Thiếu gia tính khí thất thường, Đường Đường vốn không còn lạ gì, nhưng hình như không ai phát hiện ra, trong mắt người ngoài Tiêu Đình luôn là người nghiêm túc, xuất sắc, nội tâm trầm ổn kiên định, giống y tác phong người cha Tiêu Phong.
Tuệ Đường hiểu rõ cái trong ngoài bất nhất ấy, chỉ là cô cho rằng điều đó không xấu, một mặt còn cảm thấy tự hào vì mình biết được con người chân thật của Tiêu Đình.
Nhưng gần đây thái độ cư xử của cậu khác trước đây rất nhiều, từ việc bắt cô thay đổi xưng hô, phải gọi ” anh ” đến việc thích kéo cô vào góc, ừm, làm cái hành động thay lời cảm ơn kia, mà nhiều lúc còn muốn cô chủ động, xấu hổ chết người. Nhưng cậu giống như có ma lực vậy, luôn làm cô không chống cự được, sa vào vòng xoáy quấn quýt không thể thoát ra.
Cô đơn thuần, ngây ngô nhưng không có nghĩa trái tim cô cũng vậy, không biết từ lúc nào, từ bao giờ, hình ảnh của cậu bỗng luôn xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhớ người con trai dịu dàng, luôn che chở ở bên cô từ thuở ấu thơ.
Gần đây cô luôn tìm cách gạt bỏ những suy nghĩ không đáng có, cô là cô hầu, khoảng cách thân phận ngay từ đầu dã được đặt ra, sánh đôi cùng cậu chỉ là nguyện ước xa vời, cô chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng mà Đường ngốc không hề nghĩ ra, từ nhỏ ông bà chủ đã có cảm tình đặc biệt với cô, từ lúc nhận nuôi cô đã xem cô là con dâu nuôi từ bé. Chỉ là họ e ngại nếu xác định thân phận nữ chủ nhân tương lai quá sớm, cô sẽ sinh bản tính kiêu căng, ngạo mạn, ăn chơi đua đòi, rất không tốt. Vì vậy mới để cô trở thành hầu gái cho con trai bảo bối của họ, và quyết định này rất chính xác. Thế nên bây giờ mới xuất hiện một Tuệ Đường lương thiện, đáng yêu lại cực kỳ ngoan ngoãn thế này.
Nói đi cũng phải nói lại, ông bà chủ quản lý doanh nghiệp có đặt chi nhánh tại nước ngoài, vì thế mỗi năm chỉ về biệt một hai tháng, rảnh rỗi thì đi du lịch, còn về phần Tiêu Đình, đứa con trai thành tích xuất sắc này khiến họ vô cùng tự hào, lại có bé Đường bên cạnh, nó sẽ bớt cô đơn vì hai kẻ cuồng công việc như họ, khiến họ không rất hài lòng.
Không biết vì lý do gì, hôm nay ông bà chủ xuất hiện ở căn biệt thự mà không hề báo trước, khiến quản gia và mọi người đều rối cả lên, mới sáng sớm đã vội chạy đến phòng khách chào hỏi.
Trong phòng khách
Ông Tiêu Phong và bà Tố Uyên đưa mắt nhìn mọi người một lượt, gật đầu bảo họ cứ đi làm việc của mình. Thoáng chốc chỉ còn lại năm người, ngoài bọn họ, Tiêu Đình, Tuệ Đường, còn có một vị khách nữa, khí chất và vóc dáng chuẩn, xinh đẹp quyến rũ, quả thật là mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo, uyển chuyển. Nếu nói
Tuệ Đường là bông hoa bách hợp thanh thuần thì cô ấy chính là đóa mẫu đơn rực rỡ.
Ông bà chủ giới thiệu: ” Đây là Tú Hòa, con gái của bạn mẹ. Tú Hòa chuẩn bị nhập học nhưng chưa tìm được nơi nào thích hợp, dù sao ngôi nhà lớn vậy cũng còn rất nhiều phòng, nên trong thời gian tới Tú Nhi sẽ làm khách trong nhà ta, Tiêu Đình mau đến chào hỏi đi, bạn bằng tuổi con đấy.”
Rồi Tố Uyên vẫy tay gọi Tuệ Đường: ” Đường Đường, mau lại đây ”
Đợi Tuệ Đường tới nơi, bà Tố Uyên đã nhanh tay nhéo hai má cô bé: ” Ôi trời, sao gầy đi rồi, có phải Tiêu Đình bạc đãi con không? Nhìn xem môi cũng sưng lên rồi này ” Nói xong còn cố ý liếc nhìn con trai.
