!
Trình Lục Dương quả thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười, “Trước đây? Ha ha ha, buồn cười thật, giữa hai người thì làm gì có cái là trước đây? Mày cũng không biết xấu hổ mà nhắc đến nó? Mày đã từng đồng ý qua lại với cô ấy rồi sao? Từ trước đến nay mày thậm chí chẳng thèm hưởng ứng với tình cảm của cô ấy, uất ức biến hóa, phát điên mất trí khiến cô nhốt sâu vào vũng bùn, còn mình lại thờ ơ lạnh nhạt, mày chắc chắn là mày còn mặt mũi nói chuyện trước đây? Ha ha ha, tao thật xấu hổ thay cho bố mẹ mày, sinh ra một thằng con mặt dày như thế!”
Hắn chỉ thẳng vào mũi Mạnh Đường, gằn từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Bình sinh Trình Lục Dương tao ghét nhất loại người tự cho là đúng như mày, ỷ vào tư cách của bản thân, còn tưởng toàn bộ thế giới này đều xoay xung quanh mày! Nếu lúc trước mày không trả lời cô ấy, khiến cô ấy đau khổ nhiều năm, thì dù bây giờ không cảm thấy tự nhục thì cũng đừng có đến giả tình giả ý trêu chọc cô ấy! Mày đúng là tên cầm thú! Đồ cặn bã…”
“Anh nói đủ chưa?” Toàn bộ sự kiềm chế tốt của Mạnh Đường đều bị Trình Lục Dương làm hao mòn đến chẳng còn gì, khuôn mặt dịu dàng cũng trở nên lạnh như băng, anh bước từng bước đi lên, lướt qua người Trình Lục Dương nhìn Tần Chân đang giật mình đứng yên, trong ánh mắt mang theo vẻ áy náy, lại không chút nào lùi bước nói, “Anh chỉ muốn nói cho em biết, Tần Chân, những lời vừa rồi của anh là thật.”
Quả thật Trình Lục Dương chẳng chịu đựng được dáng vẻ tình thánh này của anh thêm chút nào được nữa, lập tức giơ tay lên muốn động thủ, nhưng lại bị Tần Chân ở phía sau túm lấy cổ tay.
“Trình Lục Dương!” Thanh âm của cô vừa gấp lại vừa nhọn, rõ ràng là đang hoảng sợ, trên tay cũng dùng lực siết chặt lấy hắn, cố gắng kéo hắn lại.
Bước chân Trình Lục Dương nhất thời dừng lại, không tiến thêm bước nào.
“Đừng đánh nữa!” Cô nắm chặt lấy tay hắn, cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Chúng ta đi thôi, được không? Nhanh lên, phải đi rồi!”
Trình Lục Dương thật sự muốn đánh Mạnh Đường một trận túi bụi, muốn cho anh ta thấy rõ bắt nạt phụ nữ sẽ có kết cục gì, càng muốn cảnh cáo anh ta tốt nhất sau này nên cách cô càng xa càng tốt, nếu không bản thân nhìn thấy hắn lần nào sẽ uýnh lần đó, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Thậm chí hắn muốn gỡ cái mặt giả tạo ngụy quân tử của Mạnh Đường ra, lấy nó an ủi Tần Chân nhiều năm nhớ nhung không quên anh ta.
Nhưng toàn bộ kích động đều không chống lại được mấy câu nói của Tần Chân.
Vì hắn nghe thấy cô chỉ đang ra vẻ bình tĩnh, cũng nghe thấy trong lúc này cô đang rất bất an, hoang mang lo sợ.
Nắm đấm Trình Lục Dương dừng giữa không trung, cuối cùng nặng nề đưa xuống. Hắn nắm lấy tay Tần Chân, đối mặt với Mạnh Đường nói từng câu từng chữ: “Sau này nếu tao lại thấy mày đến bắn tình với cô gái này, thì tên họ Mạnh kia, mày nên chuẩn bị tốt quan tài, tao sẽ đích thân đến đắp lên cho mày.”
Mạnh Đường im lặng đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tần Chân tay trong tay với Trình Lục Dương bước ra khỏi cửa, cả người vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đó, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Anh cũng muốn đuổi theo, nhưng bây giờ anh không có lập trường, càng không có tư cách.
Nếu lúc trước không phải anh đưa ra quyết định ích kỷ đó, có phải kết quả sẽ khác đi không?
Anh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác thấy đèn trong phòng quá chói mắt, soi rõ cái xấu xí bất lực trên người anh.
Trình Lục Dương một hơi liền nói nhiều như thế, vừa mới kéo Tần Chân vào thang máy đã bắt đầu kịch liệt ho. Cổ họng vừa sưng vừa đau, ho ra có cảm giác thật muốn chết.
