Trong phòng đóng chặt cửa sổ, mùi thuốc nồng nặc ngột ngạt, kết hợp với mùi hương tao nhã thoang thoảng, hoà quyện vào nhau, ấn đường của Trần Loan khẽ nhăn một cách khó phát hiện.
Cơn giận của lão thái thái vẫn còn sót lại, chưa tiêu tan, ngực phập phồng kịch liệt vài cái, ngón tay chỉ vào Trần Thân run rẩy dữ dội: “Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta tuyệt đối không đồng ý việc này!”
“Ai muốn vị trí phu nhân Quốc Công này, cứ bảo nàng ta tự mình tới nói chuyện với ta!”
Lão thái thái kiên định dứt khoát, trong lời nói không để lại chút đường sống nào. Trần Thân ngẩng đầu đưa mắt ra hiệu với Trần Loan, ngoài miệng lại liên tục đồng ý: “Nương đừng tức giận, sau này nhi tử sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa.”
Đáy mắt Trần Loan xẹt qua một tia châm biếm, sau đó cũng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thân thể tổ mẫu quan trọng hơn, chắc hẳn Khang di nương tuyệt đối không có suy nghĩ này.”
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng thật mạnh trong lỗ mũi, sau đó vỗ về mu bàn tay Trần Loan để trấn an, giọng nói khàn khàn đầy thương tiếc: “Loan nha đầu chớ sợ, tổ mẫu sẽ làm chủ cho con, không ai có thể bắt nạt trên đầu con.”
Hàng mi mảnh dài của Trần Loan chớp động trên dưới vài cái, một giọt nước lớn trong suốt chảy ra, lặng lẽ đáp xuống mu bàn tay của lão thái thái.
“Bảo người quỳ gối bên ngoài trở về đi, lão bà tử ta không chịu nổi lễ lớn như vậy của nàng ta! Truyền đến tai người ngoài không rõ nội tình, còn tưởng rằng ta bạc đãi di nương hậu viện!” Giọng nói của lão thái thái không nặng không nhẹ, nhưng lại mang theo cảm giác ớn lạnh đến kinh người.
Lời này rất nặng nề, Trần Thân cũng không dám nhận, chỉ lau lớp mồ hôi tinh mịn trên trán, cười nói: “Mẫu thân nói gì vậy, trong phủ không có chủ mẫu, chuyện ở hậu viện đều do một tay mẫu thân lo liệu. Khang di nương là phận dưới, nghe người dạy dỗ là chuyện nên làm.”
Lão thái thái không muốn nhìn thấy đứa con khiến người ta phiền lòng này nữa, có chút mệt mỏi phất tay, đuổi người ra ngoài.
“Loan Nhi, tổ mẫu thấy hơi ngột ngạt, không thở nổi. Con mở cửa sổ ra một chút.”
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, Trần Loan quỳ gối đến hơi tê dại, nàng đứng dậy mở nửa cánh cửa sổ, gió ấm mạnh mẽ tràn vào. Nàng hơi híp mắt, chậm rãi đi tới trước giường lão thái thái.
Ngay khi Trần Thân đi ra ngoài, lão thái thái đã cho hạ nhân trái phải lui xuống, trái tim Trần Loan run lên, trực giác cho thấy lão thái thái muốn nói chuyện của mẫu thân cho nàng.
Nhưng linh cảm của nàng đã sai, lão thái thái chỉ hòa ái vuốt những sợi tóc mai vụn vặt của nàng, trong đôi mắt tối tăm vẩn đục lóe lên ánh nước dày đặc: “Cũng may Loan Nhi có nơi quy túc () tốt như vậy, sau này nhất định sẽ đại phú đại quý, rạng rỡ khắp chốn.”
(): Chốn đi về, nơi dừng chân.
Khóe miệng Trần Loan khẽ nhúc nhích, sau đó cụp mi gật đầu, nói: “Tổ mẫu đối xử tốt với Loan Nhi, Loan Nhi đều biết.”
Dứt lời, nàng dừng một chút, có chút thất vọng nói: “Tổ mẫu đừng giận cha và di nương, bọn họ đều vì để Hằng ca nhi có một mối hôn nhân tốt.”
Nhìn đi, việc lấy ơn báo oán nàng cũng biết làm. Không quan tâm trong lòng nàng nghĩ gì, lời này, nàng nhất định phải nói một cách chu đáo tròn trịa.
Đây là bản lĩnh nàng học được từ chỗ Trần Diên.
Lão thái thái nghe vậy, cũng thở dài một hơi, buồn bã nói: “Con đừng lo lắng chuyện này, Hằng ca nhi tự có phúc phần của hắn.”
Trên đường từ viện Phúc Thọ trở về, Trần Loan giẫm lên đá vụn trên con đường đá xanh, một chút cảm trào ra từ đôi mắt trong veo ấy. Lưu Nguyệt suy nghĩ tinh tế, cười nói: “Cũng may lão phu nhân không nghe lời Quốc Công gia phù chính Khang di nương, có thể thấy được, lão phu nhân đứng về phía tiểu thư.”
