Tin sét đánh Họp phụ huynh được thầy Bão Cát thông báo ngay ngày hôm sau khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến Bốn Mắt hay Hoa Khôi nữa. Kì thì vừa rồi tôi còn chưa biết kết quả, điểm số kèm xếp hạng lại chuyển trực tiếp đến tay phụ huynh thông qua lần họp này. Bốn Mắt thì chẳng hề bận tâm nói:
-Còn chưa biết thế nào, cậu lo gì chứ!
Phải rồi, cậu ấy là con ngoan, trò giỏi, có gì mà phải lo lắng? Bố tôi đi họp. Tôi ở nhà niệm đến không biết bao nhiêu lần «Nam Mô A Di Đà Phật» rồi bố tôi mới về. Tôi nghe thấy bố thở dài nói với mẹ:
-Thành tích cũng tạm ổn nhưng lại đứng ở top cuối của lớp. Lớp 2 còn có vài người có điểm số cao hơn, nếu không cố gắng thì có thể bị chuyển xuống lớp dưới.
-Giờ phải làm sao? – Mẹ tôi lo lắng nói
-Anh cũng hỏi thầy giáo rồi, nếu kì sau đạt được điểm tốt thì có thể ở lại.
Tôi nghe đến đó thì không bước tiếp được nữa, liền quay trở lại phòng mình, đóng chặt cửa, ngồi bó gối trên giường, đầu óc cũng dần trở lên mơ hồ. Điện thoại kêu, trên màn hình hiển thị dòng chữ Doraemon. Tôi vừa nhấc máy thì đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Bốn Mắt:
-Thế nào, cậu có bị ăn đòn không?
Tôi cũng chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ, mặc kệ cái tên khiến tôi tủi thân đến mức này có lẽ đang bối rồi ở đầu dây bên kia. Đến khi tôi ngừng khóc, cậu ấy vẫn không tắt máy. Tôi nhìn điện thoại - 40’ rồi. Giọng tôi khản đặc:
-Mình khóc thì cậu nghe gì chứ? Vui lắm à?
-Xin lỗi cậu, mình không biết… vừa nãy mẹ mình về…
Tôi nghe đến đấy thì ngay lập tức tắt máy. Mẹ Bốn Mắt đã nói với cậu ấy? Nói bạn cùng bàn của cậu ấy là một đứa kém cỏi, học lực chỉ đứng cuối của lớp? Liệu có như trên phim truyền hình mà xin chuyển chỗ ngồi của cậu ấy không? Bốn Mắt gọi lại cho tôi mấy lần nhưng tôi đều không nghe máy. Cuối cùng cậu ấy để lại tin nhắn chỉ có ba chữ: «Mình xin lỗi»
Bữa tối, tôi ăn chẳng thấy ngon miệng. Bố gắp cho tôi một cái đùi gà nói:
-Không cần phải quá áp lực. Bố mẹ không cần con phải học giỏi, chỉ cần trưởng thành khỏe mạnh như bây giờ là tốt rồi. Lớp 2 cũng có kém gì lớp 1 đâu chứ. Ăn đi, ăn nhiều vào mới có sức được.
Tôi cố gắng không khóc. Bố tôi là thế. Từ nhỏ, khi có chuyện gì đó, tôi chỉ cần một câu bố ơi thôi là bố tôi sẽ như siêu nhân ngay lập tức bay đến bên tôi. Bố tôi càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi, lại càng cảm thấy mình vô dụng. Có phải tôi khiến bố mẹ thất vọng rồi không? Nỗi bất an, lo lắng mơ hồ trước đây của tôi chính là điều này sao?
Tối hôm đó, khi bình tâm lại tôi mới trả lời tin nhắn của Bốn Mắt. Tôi cứ bấm rồi lại xóa, bấm rồi lại xóa. Cuối cùng lại gửi một tin không hề liên quan: «Ngày mai bọn mình được nghỉ phải không?” Bốn Mắt lập tức nhắn lại: «Ừ, bọn mình được nghỉ một tuần». Tôi viết: «Xin lỗi nhé, mình đã giận lây sang cậu» Cậu ấy lại trả lời: «Sáng mai, 8h cậu đến hiệu sách trung tâm với mình được không?” Tôi nhắn lại: «Được». «Vậy mình đến đón cậu»
Sáng hôm sau tôi không lục tung tủ quần áo để tìm những bộ đồ đẹp nhất như trước nữa, chỉ tùy tiện mặc một bộ đơn giản. Bốn Mắt chở tôi trên chiếc xe đạp đã cũ của cậu ấy. Cậu ấy nói đã đi nó hơn 2 năm rồi, cũng có chút tình cảm nên không muốn mua xe mới. Tôi cảm thấy nó vẫn còn chạy tốt lắm. Ít ra không như xe của tôi, mỗi lần đạp đều rất mất sức. Suốt cả quãng đường chúng tôi không nói gì với nhau cho đến khi Bốn Mắt dừng lại ở khu vui chơi. Tôi ngạc nhiên:
-Chẳng phải cậu nói bọn mình đến hiệu sách sao?
