Tiêu Đình không biết hình dung tâm trạng lúc này của mình ra sao, Tuệ Đường vừa rồi nói gì, cô là đang muốn độc chiếm anh sao? Em giỏi lắm đến cả lời này mà cũng nói ra được. Nhưng mà nghĩ kĩ lại, Đường Đường hôm nay đột nhiên hỏi vậy kể cũng hơi lạ. Chẳng qua anh chỉ đưa Tú Hòa ra ngoài một lát, tối trở về đã thành như vậy. Việc này xem ra có liên quan đến hai vị phụ mẫu đại nhân kính yêu vừa về nước của Tiêu Đình.
Trong thư phòng
Ông bà Tiêu ngồi đối diện với Tiêu Đình, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có
Chuyện này cũng không thể giấu nổi Tiêu Đình, ông bà đưa Tú Hòa đến đây chính là có mục đích, từ nhỏ đến lớn Tuệ Đường cứ ngốc ngốc như thế, trong chuyện tình cảm sẽ khó phân biệt giữa tình yêu và lòng trung thành. Nếu như bây giờ có thếm người con gái khác ở bên Tiêu Đình, có lẽ cô bé cảm thấy không sẽ nhận ra tình cảm chân chính của mình.
Tiêu Đình không phản đối ý kiến này của cha mẹ mình nhưng anh nghĩ không cần thiết, tình cảm có thể từ từ vun đắp, nảy nở, mặc dù cách này cũng rất được, chỉ nhìn thái độ của Đường Đường hôm nay là biết cô đã thế giới tình cảm của cô đang dần bộc lộ rõ ràng hơn thế nhưng Tiêu Đình là ai kia chứ, anh vô cùng chán ghét cô nàng Tú Hòa kia, giờ lại bắt anh phải tiếp tục giả thân thiết cùng cô ta, anh không làm được.
Nhưng mà ông bà Tiêu lần này thái độ vô cùng cương quyết, không thể từ chối qua loa được nữa.
Còn trong phòng Tuệ Đường,
Tuệ Đường úp mặt vào con mèo bông, trầm mặc. Giờ cô rất hối hận, tự trách ngàn vạn lần vì chuyện khi nãy. Cô đã làm gì thế này, cô lấy tư cách gì mà nói những lời đó với cậu, cậu sẽ giận cô mất thôi.
Tuệ Đường rất muốn chạy sang phòng cậu nói lời xin lỗi nhưng dũng khí một chút cũng không có. Lỡ như cậu thực sự giận cô, không thèm để ý đến cô nữa, cô sẽ đau lòng.
Tâm trạng lo lắng bất an cộng thêm chuyện xảy ra tối nay khiến Tuệ Đường mệt mỏi, chẳng mấy chốc cô ngốc đã chìm vào giấc ngủ, trên tay vẫn ôm chặt mèo tuyết vào lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tuệ Đường dậy muộn, Lúc chuẩn bị đi học thì phát hiện ra cậu đã đi trước mất rồi, hơn nữa còn đi cùng Tú Hòa. Cô không nói gì, lặng lẽ lên xe đến trường.
Lại nói đến Ngọc Kỳ, cậu không cho cô tiếp xúc nhiều với bạn ấy, cô nghe theo. Nhưng mà giờ cậu đang vui vẻ bên cô gái khác, cô buồn, muốn tìm người trò chuyện
Thấy Tuệ Đường từ sáng đến giờ u sầu như vậy, Ngọc Kỳ cũng rất lo:” Đường, cậu sao thế, hai mắt giống gấu trúc thế kia ”
Tuệ Đường bất giác đưa tay lên mắt, giọng uể oải: ” Tớ gây ra họa, không biết nên làm gì ”
Ngọc Kỳ nói:” Chẳng lẽ liên quan đến bạn trai cậu? ”
Tuệ Đường đáp: ” Sao cậu biết?Anh ấy giận tớ rồi, cũng tại tớ gây sự trước ”
Ngọc Kỳ: ” Cậu hiền lành lại lương thiện, đâu có phải người nóng nảy thích đi gây chuyện, chắc chắn là anh ta đã làm gì có lỗi với cậu đúng không? Đừng luyến tiếc nữa, bỏ anh ta đi, đến với tớ được không? ”
Tuệ Đường kinh ngạc nhìn Ngọc Kỳ, không thốt nên lời, mãi sau mới nghe Ngọc Kỳ cười nói: ” Đừng căng thẳng thế, tớ chỉ nói đùa thôi ”
Tiêu Đình, đừng cho tôi cơ hội cướp Tuệ Đường từ tay cậu.