Tần Chân theo bản năng đấm lưng cho hắn, “Làm sao…”
Còn chưa nói xong, cánh tay kia đã bị Trình Lục Dương ngăn lại, hắn cố kìm cơn ho, quát cô gái trước mặt: “Làm sao? Tần Chân, tôi chỉ cho rằng tác phong công việc của cô giống bánh bao, không nghĩ rằng ngay đến não cô cũng là bánh bao nốt! Trước đây tôi nói với cô chưa đủ nhiều hả? Tên họ Mạnh kia đối xử thế nào với cô, chẳng lẽ cô còn chưa rõ sao? Tôi đã nói rồi chuyện nhà cửa hắn ta không phiền cô quan tâm, cô tha thiết chờ mong chạy đến đây làm gì? Cô muốn chọc tức người khác sao? Hả?”
Vì nói một hơi quá nhiều, hắn lại bắt đầu ho, khuôn mặt chẳng biết là vì tức giận hay vì ho mà đỏ bừng.
Tần Chân ngẩn người, bỗng không biết nên nói gì.
Vất vả lắm Trình Lục Dương mới ngừng ho, hít sâu một hơi, có lẽ thấy sắc mặt cô nhợt nhạt quá, cuối cùng nói chậm rãi lại: “Người sống cả đời, nếu làm việc gì cũng đều theo ý của người khác, mỗi một câu đều phải bận tâm đến cảm nhận của người khác, vật rốt cuộc đời này cô sống là vì ai? Cô quan tâm đến tình nghĩa bạn học là đúng, cô chọn mỉm cười đón khách cũng chẳng sai, nhưng Tần Chân à, cô phải nhớ người đàn ông đó đã làm gì với cô, có cần phải đối xử với hắn ta như thế không… việc gì phải làm bản thân tủi nhục?”
Hắn xoay người nhìn sang chỗ khác, nói từng chữ: “Từ nay về sau, không cần gặp lại hắn nữa, cũng không cần lo chuyện của hắn ta, chuyện nhà cửa cứ để tôi, cô mau cho hắn vào lại danh sách đen đi.”
Dừng lại, hắn giật mình vì hình như bản thân đã để lộ chút gì đó, thế là ho khan hai tiếng, “Tôi cho hắn ta vào danh sách đen cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, ai bảo cô tự tiện kéo ra thế hả?”
Cuối cùng thang máy cũng tới tầng cuối, hắn ra khỏi cửa trước, còn Tần Chân chậm rãi đi sau hắn vài bước, cứ im lặng nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn vẫn còn ho mãi, xem ra bệnh cảm đã nghiêm trọng rồi.
Hắn mặc đại bộ quần áo phối chẳng hợp tẹo nào, xem ra là khi đi quá nóng vội, chưa cẩn thận chải chuốt.
Phần tóc bên trái của hắn có hơi vểnh lên, có lẽ chưa chải đầu đã vội chạy đi, lập tức chạy đến Âu Đình tìm cô.
Cô sững sờ nghĩ đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy, sau đó mới chú ý đến hắn sau khi ra khỏi đại sảnh, liền dừng lại trên bậc thang, quay đầu nhìn cô, vô cùng hùng hồn nói: “Tôi không mang ô theo.”
Mở chiếc ô nát màu vàng không lớn lắm trong tay ra, cô đến bên cạnh Trình Lục Dương, đưa cán ô cho hắn. Hắn rất tự nhiên cầm lấy, cùng cô bước vào màn mưa.
Có lẽ là vừa rồi trong thang máy hắn nói nhiều quá, quá mức kích động, nên lúc này bỗng có chút xấu hổ, chỉ có thể im lặng mà đi. Cảm nhận được bước chân Tần Chân dường như chậm lại, hắn bèn quay đầu sang hỏi cô: “Sao thế?”
Lúc này mới phát hiện ra sắc mặt khó coi của cô.
Chẳng lẽ không phải chỉ hắn bị bệnh, mà cả cô nữa?
Tần Chân đưa tay đặt trên bụng, lắc đầu, “Bệnh cũ.”
Trình Lục Dương nhìn theo tay cô, liền kịp phản ứng cái gọi là bệnh cũ là gì, lập tức không nhiều lời, “Ra khỏi tiểu khu thì gọi xe về, cố chịu một chút.”
Nhưng liền sau đó, bước chân của hắn có chút chậm lại, mỗi khi nhận thấy chân mày cô hơi nhíu lại, liền lập tức dùng tốc độ của rùa bước đi, cho đến khi cô thả lỏng thì thôi.