-Có chơi thì mới có học được chứ! Hôm nay cậu cứ chơi thoải mái đi!
Cậu ấy vừa nói vừa đi đến quầy mua vé. Sau đó còn kéo tay tôi. Chúng tôi đi qua cửa soát vé tiến vào khu vui chơi đầy màu sắc với những lâu đài hệt như trong truyện cổ tích. Ngày nhỏ tôi cũng ước rằng mình là một nàng công chúa xinh đẹp sống trong cung điện nguy nga, chờ đợi chàng hoàng tử của cuộc đời mình. Lớn thêm chút nữa tôi biết mình không thể là công chúa. Tôi ước mình là Lọ Lem. Sau này tôi mới nhận ra, gia đình Lọ Lem là quý tộc, hơn nữa cô ấy lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Còn tôi, gia đình không khá giả, bản thân tôi nhan sắc cũng chẳng có gì nổi bật vì thế có lẽ chàng hoàng tử cưỡi bạch mã sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Tôi cùng Bốn Mắt chơi cả buổi sáng cũng không hết các trò trong khu vui chơi này. Thấy tôi khá mệt sau trò Thuyền hải tặc, cậu ấy dẫn tôi ngồi nghỉ trên ghế gỗ đối diện hồ, rồi đi mua hamburger và nước uống cho tôi. Một cốc trà sữa bạc hà. Tôi cũng không biết cậu ấy vô tình mua hay biết tôi thích trà sữa vị bạc hà nữa. Nhưng dù lí do là gì, tôi cũng đã mặc định theo ý thứ hai. Bốn Mắt ăn một phần giống hệt tôi. Tôi thắc mắc:
-Mình tưởng cậu không thích trà sữa?
-Thì giờ mình thích không được sao?
Tôi không phản bác lại cậu ấy, thực ra tôi không biết phải nói lại câu này như thế nào cho hợp lí, chỉ tập trung vào đồ ăn của mình. Bốn Mắt hôm nay không hiểu sao lại dịu dàng với tôi như vậy, thậm chí còn tình nguyện đi vứt vỏ bánh và trà sữa cho tôi. Những ngày khác còn đùn đẩy cả rác của cậu ấy cho tôi ấy chứ. Tôi cảm thấy nước mắt của mình cũng có chút tác dụng. Cũng may hôm đó khóc đến mức như vậy cũng không phải ở trước mặt cậu ấy. Tôi chính là một khi đã khóc thì cả mắt và mũi đều sưng đỏ lên, rồi nước mắt nước mũi tèm lem trông rất xấu. Nếu Bốn Mắt mà nhìn thấy tôi như vậy thì đảm bảo ngày hôm sau nhất định sẽ năn nỉ xin thầy Bão Cát chuyển chỗ ngồi mất thôi. Tôi thì chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngồi cùng bàn với ai khác ngoài cậu ấy. Tôi hỏi:
-Cậu có muốn mình ở lại lớp không?
Bốn Mắt cốc đầu tôi:
-Cậu có bị ngốc không? Cậu là bạn cùng bàn của mình cơ mà!
-Nhưng nếu thành tích không tốt….
-Không có nhưng gì cả!
Cậu ấy ngắt lời tôi rồi tiếp tục dẫn tôi đi chơi thêm mấy trò nữa. Khi chúng tôi đi ngang qua khu bắn súng, cậu ấy chỉ vào đống gấu bông rồi nói:
-Cậu thích con gấu bông nào, mình bắn tặng cậu.
