Tiêu Đình thế nào cũng không nghĩ đến Tuệ Đường lại nói như vậy, cô câu trước nói thích người khác câu sau liền nói không muốn gặp anh, sự thật như thế làm anh đau lòng.
Nhưng Tiêu Đình vẫn bình tĩnh hỏi lại Tuệ Đường:
” Tại sao?”
” Những lời anh nói lúc trước tàn nhẫn thế nào anh có biết hay không? Nhìn thấy anh lại nhớ đến câu nói đó, em đau lòng tới mức đã chết lặng, cho nên em cần thời gian.” Tuệ Đường chậm rãi nói, trong giọng nói cực kỳ nghiêm túc, nhưng vẫn nghe ra một chút tủi thân.
Lời nói vang vọng quẩn quanh trong không khí, sau đó dần trầm lại lắng sâu, không gian trở nên yên ắng trở lại.
Tiêu Đình một mình lái xe quay về Hoạ Bích Hiên, biệt thự hoàn toàn tĩnh lặng không có lấy một tiếng động nhỏ nào.
Tiêu Đình lên lầu, thay quần áo, lúc cởi áo sơ mi ra, anh mới nhận ra chỗ băng bó vết thương băng gạc đã bị thấm máu, Tiêu Đình không chút do dự tháo băng ra, nhìn miệng vết thương đã cắt chỉ có dấu hiệu bị nứt, vốn là vết thương vẫn chưa lành hẳn không chịu nổi lực đập mạnh nên chuyện chảy máu là rất bình thường.
Tiêu Đình dùng tay còn lại mở ngăn kéo để đồ lấy ra thuốc cầm máu qua loa bôi lên miệng vết thương, rồi lấy cuộn băng gạc mới sạch sẽ băng lại, ném băng gạc dính máu vào sọt rác, xong xuôi anh mới bước đến tủ quần áo, lấy trong đó một chiếc áo thoải mái mặc ở nhà mặc vào, Tiêu Đình thuận tiện liếc nhìn sang ngăn tủ bên cạnh, thấy một hàng quần áo nữ đủ mọi kiểu dáng ngay ngắn treo ở đó, giá phía dưới là giày, túi xách được xếp ngay ngắn, lúc này Tiêu Đình mới nhớ ra đây đều là đồ anh mua cho Tuệ Đường lần trước đi mua sắm nhưng những thứ này cô một cái cũng chưa hề dùng, mới tinh để ở đó, thậm chí vẫn còn nguyên mác.
Tiêu Đình bước qua, nhìn đống quần áo trước mặt, bấy giác đưa tay vuốt ve chúng, vốn nghĩ mua những thứ này cho cô, lúc cô đến nơi này sẽ không phải lo lắng về đồ dùng, nhưng sau đó chính anh lại mất kiềm chế cảm xúc đuổi cô đi, mọi chuyện mới tệ như bây giờ…
Yêu cầu của cô, Tiêu Đình đã đồng ý.
Tiêu Đình lần này không muốn ép buộc cô, mọi sai lầm đều xảy ra khi anh bất chấp tất cả ép buộc cô.
Tiêu Đình không bao giờ có ý định buông tay, chỉ là anh muốn đợi một thời gian ngắn để cô bình tâm lại, mới đi tìm cô, rồi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ.
Nhưng mọi việc đều không thể biết trước được.
Ví dụ như vào một buổi chiều đẹp trời mấy tuần sau, Ngọc Hân trong lúc cảm thấy chán không bận chuyện công việc liền gọi điện rủ Tuệ Đường đi dạo phố.
Cô biết chuyện của Tuệ Đường cho nên muốn đưa Tuệ Đường đi ra ngoài, sợ cô ở nhà tâm trạng lại càng không tốt.
Hai người đi lòng vòng một hồi cuối cùng mệt liền vào một quán cà phê gọi đồ uống và một ít bánh ngọt, tán ngẫu với nhau.
Tuệ Đường nhìn menu, đột nhiên cô thấy thèm bánh vị xoài, liền gọi, lúc nhân viên phục vụ mang bánh kem ra Tuệ Đường vui vẻ xúc một miếng đưa đến bên miệng, hương xoài nồng đượm bay vào mũi, lập tức dạ dày cô như muốn trào ngược, bụm miệng muốn nôn.
Ngọc Hân ở phía đối diện hoảng sợ, đứng lên chạy qua Tuệ Đường, vuốt lưng cô, lo lắng hỏi:
” Cậu làm sao thế? Bị ốm đúng không?”
Tuệ Đường để miếng bánh kem xoài xuống, không ngửi thấy mùi xoài làm cô cũng dễ chịu hơn một chút, nói:
” Tớ không sao, có lẽ sáng nay tớ ăn phải gì đó linh tinh dạ dày không chịu…”
Còn chưa nói hết câu, một nhân viên lại bưng một miếng bánh nhân sầu riêng đến bàn khác vừa lúc đi ngang qua bàn của họ, mùi sầu riêng còn nồng đậm hơn xoài gấp nhiều lần, Tuệ Đường ngửi thấy không chịu nổi
lại bắt đầu nôn khan.
Một vài vị khách đang ngồi gần đó quay qua nhìn, thì thầm to nhỏ, Ngọc Hân thấy vậy, đầu óc bỗng dưng liền sáng tỏ, cô nghi ngờ nhìn Tuệ Đường rồi vẫy tay gọi phục vụ thanh toán, kéo Tuệ Đường đang đỏ mắt ôm miệng muốn nôn ra khỏi quán cà phê.
Ngọc Hân nhìn chằm chằm xuống phần bụng của Tuệ Đường sau đó ngẩng đầu hàm ý hỏi một câu:
” Đường, cậu và Tiêu Đình không sử dụng biện pháp…ừm bảo vệ à?”
Tuệ Đường dạ dày đảo lộn không nghe rõ Ngọc Hân nói cái gì:
” Bảo vệ gì?”
Ngọc Hân cũng lười nói tiếp với một khúc gỗ, dứt khoát quyết định:
” Cậu bị bệnh rồi, đi bệnh viện khám xem sao”
Hôm nay là ngày cuối tuần bệnh viện sẽ rất đông cho nên Ngọc Hân đưa Tuệ Đường đến một bệnh viện tư nhân, tuy nhiên vẫn phải ngồi ghế chờ một lát mới được gọi khám.
Tuệ Đường thấy Ngọc Hân cứ nhấp nhổm không yên, chốc chốc lại sốt ruột kêu lâu, cô liếm môi hỏi:
” Hân, cậu sao thế? Không lẽ bệnh của mình rất nặng sao?”
