Tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi , trên băng ca , 1 cô gái mặt trắng bệch tà váy toàn là máu . Chiếc xe đưa vào phòng cấp cứu .. từng giây từng phút trôi qua .. rốt cuộc cánh cửa mở ra .- Sao.. Sao rồi bác sĩ ? - Ámh Nguyệt run
- Cô gái không sao cả , nhưng đạng tiếc thai nhi của cô đã chết trên đường tới đây nếu có thể sớm hơn 5 phút có lẽ kịp , chúng tôi xin lỗi ! - bà bác sĩ cúi đầu
Cả thân thể đổ ập xuống , nước mắt rơi ra .
- Tôi phải giết hắn !
- Ánh Nguyệt , bình tĩnh đi em ! - Tuấn Tú ôm lấy cô
- Làm sao mà bình tĩnh được chứ ? Hắn .. Giết chết con hắn rồi !!
Nước mắt rơi ra , cô ôm lấy cậu mà khóc ...
--- Phòng đặc biệt ---
Ánh Nguyệt bước vào cùng Tuấn Tú :
- Chị !
- 2 người ra ngoài đi , chị muốn yên tĩnh !
Ánh Nhật nhìn ra ngoài cửa sổ , Tuấn Tú thấy vậy bèn kéo tay Ánh Nguyệt ra ngoài .
Bầu trời trong xanh , những đám mây thả trôi lơ lửng , Ánh Nhật đặt tay lên bụng :
- Đứa bé chết rồi ! Do va chạm quá mạnh nên đứa bé đã chết khi đưa đến đây !
Những lời nói đó cú xoay quanh trong đầu cô , nước mắt rơi xuống :
- Con à .. Con ngoan nha , mau lớn để chào đời nữa !
- Đứa bé chết rồi ! - 1 người thanh niên đi vào
- Không, anh nói bậy ! Con tôi , tôi mới đi siêu âm , bác sĩ nói nó rất khoẻ mà !
- Đứa bé chết thật rồi , em nhìn anh đi ! - Minh Khang nắm lấy vai anh
- Không .. Không mà !
Ánh Nhật khóc thét lên, Minh Khang nhấn nút đỏ trên đầu giường , 1 nhóm bác sĩ cng y tá chạy vào tiêm thuốc an thần cho cô .
Minh Khang vẫy tay , nhóm người bác sĩ liền đi ra ngoài , bàn tay đưa lên khuôn mặt cô lau đi giọt nước mắg còn vương trên khoé mi .
- Sao cậu ở đây ? - Ánh Nguyệt bước vào
- Tôi là giáo sư ở bệnh viện này !
Tuấn Tú nhìn ánh mắt cậu , đôi mắt cậu nhìn Ánh Nhật thật nhu tình làm sao !
- Tôi về nhà lấy quần áo cho chị !
- Anh đưa em đi !
Tuấn Tú đi theo sau Ánh Nguyệt . Minh Khang nhìn cô , cậu cúi người xuống hôn vào đôi môi bé nhỏ .
- Có lẽ cậu ta không trân trọng em vậy thì lần này anh quyết cướp em từ tay hắn !
Ánh Nguyệt thu dọn đồ xong , kéo vali đi ra thì chạm phải Tuấn Kiệt đang bế Joy và Thuý Diễm.
- Em lấy hành lí đi đâu ?
- Hành lí này không phải cho tôi mà là cho chị tôi , mãi mãi chị tôi không quay về căn nhà này !
Ánh Nguyệt lướt qua cậu một cách vô tình. Tuấn Kiệt im lặng , cậu không tin , Ánh Nhật yêu cậu như vậy thì sao mà dám bỏ cậu chứ . Bước lên cầu thang , đồng tử cậu nheo lại ..trước mặt cậu là một vũng máu lớn .
- Quản gia , sao ông không cho người lau vết máu này !
- Thưa cậu là do nhị công chúa nói để cho cậu xem !
- Máu của ai mà xem ?
- Dạ là của đại công chúa ạ , lúc cậu rời đi công chúa đã chảy máu rất nhiều !
Tuấn Kiệt hoảng hốt , đặt Joy xuống sôpha liền gọi cho Tuấn Tú .
- Mau nói tên bệnh viện cho anh !
- - đầu dây Ánh Nguyệt nói vô tình
- Mau nói ngay !
-
Tuấn Kiệt tức giận vô cùng , điều đòng mọi người điều tra các bệnh viện .
Tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi , trên băng ca , cô gái mặt trắng bệch tà váy toàn là máu . Chiếc xe đưa vào phòng cấp cứu .. từng giây từng phút trôi qua .. rốt cuộc cánh cửa mở ra .- Sao.. Sao rồi bác sĩ ? - Ámh Nguyệt run
- Cô gái không sao cả , nhưng đạng tiếc thai nhi của cô đã chết trên đường tới đây nếu có thể sớm hơn phút có lẽ kịp , chúng tôi xin lỗi ! - bà bác sĩ cúi đầu
Cả thân thể đổ ập xuống , nước mắt rơi ra .
- Tôi phải giết hắn !
- Ánh Nguyệt , bình tĩnh đi em ! - Tuấn Tú ôm lấy cô
- Làm sao mà bình tĩnh được chứ ? Hắn .. Giết chết con hắn rồi !!
Nước mắt rơi ra , cô ôm lấy cậu mà khóc ...
--- Phòng đặc biệt ---
Ánh Nguyệt bước vào cùng Tuấn Tú :
- Chị !
- người ra ngoài đi , chị muốn yên tĩnh !
Ánh Nhật nhìn ra ngoài cửa sổ , Tuấn Tú thấy vậy bèn kéo tay Ánh Nguyệt ra ngoài .
Bầu trời trong xanh , những đám mây thả trôi lơ lửng , Ánh Nhật đặt tay lên bụng :
- Đứa bé chết rồi ! Do va chạm quá mạnh nên đứa bé đã chết khi đưa đến đây !
Những lời nói đó cú xoay quanh trong đầu cô , nước mắt rơi xuống :
- Con à .. Con ngoan nha , mau lớn để chào đời nữa !
- Đứa bé chết rồi ! - người thanh niên đi vào
- Không, anh nói bậy ! Con tôi , tôi mới đi siêu âm , bác sĩ nói nó rất khoẻ mà !
- Đứa bé chết thật rồi , em nhìn anh đi ! - Minh Khang nắm lấy vai anh
- Không .. Không mà !
Ánh Nhật khóc thét lên, Minh Khang nhấn nút đỏ trên đầu giường , nhóm bác sĩ cng y tá chạy vào tiêm thuốc an thần cho cô .
Minh Khang vẫy tay , nhóm người bác sĩ liền đi ra ngoài , bàn tay đưa lên khuôn mặt cô lau đi giọt nước mắg còn vương trên khoé mi .
- Sao cậu ở đây ? - Ánh Nguyệt bước vào
- Tôi là giáo sư ở bệnh viện này !
Tuấn Tú nhìn ánh mắt cậu , đôi mắt cậu nhìn Ánh Nhật thật nhu tình làm sao !
- Tôi về nhà lấy quần áo cho chị !
- Anh đưa em đi !
Tuấn Tú đi theo sau Ánh Nguyệt . Minh Khang nhìn cô , cậu cúi người xuống hôn vào đôi môi bé nhỏ .
- Có lẽ cậu ta không trân trọng em vậy thì lần này anh quyết cướp em từ tay hắn !
Ánh Nguyệt thu dọn đồ xong , kéo vali đi ra thì chạm phải Tuấn Kiệt đang bế Joy và Thuý Diễm.
- Em lấy hành lí đi đâu ?
- Hành lí này không phải cho tôi mà là cho chị tôi , mãi mãi chị tôi không quay về căn nhà này !
Ánh Nguyệt lướt qua cậu một cách vô tình. Tuấn Kiệt im lặng , cậu không tin , Ánh Nhật yêu cậu như vậy thì sao mà dám bỏ cậu chứ . Bước lên cầu thang , đồng tử cậu nheo lại ..trước mặt cậu là một vũng máu lớn .
- Quản gia , sao ông không cho người lau vết máu này !
- Thưa cậu là do nhị công chúa nói để cho cậu xem !
- Máu của ai mà xem ?
- Dạ là của đại công chúa ạ , lúc cậu rời đi công chúa đã chảy máu rất nhiều !
Tuấn Kiệt hoảng hốt , đặt Joy xuống sôpha liền gọi cho Tuấn Tú .
- Mau nói tên bệnh viện cho anh !
- - đầu dây Ánh Nguyệt nói vô tình
- Mau nói ngay !
-
Tuấn Kiệt tức giận vô cùng , điều đòng mọi người điều tra các bệnh viện .