Tôi nhìn một lượt, sau đó chọn con gấu to nhất. Bốn Mắt đưa tiền cho người trông quầy, đổi lấy 10 lần bắn. Nếu trúng cả 10 lần mới được con gấu mà tôi chọn. Mỗi lần bắn cậu ấy đều ngắm rất lâu, rất kĩ, còn khoe với tôi rằng mình là xạ thủ của phố, được đám trẻ con vô cùng ngưỡng mộ. Cuối cùng kết quả của hành động tự luyến đó là cậu ấy bắn trượt hết. Tôi thậm chí còn thấy xấu hổ, vội vàng kéo cậu ấy tránh xa chỗ đó một chút. Thấy tôi không nhịn được cười Bốn Mắt còn cố chống chế:
-Cái súng đó là đồ dởm đấy! Mình bắn giỏi thật mà, trước đây còn được gọi là cảnh sát xóm đấy!
-Thế trước đây cậu bắn súng gì?
-Súng cao su! Từ 10 năm trước rồi.
Lần này tôi còn cười to hơn nữa. Không ngờ Bốn Mắt cũng có ngày bị tôi cười nhạo đến thế này! Tôi cứ cười như thế cho đến khi nhận ra cậu ấy không thèm đấu khẩu lại tôi, ngược lại còn cứ chăm chăm nhìn tôi. Khi tôi ngừng cười cậu ấy mới thu lại ánh mắt nói:
-Cậu chơi chán chưa?
-Hả? Cậu mệt rồi à? – Tôi hơi đỏ mặt.
-Mình đang hỏi cậu mà.
-Nếu cậu mệt thì bọn mình về thôi.
Tôi vô thức quay đi. Tôi thề là lúc đấy tôi không hề giận cùng không hề có ý gì khác. Trong khi đó, Bốn Mắt lại giữ tay tôi lại:
-Cậu giận đấy à?
Tôi phải nói đi nói lại rằng tôi không hề giận gì cậu ấy cả, cậu ấy mới chịu tin. Chính tôi mới là người tưởng cậu ấy giận hay đang có vấn đề gì đó ấy. Tuy nhiên tôi không thắc mắc gì với cậu ấy cả, tôi phải tận hưởng sự dịu dàng hiếm có này chứ!
Chúng tôi quyết định không chơi thêm nữa mà quay về hiệu sách trung tâm. Bốn Mắt chọn cho tôi vài quyển sách tham khảo, đương nhiên người trả tiền là tôi. Khi đưa tôi về đến gần nhà, cậu ấy dừng lại nói:
-Mình đưa cậu đến đây thôi, không bố mẹ cậu lại nghĩ…
Tôi biết cậu ấy định nói gì nên có chút hụt hẫng, nhưng cũng gật đầu, lẳng lặng xuống xe. Đi được 2 bước thì Bốn Mắt gọi lại:
-Ngày nào cũng phải báo cáo việc học của cậu với mình đấy!
Tôi cười cười nói:
-Cậu định quản lí mình đấy à?
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang nghiên cứu mấy công thức toán học thì nhận được tin nhắn của Bốn Mắt: «Mình đang ở dưới nhà cậu». Tôi vội vàng mở cửa sổ, đúng là cậu ấy đang đứng ở đó thật. Gần như ngay lập tức, tôi vứt sách vở ở đó, phi ngay xuống dưới. Bốn Mắt đưa cho tôi một tờ giấy nói:
-Thời gian biểu học tập của cậu.
Tôi trợn tròn mắt:
-Thế này thì làm gì có thời gian xem phim nữa!
-Cậu có muốn ở lại lớp không?
Tôi tiu nghỉu cúi đầu. Cậu ấy lại xoa đầu tôi:
-Nếu cậu làm tốt sẽ có phần thưởng.
Tôi nghe thấy phần thưởng thì lập tức hưng phấn lại. Quả thực rất giống cún con ve vẩy đuôi chạy quanh chủ nhân. Nhưng cho dù tôi có hỏi thế nào Bốn Mắt cũng không hé răng một lời về phần thưởng của cậu ấy. Tôi cũng không tò mò nữa, vui vẻ dán thời gian biểu lên tường, còn vẽ thêm vài hình trái tim vào đó. Chữ Bốn Mắt không đẹp nhưng rất rõ ràng. Tôi cứ ngồi ngắm đi ngắm lại nó cho đến khi giật mình nhớ ra mình phải học bài. Tôi nhìn thời gian biểu, hôm nay là thứ hai, học toán. Vừa hay tôi cũng đang học toán. Tôi ôm quyển sách mới mua hôm nay, nhảy lên giường, tự rằng tôi và cậu ấy có thần giao cách cảm.
