Ngày tháng dần trôi qua, thoáng chốc đã được một tháng kể từ khi Tiêu Đình gặp Tuệ Đường.
Đó cũng là lúc ông nội Tuệ Đường biết bản thân không ổn có lẽ sắp không cầm cự được nữa rồi.
Ông yêu cầu gặp riêng Tiêu Đình hỏi chuyện. Đây là lần đầu tiên ông hỏi về thân thế của Tiêu Đình. Lúc biết được Tiêu Đình là con trai của vợ chồng Tiêu Phong, thái độ của ông bỗng trở nên lạ lùng đến khó hiểu.
Duyên phận, đó chính là duyên phận. Mối lương duyên gắn kết con người lại với nhau
Ông chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Tiêu Đình là con trai Tiêu Phong mặc dù lần đầu tiên trông thấy, ông cứ có cảm giác gương mặt lẫn thần thái hai người này rất giống nhau, còn cùng mang họ ” Tiêu ”
Có lẽ mọi chuyện là do trời định, nếu không vì sao ngay lúc ông cần nhất, Tiêu Đình lại xuất hiện.
Rất nhiều chuyện ông muốn nói rõ ràng nhưng nếu đã như vậy, ông cần gì phải nhiều lời, dù sao hiện giờ chúng cũng là trẻ con, tương lai không biết trước được, thời điểm này nói ra mọi chuyện không thích hợp.
Vì thế, ông chỉ hỏi Tiêu Đình một câu: ” Tiêu Đình, cháu có dám lấy tính mạng ra đảm bảo sẽ che chở Tuệ Đường nếu như chẳng may ông gặp chuyện hay không?”
Trong lòng Tiêu Đình có dự cảm không lành, nhưng không nói ra, chỉ từ tốn đáp: ” Cháu đảm bảo, ông, hãy tin tưởng cháu, cuộc đời này cháu đã nhận định Tuệ Đường là một phần máu thịt của cháu, sẽ không để nhóc chịu thương tổn ”
Ông nói: ” Ta tin cháu ”
Một đứa trẻ chín tuổi có thể nói ra những lời này thật không đơn giản.
Sau ngày hôm ấy, mọi chuyện vẫn như bình thường. Tiêu Đình vẫn ít nói trầm tĩnh còn Tuệ Đường thì ríu rít như chim non bên Tiêu Đình, vô ưu vô lo. Duy chỉ có ông nội Tuệ Đường càng ngày càng tiền tụy, Tiêu Đình sớm đã nhận ra, chỉ có Tuệ Đường ngốc chưa hiểu gì.
Tối hôm đó, căn nhà gỗ ấy chìm trong biển lửa. Sau khi Tiêu Đình dắt Tuệ Đường trở về tất cả đã hóa tro tàn.
Tuệ Đường nhìn thấy cảnh này, quay sang hỏi Tiêu Đình: ” Anh tai tròn nhà cháy rồi, vậy ông Đường đâu rồi? Đi đâu rồi?”
Tiêu Đình không biết trả lời ra sao, khẽ nắm chặt tay cô bé, nói:” Đường Đường, cùng anh về nhà anh đi, rồi anh sẽ kể cho em nghe ông em đang ở đâu ”
Tuệ Đường mới bảy tuổi, hiểu biết không nhiều, lại thêm bản tính ngây ngô cho nên không hề nghi ngờ lời nói của Tiêu Đình, theo anh về biệt thự Tiêu gia. Cô cũng không khóc lóc hay đau khổ, chỉ thỉnh thoảng lại nhớ ông, rất nhớ ông, nhưng Tiêu Đình nói ông đi có việc phải vài năm mới về, cô lại tiếp tục đợi ông.
Với tính cách của Tuệ Đường, cô đương nhiên rất được lòng ông bà Tiêu. Nhưng bà Tố Uyên không biết đã nói gì với Tuệ Đường, từ đó trở đi cách xưng hô với Tiêu Đình cũng thay đổi. Cô không còn gọi anh là ” anh tai tròn ” nữa luôn gọi ” cậu chủ “, phân biệt rõ ràng thân phận.
