“Cung nghênh Định Vân vương tử!” Đám thị nữ trong hoàng cung chỉnh thân hành lễ.
Một vị nam tử tóc bạc tới thắt lưng, quần áo hoa lệ khoa trương như vua, có đôi mắt xếch, diện mạo âm nhu tuấn mỹ, với tư thái “y phục” không sợ người chết, cười cười đi tới.
“Tử Thần cùng Từ Lẫm vương tử đâu?”
“Hai vị vương tử bây giờ cùng thần thượng ở hậu hoa viên nghỉ ngơi.”
“Ác, ta đi tìm bọn họ.”
“Nhưng hai vị vương tử có lệnh không cho người khác quấy rầy.”
“Người khác? Ta là người khác sao? Ta chính là huynh đệ kết bái với bọn họ, yên tâm, bọn họ thấy ta nhất định rất cao hứng.” Định Vân lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.
Các thị nữ quả nhiên bị điện giật đến đầu óc choáng váng, dùng ánh mắt sùng bái trong nội tâm hô to, vương tử thật là đẹp trai!
Nhìn ánh mắt ái mộ của các cô gái, Định Vân vương tử siêu cấp tự kỷ của chúng ta mới vừa lòng bước đi ra ngoài.
Một đường chạy đến hậu hoa viên, Định Vân nghĩ tới chính mắt nhìn “khuôn mặt thật” của hai huynh đệ kia, trong lòng lập tức cười rỡ như hoa.
“Tham kiến Định Vân vương tử!” Thủ vệ của hậu hoa viên vừa thấy Định Vân vương tử xinh đẹp nhất nhưng cũng quy mao () nhất trong “Tứ công tử Thánh quốc”, vội vàng hành lễ.
() Quy mao: một người phi thường nhàm chán, phi thường không thú vị.
“Ân, Tử Thần cùng Tử Lẫm vương tử ở bên trong sao?” Định Vân hỏi.
“Dạ vâng.”
“Tốt lắm.” Định Vân gật đầu, bước nhanh đi vào.
“Vương tử xin dừng bước.” Thủ vệ mồ hôi lạnh chảy ròng ngăn hắn lại, “Thật xin lỗi, Định Vân công tử, Tử Thần cùng Tử Lẫm vương tử có căn dặn, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào hậu hoa viên.”
“Ác, như vậy a. Lại đây, ngươi xoay qua chỗ khác.”
“A?”
“A cái gì, ngốc. Bản vương chính là giúp ngươi nghĩ cách, ngươi coi như không phát hiện được ta.” Định Vân nói xong cũng không quản hắn, liền nghênh ngang đi vào hậu hoa viên.
Thủ vệ quả thực khóc không ra nước mắt, nhưng mặc kệ vương tử nào hắn cũng đắc tội không nổi, đành phải thật sự giả vờ không phát hiện.
Trong hậu hoa viên xinh đẹp, đầy kỳ hoa dị thảo đặc biệt của thánh quốc, tỏa mát mùi thơm ngát vô cùng đặc thù…
Đắm chìm trong khung cảnh thiên nhiên này, có nam nhân hạnh phúc cười phi thường rạng rỡ.
“Đến đây, Ban Ban, Điểm Điểm, ăn cái này.” Lâm Đạm Chi lột hai trái chuối tiêu đưa đến miệng bọn họ.
“Làm ơn, không cần gọi chúng ta cái tên quê mùa như vậy được không?” Tử Thần nhịn không được mà trợn mắt.
“Đúng vậy, hơn nữa bọn ta cũng không phải con khỉ, đút chuối tiêu cho bọn ta làm gì a.” Tử Lẫm cũng bất mãn mà lớn tiếng kháng nghị.
Lâm Đạm Chi nghe vậy lập tức giả vờ ủy khuất mà cúi đầu xuống, dùng thanh âm nghẹn ngào nói
“Ô…Ta đã biết các ngươi gạt ta…Còn nói cái gì cũng nghe ta…”
Nhìn thấy nam nhân sắp khóc, hai vương tử lòng đầy áy náy làm sao còn dám lỗ mãng.
“Được được, đừng khóc, ngươi cao hứng như thế bảo làm thế nào thì làm thế đó, tùy ngươi.” Tử Thần vội vàng ôm hắn trấn an.
“Đúng đúng, mặc kệ chuối tiêu hay là lạp xưởng chúng ta cũng ăn, được không? Đừng khóc.” Tử Lẫm cũng kích động ôm hôn mặt của nam nhân.
Lâm Đạm Chi lúc này mới vừa lòng nở nụ cười. Kéo cái đuôi của hai người, yêu thương sờ với soạng.
Nhìn hắn vừa khóc vừa cười, Tử Thần cùng Tử Lẫm chính mình cũng là dở khóc dở cười.
