Thời tiết ở kinh đô là thay đổi nhiều nhất, sương mù tối tăm vào lúc chạng vạng tối như khoác gấm hoa lên giữa bầu trời, từ màu xanh đen nhàn nhạt chuyển thành màu đen nhánh thẫm như mực nước, vốn tưởng rằng tối nay gió sẽ ngừng, mưa sẽ nghỉ, ai ngờ lúc này lại bắt đầu có mưa rơi tí tách, gió thổi còn mạnh hơn ban ngày.
Trong cung Minh Lan, cung nữ thái giám lui tới hầu hạ đều đổi sang quần áo trắng, đưa tầm mắt nhìn ra xa, toàn bộ hoàng cung đều bao phủ trong màu trắng bi ai buồn bã.
Hương được đốt trong lò vàng tại nội điện bị bỏ cũ thay mới, cửa sổ hai mặt Đông Nam hơi mở. Hứa Hoàng Hậu ngồi ở mép giường, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra được vẻ bi thương. Bà cởi bỏ hộ giáp lạnh lẽo trong tay vuốt ve khuôn mặt Kỷ Thiền.
Bà có thể bỏ qua vinh hoa phú quý, tôn hiệu Thái Hậu, chỉ có nữ nhi duy nhất trước mắt quả thật khiến bà có chút không yên lòng.
“Nương nương, thuốc được nấu xong rồi, nô tỳ hầu hạ tam công chúa dùng thuốc nhé?” Trong tay Bội Ngọc bưng một chén nước thuốc đen như mực, mùi thảo dược nồng đậm tản ra, Hứa Hoàng Hậu nhíu mày, lắc đầu nói: “Đưa cho bổn cung đi.”
Bội Ngọc đưa chén thuốc đến tay Hứa Hoàng Hậu, sau đó thu mắt, im lặng lui xuống, khóe mắt hiện ra chút ánh nước.
Hầu hạ Hứa Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, sao nàng ấy có thể không biết cõi lòng của chủ tử chứ?
Cũng chính vì biết nên mới không tiện khuyên bảo, cũng không thể khuyên bảo được.
Xương Đế tốt với gia chủ của mình tới mức nào, những người làm nô tỳ như bọn họ hầu hạ đương nhiên đều nhìn thấy.
Đó là sự sủng ái mấy chục năm như một ngày của đế vương một đời.
Trong điện im ắng, bức màn bằng lông đuôi phượng hoàng bị gió thổi lay động, Hứa Hoàng Hậu cầm chén thuốc đặt trên bàn nhỏ ở một bên, có chút bất đắc dĩ nói khẽ: “Thiền Nhi, nói chuyện với mẫu hậu đi.”
Thân thể Kỷ Thiền kéo rất căng, trên khuôn mặt xinh đẹp là hai đốm hồng, lông mi nhắm chặt, làm thế nào cũng không chịu mở mắt.
Có phải là nói chuyện với nàng, biết nàng có thể nghe vào những lời dặn dò đó thì mẫu hậu có yên lòng không?
Yên lòng đi cùng phụ hoàng.
Nàng đã không còn phụ hoàng rồi, không thể lại không có mẫu hậu được.
Bàn tay phủ bên dưới mền gấm của Kỷ Thiền níu lấy đệm giường không thả, chóp mũi cay cay từng đợt, cố nén không mở mắt không lên tiếng.
Hứa Hoàng hậu vuốt lên đuôi mắt đỏ lên của nàng giống như thường ngày, trên đầu ngón tay dính chút nước lóng lánh, bà khẽ thở dài một tiếng: “Con bé ngốc.”
“Sau này thu liễm tính tình một chút, bát hoàng đệ của con khác với phụ hoàng, không thể nào nhiều lần dung túng con được, mẫu hậu đã để lại cho con bức thư, cũng đã dặn dò một số chuyện.”
Dứt lời, Hứa Hoàng Hậu có chút phiền muộn xoa gương mặt của Kỷ Thiền, thay nàng lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy vào thái dương, xúc cảm nóng ướt ấy khiến bà cũng có chút thương cảm.
