Sau trận đấu tuyết hôm qua, ai nấy cũng mệt lừ cả người, đi ngủ đến tận 8h sáng hôm sau.
Hyun ngủ dậy sớm nhất, tuy là cậu chủ của Kang Guk nhưng không phải cậu được nuông chiều. Ba cậu không phải một người quá nuông chiều con cái nên cậu vẫn thường dậy sớm để ăn sáng cùng ba mẹ. Thấy căn nhà vẫn còn khá im ắng, nên cậu đoán là chưa ai dậy cả. Thế thì gọi Yeon dậy trước vậy, xong thì gọi Won, hôm qua thằng bé có vẻ mệt nhất.
Cậu chưa lần nào vào phòng con gái nên chỉ gõ cửa ngoài rồi gọi Yeon, nhưng không thấy có tiếng trả lời. Thế là cậu mở phòng cô ra.
Một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt xộc vào mũi cậu nhưng hình như có mùi gì đó hơi tanh.
Cánh cửa xám nhạt mở ra, nhìn thẳng là cái cửa sổ nhìn ra cái hồ nhỏ phía xa với cái mát lành trong trẻo của thảm cỏ xanh mượt. Cậu bước vào trong, nhìn thoáng qua vài thứ, rồi đến gần giừơng cô.
Một người con gái mặc bộ quần áo trắng mùa đông quay lưng về phía cậu. Mái tóc nhuộm màu hồng nhạt của cô buông xõa ra, nổi bật trên khoảng trắng của áo.
Cậu khẽ lay người cô nhưng không thấy phản ứng, khẽ ngồi xuống rồi lật nhẹ người cô quay về phía cậu.
Một màu đỏ tươi đập vào mắt cậu, nổi bật trên làn da khá trắng của cô. Máu từ mũi của cô chảy ra vẫn còn khá nóng, chứng tỏ là máu mới. Cậu đang định chạy ra ngoài lấy bông thì thấp thoáng thấy Won chạy vội vào, trên tay cậu nhóc còn cầm bông và vài viên thuốc giúp đông máu.
Chẳng lẽ...
Thằng nhóc nhanh chóng nhét bông vào mũi Yeon, lay người gọi cô.
Cô không tỉnh, cũng không có dấu hiệu sắp tỉnh.
- Chết tiệt..._ Thằng nhóc rủa thầm một tiếng_ Anh ra phía sân sau rồi lấy chiếc xe hộ em, con Lamborghini trắng ấy, chìa khóa này.
Rồi thằng nhóc chạy lại phía tủ lấy ít quần áo cho Yeon, còn cậu thì đi lấy xe.
Xong xuôi thì Won bế Yeon ra ngoài rồi khóa cửa lại. Hyun lái con xe ra trước nhà, thấy Won đang bế Yeon thì xuống xe mở cửa.
Hai thằng con trai gấp gáp đến bệnh viện. Mỗi người lại mang nỗi lo khác nhau nhưng chung quy thì hai nỗi lo đều liên quan đến một người - Kim Hee Yeon.
*** Bệnh viện Nam Goo - bệnh viện nhà Won***
Vừa thấy xe của Won, các bác sĩ và nhân viên đều chạy ra ngay lập tức. Won chưa bao giờ đến bệnh viện, chỉ có suốt ba năm nay, khi Ji Won đến bệnh viện là chị Yeon của cậu có bệnh. Mà người chị này như một phần sinh mệnh của cậu.
- Cậu chủ...
- Đưa chị tôi vào phòng bệnh nhanh lên, chị ấy chảy nhiều máu quá, nhanh lên_ Won như gắt lên với các bác sĩ.
- Vâng_ Bác sĩ vâng dạ đáp lại_ Chuẩn bị đi, đưa vào phòng cấp cứu.
Mọi người đưa ngay Yeon vào phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại là lúc Won ngã gục xuống.
Cậu nhóc đang lo sợ. Lo sợ người chị không qua nổi lần này. Đã ba lần cậu cũng từng ngồi gục trước cửa phòng bệnh chờ khi đèn tắt. Mỗi giây phút như ám ảnh cậu đến trong mơ cũng mơ thấy.
Cậu nợ chị ấy thứ mà không phải cậu có thể trả được. Lần đầu tiên gặp chị ấy và biết về cái sự thật ấy, chưa bao giờ cậu lại hận vì sao mình lại sinh ra như vậy. Cậu là thằng nhóc độc ác nhất, thằng nhóc cướp đi hạnh phúc của chị ấy, trong 13 năm cuộc đời cho đến giờ, đến lúc cậu lại ngồi trước phòng bệnh, lần thứ tư.
