Ánh đèn rực rỡ nổi lên, xa hoa đồi truỵ, trong quán rượu lớn nhất nội thành mỗi ngày đều trình diễn một tiết mục, hôm nay nơi này cũng như cũ đầy ắp những cặp nam nữ tới tìm hoa hoan nhạc.
Ở một góc quán, mấy mỹ nữ ăn mặc gợi cảm ngồi trên ghế sa lon, bộ ngực đầy đặn và bắp đùi thon dài dưới ánh đèn đủ màu sắc lộ ra màu trắng nõn đặc biệt, ngồi giữa mấy cô gái này là một chàng trai, đôi mắt nhỏ dài ẩn phía sau cặp kính không độ.
Dáng người cao lớn cùng cặp chân thon dài hoàn mỹ, âu phục giả nhung màu đen khoác ngoài chiếc áo sơmi trắng, cách ăn mặc đơn giản lại khêu gợi. Mái tóc màu trà đậm hơi dài, xõa xuống trán.
Ngoại trừ ngũ quan anh tuấn ra, hấp dẫn người khác còn có nụ cười nơi khóe miệng nhược hữu tự vô.
“Thế nào, nhận thua?”
Thanh âm trầm thấp mang theo chút khiêu khích, khiến khuôn mặt cô gái ngồi đối diện y đỏ hồng, thẹn thùng khẽ kêu lên, “Chán ghét! Lại là anh thắng!”
Cười khẽ một tiếng, chàng trai buông bài trong tay, đem một ly rượu đây đặt trước mặt cô.
“Vậy uống đi.”
“Thật là lợi hại! La tiên sinh thật giỏi!”
Được mấy mĩ nữ ngồi bên ca tụng, y cũng chỉ mỉm cười, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ đẩy kính mắt.
La Minh Uy chớp chớp mắt, ngón tay khẽ nhu nhu thái dương đau nhức, khóe miệng nhếch lên, nhìn hết thảy trước mắt. Phụ nữ thần phục dưới chân y, tiền tài như giấy trắng xòe ra trong tay y, con người khi còn sống, còn có điều gì so với những thứ này có thể khiến người ta vui thích hơn đây?
“Làm sao vậy? Say?” Cô gái thua bài vừa rồi hỏi.
“Vốn không có say, nhưng có em ở đây, nhìn thấy em liền thấy có chút say rồi.” Lời đường mật ai chẳng nó được,
nhưng không có mấy người có thể như y nói đến như vậy êm tai, như vậy — chân thật.
Mỹ nữ khẽ nhíu mắt phượng, cười khẽ. “Anh chỉ giỏi nói!” Bất quá biểu tình trên mặt cũng rất thoải mái.
“Chơi lại một ván?” La Minh Uy cười cười chỉ bài trên bàn.
“Thua làm sao bây giờ? Người ta không muốn uống rượu, uống nữa sẽ say.”
“Vậy cởi quần áo.”
Ngón tay trắng nõn xoa nhẹ đùi của La Minh Uy, áp sát vào y, trong đôi môi đỏ mọng khe khẽ thoát ra một câu, “Kia người thắng thì sao?”
Cúi đầu cười, y ôm lấy bàn tay thon nhỏ chỉ muốn lập tức luồn vào áo sơmi của mình, xấu xa đáp, “Giúp em cởi.”
Nhất thời tiếng cười đùa cùng tiếng trách mắng thẹn thùng vang lên.
Chàng trai được hoan nghênh như vậy, khiến đám đàn ông độc thân xung quanh ao ước, mấy người khách quan sát bọn họ từ nãy nhịn không được quay đầu, hướng chủ quán đứng trong quầy bar dò hỏi ——
“Người kia là ai a?”
Chủ quán trẻ tuổi nhìn thoáng qua lại dời ánh nhìn sang nơi khác, tiếp tục lau chiếc cốc cầm trong tay.
“Chúng tôi nơi đây không tiết lộ việc riêng của khách hàng.”
“Chậc! Nói một chút cũng sẽ không chết ai.”
Ngẩng đầu, chủ quán khẽ nhếch khóe miệng.
“Tùy thôi!” Người đàn ông chửi thầm một câu, chấp nhận rút ra từ trong túi một tờ bạc xanh, đặt vào trong chiếc cốc trước mặt chủ quán.
Chủ quán nheo mắt lại, thoáng nhìn về phía bọn La Minh Uy, chậm rãi nói: “Hắn ta là La Minh Uy, chủ nhật trước mới xuất hiện ở đây, chỉ vài ngày liền trở thành đế vương của nơi này. Anh tuấn, có tiền, tất cả phụ nữ đều hy vọng có thể qua đêm cùng hắn.”
“Hắn ta lấy tiền sao?” Có người hiếu kỳ hỏi. Khuôn mặt kia, quả thực khiến người khác yêu thích.
Chủ quán lắc lắc đầu. “Hắn ta trả.”
Chỗ kia, tình hình ván bài đang trở nên căng thẳng. Nhìn bài trong tay, La Minh Uy suy nghĩ một lát, rút một lá ra đặt trên bàn. Quân bài vừa ra, một người phục vụ đột nhiên chạy tới, cắt ngang đám người đang chơi.
“Lệ Vi tiểu thư, bên kia có khách chỉ đích danh cô.”
Lệ Vi, cũng chính là cô gái vừa rồi đánh thua La Minh Uy, hiển nhiên không thích có người quấy rầy, nhíu nhíu mày, “Tôi không phải nói tối nay không tiếp người khác sao?” Cô còn đang muốn thắng mà!
“Chính là ——” Mặt cậu phục vụ lộ vẻ khó khăn nhìn thoáng qua La Minh Uy đang cúi đầu xem bài, “Chính là mấy người khách nhân kia hình như không dễ từ chối, vừa rồi ngay cả quản lí cũng tới chào hỏi –”
Nghe vậy, La Minh Uy ngẩng đầu, phía sau cặp kính lộ ra lãnh quang, khiến cậu phục vụ vội vàng thu tầm mắt.
“Tôi không đi. Cậu nói với quản lí, bảo ông ta giúp tôi đối phó.” Lệ Vi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bài trên tay.
Nhìn cậu nhóc đứng tại chỗ, đi không được không đic úng không xong, La Minh Uy buông bài trong tay xuống, nói: “Cậu đi trước đi, cứ theo ý tứ của Lệ Vi mà làm, sau đó nói cho mấy người khách kia, tiền rượu của họ hôm nay cứ tính cho tôi.”
“Vâng!” Giống như được đại xá, cậu phục vụ luống cuống chạy đi.
“Vẫn là Minh Uy tốt nhất!” Lệ Vi cười ngọt ngào nhìn y.
La Minh Uy chỉ mỉm cười, lại từ đám bài của mình rút ra một quân ném lên bàn, đưa tay đẩy kính mắt một chút.
“Anh lại thắng.”
Nhưng vui mừng vì thắng lợi còn chưa kịp thưởng thức, cậu phục vụ vừa rồi lại chạy tới, lần này còn có quản lí bụng bự đi phía sau.
“La, La tiên sinh.” Quản lí bụng bự hiển nhiên lâu rồi không vận động “kịch liệt” như vậy, thở hồng hộc đứng ở trước mặt La Minh Uy, lau mồ hôi trán, khẽ gật đầu nói với y.
“Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài! Vị khách bên kia muốn mời ngài cùng Lệ Vi tới ngồi một chút, mong ngài nể mặt, đừng làm khó chúng tôi.” Vừa mở miệng tất cả đều là giọng điệu khẩn cầu.
Nhìn biểu tình “đã không còn cách nào khác” trên mặt hắn, La Minh Uy hít một hơi trong lòng.
Là ai a? Nghiêm túc như vậy?!
Bài cầm trong tay đặt xuống bàn, La Minh Uy đứng lên để ý quần áo có chút lộn xộn, vươn một tay đỡ Lệ Vi vẻ mặt lo lắng từ trên ghế đứng lên, nói với quản lí, “Dẫn đường đi.”
“Minh Uy ——” Lệ Vi do dự, nhưng y lại mỉm cười bảo cô yên tâm.
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
Theo hướng dẫn của quản lí, hai người tới trước cửa một gian phòng cuối hành lang, bên ngoài có mấy nam nhân cao lớn đang đứng, vừa nhìn liền biết không phải khách thường. Khi đối phương nhìn thấy bọn họ, trên dưới đánh giá một lượt La Minh Uy, ánh mắt khiến người ta cảm thấy có chút là lạ.
“Mời vào.” Một người đưa tay mở cửa giúp bọn họ.