“Viên Viễn là đứa trẻ tốt, mặc dù trông hơi ngang bướng nhưng đối với con cũng có mấy phần thật lòng. Mẫu hậu cũng đã nói với Kỷ Hoán, chờ tang kỳ của phụ hoàng con đủ một năm thì sẽ sắp xếp cho con xuất giá.”
Bề ngoài bất cần đời, nhưng tranh đấu trong triều đình hiểm ác luôn thành thạo điêu luyện, thoát thân hoàn mỹ, đương nhiên không thể nào vô hại trước sau như một.
Hứa Hoàng Hậu tin rằng, hắn có thể bảo vệ được cho Kỷ Thiền.
Kỷ Thiền không nhịn được nữa, đưa tay ôm lấy eo Hứa Hoàng Hậu, mùi thơm trên quần áo khiến nàng an tâm: “Mẫu hậu, người đừng đi… Phụ hoàng cũng không hy vọng người làm như vậy.”
Hốc mắt nàng ửng đỏ, thân thể mảnh khảnh bởi vì tiếng nghẹn ngào mà chập trùng nho nhỏ, kéo lấy góc áo của Hứa Hoàng hậu làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Góc áo nho nhỏ ấy giống như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng.
Ánh mắt Hứa Hoàng Hậu chưa ý cười vụn vặt. Bà nhìn về phía cửa sổ phía Nam, bên ngoài là cơn mưa lớn, đêm đen kịt, Kỷ Thiền mím môi nói không thành lời.
Nàng biết Hứa Hoàng Hậu đang nhìn cái gì, đó là phương hướng của điện Dưỡng Tâm, trong đó có người đàn ông mà đời này bà yêu nhất.
“Thiền Nhi, mẫu hậu và con khác nhau. Mẫu hậu xuất thân nhà thương hộ, càng khỏi nói đến còn là con thứ, bản thân giống như một chiếc lá lục bình, thân phận như vậy cho dù làm thiếp cho người bình thường cũng không đủ tư cách.” Hứa Hoàng Hậu lần đầu tiên nói những lời này với Kỷ Thiền, rõ ràng là ký ức vô cùng thảm thương, bây giờ bà nhớ lại chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Mà lúc đó, ông làm vương gia trẻ tuổi đi du ngoạn, hăng hái hăm hở, lại mang một nữ nhi nhà thương hộ với thân phận thấp vào cung, từ đó vinh sủng không ngừng.
Đối mặt với nhiều mỹ nhân hậu cung như vậy, vì mạng sống, vì tranh giành tình cảm, vì nâng cao một bước, bà đã từng tính toán sự thật lòng của người đó.
Bây giờ nghĩ lại, việc xấu xa trong hậu cung có cái gì mà ông không biết chứ? Nhiều lần biến nguy thành an như vậy chưa chắc không có ông ở sau lưng che chở trợ giúp.
Dù cho bà không hiểu về tranh đấu triều đình thì cũng biết được bà muốn ngồi lên hậu vị khó khăn tới mức nào, mẫu nghi thiên hạ làm sao có thể là một nữ nhi thương hộ chứ?
Cho nên bà chưa từng vọng tưởng, Xương Đế lại tự mình mang mũ phượng tới cho bà.
Kỷ Thiền chớp mắt làm rơi giọt nước mắt ở khóe mắt, nàng khóc nức nở vài tiếng, giọng nói rất nhẹ rất khàn: “Phụ hoàng hy vọng mẫu hậu sống tốt.”
Hứa Hoàng hậu vuốt tóc nàng, nhếch khóe môi cười yếu ớt: “Nhưng mẫu hậu muốn ở cùng phụ hoàng.”
Nhân gian hay địa ngục, bà cũng muốn ở bên cạnh ông.
Rèm châu trong điện của cung Minh Lan bị gió đêm quét qua, tiếng va chạm thanh thúy đong đưa đi xa, làm chấn động ra chút vẻ thương cảm và quỷ dị.
Bàn tay Kỷ Thiền nắm góc tay áo của Hứa Hoàng Hậu hơi thả lỏng, mãi đến cuối cùng, lớp vải trơn mềm trượt khỏi tay. Nàng ngồi trên giường, hai tay vòng quanh đầu gối, giọng nói cực kỳ khó khăn: “Thiền Nhi nghe mẫu hậu hết.”
