“Bộ phận Tài Hội1 bộ phận Tài Hội là nhanh nhất!”
“Bày mưa tính kế thì bộ phận Kế Hoạch tôi là nhất!” Trên sân đấu đã ầm ĩ lên.
Hai người đi theo cậu nhân viên nhỏ luôn mồm kêu ‘Vu tổng’ kia, về lại sân bóng. Cậu kia cũng rất buồn bực, bởi mỗi lần mình kêu Vu tổng đều toàn là nhằm vào lúc thời cơ không thích hợp, nhưng không có ai nói cho cậu biết không đúng chỗ nào!
Vừa về, Vu Ngữ và Vương Uông Dương liền bị bầu không khí sôi động ở đấy ảnh hưởng. Tính hiếu chiến và năng động trong cơ thể tăng lên. Sân bóng rổ không quá to, có một phần ba chỗ có người ngồi, giơ băng rôn đỏ trong tay lên, hó hét, gào rú, truyền tay nhau chai nước… làm hai người có cảm giác như đang quay về thời cấp ba.
“Này, quen với anh đi!” Vu Ngữ nhằm lúc hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ, đột nhiên hướng về phía Vương Uông Dương nói.
Trời ơi, cái tên ngốc này đang trong trận đấu mà làm cái gì vậy!!! Mọi người trong sân đấu đều hết hồn.
“Đồ ngốc này, đừng tán tỉnh ở đây!!!”
“Ồ, thì ra là không được à?” Vu Ngữ cười như một con hồ ly ăn vụng, có điểm nào giống như cá chết khát đâu?
“… Trận đấu kết thúc, thì thương lượng tiếp… bây giờ, đấu cho tốt cho tôi cái tên khốn này!” Người nào đó thẹn quá hóa giận, cả mặt đỏ ửng lên nhìn mọi người xung quanh, mọi người xung quanh cũng nhìn cậu.
“Ồ, cũng được. Vậy, sau trận đấu hãy quen với anh nhé.”
“Ớ…”
“Nếu như chúng ta thắng, thì em sẽ đồng ý phải không, được, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Này! Tôi đã đồng ý đâu?”
“Các bạn, vì hạnh phúc của tôi, hãy cố gắng chiến thắng.”
“…”
Chẳng lẽ mục đích ban đầu không phải là vì bộ phận Kế Hoạch à? Mục đích của trận bóng rổ này vĩ đại như vậy sao? Quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của Vu tổng?
“Ồ, cậu, cần phải cố gắng đó.” Vu Ngữ gằn từng từ với cậu nhân viên nhỏ vừa nãy kêu Vu tổng kia.
… Boss à, đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn đó.
Trận đấu bắt đầu ——
“Này, như vậy có được không?” Vương Uông Dương cả mặt lo lắng nhìn Vu Ngữ, “Tôi biết bọn họ có thể xem chuyện này là trò đùa…”
“Đây không phải là trò đùa.” Triệu Khả cả mặt vô tư nói.
“Hả?”
“Ông nghĩ, vì sao tôi lại cố ý chọn công ty nào không?”
“Không phải vì bà với Vu Ngữ là bạn học thời tiểu học à?”
“Lúc tui vào công ty thực tập thì vẫn chưa có cậu ta.”
“Chẳng lẽ là vì lương cao?”
“Ngốc quá! Ở đâu có gay, ở đó có tui! Người yêu cũ của ông đó, lúc đang tuyển dụng, đã thẳng thắng nói ra thiên hướng *** của mình, còn nói nếu như để ý đến chuyện này, có thể không tuyển. Kết quả, toàn công ty đều biết, sau đó anh ta cũng được tuyển dụng. có người kể lại Chủ tịch hội đồng quản trị của tổng bộ ở Mỹ của công ty này cũng thích đàn ông, hơn nữa, trong một thời gian ngắn là một năm mà đã trở thành quản lý của bộ phận Kế Hoạch, đủ để chứng minh thực lực của Vu Ngữ. Từ từ cũng chẳng có ai chú ý đến thiên hướng *** của anh ta nữa. Vì thế, tốt nhất ông nên nghiêm túc đi, bởi vì toàn công ty bọn tui ai cũng nghiêm túc hết á.”