Tuy rằng ngoài miệng cung kính, nhưng tay lại không hề khách khí như vậy. La Minh Uy bị một phen đẩy mạnh về phía trước.
Thật không chút ôn nhu! Vừa chính lại kính mắt, y ở trong lòng oán hận, ngẩng đầu.
Cảm giác trong phòng khiến người ta trừ bỏ hắc chính là đại, ánh đèn trong tình trạng nửa sáng nửa tối, thuộc loại gần có thể thấy rõ vẻ mặt người khác, xa lại chỉ có thể nhìn thấy đường nét của khuôn mặt, nhưng toàn bộ gian phòng vẫn lộ ra vẻ hoa lệ lộng lẫy, ngoài những trang trí xa hoa và thiết bị cao cấp không nói tới ra, bên trong cư nhiên còn có một chiếc giường cực lớn!
Trên chiếc ghế sa lon dài xếp thành hình vuông, ba người đàn ông ngồi ở ba hướng khác nhau, giữa sô pha đặt một chiếc bàn thủy tinh lớn, phía trên là mấy chai rượu ngoại và chút đồ ăn, còn có một bộ bài poker, xem chừng, cũng là vừa mới xong một ván.
Phát hiện có người tiến vào, người đang tẩy bài ngừng ngay động tác tay, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía La Minh Uy, cũng cho người khác có cơ hội quan sát bọn họ.
Ba người kia, một người thoạt nhìn hơi lớn tuổi một chút, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng chín chắn chững chạc; người đang tẩy bài, so với đàn ông mà nói bộ dạng có phần âm nhu yêu diễm, nhưng không hề làm người ta cảm thấy khó chịu, chỉ là hai mắt hắn lúc này giống như đèn pha đảo đi đảo lại trên người y. Mà cuối cùng người con trai ngồi cách xa y nhất, đang hút thuốc ——
Trực giác nói cho y biết —— lão đại —— chắc hẳn là người ngồi nơi đó!
Người này tuyệt đối thuộc một dòng họ cao lớn, bờ vai rộng cùng đường cong phần eo vẽ nên dáng người tam giác ngược chân chính, chiếc áo sơmi mặc vừa vặn cũng có thể khiến người ta cảm nhận được cơ thể sau lớp quần áo ấy có bao nhiêu rắn chắc khoẻ mạnh, nếu là phụ nữ, nhất định sẽ yêu thích bờ vai có cảm giác an toàn này, về phần khuôn mặt —— có chút tối, nhìn không rõ lắm, nhưng theo đường nét mà phân tích cũng không kém phần nào, đường cong nơi cằm thực rất gợi cảm, đặc biệt là cặp mắt trong bóng đêm đặc càng lóe sáng kia, tản ra u quang thanh lãnh.
La Minh Uy bất động thanh sắc đánh giá, mà cùng lúc, người kia cũng đồng dạng quan sát y. Nếu như nói La Minh Uy ngay từ khi tiến vào điều quan sát đầu tiên chính là tình hình xung quanh, thì hắn ta ngay khi y vào đã bắt đầu theo dõi y.
Hai người tựa hồ cũng biết đối phương đang đánh giá chính mình, đã như vậy, cũng không có gì phải trốn trốn tránh tránh, vì thế ánh mắt của bọn họ bắt đầu không chút che dấu, thậm chí còn có chút không kiêng nể lưu luyến trên người đối phương, cho đến khi một thanh âm tràn đầy tiếu ý vang lên.
“Nhìn thêm nữa sẽ 『 nhất kiến chung tình 』 đấy.”
La Minh Uy cùng vị lão đại kia đồng thời thu tầm mắt, sau đó nhìn lướt qua Lệ Vi đứng bên cạnh, rất nhanh liền dời mắt đi.
Vẻ mặt La Minh Uy từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, trái lại Lệ Vi bên cạnh có phần sợ sệt, đưa tay lôi kéo ống tay áo của y. Y xoay người cười cười với cô, im lặng khẽ dỗ dành.
“Trạch Hào, cậu đừng lộ ra cái bộ mặt thối của mình, dọa mỹ nhân phát sợ rồi, khó trách người ta không chịu đến chỗ chúng ta bên này.” Người vừa nói lúc nãy lại mở miệng, chính là chàng trai có bộ dạng đẹp đẽ kia. Hắn cười hì hì vẫy vẫy tay, nói: “Mời lại đây ngồi.” Ánh mắt có chút ngả ngớn, lại mơ hồ lộ ra một cỗ sắc bén, lời như đang nói với Lệ Vi, ánh mắt lại dạo qua một vòng trên mặt La Minh Uy.
Người ta nếu đã mời, cũng không có thể không nể mặt. La Minh Uy khẽ gật đầu, mang theo Lệ Vi ngồi vào chiếc ghế sa lon còn lại, sau khi ngồi vào chỗ của mình, y hữu nghị cười, hỏi: “Các vị muốn gì?”
Cảm giác đầu tiên của Chung Trạch Hào đối với La Minh Uy, chính là “Bất cần đời”, nhưng trên thực tế, trong ánh mắt sau cặp kính kia, căn bản nhìn không ra y rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì, thoạt nhìn đang cười, nhưng ánh mắt lại rất lãnh đạm.
Một khắc kia y bước vào cửa, ánh mắt đó, nụ cười khi nhìn người khác, còn có loại ngữ khí nói chuyện này, hết thảy đều khiến người ta thực chán ghét.
Bởi vì không có thiện cảm, Chung Trạch Hào ngay cả ánh mắt cũng hung ác lên.
La Minh Uy cảm thấy một ánh mắt như dã thú, trừng mắt nhìn, hơi quay đầu liền đón nhận ánh mắt kia.
Nhìn y không sợ hãi cũng không khiêu khích, thậm chí không có lấy một biểu tình dư thừa gì, Chung Trạch Hào khẽ nhếch khóe môi.
“Mời anh uống rượu.”
Hắn đột nhiên mở miệng khiến La Minh Uy có phần không ngờ được, bất quá thanh âm cũng không sai biệt lắm, có cảm giác đặc biệt trầm mạnh.
“Uống rượu có thể, nhưng cũng không cần đại phí chu chương như vậy chứ? Không biết còn tưởng rằng anh muốn bắt cóc chúng tôi, ha ha ha!”
Y cười đến thực vui vẻ, nhưng những người khác nửa điểm cũng cười không nổi. Nói đùa không phải là sai, nhưng thời điểm mở miệng lại hoàn toàn không đúng, đối tượng tựa hồ cũng không thích hợp.
Nhìn bộ dạng tươi cười hì hì của y, Chung Trạch Hào chỉ cảm thấy ngay cả bắt cóc y cũng là dư thừa, hẳn nên trực tiếp giết con tin. Hắn đưa tay cầm lấy một cái ly đặt trên bàn.
La Minh Uy nhìn thoáng qua, hỏi: “Uống xong chúng tôi có thể rời đi rồi chứ?”
“Sau khi uống xong anhcó thể đi, nhưng cô ấy phải ở lại.” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua cô gái từ lúc tiến vào đến giờ vẫn chưa dám nói gì.
Lệ Vi cắn cắn môi. Cô kỳ thực rất cố gắng chiều chuộng đàn ông, chính là người trước mặt này cô đã sớm nhìn ra đối phương không có hứng thú đối với mình, nếu như cô hiện tại thực sự nói nguyện ý bồi hắn uống rượu, chỉ sợ người ta còn không muốn đây chứ!
Có cảm giác, hiện tại người kia giống như đối với Minh Uy còn hứng thú hơn...
Nụ cười của La Minh Uy trở nên có phần kỳ lạ, nhìn Chung Trạch Hào nói: “Như vậy không phải có chút không ổn sao? Vào đây hai người trở về lại chỉ có mình tôi, thân là đại trượng phu, tôi sao có thể làm chuyện bỏ phụ nữ lại để chính mình chạy trốn chứ?”
Nghe y nói xong, Chung Trạch Hào thoáng cười lạnh.
“Lá gan anh lớn thật, nhưng lại dùng sai thời điểm, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không phải ai cũng có thể làm.”
La Minh Uy rũ mắt xuống, trong mắt lóe ra vài tia giảo hoạt, cười cười không nói.
“Như vậy đi, tôi cho anh một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.” Chung Trạch Hào bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, ném vào gạt tàn bên cạnh, tàn thuốc còn đang cháy rơi vào gạt tàn có nước, phát ra một tiếng “Xì ——”
Chỉ chỉ Lệ Vi, hắn nhìn La Minh Uy nói: “Cô ấy có thể đi, anh thay cô ấy.”
Mọi người ở đây đều thoáng sửng sốt.