Không cần nói cũng biết chủ ý này do cha mẹ bày ra, Tiêu Đình lập tức chạy đi hỏi cha mẹ lý do. Và cuối cùng, khi đi ra khỏi phòng họ Tiêu Đình vẻ mặt không còn sầu muộn như lúc vừa rồi, ngược lại khá vui vẻ chỉ có điều vẫn thoáng chút bất mãn.
Anh thừa nhận không thích Tuệ Đường gọi anh là ” tai tròn “, tuy rằng biệt danh này rất đáng yêu nhưng… anh vẫn muốn cô gọi tên thật của mình.
Mỗi lần Tuệ Đường gọi anh là “cậu chủ”, anh thật muốn hét lên rằng: ” Cậu chủ con khỉ, không chủ tớ gì hết, em mau gọi tên anh đi, Tuệ Đường anh rất muốn nghe ”
Nhưng nghĩ đến những điều bố mẹ đã nhắc nhở, Tiêu Đình cho dù muốn đến đâu cũng phải cố gắng kìm nén.
Mà sự kìm nén cam chịu này kéo dài đến năm Tiêu Đình mười tám tuổi.
Từ khi vào sống trong Tiêu gia, Tuệ Đường chính thức trở thành một cô hầu vâng lời, chăm chỉ.
Thực ra công việc của cô khi đó chẳng có gì, ngoài đi học, ăn ngủ, vui chơi ra thì chỉ có vài việc vặt như mang đồ ăn lên phòng cậu chủ khi mà cậu không muốn ăn đến đấm lưng, bóp vai cho cậu chủ, dọn giường sau khi cậu chủ ngủ dậy …
Việc đưa đồ ăn chỉ có mình Tuệ Đường được mọi người tin tưởng, chỉ cần là cô mang lên thì cậu cũng sẽ chịu ăn cộng thêm cái miệng ngọt này nữa, đảm bảo đánh gục Tiêu Đình.
Đấm lưng, bóp vai, dọn giường cũng đều giao cho Tuệ Đường bởi ngoài cô ra làm gì có ai dám bước vào phòng cậu, chạm tay vào đồ vật trong phòng chứ đừng nói đến chạm vào người.
Tuệ Đường sớm đã làm quen với cuộc sống như vậy, cô vốn tính đơn giản, chỉ cần thoải mái là được, bây giờ không những cô được sống cùng nhà với Tiêu Đình, tuy giờ phải gọi ” cậu chủ ” nhưng còn bé cô vẫn chưa ý thức được ranh giới thân phận qua cách xưng hô ấy.
Cậu chủ hay anh tai nhỏ đều tốt, dẫu sao vẫn là một người, có thể chơi cùng anh là được
Tiêu Đình đã khi nào xem cô là người hầu! Nhưng mà thỉnh thoảng anh lại cảm thấy đặc quyền của thiếu gia cũng không tệ, chỉ cần nói một câu, Tuệ Đường liền nghe theo mà không thắc mắc, Tiêu Đình thích!
Ba năm sau
Tiêu Đình khi ấy mười hai tuổi, Tuệ Đường vừa tròn mười một.
Trong ngôi nhà Tiêu gia, trừ ông bà Tiêu thỉnh thoảng trở về, Tiêu Đình, Tuệ Đường cũng chỉ còn quản gia và người làmHôm ấy, một người bạn tên Trịnh Vinh của Tiêu Đình đến nhà chơi, đến vườn hoa sau nhà, liền trông thấy Tuệ Đường đang cắt hoa hồng.
Ánh mắt Trịnh Vinh sáng lên, tiến tới bắt chuyện: ” Em là ai thế? Anh chưa từng trông thấy em ”
Tuệ Đường ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mắt, tuy vóc dáng cao gầy nhưng nhìn gương mặt có thể thấy tuổi không lớn hơn cô là bao, Tuệ Đường đoán là bạn cậu chủ.