Hứa Hoàng hậu vui mừng ôm nàng vào lòng, dặn dò cẩn thận một câu cuối cùng: “Cơ thể con không tốt, bình thường đừng cứ mãi thích mát mẻ, tính tình cũng nên thu liễm một chút, đừng ỷ vào được người khác nuông chiều mà tùy ý làm bậy. Con đường sau này dù sao cũng phải do con tự bước đi.”
“Thái Tử Phi và con qua lại thân thiết, sau này nếu có chuyện gì khó xử thì có thể đến chỗ nàng xin ý kiến.”
Kỷ Thiền và Trần Loan có giao tình từ nhỏ, Kỷ Hoán lại cưng chiều nàng như vậy, nhất định sẽ vì thế mà hao tổn tâm tư nhiều hơn.
Đàn ông Kỷ gia đều yêu ai yêu cả đường đi, thiên vị đến độ không có giới hạn.
Cái chết của Hứa Hoàng Hậu không thể nghi ngờ là một tin sét đánh, nổ vang trên bầu trời của cả tòa hoàng thành, thời khắc chủ mới chủ cũ thay thế nhau, không cẩn thận một chút sẽ rút dây động rừng, những thế gia phát triển trước kia bây giờ đều an phận, vô cùng thành thật rồi.
Điều đáng nhắc tới chính là, Vũ Lâm Quân lục soát ra được một loại thuốc trong chén thuốc của Xương Đế khi còn sống từ trên người một phụ tá phủ Dung Vương. Thuốc đó chí hàn, hiệu lực của thuốc vô cùng mạnh mẽ, mà thân thể của Xương Đế đã yếu ớt từ lâu, đương nhiên không chịu được sự kí/ch thích như vậy.
Lúc này gan mới bị hao tổn, thuốc và châm cứu cũng không cứu được.
Điều kỳ lạ là bởi vì trong thuốc đó có một trong những loại thuốc sinh trưởng ở nơi có điều kiện cực kỳ hà khắc, mà Đại Yến nhiều mưa, không thích hợp để trồng vật này, bởi vậy nó cũng không phổ biến, thế nhưng lại xuất hiện trong phủ Dung Vương.
Dung Vương bị bỏ tù, vây cánh của phế Thái Tử sụp đổ, không nên trò trống gì, lại bị người của Kỷ Hoán theo dõi mọi lúc mọi nơi, hoàn toàn không thể nào tiếp xúc được với phủ Dung Vương. Vậy thì hiện nay, người cung cấp vị thuốc này là thế lực nơi nào?
Sự việc được điều tra đến mức độ này, Kỷ Hoán không thể cho dừng lại, mà người của Đại Lý Tự đi tìm hiểu nguồn gốc không ngờ lại có phát hiện mới.
Ngoại trừ quan hệ khó mở miệng giữa phụ tá Khang Thiền phủ Dung Vương và Dung Vương, điều khiến người ta khó có thể tin được chính là, Khang Thiền kia lại còn là đệ đệ ruột thất lạc nhiều năm của Khang di nương phủ Trấn Quốc công.
Trong lúc thế này, dính líu quan hệ như vậy đương nhiên là có ý tứ sâu xa.
Nói với bên ngoài là thất lạc nhiều năm, ai biết được nội tình như thế nào, phải chăng đã dính dáng từ lâu mới khiến cho Khang Thiền kia vào phủ Dung Vương, tiện làm việc bất cứ lúc nào, để cầu…
Hành thích vua!
Đây chính là tội danh tru di cửu tộc!
Đại điển đăng cơ của tân đế sắp đến, mà bây giờ người ở cung Dục Khánh lại chính là đích tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công!
Màn đêm buông xuống, xe ngựa của Đại Lý Tự đi vòng quanh, tiến vào một phủ đệ từ cửa sau, làm kinh động đến một hai con quạ, vỗ cánh phành phạch bay mất.
