- Đi được chưa?? – Nguyên lai xe ô tô vào kí túc xá nghịch điện thoại, anh chờ nãy giờ mà vẫn không thấy Nhi chạy ra
- Anh im đi!! – Sơn tự nhiên gắt lên, hắn đang căng thẳng
Nam và Trung đã ngồi sẵn trong xe rồi cắm mặt vào đọc sách, chẳng biết từ lúc nào Trung đây thích đọc sách ấy ta?? Thôi kệ!!
- Cậu gọi cho em ấy chưa?? – Quân ngó ra ngoài cửa xe
- Rồi!! Nó kia kìa …- Nguyên hất cằm về phía trước đầu xe
Tiếng động cơ moto làm mọi người trong kí túc xá phải ló đầu ra ngoài không trừ những người đang ngồi trong xe trừ Nguyên
Nhi biết chạy moto ư?? Ai chỉ cô chạy cái thứ nguy hiểm đó vậy?? Nghĩ đến điều này thì cả đám quay về phía Nguyên
- Không phải tôi!! – Nguyên biết ý liền lắc đầu
Không rườm rà nữa, Nhi tiến tới phía xe oto đang chờ, quay xe cùng hướng với oto mà đất cát dưới đất bay mù mịt sau lúc cua xe đó
- Đua chứ? - Nguyên nhướn mày nhìn Nhi cho dù bao nhiêu ánh mắt giết người nhận được cái gật đầu Nguyên quay vào trong xe – Thắt chặt dây an toàn nhé!!
1s..2s..3s….
- DỪNG LẠI!! - cả đám trong xe gào thét
Hét vậy thôi chứ nguyên có nghe đâu, mới có 1 tí mà thót tim đến mấy lần, gặp khúc nào cua xe là cả đám thót tim, lúc cua mà cả Nhi lẫn Nguyên cua tưởng chừng như mất lái, lệch bánh xe ….Không biết Nhi thế nào nhưng ở trong xe mọi người quan sát được nụ cười trên môi Nguyên, rõ thích thú!!
Cánh cửa màu đen đã rộng mở, hai xe chạy như vũ bão đến nỗi cây cỏ ở làn đường đi vào muốn đứt rễ. Gần đến nơi 2 xe thắng mà quay ngang cái xe lại, mặt đường muốn bốc cháy theo đường lia của xe
Dừng xe, cả đám lao ra khỏi xe, giọng khàn đi vì hét quá nhiều
- Mai mốt để anh lái xe – Nam thở dốc nói với Nguyên
Nguyên chỉ cười chứ không nói gì, Nhi bước tới gần Nguyên
- Chúng ta vẫn không lụi nghề!!
- Nghề con khỉ!! – cả đám đồng thanh hét lên khi thấy 2 người cười với nhau
- Hai đứa lại đua xe sao?? – giọng phụ nữ cất lên ở trước cửa
- Mẹ! – 2 người đồng thanh la lên nhưng hành động khác nhau, Nhi nói thế nhưng vẫn đứng lì ra đấy còn Nguyên chạy lại chỗ mẹ như cún con
- Cháu chào cô!!! – Nam bây giờ mới lấy lại phong độ
- Ô!! Nam, cháu lớn quá ta!! – Người phụ nữ ấy lại tiến tới chỗ Nam nhìn thấy Quân, Sơn và Trung – Ô, người yêu con trai ta đây mà – Bà ấy nhận ra Sơn đầu tiên vì đã gặp vài lần, bà nhéo má Quân – Còn đây…..
Nam nhìn ra phía sau có 2 người đang khép nép sau lưng mình, cậu cười rồi đẩy 2 người lên trước. 2 người có chung nhận xét khi nhìn thấy mẹ của 2 anh em họ Vương: Bà ấy khá tinh nhạy trong ánh mắt, dáng người khá cao khoảng 1m7 gì đó, khá mảnh mai, trẻ!!