Liền đơn giản như vậy? Có chuyện tốt vậy sao?
Cơ hồ trong đầu mọi người đều nghi vấn như vậy.
Nhưng ít ra nghe cũng không tệ lắm, La Minh Uy gật gật đầu, “Này không thành vấn đề.” Uống chút rượu cũng không chết người được.
Thấy hắn không chút miễn cưỡng đáp ứng, Chung Trạch Hào cười cười, giơ một cánh tay khoác lên sô pha, cơ bụng hoàn mỹ như ẩn như hiện, toàn thân không lúc nào không tản ra một cổ khí phách.
Hoá ra thực sự không đơn giản như vậy. La Minh Uy khẽ cau mày, biết rõ người đàn ông trước mắt này sẽ không thả đi dễ như vậy.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Chung Trạch Hào khóe miệng nhếch lên nói: “Anh thay thế cô ấy, chuyện cô ấy cần làm đêm nay anh cũng phải thay cô ây làm toàn bộ mới được, lúc này mới công bằng.”
Nghe dường như không có gì bất thường, nhưng La Minh Uy càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
“Cái kia —— tôi muốn hỏi một chút, cậu nói chuyện cần làm, hẳn là không bao gồm ——”
“Đương nhiên bao gồm lên giường.” Hắn thẳng thắn trả lời vấn đề của y.
“Phụt!” Chàng trai yêu diễm nhất thời đem ngụm rượu vừa uống vào trong phun thẳng ra ngoài. Vốn đang hảo hảo xem kịch hay, nhưng tình tiết vở kịch này hình như xoay chuyển quá nhanh đi?
Người đàn ông lớn tuổi nhất quay đầu liếc mắt nhìn Chung Trạch Hào, lại chậm rãi dời tầm mắt đi chỗ khác.
La Minh Uy ngoại trừ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn ra, cũng không có phản ứng quá lớn.
Chung Trạch Hào vốn tưởng rằng y sẽ chửi ầm lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng, nhưng vì một câu nói của đối phương, lại khiến hắn không biết nên thất vọng hay kỳ vọng đây.
“Có thể.”
Bị câu trả lời này giết không kịp trở tay, Chung Trạch Hào thực sự không nghĩ tới y sẽ đáp ứng. Con người này lẽ nào ——
“Bất quá ——” La Minh Uy đột nhiên nói tiếp, thành công cắt đứt suy tư của hắn.
Tất cả mọi người nhìn y, chỉ thấy y đưa tay đẩy kính mắt, “Chỉ là như thế này có chút không công bằng, dù sao tôi cũng là nam, cậu muốn tôi làm chuyện của nữ nhân —— tuy rằng cũng không phải không thể, nhưng tôi không quen.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Chung Trạch Hào trực tiếp hỏi.
Tôi chính là chờ những lời này của anh! La Minh Uy nhếch môi, “Chúng ta đi đánh cược một trận đi.”
Đánh cược?
“Cược như thế nào?” Thay Chung Trạch Hào phát ra nghi vấn chính là anh chàng yêu diễm.
La Minh Uy chỉ chỉ bộ bài có sẵn trên bàn.
“Blackjack[1], một ván quyết định thắng thua.”
“Điều kiện gì đây?”
“Rất đơn giản, tôi thắng liền để chúng tôi đi, đương nhiên là cả hai cùng đi, sau đó không cần làm khó quán này nữa là được.”
“Kia nếu tôi thắng?” Chung Trạch Hào hỏi.
La Minh Uy nhún nhún vai, “Tùy cậu xử trí.”
“Minh Uy —— ” Lệ Vi thở gấp níu lấy y phục của y.
“Có ý tứ! Trạch Hào cùng hắn đánh cược đi!” Anh chàng yêu diễm vỗ vỗ tay, dáng vẻ muốn người bạn tốt đáp ứng.
Chung Trạch Hào không nói gì, nhìn nam nhân đang cúi đầu an ủi Lệ Vi, dáng cười kia, giống như căn bản không hề sọ chính mình thất bại.
“Sợ?” Ngẩng đầu, La Minh Uy thừa dịp nói khích.
Chung Trạch Hào cười lạnh một tiếng. Tôi thực muốn xem cuối cùng cậu kết thúc chuyện này như thế nào!
“Có thể.”
Đạt được mục đích, La Minh Uy cười hài lòng, “Có thể để phụ nữ chia bài không?”
Không ai đưa ra ý kiến khác.
“Đến chia bài được không?” Y hỏi cô gái miệng đang há to bên cạnh.
“Ách —— có thể thì có thể, chỉ là —— ” Lệ Vi khó nén lo lắng.
“Vậy xin nhờ?”
Chuyện cho tới bây giờ, đã không thể lựa chọn, Lệ Vi gắng sức gật đầu một cái.
“Em biết rồi.”
Chơi để giành được hai mươi mốt điểm cũng không phải quá khó, yêu cầu chính là có đầu óc cùng vận khí. Dĩ nhiên, người ở sòng bạc đều cần hai thứ này, cũng bao gồm cả La Minh Uy và Chung Trạch Hào lúc này.
Hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn, anh chàng yêu diễm cùng người đàn ông lớn tuổi đều đứng phía sau Chung Trạch Hào.
Sau khi xốc bài, Lệ Vi bắt đầu thuần thục chia bài. Cả căn phòng không ai mở miệng, vẻ mặt cũng rất bình thường, bầu không khí cũng không khẩn trương như tưởng tượng.
Bởi vì, cuộc đấu chân chính là trên tâm lý!
“Hit.”
La Minh Uy nhìn thoáng qua bài trên tay mình, lại nhìn nhìn bài của nhà cái trên bàn, chung quanh có chút xôn xao nho nhỏ, bởi trên tay y đã là quân bài thứ bảy.
Chung Trạch Hào mặt nhìn không chút thay đổi phóng bài đến trước mặt đối phương, toàn bộ quá trình hắn bắt được bài trên mặt đều không có bất luận một biểu tình gì, một chút rất nhỏ cũng không có. Điểm ấy làm La Minh Uy bội phục, một tay cờ bạc, bất luận là bài tốt hay bài xấu, trên sòng bạc không tiết lộ bất cứ cảm xúc gì mới có cơ hội thắng.
“Stand.” Chung Trạch Hào không muốn thêm bài. Chàng trai yêu diễm đứng bên cạnh hai tay khoát trước ngực gật gật đầu, bộ dạng hiểu biết.
La Minh Uy cũng giơ lên khóe miệng, biết đã đến lúc kết thúc, cũng đem bài hạc xuống, ngẩng đầu nhìn người đối diện cách y không xa, bỗng nhiên phát hiện, bộ dạng đối phương thật sự rất có hứng thú, ngô —— nếu hắn là nữ, y nhất định nguyện ý thua, đáng tiếc ——
“Khai bài đi.” Chung Trạch Hào chuẩn bị xốc bài trong tay.
“Trước hết có thể hỏi một chuyện không?” La Minh Uy bất chợt hỏi.
“Cái gì?”
Đẩy kính, y nghiêm trang hỏi: “Cậu có sở thích SM gì đó không?”
“Phốc!” Có người nhịn không được cười ra tiếng. Người này là không phải cố ý a?
Ngón tay thon dài của Chung Trạch Hào khẽ vuốt mép bài, suy nghĩ một chút, “Anh sợ?”
“Biết rõ một chút, có thể chuẩn bị tâm lý a.” Biểu tình của La Minh Uy khiến người ta không có biện pháp hoài nghi y là đang nói dối.
Nghe vậy, Chung Trạch Hào không có trả lời ngay, mà nhìn La Minh Uy một lúc, tiếp đó, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gợi cảm trăm năm khó gặp, khóe miệng khẽ nhếch, mức độ gợi cảm một trăm phần trăm.
“Lúc trước không có, bất quá hiện tại không xác định.”
La Minh Uy mỉm cười, cũng là lần đầu y cười rực rỡ nhất trong đêm nay. Y mở bài mình đặt lên bàn, không bên kia khai bài liền đứng lên nói: “Ngượng ngùng, vận khí đêm nay của tôi không tồi, hy vọng một tiểu thư khác —— hay thiếu gia có thể giúp cậu tận hứng!” Nói xong liền kéo Lệ Vi còn không kịp phản ứng đi.
Chung Trạch Hào cùng hai người kia nhìn bài trên bàn, anh chàng yêu diễm khẽ kêu một tiếng, “Oa! Có lầm hay không, này cũng có thể gộp thành hai mươi mốt điểm?”
Lạnh lùng nhìn bài trên mặt bàn, giữa đôi mày của Chung Trạch Hào nhăn thành một chữ xuyên (川), ánh mắt có chút khác thường.