A, môi sưng rồi, Tuệ Đường than thầm, đều tại cậu hết đó, quá đáng!!
Tiêu Đình nghe vậy, hơi ngẩn người, khóe mắt thoáng liếc qua môi Tuệ Đường, ừm, đúng là hơi sưng thật, mình dùng sức quá rồi. Nghĩ là vậy nhưng chỉ chốc lát sau, Tiêu Đình đã quay trở về bản mặt lạnh nhạt:” Khiếu thẩm mỹ của mẹ sao càng ngày càng đi xuống như vậy, nhóc con béo thế kia, người tròn quay, má cũng sắp xệ xuống đến nơi rồi, gầy chỗ nào ”
Ahuhu, cậu sao lại chê bai cô thậm tệ như vậy, đều không phải do cậu nhồi nhét cho cô đống đồ ăn khuya bắt cô ăn sao, kể cả thế thì cô cũng đâu có béo, có eo hẳn hoi nha, chẳng qua gương mặt bánh bao khiến nhìn qua có vẻ mũm mĩm chút thôi
Cả nhà trêu đùa vui vẻ hoàn toàn không để ý trong đây còn có một người đang giận tím mặt, phát hỏa trong lòng:” Con bé quê mùa chết tiệt, dựa vào cái gì được sống sung sướng được yêu thương như vậy, ngay cả ông bà chủ cũng thích cô ta như vậy, có khi nó muốn làm vợ Tiêu Đình họ cũng đồng ý, không thể được, mình mới là người xứng với Tiêu Đình.
Tú Hòa trong lòng giận dữ nhưng con bé được lòng gia đình này như thế, nếu mình ở trước mặt họ tỏ ý đối địch với nó chắc chắn họ sẽ quay lưng lại với mình. Như thế vừa mất cả chì lẫn chài.
Bị lãng quên lâu như vậy rốt cuộc cô cũng mở lời trước: ” Thấy mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy cháu cũng muốn nhập cuộc, có được không ạ? ”Ông Tiêu Phong cười cười: ” Đúng rồi cháu mới về nước chắc còn rất nhiều bỡ ngỡ, đồ đạc của cháu quản gia sẽ sắp xếp tất cả, cháu có muốn đi mua thêm vật dụng gì không, bác bảo Tiêu Đình lái xe đưa cháu đi ”
Cơ hội hiếm có như vậy làm sao cô thể bỏ lỡ: ” Dạ, vậy làm phiền Đình nha ”
Tiêu Đình im lặng, coi như thuận theo, mắt ra dấu cho Đường Đường đi theo, nhưng ông bà chủ sao không hiểu ý con mình lập tức kéo Tuệ Đường lại nói muốn trò chuyện, ý bảo Tiêu Đình đi một mình đi.
Tuệ Đường không biết vì sao rất muốn đi theo, cô không muốn cậu đi chung với người con gái khác, mà trước đây gặp phải mấy chuyện kiểu này cậu luôn thẳng thừng từ chối, sai tài xế làm, nhưng lần này cậu lại không hề phản đối, không lẽ…
Cô không dám suy nghĩ tiếp, trong lòng cứ thấy bất an, cô ấy rất xinh, nếu như cậu thật sự động lòng, cô phải làm sao bây giờ
Ông bà Tiêu thấy phản ứng thất thần của Tuệ Đường, ngược lại vô cùng hài lòng. Con bé phản ứng như thế, chứng tỏ nó để tâm, trong lòng vẫn có Tiêu Đình. Con trai bảo bối, xem như con lợi hại, cha mẹ mới đi có hơn nửa năm, vừa về đến nhà đã thấy môi con bé bị con giày vò đến sưng đỏ, còn vì con đi chung người con gái khác mà ghen cơ đấy. Con nên cảm ơn cha mẹ đi, người ta nói gừng càng già càng cay, cha mẹ sau khi nghe lão quản gia báo cáo, thấy hai đứa có tiến triển mới, nên lần này mới trở về, đưa Tú Nhi đến đây sống cũng đều có dụng ý cả.
Làm cha mẹ làm sao có thể không biết tâm tư của con mình. Nhưng cứ để thằng bé đơn phương mãi như thế, đừng nói đối phương ngốc nghếch cho dù có là cô gái thông minh đoan trang cũng chưa chắc đã chân thành đáp lại.
