Cả ba người, đều chỉ nghĩ về một người mang tên Kim Hee Yeon. Họ làm tổn thương người con gái ấy, khiến người con gái ấy giờ đang nằm trong phòng bệnh cận kề sinh tử.
***Trong giấc mơ của Yeon***
Cô như đi vào một thế giới khác. Ở đây đâu đâu cũng phủ đầy sương. Cô bước đi trên một thảm cỏ mượt dịu êm. Cô thấy man mát ở chân. Hóa ra là có nước, cô đang ở ria một cái hồ lớn.
Bỗng từ phía sau, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cô. Cô giật mình quay lại. Là một người đàn ông trung niên...rất giống ba cô.
- Chú là..._ Cô ngơ ngác hỏi.
- Con gái lại không nhận ra ta sao?_ Ông cười nhìn cô
- Ba...là ba sao?_ Ánh mắt cô như dại đi, trong mắt âm ỉ một ngọn chuẩn bị bùng cháy.
- Sao con lại đến đây?_ Ông không trả lời, chỉ hỏi. Hai cha con nhà khoa học nói chuyện nên không dài dòng xúc động như người bình thường.
- Con gặp mẹ_ Yeon nói, giọng chợt lạnh nhạt_ Bà ta lấy chồng mới, sống...rất hạnh phúc.
- Bà ấy yêu người khác. Còn lại ba nghĩ con đã biết rồi_ Ông nằm xuống thảm cỏ nhìn lên bầu trời bao la xanh ngắt, đẹp đẽ.
- Con không muốn quay lại đâu ba. Con sống mười mấy năm rất khổ sở rồi, con không muốn quay lại_ Yeon nói như thì thầm với gió.
- Con phải về chứ_ Ông khẽ trả lời.
- Ở đây thật tuyệt. Con rất muốn trốn, muốn làm một người bình thường có suy nghĩ thật đơn giản thôi!_ Yeon thấp giọng_ Con muốn ở với ba, con không thích quay lại.
- Con còn rất nhiều việc phải làm đấy Yeon của ba ạ!_ Ông xoa đầu cô_ Con phải về rồi Yeon, đến giờ rồi. Nhưng đừng lo, ba con mình sẽ gặp lại sớm thôi.
Ông dần trong suốt đi, mọi thứ cũng dường như biến mất. Cô cảm thấy người nhẹ bẫng rồi mất đi ý thức, mắt nhắm nghiền.
***Trong phòng bệnh***
- Yeon tỉnh rồi_ Khi thấy tay Yeon khẽ động, Hyun hô lên một cái thật to.
Ji Won và bà Goo chạy vào là lúc Yeon mở mắt. Đôi mắt không phải màu đen như ngày nào mà là màu hồng rực rỡ. In Hyun và Won chỉ hơi sửng sốt nhưng bà Goo lại đứng sững người lại, ánh mắt hoang mang.
- Chị..._ Won khẽ gọi cô.
- Đưa...cái...cái gương_ Cô thều thào nói.
Won lấy ngay cái gương ở bàn gần đấy đưa cho Yeon.
Yeon nhìn vào mình trong gương. Ha, mắt cô...màu hồng. Thì ra tác dụng phụ của ba là đây sao? Thì ra là sẽ sớm gặp lại sao ba? Hahaha hóa ra là thế. Ba thật tàn nhẫn. Cô cười chua xót với thê lương cùng tận. Các người cuối cùng đều tàn nhânvới tôi cả. Tôi rốt cuộc làm gì sai?
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch. Hyun đau lòng tiến lại phía cô, khẽ ôm cô vào lòng, khẻ hỏi:
- Sao thế? Sao lại khóc chứ hả?
Cô không trả lời anh, chỉ mím chặt môi để không phát ra tiếng nức nở đau đớn. Anh ôm cô thật chặt như muốn che chở cho cô, muốn cô hãy tin rằng anh có thể bảo vệ được cô, nhất định thế.
Cô là ai chứ, tất nhiên cô có thể hiổu anh muốn nói gì nhưng...điều đó...không phải anh hay cô có thể chống lại được đâu. Cô đẩy anh ra ngay lập tức, lạnh lùng nói:
- Tránh xa em ra, đừng có thân thiết với em, anh chả là gì với em đâu.
Anh chỉ nhìn cô thật lâu như muốn hỏi tại sao nhưng cô chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh nhạt, ghét bỏ.