-Còn chưa biết thế nào, cậu lo gì chứ!
Phải rồi, cậu ấy là con ngoan, trò giỏi, có gì mà phải lo lắng? Bố tôi đi họp. Tôi ở nhà niệm đến không biết bao nhiêu lần «Nam Mô A Di Đà Phật» rồi bố tôi mới về. Tôi nghe thấy bố thở dài nói với mẹ:
-Thành tích cũng tạm ổn nhưng lại đứng ở top cuối của lớp. Lớp 2 còn có vài người có điểm số cao hơn, nếu không cố gắng thì có thể bị chuyển xuống lớp dưới.
-Giờ phải làm sao? – Mẹ tôi lo lắng nói
-Anh cũng hỏi thầy giáo rồi, nếu kì sau đạt được điểm tốt thì có thể ở lại.
Tôi nghe đến đó thì không bước tiếp được nữa, liền quay trở lại phòng mình, đóng chặt cửa, ngồi bó gối trên giường, đầu óc cũng dần trở lên mơ hồ. Điện thoại kêu, trên màn hình hiển thị dòng chữ Doraemon. Tôi vừa nhấc máy thì đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Bốn Mắt:
-Thế nào, cậu có bị ăn đòn không?
Tôi cũng chẳng hiểu sao lúc ấy mình lại khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ, mặc kệ cái tên khiến tôi tủi thân đến mức này có lẽ đang bối rồi ở đầu dây bên kia. Đến khi tôi ngừng khóc, cậu ấy vẫn không tắt máy. Tôi nhìn điện thoại - 40’ rồi. Giọng tôi khản đặc:
-Mình khóc thì cậu nghe gì chứ? Vui lắm à?
-Xin lỗi cậu, mình không biết… vừa nãy mẹ mình về…
Tôi nghe đến đấy thì ngay lập tức tắt máy. Mẹ Bốn Mắt đã nói với cậu ấy? Nói bạn cùng bàn của cậu ấy là một đứa kém cỏi, học lực chỉ đứng cuối của lớp? Liệu có như trên phim truyền hình mà xin chuyển chỗ ngồi của cậu ấy không? Bốn Mắt gọi lại cho tôi mấy lần nhưng tôi đều không nghe máy. Cuối cùng cậu ấy để lại tin nhắn chỉ có ba chữ: «Mình xin lỗi»
Bữa tối, tôi ăn chẳng thấy ngon miệng. Bố gắp cho tôi một cái đùi gà nói:
-Không cần phải quá áp lực. Bố mẹ không cần con phải học giỏi, chỉ cần trưởng thành khỏe mạnh như bây giờ là tốt rồi. Lớp 2 cũng có kém gì lớp 1 đâu chứ. Ăn đi, ăn nhiều vào mới có sức được.
Tôi cố gắng không khóc. Bố tôi là thế. Từ nhỏ, khi có chuyện gì đó, tôi chỉ cần một câu bố ơi thôi là bố tôi sẽ như siêu nhân ngay lập tức bay đến bên tôi. Bố tôi càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy có lỗi, lại càng cảm thấy mình vô dụng. Có phải tôi khiến bố mẹ thất vọng rồi không? Nỗi bất an, lo lắng mơ hồ trước đây của tôi chính là điều này sao?
Tối hôm đó, khi bình tâm lại tôi mới trả lời tin nhắn của Bốn Mắt. Tôi cứ bấm rồi lại xóa, bấm rồi lại xóa. Cuối cùng lại gửi một tin không hề liên quan: «Ngày mai bọn mình được nghỉ phải không?” Bốn Mắt lập tức nhắn lại: «Ừ, bọn mình được nghỉ một tuần». Tôi viết: «Xin lỗi nhé, mình đã giận lây sang cậu» Cậu ấy lại trả lời: «Sáng mai, 8h cậu đến hiệu sách trung tâm với mình được không?” Tôi nhắn lại: «Được». «Vậy mình đến đón cậu»
Sáng hôm sau tôi không lục tung tủ quần áo để tìm những bộ đồ đẹp nhất như trước nữa, chỉ tùy tiện mặc một bộ đơn giản. Bốn Mắt chở tôi trên chiếc xe đạp đã cũ của cậu ấy. Cậu ấy nói đã đi nó hơn 2 năm rồi, cũng có chút tình cảm nên không muốn mua xe mới. Tôi cảm thấy nó vẫn còn chạy tốt lắm. Ít ra không như xe của tôi, mỗi lần đạp đều rất mất sức. Suốt cả quãng đường chúng tôi không nói gì với nhau cho đến khi Bốn Mắt dừng lại ở khu vui chơi. Tôi ngạc nhiên:
-Chẳng phải cậu nói bọn mình đến hiệu sách sao?