Nghĩ bọn họ thế nhưng đáp ứng nam nhân này, mang bộ dạng nửa người nửa báo này đi dạo ngoài phố, Tử Thần với Tử Lẫm đã đổ mồ hôi lạnh.
May mà bọn họ thông minh, chọn ngay hậu hoa viên bí ẩn nhất này. Hơn nữa…Hắc hắc, may mắn là hai tên Định Vân cùng Na Lam kia cũng không ở trong nước, ha ha.
“Các ngươi cười cái gì? Vui như vậy sao?” Lâm Đạm Chi vươn tay véo lỗ tai đáng yêu của bọn họ.
“Không có việc gì.”
“Được rồi, vậy các ngươi lại đây, ta giúp gãi lưng cho.”
“Được được.” Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe thế hai mắt sáng rỡ. Bọn họ thích nhất nam nhân giúp bọn họ gãi lưng, quả thực là hưởng thụ kiểu thiên đường mà.
“Vậy các ngươi cởi áo ra, rồi nằm sấp trên bàn đi.”
Tử Thần cùng Tử Lẫm lập tức ngoan ngoãn nghe theo.
Lâm Đạm Chi cười cười, bắt đầu giúp hai người gãi lưng, “Thoải mái hay không?”
“Hừ ân…Thoải mái…Rất thoải mái…” Hai vị vương tử thoải mái đến nỗi cứ kêu hừ hừ.
Nhìn bộ dạng khả ái của hai người, Lâm Đạm Chi trong lòng vừa yêu vừa thương, nếu có thể được, hắn hy vọng mỗi ngày có thể như vậy, cùng bọn họ khoái hoạt vĩnh viễn một chỗ.
Lúc ba người chìm vào bầu không khí ấm áp hạnh phúc.
“Ha ha…Đây không phải là hảo huynh đệ Tử Thần với Tử Lẫm của ta sao? Xem ai tới gặp các ngươi này?”
Vừa nghe thanh âm khủng bố này, Tử Thần với Tử Lẫm bỗng nhảy dựng lên, vội vàng đội mũ, khoác thêm ào choàng.
“Định Vân chết tiệt! Ngươi làm sao đột nhiên chạy đến đây?”
“Định Vân chết tiệt! Ai cho ngươi đi vào hậu hoa viên?”
Hai vị vương tử nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
Định Vân cũng không để ý đến bọn họ, đã hướng Lâm Đạm Chi hành đại lễ, “Tham kiến thần thượng.”
“A, xin đứng lên.” Lâm Đạm Chi vội vàng đưa tay nâng hắn dậy, “Ngươi chính là Định Vân công tử?”
Nhìn nam nhân trước mắt ăn mặc như hoa bươm bướm (ta nghĩ là hoa pansy), dung mạo xinh đẹp, trong lòng Lâm Đạm Chi tán thưởng liên tục, oa, không nghĩ tới nam nhân cũng có thể chăm chút bộ dạng như thế, quả thực như búp bê.
“Đúng vậy, ta chính là Định Vân. Ta ở nước ngoài nghe về sự tích của thần thượng, nên vội vã trở về. Thần thượng quả nhiên là dáng dấp thiên tiên, làm người ta vô cùng ngưỡng mộ a.” Định Vân mị hoặc mà nhìn nam nhân liếc mắt, ở mu bàn tay hắn in dấu một cái hôn.
Lâm Đạm Chi chưa từng gặp phải chuyện thế này, một chút đã đỏ mặt.
Nghĩ đến hai tên hỗn đản Tử Thần Tử Lẫm không có mắt, cả ngày chỉ biết sợ hắn vừa gầy vừa lùn lại già không thú vị, hắn tức tại sao mình yêu không phải loại “cá chình đầu nhọn” có mắt tinh tường.
“Cảm ơn ngươi, Định Vân công tử.” Lâm Đạm Chi cảm kích nhìn hắn.
“Thần thượng, nếu ngươi không ngại, bản vương có thể mang ngươi đi du ngoạn chung quanh Thánh quốc, ta biết rất nhiều chỗ chơi.” Định Vân vương tử nam nữ đều ăn, vô cùng phong lưu cảm thấy nam nhân trước mặt vô cùng đáng yêu, vội vàng xun xoe.
“Được, vậy đã làm phiền ngươi.” Hừ, vẫn là Định Vân tốt, hai tên hỗn đản kia cả ngày chỉ biết mang ta lên giường, làm sao cũng không đưa ta đi chơi, căn bản là cầm thú!
“Tâm động không bằng hành động, bây giờ chúng ta đi đi.” Định Vân cười cười dắt tay hắn.
“Buông ra cho ta!” Tử Thần húc đầu nhắm vào Định Vân đầu heo kia kéo ra!
“Định Vân thối, ngươi muốn chết thì cứ đụng vào hắn nữa coi.” Tử Lẫm một tay kéo áo của hắn lại, hung dữ nhìn hắn.