Nhưng đã là bạn cậu sao không đi tìm cậu lại đứng ở chỗ này, Tuệ Đường suy nghĩ, rất có khả năng là… bị lạc đường.
Vì vậy, tinh thần giúp đỡ của cô nhóc một lần nữa trỗi dậy:
– ” Anh tìm cậu chủ sao? Cậu ấy đang trong thư phòng. ”
Trịnh Vinh:” Cậu chủ? Ai là cậu chủ cơ, thằng mặt lạnh Tiêu Đình á? ”
Tuệ Đường: ” Cậu chủ không phải mặt lạnh, mặt cậu vừa đẹp vừa ấm!”
Trịnh Vinh “…”
Em gái này, nhìn qua thật đáng yêu nhưng mà có vẻ hơi ngốc, làm người hầu cho tên mặt lạnh kia chẳng phải sẽ thiệt thòi sao?
Trịnh Vinh hỏi:” Tiêu Đình có bắt nạt em không?”
Tuệ Đường nghe thế thì ngạc nhiên. Cậu tốt lắm nha chưa từng bắt nạt cô đâu!
Đang định lên tiếng phủ nhận, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần, sau đó, chỉ thấy Tiêu Đình đưa tay kéo Tuệ Đường đứng sau lưng mình rồi quay sang hỏi Trịnh Vinh:
-” Cậu đến rồi sao không vào trong lại đứng ngoài này nói chuyện không đâu với cô ấy ”
Trịnh Vinh:” Cái thằng này giấu người cũng kĩ quá nhỉ? Đến thằng bạn thân như tôi mà cậu cũng không nói.Sao nào? Giới thiệu đi? Cô người hầu dễ thương này cậu kiếm đâu ra vậy? ”
Tiêu Đình giọng lạnh nhạt: ” Từ lúc nào cậu trở nên nhiều chuyện đến thế?”
Không đợi câu trả lời, Tiêu Đình đã quay lại nói với Tuệ Đường:” Em đem hoa vào nhà đi ”
Đợi Tuệ Đường đi khuất, thấy Tiêu Đình vẫn im lặng, Trịnh Vinh giọng bỗng nghiêm túc trở lại: ” Thật không ngờ mặt lạnh nghìn năm như cậu mà cũng có thái độ đó. Nhóc tên Tuệ Đường đúng không? ”
-” Làm sao cậu biết? Cậu hỏi Tuệ Đường sao?”
Trịnh Vinh lắc đầu:” Có lần cậu nhờ tôi cầm hộ áo khoác, cậu còn nhớ không, tôi vô tình nhìn thấy… thứ đó trong túi áo cậu cho nên tôi mới đoán, không ngờ là thật ”
” Thứ đó ” trong lời Trịnh Vinh nói chính là một miếng bạch ngọc hình cánh bướm vô cùng tinh xảo, hai nửa ghép vào nhau tạo thành một con bươm bướm. Trên mỗi nửa ngoài khắc họa những đường vân xinh đẹp thì còn khắc chữ, một nửa là ” Tiêu Đình “, cánh bướm còn lại khắc chữ là ” Tuệ Đường ”
Miếng ngọc, cánh bướm, uyên ương hồ điệp!
Trịnh Vinh không thể ngờ đến cả trò này mà Tiêu Đình cũng nghĩ ra, thì là Tiêu Đình cũng có một mặt đầy nhiệt huyết khác xa với bộ mặt sắt bình thường anh vẫn biết.
Khi đó, Trịnh Vinh cực kì tò mò về nhân vật trong truyền thuyết ” Tuệ Đường ” ấy.Phải biết rằng, Tiêu Đình xưa nay luôn được rất nhiều cô gái theo đuổi, không nói đến gia thế, từ ngoại hình, khí chất cùng thành tích của Tiêu Đình đều nổi trội, làm sao không khiến đám con gái ái mộ.