Ngọc Hân đang sốt ruột, nghe có người nói bên tai thì rống lên:
” Rất nghiêm trọng đấy!”
Tuệ Đường giật nảy mình, Ngọc Hân thấy thế vội vỗ vai cô:
” Tớ đùa đấy, đùa thôi…đừng giật mình, bình tĩnh không có gì nghiêm trọng cả không sao hết”
Trước khi chưa xác định rõ ràng cô không nên nói trước với Tuệ Đường thì tốt hơn.
Tuệ Đường vào khám, bác sĩ đưa kết quả chuẩn đoán cho cô, nói:
” Chúc mừng cô, cô đã mang thai, đứa trẻ được sáu tuần rồi”
Tuệ Đường nghe được như sét đánh ngang tai, đứng đờ người ra, vô thức giơ tay cầm kết quả lên, mờ mịt nhìn hình siêu âm.
Bác sĩ giải thích cho cô:
” Đây là em bé, bây giờ vẫn chưa thành hình nhưng rất khoẻ mạnh, nhưng giờ chưa thể xác định là bé trai hai gái đợi lớn lên thêm chút nữa là có thể biết. ”
Ngọc Hân ở bên cạnh kích động reo lên:
” Đúng là có bé cưng thật rồi, Tuệ Đường, cậu sắp được làm mẹ rồi”
Tuệ Đường vô thức lặp lại lời Ngọc Hân:
” Có bé cưng!”
” Đúng, là bé cưng đang ở đây này” Cô cúi đầu đặt tay lên bụng Tuệ Đường.
” Bé cưng!” Tuệ Đường thốt lên.
Hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ chính là được làm mẹ, nên dĩ nhiên bây giờ Tuệ Đường đang cực kì hạnh phúc.
Từ lúc rời khỏi bệnh viện cứ chốc chốc Tuệ Đường lại đưa tay vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng của mình rồi mỉm cười ngây ngô, cô không hiểu rõ mấy chuyện này, ngày hôm qua trong phòng cô có mấy gói đồ ăn vặt, Tuệ Đường buồn miệng lấy ra ăn sau đó cũng thấy buồn nôn, cô chỉ cô rằng dạ dày có vấn đề, hôm nay nếu không phải cùng Ngọc Hân đi dạo phố, cô ấy nhìn ra điểm bất thường, có lẽ cô vẫn không hay biết bản thân đã mang thai.
Ngọc Hân thấy Tuệ Đường vui mừng như vậy cũng vui vẻ theo, thuận miệng nói:
” Cậu mang thai chắc Tiêu Đình chưa biết đúng không? Nhanh thật đấy, cậu đã làm mẹ, cũng sắp kết hôn rồi.”
Tuệ Đường nghe đến đó, kinh ngạc thốt lên:
” Kết hôn?”
” Đúng thế, cậu mang thai rồi tất nhiên phải kết hôn, cần gì ngạc nhiên vậy chứ?”
” Hay là… Tiêu Đình không muốn kết hôn… hừ hắn dám làm thế, nếu hắn bỏ rơi mẹ con cậu, mình thay cậu tìm hắn tính sổ!”
Tuệ Đường bật cười, cô còn chưa nói gì Ngọc Hân đã nghĩ đến tình huống này rồi, chỉ là bây giờ cô đang ” chiến tranh lạnh” với Tiêu Đình, biết phải mở lời thế nào?
Nếu như Tiêu Đình biết cô mang thai con của anh, anh sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô còn chưa biết biết nên làm ra sao mới tốt thì Ngọc Hân dứt khoát ngắt lời:
” Cậu băn khoăn gì nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là nói cho anh ta biết, kêu anh ta chuẩn bị đám cưới đường hoàng cưới cậu về làm vợ, sau đó đợi tám tháng sau sinh đứa trẻ, mọi chuyện đều tốt lành, anh ta mà không cưới thì cậu phải khóc nháo tới khi anh ta chịu, hừ làm cậu mang thai mà dám không chịu trách nhiệm như thế sao?”
Thái độ hùng hùng hổ hổ của Ngọc Hân làm Tuệ Đường tròn mắt, cô nghĩ hình như Ngọc Hân hơi kích động có lẽ việc quan trọng nhất không phải vấn đề kết hôn của cô mà cần xoa dịu tâm trạng của Ngọc Hân trước đã
” Cậu đừng gấp, tớ nói với anh ấy là được… Anh ấy không phải người như vậy đâu.”
Tuệ Đường rất tin tưởng Tiêu Đình, tuy nhiều lúc tính tình anh dễ nổi giận, thích làm theo ý mình, bá đạo lại ngang ngược nhưng mà người đàn ông mà cô yêu chắn chắn là một người cha tốt.
Nếu đã tin tưởng như thế thì cô sẽ nói cho anh biết tin vui này, có lẽ có nhiều chuyện càng đơn giản sẽ càng tốt, cô cần gì phải quá phức tạp hoá, do dự nhiều như vậy, Ngọc Hân nói rất đúng, cô không thể mãi băn khoăn vì chuyện này.
Cuối cùng Tuệ Đường ra quyết định đến tìm Tiêu Đình.
Tạm biệt Ngọc Hân, Tuệ Đường trở về nhà, mới bốn giờ chiều nhưng trong nhà không có ai, thật lạ rõ ràng chiều nay mẹ cô nói bà sẽ ở nhà có mấy người bạn sẽ tới đây chơi sao giờ không thấy ai hết?
Tuệ Đường chỉ nghĩ có lẽ mẹ ra ngoài có việc, cô bước vào nhà cởi giày, thay đôi dép lê đi trong nhà, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp tự rót một ly sữa tươi, cầm lên uống.
Gần đây thời tết hơi lạnh, cho nên lúc ra ngoài với Ngọc Hân, Tuệ Đường khoác một chiếc áo dạ dài, tuy rất đẹp nhưng cũng hơi nặng, nhớ tới lời dặn của bác sĩ quần áo nên mặc thoải mái quá bó hay nặng sẽ không tốt, cô lập tức lên phòng thay một chiếc váy dài hoa màu xanh nhạt, lại khoác thêm áo khoác len mỏng.
Bỗng nhiên Tuệ Đường nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở dưới sân, cô nhìn qua chửa sổ, thấy xe ô tô đang đậu phía dưới.
