Bánh xe chậm rãi lăn tròn, xe ngựa dừng lại trước cánh cửa đồng nặng nề phủ Trấn Quốc Công, trên cửa treo bảng hiệu, mấy chữ phủ Trấn Quốc Công to như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực, nước sơn màu vàng khúc xạ ra ánh sáng lưu ly dưới ánh mặt trời, uy vũ mạnh mẽ, tượng trưng cho một thời vinh quang đã từng hưng thịnh.
Chẳng qua bây giờ, trong các thế gia quý tộc kinh thành đã xem như xuống dốc rồi.
Với chuyện Trần Diên treo cổ, thân thể vốn đã không tốt của lão thái thái xem như hoàn toàn sụp đổ, cả ngày nằm trên giường, ngay cả xuống giường cũng không được, hôm nay tất nhiên cũng không đợi trước cửa phủ.
Phủ Quốc Công suy tàn về mặt nhân số, bởi vậy cũng không có nhiều người ra ngoài nghênh đón, còn toàn là những người Trần Loan vừa nhìn thấy đã muốn cau mày.
Xe ngựa còn chưa dừng lại hoàn toàn thì đã có gã sai vặt bưng ghế nhỏ chạy tới, Kỷ Hoán vén nhẹ trường bào, xuống xe ngựa trước, sau đó tự mình đưa tay đỡ Trần Loan xuống.
Hành động này nghiễm nhiên như một loại biểu thị công khai không tiếng động, đồng tử những người đứng trước cửa nghênh đón đều co lại, đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một tâm tư riêng.
Xem ra không thể tin lời đồn được.
Mặc kệ trong cung vo tròn kín kẽ thế nào thì trong các phủ không bao giờ thiếu người thành tinh, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể đoán ra được những thứ lắt léo trong đó.
Mọi người đều biết, đích nữ phủ Trấn Quốc Công vốn được hứa hôn cho Dung Vương Kỷ Tiêu làm chính phi.
Ngay trước đại hôn lại bất ngờ thay đổi người, nghe thì thấy hoang đường, nhưng việc này thật sự lặng yên không một tiếng động hoàn thành.
Dính dáng đến cả hai vị Thái tử, thanh danh của Trần Loan đương nhiên cũng không khá hơn chút nào.
Theo lý thuyết, Thái Tử Phi bị dán mác lẳng lơ như vậy, dù con người có kiêu ngạo thanh cao đến đâu đều khó tránh khỏi việc mất bình tĩnh, điều đó không có nghĩa là ngoài mặt bọn họ sẽ có hành động khiến nàng khó xử, nhưng ít nhất trong thâm tâm cũng không chào đón lắm.
Nhưng thoạt nhìn lần này lại hoàn toàn không giống như có chuyện như vậy.
Tương kính như tân, vô cùng hòa hợp.
Trần Thân đứng đầu, khuôn mặt chữ quốc cung kính nghiêm chỉnh, ông ta chỉnh tay áo, ôm quyền cao giọng nói: “Thần tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến Thái Tử Phi nương nương.”
Mấy người phía sau cũng quỳ xuống theo, cung kính hành đại lễ.
Hôm nay Trần Loan mặc một bộ cung trang, trên đó thêu mấy đóa mẫu đơn chớm nở, làm nổi bật lên khuôn mặt tựa hoa sen của nàng, eo nhỏ thắt gọn, phối hợp với đồ trang sức lựu hồng ngọc Xương Đế ban tặng. Quả nhiên quý khí bức người, so với lúc trước khi thành thân thì tựa như lại nảy nở thêm vài phần.
Quận chúa Cẩm Tú vẫn chưa gả tới, hôm nay cùng Trần Thân xuất phủ nghênh đón, còn có Khang di nương và Trần Diên, Trần Xương Hằng phải tới học đường từ sớm nên không có mặt.
Mày kiếm của Kỷ Hoán quét qua, hắn tiến về phía trước vài bước, dùng một tay đỡ Trần Thân dậy, lạnh nhạt nói: “Quốc Công hãy đứng lên.”
Giọng nói của người đàn ông thu lại sự uy áp nhàn nhạt, có mấy phần khác biệt với vẻ hờ hững xa cách trước đó, lộ ra vẻ không hờn không giận từ trên cao nhìn xuống, khiến cho lòng người không khỏi run lên.
Lưng Trần Thân cứng đờ, nụ cười trên mặt phai nhạt đi mấy phần.