“…”
“Nhưng, đối tượng xem mắt ngày đó, là do tui chọn bừa, sao có thể chọn trúng anh ta được, chẳng lẽ thật sự có duyên?”
Triệu Khả khinh bỉ liếc cậu một cái, “Tui sớm biết thế nào ông cũng sẽ chọn đại, vì thế, không quan tâm ngày đó ông chọn ai, cũng chỉ có một nick QQ thôi. Cũng có thể nói, đối tượng xem mắt thật sự, ngay từ lúc bắt đầu chỉ có duy nhất một người.”
“… Bà, trình độ giúp người ngoài hại bạn thân của bà sao đến mức này rồi! Bán tui đi như vậy đó hả!”
“A!” Đột nhiên mọi người hét lên kinh hoảng.
Vương Uông Dương lập tức chuyển lực chú ý đến sân, tất cả đội viên đều ngừng lại, vây lại thành một vòng tròn, có người bị thương rồi, là Vu Ngữ!
“Vu Ngữ!” Vương Uông Dương chạy đến.
“Anh không sao, tiếp tục trận đấu đi.”
“Nhưng…” Nhân viên y tế khó xử nhìn anh.
“Yên tâm, tôi không sao.”
“Vu Ngữ! Sao rồi?” Vẻ mặt Vương Uông Dương lo lắng.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi, vết thương lúc trước còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều!”
“Nói đùa à, như vậy mà kêu nhỏ! Ra khỏi sân chữa trị đi!”
“Không muốn!”
“Tại, tại sao…” Tên khốn này!
“Đã biết còn hỏi, vì anh muốn thắng.”
“Lí do thì anh nói qua rồi… anh thích em.” Dẫn bóng.
“Anh thích em.” Vượt qua người khác.
“Anh thích em.” Úp rổ.
Sau đó, ngã ra…
“Khốn khiếp, anh đi chữa trị ngay cho tôi!”
“… Được…”
“Thay người!” Vương Uông Dương mặc đồng phục đội của Vu Ngữ, một lần nữa vào sân, giống như cảm giác lâu ngày không chơi, rất kích động. Cảm giác y như lúc hai người giành chiến thắng trong trận đấu năm đó!
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc. 78 – 70, thắng rồi!
Nhưng, sự kích động của mọi người vốn chẳng vì trận đấu kết thúc mà tắt hẳn, mọi người đều mong chờ một màn kịch hay khác.
Cậu thanh niên trán đầy mồ hôi, ôm lấy trái bóng chậm rãi đi đến chỗ người bị thương nào đó đang ngồi ở vị trí thay thế. Người bị thương nào đó không đúng lên, mà ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn cậu thanh niên trước mắt.
Vương Uông Dương buồn bực, rất buồn bực. Toàn bộ lí do vì sao cậu buồn bực, đều xuất phát từ việc cậu phải đối diện với chàng trai luôn cười híp mắt khi nhìn cậu này. Rõ ràng là bị thương rồi, tại sao lại vẫn đáng đánh như vậy chứ.
Tại sao bản thân lại nghe lời giải thích của anh, tại sao lại lặng lẽ thừa nhận lời nói loạn xạ của anh, tại sao lại yêu anh tha thiết đến vậy, tại sao… lại giúp anh bán chính bản thân mình đi?
Đều tại nó, không sai, đều tại giọng nói của người này, thật sự rất quyến rũ lòng người, từ quá khứ, đến hiện tại, đều làm người khác không cách nào lừa gạt, không có cách nào, từ chối chủ nhân của nó.
“Này, thắng rồi.”
“Ừ.”
“Là tôi thắng.” Người nào đó muốn chơi xấu.
“No no, là hai chúng ta thắng mới đúng, vì thế vẫn tính là anh thắng. Chẳng lẽ em muốn ăn quỵt à?” Một câu nói thẳng!
“Hơ… thắng rồi… là quen nhau đúng không?”
“Dùng đám cưới làm điều kiện tiên quyết nhé.”
“… Thật ra anh biết nhất định sẽ thắng, đúng không?”