Đáy lòng Trần Loan cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cong khóe môi, nói: “Tổ mẫu coi trọng đích thứ, muốn nhảy lên trời, nào có dễ dàng như vậy?”
Bồ Đào ngây thơ mờ mịt, hỏi theo: “Tiểu thư, không phải trước kia người rất thích Khang di nương và nhị cô nương sao? Mực thơm do hoàng thất ban tặng lần trước cũng đưa cho nhị cô nương, không giữ lại chút nào cho bản thân.”
Trần Loan nghiêng đầu, vén tóc mai ra sau tai, có chút bùi ngùi nói: “Ta đối xử tốt với người ta, nhưng người ta lại không nhớ lòng tốt của ta. Sự chân thành trao đi vô ích, cuối cùng còn bị cắn ngược một cái.”
Bồ Đào nhíu mày khó hiểu, muốn hỏi lại, nhưng lại bị Lưu Nguyệt đưa mắt ra hiệu ngừng câu chuyện.
Rõ ràng tiểu thư đã giữ khoảng cách với thứ nữ kia, hỏi nhiều cũng vô ích, sau này phải đề phòng bên kia nhiều hơn mới là điều nên làm.
Sau khi Trần Loan trở về Thanh Phong Các, nghe tiểu nha hoàn tới báo Quốc Công gia nổi giận lôi đình tại sân của Khang di nương, dẫn tới nhị tiểu thư cũng rơi nước mắt vài lần. Cuối cùng Quốc Công gia phất tay áo bỏ đi, mãi đến buổi tối vẫn không trở về.
Trần Loan nghe xong thì không cảm thấy bất ngờ, Trần Thân chính là người như vậy, dù yêu đến mấy cũng quyết tâm tàn nhẫn, để lão thái thái nhìn thấy mà tiêu đi lửa giận trong lòng.
Dù sao, cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
Sau khi trừng phạt Khang di nương, trong phủ bỗng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều. Mỗi ngày Trần Loan đều tới viện Phúc Thọ thỉnh an lão thái thái, nếu không thì đối phó với kỹ thuật thay đổi sắc mặt của Trần Diên, ngày tháng trôi qua rất nhanh, tràn đầy thú vị.
Trong phủ Quốc Công toàn những người tinh ranh khôn khéo, sau một khoảng thời gian, tin đồn đại tiểu thư và nhị tiểu thư bất hoà đã lặng lẽ lan truyền.
Vào buổi tối ngày mười một tháng tư, trời hơi u tối, hoa cỏ cây cối trong viện bắt đầu nhuốm màu đen như mực, bị bóng đêm ăn mòn từng chút một, đèn được thắp sáng ở mọi ngóc ngách của Thanh Phong Các, lắc lư trò chuyện với những vì sao trên bầu trời.
Bồ Đào đẩy cửa tiến vào, cau mày bẩm báo: “Tiểu thư, Khang di nương dẫn theo nhị tiểu thư tới đây.”
Trần Loan dừng động tác trong tay, cong khóe miệng nhìn bóng đêm, cười nhạt gật đầu, nói: “Tính thời gian, cũng nên tới rồi”.
“Đi mời vào họ vào đây.”
Thật ra mấy ngày trước chỉ dừng lại để quan sát, nhưng mai chính là ngày phủ Nam Dương tổ chức yến tiệc, lúc này cuối cùng Khang di nương cũng mất kiên nhẫn, dẫn theo Trần Diên luôn tâm cao khí ngạo () tới đây.
(): Thái độ kiêu ngạo, cho rằng mình vượt trội hơn người.
Khi Khang di nương và Trần Diên sóng vai bước vào, trên quần áo mang theo hương hoa nồng đậm ngọt ngấy, nụ cười của Trần Loan không thể tự nhiên hơn, đôi mắt hạnh trong veo tràn đầy vẻ gần gũi.
Như thể những điều không chịu nổi và hèn mọn ở kiếp trước, tất cả chỉ là một giấc mộng phù du.
Thân thể vẫn luôn cứng ngắc của Khang di nương lặng lẽ thả lỏng, biểu cảm trên gương mặt vẫn còn nét quyến rũ cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Trần Diên khoác tay Trần Loan một cách vô cùng tự nhiên, giọng nói mang theo chút nũng nịu quen thuộc, dịu dàng ngọt ngấy, khiến người ta không nỡ lòng từ chối.
“Khoảng thời gian này tỷ tỷ không tới Lê Hoa Hiên thăm muội, lòng muội nhớ tỷ tỷ, dùng cơm tối xong vội kéo di nương tới chỗ tỷ tỷ.”
Nửa cánh tay của Trần Loan bị nàng ta ôm lấy nổi lên một lớp da gà li ti, nàng dặn dò nha hoàn hầu hạ: “Đi pha hai chén trà Thanh Trúc tới đây.”
Dứt lời, nàng mượn cớ kéo giãn khoảng cách với Trần Diên, nói: “Mấy ngày trước thân thể ta không thoải mái, sợ lây bệnh cho di nương và nhị muội. Mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút.”