Hắn thua.
La Minh Uy lúc này đã đến cửa đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn hắn một cái, đối phương ngoài sắc mặt không tốt lắm, không hề có chút thẹn quá hoá giận.
Có khí phách sao?
Nghĩ tới đây, tinh thần không sợ chết của y lại nổi lên. Y thật muốn thấy, người đàn ông này có bao nhiêu khí phách! Xoay người, y lại quay lại gian phòng.
Ba người bên trong nhìn thấy y đi rồi trở lại, đều có chút khó hiểu. Chung Trạch Hào nhìn y, lạnh lùng hỏi: “Còn có việc?”
Y gật đầu, đi đến trước mặt hắn, là loại khoảng cách kề cận có thể ngửi thấy mùi cơ thể đối phương.
Chung Trạch Hào ngồi, La Minh Uy đứng, độ cao sai biệt khiến người trước thoáng ngẩng đầu, hắn không biết rõ người này muốn làm gì.
La Minh Uy nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói một câu ——
“Khuôn mặt thật anh tuấn.”
Không chỉ có Chung Trạch Hào, nhũng người khác ở đây đều ngẩn cả người.
“Anh có ý gì?” Chung Trạch Hào nắm chặt tay đặt trên bàn, khớp xương bắt đầu trở nên trắng.
“Tôi đột nhiên hối hận, vừa rồi hẳn phải đổi điều kiện thành nếu tôi thắng liền thượng cậu.”
Trong nháy mắt, Chung Trạch Hào giống như sư tử bị kéo đuôi, bàn tay nắm tay từ ghế trên đứng lên, bờ môi đột nhiên nóng lên.
La Minh Uy đang mạnh mẽ hôn hắn!
“Choang ——” một tiếng, không biết là chiếc ly của ai rớt xuống.
Năm giây sau, La Minh Uy mới rời khỏi môi hắn, đôi mắt nheo lại vẻ mặt không thể tin được đang phát sinh chuyện gì.
“Hương vị không tệ, chính là cứng ngắc quá, bất quá quên đi.” Nói xong y thực “rộng lượng” buông người ra, một tay luồn vào túi áo âu phục trước ngực, lấy ra một xấp tiền, mỗi tờ đều là một ngàn tệ.
“Giao dịch công bằng, đây là tiền boa cho cậu.”
Giơ tay lên, giấy bạc như mưa rơi xuống xung quanh.
Giữa lúc giấy bạc bay đầy phòng, thoả mãn nhìn khuôn mặt đối phương từ màu xám biến thành sắc đen, La Minh Uy cười ảm đạm, xoay người đi tới cửa, kéo Lệ Vi đang ngây ngốc, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Khả nụ cười kia của y, khiến Chung Trạch Hào thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về y lúc trước.
Nụ cười kia cùng ánh mắt cái gì cũng không tồn tại trong đó, tất cả những gì y làm vừa rồi, chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa nửa thật nửa ảo.
“Vũ” ngừng.
Còn lại ba người, một người đứng không nhúc nhích, hai người khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng lại nhìn đám tiền trên mặt đất, ai cũng nói không ra lời.
Môi Chung Trạch Hào vẫn còn đang run. Tên nam nhân kia cứ như đối với ngưu lang mà hôn hắn, khuôn mặt trong nháy mắt thân cận giống như cuốn phim đang phát lại hiện lên trước mắt hắn, còn có nụ cười cuối cùng kia, ngay từ đầu, người kia vốn đã không đem hắn để vào mắt.
Trong một góc phòng tối om, một bóng người ẩn nấp từ trong tay áo lặng lẽ rút ra một quân bài, thở một hơi thật dài.
“Hoàn hảo, kỹ thuật thâu bài còn không bị thụt lùi.”
Trong phòng khám bệnh viện, vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng nhìn bệnh án trong tay, hơi đẩy gọng kính thoạt nhìn thập phần nặng nề, lại ngẩng đầu nhìn chàng trai biểu tình bình tĩnh ngồi đối diện mình. Cô y tá nhỏ bên cạnh len lén liếc nhìn chàng trai, khẽ đỏ mặt.
La Minh Uy ngồi ghế trên, chờ bác sĩ mở lời.
“La tiên sinh. “Bác sĩ vẻ mặt có phần mất tự nhiên mà ho một tiếng, tiếp tục nói: “Thật xin lỗi gọi cậu tới sớm như vậy, bởi vì có chút chuyện quan trọng ——”
“Tôi biết.” Y gật đầu một cái. Y biết rõ nguyên nhân bệnh viện tìm mình tới, lần này bất quá là đến xác nhận lại một lần mà thôi.
“Trên thực tế —— ” Bác sĩ nói tiếp, “tháng trước khi cậu đến kiểm tra thân thể, chúng tôi có nói cậu mắc bệnh nan y, tối đa sống không quá hai tháng ——”
Đúng vậy! Y đã chấp nhận sự thật, bất quá chỉ là chết, dù gì trước khi chết y cũng muốn hưởng thụ một tháng, đủ để y hồi niệm dọc đường đến hoàng tuyền.
“Nhưng qua nhiều lần kiểm tra, chúng tôi phát hiện ——” Bác sĩ dừng một chút, nhìn thoáng qua y tá bên cạnh.
Như thế nào? La Minh Uy nhíu mày, y sống không đến hai tháng sao?
“Kỳ thực ——” Buông bệnh án xuống, bác sĩ lấy giọng điệu chuyên gia nói: “Cậu căn bản không có bệnh.”
La Minh Uy hoài nghi cái lỗ tai hiện tại của mình có bệnh.
“Y tá của chúng tôi mới vào, công việc còn chưa quen, cho nên mới cầm nhầm bệnh án của cậu với một cụ già hơn chín mươi tuổi, vô cùng xin lỗi! Tôi thay mặt toàn thể nhân viên bệnh viện bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất.” Bác sĩ thành khẩn nói.
Một mảng tĩnh lặng.
Không có reo hò cũng không có xúc động rơi lệ, La Minh Uy chỉ lẳng lặng nhìn ông, khiến bác sĩ cho rằng y đang chìm đắm trong niềm vui sướng được “sống lại”, nhịn không được bước qua vỗ vỗ bờ vai của y.
“Chúc mừng cậu a! Trọng hoạch tân sinh.”
Thanh âm thoáng có chút run rẩy cuối cùng cũng phát ra từ miệng La Minh Uy, “Ông là nói, tôi sẽ không chết?”
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác! Chẳng những sẽ không chết, cậu còn vô cùng khỏe mạnh, muốn đánh chết một con gấu cũng không vấn đề gì, chúc mừng cậu.”
“Ha ha ha ——” sau vài tiếng cười gượng, y bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Mừng đến muốn khóc a! Bác sĩ lại dùng lực vỗ vỗ vai y, khích lệ, “Chàng trai, hảo hảo mà sống a! Không phải người nào cũng gặp phải chuyện này, cậu còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng a!”
“Tôi đi mẹ ông cái tiền đồ!” La Minh Uy bỗng chốc từ ghế trên nhảy dựng lên, không biết nặng nhệ túm lấy cổ áo bác sĩ, đem bác sĩ cùng y tá dọa chết khiếp.
“Con mẹ nó tôi như vậy còn có cái rắm tiền đồ a?! Các người phạm lỗi lớn như vậy, giờ chỉ nói xin lỗi là coi như xong sao? Ông có biết cuộc sống của tôi bị cái 『 sai lầm 』 này làm cho thành bộ dạng gì không hả? Hả? Đánh chết một con gấu, tôi con mẹ nó đang muốn một quyền đánh chết ông! Tới địa ngục mà chúc mừng! Tôi hiện tại chết còn tốt hơn!”
La Minh Uy, nam, hai mươi tám tuổi, độc thân. Một tháng trước biết được bản thân mắc bệnh nan y, cho nên rút toàn bộ tiền gửi ngân hàng, bán tất cả cổ phiếu trong tay, bán đi cái xe trả góp gần hai năm mới mua được, cùng với TV LCD mới mua không bao lâu và máy vi tính dùng hơn hai năm, còn cả toàn bộ những thứ đáng giá trong nhà, từ chức công việc thông dịch viên đang làm, lấy tiền nhuận bút đi hưởng thụ một tháng.
Người cần có tiền, tức giận đều trở nên không giống nhau, một tháng làm “người có tiền”, phóng túng trước khi chết này, khiến La Minh Uy lần đầy tiên cảm nhận được cảm giác “Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.