- Tên đầy đủ của cô là Triệu Vân Nhung, cứ gọi cô là cô Widel là được!! Các cháu không cần phải sợ, cô rất hiền!! – Widel cười hiền giới thiệu – Ô!!...Bạn gái cháu hả Nam?? – Bà nhìn Quân rồi nhí nhảnh nhìn Nam
- Mẹ ơi!! Cậu ấy là của con!! Đừng có ghép với anh Nam – Nhi cau mày nhìn mẹ và hi vọng bà có thể nhận ra bà đang sai điều gì
Đứng 1 lúc thì bà liền cười xuề xoà, có vẻ bà đã hiểu
- Không sao!! Không sao!! Con nào cũng là con!! Nguyên đã khác người bình thường còn thêm con nữa cũng không sao!! Mẹ hiểu mà!! Trả lại bạn gái cho con này – có vẻ bà càng hiểu lầm thành ra Nhi là les!!
Cả đám sầm mặt trong khi bà vẫn tươi rói, chắc Nguyên giống bà ở điểm này
- Cậu ấy là con trai!! – cả đám đồng thanh
- Ồ!! Ta xin lỗi nhé!! Ta hơi vô ý!! – bà tắt ngấm nụ cười – Thôi các cháu vô nhà chơi
Cả đám nhí nhố vào nhà, còn Nguyên đi sau vác vai em gái mình rồi nháy mắt:
- Ghê nha!!
- Anh im đi – Nhi hơi đỏ mặt thục mạnh vào ngực Nguyên rồi bỏ vào nhà – Ba đâu rồi mẹ!!? – Nhi ngồi nhanh xuống rồi tiếp tục hỏi
Widel nhắc nhở bà giúp việc bưng trái cây đãi cả đám rồi quay sang Nhi
- Ba con đi giải quyết công việc ở công ty rồi!!
- Suốt ngày ….- Nhi chẹp miệng – Sao ba mẹ lại về đây??
- Về đây chơi với các con chứ sao!! Tiện….ba mẹ phải gặp 1 số người bạn cũ nữa…- widel tươi tỉnh trả lời
Nhi bỏ lên phòng còn lại bà ấy với cả bọn. Bà hỏi về gia đình, tuổi tác, gia cảnh nhà cả đám …Bà ấn tượng với Quân:
- Cháu có vẻ giống 1 người mà cô biết đấy!!
- Dạ?? – Quân nghe hơi lạ tai, nào giờ có thấy ba Quân nhắc gì tới cô Widel này đâu
- Giống lắm luôn!! Cả họ tên nữa chỉ trừ phần tên đệm thôi!! – Widel vừa nói vừa quay người đỡ lấy đĩa trái cây của bà giúp việc
Quân trố mắt rồi cuồi xuề xoà
- Cô có ảnh không ạ??
- Không cháu à!!..Cậu ta mất cách đây 18 hay 19 năm gì rồi!! – Widel giọng chợt buồn xuống
‘Viu’ hình như có cơn gió lạnh thoáng qua người Quân, “Vậy là mình giống người chết à??” Quân chợt rùng mình
- À mà sao cháu để tóc dài vậy?? Hay cháu…..- Widel lấy miếng xoài cắn 1 miếng chờ câu trả lời, bao nhiêu năm vẫn không bỏ cái tật tò mò
Nghe đến câu hỏi này Quân như khóc ròng trong lòng còn cả đám cứ run người vì nín cười nhớ đến cái mặt Quân thộn ra khi thấy tên Nhi đứng đầu bảng …
- Dạ..Tại…
- Tại cậu ấy lỡ dại thách em ấy đứng đầu lớp thì cậu ấy sẽ để tóc dài ai dè em ấy đứng đầu khối luôn đấy ạ - Nguyên thấy quân ấp úng nên giành quyền nói luôn
Bà trố mắt nhìn Quân
- Cháu vẫn còn lành lặn là may rồi!! Nhớ hồi trước lúc Nhi qua Mĩ học cũng có 1 đứa con trai như cháu thách học hành gì gì rồi bị đánh cho nhập viện luôn …Bác hỏi thì nó chỉ nhún vai kêu là ai thách nó đều bị như vậy cả …
‘Viu’ lại thêm 1 ngọn gió thoảng qua người Quân, vậy anh may mắn lắm mới không bị đánh nhừ tử, tạ ơn trời đã cho mình sống!!
Đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên có 1 thanh niên …À không, là 1người đàn ông trung niên mà nhìn thoáng qua thì tưởng cũng hơn cả bọn 2 hoạc 3 tuổi gì đó chạy vào
- Em!! Con gái yêu của anh đâu rồi??
- Anh về chẳng thèm ở nhà đợi nó nên nó giận rồi!! – bà thích thú nhìn vẻ mặt ngốc của ông ấy – Hùng à!! Nó giận anh rồi!!
Vâng, đây chính là Hùng – ba của của 2 anh em nhà họ Vương, 2 người kia bây giờ đã hiểu tại sao 2 anh em nhà này lại cao rồi!! Mẹ thì cao 1m7 gì đó còn ba thì ôi thôi khỏi nói …Cao ngất ngưởng khoảng 1m9 chứ chẳng đùa …Nhà này ăn gì mà cao phết!!
Quay lại với hoàn cảnh bây giờ thì ta đang nghe thấy tiếng đập cửa và gào thét của 1 người ba thương con gái vậy mà đứa con gái chẳng thèm lên tiếng hay phản ứng gì
- 2 cha con họ sẽ ổn chứ?? – Nam chảy mồ hôi chỉ lên lầu, anh chưa thấy cái cảnh này bao giờ
- Không sao..Cháu khỏi lo, tí nữa ông ấy lấy lại phong độ ngay ấy mà – bà đây vẫn thản nhiên ăn trái cây
- Em có cảm giác anh bị bỏ rơi ghê!! – Sơn ghé sát tai nói với Nguyên
- Anh mà bị bỏ rơi thì anh về ở với em lâu rồi – Nguyên cười nói rõ to, anh ở trong căn nhà 17 năm nhưng anh vẫn không hiểu tại sao ba mẹ lại sinh ra anh rồi lại quan tâm em gái hơn anh rất nhiều
Nói gì thì con đầu vẫn được nuông chiều hơn nhưng trong căn nhà này thì sai nhé!! Khi anh vào tiểu học thấy rõ sự khác biệt, cái gì Nhi luôn là người đầu tiên hưởng thụ còn anh như người đến sau …Nhiều lúc anh thấy mình giống là con ghẻ nhưng khi nghe ba mẹ chuyển Nhi về quê vài ngày thì anh mới nhận ra thiếu Nhi anh rất buồn chán
~ Flashback~
Khi màn đêm xuống
- Ngủ ngon nhé con gái của ba!! – ông Hùng hôn trán Nhi
- Của em nữa – bà Widel vẫn nhí nhảnh như ngày nào tranh chúc ngủ ngon với chồng mình
2 người khi chúc Nhi thì cô cũng lăn vào ngủ tù tì luôn, trẻ con mà thoáng cái là ngủ …Còn Nguyên sao?? Anh đang nằm đối diện với Nhi, 2 ông bà đi qua thoáng để lại câu
- Ngủ ngon nhé con trai
Anh vẫn còn thức, Nguyên bây giờ mới lên 7, anh chỉ thấy ghét Nhi, ghét cay ghét đắng cô, trong mắt anh cô là người cướp đi sự yêu thương chiều chuộng của ba mẹ giành cho anh …..Nguyên không chịu được cái bất cống đó liền tự mở cửa khẽ chuồn ra “đòi công bằng”
Đến phòng ngủ của ba mẹ, cửa không khoá còn để hé ra 1 ít..anh tính nhào vào khóc lóc ăn vạ đủ kiểu nhưng ông Hùng đang dựa lưng vào thành giường đọc tờ giấy gì đó thì liền cất tiếng gọi
- Widel!! Dạo này thấy Nhi có tiến triển gì không??
- Không anh à! Hôm nay vẫn thế
- Anh thấy nên đưa con bé về chỗ ba mẹ. Ở đó khí hậu ôn hoà chắc con bé sẽ khá hơn
- Chắc phải thế!!
Nguyên nghe thấy thế liền nhảy chân sáo về phòng, vậy là anh bớt được cô em đáng ghét rồi!! Không vui mới lạ ….