Nhưng trước giờ chưa bao giờ thấy Tiêu Đình để mắt đến họ chứ đừng nói đến động lòng. Còn nhỏ đã gây họa đào hoa thế này, không biết lớn lên còn đào hoa, hấp dẫn đến mức nào.
Trịnh Vinh tò mò đến đâu cũng không dại gì mà chạy đi hỏi Tiêu Đình bởi với tính cách của Tiêu Đình hoàn toàn không thể cạy miệng nửa chữ, có khi còn giấu người kĩ hơn.
Nhưng hôm nay gặp mặt rồi, Trịnh Vinh có phần vừa thích thú vừa không thể tin nổi. Anh không ngờ khẩu vị của Tiêu Đình lại nặng như vậy, yêu một loli bé bỏng đáng yêu đã thế lại còn đem người ta về làm hầu gái, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh, ngoan ngoãn vâng lời thật tốt.
Tên Tiêu Đình cũng biết hưởng thụ quá đi. Không thể được, anh cũng là thiếu gia, anh cũng muốn có một người hầu nhỏ xinh như vậy, tuyệt đối không thua kém tên mặt băng đó.
Trịnh Vinh thấy Tiêu Đình vẫn im lặng nãy giờ, một chữ như vàng, lại mở miệng nói:– ” Đằng nào tôi cũng biết hết rồi. Cậu còn không mau khai thật?”
-” Biết hết rồi thì còn khai làm gì ”
-“…”
-” Với lại cậu mà dám hé răng về chuyện liên quan đến Tuệ Đường tôi cắt lưỡi cậu ”
-“…”
Thiếu gia Tiêu gia không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng sẽ khiến người nghe cứng họng. Khả năng này có thể sánh ngang với Tuệ Đường, đúng là trời sinh một đôi.
Ngày tháng dần trôi qua, thoáng chốc đã được một tháng kể từ khi Tiêu Đình gặp Tuệ Đường.
Đó cũng là lúc ông nội Tuệ Đường biết bản thân không ổn có lẽ sắp không cầm cự được nữa rồi.
Ông yêu cầu gặp riêng Tiêu Đình hỏi chuyện. Đây là lần đầu tiên ông hỏi về thân thế của Tiêu Đình. Lúc biết được Tiêu Đình là con trai của vợ chồng Tiêu Phong, thái độ của ông bỗng trở nên lạ lùng đến khó hiểu.
Duyên phận, đó chính là duyên phận. Mối lương duyên gắn kết con người lại với nhau
Ông chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Tiêu Đình là con trai Tiêu Phong mặc dù lần đầu tiên trông thấy, ông cứ có cảm giác gương mặt lẫn thần thái hai người này rất giống nhau, còn cùng mang họ ” Tiêu ”
Có lẽ mọi chuyện là do trời định, nếu không vì sao ngay lúc ông cần nhất, Tiêu Đình lại xuất hiện.
Rất nhiều chuyện ông muốn nói rõ ràng nhưng nếu đã như vậy, ông cần gì phải nhiều lời, dù sao hiện giờ chúng cũng là trẻ con, tương lai không biết trước được, thời điểm này nói ra mọi chuyện không thích hợp.
Vì thế, ông chỉ hỏi Tiêu Đình một câu: ” Tiêu Đình, cháu có dám lấy tính mạng ra đảm bảo sẽ che chở Tuệ Đường nếu như chẳng may ông gặp chuyện hay không?”
Trong lòng Tiêu Đình có dự cảm không lành, nhưng không nói ra, chỉ từ tốn đáp: ” Cháu đảm bảo, ông, hãy tin tưởng cháu, cuộc đời này cháu đã nhận định Tuệ Đường là một phần máu thịt của cháu, sẽ không để nhóc chịu thương tổn ”
Ông nói: ” Ta tin cháu ”
Một đứa trẻ chín tuổi có thể nói ra những lời này thật không đơn giản.