[1] Nàng nào mún bik chơi Blackjack thế nào thì vào đây tham khảo nha Blackjack
Ở một góc quán, mấy mỹ nữ ăn mặc gợi cảm ngồi trên ghế sa lon, bộ ngực đầy đặn và bắp đùi thon dài dưới ánh đèn đủ màu sắc lộ ra màu trắng nõn đặc biệt, ngồi giữa mấy cô gái này là một chàng trai, đôi mắt nhỏ dài ẩn phía sau cặp kính không độ.
Dáng người cao lớn cùng cặp chân thon dài hoàn mỹ, âu phục giả nhung màu đen khoác ngoài chiếc áo sơmi trắng, cách ăn mặc đơn giản lại khêu gợi. Mái tóc màu trà đậm hơi dài, xõa xuống trán.
Ngoại trừ ngũ quan anh tuấn ra, hấp dẫn người khác còn có nụ cười nơi khóe miệng nhược hữu tự vô.
“Thế nào, nhận thua?”
Thanh âm trầm thấp mang theo chút khiêu khích, khiến khuôn mặt cô gái ngồi đối diện y đỏ hồng, thẹn thùng khẽ kêu lên, “Chán ghét! Lại là anh thắng!”
Cười khẽ một tiếng, chàng trai buông bài trong tay, đem một ly rượu đây đặt trước mặt cô.
“Vậy uống đi.”
“Thật là lợi hại! La tiên sinh thật giỏi!”
Được mấy mĩ nữ ngồi bên ca tụng, y cũng chỉ mỉm cười, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa khẽ đẩy kính mắt.
La Minh Uy chớp chớp mắt, ngón tay khẽ nhu nhu thái dương đau nhức, khóe miệng nhếch lên, nhìn hết thảy trước mắt. Phụ nữ thần phục dưới chân y, tiền tài như giấy trắng xòe ra trong tay y, con người khi còn sống, còn có điều gì so với những thứ này có thể khiến người ta vui thích hơn đây?
“Làm sao vậy? Say?” Cô gái thua bài vừa rồi hỏi.
“Vốn không có say, nhưng có em ở đây, nhìn thấy em liền thấy có chút say rồi.” Lời đường mật ai chẳng nó được,
nhưng không có mấy người có thể như y nói đến như vậy êm tai, như vậy — chân thật.
Mỹ nữ khẽ nhíu mắt phượng, cười khẽ. “Anh chỉ giỏi nói!” Bất quá biểu tình trên mặt cũng rất thoải mái.
“Chơi lại một ván?” La Minh Uy cười cười chỉ bài trên bàn.
“Thua làm sao bây giờ? Người ta không muốn uống rượu, uống nữa sẽ say.”
“Vậy cởi quần áo.”
Ngón tay trắng nõn xoa nhẹ đùi của La Minh Uy, áp sát vào y, trong đôi môi đỏ mọng khe khẽ thoát ra một câu, “Kia người thắng thì sao?”
Cúi đầu cười, y ôm lấy bàn tay thon nhỏ chỉ muốn lập tức luồn vào áo sơmi của mình, xấu xa đáp, “Giúp em cởi.”
Nhất thời tiếng cười đùa cùng tiếng trách mắng thẹn thùng vang lên.
Chàng trai được hoan nghênh như vậy, khiến đám đàn ông độc thân xung quanh ao ước, mấy người khách quan sát bọn họ từ nãy nhịn không được quay đầu, hướng chủ quán đứng trong quầy bar dò hỏi ——
“Người kia là ai a?”
Chủ quán trẻ tuổi nhìn thoáng qua lại dời ánh nhìn sang nơi khác, tiếp tục lau chiếc cốc cầm trong tay.
“Chúng tôi nơi đây không tiết lộ việc riêng của khách hàng.”
“Chậc! Nói một chút cũng sẽ không chết ai.”
Ngẩng đầu, chủ quán khẽ nhếch khóe miệng.
“Tùy thôi!” Người đàn ông chửi thầm một câu, chấp nhận rút ra từ trong túi một tờ bạc xanh, đặt vào trong chiếc cốc trước mặt chủ quán.
Chủ quán nheo mắt lại, thoáng nhìn về phía bọn La Minh Uy, chậm rãi nói: “Hắn ta là La Minh Uy, chủ nhật trước mới xuất hiện ở đây, chỉ vài ngày liền trở thành đế vương của nơi này. Anh tuấn, có tiền, tất cả phụ nữ đều hy vọng có thể qua đêm cùng hắn.”
“Hắn ta lấy tiền sao?” Có người hiếu kỳ hỏi. Khuôn mặt kia, quả thực khiến người khác yêu thích.
Chủ quán lắc lắc đầu. “Hắn ta trả.”
Chỗ kia, tình hình ván bài đang trở nên căng thẳng. Nhìn bài trong tay, La Minh Uy suy nghĩ một lát, rút một lá ra đặt trên bàn. Quân bài vừa ra, một người phục vụ đột nhiên chạy tới, cắt ngang đám người đang chơi.
“Lệ Vi tiểu thư, bên kia có khách chỉ đích danh cô.”
Lệ Vi, cũng chính là cô gái vừa rồi đánh thua La Minh Uy, hiển nhiên không thích có người quấy rầy, nhíu nhíu mày, “Tôi không phải nói tối nay không tiếp người khác sao?” Cô còn đang muốn thắng mà!
“Chính là ——” Mặt cậu phục vụ lộ vẻ khó khăn nhìn thoáng qua La Minh Uy đang cúi đầu xem bài, “Chính là mấy người khách nhân kia hình như không dễ từ chối, vừa rồi ngay cả quản lí cũng tới chào hỏi –”
Nghe vậy, La Minh Uy ngẩng đầu, phía sau cặp kính lộ ra lãnh quang, khiến cậu phục vụ vội vàng thu tầm mắt.
“Tôi không đi. Cậu nói với quản lí, bảo ông ta giúp tôi đối phó.” Lệ Vi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bài trên tay.
Nhìn cậu nhóc đứng tại chỗ, đi không được không đic úng không xong, La Minh Uy buông bài trong tay xuống, nói: “Cậu đi trước đi, cứ theo ý tứ của Lệ Vi mà làm, sau đó nói cho mấy người khách kia, tiền rượu của họ hôm nay cứ tính cho tôi.”
“Vâng!” Giống như được đại xá, cậu phục vụ luống cuống chạy đi.
“Vẫn là Minh Uy tốt nhất!” Lệ Vi cười ngọt ngào nhìn y.
La Minh Uy chỉ mỉm cười, lại từ đám bài của mình rút ra một quân ném lên bàn, đưa tay đẩy kính mắt một chút.
“Anh lại thắng.”
Nhưng vui mừng vì thắng lợi còn chưa kịp thưởng thức, cậu phục vụ vừa rồi lại chạy tới, lần này còn có quản lí bụng bự đi phía sau.
“La, La tiên sinh.” Quản lí bụng bự hiển nhiên lâu rồi không vận động “kịch liệt” như vậy, thở hồng hộc đứng ở trước mặt La Minh Uy, lau mồ hôi trán, khẽ gật đầu nói với y.
“Thật xin lỗi đã quấy rầy ngài! Vị khách bên kia muốn mời ngài cùng Lệ Vi tới ngồi một chút, mong ngài nể mặt, đừng làm khó chúng tôi.” Vừa mở miệng tất cả đều là giọng điệu khẩn cầu.
Nhìn biểu tình “đã không còn cách nào khác” trên mặt hắn, La Minh Uy hít một hơi trong lòng.
Là ai a? Nghiêm túc như vậy?!
Bài cầm trong tay đặt xuống bàn, La Minh Uy đứng lên để ý quần áo có chút lộn xộn, vươn một tay đỡ Lệ Vi vẻ mặt lo lắng từ trên ghế đứng lên, nói với quản lí, “Dẫn đường đi.”
“Minh Uy ——” Lệ Vi do dự, nhưng y lại mỉm cười bảo cô yên tâm.
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
Theo hướng dẫn của quản lí, hai người tới trước cửa một gian phòng cuối hành lang, bên ngoài có mấy nam nhân cao lớn đang đứng, vừa nhìn liền biết không phải khách thường. Khi đối phương nhìn thấy bọn họ, trên dưới đánh giá một lượt La Minh Uy, ánh mắt khiến người ta cảm thấy có chút là lạ.
“Mời vào.” Một người đưa tay mở cửa giúp bọn họ.
Tuy rằng ngoài miệng cung kính, nhưng tay lại không hề khách khí như vậy. La Minh Uy bị một phen đẩy mạnh về phía trước.
Thật không chút ôn nhu! Vừa chính lại kính mắt, y ở trong lòng oán hận, ngẩng đầu.