Trần Loan và Kỷ Hoán nhanh chóng được mời vào nhà chính, ngồi trên hai chiếc ghế gỗ lim sóng vai ở vị trí đầu. Trần Thân ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải của Kỷ Hoán, trên mặt là nụ cười giới quan lại vô cùng thoả đáng.
Trần Loan quay mặt đi, ngược lại nhìn về phía Trần Diên hôm nay cực để tâm tới việc ăn mặc. Trên mặt nàng ta đầy vẻ xấu hổ, khuôn mặt tương tự Trần Loan ba bốn phần ẩn chứa vẻ lẳng lơ khác biệt, mang vẻ phong lưu muốn từ chối lại còn nghênh đón, trong lòng trong mắt đều là người đàn ông bên cạnh Trần Loan.
Không hề để ý đến việc đó là tỷ phu của nàng ta, hôm nay tới lại mặt cùng đích tỷ.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Loan lạnh đi, ngón tay tựa gốc hành đặt lên chén trà có hoa văn uốn lượn, nàng nâng mắt đối diện với Trần Diên, khói lửa vô hình lập tức nổi lên xung quanh, ngón tay nàng hơi dùng lực, đầu ngón tay hiện lên màu đỏ yêu kiều.
Trà là loại trà thượng đẳng được tiến cống, hơn nữa còn do Xương Đế ban thưởng, một trong những thứ xưa nay Trần Thân thích nhất, hương trà lan toả khắp phòng, hơi nóng mang theo chút mùi trúc bay lên. Trần Loan cong mắt, thả chén trà trong tay ra, nàng hành lễ với người đàn ông vô cùng tôn quý bên cạnh, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Điện hạ, tổ mẫu ốm đau nằm trên giường, thiếp thân không yên lòng, muốn đi xem một chút.”
Ánh mắt Kỷ Hoán rơi vào giữa hàng lông mày xinh đẹp của nàng, im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, lời ít ý nhiều: “Đi đi.”
Vốn muốn đi cùng nàng.
Trần Loan được Lưu Nguyệt đỡ đứng dậy, bước chân không nhanh không chậm, lúc đi ngang qua Trần Diên, nàng tạm dừng một lát, nhíu mày hỏi: “Nhị muội không cùng bổn cung đi tới viện Phúc Thọ sao?”
Kỷ Hoán còn đang ngồi trong nhà chính, phàm là người có chút đầu óc thì hẳn đều hiểu mấy chữ tránh hiềm nghi có ý gì.
Nhưng Trần Diên lại không hiểu.
Trần Diên nhanh chóng nhìn người đàn ông ngồi vị trí đầu tiên, sau đó mím môi nói: “Bẩm nương nương, đại phu nói thân thể tổ mẫu phải tĩnh dưỡng, không chịu được ầm ĩ. Mấy ngày trước bên phía viện Phúc Thọ đã lên tiếng, ngoại trừ khi nương nương lại mặt có thể tiến vào, những lúc còn lại đều không gặp ai.”
Lần này lão thái thái thật sự bị tức chết rồi.
Trong lòng Trần Loan đột nhiên mềm nhũn, nàng cũng không dừng lại quá lâu, dẫn theo đoàn người chậm rãi đi tới viện Phúc Thọ, cũng không nhìn vẻ mặt mừng thầm của Trần Diên.
Mặt trời trốn dưới tầng mây vừa xuất hiện, ánh vàng nhẹ nhàng chiếu lên người, lên mặt, không còn nóng rát như ngày trước, ngược lại mang theo chút cảm giác mát mẻ của mùa thu, gió thổi qua cây nhỏ và hoa cỏ dọc đường, trêu chọc cành lá va chạm, rung động rì rào.
Hôm nay người đi theo tới là Lưu Nguyệt có tâm tư cẩn thận, nàng ấy tiến lên vài bước, mặt ủ mày chau nói: “Nương nương, rõ ràng nhị tiểu thư có ý với điện hạ, người thật sự mặc kệ nàng ta sao?”
Vừa rồi trong nhà chính, cái dáng vẻ phóng kia, suýt nữa viết hết tâm tư lên mặt, ngay cả một nha hoàn như nàng ấy cũng cảm thấy đau xót thay cho Trần Loan.
Từ nhỏ đã dung túng nhân nhượng đủ đường, cuối cùng lại nuôi ra một con sói mắt trắng như vậy.
Trần Loan mặt không biến sắc, khẽ xùy một tiếng, lắc đầu cười nói: “Cô nương xuất giá như bát nước hắt đi. Chuyện hậu viện phủ Quốc Công này, ta không tiện nhúng tay, quyền quản gia, nơi chốn của thứ nữ đều phải do chủ mẫu chính phòng và lão thái thái định đoạt.”