Tuệ Đường xuống xem, thấy bác Hàn đang ở gần đó, Tuệ Đường khẽ gọi:
” Bác Hàn, hôm nay bác không phải làm việc à?”
Bác Hàn là lái xe của gia đình cô nhưng bình thường bác bận rất nhiều việc, hiếm khi xuất hiện ở nhà.
” Là Tuệ Đường sao? Lúc nãy bác đưa mẹ cháu đi nhưng phu nhân nói có việc riêng bảo bác về trước, kêu bác không phải chờ lát nữa xong việc thì đến đón bà ấy.”
” Vậy ạ?” Tuệ Đường nghĩ một lát quay sang bác Hàn cười nói:
” Nếu vậy bây giờ bác chở cháu đến một nơi được không?”
” Có gì không được chứ? Cháu cần đi đâu lên xe đi”
–
Nơi Tuệ Đường muốn tới chính là Hoạ Bích Hiên, đáng ra cô nên nói trước với Tiêu Đình nhưng không hiểu vì sao Tuệ Đường lại không gọi cho anh mà trực tiếp đến đây, Tiêu Đình lúc trước đưa cho cô chìa khoá cổng, cũng nói mật mã mở cửa cho cô, nên Tuệ Đường không lo lắng chuyện không vào nhà được dù sao cũng sắp tan làm Tiêu Đình sẽ trở về, cho nên Tuệ Đường mới tới đây.
Lúc bước vào cửa, Tuệ Đường cởi giày, ngạc nhiên khi nhìn thấy một đôi giày cao gót đặt ở đó, Tuệ Đường biến sắc, lòng nổi lên nghi ngờ, lẽ nào trong nhà có phụ nữ?
Tuệ Đường nhẹ nhàng bước vào trong, lúc nghe tiếng động phát ra từ phòng bếp, trước đó lại nhìn thấy đôi giày lập tức liền đoán người đang ở trong bếp là dì Vân vẫn thường đến đây quét dọn, chưa đi vào đã reo lên:
” Dì Vân, dì Vân, dì đang nấu món gì thế?”
Tuệ Đường không dám chạy chỉ từ từ đi vào, lúc đến cửa phòng bếp, thấy người đang đứng trong đó, Tuệ Đường sững người:
” Bác…! ”
Tuệ Đường không ngờ người ở trong bếp lại là bà Tiêu.
Bà Tiêu vốn đi ngang qua đây muốn vào chỗ ở của Tiêu Đình xem qua, biết anh vừa mới xuất viện bà mua một ít đồ bổ dưỡng nhét đầy tủ lạnh, sợ Tiêu Đình sống một mình lại học thói ăn uống qua loa, loay hoay trong nhà bếp chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng có người gọi” dì Vân dì Vân” không ngớt
Không nghĩ đến người xuất hiện lại là người bà không muốn nhìn thấy nhất.
Hiếm có dịp như bây giờ cho nên bà chỉ hơi kinh ngạc một chút liền thôi, bà nhìn Tuệ Đường đang lo lắng nắm vạt áo, đè nến lại, dịu giọng nói:
” Đã đến đây rồi vậy thì đến đó ngồi đi, tôi cũng có có chuyện muốn nói ”
Tuệ Đường lo lắng bước qua ngồi xuống một cái ghế trong phòng khách, tuy rằng đã cố làm bản thân bình tĩnh nhưng cô vẫn không kìm được hơi run bởi vị Tuệ Đường nhận ra thái độ của bà Tiêu đối với vô đã không giống trước kia, lạnh nhạt xa cách thậm chí còn hơi ghét bỏ.
Bà Tiêu ở phía đối diện nhìn thấy Tuệ Đường cứ cúi đầu, tay nhỏ bé lúng túng đặt trên đầu gối cũng không nỡ, nhẹ giọng nói:
” Không cần căng thẳng thế đâu!”
Bà mở lời trước, bâng quơ hỏi một câu:
” Lần trước gặp cô ở đây, tôi cũng có vài điều muốn hỏi nhưng tình huống khi đó không tiện lắm, vì sao cô lúc đó lại xuất hiện ở chỗ này?”
Tuệ Đường bối rối, lời đến bên môi như bị nghẹn lại: ” Cháu về nước, gặp anh ấy sau đó….sau đó….”
Bà Tiêu tiếp lời:
” Sau đó thế nào? Là Tiêu Đình nó đến gặp cô rồi mang cô về nhà, lén qua lại với cô?”
Tuệ Đườg không biết nói dối, mím môi cuối cùng vẫn lắc đầu:
” Không phải vậy, cháu đi tìm anh….thực ra khi đó vốn là cháu kiên trì muốn ở bên cạnh anh ấy”
Nhưng gì Tuệ Đường nói đều là thật, cô không biết trong lòng Tiêu Đình có ý gì nhưng lúc đó đúng là cô ở trước mặt Tiêu Đình biết rõ anh đã có bạn gái còn níu kéo muốn theo đuổi anh bằng được.
” Ý của cô là cô cố ý đến gặp nó, dựa vào việc cô và nó từng quen biết dụ dỗ nó, cô làm vậy là vì cái gì? Là thực lòng với nó hay chỉ muốn trêu đùa lừa gạt?”
Tuệ Đường ngẩng đầu nhìn bà Tiêu, lắc đầu: ” Không đâu, cháu không nói dối cháu luôn thích anh ấy, chưa hề thay đổi!”
Bà Tiêu cười khẩy: ” Thích? Vậy cô nói xem nó bị thương nặng đến suýt nữa mất mạng, phải nằm viện một tháng, vậy một tháng ấy cô ở đâu, làm gì? Ngay cả một lần tới thăm cũng không có” Cho dù chuyện này được giữ kín nhưng bà Tiêu nghĩ Tiêu Đình đã nói với Tuệ Đường, vẫn luôn canh cánh trong lòng, đứa con trai ngốc sao vẫn còn vương vấn một cô gái vô tâm đến nhường này!
Tuệ Đường như không tin nổi vào chuyện này, giọng nói cũng hơi run run nói:
” Bị thương? Nằm viện? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Bà Tiêu lấy Tuệ Đường kinh ngạc như vậy, thở dài:” Cô không biết thật, hay là giả vờ như không biết? Được, cứ cho là cô không biết, tôi hỏi cô rốt cuộc cô đã nói gì, làm gì mà nó vừa ra viện đã không vui vẻ, cả ngày lao đầu vào làm việc, biết rõ bản thân chưa hồi phục vẫn còn liều mạng như vậy.”
