Chap này tặng bạn My Tra nha. Iu p nhìu, hihi...
______________________________________________
Hôm ấy Yeon một mực nhất quyết đòi ra viện, ai mà ngăn cản liền làm mặt lạnh với mọi người, quay đi gắt gỏng không thèm ngăn cản. Mà tất nhiên tất cả đều lắc đầu chịu thua, giơ cờ trắng xin hàng.
***Lúc ngồi trong xe của Won***
- Mình đi chơi đi_ Yeon ngồi ngoài, cừa nhìn cảnh đường phố vừa nói.
- Chị muốn đi đâu?_ Won nhảy xổ ra nói.
- Lên Seoul đi_ Yeon nhẹ nói.
- Không thành vấn đề nếu em muốn_ Hyun vừa lái xe vừa nói_ Bảo anh đưa em đi khắp thế giới còn được, chẳng nhẽ từ Sejong lên Seoul lại không được chứ?
- Đi luôn đi_ Cô nói ra nhẹ nhàng mà có ba người trong xe nhìn cô như quái vật.
- Con...đầu con không phải...đụng trúng đâu đấy chứ?_ Bà Goo nghi ngờ.
- Ngoại thành Seoul có mộ của ba, ngày kia là ngày ba mất_ Yeon nói, giọng nhỏ, nhẹ nhàng, hơi thở nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm mờ kính.
Trong xe im lặng. Im lặng đến đáng sợ.
- Mọi người ở khách sạn nhà con nhé?_ Hyun nói.
- Ok luôn, em đây không thành vấn đề_ Won nhanh nhảu chen ngang.
- Bác thì nào cũng được_ Bà Goo cười nhẹ.
Thế mà Yeon lại chẳng nói gì, chẳng biết là có nghe thấy hay không nữa.
Đúng lúc Won định hỏi lại thì đến nhà, Yeon xuống ngay tức khắc, mở cửa rồi vào nhà luôn.
- Chị ấy lại sao thế không biết?_ Won lắc đầu thở dài thườn thượt.
Yeon mở cửa phòng ra nhưng lần này cô đến chỗ giá sách, đẩy nhẹ tay một cái, bên trong là một cầu thang bằng gỗ đi xúng dưới. Yeon bật điện lên, đi xuống dưới. Phòng cô ở tầng hai mà vẫn có phòng mật vì chỗ làm cầu thang thì có xây một phần kín khá dày nên không ai để ý, cũng không ai biết. Ngoài ba cô ra. Còn căn phòng mật thì ở dưới lòng đất.
Căn phòng này tuy không quá to nhưng lại rất đẹp. Nội thất và đồ đạc toàn là kiểu dáng rất sang trọng, đồ dùng rất hiếm và đắt đỏ. Thẳng chỗ cầu thang đi xuống là một cái giá sách khổng lồ chứa toàn sách quý, phần bên trái là chỗ chứa các mẫu nước nguy hiểm và các loại đá không biết tên gọi hay cấu tạo đang được nghiên cứu dở. Ở ngay giữa là một cái bàn với phong cách Châu Âu, được làm từ gỗ xưa quý hiếm và nạm ngọc và dát bạc.
Yeon đi xuống, tiến lại gần chiếc bàn, kéo ngăn kéo thứ ba lấy ra một cái gần giống chiếc thẻ ngân hàng nhưng được điêu khắc tinh tế và lám bằng vàng. Cô cầm lên, đi lại về phía tường bên phải trống không chỉ treo vài bức galaxy rất đẹp trên cao. Như ước lượng một khoảng từ mặt đất lên, Yeon đưa tay chạm vào bức tường như để xác nhận. Tường lại mở ra như cánh cửa tách đôi, một vạch ghi chữ hàn 는 hiện lên. Cô đưa chiếc thẻ lại gần, quẹt qua một cái, nhận được xác nhận. Chỗ tường liền mở ra một khoảng trống nhỏ như một ngăn tủ vậy. Cô vươn tay ra lấy chiếc hộp nhỏ bằng sắt cũ đã rỉ ra. Yeon nhìn nó, kí ức đau đớn ngày hôm ấy lại tràn về, như xát muối vào tim cô.
Cô lấy chiếc chìa khóa đã cũ từ trong túi áo ra, mở chiếc hộp.
Gạch...
Chiếc hộp mở bung ra. Một xấp ảnh. Hình ba cô cùng đám người đó. Cô lật xem xét kĩ càng. Không ngờ...ba bức ảnh cuối có dính vài vết máu đã khô lâu, trông rất bẩn.
Nhìn vào bức ảng cuối cùng, cô tái cả mặt, bàn tay run run làm rơi chiếc hộp xuống đất. Mắt cô như mờ đi, làn sương mỏng bao phủ đôi con ngươi hồng nhạt.
Cô cố gắng nhét tấm ảnh vào hộp rồi nhét ngay vào chỗ trống trên tường. Hai bên tường khép chặt lại, không một dấu vết, như một bức tường thông thường. Yeon ngồi xuống chiếc ghế bao lông cừu ngay đấy, ánh mắt toát ra sát khí.
Cô bình tĩnh lại." Hóa ra ba lại muốn cho con xem cái này, thì ra là thế, thì ra đây kà điều ba nói trước khi ra đi "_ Cô tự nhủ.
Ba, ba bảo con khi nào gặp mẹ mới được mở cái chỗ này ra, thì ra là thế.
Cô chỉnh lại tâm thần, bước ra phía cầu thang đi lên trên.
Nếu ba muốn, con sẽ làm giúp ba. Tâm nguyện cuối cùng của ba, đứa con gái này của ba sẽ thực hiện giúp ba. Bằng cách hoàn hảo nhất.