Qua non nửa tháng nữa, phủ Quốc Công sẽ nghênh đón chủ mẫu mới.
Vị quận chúa Cẩm Tú kia được đương kim thánh thượng xem như nữ nhi ruột, thân phận tôn quý, lại vô cùng bất mãn với Khang di nương.
Lưu Nguyệt vẫn có phần không yên lòng, khẽ truy hỏi: “Nhưng nếu như nhị tiểu thư dán vào điện hạ trước khi quận chúa gả đến…”
Còn ai có thể ngăn cản hay sao?
Nhìn dáng vẻ quyến rũ vừa rồi, nói không chừng còn ra chủ ý gì đó không để người ta biết được.
Lúc nói lời này, đoàn người đã đi đến cửa chính của viện Phúc Thọ, Đông ma ma đã đợi trước cửa viện từ sớm.
Mấy ngày nay vì lão thái thái đổ bệnh, bà ấy vừa sầu vừa lo, vốn là người đã có tuổi, hôm nay gặp mặt tóc đã bạc trắng hết rồi.
“Tham kiến Thái Tử Phi nương nương, nương nương kim an.” Đông ma ma quỳ trên mặt đất hành đại lễ, Trần Loan khom người tự mình đỡ bà ấy dậy, đau lòng nói: “Cần gì hành đại lễ như thế, ma ma mau đứng dậy.”
Đông ma ma nhìn nàng lớn lên, nhiều năm như thế vẫn yêu thương nàng không hề ít hơn lão thái thái, ngược lại còn thuần tuý hơn, ở trong lòng Trần Loan, bà ấy tuyệt đối là một vị trưởng bối đáng tôn kính.
Mắt thấy thiếu nữ ngày xưa mất đi mẹ ruột, được nuôi dưỡng dưới gối lão thái thái cuối cùng cũng có kết cục tốt, hơn nữa thân phận còn cực kỳ tôn quý, hốc mắt Đông ma ma đỏ ửng, bà ấy nói một tràng: “Lão thái thái đã chờ ở trong phòng từ sớm, nương nương mau vào đi.”
Trần Loan cúi đầu, nhấc chân bước qua cánh cửa, nhìn bài trí quen thuộc trong phòng, không hiểu sao lòng nàng lại dâng lên một cảm giác hoang đường xa lạ.
Phòng trong của viện Phúc Thọ quanh quẩn mùi thảo dược nồng đậm, nồng đến mức có chút nức mũi, lão thái thái không chịu được gió, cũng chỉ có thể mặc cho nó ngày một nồng hơn.
Phía sau tấm màn hoa xếp chồng, lão thái thái nghiêng người dựa vào gối mềm, mí mắt rũ xuống, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ. Trần Loan bước nhanh về phía trước, gần như trong nháy mắt, chóp mũi đang yên đang lành lại dâng lên cảm giác cay cay.
Trong mắt Trần Loan, lão thái thái luôn lợi hại, ở phủ Quốc công này, bà có uy danh cực cao, nói một không hai. Nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, lão thái thái thoạt nhìn có vẻ không gì không làm được lại suy yếu thành dáng vẻ này.
Thật ra trong lòng nàng biết rất rõ, lão thái thái lớn tuổi, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Nàng chỉ… trong lúc nhất thời không thể nào chấp nhận được.
“Tổ mẫu, Loan Nhi đến thăm người đây.” Trong giọng nói của Trần Loan lộ ra chút nghẹn ngào, nửa quỳ bên mép giường, tro bụi dưới đất phủ kín lớp sương trắng trên bộ hoa phục.
Lúc này lão thái thái mới cố sức mở mắt, kéo ra nụ cười hòa ái, giọng nói khàn khàn, bà nói: “Nương nương mau đứng lên, để người khác nhìn thấy thế này, khụ khụ… còn ra thể thống gì.”
Lão thái quân phủ Trấn Quốc Công, cả đời đều sống vì thanh danh của phủ Quốc Công.
Trần Loan nghiêng đầu nhìn về phía nha hoàn ma ma hầu hạ, hiếm khi lộ vẻ tức giận trước mặt người khác, quát lớn: “Các ngươi hầu hạ thế nào vậy? Lão thái thái bệnh thành thế này, lại không có một ai bẩm báo cho bổn cung, cũng không có ai cầm thẻ bài vào cung mời thái y chẩn trị, phủ Quốc Công nuôi các ngươi chỉ để bài trí à?”
Nhất thời, trong phòng cả đám nha hoàn đồng loạt quỳ gối, nín thở tập trung, không dám thở mạnh.