“Này này, buông tay, quần áo của ta chính là bậc thầy Pia Ruo của Paris đặc biệt thiết kế theo số đo của ta, toàn bộ thế giới chỉ có một cái như vậy, làm hỏng thì ngươi đền thế nào?” Định Vân thích chương diện thành si chính là phi thường coi trọng cách ăn mặc.
“Thân dây lộn xộn này như mớ rẻ rách thì có cái gì mà phải đền chứ?” Tử Thần lạnh lùng cười, “Hay muốn ta kêu đại thẩm nhà bếp lấy giẻ lau cho ngươi may một cái là được rồi.”
“Tử Thần thối, ngươi là kẻ mù không biết thưởng thức, câm mồm cho ta!” Định Vân tức giận đến giậm chân. Hắn không có cách nào nhịn được nhất chính là người khác phê bình trang phục của hắn.
Tử Thần cũng Tử Lẫm đương nhiên biết điểm ấy. Kỳ thật Định Vân trời sinh là cái giá treo đồ, mặc kệ quần áo khoa trương đến đâu mà ở trên người hắn đều thấy vừa vặn, xinh đẹp lạ thường.
Nhưng hai người tức hắn dám đi chọc người của bọn hắn, đương nhiên phải giáo huấn hắn chứ.
“Nếu ngươi chê giẻ lau không hợp, ta kêu bọn thị nữ đem tấm rèm tháo xuống cho ngươi may một cái cũng được. Nhìn lợi ích nhiều năm của huynh đệ bọn ta, ta hy sinh chút đem tấm rèm phòng ta đưa cho ngươi cũng được.” Tử Thần cố tình hào phóng nói.
Định Vân này chính là tức đến phát điên. Được, các ngươi không nể mặt mũi cho huynh đệ ta, cũng đừng trách ta không nể mặt mũi các ngươi!
Định Vận tức giận lại cười, “A, quên đi. Chúng ta không thảo luận trang phục của ta. Nhưng thật ra các ngươi. Ôi, đây chính là sa mạc, thời tiết nóng như vậy, các ngươi sao lại bao như cái bánh chưng thế này?”
Định Vân đi về phía trước, cố ý đi vòng vòng hai vòng bên người bọn họ, “Chắc không phải sinh bệnh khó chữa gì mà không cho ai biết chứ?”
“Ngươi…Ngươi mới sinh bệnh khó chữa! Bớt nói bậy bạ đi!” Hai vị vương tử đồng thanh phủ nhận.
Lâm Đạm Chi ở một bên nhìn bộ dạng ba người đấu võ mồm không khỏi cười trộm.
“Được, các ngươi đã không thừa nhận, quên đi.” Định Vân cố tình không hề hấn gì nhún vai, “Ta đi trước đây.”
“Không tiễn!” Tử Thần cũng Tử Lẫm nhìn hồ ly lẳng lơ này e sợ thiên hạ bất loạn rốt cuộc muốn đi, không khỏi thở phào.
Chậc, may mà không có lộ.
Không nghĩ tới lúc bọn họ lơi lỏng, đột nhiên nghe được một tiếng chim kêu chói tai.
Một con diều hâu từ không trung đáp xuống, vỗ vỗ hai cái rồi trộm đi cái mũ trên đầu bọn họ!
“A a a…mũ của ta.” Tử Thần cùng Tử Lẫm tức giận giậm chân.
Lúc hai vị vương tử vội che tai báo trên đầu bọn họ, lại vang lên một tiếng kêu chói tai.
Hừ, cho rằng chúng ta có thể ngốc đến nỗi để cho con chim chết này thực hiện lần nữa sao?
Tử Thần cùng Tử Lẫm vội vàng cảnh giác nhìn lên bầu trời.
Không ngờ lần này xông tới không phải từ trên trời, mà là hai con hồ ly nhỏ chạy dưới đất, dùng răng nanh lợi hại kéo áo choàng trên người xuống, nhanh như chớp chạy đi.
Mất mũ với áo choàng, hai vị vương tử hiện tại chính là “lộ nguyên hình”.
“Ha ha…Hóa ra các ngươi sau khi hóa thân lại ra bộ dạng thế này a? Cười chết mất.” Định Vân nhìn tai báo cùng cái đuôi phía sau của hai người, cười đến thiếu chút nữa lăn lộn trên đất.
“Định Vân chết tiết! Ngươi dám bảo thú nuôi của ngươi đối phó chúng ta, hôm nay ngươi chết chắc rồi!” Tử Thần cùng Tử Lẫm xấu hổ quá hóa giận, bỗng nhào tới bắt đầu xé quần áo của hắn.
“A a a…Các ngươi làm gì vậy?” Định Vân liều mạng giãy giụa.
“Làm gì? Hôm nay chúng ta vạch trần lông hồ ly lẳng lơ ngươi đây, xem ngươi còn cười được nữa hay không?”
“A a a…Không được, không được cởi quần áo của ta! Cứu mạng a!”