Tuệ Đường đứng bất, lại không thể thốt ra bất cứ lời nào, thần trí cô đã lạc mất, mẹ Tiêu Đình nói với cô anh nằm viện một tháng vậy, chuyện này đối với Tuệ Đường mà nói thực khó mà tin được, nhưng bà Tiêu không cần thiết bịa chuyện nói với cô, cho nên xem ra quả thực có việc đó.
Bị thương nặng như thế rốt cuộc sao lại giấu cô?
Không đúng, thời gian ở bệnh viện là một thang cũng tức là thời điểm Tiêu Đình đến tìm cô hôm ra mắt bộ sưu tập cũng là lúc anh vừa xuất viện, vậy…
Tuệ Đường trong phút chốc dâng lên sự hoang mang cùng căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn bà Tiêu gấp gáp hỏi:
” Bác, anh ấy xảy ra chuyện vào ngày nào?”
Bà Tiêu bực bội nói:
” Hừ, cô còn hỏi, chính là hôm ngay sau sinh nhật nó, tôi đã biết cả rồi chỉ là không muốn nhắc lại, nó một mực khăng khăng nói năm nay không cần tổ chức sinh nhật thực ra là muốn đón sinh nhật riêng với cô, nhưng ngày nó xảy ra chuyện cô lại biến mất không thấy đâu, hỏi ra mới biết trước đó vài tiếng cô đã trở về Lâm gia, tuy tôi cảm thấy cáu giận nhưng vì chuyện này suy cho cùng là ngoài ý muốn, không phải do cô nên tôi cũng không nói nhiều thêm nữa!”
Tuệ Đường nghe đến đó, trái tim như đã chìm xuống biển sâu, khó trách ngày hôm đó cô luôn có cảm giác kỳ lạ, là cảm giác đau nhói không rõ ràng, thì ra lúc đó người cô yêu nhất đang phải đối mặt với sinh tử, chỉ vừa nghĩ đến, Tuệ Đường không kìm được cõi lòng đều run rẩy, còn đau gấp nhiều lần so với lúc Tiêu Đình nói lời cay nghiệt làm tổn thương cô.
Tuệ Đường không phải cô gái có thể che giấu cảm xúc chân thật, chỉ thoáng chốc vành mắt cô đều đỏ hồng, xót xa, đau đớn đều hoá thành những giọt lệ tí tách rơi xuống, đôi mắt to tròn bị bao phủ tầng nước mắt dày đặc như sương làm ánh mắt càng trở lên long lanh như giọt nước mùa thu được ánh dương phản chiếu tia nắng lung linh.
Bà Tiêu thở dài không an ủi cũng không nặng lời chỉ bình bình thản thản không nặng không nhẹ nói:
” Xem ra còn rất nhiều chuyện cô chưa biết nếu đã như thế có muốn nghe tôi kể chút chuyện xưa không?”
Tuệ Đường không đồng ý cũng không phải, ánh mắt vô hồn lặng yên nhìn bà Tiêu, không đồng ý cũng không phản đối đề nghị này
” Năm năm trước, Tiêu Đình đột nhiên biến mất ngay sau khi cô bị mất tích trên đảo, chỉ để lại lá thư nói muốn đi tìm cô, nhưng ta ngàn vạn lần không nghĩ đến nó lại dám thông qua một người đàn ông trong tổ chức xã hội đen ngồi máy bay tư nhân bay sang London tìm cô, ta mất ăn mất ngủ lo lắng suốt mấy ngày, cuối cùng thì nó trở về trong tình trạng người đầy thương tích, nhưng khiến ta đau lòng nhất chính là tâm lý của nó, thằng bé rơi vào trạng thái vô cùng suy sụp, đồng thời ngày hôm sau, gia đình nhà cô cũng thông báo huỷ hôn, còn nói đây là nguyện vọng của cô, là cô muốn ở lại Anh học thiết kế, nhưng mà trước giờ ta vẫn luôn yêu quý cô nhất, chưa từng coi cô là người ngoài, ngay cả sự việc thành như vậy thâm tâm ta cũng không oán trách cô.”
Bà Tiêu ngừng lại, hỏi:” Cô có biết vì sao không?”
Tuệ Đường cúi đầu, không đáp.
” Bởi vì ta cho rằng cô là vì muốn học thiết kế nên sang Anh du học, đó không phải điều gì quá đáng cả nhưng trong lòng ta vẫn hơi khó chịu, du học tạm thời cũng không phải cả đời, tại sao cô lại huỷ hôn ước? Đó là điều ta luôn không vui vì ta biết con trai ta rất thích cô, có thể nói là vô cùng sâu đậm.”
” Bởi vì thằng bé chỉ buồn bã mấy ngày đầu, sau đó lại trở về như bình thường, cũng không bao giờ đề cập nửa chữ tới chuyện này nên ta tưởng rằng nó đã ổn định tâm trạng, khiến ta cũng bớt lo.”
” Cho đến một đêm, ta không ngủ được mới trở dậy đi xuống lầu, phòng của nó ở tầng hai, ta vô tình đi ngang qua thấy cửa phòng mở liền nhìn vào nhưng trong phòng không thấy bóng người”
” Ta nghi ngờ, đi khắp nhà tìm kiếm cuối cùng phát hiện thằng bé đang ngồi trên ban công đờ đẫn nhìn vào vô định, miệng rì rầm lẩm nhẩm gì đó, triệu chứng đó vốn là của người bị vấn đề về tâm thần”
Tuệ Đường ngây dại, ánh mắt hoảng hốt.
Bà Tiêu nhớ lại chuyện khi đó, tiếng nói cũng nghẹn ngào:
” Ta hoảng sợ vô cùng, lập tức nói cho ba nó mời về chuyên gia tâm lý, ông ấy nói nó bị tâm lý uất ức tuyệt vọng dẫn đến tình trạng như vậy, ban đầu có thể là ban đêm phát tác nếu như để lâu sẽ càng trầm trọng thậm chí có thể bị trầm cảm”
” Sau đó thông qua bác sĩ, thằng bé mới từ từ bộc lộ tâm sự trong lòng, ông ấy nói với ta thằng bé tuy không chịu nói rõ ràng nhưng đại khái là chịu tổn thương tinh thần do người nó yêu nói chưa từng yêu nó, cô nói xem rốt cuộc là người nào tuyệt tình tàn nhẫn nói với con trai ngốc nghếch câu nói đó? Cô thử nói xem rốt cuộc là ai nhẫn tâm đến thế?”