Thế là ngày hôm sau, sau khi hết đại điển đăng cơ, thiên tử trẻ tuổi mặc long bào lên người, phong độ bất phàm, ngồi trên long ỷ tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng kia, sự uy nghiêm trên khuôn mặt lại không hề thua tiên đế.
Tả tướng Tư Mã Nam và hai lão thần khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trước khi thái giám hô một tiếng bãi triều thì cùng nhau nghiêng đầu, nhíu mày với Đại Lý Tự Khanh.
Động tác này nghiễm nhiên chính là một loại ám chỉ nào đó.
Đại Lý Tự Khanh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đứng ra từ trong bách quan, sau đó quỳ xuống, giọng nói vang khắp đại điện: “Thần có việc muốn tấu.”
“Hoàng Thượng, tiên đế băng hà, người đứng phía sau ra tay tuy là phụ tá phủ Dung Vương nhưng lại có liên quan chặt chẽ đến phủ Trấn Quốc Công. Thần cảm thấy nên tra rõ việc này đến cùng.”
Tra thế nào? Việc này vốn không phải do phủ Trấn Quốc Công làm, Trần Thân cũng không có lá gan này, mọi người đều biết rõ trong lòng, nhưng chính bởi vì không có gì để điều tra, phủ Trấn Quốc Công không thể tự chứng minh trong sạch, vậy nên cũng chỉ có thể hứng chịu nước bẩn đổ xuống.
Trần Thân bị lời nửa thật nửa giả, ném đá giấu tay này làm tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nếu không phải kiêng kỵ thể diện, lúc này ông nhất định sẽ đỏ mặt tía tai tiến lên tranh chấp với Đại Lý Tự Khanh.
Vì sao lại liên quan chặt chẽ đến ông cơ chứ?
Nhân vật Khang Thiền này đột nhiên xuất hiện như vậy, còn có ai mờ mịt hơn ông à?
Dựa vào đâu mà lại úp cái bô phân này lên đầu ông?
Còn có ai oan hơn ông không? Ông đưa đích nữ duy nhất của mình đến bên cạnh Kỷ Hoán rồi, chính phi Đông Cung đường đường chính chính, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ là chủ vị trung cung. Ông ăn no rửng mỡ đi âm mưu hành thích vua làm gì?
Tả Tướng khẽ nâng mắt, khoé môi nhếch lên, nói: “Thần tán thành.”
Tả Tướng có uy danh quá lớn trong triều đình, lão vừa mở miệng, đương nhiên có không ít người thuộc phe phái cùng tán thành.
Lúc này trong lòng Trần Thân lại đột nhiên nổi trống, tất nhiên ông chưa từng làm việc này, không thẹn với lương tâm, chỉ sợ người ngồi trên long ỷ kia không tin tưởng.
Dù sao phủ Trấn Quốc Công cũng không lấy ra được chứng cứ, hơn nữa quan hệ của Khang Thiền và Khang di nương thật sự đã bị phơi bày, không thể bàn cãi.
Trần Thân bước ra khỏi hàng, đột nhiên quỳ gối xuống mặt đất lạnh lẽo, bị tức đến khó thở: “Đây quả thật là lời nói xấu, mọi việc đều phải chú trọng đến chứng cứ. Đại Lý Tự Khanh từ đâu mà tra ra được người phụ tá này cấu kết với phủ Quốc Công ta?”
“Hoàng Thượng! Thần xin thề chưa từng làm chuyện đại nghịch bất đạo này. Năm đó tiên hoàng ngự giá thân chinh, thần đã nhiều lần cứu tiên hoàng khỏi nguy hiểm. Sau đó chiến sự kết thúc, tiên hoàng thân phong Trấn Quốc Công, có ân tri ngộ dìu dắt thần, sao thần lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến mức này chứ?”
Có ai muốn đội cái bô phân trên đầu mãi?
Ánh mắt Kỷ Hoán như mũi tên như có thể nhìn thấu được tâm tư tăm tối của mỗi người che giấu dưới màn kịch đặc sắc này, ánh mắt hắn khẽ động, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Việc này đợi Đại Lý Tự điều tra rõ rồi bàn tiếp.”