- Thân phận của nhóc, không tầm thường, phải không?_ Hyun mở miệng, đôi mắt nhắm nghiền, người dựa vào tường mệt mỏi, mái tóc nâu bồng bềnh cụp xuống, bộ quần áo bằng vải jeans hơi xốc xếch và dính chút máu.
- Anh cũng đâu tầm thường, cậu chủ của Kang Guk?_ Thắng nhóc cười nhạt một tiếng. Cái tên Kang In Hyun đã không xa lạ với cậu từ lâu rồi.
Cả hai lại chìm trong im lặng, đến khi đèn phẫu thuật tắt, Won bật dậy ngay lập tức.
Bác sĩ vừa bước ra ngoài, thằng nhóc đã hỏi ngay tức khắc, nhưng vị bác sĩ chỉ nói một câu:
- Cậu chủ, có một vài vấn đề phát sinh, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện về việc này.
Won chỉ im lặng, nó thẫn thờ ngồi xuống ghế, rồi mở miệng:
- Thế nào?
- Cô Yeon cần phẫu thuật, bệnh đã sắp chuyển sang giai đoạn 3 rồi_ Vị bác sĩ nói
- Khả năng bao nhiêu?
- Theo dự đoán thì chỉ khoảng 30 - 40% thôi, khá thấp.
- Bao giờ có thể phẫu thuật?
- Sớm nhất là thứ 3 tuần sau.
- Tôi sẽ suy nghĩ. Khi có quyết định, tôi sẽ gọi_ Ji Won mệt mỏi nói. Cậu rất sợ, tâm trí cậu giờ đây đang rối tung lên.
- Sao thế?_ Hyun hỏi. Tuy chỉ mới quen Yeon nhưng tính cách cô nhóc rất thân thiện, cũng rất đặc biệt, người này là người thứ hai khiến cậu cảm thấy lo lắng mà chính cậu cũng không biết.
- Bệnh_ Giọng thằng nhóc nghẹn lại nơi cổ họng, run rẩy đáp lại_ Máu trắng...và máu khó đông.
Hyun ngủ dậy sớm nhất, tuy là cậu chủ của Kang Guk nhưng không phải cậu được nuông chiều. Ba cậu không phải một người quá nuông chiều con cái nên cậu vẫn thường dậy sớm để ăn sáng cùng ba mẹ. Thấy căn nhà vẫn còn khá im ắng, nên cậu đoán là chưa ai dậy cả. Thế thì gọi Yeon dậy trước vậy, xong thì gọi Won, hôm qua thằng bé có vẻ mệt nhất.
Cậu chưa lần nào vào phòng con gái nên chỉ gõ cửa ngoài rồi gọi Yeon, nhưng không thấy có tiếng trả lời. Thế là cậu mở phòng cô ra.
Một mùi hương hoa hồng nhàn nhạt xộc vào mũi cậu nhưng hình như có mùi gì đó hơi tanh.
Cánh cửa xám nhạt mở ra, nhìn thẳng là cái cửa sổ nhìn ra cái hồ nhỏ phía xa với cái mát lành trong trẻo của thảm cỏ xanh mượt. Cậu bước vào trong, nhìn thoáng qua vài thứ, rồi đến gần giừơng cô.
Một người con gái mặc bộ quần áo trắng mùa đông quay lưng về phía cậu. Mái tóc nhuộm màu hồng nhạt của cô buông xõa ra, nổi bật trên khoảng trắng của áo.
Cậu khẽ lay người cô nhưng không thấy phản ứng, khẽ ngồi xuống rồi lật nhẹ người cô quay về phía cậu.
Một màu đỏ tươi đập vào mắt cậu, nổi bật trên làn da khá trắng của cô. Máu từ mũi của cô chảy ra vẫn còn khá nóng, chứng tỏ là máu mới. Cậu đang định chạy ra ngoài lấy bông thì thấp thoáng thấy Won chạy vội vào, trên tay cậu nhóc còn cầm bông và vài viên thuốc giúp đông máu.
Chẳng lẽ...
Thằng nhóc nhanh chóng nhét bông vào mũi Yeon, lay người gọi cô.
Cô không tỉnh, cũng không có dấu hiệu sắp tỉnh.