(Còn tiếp)
Tiêu Đình thế nào cũng không nghĩ đến Tuệ Đường lại nói như vậy, cô câu trước nói thích người khác câu sau liền nói không muốn gặp anh, sự thật như thế làm anh đau lòng.
Nhưng Tiêu Đình vẫn bình tĩnh hỏi lại Tuệ Đường:
” Tại sao?”
” Những lời anh nói lúc trước tàn nhẫn thế nào anh có biết hay không? Nhìn thấy anh lại nhớ đến câu nói đó, em đau lòng tới mức đã chết lặng, cho nên em cần thời gian.” Tuệ Đường chậm rãi nói, trong giọng nói cực kỳ nghiêm túc, nhưng vẫn nghe ra một chút tủi thân.
Lời nói vang vọng quẩn quanh trong không khí, sau đó dần trầm lại lắng sâu, không gian trở nên yên ắng trở lại.
Tiêu Đình một mình lái xe quay về Hoạ Bích Hiên, biệt thự hoàn toàn tĩnh lặng không có lấy một tiếng động nhỏ nào.
Tiêu Đình lên lầu, thay quần áo, lúc cởi áo sơ mi ra, anh mới nhận ra chỗ băng bó vết thương băng gạc đã bị thấm máu, Tiêu Đình không chút do dự tháo băng ra, nhìn miệng vết thương đã cắt chỉ có dấu hiệu bị nứt, vốn là vết thương vẫn chưa lành hẳn không chịu nổi lực đập mạnh nên chuyện chảy máu là rất bình thường.
Tiêu Đình dùng tay còn lại mở ngăn kéo để đồ lấy ra thuốc cầm máu qua loa bôi lên miệng vết thương, rồi lấy cuộn băng gạc mới sạch sẽ băng lại, ném băng gạc dính máu vào sọt rác, xong xuôi anh mới bước đến tủ quần áo, lấy trong đó một chiếc áo thoải mái mặc ở nhà mặc vào, Tiêu Đình thuận tiện liếc nhìn sang ngăn tủ bên cạnh, thấy một hàng quần áo nữ đủ mọi kiểu dáng ngay ngắn treo ở đó, giá phía dưới là giày, túi xách được xếp ngay ngắn, lúc này Tiêu Đình mới nhớ ra đây đều là đồ anh mua cho Tuệ Đường lần trước đi mua sắm nhưng những thứ này cô một cái cũng chưa hề dùng, mới tinh để ở đó, thậm chí vẫn còn nguyên mác.
Tiêu Đình bước qua, nhìn đống quần áo trước mặt, bấy giác đưa tay vuốt ve chúng, vốn nghĩ mua những thứ này cho cô, lúc cô đến nơi này sẽ không phải lo lắng về đồ dùng, nhưng sau đó chính anh lại mất kiềm chế cảm xúc đuổi cô đi, mọi chuyện mới tệ như bây giờ…
Yêu cầu của cô, Tiêu Đình đã đồng ý.
Tiêu Đình lần này không muốn ép buộc cô, mọi sai lầm đều xảy ra khi anh bất chấp tất cả ép buộc cô.
Tiêu Đình không bao giờ có ý định buông tay, chỉ là anh muốn đợi một thời gian ngắn để cô bình tâm lại, mới đi tìm cô, rồi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ.
Nhưng mọi việc đều không thể biết trước được.
Ví dụ như vào một buổi chiều đẹp trời mấy tuần sau, Ngọc Hân trong lúc cảm thấy chán không bận chuyện công việc liền gọi điện rủ Tuệ Đường đi dạo phố.
Cô biết chuyện của Tuệ Đường cho nên muốn đưa Tuệ Đường đi ra ngoài, sợ cô ở nhà tâm trạng lại càng không tốt.
Hai người đi lòng vòng một hồi cuối cùng mệt liền vào một quán cà phê gọi đồ uống và một ít bánh ngọt, tán ngẫu với nhau.
Tuệ Đường nhìn menu, đột nhiên cô thấy thèm bánh vị xoài, liền gọi, lúc nhân viên phục vụ mang bánh kem ra Tuệ Đường vui vẻ xúc một miếng đưa đến bên miệng, hương xoài nồng đượm bay vào mũi, lập tức dạ dày cô như muốn trào ngược, bụm miệng muốn nôn.
Ngọc Hân ở phía đối diện hoảng sợ, đứng lên chạy qua Tuệ Đường, vuốt lưng cô, lo lắng hỏi:
” Cậu làm sao thế? Bị ốm đúng không?”
Tuệ Đường để miếng bánh kem xoài xuống, không ngửi thấy mùi xoài làm cô cũng dễ chịu hơn một chút, nói:
” Tớ không sao, có lẽ sáng nay tớ ăn phải gì đó linh tinh dạ dày không chịu…”
Còn chưa nói hết câu, một nhân viên lại bưng một miếng bánh nhân sầu riêng đến bàn khác vừa lúc đi ngang qua bàn của họ, mùi sầu riêng còn nồng đậm hơn xoài gấp nhiều lần, Tuệ Đường ngửi thấy không chịu nổi
lại bắt đầu nôn khan.
Một vài vị khách đang ngồi gần đó quay qua nhìn, thì thầm to nhỏ, Ngọc Hân thấy vậy, đầu óc bỗng dưng liền sáng tỏ, cô nghi ngờ nhìn Tuệ Đường rồi vẫy tay gọi phục vụ thanh toán, kéo Tuệ Đường đang đỏ mắt ôm miệng muốn nôn ra khỏi quán cà phê.
Ngọc Hân nhìn chằm chằm xuống phần bụng của Tuệ Đường sau đó ngẩng đầu hàm ý hỏi một câu:
” Đường, cậu và Tiêu Đình không sử dụng biện pháp…ừm bảo vệ à?”
Tuệ Đường dạ dày đảo lộn không nghe rõ Ngọc Hân nói cái gì:
” Bảo vệ gì?”
Ngọc Hân cũng lười nói tiếp với một khúc gỗ, dứt khoát quyết định:
” Cậu bị bệnh rồi, đi bệnh viện khám xem sao”
Hôm nay là ngày cuối tuần bệnh viện sẽ rất đông cho nên Ngọc Hân đưa Tuệ Đường đến một bệnh viện tư nhân, tuy nhiên vẫn phải ngồi ghế chờ một lát mới được gọi khám.
Tuệ Đường thấy Ngọc Hân cứ nhấp nhổm không yên, chốc chốc lại sốt ruột kêu lâu, cô liếm môi hỏi:
” Hân, cậu sao thế? Không lẽ bệnh của mình rất nặng sao?”