Sau ngày hôm ấy, mọi chuyện vẫn như bình thường. Tiêu Đình vẫn ít nói trầm tĩnh còn Tuệ Đường thì ríu rít như chim non bên Tiêu Đình, vô ưu vô lo. Duy chỉ có ông nội Tuệ Đường càng ngày càng tiền tụy, Tiêu Đình sớm đã nhận ra, chỉ có Tuệ Đường ngốc chưa hiểu gì.
Tối hôm đó, căn nhà gỗ ấy chìm trong biển lửa. Sau khi Tiêu Đình dắt Tuệ Đường trở về tất cả đã hóa tro tàn.
Tuệ Đường nhìn thấy cảnh này, quay sang hỏi Tiêu Đình: ” Anh tai tròn nhà cháy rồi, vậy ông Đường đâu rồi? Đi đâu rồi?”
Tiêu Đình không biết trả lời ra sao, khẽ nắm chặt tay cô bé, nói:” Đường Đường, cùng anh về nhà anh đi, rồi anh sẽ kể cho em nghe ông em đang ở đâu ”
Tuệ Đường mới bảy tuổi, hiểu biết không nhiều, lại thêm bản tính ngây ngô cho nên không hề nghi ngờ lời nói của Tiêu Đình, theo anh về biệt thự Tiêu gia. Cô cũng không khóc lóc hay đau khổ, chỉ thỉnh thoảng lại nhớ ông, rất nhớ ông, nhưng Tiêu Đình nói ông đi có việc phải vài năm mới về, cô lại tiếp tục đợi ông.
Với tính cách của Tuệ Đường, cô đương nhiên rất được lòng ông bà Tiêu. Nhưng bà Tố Uyên không biết đã nói gì với Tuệ Đường, từ đó trở đi cách xưng hô với Tiêu Đình cũng thay đổi. Cô không còn gọi anh là ” anh tai tròn ” nữa luôn gọi ” cậu chủ “, phân biệt rõ ràng thân phận.
Không cần nói cũng biết chủ ý này do cha mẹ bày ra, Tiêu Đình lập tức chạy đi hỏi cha mẹ lý do. Và cuối cùng, khi đi ra khỏi phòng họ Tiêu Đình vẻ mặt không còn sầu muộn như lúc vừa rồi, ngược lại khá vui vẻ chỉ có điều vẫn thoáng chút bất mãn.
Anh thừa nhận không thích Tuệ Đường gọi anh là ” tai tròn “, tuy rằng biệt danh này rất đáng yêu nhưng… anh vẫn muốn cô gọi tên thật của mình.
Mỗi lần Tuệ Đường gọi anh là “cậu chủ”, anh thật muốn hét lên rằng: ” Cậu chủ con khỉ, không chủ tớ gì hết, em mau gọi tên anh đi, Tuệ Đường anh rất muốn nghe ”
Nhưng nghĩ đến những điều bố mẹ đã nhắc nhở, Tiêu Đình cho dù muốn đến đâu cũng phải cố gắng kìm nén.
Mà sự kìm nén cam chịu này kéo dài đến năm Tiêu Đình mười tám tuổi.
Từ khi vào sống trong Tiêu gia, Tuệ Đường chính thức trở thành một cô hầu vâng lời, chăm chỉ.
Thực ra công việc của cô khi đó chẳng có gì, ngoài đi học, ăn ngủ, vui chơi ra thì chỉ có vài việc vặt như mang đồ ăn lên phòng cậu chủ khi mà cậu không muốn ăn đến đấm lưng, bóp vai cho cậu chủ, dọn giường sau khi cậu chủ ngủ dậy …
Việc đưa đồ ăn chỉ có mình Tuệ Đường được mọi người tin tưởng, chỉ cần là cô mang lên thì cậu cũng sẽ chịu ăn cộng thêm cái miệng ngọt này nữa, đảm bảo đánh gục Tiêu Đình.