“Ừhm,” Người bị thương nào đó chầm chậm đứng lên, chân trái vừa nãy còn khập khiễng sau một lúc đã cử động được, đến gần người nào đó, “Bởi vì, chỉ cần chúng ta ở bên nhau…”
“Thì không có chuyện gì là không thể…”
————
Một buổi tối nào đó ——
“Này, tại sao anh lại lấy tên Biển rộng mênh mông vậy? vì để hấp dẫn sự chủ ý của em à?”
“Ừ, đó là đương nhiên rồi.” Sờ sờ cắn cắn.
“Vậy còn Cá chết khát thì sao?”
“Cá chết khát?”
“Ừ… hình như là Cá ra khỏi nước thì phải?”
“Thì ra em không nhớ tên trên mạng của anh, làm anh mất công tạo ra một cái tên có ý nghĩa sâu xa như vậy.” Tiếp tục sờ sờ cắn cắn.
“Ý nghĩa sâu xa? Ở chỗ nào?”
“Cá ra khỏi nước rồi, thì sẽ là gì.”
“Sẽ bị chết khát chứ gì nữa.”
“Vì vậy, Vu Ngữ rời xa Uông Dương, cũng sẽ chết khát…”
“Bớt, bớt mấy lời buồn nôn đó đi, em không đồng ý…”
“Thật à?” Mê hoặc bắt đầu…
“Không… đồng ý…”
“Vậy em nhẫn tâm để anh chết khát ư?”
“Ư… làm, làm một lần thôi đấy…”
“Được!” Tiến thêm một bước sờ sớ cắn cắn…
Đêm thật dài, cá thật khát, Uông Dương… thật bao la…
1: Tài hội là bộ phận Tài Vụ – Kế Toán.
-Hết-
“Bày mưa tính kế thì bộ phận Kế Hoạch tôi là nhất!” Trên sân đấu đã ầm ĩ lên.
Hai người đi theo cậu nhân viên nhỏ luôn mồm kêu ‘Vu tổng’ kia, về lại sân bóng. Cậu kia cũng rất buồn bực, bởi mỗi lần mình kêu Vu tổng đều toàn là nhằm vào lúc thời cơ không thích hợp, nhưng không có ai nói cho cậu biết không đúng chỗ nào!
Vừa về, Vu Ngữ và Vương Uông Dương liền bị bầu không khí sôi động ở đấy ảnh hưởng. Tính hiếu chiến và năng động trong cơ thể tăng lên. Sân bóng rổ không quá to, có một phần ba chỗ có người ngồi, giơ băng rôn đỏ trong tay lên, hó hét, gào rú, truyền tay nhau chai nước… làm hai người có cảm giác như đang quay về thời cấp ba.
“Này, quen với anh đi!” Vu Ngữ nhằm lúc hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ, đột nhiên hướng về phía Vương Uông Dương nói.
Trời ơi, cái tên ngốc này đang trong trận đấu mà làm cái gì vậy!!! Mọi người trong sân đấu đều hết hồn.
“Đồ ngốc này, đừng tán tỉnh ở đây!!!”
“Ồ, thì ra là không được à?” Vu Ngữ cười như một con hồ ly ăn vụng, có điểm nào giống như cá chết khát đâu?
“… Trận đấu kết thúc, thì thương lượng tiếp… bây giờ, đấu cho tốt cho tôi cái tên khốn này!” Người nào đó thẹn quá hóa giận, cả mặt đỏ ửng lên nhìn mọi người xung quanh, mọi người xung quanh cũng nhìn cậu.
“Ồ, cũng được. Vậy, sau trận đấu hãy quen với anh nhé.”
“Ớ…”
“Nếu như chúng ta thắng, thì em sẽ đồng ý phải không, được, chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Này! Tôi đã đồng ý đâu?”
“Các bạn, vì hạnh phúc của tôi, hãy cố gắng chiến thắng.”
“…”
Chẳng lẽ mục đích ban đầu không phải là vì bộ phận Kế Hoạch à? Mục đích của trận bóng rổ này vĩ đại như vậy sao? Quan tâm đến chuyện đại sự cả đời của Vu tổng?