“Tứ công tử Thánh quốc” đã tề tựu ba người, hôm nay xuất tiết mục cốt nhục tương tàn, thật quá phấn khích a!
Lâm Đạm Chi thảnh thảnh thơi thơi ngồi xuống, cắn hạt dưa bắt đầu xem kịch vui…
Qua mấy ngày vui chơi, dưới sự đốc thúc của thánh sứ, Lâm Đạm Chi cùng hai vị vương tử lại bắt đầu quá trình tu luyện gian khổ.
Từ từ linh lực tăng lên, Tử Thần cùng Tử Lẫm tuy vẫn không thể tự do biến thân, nhưng có thể làm tai cùng đuôi báo biến mất.
“ha ha…Cuối cùng chúng ta lại là một hảo hán!” Hai người nhìn nhau cười to.
Nhưng Lâm Đạm Chi bắt đầu không vui. Thật đáng tiếc ác, biến lại để làm gì a? Ta cảm thấy bọn họ như vậy thì thật đáng yêu làm sao.
Đáng tiếc những lời này Lâm Đạm Chi chỉ dám nói trong lòng.
“Được rồi, hai người các ngươi mau mặc quần áo tử tế, thánh sứ nói hôm nay sẽ nghiệm thu thành quả tu luyện của chúng ta. Hắn nói nếu ta có thể khống chế thần lực của chiếc nhẫn, nói không chừng có thể thi triển [pháp quy hồn], giúp ta một tay, giúp hồn phách trên người của ta trở lại trên người của đại thần.” Lâm Đạm Chi nghĩ sẽ hoàn thành sứ mệnh, áp lực trong lòng cũng giảm bớt không ít.
“Vậy sẽ không nguy hiểm a?” Tử Thần cau mày nhăn mặt.
“Nguy hiểm cái gì? Ca, ngươi không phải nghĩ đến gì chứ?” Tử Lẫm khẩn trương hỏi.
“Ta chỉ cảm thấy là lạ. Ngươi nghĩ đi, mỗi người đều có ba hồn bảy vía, vật nhỏ đem một hồn trên người trả lại cho đại thần, vậy hắn chỉ còn lại hai hồn, như vậy có thể gặp chuyện không may hay không a?”
“Đúng vậy, ta sao không nghĩ tới. Vậy làm sao bây giờ? Ta thấy hay là đừng đi.”
Tử Thần nắm lấy tay của nam nhân, gắt gao kéo hắn đến bên người.
“Các ngươi đừng khẩn trương, thánh sứ không chắn chắc sẽ không để cho ta làm.” Lâm Đạm Chi rất có lòng tin với thánh sứ.
Tử Thần cùng Tử Lẫm đương nhiên cũng biết tâm địa thánh sứ thiện lương, sẽ không cố ý làm hại hắn, nhưng trong lòng luôn bất ổn.
“Nhưng…”
“Được rồi, đừng lải nhải nữa, đến giờ rồi, chúng ta nhanh đi thôi, nếu trễ thánh sứ sẽ tức giận.” Lâm Đạm Chi cười cười lôi hai người đi.
“Cung nghênh thần thượng.”
Trong đầm sâu u ám nơi lưu đại thần Tham Thiên, thánh sứ đã bố trí tốt trận trượng, dự định nghiệm thu thành quả tu luyện của ba người.
“Thánh sứ, chúng ta bắt đầu đi!” Lâm Đạm Chi tu luyện “Khởi linh thức” cũng được mấy ngày, nghĩ sẽ ở trước mặt mọi người thể hiện thần lực, không khỏi nóng lòng muốn thử.
“Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi trước tiên qua bên kia chờ. Thần thượng, thỉnh đến bên này.” Thánh sứ cung kính đưa hắn đến bên thủy đàm.
Trong thủy đàm, nơi bọt khí Tham Thiên đại thần vững vàng trôi nổi trong gió, trăm ngàn năm qua không có gì thay đổi.
Thánh sứ nghĩ y cứ bị phong ấn nhiều năm như vậy, trong lòng khó có thể nói được chua xót cùng không muốn…
May mà, cuối cùng hôm nay cũng có chút tiến triển. Đại thần, ta nhất định sẽ giúp ngươi triệu hồi tất cả hồn phách, cho ngươi trở lại nhân gian! Thánh sứ ở trong lòng âm thầm thế.
“Thánh sứ, có thể bắt đầu được không?” Lâm Đạm Chi thấy thánh sử si ngốc ngẩn ngơ nhìn đại thần, vội vàng lên tiếng nhắc nhở hắn.
“Nga, phải, thần thượng. Mời ngươi bắt đầu đi.” Thánh sứ khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ, nhanh chóng phục hồi tinh thần.
“Ngươi phải cẩn thẩn một chút.” Tử Thần vẻ mặt lo lắng.
“Nếu không được, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng nga.” Tử Lẫm cũng lo lắng nhắc nhở hắn.