Đấm lưng, bóp vai, dọn giường cũng đều giao cho Tuệ Đường bởi ngoài cô ra làm gì có ai dám bước vào phòng cậu, chạm tay vào đồ vật trong phòng chứ đừng nói đến chạm vào người.
Tuệ Đường sớm đã làm quen với cuộc sống như vậy, cô vốn tính đơn giản, chỉ cần thoải mái là được, bây giờ không những cô được sống cùng nhà với Tiêu Đình, tuy giờ phải gọi ” cậu chủ ” nhưng còn bé cô vẫn chưa ý thức được ranh giới thân phận qua cách xưng hô ấy.
Cậu chủ hay anh tai nhỏ đều tốt, dẫu sao vẫn là một người, có thể chơi cùng anh là được
Tiêu Đình đã khi nào xem cô là người hầu! Nhưng mà thỉnh thoảng anh lại cảm thấy đặc quyền của thiếu gia cũng không tệ, chỉ cần nói một câu, Tuệ Đường liền nghe theo mà không thắc mắc, Tiêu Đình thích!
Ba năm sau
Tiêu Đình khi ấy mười hai tuổi, Tuệ Đường vừa tròn mười một.
Trong ngôi nhà Tiêu gia, trừ ông bà Tiêu thỉnh thoảng trở về, Tiêu Đình, Tuệ Đường cũng chỉ còn quản gia và người làmHôm ấy, một người bạn tên Trịnh Vinh của Tiêu Đình đến nhà chơi, đến vườn hoa sau nhà, liền trông thấy Tuệ Đường đang cắt hoa hồng.
Ánh mắt Trịnh Vinh sáng lên, tiến tới bắt chuyện: ” Em là ai thế? Anh chưa từng trông thấy em ”
Tuệ Đường ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mắt, tuy vóc dáng cao gầy nhưng nhìn gương mặt có thể thấy tuổi không lớn hơn cô là bao, Tuệ Đường đoán là bạn cậu chủ.
Nhưng đã là bạn cậu sao không đi tìm cậu lại đứng ở chỗ này, Tuệ Đường suy nghĩ, rất có khả năng là… bị lạc đường.
Vì vậy, tinh thần giúp đỡ của cô nhóc một lần nữa trỗi dậy:
– ” Anh tìm cậu chủ sao? Cậu ấy đang trong thư phòng. ”
Trịnh Vinh:” Cậu chủ? Ai là cậu chủ cơ, thằng mặt lạnh Tiêu Đình á? ”
Tuệ Đường: ” Cậu chủ không phải mặt lạnh, mặt cậu vừa đẹp vừa ấm!”
Trịnh Vinh “…”
Em gái này, nhìn qua thật đáng yêu nhưng mà có vẻ hơi ngốc, làm người hầu cho tên mặt lạnh kia chẳng phải sẽ thiệt thòi sao?
Trịnh Vinh hỏi:” Tiêu Đình có bắt nạt em không?”
Tuệ Đường nghe thế thì ngạc nhiên. Cậu tốt lắm nha chưa từng bắt nạt cô đâu!
Đang định lên tiếng phủ nhận, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần, sau đó, chỉ thấy Tiêu Đình đưa tay kéo Tuệ Đường đứng sau lưng mình rồi quay sang hỏi Trịnh Vinh:
-” Cậu đến rồi sao không vào trong lại đứng ngoài này nói chuyện không đâu với cô ấy ”
Trịnh Vinh:” Cái thằng này giấu người cũng kĩ quá nhỉ? Đến thằng bạn thân như tôi mà cậu cũng không nói.Sao nào? Giới thiệu đi? Cô người hầu dễ thương này cậu kiếm đâu ra vậy? ”
Tiêu Đình giọng lạnh nhạt: ” Từ lúc nào cậu trở nên nhiều chuyện đến thế?”