Ngọc Hân đang sốt ruột, nghe có người nói bên tai thì rống lên:
” Rất nghiêm trọng đấy!”
Tuệ Đường giật nảy mình, Ngọc Hân thấy thế vội vỗ vai cô:
” Tớ đùa đấy, đùa thôi…đừng giật mình, bình tĩnh không có gì nghiêm trọng cả không sao hết”
Trước khi chưa xác định rõ ràng cô không nên nói trước với Tuệ Đường thì tốt hơn.
Tuệ Đường vào khám, bác sĩ đưa kết quả chuẩn đoán cho cô, nói:
” Chúc mừng cô, cô đã mang thai, đứa trẻ được sáu tuần rồi”
Tuệ Đường nghe được như sét đánh ngang tai, đứng đờ người ra, vô thức giơ tay cầm kết quả lên, mờ mịt nhìn hình siêu âm.
Bác sĩ giải thích cho cô:
” Đây là em bé, bây giờ vẫn chưa thành hình nhưng rất khoẻ mạnh, nhưng giờ chưa thể xác định là bé trai hai gái đợi lớn lên thêm chút nữa là có thể biết. ”
Ngọc Hân ở bên cạnh kích động reo lên:
” Đúng là có bé cưng thật rồi, Tuệ Đường, cậu sắp được làm mẹ rồi”
Tuệ Đường vô thức lặp lại lời Ngọc Hân:
” Có bé cưng!”
” Đúng, là bé cưng đang ở đây này” Cô cúi đầu đặt tay lên bụng Tuệ Đường.
” Bé cưng!” Tuệ Đường thốt lên.
Hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ chính là được làm mẹ, nên dĩ nhiên bây giờ Tuệ Đường đang cực kì hạnh phúc.
Từ lúc rời khỏi bệnh viện cứ chốc chốc Tuệ Đường lại đưa tay vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng của mình rồi mỉm cười ngây ngô, cô không hiểu rõ mấy chuyện này, ngày hôm qua trong phòng cô có mấy gói đồ ăn vặt, Tuệ Đường buồn miệng lấy ra ăn sau đó cũng thấy buồn nôn, cô chỉ cô rằng dạ dày có vấn đề, hôm nay nếu không phải cùng Ngọc Hân đi dạo phố, cô ấy nhìn ra điểm bất thường, có lẽ cô vẫn không hay biết bản thân đã mang thai.
Ngọc Hân thấy Tuệ Đường vui mừng như vậy cũng vui vẻ theo, thuận miệng nói:
” Cậu mang thai chắc Tiêu Đình chưa biết đúng không? Nhanh thật đấy, cậu đã làm mẹ, cũng sắp kết hôn rồi.”
Tuệ Đường nghe đến đó, kinh ngạc thốt lên:
” Kết hôn?”
” Đúng thế, cậu mang thai rồi tất nhiên phải kết hôn, cần gì ngạc nhiên vậy chứ?”
” Hay là… Tiêu Đình không muốn kết hôn… hừ hắn dám làm thế, nếu hắn bỏ rơi mẹ con cậu, mình thay cậu tìm hắn tính sổ!”
Tuệ Đường bật cười, cô còn chưa nói gì Ngọc Hân đã nghĩ đến tình huống này rồi, chỉ là bây giờ cô đang ” chiến tranh lạnh” với Tiêu Đình, biết phải mở lời thế nào?
Nếu như Tiêu Đình biết cô mang thai con của anh, anh sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Cô còn chưa biết biết nên làm ra sao mới tốt thì Ngọc Hân dứt khoát ngắt lời:
” Cậu băn khoăn gì nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là nói cho anh ta biết, kêu anh ta chuẩn bị đám cưới đường hoàng cưới cậu về làm vợ, sau đó đợi tám tháng sau sinh đứa trẻ, mọi chuyện đều tốt lành, anh ta mà không cưới thì cậu phải khóc nháo tới khi anh ta chịu, hừ làm cậu mang thai mà dám không chịu trách nhiệm như thế sao?”
Thái độ hùng hùng hổ hổ của Ngọc Hân làm Tuệ Đường tròn mắt, cô nghĩ hình như Ngọc Hân hơi kích động có lẽ việc quan trọng nhất không phải vấn đề kết hôn của cô mà cần xoa dịu tâm trạng của Ngọc Hân trước đã
” Cậu đừng gấp, tớ nói với anh ấy là được… Anh ấy không phải người như vậy đâu.”
Tuệ Đường rất tin tưởng Tiêu Đình, tuy nhiều lúc tính tình anh dễ nổi giận, thích làm theo ý mình, bá đạo lại ngang ngược nhưng mà người đàn ông mà cô yêu chắn chắn là một người cha tốt.
Nếu đã tin tưởng như thế thì cô sẽ nói cho anh biết tin vui này, có lẽ có nhiều chuyện càng đơn giản sẽ càng tốt, cô cần gì phải quá phức tạp hoá, do dự nhiều như vậy, Ngọc Hân nói rất đúng, cô không thể mãi băn khoăn vì chuyện này.
Cuối cùng Tuệ Đường ra quyết định đến tìm Tiêu Đình.
Tạm biệt Ngọc Hân, Tuệ Đường trở về nhà, mới bốn giờ chiều nhưng trong nhà không có ai, thật lạ rõ ràng chiều nay mẹ cô nói bà sẽ ở nhà có mấy người bạn sẽ tới đây chơi sao giờ không thấy ai hết?
Tuệ Đường chỉ nghĩ có lẽ mẹ ra ngoài có việc, cô bước vào nhà cởi giày, thay đôi dép lê đi trong nhà, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp tự rót một ly sữa tươi, cầm lên uống.
Gần đây thời tết hơi lạnh, cho nên lúc ra ngoài với Ngọc Hân, Tuệ Đường khoác một chiếc áo dạ dài, tuy rất đẹp nhưng cũng hơi nặng, nhớ tới lời dặn của bác sĩ quần áo nên mặc thoải mái quá bó hay nặng sẽ không tốt, cô lập tức lên phòng thay một chiếc váy dài hoa màu xanh nhạt, lại khoác thêm áo khoác len mỏng.
Bỗng nhiên Tuệ Đường nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở dưới sân, cô nhìn qua chửa sổ, thấy xe ô tô đang đậu phía dưới.
Tuệ Đường xuống xem, thấy bác Hàn đang ở gần đó, Tuệ Đường khẽ gọi:
” Bác Hàn, hôm nay bác không phải làm việc à?”