“Ừa, ta biết rồi.”
Lâm Đạm Chi hít vào thở ra, tập trung tất cả tinh thần, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, như lúc trước một sức hút cường đại đột nhiên từ chiếc nhẫn kéo tới, nhưng lúc này hắn đã phi ngô hạ a mông, lập tức vận hành chiêu thức “Khởi linh thức” giữa thần lực của chiếc nhẫn cùng linh lực trong cơ thể mình dung hợp lẫn nhau, hình thành một luồng ánh sáng càng lúc càng mạnh, phút chốc bắn về phía bọt khí bao quanh đại thần giữa thủy đàm.
Mặt nước dâng lên sóng lớn ba thước, ánh sáng mạnh lại tiếp tục xuyên thấu mặt nước, vẫn không ngừng bắn về phía bọt khí trôi nổi trong nước.
Bọt khí trải qua va chạm, càng không ngừng thay đổi hình dạng, lại cứ không để cho ánh sáng xuyên qua.
Đúng lúc này, thánh sứ đột nhiên đưa tay chưởng sau lưng thần thượng, một tiếng hô to “Khởi!”
Sức mạnh của “Khởi linh thức” nháy mắt tăng cường, lực ánh sáng nháy mắt gia tăng cực hạn, ngay lúc bọt khí rốt cuộc bị ánh sáng xuyên qua!
Lâm Đạm Chi đột nhiên rơi vào một dòng phản phệ khó hiểu, khí huyết mãnh liệt cuồn cuộn, phun ra một miệng máu tươi!
Ánh sáng trong tay bắn ra công khuy nhất quý, lực trong nháy mắt suy yếu, bỗng nhiên biến mất.
Tử Thần cùng Tử Lẫm nhìn nam nhân đột nhiên hộc máu, trong lòng hoảng sợ, cùng nhau xông lên.
“Không được qua đây!” Thánh sứ vẫn dùng chưởng tâm vẫn ở lưng của thần thượng, cắn răng rống to.
Tử Thần cùng Tử Lẫm thấy bảo bối của mình không ngừng hộc máu, tức giận nổi lên, nén không được mở miệng mắng to! “Ngươi buông hắn ra! Ngươi vì đại thần sẽ không để ý đến tính mạng của hắn, chúng ta không cho phép ngươi hại hắn.”
“Hiện tại các ngươi mới hại hắn, đi mau.” Thánh sứ mồ hôi như mưa, cắn răng khổ sở chống đỡ.
Sắc mặt Lâm Đạm Chi trắng bệch, toàn thân hư thoát, không thể kiềm chế run rẩy, hai mắt cố sức nam nhân yêu dấu, “Thần…Lẫm…Ta lạnh quá…”
Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe mà tim như bị dao cắt, liều lĩnh nhào tới, từ trong tay thánh sứ đem nam nhân đoạt vào trong lòng mình.
“Chi Chi.”
Một khắc sinh mạng sắp biến mất, Lâm Đạm Chi đột nhiên nghe được tiếng gọi vô cùng quen thuộc kia, trong lòng kích động nhược cuồng, nhịn không được lại phun máu tươi.
“Chi Chi, Chi Chi! Van ngươi đừng hộc máu nữa!” Tử Thần cùng Tử Lẫm tâm đau nhức, rơi lệ đầy mặt cầu xin.
“Thần…Lẫm…Cuối cùng các ngươi nhớ ra ta rồi…Đừng khóc…Ta có vật này cho các ngươi…” Lâm Đạm Chi ngọ nguậy từ trong ngực lấy ra hai con búp bê vải nho nhỏ. “Ngươi xem…Đây là của các ngươi tự làm cho ta…Ta vẫn giữ ở bên người…”
Tử Thần cùng Tử Lẫm nhìn thấy hai con búp bê vải xấu xí độ nhiên chấn động toàn thân!
Ở bọn họ bi thương như thế, lúc không hề phòng bị, tất cả trí nhớ đột nhiên trào về như đào núi lấp biển.
Lúc được nam nhân nhặt về từ trong phi cơ…
Lúc lần đầu tiên cùng hắn kết hợp trong ngôi nhà gỗ…
Lúc ba người vui vẻ cùng nhau nấu cơm…
Lúc luống cuống tay chân may búp vê vải…
Tất cả hồi ức ngọt ngào nhanh chóng dâng lên trong lòng!
“A a a a a!!” Tử Thần cùng Tử Lẫm phát ra tiếng gào thống khổ, rơi lệ mà ôm chặt bảo bối yêu dấu của bọn hắn, bọn hắn làm cái gì? Bọn hắn đối xử thế nào với người yêu dấu nhất?
Tổn thương hắn, làm nhục hắn, hiện giờ còn hại bản thân hắn bị trọng thương, sinh tử chưa biết.