Không đợi câu trả lời, Tiêu Đình đã quay lại nói với Tuệ Đường:” Em đem hoa vào nhà đi ”
Đợi Tuệ Đường đi khuất, thấy Tiêu Đình vẫn im lặng, Trịnh Vinh giọng bỗng nghiêm túc trở lại: ” Thật không ngờ mặt lạnh nghìn năm như cậu mà cũng có thái độ đó. Nhóc tên Tuệ Đường đúng không? ”
-” Làm sao cậu biết? Cậu hỏi Tuệ Đường sao?”
Trịnh Vinh lắc đầu:” Có lần cậu nhờ tôi cầm hộ áo khoác, cậu còn nhớ không, tôi vô tình nhìn thấy… thứ đó trong túi áo cậu cho nên tôi mới đoán, không ngờ là thật ”
” Thứ đó ” trong lời Trịnh Vinh nói chính là một miếng bạch ngọc hình cánh bướm vô cùng tinh xảo, hai nửa ghép vào nhau tạo thành một con bươm bướm. Trên mỗi nửa ngoài khắc họa những đường vân xinh đẹp thì còn khắc chữ, một nửa là ” Tiêu Đình “, cánh bướm còn lại khắc chữ là ” Tuệ Đường ”
Miếng ngọc, cánh bướm, uyên ương hồ điệp!
Trịnh Vinh không thể ngờ đến cả trò này mà Tiêu Đình cũng nghĩ ra, thì là Tiêu Đình cũng có một mặt đầy nhiệt huyết khác xa với bộ mặt sắt bình thường anh vẫn biết.
Khi đó, Trịnh Vinh cực kì tò mò về nhân vật trong truyền thuyết ” Tuệ Đường ” ấy.Phải biết rằng, Tiêu Đình xưa nay luôn được rất nhiều cô gái theo đuổi, không nói đến gia thế, từ ngoại hình, khí chất cùng thành tích của Tiêu Đình đều nổi trội, làm sao không khiến đám con gái ái mộ.
Nhưng trước giờ chưa bao giờ thấy Tiêu Đình để mắt đến họ chứ đừng nói đến động lòng. Còn nhỏ đã gây họa đào hoa thế này, không biết lớn lên còn đào hoa, hấp dẫn đến mức nào.
Trịnh Vinh tò mò đến đâu cũng không dại gì mà chạy đi hỏi Tiêu Đình bởi với tính cách của Tiêu Đình hoàn toàn không thể cạy miệng nửa chữ, có khi còn giấu người kĩ hơn.
Nhưng hôm nay gặp mặt rồi, Trịnh Vinh có phần vừa thích thú vừa không thể tin nổi. Anh không ngờ khẩu vị của Tiêu Đình lại nặng như vậy, yêu một loli bé bỏng đáng yêu đã thế lại còn đem người ta về làm hầu gái, ngày nào cũng có thể ở bên cạnh, ngoan ngoãn vâng lời thật tốt.
Tên Tiêu Đình cũng biết hưởng thụ quá đi. Không thể được, anh cũng là thiếu gia, anh cũng muốn có một người hầu nhỏ xinh như vậy, tuyệt đối không thua kém tên mặt băng đó.
Trịnh Vinh thấy Tiêu Đình vẫn im lặng nãy giờ, một chữ như vàng, lại mở miệng nói:– ” Đằng nào tôi cũng biết hết rồi. Cậu còn không mau khai thật?”
-” Biết hết rồi thì còn khai làm gì ”
-“…”
-” Với lại cậu mà dám hé răng về chuyện liên quan đến Tuệ Đường tôi cắt lưỡi cậu ”
-“…”
Thiếu gia Tiêu gia không mở miệng thì thôi, một khi đã mở miệng sẽ khiến người nghe cứng họng. Khả năng này có thể sánh ngang với Tuệ Đường, đúng là trời sinh một đôi.