Tần Chân ngẩng đầu, thấy chiếc ô kia dường như đến hai phần ba che trên đỉnh đầu cô, còn hắn liên tục xoay đầu lại nhìn cô, vừa cân chắc xem cô có bị ướt mưa hay không, vừa quan sát vẻ mặt cô.
Những giọt nước mưa không thể tránh rơi lên bộ đồng phục cùng tất chân cô mặc, mà cũng cùng lúc đó, cũng có rất nhiều ý nghĩ ẩm ướt xông lên từ yết hầu, vẫn chẳng biết tại sao lại đi ngược với nguyên tắc sinh học, lập tức chạy đến trong đáy mắt cô.
Trình Lục Dương bỗng đưa tay ra giữ chặt cô, “Cẩn thận!”
Cô bước lệch về phía hắn mấy bước, lúc này mới chú ý đến vũng nước dưới chân. Bàn tay hắn ấm áp mà mạnh mẽ, vững vàng giữ lấy cổ tay cô, như lúc kéo cô đi ngay trước mặt Mạnh Đường vậy.
Tần Chân chậm rãi ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông bên cạnh. Tình huống này dường như quá quen thuộc, vào đêm hè của hơn mười năm trước, cũng có một cậu thiếu niên đi bên cạnh cô, vì cô chắn gió che mưa.
Thậm chí Mạnh Đường còn chín chắn hơn Trình Lục Dương rất nhiều, mỗi một bước đi, mỗi một câu nói, mỗi một nét mặt đều có thể khiến người khác như tắm gió xuân, khẽ bật cười từ trong đáy lòng.
Nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy Trình Lục Dương không chín chắn như thế này ngược lại còn làm cô như muốn khóc hơn.
Hắn cản thận dè dặt, hắn dịu dàng tỉ mỉ, hắn vui buồn bất chợt, hắn nổi giận đùng đùng, thậm chí còn cả cái miệng cay độc của hắn… Tất cả đều khiến cô cảm nhận chân thật sự quan tâm đến từ người đàn ông này, không giống với sự dịu dàng của Mạnh Đường, dịu dàng của Trình Lục Dương là đặc biệt, khiến cô hoàn toàn lạc ở trong đó.
Cô hỏi hắn: “Vì sao lại đến đây?”
“Vì lo cho cô.” Trình Lục Dương trả lời, “Lo cô bị cái kẻ xấu xa kia lừa đi, đầu óc cô không dùng được, tính cách cũng bánh bao, sao có thể trơ mắt nhìn cô bị người ta ức hiếp chứ?’
Cô bị hắn đả kích nhưng không tính toán, chỉ hỏi một câu: “Vì sao lại lo cho tôi?”
Trình Lục Dương bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau đó mới trả lời một cách đúng lý hợp tình: “Là cô nói sẽ làm bạn với tôi, đại gia tôi không dễ dàng gì đồng ý với cô, nói được là làm được, chắc chắn sẽ đối tốt với cô!”
Trong mắt hắn là sự thẳng thắn không hề phòng bị, thành ý đến hai trăm phần trăm.
Còn Tần Chân cảm thấy nơi đáy mắt có chất lỏng muốn trào ra, giống như cô không có cách nào chống cự lại sự quan tâm bảo vệ ấy, mỗi một phút mỗi một giây ở bên hắn đều như có bàn tay vô hình không ngừng kéo cô đi vào thế giới của hắn.
Cái người Trình Lục Dương này, nhìn bên ngoài như người chỉ biết đả kích người khác, nghe thấy mà thối, nhìn cũng chẳng muốn đến gần. Nhưng khi lột vỏ ngoài ra, sẽ phát hiện nội tâm tinh tế mềm mại của hắn.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn những lọn tóc đen mềm của hắn, nhìn ngũ quan tinh tế anh tuấn của hắn, nhìn đôi mắt sáng trong của hắn, nhìn những ngón tay xinh đẹp đang cầm ô che của hắn… Cuối cùng có một giọt lệ từ trong hốc mắt chảy xuống.
Như nghẹn ở cổ.
Cuối cùng vào giây phút này đây thấy rõ lòng mình, thì ra cô đã thích người đàn ông gọi là Trình Lục Dương này đến hết thuốc chữa rồi.
Một người liên tục nảy sinh tình cảm với người khác có lẽ sẽ là một quá trình rất buồn chán, nhưng chính trong chớp mắt động lòng thì ấy lại chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Chỉ cần một giây, khi bạn ngẩng đầu nhìn sâu vào đáy mắt người ấy, phát hiện ra ở đó chỉ có mỗi hình bóng mình, thì cả trái tim đều rung động.
Thế là cuối cùng bạn cũng nhận ra, cảm giác động lòng khí thế kéo đến, vượt qua tất cả những chuyện nhìn như không thể vượt qua.