Họ không cần cái gọi là môn đăng hộ đối, chỉ cần người con dâu có thể toàn tâm toàn ý yêu thương con trai mình. Có một loại bệnh liên quan đến tâm lý học, nghe nói người mắc bệnh này cả đời chung thủy với một người, chỉ cần bị người đó phản bội thì suốt đời suốt kiếp không thể yêu ai được nữa, cô đơn tới già.Nghe qua có vẻ rất phi lý, không có khả năng nhưng loại bệnh này thực sự ứng trên người Tiêu Đình, nó giống như một lời nguyền đã được định sẵn từ khi nó chào đời, được đích thân một vị cao tăng chỉ điểm vì thế càng không thể nghi ngờ. Ông bà cũng không biết là phúc hay họa nữa.
Ngốc ngếch như Đường Đường cũng tốt lắm, ít ra cái đầu đơn giản đó cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra những trò lợi dụng, âm mưu thâu tóm quyền lực như các thế gia khác. Nhưng trong một vài tình huống, ngốc không hẳn là tốt. Chẳng hạn như lúc này, Đường Đường vô cùng rầu rĩ, trong lòng khó chịu, nỗi sợ hãi xâm chiếm mọi ngóc nghách trong tim. Nếu Tuệ Đường là một cô gái thông minh có lẽ sẽ hiểu rằng cái đó gọi là ghen, ghen tị khi thấy người con gái khác ở bên người đàn ông mình yêu.
Thấy Tuệ Đường vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, ông bà Tiêu càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, họ rất muốn xem bé Đường luôn luôn nghe lời mà giận dỗi thì Tiểu Đình làm sao dỗ nó.
Ông Tiêu: ” Mấy hôm trước nghe ta nói Tú Hòa sắp đến đây, giọng thằng Đình hớn hở, em nói xem có phải nó thích Tú Hòa rồi không?”
Không phải nhất định không phải mà, Đường nói thích cậu rồi, vì vậy cậu cũng chỉ được thích Đường thôi.
Bà Tiêu nháy mắt: ” Thằng bé trước giờ ngoài Tuệ Đường ra đâu có thích nói chuyện cùng con gái, giờ lại vậy kể cũng hơi lạ ”
Nỗi bất an trong lòng Đường Đường càng lúc càng tăng.
“Nhưng … em không thích Tú Hòa, con bé tuy đẹp nhưng tính cách còn không bằng một nửa Đường Đường nhà chúng ta. Gia đình nhà đó muốn kết thông gia với nhà chúng ta từ lâu, hẳn con bé cũng có không ít thủ đoạn, cộng thêm tiếng xấu mới tí tuổi đã ăn chơi đi bar, căn bản không xứng với Tiểu Đình ”
Bà chủ, nói đúng lắm, con cũng không tán thành.
“Thế nên…” bà Tiêu tiếp lời ” Đường Đường, con phải giúp ta ngăn cản cô ta quyến rũ Tiêu Đình, nghe không?”
Lời tác giả: 14/8/2015, mai là Tết Trung Thu rồi ^o^ mọi người phá cỗ trông trăng vui vẻ nha. Hôm nay Đan up luôn 2 chương để ngày mai đi chơi Trung Thu:))
Thiếu gia tính khí thất thường, Đường Đường vốn không còn lạ gì, nhưng hình như không ai phát hiện ra, trong mắt người ngoài Tiêu Đình luôn là người nghiêm túc, xuất sắc, nội tâm trầm ổn kiên định, giống y tác phong người cha Tiêu Phong.
Tuệ Đường hiểu rõ cái trong ngoài bất nhất ấy, chỉ là cô cho rằng điều đó không xấu, một mặt còn cảm thấy tự hào vì mình biết được con người chân thật của Tiêu Đình.
Nhưng gần đây thái độ cư xử của cậu khác trước đây rất nhiều, từ việc bắt cô thay đổi xưng hô, phải gọi ” anh ” đến việc thích kéo cô vào góc, ừm, làm cái hành động thay lời cảm ơn kia, mà nhiều lúc còn muốn cô chủ động, xấu hổ chết người. Nhưng cậu giống như có ma lực vậy, luôn làm cô không chống cự được, sa vào vòng xoáy quấn quýt không thể thoát ra.
Cô đơn thuần, ngây ngô nhưng không có nghĩa trái tim cô cũng vậy, không biết từ lúc nào, từ bao giờ, hình ảnh của cậu bỗng luôn xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhớ người con trai dịu dàng, luôn che chở ở bên cô từ thuở ấu thơ.