Bà Goo và Won chỉ sửng sốt nhìn hai người.
- Con..._ Bà run run.
- Bà im đi. Bà đừng có nói gì cả_ Cô như gắt lên với bà nhưng chỉ có bà mới biết đằng sau cái vẻ ngoài này, cô vốn dĩ đang sợ mọi người quá quan tâm mình_ Bà về với chồng bà đi, tôi không cần bà.
Lời nói như nhát dao cứa sâu vào trái tim Won. Thằng nhóc khổ sở nhìn cô, muốn nói nhưng lại không dám nói.
- Yeon à!_ Hyun gọi.
- Đừng có gọi tên tôi_ Cô nói to.
- Em bảo nếu tỉnh lại sẽ thích anh mà? Em định nói dối à?_ Cậu nhắc lại.
- Thích? Anh thích tôi không?_ Yeon cười trầm thấp.
- Nếu anh nói có thì sao?
- Đừng có thương hại tôi_ Yeon cười nhạt nhòa_ Tôi ghét anh thương hại tôi, cũng ghét cả anh nữa. Mấy người ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi, đi đi, làm ơn đi hết đi.
Bà Goo nhìn Yeon rồi cũng bước ra ngoài. Won chỉ lẳng lặng buồn bã ra ngoài.
Cánh tay đang vươn ra của Hyun định lấy chiếc kẹp tóc của Yeon thì bị cô hất ra.
- Em làm sao thế?_ Hyun giật mình.
- Đừng có quan tâm em như thế, xin anh đấy_ Yeon khuỵu cả người xuống, nước mắt lăn dài trên gò má.
- Em nói anh phải làm sao bây giờ khi em cứ thế này chứ?_ Cậu ôm cô thặt chặt, vuốt mái tóc hồng nhẹ của cô.
- Em làm sao đây...hức...làm sao đây_ Cô khóc, cô đau quá, trái tim cô bệnh rồi, làm sao đây...cô bệnh rồi.
Cô khóc nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, cô không thể nào khóc như những đứa con gái khác được. Cô đã từng ước có cuộc sống giống họ, được khóc như họ, vui như họ, buồn như họ và cười cũng như họ vậy. Cô rất muốn giống họ, cuộc sống của cô sao cứ lắm khổ sở thế. Cô thì làm gì sai chứ?
***Trong giấc mơ của Yeon***
Cô như đi vào một thế giới khác. Ở đây đâu đâu cũng phủ đầy sương. Cô bước đi trên một thảm cỏ mượt dịu êm. Cô thấy man mát ở chân. Hóa ra là có nước, cô đang ở ria một cái hồ lớn.
Bỗng từ phía sau, một bàn tay ấm áp chạm vào vai cô. Cô giật mình quay lại. Là một người đàn ông trung niên...rất giống ba cô.
- Chú là..._ Cô ngơ ngác hỏi.
- Con gái lại không nhận ra ta sao?_ Ông cười nhìn cô
- Ba...là ba sao?_ Ánh mắt cô như dại đi, trong mắt âm ỉ một ngọn chuẩn bị bùng cháy.
- Sao con lại đến đây?_ Ông không trả lời, chỉ hỏi. Hai cha con nhà khoa học nói chuyện nên không dài dòng xúc động như người bình thường.
- Con gặp mẹ_ Yeon nói, giọng chợt lạnh nhạt_ Bà ta lấy chồng mới, sống...rất hạnh phúc.
- Bà ấy yêu người khác. Còn lại ba nghĩ con đã biết rồi_ Ông nằm xuống thảm cỏ nhìn lên bầu trời bao la xanh ngắt, đẹp đẽ.
- Con không muốn quay lại đâu ba. Con sống mười mấy năm rất khổ sở rồi, con không muốn quay lại_ Yeon nói như thì thầm với gió.
- Con phải về chứ_ Ông khẽ trả lời.
- Ở đây thật tuyệt. Con rất muốn trốn, muốn làm một người bình thường có suy nghĩ thật đơn giản thôi!_ Yeon thấp giọng_ Con muốn ở với ba, con không thích quay lại.
- Con còn rất nhiều việc phải làm đấy Yeon của ba ạ!_ Ông xoa đầu cô_ Con phải về rồi Yeon, đến giờ rồi. Nhưng đừng lo, ba con mình sẽ gặp lại sớm thôi.
Ông dần trong suốt đi, mọi thứ cũng dường như biến mất. Cô cảm thấy người nhẹ bẫng rồi mất đi ý thức, mắt nhắm nghiền.