Cảm giác trong phòng khiến người ta trừ bỏ hắc chính là đại, ánh đèn trong tình trạng nửa sáng nửa tối, thuộc loại gần có thể thấy rõ vẻ mặt người khác, xa lại chỉ có thể nhìn thấy đường nét của khuôn mặt, nhưng toàn bộ gian phòng vẫn lộ ra vẻ hoa lệ lộng lẫy, ngoài những trang trí xa hoa và thiết bị cao cấp không nói tới ra, bên trong cư nhiên còn có một chiếc giường cực lớn!
Trên chiếc ghế sa lon dài xếp thành hình vuông, ba người đàn ông ngồi ở ba hướng khác nhau, giữa sô pha đặt một chiếc bàn thủy tinh lớn, phía trên là mấy chai rượu ngoại và chút đồ ăn, còn có một bộ bài poker, xem chừng, cũng là vừa mới xong một ván.
Phát hiện có người tiến vào, người đang tẩy bài ngừng ngay động tác tay, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía La Minh Uy, cũng cho người khác có cơ hội quan sát bọn họ.
Ba người kia, một người thoạt nhìn hơi lớn tuổi một chút, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, bộ dạng chín chắn chững chạc; người đang tẩy bài, so với đàn ông mà nói bộ dạng có phần âm nhu yêu diễm, nhưng không hề làm người ta cảm thấy khó chịu, chỉ là hai mắt hắn lúc này giống như đèn pha đảo đi đảo lại trên người y. Mà cuối cùng người con trai ngồi cách xa y nhất, đang hút thuốc ——
Trực giác nói cho y biết —— lão đại —— chắc hẳn là người ngồi nơi đó!
Người này tuyệt đối thuộc một dòng họ cao lớn, bờ vai rộng cùng đường cong phần eo vẽ nên dáng người tam giác ngược chân chính, chiếc áo sơmi mặc vừa vặn cũng có thể khiến người ta cảm nhận được cơ thể sau lớp quần áo ấy có bao nhiêu rắn chắc khoẻ mạnh, nếu là phụ nữ, nhất định sẽ yêu thích bờ vai có cảm giác an toàn này, về phần khuôn mặt —— có chút tối, nhìn không rõ lắm, nhưng theo đường nét mà phân tích cũng không kém phần nào, đường cong nơi cằm thực rất gợi cảm, đặc biệt là cặp mắt trong bóng đêm đặc càng lóe sáng kia, tản ra u quang thanh lãnh.
La Minh Uy bất động thanh sắc đánh giá, mà cùng lúc, người kia cũng đồng dạng quan sát y. Nếu như nói La Minh Uy ngay từ khi tiến vào điều quan sát đầu tiên chính là tình hình xung quanh, thì hắn ta ngay khi y vào đã bắt đầu theo dõi y.
Hai người tựa hồ cũng biết đối phương đang đánh giá chính mình, đã như vậy, cũng không có gì phải trốn trốn tránh tránh, vì thế ánh mắt của bọn họ bắt đầu không chút che dấu, thậm chí còn có chút không kiêng nể lưu luyến trên người đối phương, cho đến khi một thanh âm tràn đầy tiếu ý vang lên.
“Nhìn thêm nữa sẽ 『 nhất kiến chung tình 』 đấy.”
La Minh Uy cùng vị lão đại kia đồng thời thu tầm mắt, sau đó nhìn lướt qua Lệ Vi đứng bên cạnh, rất nhanh liền dời mắt đi.
Vẻ mặt La Minh Uy từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, trái lại Lệ Vi bên cạnh có phần sợ sệt, đưa tay lôi kéo ống tay áo của y. Y xoay người cười cười với cô, im lặng khẽ dỗ dành.
“Trạch Hào, cậu đừng lộ ra cái bộ mặt thối của mình, dọa mỹ nhân phát sợ rồi, khó trách người ta không chịu đến chỗ chúng ta bên này.” Người vừa nói lúc nãy lại mở miệng, chính là chàng trai có bộ dạng đẹp đẽ kia. Hắn cười hì hì vẫy vẫy tay, nói: “Mời lại đây ngồi.” Ánh mắt có chút ngả ngớn, lại mơ hồ lộ ra một cỗ sắc bén, lời như đang nói với Lệ Vi, ánh mắt lại dạo qua một vòng trên mặt La Minh Uy.
Người ta nếu đã mời, cũng không có thể không nể mặt. La Minh Uy khẽ gật đầu, mang theo Lệ Vi ngồi vào chiếc ghế sa lon còn lại, sau khi ngồi vào chỗ của mình, y hữu nghị cười, hỏi: “Các vị muốn gì?”
Cảm giác đầu tiên của Chung Trạch Hào đối với La Minh Uy, chính là “Bất cần đời”, nhưng trên thực tế, trong ánh mắt sau cặp kính kia, căn bản nhìn không ra y rốt cuộc là đang suy nghĩ điều gì, thoạt nhìn đang cười, nhưng ánh mắt lại rất lãnh đạm.
Một khắc kia y bước vào cửa, ánh mắt đó, nụ cười khi nhìn người khác, còn có loại ngữ khí nói chuyện này, hết thảy đều khiến người ta thực chán ghét.
Bởi vì không có thiện cảm, Chung Trạch Hào ngay cả ánh mắt cũng hung ác lên.
La Minh Uy cảm thấy một ánh mắt như dã thú, trừng mắt nhìn, hơi quay đầu liền đón nhận ánh mắt kia.
Nhìn y không sợ hãi cũng không khiêu khích, thậm chí không có lấy một biểu tình dư thừa gì, Chung Trạch Hào khẽ nhếch khóe môi.
“Mời anh uống rượu.”
Hắn đột nhiên mở miệng khiến La Minh Uy có phần không ngờ được, bất quá thanh âm cũng không sai biệt lắm, có cảm giác đặc biệt trầm mạnh.
“Uống rượu có thể, nhưng cũng không cần đại phí chu chương như vậy chứ? Không biết còn tưởng rằng anh muốn bắt cóc chúng tôi, ha ha ha!”
Y cười đến thực vui vẻ, nhưng những người khác nửa điểm cũng cười không nổi. Nói đùa không phải là sai, nhưng thời điểm mở miệng lại hoàn toàn không đúng, đối tượng tựa hồ cũng không thích hợp.
Nhìn bộ dạng tươi cười hì hì của y, Chung Trạch Hào chỉ cảm thấy ngay cả bắt cóc y cũng là dư thừa, hẳn nên trực tiếp giết con tin. Hắn đưa tay cầm lấy một cái ly đặt trên bàn.
La Minh Uy nhìn thoáng qua, hỏi: “Uống xong chúng tôi có thể rời đi rồi chứ?”
“Sau khi uống xong anhcó thể đi, nhưng cô ấy phải ở lại.” Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua cô gái từ lúc tiến vào đến giờ vẫn chưa dám nói gì.
Lệ Vi cắn cắn môi. Cô kỳ thực rất cố gắng chiều chuộng đàn ông, chính là người trước mặt này cô đã sớm nhìn ra đối phương không có hứng thú đối với mình, nếu như cô hiện tại thực sự nói nguyện ý bồi hắn uống rượu, chỉ sợ người ta còn không muốn đây chứ!
Có cảm giác, hiện tại người kia giống như đối với Minh Uy còn hứng thú hơn...
Nụ cười của La Minh Uy trở nên có phần kỳ lạ, nhìn Chung Trạch Hào nói: “Như vậy không phải có chút không ổn sao? Vào đây hai người trở về lại chỉ có mình tôi, thân là đại trượng phu, tôi sao có thể làm chuyện bỏ phụ nữ lại để chính mình chạy trốn chứ?”
Nghe y nói xong, Chung Trạch Hào thoáng cười lạnh.
“Lá gan anh lớn thật, nhưng lại dùng sai thời điểm, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không phải ai cũng có thể làm.”
La Minh Uy rũ mắt xuống, trong mắt lóe ra vài tia giảo hoạt, cười cười không nói.
“Như vậy đi, tôi cho anh một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.” Chung Trạch Hào bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, ném vào gạt tàn bên cạnh, tàn thuốc còn đang cháy rơi vào gạt tàn có nước, phát ra một tiếng “Xì ——”
Chỉ chỉ Lệ Vi, hắn nhìn La Minh Uy nói: “Cô ấy có thể đi, anh thay cô ấy.”
Mọi người ở đây đều thoáng sửng sốt.
Liền đơn giản như vậy? Có chuyện tốt vậy sao?
Cơ hồ trong đầu mọi người đều nghi vấn như vậy.