Giờ cơm trưa hôm nay, Tiêu Đình vẫn như thường lệ xuất hiện trước cửa lớp Tuệ Đường, nhưng Tuệ Đường đã không còn ở trong lớp. Tiêu Đình chạy xuống căng tin, thấy Tuệ Đường đang ăn cơm cùng thằng cha đáng ghét hôm trước.
Tuệ Đường em giỏi lắm, hôm qua còn nói anh không được thích Tú Hòa, hôm nay đã cặp kè cùng người khác.( Tg: Người ta chỉ ăn cơm thôi mà, anh có cần ghen dữ vậy không?)
Tuệ Đường cảm thấy lạnh sống lưng, như có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, nhưng xoay người lại thì không thấy ai.
Buổi chiều là tiết tự học, Tuệ Đường ăn xong thì muốn lên thư viện mượn vài quyển sách. Vừa bước vào cửa, Tuệ Đường nhìn thấy dáng người quen quen. Là cậu chủ. Nhưng cậu không đi một mình bên cạnh cậu là Tú Hòa, không biết hai người nói gì, Tú Hòa mỉm cười thẹn thùng
Nhìn thấy cảnh này, Tuệ Đường khó chịu vô cùng, đến chính cô cũng không biết tại sao, cô không hề tiến đến chỗ bọn họ, chỉ lặng lẽ nấp sao một giá sách
Tuệ Đường không biết, từ lúc cô bước vào, Tú Hòa đã thấy cô, chỉ vì Tiêu Đình còn đang chuyên tâm đọc sách nên không biết
Vị trí Tuệ Đường đang đứng vừa vặn có thể quan sát hết hành động của Tiêu Đình và Tú Hòa. Mím chặt môi cố gắng không suy nghĩ lung tung, Tuệ Đường rút bừa một cuốn sách trên giá lật giở vài trang, không cách nào tập trung
Không may lúc Tuệ Đường rút cuốn sách đó hàng sách phía trên bị hổng, nghiêng về phía trước, cô lại hoàn toàn không hay.
Tú Hòa ở đầu bên này quan sát tất cả, ánh mắt bỗng trở nên tàn độc, khẽ giật hạt cườm trên hoa tai, nhân lúc Tiêu Đình không chú ý, ném về phía hàng sách đó. Dù là vật nhỏ nhưng Tú Hòa từ nhỏ đã học võ, lực cánh tay vô cùng chuẩn xác.
Hành động của Tú Hòa khiến giá sách giống như chuỗi domino, đổ ụp xuống.Sách giống như thác lũ ào ào rơi xuống.
Tuệ Đường chỉ kịp nghe thấy một thanh âm quen thuộc: ” Cẩn thận ”. Sau đó cả người bị đẩy ngã xuống đất, bóng hình cao lớn đó đã phủ xuống người cô, đầu cô được bao bọc trong đôi tay ấm áp người đó.
Tiếp đó, mọi người trong thư viện đều kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Trời ơi, Hội trưởng hội học sinh bị cả núi sách rơi vào người, từng quyển từng quyển rơi xuống đập vào lưng, chân, đầu, cánh tay của Tiêu Đình nhưng không ai nghe thấy một tiếng rên.
Từ lúc Tuệ Đường ngửi thấy mùi hương bạc hà cùng hơi thở đó, cô đã biết chủ nhân của thân thể đang che chắn cho cô là cậu. Cô nhắm chặt mắt, trái tim như bị dao cứa đau rát, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cậu sao lại ngốc như vậy, cô nguyện giờ phút này người ở trên là cô, là cô làm liên lụy cậu.
Tới khi xác định không còn quyển sách nào rơi nữa, Tiêu Đình mới gấp gáp hỏi:” Có bị thương ở đâu không? Có chỗ nào đau không? ”
Tuệ Đường lắc đầu, khóc không thành tiếng. Khẽ ” ừ “, Tiêu Đình ngã xuống sàn mắt nhắm nghiền.