Gần đây cô luôn tìm cách gạt bỏ những suy nghĩ không đáng có, cô là cô hầu, khoảng cách thân phận ngay từ đầu dã được đặt ra, sánh đôi cùng cậu chỉ là nguyện ước xa vời, cô chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng mà Đường ngốc không hề nghĩ ra, từ nhỏ ông bà chủ đã có cảm tình đặc biệt với cô, từ lúc nhận nuôi cô đã xem cô là con dâu nuôi từ bé. Chỉ là họ e ngại nếu xác định thân phận nữ chủ nhân tương lai quá sớm, cô sẽ sinh bản tính kiêu căng, ngạo mạn, ăn chơi đua đòi, rất không tốt. Vì vậy mới để cô trở thành hầu gái cho con trai bảo bối của họ, và quyết định này rất chính xác. Thế nên bây giờ mới xuất hiện một Tuệ Đường lương thiện, đáng yêu lại cực kỳ ngoan ngoãn thế này.
Nói đi cũng phải nói lại, ông bà chủ quản lý doanh nghiệp có đặt chi nhánh tại nước ngoài, vì thế mỗi năm chỉ về biệt một hai tháng, rảnh rỗi thì đi du lịch, còn về phần Tiêu Đình, đứa con trai thành tích xuất sắc này khiến họ vô cùng tự hào, lại có bé Đường bên cạnh, nó sẽ bớt cô đơn vì hai kẻ cuồng công việc như họ, khiến họ không rất hài lòng.
Không biết vì lý do gì, hôm nay ông bà chủ xuất hiện ở căn biệt thự mà không hề báo trước, khiến quản gia và mọi người đều rối cả lên, mới sáng sớm đã vội chạy đến phòng khách chào hỏi.
Trong phòng khách
Ông Tiêu Phong và bà Tố Uyên đưa mắt nhìn mọi người một lượt, gật đầu bảo họ cứ đi làm việc của mình. Thoáng chốc chỉ còn lại năm người, ngoài bọn họ, Tiêu Đình, Tuệ Đường, còn có một vị khách nữa, khí chất và vóc dáng chuẩn, xinh đẹp quyến rũ, quả thật là mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo, uyển chuyển. Nếu nói
Tuệ Đường là bông hoa bách hợp thanh thuần thì cô ấy chính là đóa mẫu đơn rực rỡ.
Ông bà chủ giới thiệu: ” Đây là Tú Hòa, con gái của bạn mẹ. Tú Hòa chuẩn bị nhập học nhưng chưa tìm được nơi nào thích hợp, dù sao ngôi nhà lớn vậy cũng còn rất nhiều phòng, nên trong thời gian tới Tú Nhi sẽ làm khách trong nhà ta, Tiêu Đình mau đến chào hỏi đi, bạn bằng tuổi con đấy.”
Rồi Tố Uyên vẫy tay gọi Tuệ Đường: ” Đường Đường, mau lại đây ”
Đợi Tuệ Đường tới nơi, bà Tố Uyên đã nhanh tay nhéo hai má cô bé: ” Ôi trời, sao gầy đi rồi, có phải Tiêu Đình bạc đãi con không? Nhìn xem môi cũng sưng lên rồi này ” Nói xong còn cố ý liếc nhìn con trai.
A, môi sưng rồi, Tuệ Đường than thầm, đều tại cậu hết đó, quá đáng!!
Tiêu Đình nghe vậy, hơi ngẩn người, khóe mắt thoáng liếc qua môi Tuệ Đường, ừm, đúng là hơi sưng thật, mình dùng sức quá rồi. Nghĩ là vậy nhưng chỉ chốc lát sau, Tiêu Đình đã quay trở về bản mặt lạnh nhạt:” Khiếu thẩm mỹ của mẹ sao càng ngày càng đi xuống như vậy, nhóc con béo thế kia, người tròn quay, má cũng sắp xệ xuống đến nơi rồi, gầy chỗ nào ”
Ahuhu, cậu sao lại chê bai cô thậm tệ như vậy, đều không phải do cậu nhồi nhét cho cô đống đồ ăn khuya bắt cô ăn sao, kể cả thế thì cô cũng đâu có béo, có eo hẳn hoi nha, chẳng qua gương mặt bánh bao khiến nhìn qua có vẻ mũm mĩm chút thôi
Cả nhà trêu đùa vui vẻ hoàn toàn không để ý trong đây còn có một người đang giận tím mặt, phát hỏa trong lòng:” Con bé quê mùa chết tiệt, dựa vào cái gì được sống sung sướng được yêu thương như vậy, ngay cả ông bà chủ cũng thích cô ta như vậy, có khi nó muốn làm vợ Tiêu Đình họ cũng đồng ý, không thể được, mình mới là người xứng với Tiêu Đình.