Nhưng ít ra nghe cũng không tệ lắm, La Minh Uy gật gật đầu, “Này không thành vấn đề.” Uống chút rượu cũng không chết người được.
Thấy hắn không chút miễn cưỡng đáp ứng, Chung Trạch Hào cười cười, giơ một cánh tay khoác lên sô pha, cơ bụng hoàn mỹ như ẩn như hiện, toàn thân không lúc nào không tản ra một cổ khí phách.
Hoá ra thực sự không đơn giản như vậy. La Minh Uy khẽ cau mày, biết rõ người đàn ông trước mắt này sẽ không thả đi dễ như vậy.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Chung Trạch Hào khóe miệng nhếch lên nói: “Anh thay thế cô ấy, chuyện cô ấy cần làm đêm nay anh cũng phải thay cô ây làm toàn bộ mới được, lúc này mới công bằng.”
Nghe dường như không có gì bất thường, nhưng La Minh Uy càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
“Cái kia —— tôi muốn hỏi một chút, cậu nói chuyện cần làm, hẳn là không bao gồm ——”
“Đương nhiên bao gồm lên giường.” Hắn thẳng thắn trả lời vấn đề của y.
“Phụt!” Chàng trai yêu diễm nhất thời đem ngụm rượu vừa uống vào trong phun thẳng ra ngoài. Vốn đang hảo hảo xem kịch hay, nhưng tình tiết vở kịch này hình như xoay chuyển quá nhanh đi?
Người đàn ông lớn tuổi nhất quay đầu liếc mắt nhìn Chung Trạch Hào, lại chậm rãi dời tầm mắt đi chỗ khác.
La Minh Uy ngoại trừ nhíu mày tỏ vẻ bất mãn ra, cũng không có phản ứng quá lớn.
Chung Trạch Hào vốn tưởng rằng y sẽ chửi ầm lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút thất vọng, nhưng vì một câu nói của đối phương, lại khiến hắn không biết nên thất vọng hay kỳ vọng đây.
“Có thể.”
Bị câu trả lời này giết không kịp trở tay, Chung Trạch Hào thực sự không nghĩ tới y sẽ đáp ứng. Con người này lẽ nào ——
“Bất quá ——” La Minh Uy đột nhiên nói tiếp, thành công cắt đứt suy tư của hắn.
Tất cả mọi người nhìn y, chỉ thấy y đưa tay đẩy kính mắt, “Chỉ là như thế này có chút không công bằng, dù sao tôi cũng là nam, cậu muốn tôi làm chuyện của nữ nhân —— tuy rằng cũng không phải không thể, nhưng tôi không quen.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Chung Trạch Hào trực tiếp hỏi.
Tôi chính là chờ những lời này của anh! La Minh Uy nhếch môi, “Chúng ta đi đánh cược một trận đi.”
Đánh cược?
“Cược như thế nào?” Thay Chung Trạch Hào phát ra nghi vấn chính là anh chàng yêu diễm.
La Minh Uy chỉ chỉ bộ bài có sẵn trên bàn.
“Blackjack[1], một ván quyết định thắng thua.”
“Điều kiện gì đây?”
“Rất đơn giản, tôi thắng liền để chúng tôi đi, đương nhiên là cả hai cùng đi, sau đó không cần làm khó quán này nữa là được.”
“Kia nếu tôi thắng?” Chung Trạch Hào hỏi.
La Minh Uy nhún nhún vai, “Tùy cậu xử trí.”
“Minh Uy —— ” Lệ Vi thở gấp níu lấy y phục của y.
“Có ý tứ! Trạch Hào cùng hắn đánh cược đi!” Anh chàng yêu diễm vỗ vỗ tay, dáng vẻ muốn người bạn tốt đáp ứng.
Chung Trạch Hào không nói gì, nhìn nam nhân đang cúi đầu an ủi Lệ Vi, dáng cười kia, giống như căn bản không hề sọ chính mình thất bại.
“Sợ?” Ngẩng đầu, La Minh Uy thừa dịp nói khích.
Chung Trạch Hào cười lạnh một tiếng. Tôi thực muốn xem cuối cùng cậu kết thúc chuyện này như thế nào!
“Có thể.”
Đạt được mục đích, La Minh Uy cười hài lòng, “Có thể để phụ nữ chia bài không?”
Không ai đưa ra ý kiến khác.
“Đến chia bài được không?” Y hỏi cô gái miệng đang há to bên cạnh.
“Ách —— có thể thì có thể, chỉ là —— ” Lệ Vi khó nén lo lắng.
“Vậy xin nhờ?”
Chuyện cho tới bây giờ, đã không thể lựa chọn, Lệ Vi gắng sức gật đầu một cái.
“Em biết rồi.”
Chơi để giành được hai mươi mốt điểm cũng không phải quá khó, yêu cầu chính là có đầu óc cùng vận khí. Dĩ nhiên, người ở sòng bạc đều cần hai thứ này, cũng bao gồm cả La Minh Uy và Chung Trạch Hào lúc này.
Hai người ngồi đối diện ở hai bên bàn, anh chàng yêu diễm cùng người đàn ông lớn tuổi đều đứng phía sau Chung Trạch Hào.
Sau khi xốc bài, Lệ Vi bắt đầu thuần thục chia bài. Cả căn phòng không ai mở miệng, vẻ mặt cũng rất bình thường, bầu không khí cũng không khẩn trương như tưởng tượng.
Bởi vì, cuộc đấu chân chính là trên tâm lý!
“Hit.”
La Minh Uy nhìn thoáng qua bài trên tay mình, lại nhìn nhìn bài của nhà cái trên bàn, chung quanh có chút xôn xao nho nhỏ, bởi trên tay y đã là quân bài thứ bảy.
Chung Trạch Hào mặt nhìn không chút thay đổi phóng bài đến trước mặt đối phương, toàn bộ quá trình hắn bắt được bài trên mặt đều không có bất luận một biểu tình gì, một chút rất nhỏ cũng không có. Điểm ấy làm La Minh Uy bội phục, một tay cờ bạc, bất luận là bài tốt hay bài xấu, trên sòng bạc không tiết lộ bất cứ cảm xúc gì mới có cơ hội thắng.
“Stand.” Chung Trạch Hào không muốn thêm bài. Chàng trai yêu diễm đứng bên cạnh hai tay khoát trước ngực gật gật đầu, bộ dạng hiểu biết.
La Minh Uy cũng giơ lên khóe miệng, biết đã đến lúc kết thúc, cũng đem bài hạc xuống, ngẩng đầu nhìn người đối diện cách y không xa, bỗng nhiên phát hiện, bộ dạng đối phương thật sự rất có hứng thú, ngô —— nếu hắn là nữ, y nhất định nguyện ý thua, đáng tiếc ——
“Khai bài đi.” Chung Trạch Hào chuẩn bị xốc bài trong tay.
“Trước hết có thể hỏi một chuyện không?” La Minh Uy bất chợt hỏi.
“Cái gì?”
Đẩy kính, y nghiêm trang hỏi: “Cậu có sở thích SM gì đó không?”
“Phốc!” Có người nhịn không được cười ra tiếng. Người này là không phải cố ý a?
Ngón tay thon dài của Chung Trạch Hào khẽ vuốt mép bài, suy nghĩ một chút, “Anh sợ?”
“Biết rõ một chút, có thể chuẩn bị tâm lý a.” Biểu tình của La Minh Uy khiến người ta không có biện pháp hoài nghi y là đang nói dối.
Nghe vậy, Chung Trạch Hào không có trả lời ngay, mà nhìn La Minh Uy một lúc, tiếp đó, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười gợi cảm trăm năm khó gặp, khóe miệng khẽ nhếch, mức độ gợi cảm một trăm phần trăm.
“Lúc trước không có, bất quá hiện tại không xác định.”
La Minh Uy mỉm cười, cũng là lần đầu y cười rực rỡ nhất trong đêm nay. Y mở bài mình đặt lên bàn, không bên kia khai bài liền đứng lên nói: “Ngượng ngùng, vận khí đêm nay của tôi không tồi, hy vọng một tiểu thư khác —— hay thiếu gia có thể giúp cậu tận hứng!” Nói xong liền kéo Lệ Vi còn không kịp phản ứng đi.
Chung Trạch Hào cùng hai người kia nhìn bài trên bàn, anh chàng yêu diễm khẽ kêu một tiếng, “Oa! Có lầm hay không, này cũng có thể gộp thành hai mươi mốt điểm?”
Lạnh lùng nhìn bài trên mặt bàn, giữa đôi mày của Chung Trạch Hào nhăn thành một chữ xuyên (川), ánh mắt có chút khác thường.