______________________________________________
Hôm ấy Yeon một mực nhất quyết đòi ra viện, ai mà ngăn cản liền làm mặt lạnh với mọi người, quay đi gắt gỏng không thèm ngăn cản. Mà tất nhiên tất cả đều lắc đầu chịu thua, giơ cờ trắng xin hàng.
***Lúc ngồi trong xe của Won***
- Mình đi chơi đi_ Yeon ngồi ngoài, cừa nhìn cảnh đường phố vừa nói.
- Chị muốn đi đâu?_ Won nhảy xổ ra nói.
- Lên Seoul đi_ Yeon nhẹ nói.
- Không thành vấn đề nếu em muốn_ Hyun vừa lái xe vừa nói_ Bảo anh đưa em đi khắp thế giới còn được, chẳng nhẽ từ Sejong lên Seoul lại không được chứ?
- Đi luôn đi_ Cô nói ra nhẹ nhàng mà có ba người trong xe nhìn cô như quái vật.
- Con...đầu con không phải...đụng trúng đâu đấy chứ?_ Bà Goo nghi ngờ.
- Ngoại thành Seoul có mộ của ba, ngày kia là ngày ba mất_ Yeon nói, giọng nhỏ, nhẹ nhàng, hơi thở nhè nhẹ nhưng cũng đủ làm mờ kính.
Trong xe im lặng. Im lặng đến đáng sợ.
- Mọi người ở khách sạn nhà con nhé?_ Hyun nói.
- Ok luôn, em đây không thành vấn đề_ Won nhanh nhảu chen ngang.
- Bác thì nào cũng được_ Bà Goo cười nhẹ.
Thế mà Yeon lại chẳng nói gì, chẳng biết là có nghe thấy hay không nữa.
Đúng lúc Won định hỏi lại thì đến nhà, Yeon xuống ngay tức khắc, mở cửa rồi vào nhà luôn.
- Chị ấy lại sao thế không biết?_ Won lắc đầu thở dài thườn thượt.
Yeon mở cửa phòng ra nhưng lần này cô đến chỗ giá sách, đẩy nhẹ tay một cái, bên trong là một cầu thang bằng gỗ đi xúng dưới. Yeon bật điện lên, đi xuống dưới. Phòng cô ở tầng hai mà vẫn có phòng mật vì chỗ làm cầu thang thì có xây một phần kín khá dày nên không ai để ý, cũng không ai biết. Ngoài ba cô ra. Còn căn phòng mật thì ở dưới lòng đất.
Căn phòng này tuy không quá to nhưng lại rất đẹp. Nội thất và đồ đạc toàn là kiểu dáng rất sang trọng, đồ dùng rất hiếm và đắt đỏ. Thẳng chỗ cầu thang đi xuống là một cái giá sách khổng lồ chứa toàn sách quý, phần bên trái là chỗ chứa các mẫu nước nguy hiểm và các loại đá không biết tên gọi hay cấu tạo đang được nghiên cứu dở. Ở ngay giữa là một cái bàn với phong cách Châu Âu, được làm từ gỗ xưa quý hiếm và nạm ngọc và dát bạc.
Yeon đi xuống, tiến lại gần chiếc bàn, kéo ngăn kéo thứ ba lấy ra một cái gần giống chiếc thẻ ngân hàng nhưng được điêu khắc tinh tế và lám bằng vàng. Cô cầm lên, đi lại về phía tường bên phải trống không chỉ treo vài bức galaxy rất đẹp trên cao. Như ước lượng một khoảng từ mặt đất lên, Yeon đưa tay chạm vào bức tường như để xác nhận. Tường lại mở ra như cánh cửa tách đôi, một vạch ghi chữ hàn 는 hiện lên. Cô đưa chiếc thẻ lại gần, quẹt qua một cái, nhận được xác nhận. Chỗ tường liền mở ra một khoảng trống nhỏ như một ngăn tủ vậy. Cô vươn tay ra lấy chiếc hộp nhỏ bằng sắt cũ đã rỉ ra. Yeon nhìn nó, kí ức đau đớn ngày hôm ấy lại tràn về, như xát muối vào tim cô.
Cô lấy chiếc chìa khóa đã cũ từ trong túi áo ra, mở chiếc hộp.
Gạch...
Chiếc hộp mở bung ra. Một xấp ảnh. Hình ba cô cùng đám người đó. Cô lật xem xét kĩ càng. Không ngờ...ba bức ảnh cuối có dính vài vết máu đã khô lâu, trông rất bẩn.
Nhìn vào bức ảng cuối cùng, cô tái cả mặt, bàn tay run run làm rơi chiếc hộp xuống đất. Mắt cô như mờ đi, làn sương mỏng bao phủ đôi con ngươi hồng nhạt.
Cô cố gắng nhét tấm ảnh vào hộp rồi nhét ngay vào chỗ trống trên tường. Hai bên tường khép chặt lại, không một dấu vết, như một bức tường thông thường. Yeon ngồi xuống chiếc ghế bao lông cừu ngay đấy, ánh mắt toát ra sát khí.
Cô bình tĩnh lại." Hóa ra ba lại muốn cho con xem cái này, thì ra là thế, thì ra đây kà điều ba nói trước khi ra đi "_ Cô tự nhủ.
Ba, ba bảo con khi nào gặp mẹ mới được mở cái chỗ này ra, thì ra là thế.
Cô chỉnh lại tâm thần, bước ra phía cầu thang đi lên trên.
Nếu ba muốn, con sẽ làm giúp ba. Tâm nguyện cuối cùng của ba, đứa con gái này của ba sẽ thực hiện giúp ba. Bằng cách hoàn hảo nhất.