Bác Hàn là lái xe của gia đình cô nhưng bình thường bác bận rất nhiều việc, hiếm khi xuất hiện ở nhà.
” Là Tuệ Đường sao? Lúc nãy bác đưa mẹ cháu đi nhưng phu nhân nói có việc riêng bảo bác về trước, kêu bác không phải chờ lát nữa xong việc thì đến đón bà ấy.”
” Vậy ạ?” Tuệ Đường nghĩ một lát quay sang bác Hàn cười nói:
” Nếu vậy bây giờ bác chở cháu đến một nơi được không?”
” Có gì không được chứ? Cháu cần đi đâu lên xe đi”
–
Nơi Tuệ Đường muốn tới chính là Hoạ Bích Hiên, đáng ra cô nên nói trước với Tiêu Đình nhưng không hiểu vì sao Tuệ Đường lại không gọi cho anh mà trực tiếp đến đây, Tiêu Đình lúc trước đưa cho cô chìa khoá cổng, cũng nói mật mã mở cửa cho cô, nên Tuệ Đường không lo lắng chuyện không vào nhà được dù sao cũng sắp tan làm Tiêu Đình sẽ trở về, cho nên Tuệ Đường mới tới đây.
Lúc bước vào cửa, Tuệ Đường cởi giày, ngạc nhiên khi nhìn thấy một đôi giày cao gót đặt ở đó, Tuệ Đường biến sắc, lòng nổi lên nghi ngờ, lẽ nào trong nhà có phụ nữ?
Tuệ Đường nhẹ nhàng bước vào trong, lúc nghe tiếng động phát ra từ phòng bếp, trước đó lại nhìn thấy đôi giày lập tức liền đoán người đang ở trong bếp là dì Vân vẫn thường đến đây quét dọn, chưa đi vào đã reo lên:
” Dì Vân, dì Vân, dì đang nấu món gì thế?”
Tuệ Đường không dám chạy chỉ từ từ đi vào, lúc đến cửa phòng bếp, thấy người đang đứng trong đó, Tuệ Đường sững người:
” Bác…! ”
Tuệ Đường không ngờ người ở trong bếp lại là bà Tiêu.
Bà Tiêu vốn đi ngang qua đây muốn vào chỗ ở của Tiêu Đình xem qua, biết anh vừa mới xuất viện bà mua một ít đồ bổ dưỡng nhét đầy tủ lạnh, sợ Tiêu Đình sống một mình lại học thói ăn uống qua loa, loay hoay trong nhà bếp chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng có người gọi” dì Vân dì Vân” không ngớt
Không nghĩ đến người xuất hiện lại là người bà không muốn nhìn thấy nhất.
Hiếm có dịp như bây giờ cho nên bà chỉ hơi kinh ngạc một chút liền thôi, bà nhìn Tuệ Đường đang lo lắng nắm vạt áo, đè nến lại, dịu giọng nói:
” Đã đến đây rồi vậy thì đến đó ngồi đi, tôi cũng có có chuyện muốn nói ”
Tuệ Đường lo lắng bước qua ngồi xuống một cái ghế trong phòng khách, tuy rằng đã cố làm bản thân bình tĩnh nhưng cô vẫn không kìm được hơi run bởi vị Tuệ Đường nhận ra thái độ của bà Tiêu đối với vô đã không giống trước kia, lạnh nhạt xa cách thậm chí còn hơi ghét bỏ.
Bà Tiêu ở phía đối diện nhìn thấy Tuệ Đường cứ cúi đầu, tay nhỏ bé lúng túng đặt trên đầu gối cũng không nỡ, nhẹ giọng nói:
” Không cần căng thẳng thế đâu!”
Bà mở lời trước, bâng quơ hỏi một câu:
” Lần trước gặp cô ở đây, tôi cũng có vài điều muốn hỏi nhưng tình huống khi đó không tiện lắm, vì sao cô lúc đó lại xuất hiện ở chỗ này?”
Tuệ Đường bối rối, lời đến bên môi như bị nghẹn lại: ” Cháu về nước, gặp anh ấy sau đó….sau đó….”
Bà Tiêu tiếp lời:
” Sau đó thế nào? Là Tiêu Đình nó đến gặp cô rồi mang cô về nhà, lén qua lại với cô?”
Tuệ Đườg không biết nói dối, mím môi cuối cùng vẫn lắc đầu:
” Không phải vậy, cháu đi tìm anh….thực ra khi đó vốn là cháu kiên trì muốn ở bên cạnh anh ấy”
Nhưng gì Tuệ Đường nói đều là thật, cô không biết trong lòng Tiêu Đình có ý gì nhưng lúc đó đúng là cô ở trước mặt Tiêu Đình biết rõ anh đã có bạn gái còn níu kéo muốn theo đuổi anh bằng được.
” Ý của cô là cô cố ý đến gặp nó, dựa vào việc cô và nó từng quen biết dụ dỗ nó, cô làm vậy là vì cái gì? Là thực lòng với nó hay chỉ muốn trêu đùa lừa gạt?”
Tuệ Đường ngẩng đầu nhìn bà Tiêu, lắc đầu: ” Không đâu, cháu không nói dối cháu luôn thích anh ấy, chưa hề thay đổi!”
Bà Tiêu cười khẩy: ” Thích? Vậy cô nói xem nó bị thương nặng đến suýt nữa mất mạng, phải nằm viện một tháng, vậy một tháng ấy cô ở đâu, làm gì? Ngay cả một lần tới thăm cũng không có” Cho dù chuyện này được giữ kín nhưng bà Tiêu nghĩ Tiêu Đình đã nói với Tuệ Đường, vẫn luôn canh cánh trong lòng, đứa con trai ngốc sao vẫn còn vương vấn một cô gái vô tâm đến nhường này!
Tuệ Đường như không tin nổi vào chuyện này, giọng nói cũng hơi run run nói:
” Bị thương? Nằm viện? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Bà Tiêu lấy Tuệ Đường kinh ngạc như vậy, thở dài:” Cô không biết thật, hay là giả vờ như không biết? Được, cứ cho là cô không biết, tôi hỏi cô rốt cuộc cô đã nói gì, làm gì mà nó vừa ra viện đã không vui vẻ, cả ngày lao đầu vào làm việc, biết rõ bản thân chưa hồi phục vẫn còn liều mạng như vậy.”