-Có chơi thì mới có học được chứ! Hôm nay cậu cứ chơi thoải mái đi!
Cậu ấy vừa nói vừa đi đến quầy mua vé. Sau đó còn kéo tay tôi. Chúng tôi đi qua cửa soát vé tiến vào khu vui chơi đầy màu sắc với những lâu đài hệt như trong truyện cổ tích. Ngày nhỏ tôi cũng ước rằng mình là một nàng công chúa xinh đẹp sống trong cung điện nguy nga, chờ đợi chàng hoàng tử của cuộc đời mình. Lớn thêm chút nữa tôi biết mình không thể là công chúa. Tôi ước mình là Lọ Lem. Sau này tôi mới nhận ra, gia đình Lọ Lem là quý tộc, hơn nữa cô ấy lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Còn tôi, gia đình không khá giả, bản thân tôi nhan sắc cũng chẳng có gì nổi bật vì thế có lẽ chàng hoàng tử cưỡi bạch mã sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Tôi cùng Bốn Mắt chơi cả buổi sáng cũng không hết các trò trong khu vui chơi này. Thấy tôi khá mệt sau trò Thuyền hải tặc, cậu ấy dẫn tôi ngồi nghỉ trên ghế gỗ đối diện hồ, rồi đi mua hamburger và nước uống cho tôi. Một cốc trà sữa bạc hà. Tôi cũng không biết cậu ấy vô tình mua hay biết tôi thích trà sữa vị bạc hà nữa. Nhưng dù lí do là gì, tôi cũng đã mặc định theo ý thứ hai. Bốn Mắt ăn một phần giống hệt tôi. Tôi thắc mắc:
-Mình tưởng cậu không thích trà sữa?
-Thì giờ mình thích không được sao?
Tôi không phản bác lại cậu ấy, thực ra tôi không biết phải nói lại câu này như thế nào cho hợp lí, chỉ tập trung vào đồ ăn của mình. Bốn Mắt hôm nay không hiểu sao lại dịu dàng với tôi như vậy, thậm chí còn tình nguyện đi vứt vỏ bánh và trà sữa cho tôi. Những ngày khác còn đùn đẩy cả rác của cậu ấy cho tôi ấy chứ. Tôi cảm thấy nước mắt của mình cũng có chút tác dụng. Cũng may hôm đó khóc đến mức như vậy cũng không phải ở trước mặt cậu ấy. Tôi chính là một khi đã khóc thì cả mắt và mũi đều sưng đỏ lên, rồi nước mắt nước mũi tèm lem trông rất xấu. Nếu Bốn Mắt mà nhìn thấy tôi như vậy thì đảm bảo ngày hôm sau nhất định sẽ năn nỉ xin thầy Bão Cát chuyển chỗ ngồi mất thôi. Tôi thì chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngồi cùng bàn với ai khác ngoài cậu ấy. Tôi hỏi:
-Cậu có muốn mình ở lại lớp không?
Bốn Mắt cốc đầu tôi:
-Cậu có bị ngốc không? Cậu là bạn cùng bàn của mình cơ mà!
-Nhưng nếu thành tích không tốt….
-Không có nhưng gì cả!
Cậu ấy ngắt lời tôi rồi tiếp tục dẫn tôi đi chơi thêm mấy trò nữa. Khi chúng tôi đi ngang qua khu bắn súng, cậu ấy chỉ vào đống gấu bông rồi nói:
-Cậu thích con gấu bông nào, mình bắn tặng cậu.