~ Vài ngày sau khi Nhi đi ~
- Đi học vui không con – bây giờ anh đang trên đường về nhà cùng với ông Hùng
- Dạ chán lắm!!! – Nguyên mặt hiu hiu nhìn ba mình, hồi trước có Nhi thì lúc ra chơi anh hay xuống lớp rủ Nhi đi ăn giờ thì còn đâu mà không chán – Ba ơi, bao giờ em Nhi mới về
Ông Hùng thấy thằng nhóc nhà mình tội tội nên chọc ghẹo
- Em ấy ở chỗ ông bà nội luôn rồi!! Không về đâu!! – ông thừa biết cậu này hay ganh với em nên ông muốn thử xem sao
Nguyên nghe thế liền im im nhưng vừa về đến nhà thì anh chàng này lại lăn ra sàn ăn vạ đủ kiểu
Bà Widel đang dọn cơm cùng bà giúp việc nghe thấy ầm ĩ liền chạy lên nhà xem thí thấy quý tử nhà mình đang khóc lăn khóc bò còn ông ba thì đứng ngay đấy hắng giọng cười cười …Bà đến gần dỗ anh
- Sao con khóc?? Ba đánh con sao?? – Bà trừng mắt lên nhìn ông ba đang đứng kế mình
- Không ….Mẹ ơi!! Em Nhi không về đây nữa sao?? – anh vẫn nước mắt tèm lem, giờ thì anh thấm thía được tầm quan trọng của Nhi đối với anh, thật cô đơn
Bà Widel ngạc nhiên nhìn con mình rồi lại quay sang nhìn Hùng, bà nhẹ cười. Biết ngay mà, ba gì đâu chỉ toàn chọc con là giỏi
- Không đâu!! Em ấy không khoẻ nên về đó thôi. Chừng nào em ấy khoẻ thì mẹ dẫn về với con …Nhớ em ấy sao?? Mẹ nhớ cái hôm em Nhi đi con là người vui nhất mà – bây giờ lại đến lượt bà chọc Nguyên
Nguyên nghe thế lại khóc oà lên, anh thấy hối hận rồi đấy
- Nín đi!! Con trai mà khóc nhiều thế!! Đợi 1 tuần nữa ba dẫn em ấy về!! – Hùng bắt đầu mệt với chiêu khóc lóc của Nguyên
Nghe xong Nguyên tỉnh luôn, hí hửng vào ăn cơm
~1 tuần sau ~
- Em về rồi nè con – Bà Widel nói vọng lên lầu, Nguyên đang vật vờ ngủ nướng nghe xong liền bật người dậy chạy xuống
Tổng thể thì theo anh thấy Nhi có vẻ hồng hào hơn hồi trước …Ôi, anh lại chạy nước mắt
- Nhi!! Ở đây luôn nhé!! Anh hứa anh sẽ không ghét em nữa đâu!!
- Em đòi ba mua nhiều đồ cho anh lắm nè – Nhi như không nghe mấy câu của Nguyên chỉ cười rồi giơ ra 1 giỏ đồ chơi
- Anh nói rồi đấy!! Em gái của anh phải ở với anh không được đi đâu hết! – Nguyên cầm giỏ đồ chơi rồi lầm bầm
~ End flashback~
- Lúc nãy vô ý quá, các cháu là bạn của Nhi với Nguyên phải không?? – ông Hùng đã chấn chỉnh lại bước xuống nở nụ cười thân thiện
- Dạ….- Trung và Quân đồng thanh
- À..à….thánh này là bạn trai em ấy nè!! – Nguyên bá cổ Quân rồi chọc chọc vào má Quân
Ông Hùng ngạc nhiên rồi cũng dịu xuống, ông còn tưởng phải đi kiếm 1 anh chàng về làm rể ai dè Nhi còn nhanh hơn ông dự tính nữa …Còn thằng quý tử này thì ông biết rõ anh không giống như những đứa con trai khác nhưng dần ông chấp nhận sự khác thường đó
- Con lo cho người yêu của con đi! – ông Hùng ngồi xuống cạnh vợ nhướn mày liếc Nguyên
- Hehe…- Nguyên cười khì khì rồi nắm chặt tay Sơn lại
- Anh im đi!! – Sơn tự nhiên gắt lên, hắn đang căng thẳng
Nam và Trung đã ngồi sẵn trong xe rồi cắm mặt vào đọc sách, chẳng biết từ lúc nào Trung đây thích đọc sách ấy ta?? Thôi kệ!!