***Trong phòng bệnh***
- Yeon tỉnh rồi_ Khi thấy tay Yeon khẽ động, Hyun hô lên một cái thật to.
Ji Won và bà Goo chạy vào là lúc Yeon mở mắt. Đôi mắt không phải màu đen như ngày nào mà là màu hồng rực rỡ. In Hyun và Won chỉ hơi sửng sốt nhưng bà Goo lại đứng sững người lại, ánh mắt hoang mang.
- Chị..._ Won khẽ gọi cô.
- Đưa...cái...cái gương_ Cô thều thào nói.
Won lấy ngay cái gương ở bàn gần đấy đưa cho Yeon.
Yeon nhìn vào mình trong gương. Ha, mắt cô...màu hồng. Thì ra tác dụng phụ của ba là đây sao? Thì ra là sẽ sớm gặp lại sao ba? Hahaha hóa ra là thế. Ba thật tàn nhẫn. Cô cười chua xót với thê lương cùng tận. Các người cuối cùng đều tàn nhânvới tôi cả. Tôi rốt cuộc làm gì sai?
Một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch. Hyun đau lòng tiến lại phía cô, khẽ ôm cô vào lòng, khẻ hỏi:
- Sao thế? Sao lại khóc chứ hả?
Cô không trả lời anh, chỉ mím chặt môi để không phát ra tiếng nức nở đau đớn. Anh ôm cô thật chặt như muốn che chở cho cô, muốn cô hãy tin rằng anh có thể bảo vệ được cô, nhất định thế.
Cô là ai chứ, tất nhiên cô có thể hiổu anh muốn nói gì nhưng...điều đó...không phải anh hay cô có thể chống lại được đâu. Cô đẩy anh ra ngay lập tức, lạnh lùng nói:
- Tránh xa em ra, đừng có thân thiết với em, anh chả là gì với em đâu.
Anh chỉ nhìn cô thật lâu như muốn hỏi tại sao nhưng cô chỉ đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh nhạt, ghét bỏ.
Bà Goo và Won chỉ sửng sốt nhìn hai người.
- Con..._ Bà run run.
- Bà im đi. Bà đừng có nói gì cả_ Cô như gắt lên với bà nhưng chỉ có bà mới biết đằng sau cái vẻ ngoài này, cô vốn dĩ đang sợ mọi người quá quan tâm mình_ Bà về với chồng bà đi, tôi không cần bà.
Lời nói như nhát dao cứa sâu vào trái tim Won. Thằng nhóc khổ sở nhìn cô, muốn nói nhưng lại không dám nói.
- Yeon à!_ Hyun gọi.
- Đừng có gọi tên tôi_ Cô nói to.
- Em bảo nếu tỉnh lại sẽ thích anh mà? Em định nói dối à?_ Cậu nhắc lại.
- Thích? Anh thích tôi không?_ Yeon cười trầm thấp.
- Nếu anh nói có thì sao?
- Đừng có thương hại tôi_ Yeon cười nhạt nhòa_ Tôi ghét anh thương hại tôi, cũng ghét cả anh nữa. Mấy người ra ngoài hết đi, tôi muốn nghỉ ngơi, đi đi, làm ơn đi hết đi.
Bà Goo nhìn Yeon rồi cũng bước ra ngoài. Won chỉ lẳng lặng buồn bã ra ngoài.
Cánh tay đang vươn ra của Hyun định lấy chiếc kẹp tóc của Yeon thì bị cô hất ra.
- Em làm sao thế?_ Hyun giật mình.
- Đừng có quan tâm em như thế, xin anh đấy_ Yeon khuỵu cả người xuống, nước mắt lăn dài trên gò má.
- Em nói anh phải làm sao bây giờ khi em cứ thế này chứ?_ Cậu ôm cô thặt chặt, vuốt mái tóc hồng nhẹ của cô.
- Em làm sao đây...hức...làm sao đây_ Cô khóc, cô đau quá, trái tim cô bệnh rồi, làm sao đây...cô bệnh rồi.
Cô khóc nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, cô không thể nào khóc như những đứa con gái khác được. Cô đã từng ước có cuộc sống giống họ, được khóc như họ, vui như họ, buồn như họ và cười cũng như họ vậy. Cô rất muốn giống họ, cuộc sống của cô sao cứ lắm khổ sở thế. Cô thì làm gì sai chứ?