- Chết tiệt..._ Thằng nhóc rủa thầm một tiếng_ Anh ra phía sân sau rồi lấy chiếc xe hộ em, con Lamborghini trắng ấy, chìa khóa này.
Rồi thằng nhóc chạy lại phía tủ lấy ít quần áo cho Yeon, còn cậu thì đi lấy xe.
Xong xuôi thì Won bế Yeon ra ngoài rồi khóa cửa lại. Hyun lái con xe ra trước nhà, thấy Won đang bế Yeon thì xuống xe mở cửa.
Hai thằng con trai gấp gáp đến bệnh viện. Mỗi người lại mang nỗi lo khác nhau nhưng chung quy thì hai nỗi lo đều liên quan đến một người - Kim Hee Yeon.
*** Bệnh viện Nam Goo - bệnh viện nhà Won***
Vừa thấy xe của Won, các bác sĩ và nhân viên đều chạy ra ngay lập tức. Won chưa bao giờ đến bệnh viện, chỉ có suốt ba năm nay, khi Ji Won đến bệnh viện là chị Yeon của cậu có bệnh. Mà người chị này như một phần sinh mệnh của cậu.
- Cậu chủ...
- Đưa chị tôi vào phòng bệnh nhanh lên, chị ấy chảy nhiều máu quá, nhanh lên_ Won như gắt lên với các bác sĩ.
- Vâng_ Bác sĩ vâng dạ đáp lại_ Chuẩn bị đi, đưa vào phòng cấp cứu.
Mọi người đưa ngay Yeon vào phòng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại là lúc Won ngã gục xuống.
Cậu nhóc đang lo sợ. Lo sợ người chị không qua nổi lần này. Đã ba lần cậu cũng từng ngồi gục trước cửa phòng bệnh chờ khi đèn tắt. Mỗi giây phút như ám ảnh cậu đến trong mơ cũng mơ thấy.
Cậu nợ chị ấy thứ mà không phải cậu có thể trả được. Lần đầu tiên gặp chị ấy và biết về cái sự thật ấy, chưa bao giờ cậu lại hận vì sao mình lại sinh ra như vậy. Cậu là thằng nhóc độc ác nhất, thằng nhóc cướp đi hạnh phúc của chị ấy, trong 13 năm cuộc đời cho đến giờ, đến lúc cậu lại ngồi trước phòng bệnh, lần thứ tư.
- Thân phận của nhóc, không tầm thường, phải không?_ Hyun mở miệng, đôi mắt nhắm nghiền, người dựa vào tường mệt mỏi, mái tóc nâu bồng bềnh cụp xuống, bộ quần áo bằng vải jeans hơi xốc xếch và dính chút máu.
- Anh cũng đâu tầm thường, cậu chủ của Kang Guk?_ Thắng nhóc cười nhạt một tiếng. Cái tên Kang In Hyun đã không xa lạ với cậu từ lâu rồi.
Cả hai lại chìm trong im lặng, đến khi đèn phẫu thuật tắt, Won bật dậy ngay lập tức.
Bác sĩ vừa bước ra ngoài, thằng nhóc đã hỏi ngay tức khắc, nhưng vị bác sĩ chỉ nói một câu:
- Cậu chủ, có một vài vấn đề phát sinh, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện về việc này.
Won chỉ im lặng, nó thẫn thờ ngồi xuống ghế, rồi mở miệng:
- Thế nào?
- Cô Yeon cần phẫu thuật, bệnh đã sắp chuyển sang giai đoạn 3 rồi_ Vị bác sĩ nói
- Khả năng bao nhiêu?
- Theo dự đoán thì chỉ khoảng 30 - 40% thôi, khá thấp.
- Bao giờ có thể phẫu thuật?
- Sớm nhất là thứ 3 tuần sau.
- Tôi sẽ suy nghĩ. Khi có quyết định, tôi sẽ gọi_ Ji Won mệt mỏi nói. Cậu rất sợ, tâm trí cậu giờ đây đang rối tung lên.
- Sao thế?_ Hyun hỏi. Tuy chỉ mới quen Yeon nhưng tính cách cô nhóc rất thân thiện, cũng rất đặc biệt, người này là người thứ hai khiến cậu cảm thấy lo lắng mà chính cậu cũng không biết.
- Bệnh_ Giọng thằng nhóc nghẹn lại nơi cổ họng, run rẩy đáp lại_ Máu trắng...và máu khó đông.