Hắn thua.
La Minh Uy lúc này đã đến cửa đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn hắn một cái, đối phương ngoài sắc mặt không tốt lắm, không hề có chút thẹn quá hoá giận.
Có khí phách sao?
Nghĩ tới đây, tinh thần không sợ chết của y lại nổi lên. Y thật muốn thấy, người đàn ông này có bao nhiêu khí phách! Xoay người, y lại quay lại gian phòng.
Ba người bên trong nhìn thấy y đi rồi trở lại, đều có chút khó hiểu. Chung Trạch Hào nhìn y, lạnh lùng hỏi: “Còn có việc?”
Y gật đầu, đi đến trước mặt hắn, là loại khoảng cách kề cận có thể ngửi thấy mùi cơ thể đối phương.
Chung Trạch Hào ngồi, La Minh Uy đứng, độ cao sai biệt khiến người trước thoáng ngẩng đầu, hắn không biết rõ người này muốn làm gì.
La Minh Uy nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói một câu ——
“Khuôn mặt thật anh tuấn.”
Không chỉ có Chung Trạch Hào, nhũng người khác ở đây đều ngẩn cả người.
“Anh có ý gì?” Chung Trạch Hào nắm chặt tay đặt trên bàn, khớp xương bắt đầu trở nên trắng.
“Tôi đột nhiên hối hận, vừa rồi hẳn phải đổi điều kiện thành nếu tôi thắng liền thượng cậu.”
Trong nháy mắt, Chung Trạch Hào giống như sư tử bị kéo đuôi, bàn tay nắm tay từ ghế trên đứng lên, bờ môi đột nhiên nóng lên.
La Minh Uy đang mạnh mẽ hôn hắn!
“Choang ——” một tiếng, không biết là chiếc ly của ai rớt xuống.
Năm giây sau, La Minh Uy mới rời khỏi môi hắn, đôi mắt nheo lại vẻ mặt không thể tin được đang phát sinh chuyện gì.
“Hương vị không tệ, chính là cứng ngắc quá, bất quá quên đi.” Nói xong y thực “rộng lượng” buông người ra, một tay luồn vào túi áo âu phục trước ngực, lấy ra một xấp tiền, mỗi tờ đều là một ngàn tệ.
“Giao dịch công bằng, đây là tiền boa cho cậu.”
Giơ tay lên, giấy bạc như mưa rơi xuống xung quanh.
Giữa lúc giấy bạc bay đầy phòng, thoả mãn nhìn khuôn mặt đối phương từ màu xám biến thành sắc đen, La Minh Uy cười ảm đạm, xoay người đi tới cửa, kéo Lệ Vi đang ngây ngốc, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Khả nụ cười kia của y, khiến Chung Trạch Hào thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về y lúc trước.
Nụ cười kia cùng ánh mắt cái gì cũng không tồn tại trong đó, tất cả những gì y làm vừa rồi, chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa nửa thật nửa ảo.
“Vũ” ngừng.
Còn lại ba người, một người đứng không nhúc nhích, hai người khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng lại nhìn đám tiền trên mặt đất, ai cũng nói không ra lời.
Môi Chung Trạch Hào vẫn còn đang run. Tên nam nhân kia cứ như đối với ngưu lang mà hôn hắn, khuôn mặt trong nháy mắt thân cận giống như cuốn phim đang phát lại hiện lên trước mắt hắn, còn có nụ cười cuối cùng kia, ngay từ đầu, người kia vốn đã không đem hắn để vào mắt.
Trong một góc phòng tối om, một bóng người ẩn nấp từ trong tay áo lặng lẽ rút ra một quân bài, thở một hơi thật dài.
“Hoàn hảo, kỹ thuật thâu bài còn không bị thụt lùi.”
Trong phòng khám bệnh viện, vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng nhìn bệnh án trong tay, hơi đẩy gọng kính thoạt nhìn thập phần nặng nề, lại ngẩng đầu nhìn chàng trai biểu tình bình tĩnh ngồi đối diện mình. Cô y tá nhỏ bên cạnh len lén liếc nhìn chàng trai, khẽ đỏ mặt.
La Minh Uy ngồi ghế trên, chờ bác sĩ mở lời.
“La tiên sinh. “Bác sĩ vẻ mặt có phần mất tự nhiên mà ho một tiếng, tiếp tục nói: “Thật xin lỗi gọi cậu tới sớm như vậy, bởi vì có chút chuyện quan trọng ——”
“Tôi biết.” Y gật đầu một cái. Y biết rõ nguyên nhân bệnh viện tìm mình tới, lần này bất quá là đến xác nhận lại một lần mà thôi.
“Trên thực tế —— ” Bác sĩ nói tiếp, “tháng trước khi cậu đến kiểm tra thân thể, chúng tôi có nói cậu mắc bệnh nan y, tối đa sống không quá hai tháng ——”
Đúng vậy! Y đã chấp nhận sự thật, bất quá chỉ là chết, dù gì trước khi chết y cũng muốn hưởng thụ một tháng, đủ để y hồi niệm dọc đường đến hoàng tuyền.
“Nhưng qua nhiều lần kiểm tra, chúng tôi phát hiện ——” Bác sĩ dừng một chút, nhìn thoáng qua y tá bên cạnh.
Như thế nào? La Minh Uy nhíu mày, y sống không đến hai tháng sao?
“Kỳ thực ——” Buông bệnh án xuống, bác sĩ lấy giọng điệu chuyên gia nói: “Cậu căn bản không có bệnh.”
La Minh Uy hoài nghi cái lỗ tai hiện tại của mình có bệnh.
“Y tá của chúng tôi mới vào, công việc còn chưa quen, cho nên mới cầm nhầm bệnh án của cậu với một cụ già hơn chín mươi tuổi, vô cùng xin lỗi! Tôi thay mặt toàn thể nhân viên bệnh viện bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc nhất.” Bác sĩ thành khẩn nói.
Một mảng tĩnh lặng.
Không có reo hò cũng không có xúc động rơi lệ, La Minh Uy chỉ lẳng lặng nhìn ông, khiến bác sĩ cho rằng y đang chìm đắm trong niềm vui sướng được “sống lại”, nhịn không được bước qua vỗ vỗ bờ vai của y.
“Chúc mừng cậu a! Trọng hoạch tân sinh.”
Thanh âm thoáng có chút run rẩy cuối cùng cũng phát ra từ miệng La Minh Uy, “Ông là nói, tôi sẽ không chết?”
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác! Chẳng những sẽ không chết, cậu còn vô cùng khỏe mạnh, muốn đánh chết một con gấu cũng không vấn đề gì, chúc mừng cậu.”
“Ha ha ha ——” sau vài tiếng cười gượng, y bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
Mừng đến muốn khóc a! Bác sĩ lại dùng lực vỗ vỗ vai y, khích lệ, “Chàng trai, hảo hảo mà sống a! Không phải người nào cũng gặp phải chuyện này, cậu còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng a!”
“Tôi đi mẹ ông cái tiền đồ!” La Minh Uy bỗng chốc từ ghế trên nhảy dựng lên, không biết nặng nhệ túm lấy cổ áo bác sĩ, đem bác sĩ cùng y tá dọa chết khiếp.
“Con mẹ nó tôi như vậy còn có cái rắm tiền đồ a?! Các người phạm lỗi lớn như vậy, giờ chỉ nói xin lỗi là coi như xong sao? Ông có biết cuộc sống của tôi bị cái 『 sai lầm 』 này làm cho thành bộ dạng gì không hả? Hả? Đánh chết một con gấu, tôi con mẹ nó đang muốn một quyền đánh chết ông! Tới địa ngục mà chúc mừng! Tôi hiện tại chết còn tốt hơn!”
La Minh Uy, nam, hai mươi tám tuổi, độc thân. Một tháng trước biết được bản thân mắc bệnh nan y, cho nên rút toàn bộ tiền gửi ngân hàng, bán tất cả cổ phiếu trong tay, bán đi cái xe trả góp gần hai năm mới mua được, cùng với TV LCD mới mua không bao lâu và máy vi tính dùng hơn hai năm, còn cả toàn bộ những thứ đáng giá trong nhà, từ chức công việc thông dịch viên đang làm, lấy tiền nhuận bút đi hưởng thụ một tháng.
Người cần có tiền, tức giận đều trở nên không giống nhau, một tháng làm “người có tiền”, phóng túng trước khi chết này, khiến La Minh Uy lần đầy tiên cảm nhận được cảm giác “Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong”.
[1] Nàng nào mún bik chơi Blackjack thế nào thì vào đây tham khảo nha Blackjack