Trần Loan yếu đuối lại sợ lạnh, thân thể thật sự quá mỏng manh, mỗi ngày đều mang dáng vẻ yếu ớt không chịu nổi, thậm chí mỗi lần Thanh Phong Các mời đại phu tới khám động tĩnh đều không nhỏ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Diên mới dễ chịu hơn một chút.
Bệnh chết mới tốt!
Hết một chén trà nhỏ, thưởng thức tới cuối cùng, Trần Loan vẫn không chủ động nhắc tới chuyện yến tiệc tại vương phủ. Mắt thấy đêm đã khuya, Khang di nương liên tục đưa mắt ra hiệu cho Trần Diên, ý bảo nàng ta nhanh chóng mở miệng.
Trái lại, Trần Loan không vội, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn ấm áp trên chén trà, ý cười tích tụ trên mặt càng sâu hơn, cho đến cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị tiễn khách.
“Tỷ tỷ…”
Trần Loan quay đầu nhìn lại, vẻ mặt mờ mịt, ừ một tiếng cực khẽ trong cổ họng, hỏi: “Muội muội có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, Trần Diên chỉ muốn lao tới xé nát bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia.
Còn nói cái gì mà tỷ muội tình thâm, ngày ấy nàng ta và di nương quỳ gối trước viện Phúc Thọ, Trần Loan nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu như thể chế giễu, cuối cùng đi thẳng vào phòng trong không thèm quay đầu lại.
Mà chuyện phù chính cho di nương, nếu Trần Loan sớm gật đầu đồng ý, lão thái thái sao có thể làm ầm ĩ dữ dội như vậy?
Nói tới nói lui, nàng chỉ đang chiếm một chữ đích mà thôi.
Trần Diên nuốt nước bọt, có phần khó mở miệng: “Tỷ tỷ… Yến tiệc ngày mai ở phủ Nam Dương, muội muội có thể đi cùng tỷ tỷ không?”
Lần trước lão thái thái bị Khang di nương chọc tức, dẫn tới giận luôn cả nàng ta, mấy lần không được vào cửa viện Phúc Thọ.
Mắt thấy ngày mai là ngày tham dự yến tiệc, lúc này nàng ta mới hoảng loạn tìm tới Thanh Phong Các. Vốn tưởng Trần Loan là người thông minh, nhưng ngồi ở nơi này một lúc lâu vẫn không thấy nàng nhắc tới nửa câu.
Trần Loan đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới vài lần, sau đó chợt bật cười thành tiếng, nói: “Muội muội vẫn còn phiền lòng vì việc này? Tổ mẫu đã sớm dặn dò ta, tất nhiên sẽ dẫn muội đi dự tiệc, giữa tỷ muội chúng ta, cũng nên đồng hành cùng nhau.”
“Tại sao tỷ lại quên?”
Ánh mắt Trần Diên lập tức u ám, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Vòng vo lâu như vậy, Trần Loan chỉ muốn làm nhục nàng ta thôi sao?
Đợi hai người rời đi, Trần Loan nằm nghiêng trên chiếc giường La Hán nhỏ bên ngoài, cửa sổ mở một khe hở, gió đêm tràn vào như nước, thổi bay lớp màn giường bằng lụa mỏng, cũng thổi rối mái tóc đen uốn lượn dài đến thắt lưng của Trần Loan.
Lưu Nguyệt nhẹ nhàng tiến vào thay đổi huân hương, lại đóng chặt cửa sổ, rồi mới nói: “Tiểu thư đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Mấy người lui ra ngoài, ngọn nến đỏ in bóng trên gương mặt của Trần Loan, bóng tối bao trùm lên căn phòng, nàng nhíu mày, không hiểu sao lại nghĩ tới những dụng cụ tra tấn dày đặc trong thiên lao, những con vật bò sát trong nhà giam, cùng với người đàn ông đã ngồi ổn định trên ngôi vị Hoàng Đế trong điện Dưỡng Tâm ở kiếp trước.
Khuôn mặt hắn thờ ơ lạnh nhạt, gằn từng chữ hỏi nàng, lúc trước vì sao không gả cho hắn.
Ban đêm tháng tư, Trần Loan bị đánh thức bởi một cơn ớn lạnh không rõ nguyên nhân, đứng dậy nhìn kỹ hơn, mới phát hiện mình ngủ quên trên giường La Hán bên ngoài.
Lúc này giật mình tỉnh dậy, cuối cùng không ngủ được nữa.
Kiếp trước nàng mất hết hy vọng, tất nhiên không tham dự bữa tiệc nhỏ này, nhưng sau này nghe Nam Dương nhắc tới, Kỷ Hoán và Kỷ Tiêu đều có mặt.
Hiện tại, không ngờ trong lòng nàng lại sinh ra cảm giác khiếp đảm sợ sệt.
Nàng vẫn còn nhớ, những câu nói không lựa lời mà mình nói với Kỷ Hoán.
Chắc chắn người đàn ông đó sẽ nhớ tới tận xương tuỷ!