Tiếng tranh cãi trên triều đình lập tức dừng lại, đám người tự ngượng ngùng quay lại vị trí của mình.
Sau một lúc do dự, Tả Tướng Tư Mã Nam mở miệng trước, chắp tay nói với Kỷ Hoán: “Nếu như phủ Quốc Công vẫn còn hiềm nghi, bệ hạ dự định sắp xếp Thái Tử Phi nương nương thế nào?”
Tân đế đã kế vị, tương ứng theo đó cũng nên đổi giọng gọi Thái Tử Phi là Hoàng Hậu.
Nhưng Tư Mã Nam không làm thế.
Ngay từ đầu bọn họ đã lên kế hoạch trù tính, không phải kéo phủ Quốc Công xuống ngựa mà đánh vào vị trí Hoàng Hậu này.
Trong phủ Tả Tướng cùng mấy đại thần khác còn có minh châu chưa gả đi đây, chỉ chờ tân đế kế vị mới tiện tỏ thái độ.
Ánh mắt Kỷ Hoán hoàn toàn lạnh đi, chuỗi ngọc trên mũ miện của thiên tử rũ xuống năm chuỗi, che khuất ánh sáng lạnh trong mắt hắn, chỉ có Hồ Nguyên thấy mà kinh hồn táng đảm, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.
Chọc cái gì chả được, cứ nhất định phải chọc vào vị nương nương ở cung Dục Khánh kia.
Đã mở miệng nói tới chuyện này, Tư Mã Nam dứt khoát theo đến cùng, giọng nói ôn hòa truyền khắp đại điện: “Thái Tử Phi từng có hôn ước với Dung Vương, vốn không xứng với bệ hạ, không gánh vác được vị trí mẫu nghi thiên hạ này.”
“Vừa mới thành thân cùng bệ hạ mà trong cung đã truyền đến tin dữ như thế, huống chi năm đó Thái Tử Phi vừa ra đời cũng đã khắc chết mẫu thân ruột. Thần cả gan mời Khâm Thiên Giám kiểm tra, liệu có phải Thái Tử Phi có số mệnh không tốt hay không.”
Nói xong những lời này, trên triều đình nhất thời tĩnh lặng, mọi người đều đang quan sát thái độ của tân đế.
Theo lý thuyết, tân đế không nên thích người phụ nữ lẳng lơ như vậy mới phải.
Lần này có lý do phế truất danh chính ngôn thuận, chỉ cần thái độ của tân đế có chút buông lỏng, vậy thì chuyện này về cơ bản đã được ấn định.
“Làm càn!”
Sắc mặt người đàn ông ngồi vững trên long ỷ trầm như nước, trong giọng nói tựa như mang theo sự căm giận ngút trời không có cách nào ức chế được, lại giống như bọt tuyết rơi trong ngày tam cửu ().
() Ngày tam cửu: Đề cập đến ngày lạnh thứ ba từ ngày đông chí, là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.
Tư Mã Nam bị tiếng quát lạnh này làm kinh sợ, mắt hơi trừng lên, sau đó thản nhiên vén áo bào quỳ xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bệ hạ bớt giận.”
“Mỗi một chữ thần nói ra cũng là vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Yến. Nếu như chủ vị trung cung là nữ tử như vậy thì chẳng phải sẽ khiến nước khác chỉ trích, làm trò hề cho thiên hạ hay sao?”
Đại Lý Tự Khanh cũng quỳ xuống theo, giọng nói thấp hơn không ít: “Hoàng Thượng, Tả Tướng nói có lý. Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, nếu không muốn đưa nương nương vào lãnh cung thì cũng có thể chọn một phân vị giữ lại bên người, nhưng vị trí Hoàng Hậu, tuyệt đối không thể!”
Nói tóm lại, nếu như ngài có tình cảm với nàng, không đành lòng phế truất thì xếp cho vị trí Chiêu Nghi hoặc Phi, về phần vị trí Hoàng Hậu, nàng đừng hòng nhúng chàm.
Trần Thân suýt chút nữa tức đến thổ huyết tại chỗ.
Đám tiểu nhân này, ngụy quân tử!