Tú Hòa trong lòng giận dữ nhưng con bé được lòng gia đình này như thế, nếu mình ở trước mặt họ tỏ ý đối địch với nó chắc chắn họ sẽ quay lưng lại với mình. Như thế vừa mất cả chì lẫn chài.
Bị lãng quên lâu như vậy rốt cuộc cô cũng mở lời trước: ” Thấy mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy cháu cũng muốn nhập cuộc, có được không ạ? ”Ông Tiêu Phong cười cười: ” Đúng rồi cháu mới về nước chắc còn rất nhiều bỡ ngỡ, đồ đạc của cháu quản gia sẽ sắp xếp tất cả, cháu có muốn đi mua thêm vật dụng gì không, bác bảo Tiêu Đình lái xe đưa cháu đi ”
Cơ hội hiếm có như vậy làm sao cô thể bỏ lỡ: ” Dạ, vậy làm phiền Đình nha ”
Tiêu Đình im lặng, coi như thuận theo, mắt ra dấu cho Đường Đường đi theo, nhưng ông bà chủ sao không hiểu ý con mình lập tức kéo Tuệ Đường lại nói muốn trò chuyện, ý bảo Tiêu Đình đi một mình đi.
Tuệ Đường không biết vì sao rất muốn đi theo, cô không muốn cậu đi chung với người con gái khác, mà trước đây gặp phải mấy chuyện kiểu này cậu luôn thẳng thừng từ chối, sai tài xế làm, nhưng lần này cậu lại không hề phản đối, không lẽ…
Cô không dám suy nghĩ tiếp, trong lòng cứ thấy bất an, cô ấy rất xinh, nếu như cậu thật sự động lòng, cô phải làm sao bây giờ
Ông bà Tiêu thấy phản ứng thất thần của Tuệ Đường, ngược lại vô cùng hài lòng. Con bé phản ứng như thế, chứng tỏ nó để tâm, trong lòng vẫn có Tiêu Đình. Con trai bảo bối, xem như con lợi hại, cha mẹ mới đi có hơn nửa năm, vừa về đến nhà đã thấy môi con bé bị con giày vò đến sưng đỏ, còn vì con đi chung người con gái khác mà ghen cơ đấy. Con nên cảm ơn cha mẹ đi, người ta nói gừng càng già càng cay, cha mẹ sau khi nghe lão quản gia báo cáo, thấy hai đứa có tiến triển mới, nên lần này mới trở về, đưa Tú Nhi đến đây sống cũng đều có dụng ý cả.
Làm cha mẹ làm sao có thể không biết tâm tư của con mình. Nhưng cứ để thằng bé đơn phương mãi như thế, đừng nói đối phương ngốc nghếch cho dù có là cô gái thông minh đoan trang cũng chưa chắc đã chân thành đáp lại.
Họ không cần cái gọi là môn đăng hộ đối, chỉ cần người con dâu có thể toàn tâm toàn ý yêu thương con trai mình. Có một loại bệnh liên quan đến tâm lý học, nghe nói người mắc bệnh này cả đời chung thủy với một người, chỉ cần bị người đó phản bội thì suốt đời suốt kiếp không thể yêu ai được nữa, cô đơn tới già.Nghe qua có vẻ rất phi lý, không có khả năng nhưng loại bệnh này thực sự ứng trên người Tiêu Đình, nó giống như một lời nguyền đã được định sẵn từ khi nó chào đời, được đích thân một vị cao tăng chỉ điểm vì thế càng không thể nghi ngờ. Ông bà cũng không biết là phúc hay họa nữa.
Ngốc ngếch như Đường Đường cũng tốt lắm, ít ra cái đầu đơn giản đó cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra những trò lợi dụng, âm mưu thâu tóm quyền lực như các thế gia khác. Nhưng trong một vài tình huống, ngốc không hẳn là tốt. Chẳng hạn như lúc này, Đường Đường vô cùng rầu rĩ, trong lòng khó chịu, nỗi sợ hãi xâm chiếm mọi ngóc nghách trong tim. Nếu Tuệ Đường là một cô gái thông minh có lẽ sẽ hiểu rằng cái đó gọi là ghen, ghen tị khi thấy người con gái khác ở bên người đàn ông mình yêu.
Thấy Tuệ Đường vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, ông bà Tiêu càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, họ rất muốn xem bé Đường luôn luôn nghe lời mà giận dỗi thì Tiểu Đình làm sao dỗ nó.