- Cậu gọi cho em ấy chưa?? – Quân ngó ra ngoài cửa xe
- Rồi!! Nó kia kìa …- Nguyên hất cằm về phía trước đầu xe
Tiếng động cơ moto làm mọi người trong kí túc xá phải ló đầu ra ngoài không trừ những người đang ngồi trong xe trừ Nguyên
Nhi biết chạy moto ư?? Ai chỉ cô chạy cái thứ nguy hiểm đó vậy?? Nghĩ đến điều này thì cả đám quay về phía Nguyên
- Không phải tôi!! – Nguyên biết ý liền lắc đầu
Không rườm rà nữa, Nhi tiến tới phía xe oto đang chờ, quay xe cùng hướng với oto mà đất cát dưới đất bay mù mịt sau lúc cua xe đó
- Đua chứ? - Nguyên nhướn mày nhìn Nhi cho dù bao nhiêu ánh mắt giết người nhận được cái gật đầu Nguyên quay vào trong xe – Thắt chặt dây an toàn nhé!!
1s..2s..3s….
- DỪNG LẠI!! - cả đám trong xe gào thét
Hét vậy thôi chứ nguyên có nghe đâu, mới có 1 tí mà thót tim đến mấy lần, gặp khúc nào cua xe là cả đám thót tim, lúc cua mà cả Nhi lẫn Nguyên cua tưởng chừng như mất lái, lệch bánh xe ….Không biết Nhi thế nào nhưng ở trong xe mọi người quan sát được nụ cười trên môi Nguyên, rõ thích thú!!
Cánh cửa màu đen đã rộng mở, hai xe chạy như vũ bão đến nỗi cây cỏ ở làn đường đi vào muốn đứt rễ. Gần đến nơi 2 xe thắng mà quay ngang cái xe lại, mặt đường muốn bốc cháy theo đường lia của xe
Dừng xe, cả đám lao ra khỏi xe, giọng khàn đi vì hét quá nhiều
- Mai mốt để anh lái xe – Nam thở dốc nói với Nguyên
Nguyên chỉ cười chứ không nói gì, Nhi bước tới gần Nguyên
- Chúng ta vẫn không lụi nghề!!
- Nghề con khỉ!! – cả đám đồng thanh hét lên khi thấy 2 người cười với nhau
- Hai đứa lại đua xe sao?? – giọng phụ nữ cất lên ở trước cửa
- Mẹ! – 2 người đồng thanh la lên nhưng hành động khác nhau, Nhi nói thế nhưng vẫn đứng lì ra đấy còn Nguyên chạy lại chỗ mẹ như cún con
- Cháu chào cô!!! – Nam bây giờ mới lấy lại phong độ
- Ô!! Nam, cháu lớn quá ta!! – Người phụ nữ ấy lại tiến tới chỗ Nam nhìn thấy Quân, Sơn và Trung – Ô, người yêu con trai ta đây mà – Bà ấy nhận ra Sơn đầu tiên vì đã gặp vài lần, bà nhéo má Quân – Còn đây…..
Nam nhìn ra phía sau có 2 người đang khép nép sau lưng mình, cậu cười rồi đẩy 2 người lên trước. 2 người có chung nhận xét khi nhìn thấy mẹ của 2 anh em họ Vương: Bà ấy khá tinh nhạy trong ánh mắt, dáng người khá cao khoảng 1m7 gì đó, khá mảnh mai, trẻ!!