Tuệ Đường đứng bất, lại không thể thốt ra bất cứ lời nào, thần trí cô đã lạc mất, mẹ Tiêu Đình nói với cô anh nằm viện một tháng vậy, chuyện này đối với Tuệ Đường mà nói thực khó mà tin được, nhưng bà Tiêu không cần thiết bịa chuyện nói với cô, cho nên xem ra quả thực có việc đó.
Bị thương nặng như thế rốt cuộc sao lại giấu cô?
Không đúng, thời gian ở bệnh viện là một thang cũng tức là thời điểm Tiêu Đình đến tìm cô hôm ra mắt bộ sưu tập cũng là lúc anh vừa xuất viện, vậy…
Tuệ Đường trong phút chốc dâng lên sự hoang mang cùng căng thẳng, cô ngẩng đầu nhìn bà Tiêu gấp gáp hỏi:
” Bác, anh ấy xảy ra chuyện vào ngày nào?”
Bà Tiêu bực bội nói:
” Hừ, cô còn hỏi, chính là hôm ngay sau sinh nhật nó, tôi đã biết cả rồi chỉ là không muốn nhắc lại, nó một mực khăng khăng nói năm nay không cần tổ chức sinh nhật thực ra là muốn đón sinh nhật riêng với cô, nhưng ngày nó xảy ra chuyện cô lại biến mất không thấy đâu, hỏi ra mới biết trước đó vài tiếng cô đã trở về Lâm gia, tuy tôi cảm thấy cáu giận nhưng vì chuyện này suy cho cùng là ngoài ý muốn, không phải do cô nên tôi cũng không nói nhiều thêm nữa!”
Tuệ Đường nghe đến đó, trái tim như đã chìm xuống biển sâu, khó trách ngày hôm đó cô luôn có cảm giác kỳ lạ, là cảm giác đau nhói không rõ ràng, thì ra lúc đó người cô yêu nhất đang phải đối mặt với sinh tử, chỉ vừa nghĩ đến, Tuệ Đường không kìm được cõi lòng đều run rẩy, còn đau gấp nhiều lần so với lúc Tiêu Đình nói lời cay nghiệt làm tổn thương cô.
Tuệ Đường không phải cô gái có thể che giấu cảm xúc chân thật, chỉ thoáng chốc vành mắt cô đều đỏ hồng, xót xa, đau đớn đều hoá thành những giọt lệ tí tách rơi xuống, đôi mắt to tròn bị bao phủ tầng nước mắt dày đặc như sương làm ánh mắt càng trở lên long lanh như giọt nước mùa thu được ánh dương phản chiếu tia nắng lung linh.
Bà Tiêu thở dài không an ủi cũng không nặng lời chỉ bình bình thản thản không nặng không nhẹ nói:
” Xem ra còn rất nhiều chuyện cô chưa biết nếu đã như thế có muốn nghe tôi kể chút chuyện xưa không?”
Tuệ Đường không đồng ý cũng không phải, ánh mắt vô hồn lặng yên nhìn bà Tiêu, không đồng ý cũng không phản đối đề nghị này
” Năm năm trước, Tiêu Đình đột nhiên biến mất ngay sau khi cô bị mất tích trên đảo, chỉ để lại lá thư nói muốn đi tìm cô, nhưng ta ngàn vạn lần không nghĩ đến nó lại dám thông qua một người đàn ông trong tổ chức xã hội đen ngồi máy bay tư nhân bay sang London tìm cô, ta mất ăn mất ngủ lo lắng suốt mấy ngày, cuối cùng thì nó trở về trong tình trạng người đầy thương tích, nhưng khiến ta đau lòng nhất chính là tâm lý của nó, thằng bé rơi vào trạng thái vô cùng suy sụp, đồng thời ngày hôm sau, gia đình nhà cô cũng thông báo huỷ hôn, còn nói đây là nguyện vọng của cô, là cô muốn ở lại Anh học thiết kế, nhưng mà trước giờ ta vẫn luôn yêu quý cô nhất, chưa từng coi cô là người ngoài, ngay cả sự việc thành như vậy thâm tâm ta cũng không oán trách cô.”
Bà Tiêu ngừng lại, hỏi:” Cô có biết vì sao không?”
Tuệ Đường cúi đầu, không đáp.
” Bởi vì ta cho rằng cô là vì muốn học thiết kế nên sang Anh du học, đó không phải điều gì quá đáng cả nhưng trong lòng ta vẫn hơi khó chịu, du học tạm thời cũng không phải cả đời, tại sao cô lại huỷ hôn ước? Đó là điều ta luôn không vui vì ta biết con trai ta rất thích cô, có thể nói là vô cùng sâu đậm.”
” Bởi vì thằng bé chỉ buồn bã mấy ngày đầu, sau đó lại trở về như bình thường, cũng không bao giờ đề cập nửa chữ tới chuyện này nên ta tưởng rằng nó đã ổn định tâm trạng, khiến ta cũng bớt lo.”
” Cho đến một đêm, ta không ngủ được mới trở dậy đi xuống lầu, phòng của nó ở tầng hai, ta vô tình đi ngang qua thấy cửa phòng mở liền nhìn vào nhưng trong phòng không thấy bóng người”
” Ta nghi ngờ, đi khắp nhà tìm kiếm cuối cùng phát hiện thằng bé đang ngồi trên ban công đờ đẫn nhìn vào vô định, miệng rì rầm lẩm nhẩm gì đó, triệu chứng đó vốn là của người bị vấn đề về tâm thần”
Tuệ Đường ngây dại, ánh mắt hoảng hốt.
Bà Tiêu nhớ lại chuyện khi đó, tiếng nói cũng nghẹn ngào:
” Ta hoảng sợ vô cùng, lập tức nói cho ba nó mời về chuyên gia tâm lý, ông ấy nói nó bị tâm lý uất ức tuyệt vọng dẫn đến tình trạng như vậy, ban đầu có thể là ban đêm phát tác nếu như để lâu sẽ càng trầm trọng thậm chí có thể bị trầm cảm”
” Sau đó thông qua bác sĩ, thằng bé mới từ từ bộc lộ tâm sự trong lòng, ông ấy nói với ta thằng bé tuy không chịu nói rõ ràng nhưng đại khái là chịu tổn thương tinh thần do người nó yêu nói chưa từng yêu nó, cô nói xem rốt cuộc là người nào tuyệt tình tàn nhẫn nói với con trai ngốc nghếch câu nói đó? Cô thử nói xem rốt cuộc là ai nhẫn tâm đến thế?”
(Còn tiếp)