“Ô…Chi Chi…Chi Chi…Đều là chúng ta không tốt…Đều là chúng ta không tốt…Ngươi không được chết…Ngươi để bọn ta bù đắp cho ngươi…” Tử Thần cùng Tử Lẫm vừa khóc vừa không ngừng hôn lên môi bảo bối trong lòng.
“Có lẽ ta không được…” Lâm Đạm Chi cảm thấy toàn thân càng lúc càng hư không, càng lúc càng lạnh, như ngay cả hồn phách cũng muốn bay đi, nhưng hắn luyến tiếc, luyến tiếc bọn họ a…
“Các ngươi không nên khổ sở…Ta chết…mang ta về nhà trên núi…đem ta chôn cùng hai con búp bê vải này…được không…”
“Không được! Không được! Không cho phép ngươi rời khỏi chúng ta! Ngươi chết, chúng ta cùng đi với ngươi!” Tử Thần cùng Tử Lẫm khóc chấp nhận hứa hẹn.
“Đồ ngốc…Không thể…” Lâm Đạm Chi lời còn chưa dứt, trong miệng đột nhiên trào máu tươi nhiều hơn, toàn thân lạnh ngắt, cứ như vậy mà ngã vào lòng người yêu.
“Chi Chi!”
Tử Thần cùng Tử Lẫm đau lòng như phát cuồng, máu toàn thân nhanh chóng nghịch lưu, hai người thét một tiếng, đột nhiên nháy mắt biến hóa huyền ảo thành thân báo…
Hai hắc báo chảy nước mắt, không ngừng liếm lên mặt của nam nhân, như muốn gọi hắn tỉnh lại…
Sắc mặt thánh sứ trắng bệnh, nhẹ nhàng đi đến bên người bọn hắn, “Nhanh, đưa hắn đến Quan Linh điện…”
Hai hắc báo canh giữ trước mặt người yêu, gào lớn tiếng với hắn, cảnh cáo hắn không được tới gần.
Thánh sứ bất đắc dĩ thở dài, “Mang người đến Quan Thiên, nhanh!”
Hai hắc báo phẫn hận trừng mắt với hắn một cái, sau đó đưa nam nhân yêu dấu để lên lưng, một trước một sau chạy như bay, nháy mắt bóng dáng biến mất.
Kết thúc.
Trải qua ngày đêm không ngừng cứu chữa, thánh sứ cùng mấy vị trưởng lão bất cố nhất thiết (liều lĩnh), Lâm Đạm Chi cuối cùng ở trước cửa quỷ môn quan đã trở về.
Hai hắc báo canh giữ ở trước giường người yêu mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, để cho người bên ngoài nhìn mà cay mũi.
Lần này thánh sứ vì cứu thần thượng, chính mình cũng bị nội thương lớn, nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều với Tử Thần cùng Tử Lẫm gì cả. Dù sao lần này thần thượng bản thân bị trọng thương, hắn cũng chịu trách nhiệm rất lớn.
“Tử Thần, Tử Lẫm, đi ăn một chút gì đi, phải nghỉ ngơi một chút chứ.” Không biết đã là lần thứ mấy thánh sứ tận tình khuyên bảo.
Hai hắc báo vẫn cứ si ngốc bên cạnh chủ nhân, cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Ảm đạm thở dài, thánh sứ lặng lẽ xoay người rời đi.
“Ô…Ô…” Hai hắc báo thấy hắn vẫn bất tỉnh, khổ sở kêu ô ô.
Có lẽ tiếng khóc của báo báo quá lớn, nam nhân đã hôn mê năm ngày năm đêm, cuối cùng từ từ tỉnh lại.
“…Các ngươi ồn ào quá…” Lâm Đạm Chi chậm rãi mở hai mắt, bên miệng mang theo nụ cười.
“Ô…Ô…” Không ngờ nhìn thấy người yêu tỉnh lại, hai hắc báo còn khóc ồn ào hơn.
“Đừng khóc, đến đây, cho ta ôm một cái…” Lâm Đạm Chi mở rộng hai tay ra với báo báo yêu dấu.
Hai hắc báo nhào vào lòng của nam nhân, làm nũng không ngừng cọ sát…
“Các ngươi còn có trí nhớ của Tử Thần cùng Tử Lẫm không?” Lâm Đạm Chi tò mò hỏi.
Hai hắc báo gật gật đầu.
“Còn trí nhớ của Ban Ban cùng Điểm Điểm?”
Hai hắc báo cũng gật gật đầu.
“Thật tốt quá…Ta thật là cao hứng…Về sau các ngươi sẽ không bao giờ quên ta nữa…”
Lâm Đạm Chi ôm chặt lấy bọn họ, cao hứng mà nước mắt chảy xuống.
Hai hắc báo đau lòng liếm nước mắt trên mặt của người yêu, như nói cho hắn biết không bao giờ phải khóc nữa…
“Đúng rồi, sau khi ta bất tỉnh, làm sao các ngươi lại biến thành báo báo?” Lâm Đạm Chi nhớ rõ bọn họ không thể tự do biến thân a.