- Tên đầy đủ của cô là Triệu Vân Nhung, cứ gọi cô là cô Widel là được!! Các cháu không cần phải sợ, cô rất hiền!! – Widel cười hiền giới thiệu – Ô!!...Bạn gái cháu hả Nam?? – Bà nhìn Quân rồi nhí nhảnh nhìn Nam
- Mẹ ơi!! Cậu ấy là của con!! Đừng có ghép với anh Nam – Nhi cau mày nhìn mẹ và hi vọng bà có thể nhận ra bà đang sai điều gì
Đứng 1 lúc thì bà liền cười xuề xoà, có vẻ bà đã hiểu
- Không sao!! Không sao!! Con nào cũng là con!! Nguyên đã khác người bình thường còn thêm con nữa cũng không sao!! Mẹ hiểu mà!! Trả lại bạn gái cho con này – có vẻ bà càng hiểu lầm thành ra Nhi là les!!
Cả đám sầm mặt trong khi bà vẫn tươi rói, chắc Nguyên giống bà ở điểm này
- Cậu ấy là con trai!! – cả đám đồng thanh
- Ồ!! Ta xin lỗi nhé!! Ta hơi vô ý!! – bà tắt ngấm nụ cười – Thôi các cháu vô nhà chơi
Cả đám nhí nhố vào nhà, còn Nguyên đi sau vác vai em gái mình rồi nháy mắt:
- Ghê nha!!
- Anh im đi – Nhi hơi đỏ mặt thục mạnh vào ngực Nguyên rồi bỏ vào nhà – Ba đâu rồi mẹ!!? – Nhi ngồi nhanh xuống rồi tiếp tục hỏi
Widel nhắc nhở bà giúp việc bưng trái cây đãi cả đám rồi quay sang Nhi
- Ba con đi giải quyết công việc ở công ty rồi!!
- Suốt ngày ….- Nhi chẹp miệng – Sao ba mẹ lại về đây??
- Về đây chơi với các con chứ sao!! Tiện….ba mẹ phải gặp 1 số người bạn cũ nữa…- widel tươi tỉnh trả lời
Nhi bỏ lên phòng còn lại bà ấy với cả bọn. Bà hỏi về gia đình, tuổi tác, gia cảnh nhà cả đám …Bà ấn tượng với Quân:
- Cháu có vẻ giống 1 người mà cô biết đấy!!
- Dạ?? – Quân nghe hơi lạ tai, nào giờ có thấy ba Quân nhắc gì tới cô Widel này đâu
- Giống lắm luôn!! Cả họ tên nữa chỉ trừ phần tên đệm thôi!! – Widel vừa nói vừa quay người đỡ lấy đĩa trái cây của bà giúp việc
Quân trố mắt rồi cuồi xuề xoà
- Cô có ảnh không ạ??
- Không cháu à!!..Cậu ta mất cách đây 18 hay 19 năm gì rồi!! – Widel giọng chợt buồn xuống
‘Viu’ hình như có cơn gió lạnh thoáng qua người Quân, “Vậy là mình giống người chết à??” Quân chợt rùng mình
- À mà sao cháu để tóc dài vậy?? Hay cháu…..- Widel lấy miếng xoài cắn 1 miếng chờ câu trả lời, bao nhiêu năm vẫn không bỏ cái tật tò mò
Nghe đến câu hỏi này Quân như khóc ròng trong lòng còn cả đám cứ run người vì nín cười nhớ đến cái mặt Quân thộn ra khi thấy tên Nhi đứng đầu bảng …
- Dạ..Tại…
- Tại cậu ấy lỡ dại thách em ấy đứng đầu lớp thì cậu ấy sẽ để tóc dài ai dè em ấy đứng đầu khối luôn đấy ạ - Nguyên thấy quân ấp úng nên giành quyền nói luôn
Bà trố mắt nhìn Quân
- Cháu vẫn còn lành lặn là may rồi!! Nhớ hồi trước lúc Nhi qua Mĩ học cũng có 1 đứa con trai như cháu thách học hành gì gì rồi bị đánh cho nhập viện luôn …Bác hỏi thì nó chỉ nhún vai kêu là ai thách nó đều bị như vậy cả …
‘Viu’ lại thêm 1 ngọn gió thoảng qua người Quân, vậy anh may mắn lắm mới không bị đánh nhừ tử, tạ ơn trời đã cho mình sống!!
Đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên có 1 thanh niên …À không, là 1người đàn ông trung niên mà nhìn thoáng qua thì tưởng cũng hơn cả bọn 2 hoạc 3 tuổi gì đó chạy vào
- Em!! Con gái yêu của anh đâu rồi??
- Anh về chẳng thèm ở nhà đợi nó nên nó giận rồi!! – bà thích thú nhìn vẻ mặt ngốc của ông ấy – Hùng à!! Nó giận anh rồi!!
Vâng, đây chính là Hùng – ba của của 2 anh em nhà họ Vương, 2 người kia bây giờ đã hiểu tại sao 2 anh em nhà này lại cao rồi!! Mẹ thì cao 1m7 gì đó còn ba thì ôi thôi khỏi nói …Cao ngất ngưởng khoảng 1m9 chứ chẳng đùa …Nhà này ăn gì mà cao phết!!
Quay lại với hoàn cảnh bây giờ thì ta đang nghe thấy tiếng đập cửa và gào thét của 1 người ba thương con gái vậy mà đứa con gái chẳng thèm lên tiếng hay phản ứng gì
- 2 cha con họ sẽ ổn chứ?? – Nam chảy mồ hôi chỉ lên lầu, anh chưa thấy cái cảnh này bao giờ
- Không sao..Cháu khỏi lo, tí nữa ông ấy lấy lại phong độ ngay ấy mà – bà đây vẫn thản nhiên ăn trái cây
- Em có cảm giác anh bị bỏ rơi ghê!! – Sơn ghé sát tai nói với Nguyên
- Anh mà bị bỏ rơi thì anh về ở với em lâu rồi – Nguyên cười nói rõ to, anh ở trong căn nhà 17 năm nhưng anh vẫn không hiểu tại sao ba mẹ lại sinh ra anh rồi lại quan tâm em gái hơn anh rất nhiều
Nói gì thì con đầu vẫn được nuông chiều hơn nhưng trong căn nhà này thì sai nhé!! Khi anh vào tiểu học thấy rõ sự khác biệt, cái gì Nhi luôn là người đầu tiên hưởng thụ còn anh như người đến sau …Nhiều lúc anh thấy mình giống là con ghẻ nhưng khi nghe ba mẹ chuyển Nhi về quê vài ngày thì anh mới nhận ra thiếu Nhi anh rất buồn chán
~ Flashback~
Khi màn đêm xuống
- Ngủ ngon nhé con gái của ba!! – ông Hùng hôn trán Nhi
- Của em nữa – bà Widel vẫn nhí nhảnh như ngày nào tranh chúc ngủ ngon với chồng mình
2 người khi chúc Nhi thì cô cũng lăn vào ngủ tù tì luôn, trẻ con mà thoáng cái là ngủ …Còn Nguyên sao?? Anh đang nằm đối diện với Nhi, 2 ông bà đi qua thoáng để lại câu
- Ngủ ngon nhé con trai
Anh vẫn còn thức, Nguyên bây giờ mới lên 7, anh chỉ thấy ghét Nhi, ghét cay ghét đắng cô, trong mắt anh cô là người cướp đi sự yêu thương chiều chuộng của ba mẹ giành cho anh …..Nguyên không chịu được cái bất cống đó liền tự mở cửa khẽ chuồn ra “đòi công bằng”
Đến phòng ngủ của ba mẹ, cửa không khoá còn để hé ra 1 ít..anh tính nhào vào khóc lóc ăn vạ đủ kiểu nhưng ông Hùng đang dựa lưng vào thành giường đọc tờ giấy gì đó thì liền cất tiếng gọi
- Widel!! Dạo này thấy Nhi có tiến triển gì không??
- Không anh à! Hôm nay vẫn thế
- Anh thấy nên đưa con bé về chỗ ba mẹ. Ở đó khí hậu ôn hoà chắc con bé sẽ khá hơn
- Chắc phải thế!!
Nguyên nghe thấy thế liền nhảy chân sáo về phòng, vậy là anh bớt được cô em đáng ghét rồi!! Không vui mới lạ ….