Ngày xưa tính tình đại cô nương ôn hòa, chỉ hơi buông thả tùy hứng, phần lớn là đối đãi với người ngoài, ở trong phủ Trấn Quốc Công, đừng nói là nổi giận, ngay cả nói chuyện cũng luôn ấm áp nhỏ nhẹ.
Nổi trận lôi đình trước mặt lão thái thái thế này thật sự là lần đầu tiên.
“Con đừng trách bọn họ, là ta không để bọn họ đi.” Lão thái thái cười vẫy tay với nàng, bàn tay khô như nhánh trúc ve gương mặt mềm mại của Trần Loan, mang theo chút cảm giác châm chích.
“Con cũng biết mà, đây chỉ là chút bệnh cũ của tổ mẫu, thái y đến xem cũng nói thế thôi, vẫn mấy loại thuốc đó nên cũng lười đi qua đi lại.”
Lão thái thái có chút tinh thần, nói chuyện cũng lưu loát hơn không ít, kéo Trần Loan hỏi rất nhiều.
Đông ma ma lót một cái gối mềm xuống dưới thân lão thái thái, bưng chén thuốc vừa sắc xong đến bên miệng lão thái thái, nói: “Lão phu nhân, uống thuốc trước đi, để nguội sẽ không còn hiệu quả.”
Mùi thuốc nồng đậm có chút nức mũi, sau khi lão thái thái uống xong thì ngậm mứt hoa quả, từ từ nhắm mắt lại hòa hoãn một lúc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trần Loan xoa mu bàn tay lão thái thái, có chút không yên lòng nhíu mày dặn dò: “Tổ mẫu đừng chấp nhặt những người kia, để bọn họ chọc tức hại thân mình, mất nhiều hơn được.”
Nói đến chuyện này, lão thái thái vẫn có chút phát cáu, đôi mắt trở nên sắc bén, bà lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói mang theo sự đau lòng và tức giận đan xen, căm hận nói: “Ta vốn tưởng rằng con cháu phủ Quốc Công, không nói đến việc mỗi người đều có thành tựu to lớn, trí tuệ hơn người, nhưng ít nhất đi ra ngoài sẽ không bị người ta chỉ trỏ, liên lụy đến tên tuổi thanh danh của tổ tiên.”
“Nhưng nó… nó dám làm ra chuyện ngu xuẩn phản nghịch như vậy, không nói tới việc mất mặt trước thiên gia, ngay cả người phụ thân tốt từ ái đó của nó cũng bắt đầu choáng váng đầu óc, để mặc nó làm bậy!
Dừng một chút, lão thái thái đột nhiên có phần vô lực nói: “Rõ ràng năm ngoái làm việc trông còn có vẻ ra dáng.”
Sườn mặt Trần Loan nhu hòa, nhưng trong mắt lại nổi lên gợn sóng, nàng lẳng lặng nghe lão thái thái nói xong, sau đó khẽ chớp lông mi, phất tay áo để người hầu lui xuống hết.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Trần Loan có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua ngọn cây bên ngoài cửa sổ, cũng có thể nghe được tiếng thở dài trầm thấp của lão thái thái.
“Tổ mẫu biết hôm nay con đến, trong lòng chắc chắn đã có tính toán, nơi này không có ai, con cứ nói thẳng với tổ mẫu. Con muốn xử lý nhị muội kia của con thế nào?” Lão thái thái đã sống hơn nửa đời người, việc gì cũng có thể đoán được một chút, ngay lập tức không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi thẳng.
Trần Loan cười không nói, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lão thái thái nhất thời sinh ra loại dự cảm không tốt.
“Nhị muội còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, mấy chuyện trước kia tất nhiên con sẽ không chấp nhặt với nàng.” Ánh mắt Trần Loan rơi trên gương mặt già nua của lão thái thái, nàng lạnh nhạt nói: “Nhưng lần này, bọn họ muốn ăn may, tùy ý làm loạn, tổ mẫu nên biết, giấy không bao giờ gói được lửa.”
Huống chi dưới chân thiên tử, lại đúng lúc xảy ra nhiều chuyện, ánh mắt của những thế gia quý tộc kia luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tai mắt của Hoàng Thượng và Thái Tử thì trải rộng khắp toàn bộ kinh thành, mỗi ngày nha hoàn nhà nào nói chuyện với ai cũng có thể điều tra rõ ràng, huống chi là chuyện hoang đường bê bối thế này?
Căn bản không thể giấu được.
Không trị tội là đã nể mặt phủ Quốc Công, để bọn họ tự đóng cửa xử lý, cũng là vì thể diện của Thái Tử Phi tân nhiệm nàng đây.