Ông Tiêu: ” Mấy hôm trước nghe ta nói Tú Hòa sắp đến đây, giọng thằng Đình hớn hở, em nói xem có phải nó thích Tú Hòa rồi không?”
Không phải nhất định không phải mà, Đường nói thích cậu rồi, vì vậy cậu cũng chỉ được thích Đường thôi.
Bà Tiêu nháy mắt: ” Thằng bé trước giờ ngoài Tuệ Đường ra đâu có thích nói chuyện cùng con gái, giờ lại vậy kể cũng hơi lạ ”
Nỗi bất an trong lòng Đường Đường càng lúc càng tăng.
“Nhưng … em không thích Tú Hòa, con bé tuy đẹp nhưng tính cách còn không bằng một nửa Đường Đường nhà chúng ta. Gia đình nhà đó muốn kết thông gia với nhà chúng ta từ lâu, hẳn con bé cũng có không ít thủ đoạn, cộng thêm tiếng xấu mới tí tuổi đã ăn chơi đi bar, căn bản không xứng với Tiểu Đình ”
Bà chủ, nói đúng lắm, con cũng không tán thành.
“Thế nên…” bà Tiêu tiếp lời ” Đường Đường, con phải giúp ta ngăn cản cô ta quyến rũ Tiêu Đình, nghe không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thiếu gia tính khí thất thường, Đường Đường vốn không còn lạ gì, nhưng hình như không ai phát hiện ra, trong mắt người ngoài Tiêu Đình luôn là người nghiêm túc, xuất sắc, nội tâm trầm ổn kiên định, giống y tác phong người cha Tiêu Phong.
Tuệ Đường hiểu rõ cái trong ngoài bất nhất ấy, chỉ là cô cho rằng điều đó không xấu, một mặt còn cảm thấy tự hào vì mình biết được con người chân thật của Tiêu Đình.
Nhưng gần đây thái độ cư xử của cậu khác trước đây rất nhiều, từ việc bắt cô thay đổi xưng hô, phải gọi ” anh ” đến việc thích kéo cô vào góc, ừm, làm cái hành động thay lời cảm ơn kia, mà nhiều lúc còn muốn cô chủ động, xấu hổ chết người. Nhưng cậu giống như có ma lực vậy, luôn làm cô không chống cự được, sa vào vòng xoáy quấn quýt không thể thoát ra.
Cô đơn thuần, ngây ngô nhưng không có nghĩa trái tim cô cũng vậy, không biết từ lúc nào, từ bao giờ, hình ảnh của cậu bỗng luôn xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhớ người con trai dịu dàng, luôn che chở ở bên cô từ thuở ấu thơ.
Gần đây cô luôn tìm cách gạt bỏ những suy nghĩ không đáng có, cô là cô hầu, khoảng cách thân phận ngay từ đầu dã được đặt ra, sánh đôi cùng cậu chỉ là nguyện ước xa vời, cô chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng mà Đường ngốc không hề nghĩ ra, từ nhỏ ông bà chủ đã có cảm tình đặc biệt với cô, từ lúc nhận nuôi cô đã xem cô là con dâu nuôi từ bé. Chỉ là họ e ngại nếu xác định thân phận nữ chủ nhân tương lai quá sớm, cô sẽ sinh bản tính kiêu căng, ngạo mạn, ăn chơi đua đòi, rất không tốt. Vì vậy mới để cô trở thành hầu gái cho con trai bảo bối của họ, và quyết định này rất chính xác. Thế nên bây giờ mới xuất hiện một Tuệ Đường lương thiện, đáng yêu lại cực kỳ ngoan ngoãn thế này.
Nói đi cũng phải nói lại, ông bà chủ quản lý doanh nghiệp có đặt chi nhánh tại nước ngoài, vì thế mỗi năm chỉ về biệt một hai tháng, rảnh rỗi thì đi du lịch, còn về phần Tiêu Đình, đứa con trai thành tích xuất sắc này khiến họ vô cùng tự hào, lại có bé Đường bên cạnh, nó sẽ bớt cô đơn vì hai kẻ cuồng công việc như họ, khiến họ không rất hài lòng.
Không biết vì lý do gì, hôm nay ông bà chủ xuất hiện ở căn biệt thự mà không hề báo trước, khiến quản gia và mọi người đều rối cả lên, mới sáng sớm đã vội chạy đến phòng khách chào hỏi.