Kỳ thật ngay cả chính Tử Thần cùng Tử Lẫm cũng không biết vì sao, giải thích duy nhất có lẽ bọn họ khi đó cảm xúc quá mãnh liệt, kích phát thú tính nguyên thủy trong cơ thể, đã phát sinh sức mạnh.
Nhìn bộ dạng ngốc ngếch của hai hắc báo, Lâm Đạm Chi yêu thương ôm hôn bọn họ.
“Không sao, chờ khi thân thể ta tốt lên, sẽ biến các ngươi trở lại thành người.”
Tử Thần cùng Tử Lẫm không tỏ ý kiến tựa đầu vào vai của người yêu.
Chỉ cần có thể cùng Chi Chi yêu dấu bên nhau, mặc kệ là báo hay là người, cũng không có quan hệ gì…
Một người hai báo gắt gao ôm nhau, lúc này khó có thể diễn tả hạnh phúc đến thế nào, nhẹ nhàng chìm vào mộng đẹp…
Đợi đến lúc thân thể Lâm Đạm Chi khỏe lên, lập tức thi triển thần lực, đem hai hắc báo biến lại thành vương tử.
Tử Thần cùng Tử Lẫm còn chưa kịp nhào tới ôm lấy nam nhân, lập tức nghe hắn nói, “Tử Thần, Tử Lẫm, đi xin lỗi thánh sứ đi.”
“A? Vì sao? Hắn suýt nữa hại chết ngươi, chúng ta không bao giờ quan tâm đến hắn nữa.” Tử Thần cùng Tử Lẫm tức giận bất bình nói.
“Tim heo a!” Lâm Đạm Chi tức giận thưởng cho bọn họ cả một bạo lật! “Chuyện chưa rõ ràng đã đổ oan cho người khác. Khi ta hộc máu, là vì một loại sức mạnh không biết tên phản ngược lại ta, không có liên quan đến thánh sứ. Hơn nữa nếu không có thánh sứ không ngừng đưa linh lực vào người cho ta, ta đã sớm chết, còn có thể ở đây nói chuyện với các ngươi?”
Tử Thần cùng Tử Lẫm nghe vậy sợ hãi quá, “Không thể nào, chúng ta thật sự trách lầm hắn?”
“Vô nghĩa! Còn không mau đi xin lỗi thánh sứ.” Lâm Đạm Chi tức giận trừng mắt liếc bọn họ.
“Nhưng…” Nghĩ tới thời gian vô lễ với thánh sứ, Tử Thần cùng Tử Lẫm thật không có mặt mũi nhìn hắn.
“Không nhưng nhị gì cả, ta cùng các ngươi đi xin lỗi. Thánh sứ tâm đại thiện lương, nhất định sẽ tha thứ cho các ngươi.” Lâm Đạm Chi cười cười giữ chặt tay của hai người đi đến thần miếu.
Vừa đến thần miến, ba người phát hiện Vân đội trưởng đang ở trước màn báo cáo với thánh sứ.
“Tham kiến thần thượng, tham kiến Tử Thần, Tử Lẫm vương tử.” Vân đội trưởng làm đại lễ với ba người.
“Miễn lễ, mau đứng dậy.”
“Thần thượng, Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi tới thật đúng lúc. Có tin tốt!” Thánh sứ trên mặt lộ nụ cười đã lâu không thấy.
“Vân đội trưởng, ngươi mau báo cáo lại chuyện vừa rồi cho thần thượng cùng các vương tử cùng nghe.”
“Dạ.” Vân đội trưởng bắt đầu nhẹ nhàng nói, “Thuộc hạ phụng mệnh điều tra tập đoàn Vĩnh Hùng Lý gia nắm giữ chiếc nhẫn. Trải qua điều tra thực hư, có thể xác định đó là đồ giả. Lý gia lúc đầu dưới áp lực của thánh quốc, rốt cuộc nói ra bí mật của gia tộc bọn họ. Hóa ra chiếc nhẫn thật từ hai mươi năm trước bị một nữ nhân trộm lấy đi rồi bỏ trốn, từ đó bặt vô âm tín. Qua manh mối của thần thượng cung cấp, chính tôi tới cô nhi viện, phát hiện hóa ra nữ nhân Lý gia đã sinh một bé trai rồi vì khó sinh mà chết, trên người nàng không có giấy chứng nhận gì, chỉ có một chiếc nhẫn trên tay, sau đó đứa nhỏ cùng chiếc nhẫn được đưa tới cô nhi viện.”
“Trời ơi… Nói như vậy, bạn thân của ta a Bình là con của Lý gia?” Lâm Đạm Chi không khỏi thổn thức, “A Bình đáng thương đến chết còn không biết người nhà của mình còn ở trên đời.”