Nàng nói nửa thật nửa giả, lại trúng vào chỗ lão thái thái lo nhất.
Nhiều thế gia quan lại như vậy, sủng thiếp diệt thê, tranh đoạt gia sản, đủ loại tranh đấu gay gắt ùn ùn không dứt, người trên long ỷ kia đều mở một mắt nhắm một mắt, xem như không thấy.
Nếu như ông ấy không muốn động vào ngươi, ngươi sẽ bình yên vô sự, còn nếu như ông ấy chỉ có một chút suy nghĩ muốn động tới ngươi, thì dù là chuyện nhỏ như hạt vừng cũng sẽ biến thành tội lớn tru di cửu tộc.
Đạo lý giữa quân thần đều nằm trong đó.
Lão thái thái lại tìm vòng tay Phật châu ở mép giường, lần từng hạt một, môi run run hỏi: “Trong lòng con nghĩ thế nào?”
Dù bà có oán hận Trần Diên thế nào thì đó cũng là cháu gái ruột của bà, trong người cũng chảy huyết mạch phủ Trấn Quốc Công.
Trần Loan nâng mí mắt, mặt không đổi sắc, lên tiếng nói: “Tổ mẫu nên nhanh chóng tìm một mối hôn sự cho nhị muội, muội ấy cũng đến tuổi thành thân rồi.”
Lão thái thái im lặng hồi lâu rồi gật đầu, giống như mệt lả đi dựa trở lại gối mềm, mệt mỏi xua tay nói: “Thôi, thôi.”
“Con cảm thấy con cái nhà ai thích hợp, xứng đôi với nhị muội con?”
Tuy rằng hỏi như thế, nhưng lão thái thái cũng không còn ôm hy vọng gì nữa.
Vốn còn có thể lựa chọn trong giới quý tộc, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng chỉ có thể sánh đôi với thư sinh nhà nghèo hiu quạnh mà thôi.
Trần Loan trầm ngâm một lát, khuôn mặt tinh xảo hiện lên chút lo lắng, nàng quay đầu nhìn lão thái thái, vô cùng nghiêm túc nói: “Tổ mẫu cảm thấy, thứ trưởng tử phủ An Vũ Hầu thế nào?”
Lão thái thái đột nhiên mở choàng mắt.
Hậu trạch phủ An Vũ Hầu nổi tiếng là khó dây, ít có cô nương nào chịu tiến vào hang hổ ổ sói đó. Lão thái thái trong Hầu phủ thì lại càng là người không hiểu biết, đã ba phen mấy bận suýt nữa mang chuyện xấu trong nhà đến trước mặt thánh thượng.
Xứng đáng là trò cười trong giới quý tộc ở kinh thành.
Thế gia như vậy, nếu không phải đương kim thánh thượng nhớ đến công lao phò tá của lão hầu gia đã chết, có nhiều chiếu cố dìu dắt con cháu hậu bối thì không biết đã sớm xuống dốc tới mức nào.
Đừng nói là thứ trưởng tử, dù là đích trưởng tử thì lão thái thái cũng không để vào mắt.
Giọng nói Trần Loan nhu hòa, lại giống như ẩn chứa chút hàm ý cảnh cáo, nàng không nhanh không chậm rủ rỉ: “Còn một chuyện nữa, chắc hẳn tổ mẫu đổ bệnh vẫn chưa nghe nói. Sau chuyện ngày đó nhị muội muội treo cổ tìm cái chết, cha đã tự mình viết một bức thư giao đến tay điện hạ.”
Trong lòng lão thái thái sinh ra dự cảm không lành, bà không dám tin mở to hai mắt, tức đến mức bàn tay run rẩy không ngừng.
Đứa con bất hiếu ngu xuẩn mất não kia!
Quả nhiên không còn thuốc nào cứu được nữa.
“Điện hạ vốn rất giận dữ, hôm nay cùng Loan Nhi về lại mặt, nhị muội lại công khai xuất hiện trước mặt người khác như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trong lòng điện hạ sẽ nghĩ thế nào, Loan Nhi cũng không biết.”
“Lựa chọn thế nào, mong tổ mẫu cho biết.”
Qua loa gả Trần Diên cho thứ tử Hầu phủ có danh tiếng không tốt để bình ổn lửa giận của Thái tử.
Hay là mặc cho chuyện này qua đi, dẫn tới cảm giác bất mãn của Thái tử đối với phủ Quốc Công ngày càng sâu.
Lựa chọn này, đã là con người thì đều biết chọn bên nào