~ Vài ngày sau khi Nhi đi ~
- Đi học vui không con – bây giờ anh đang trên đường về nhà cùng với ông Hùng
- Dạ chán lắm!!! – Nguyên mặt hiu hiu nhìn ba mình, hồi trước có Nhi thì lúc ra chơi anh hay xuống lớp rủ Nhi đi ăn giờ thì còn đâu mà không chán – Ba ơi, bao giờ em Nhi mới về
Ông Hùng thấy thằng nhóc nhà mình tội tội nên chọc ghẹo
- Em ấy ở chỗ ông bà nội luôn rồi!! Không về đâu!! – ông thừa biết cậu này hay ganh với em nên ông muốn thử xem sao
Nguyên nghe thế liền im im nhưng vừa về đến nhà thì anh chàng này lại lăn ra sàn ăn vạ đủ kiểu
Bà Widel đang dọn cơm cùng bà giúp việc nghe thấy ầm ĩ liền chạy lên nhà xem thí thấy quý tử nhà mình đang khóc lăn khóc bò còn ông ba thì đứng ngay đấy hắng giọng cười cười …Bà đến gần dỗ anh
- Sao con khóc?? Ba đánh con sao?? – Bà trừng mắt lên nhìn ông ba đang đứng kế mình
- Không ….Mẹ ơi!! Em Nhi không về đây nữa sao?? – anh vẫn nước mắt tèm lem, giờ thì anh thấm thía được tầm quan trọng của Nhi đối với anh, thật cô đơn
Bà Widel ngạc nhiên nhìn con mình rồi lại quay sang nhìn Hùng, bà nhẹ cười. Biết ngay mà, ba gì đâu chỉ toàn chọc con là giỏi
- Không đâu!! Em ấy không khoẻ nên về đó thôi. Chừng nào em ấy khoẻ thì mẹ dẫn về với con …Nhớ em ấy sao?? Mẹ nhớ cái hôm em Nhi đi con là người vui nhất mà – bây giờ lại đến lượt bà chọc Nguyên
Nguyên nghe thế lại khóc oà lên, anh thấy hối hận rồi đấy
- Nín đi!! Con trai mà khóc nhiều thế!! Đợi 1 tuần nữa ba dẫn em ấy về!! – Hùng bắt đầu mệt với chiêu khóc lóc của Nguyên
Nghe xong Nguyên tỉnh luôn, hí hửng vào ăn cơm
~1 tuần sau ~
- Em về rồi nè con – Bà Widel nói vọng lên lầu, Nguyên đang vật vờ ngủ nướng nghe xong liền bật người dậy chạy xuống
Tổng thể thì theo anh thấy Nhi có vẻ hồng hào hơn hồi trước …Ôi, anh lại chạy nước mắt
- Nhi!! Ở đây luôn nhé!! Anh hứa anh sẽ không ghét em nữa đâu!!
- Em đòi ba mua nhiều đồ cho anh lắm nè – Nhi như không nghe mấy câu của Nguyên chỉ cười rồi giơ ra 1 giỏ đồ chơi
- Anh nói rồi đấy!! Em gái của anh phải ở với anh không được đi đâu hết! – Nguyên cầm giỏ đồ chơi rồi lầm bầm
~ End flashback~
- Lúc nãy vô ý quá, các cháu là bạn của Nhi với Nguyên phải không?? – ông Hùng đã chấn chỉnh lại bước xuống nở nụ cười thân thiện
- Dạ….- Trung và Quân đồng thanh
- À..à….thánh này là bạn trai em ấy nè!! – Nguyên bá cổ Quân rồi chọc chọc vào má Quân
Ông Hùng ngạc nhiên rồi cũng dịu xuống, ông còn tưởng phải đi kiếm 1 anh chàng về làm rể ai dè Nhi còn nhanh hơn ông dự tính nữa …Còn thằng quý tử này thì ông biết rõ anh không giống như những đứa con trai khác nhưng dần ông chấp nhận sự khác thường đó
- Con lo cho người yêu của con đi! – ông Hùng ngồi xuống cạnh vợ nhướn mày liếc Nguyên
- Hehe…- Nguyên cười khì khì rồi nắm chặt tay Sơn lại