Trong phòng khách
Ông Tiêu Phong và bà Tố Uyên đưa mắt nhìn mọi người một lượt, gật đầu bảo họ cứ đi làm việc của mình. Thoáng chốc chỉ còn lại năm người, ngoài bọn họ, Tiêu Đình, Tuệ Đường, còn có một vị khách nữa, khí chất và vóc dáng chuẩn, xinh đẹp quyến rũ, quả thật là mỹ nhân, đặc biệt là đôi mắt ánh lên vẻ sắc sảo, uyển chuyển. Nếu nói
Tuệ Đường là bông hoa bách hợp thanh thuần thì cô ấy chính là đóa mẫu đơn rực rỡ.
Ông bà chủ giới thiệu: ” Đây là Tú Hòa, con gái của bạn mẹ. Tú Hòa chuẩn bị nhập học nhưng chưa tìm được nơi nào thích hợp, dù sao ngôi nhà lớn vậy cũng còn rất nhiều phòng, nên trong thời gian tới Tú Nhi sẽ làm khách trong nhà ta, Tiêu Đình mau đến chào hỏi đi, bạn bằng tuổi con đấy.”
Rồi Tố Uyên vẫy tay gọi Tuệ Đường: ” Đường Đường, mau lại đây ”
Đợi Tuệ Đường tới nơi, bà Tố Uyên đã nhanh tay nhéo hai má cô bé: ” Ôi trời, sao gầy đi rồi, có phải Tiêu Đình bạc đãi con không? Nhìn xem môi cũng sưng lên rồi này ” Nói xong còn cố ý liếc nhìn con trai.
A, môi sưng rồi, Tuệ Đường than thầm, đều tại cậu hết đó, quá đáng!!
Tiêu Đình nghe vậy, hơi ngẩn người, khóe mắt thoáng liếc qua môi Tuệ Đường, ừm, đúng là hơi sưng thật, mình dùng sức quá rồi. Nghĩ là vậy nhưng chỉ chốc lát sau, Tiêu Đình đã quay trở về bản mặt lạnh nhạt:” Khiếu thẩm mỹ của mẹ sao càng ngày càng đi xuống như vậy, nhóc con béo thế kia, người tròn quay, má cũng sắp xệ xuống đến nơi rồi, gầy chỗ nào ”
Ahuhu, cậu sao lại chê bai cô thậm tệ như vậy, đều không phải do cậu nhồi nhét cho cô đống đồ ăn khuya bắt cô ăn sao, kể cả thế thì cô cũng đâu có béo, có eo hẳn hoi nha, chẳng qua gương mặt bánh bao khiến nhìn qua có vẻ mũm mĩm chút thôi
Cả nhà trêu đùa vui vẻ hoàn toàn không để ý trong đây còn có một người đang giận tím mặt, phát hỏa trong lòng:” Con bé quê mùa chết tiệt, dựa vào cái gì được sống sung sướng được yêu thương như vậy, ngay cả ông bà chủ cũng thích cô ta như vậy, có khi nó muốn làm vợ Tiêu Đình họ cũng đồng ý, không thể được, mình mới là người xứng với Tiêu Đình.
Tú Hòa trong lòng giận dữ nhưng con bé được lòng gia đình này như thế, nếu mình ở trước mặt họ tỏ ý đối địch với nó chắc chắn họ sẽ quay lưng lại với mình. Như thế vừa mất cả chì lẫn chài.
Bị lãng quên lâu như vậy rốt cuộc cô cũng mở lời trước: ” Thấy mọi người nói chuyện vui vẻ như vậy cháu cũng muốn nhập cuộc, có được không ạ? ”Ông Tiêu Phong cười cười: ” Đúng rồi cháu mới về nước chắc còn rất nhiều bỡ ngỡ, đồ đạc của cháu quản gia sẽ sắp xếp tất cả, cháu có muốn đi mua thêm vật dụng gì không, bác bảo Tiêu Đình lái xe đưa cháu đi ”
Cơ hội hiếm có như vậy làm sao cô thể bỏ lỡ: ” Dạ, vậy làm phiền Đình nha ”
Tiêu Đình im lặng, coi như thuận theo, mắt ra dấu cho Đường Đường đi theo, nhưng ông bà chủ sao không hiểu ý con mình lập tức kéo Tuệ Đường lại nói muốn trò chuyện, ý bảo Tiêu Đình đi một mình đi.