“Chi Chi, ngươi thật ngây thơ. Cho dù a Bình còn sống, ngươi cho là lão già Lý gia thế lực nghiêm ngặt kia sẽ nhận hắn sao?” Tử Thần phản lại.
“Ca ca nói rất đúng, không biết ngược lại không chừng lại là một loại hạnh phúc.” Tử Lẫm cũng đồng ý.
“Ai…” Lâm Đạm Chi không khỏi thở dài thật dài, vì vận mệnh trớ trêu của bạn thân mà cảm thấy tiếc nuối.
“Đừng khổ sở, có chúng ta a. Chúng ta sẽ mang hạnh phúc đến cho ngươi, tuyệt đối không làm cho ngươi cảm thấy bất hạnh.” Tử Thần cùng Tử Lẫm gắt gao cầm tay hắn. Môi lẫn nghĩ đến trước kia bọn họ đối đãi thế nào với hắn, thì ước gì móc tim của mình ra đưa cho hắn xem, để biểu đạt tình yêu say đắm không thể nói thành lời ở trong lòng.
“Ừa, ta tin tưởng các ngươi. Ta cũng sẽ cho các ngươi hạnh phúc.” Lâm Đạm Chi lộ nụ cười xán lạn với nam nhân yêu dấu của mình.
Thánh sứ nhìn ba người nắm chặt tay nhau cảm thấy vô cùng vui mừng. “Vân đội trưởng, nói tiếp đi.”
“Dạ. Lão già Lý gia lấy nhẫn giả lừa gạt chúng ta, y sợ thánh quốc chúng ta trả thù, vì được sự lượng thứ của chúng ta, y chủ động nói ra nơi chiếc nhẫn khác rơi xuống.”
“Cái gì?” Lâm Đạm Chi cùng hai vị vương tử đều ngạc nhiên mừng rỡ đan xen.
“Đúng vậy, chúng ta đã tìm được chủ nhân của chiếc nhẫn thứ hai, xác định đúng là [ Hồ chi hoàn]!” Thánh sứ hưng phấn nói. “Thần thượng, ngươi xem ảnh chụp này, đúng là chủ nhân của Hồ chi hoàn, ta nghi hắn cũng có thể là người chuyển thế thứ hai của đại thần.”
Lâm Đạm Chi cùng hai vị vương tử chụp lấy tấm ảnh, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Ha ha…Ngươi này làm sao có bộ dạng giống như con gấu vậy. Mặt thì râu ria, toàn thân bẩn như vậy.”
“Tử Thần, Tử Lẫm, các ngươi cũng đừng xem thường nam nhân này, y chính là nhà khảo cổ học vang danh quốc tế đó.”
“Thật ác? Thật là nhìn không ra mà.” Lâm Đạm Chi lắc lắc đầu.
“Hiện tại y đang khảo sát di tích cổ ở một vùng hẻo lánh trong rừng nhiệt đới, ta đã quyết định phái Định Vân mang chiếc nhẫn này về.”
“Nếu y không cho thì sao?”
“Y sẽ cho.” Thánh sứ lộ ra nụ cười thần bí, “Trên đời này có ai kháng cự được mị lực của Định Vân chứ?”
“Ý thánh sứ là…” Tử Thần cùng Tử Lẫm thoáng nhìn nhau, cùng đồng thời nói, “Quyến rũ!”
Thánh sứ không tỏ ý kiến cười cười, “Ta cùng vài vị trưởng lão có nguyên cứu qua, lần trước thần thượng sở dĩ thất bại, bản thân bị trọng thương, có lẽ là bởi sức mạnh của một chiếc nhẫn quá yếu. Bởi vậy chúng ta nhanh chóng tìm hai chiếc nhẫn kia. Định Vân luôn vui chơi nhân gian cũng không phải cách, hiện tại là lúc hắn nên vì đại thần cùng thánh quốc mà dốc sức. Vân đội trưởng, ngươi lập tức đi thông báo Định Vân vương tử, bảo hắn tức khắc khởi hành, không tiếc hết thảy đại giới, cũng phải mang Hồ chi hoàn về!”
“Dạ!”
Tử Thần cùng Tử Lẫm vừa nghĩ cái tên hồ ly lẳng lơ kia siêu cấp thích cái đẹp lại siêu cấp sạch sẽ, lại phải đi đến một nơi hẻo lánh trong rừng nhiệt đới để câu dẫn đại hôi hùng bẩn như vậy, không khỏi ôm bụng cười to.
Ở một đầu không xa của hoàng cung, Định Vân vương tử đang mặc tử lễ phục mới, lỗ tai đột nhiên ngứa ngáy.
“Thật là, có lẽ lại có ai tưởng niệm đến bản công tử, thật có còn cách nào, ai bảo bản công tử anh tuấn như vậy…” Định Vân đắc ý suy tưởng.
Trong sa mạc đột nhiên nổi lên một trận gió nồm, như báo trước một câu chuyện nóng bỏng sắp tới đang bắt đầu!