Tôi nhìn một lượt, sau đó chọn con gấu to nhất. Bốn Mắt đưa tiền cho người trông quầy, đổi lấy 10 lần bắn. Nếu trúng cả 10 lần mới được con gấu mà tôi chọn. Mỗi lần bắn cậu ấy đều ngắm rất lâu, rất kĩ, còn khoe với tôi rằng mình là xạ thủ của phố, được đám trẻ con vô cùng ngưỡng mộ. Cuối cùng kết quả của hành động tự luyến đó là cậu ấy bắn trượt hết. Tôi thậm chí còn thấy xấu hổ, vội vàng kéo cậu ấy tránh xa chỗ đó một chút. Thấy tôi không nhịn được cười Bốn Mắt còn cố chống chế:
-Cái súng đó là đồ dởm đấy! Mình bắn giỏi thật mà, trước đây còn được gọi là cảnh sát xóm đấy!
-Thế trước đây cậu bắn súng gì?
-Súng cao su! Từ 10 năm trước rồi.
Lần này tôi còn cười to hơn nữa. Không ngờ Bốn Mắt cũng có ngày bị tôi cười nhạo đến thế này! Tôi cứ cười như thế cho đến khi nhận ra cậu ấy không thèm đấu khẩu lại tôi, ngược lại còn cứ chăm chăm nhìn tôi. Khi tôi ngừng cười cậu ấy mới thu lại ánh mắt nói:
-Cậu chơi chán chưa?
-Hả? Cậu mệt rồi à? – Tôi hơi đỏ mặt.
-Mình đang hỏi cậu mà.
-Nếu cậu mệt thì bọn mình về thôi.
Tôi vô thức quay đi. Tôi thề là lúc đấy tôi không hề giận cùng không hề có ý gì khác. Trong khi đó, Bốn Mắt lại giữ tay tôi lại:
-Cậu giận đấy à?
Tôi phải nói đi nói lại rằng tôi không hề giận gì cậu ấy cả, cậu ấy mới chịu tin. Chính tôi mới là người tưởng cậu ấy giận hay đang có vấn đề gì đó ấy. Tuy nhiên tôi không thắc mắc gì với cậu ấy cả, tôi phải tận hưởng sự dịu dàng hiếm có này chứ!
Chúng tôi quyết định không chơi thêm nữa mà quay về hiệu sách trung tâm. Bốn Mắt chọn cho tôi vài quyển sách tham khảo, đương nhiên người trả tiền là tôi. Khi đưa tôi về đến gần nhà, cậu ấy dừng lại nói:
-Mình đưa cậu đến đây thôi, không bố mẹ cậu lại nghĩ…
Tôi biết cậu ấy định nói gì nên có chút hụt hẫng, nhưng cũng gật đầu, lẳng lặng xuống xe. Đi được 2 bước thì Bốn Mắt gọi lại:
-Ngày nào cũng phải báo cáo việc học của cậu với mình đấy!
Tôi cười cười nói:
-Cậu định quản lí mình đấy à?
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang nghiên cứu mấy công thức toán học thì nhận được tin nhắn của Bốn Mắt: «Mình đang ở dưới nhà cậu». Tôi vội vàng mở cửa sổ, đúng là cậu ấy đang đứng ở đó thật. Gần như ngay lập tức, tôi vứt sách vở ở đó, phi ngay xuống dưới. Bốn Mắt đưa cho tôi một tờ giấy nói:
-Thời gian biểu học tập của cậu.
Tôi trợn tròn mắt:
-Thế này thì làm gì có thời gian xem phim nữa!
-Cậu có muốn ở lại lớp không?
Tôi tiu nghỉu cúi đầu. Cậu ấy lại xoa đầu tôi:
-Nếu cậu làm tốt sẽ có phần thưởng.
Tôi nghe thấy phần thưởng thì lập tức hưng phấn lại. Quả thực rất giống cún con ve vẩy đuôi chạy quanh chủ nhân. Nhưng cho dù tôi có hỏi thế nào Bốn Mắt cũng không hé răng một lời về phần thưởng của cậu ấy. Tôi cũng không tò mò nữa, vui vẻ dán thời gian biểu lên tường, còn vẽ thêm vài hình trái tim vào đó. Chữ Bốn Mắt không đẹp nhưng rất rõ ràng. Tôi cứ ngồi ngắm đi ngắm lại nó cho đến khi giật mình nhớ ra mình phải học bài. Tôi nhìn thời gian biểu, hôm nay là thứ hai, học toán. Vừa hay tôi cũng đang học toán. Tôi ôm quyển sách mới mua hôm nay, nhảy lên giường, tự rằng tôi và cậu ấy có thần giao cách cảm.