Tuệ Đường không biết vì sao rất muốn đi theo, cô không muốn cậu đi chung với người con gái khác, mà trước đây gặp phải mấy chuyện kiểu này cậu luôn thẳng thừng từ chối, sai tài xế làm, nhưng lần này cậu lại không hề phản đối, không lẽ…
Cô không dám suy nghĩ tiếp, trong lòng cứ thấy bất an, cô ấy rất xinh, nếu như cậu thật sự động lòng, cô phải làm sao bây giờ
Ông bà Tiêu thấy phản ứng thất thần của Tuệ Đường, ngược lại vô cùng hài lòng. Con bé phản ứng như thế, chứng tỏ nó để tâm, trong lòng vẫn có Tiêu Đình. Con trai bảo bối, xem như con lợi hại, cha mẹ mới đi có hơn nửa năm, vừa về đến nhà đã thấy môi con bé bị con giày vò đến sưng đỏ, còn vì con đi chung người con gái khác mà ghen cơ đấy. Con nên cảm ơn cha mẹ đi, người ta nói gừng càng già càng cay, cha mẹ sau khi nghe lão quản gia báo cáo, thấy hai đứa có tiến triển mới, nên lần này mới trở về, đưa Tú Nhi đến đây sống cũng đều có dụng ý cả.
Làm cha mẹ làm sao có thể không biết tâm tư của con mình. Nhưng cứ để thằng bé đơn phương mãi như thế, đừng nói đối phương ngốc nghếch cho dù có là cô gái thông minh đoan trang cũng chưa chắc đã chân thành đáp lại.
Họ không cần cái gọi là môn đăng hộ đối, chỉ cần người con dâu có thể toàn tâm toàn ý yêu thương con trai mình. Có một loại bệnh liên quan đến tâm lý học, nghe nói người mắc bệnh này cả đời chung thủy với một người, chỉ cần bị người đó phản bội thì suốt đời suốt kiếp không thể yêu ai được nữa, cô đơn tới già.Nghe qua có vẻ rất phi lý, không có khả năng nhưng loại bệnh này thực sự ứng trên người Tiêu Đình, nó giống như một lời nguyền đã được định sẵn từ khi nó chào đời, được đích thân một vị cao tăng chỉ điểm vì thế càng không thể nghi ngờ. Ông bà cũng không biết là phúc hay họa nữa.
Ngốc ngếch như Đường Đường cũng tốt lắm, ít ra cái đầu đơn giản đó cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra những trò lợi dụng, âm mưu thâu tóm quyền lực như các thế gia khác. Nhưng trong một vài tình huống, ngốc không hẳn là tốt. Chẳng hạn như lúc này, Đường Đường vô cùng rầu rĩ, trong lòng khó chịu, nỗi sợ hãi xâm chiếm mọi ngóc nghách trong tim. Nếu Tuệ Đường là một cô gái thông minh có lẽ sẽ hiểu rằng cái đó gọi là ghen, ghen tị khi thấy người con gái khác ở bên người đàn ông mình yêu.
Thấy Tuệ Đường vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, ông bà Tiêu càng muốn đổ thêm dầu vào lửa, họ rất muốn xem bé Đường luôn luôn nghe lời mà giận dỗi thì Tiểu Đình làm sao dỗ nó.
Ông Tiêu: ” Mấy hôm trước nghe ta nói Tú Hòa sắp đến đây, giọng thằng Đình hớn hở, em nói xem có phải nó thích Tú Hòa rồi không?”
Không phải nhất định không phải mà, Đường nói thích cậu rồi, vì vậy cậu cũng chỉ được thích Đường thôi.
Bà Tiêu nháy mắt: ” Thằng bé trước giờ ngoài Tuệ Đường ra đâu có thích nói chuyện cùng con gái, giờ lại vậy kể cũng hơi lạ ”
Nỗi bất an trong lòng Đường Đường càng lúc càng tăng.
“Nhưng … em không thích Tú Hòa, con bé tuy đẹp nhưng tính cách còn không bằng một nửa Đường Đường nhà chúng ta. Gia đình nhà đó muốn kết thông gia với nhà chúng ta từ lâu, hẳn con bé cũng có không ít thủ đoạn, cộng thêm tiếng xấu mới tí tuổi đã ăn chơi đi bar, căn bản không xứng với Tiểu Đình ”
Bà chủ, nói đúng lắm, con cũng không tán thành.
“Thế nên…” bà Tiêu tiếp lời ” Đường Đường, con phải giúp ta ngăn cản cô ta quyến rũ Tiêu Đình, nghe không?”
Lời tác giả: 14/8/2015, mai là Tết Trung Thu rồi ^o^ mọi người phá cỗ trông trăng vui vẻ nha. Hôm nay Đan up luôn 2 chương để ngày mai đi chơi Trung Thu:))