“Ồ, cậu, cần phải cố gắng đó.” Vu Ngữ gằn từng từ với cậu nhân viên nhỏ vừa nãy kêu Vu tổng kia.
… Boss à, đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn đó.
Trận đấu bắt đầu ——
“Này, như vậy có được không?” Vương Uông Dương cả mặt lo lắng nhìn Vu Ngữ, “Tôi biết bọn họ có thể xem chuyện này là trò đùa…”
“Đây không phải là trò đùa.” Triệu Khả cả mặt vô tư nói.
“Hả?”
“Ông nghĩ, vì sao tôi lại cố ý chọn công ty nào không?”
“Không phải vì bà với Vu Ngữ là bạn học thời tiểu học à?”
“Lúc tui vào công ty thực tập thì vẫn chưa có cậu ta.”
“Chẳng lẽ là vì lương cao?”
“Ngốc quá! Ở đâu có gay, ở đó có tui! Người yêu cũ của ông đó, lúc đang tuyển dụng, đã thẳng thắng nói ra thiên hướng *** của mình, còn nói nếu như để ý đến chuyện này, có thể không tuyển. Kết quả, toàn công ty đều biết, sau đó anh ta cũng được tuyển dụng. có người kể lại Chủ tịch hội đồng quản trị của tổng bộ ở Mỹ của công ty này cũng thích đàn ông, hơn nữa, trong một thời gian ngắn là một năm mà đã trở thành quản lý của bộ phận Kế Hoạch, đủ để chứng minh thực lực của Vu Ngữ. Từ từ cũng chẳng có ai chú ý đến thiên hướng *** của anh ta nữa. Vì thế, tốt nhất ông nên nghiêm túc đi, bởi vì toàn công ty bọn tui ai cũng nghiêm túc hết á.”
“…”
“Nhưng, đối tượng xem mắt ngày đó, là do tui chọn bừa, sao có thể chọn trúng anh ta được, chẳng lẽ thật sự có duyên?”
Triệu Khả khinh bỉ liếc cậu một cái, “Tui sớm biết thế nào ông cũng sẽ chọn đại, vì thế, không quan tâm ngày đó ông chọn ai, cũng chỉ có một nick QQ thôi. Cũng có thể nói, đối tượng xem mắt thật sự, ngay từ lúc bắt đầu chỉ có duy nhất một người.”
“… Bà, trình độ giúp người ngoài hại bạn thân của bà sao đến mức này rồi! Bán tui đi như vậy đó hả!”
“A!” Đột nhiên mọi người hét lên kinh hoảng.
Vương Uông Dương lập tức chuyển lực chú ý đến sân, tất cả đội viên đều ngừng lại, vây lại thành một vòng tròn, có người bị thương rồi, là Vu Ngữ!
“Vu Ngữ!” Vương Uông Dương chạy đến.
“Anh không sao, tiếp tục trận đấu đi.”
“Nhưng…” Nhân viên y tế khó xử nhìn anh.
“Yên tâm, tôi không sao.”
“Vu Ngữ! Sao rồi?” Vẻ mặt Vương Uông Dương lo lắng.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi, vết thương lúc trước còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều!”
“Nói đùa à, như vậy mà kêu nhỏ! Ra khỏi sân chữa trị đi!”
“Không muốn!”
“Tại, tại sao…” Tên khốn này!
“Đã biết còn hỏi, vì anh muốn thắng.”
“Lí do thì anh nói qua rồi… anh thích em.” Dẫn bóng.
“Anh thích em.” Vượt qua người khác.
“Anh thích em.” Úp rổ.
Sau đó, ngã ra…
“Khốn khiếp, anh đi chữa trị ngay cho tôi!”
“… Được…”
“Thay người!” Vương Uông Dương mặc đồng phục đội của Vu Ngữ, một lần nữa vào sân, giống như cảm giác lâu ngày không chơi, rất kích động. Cảm giác y như lúc hai người giành chiến thắng trong trận đấu năm đó!
Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc. 78 – 70, thắng rồi!
Nhưng, sự kích động của mọi người vốn chẳng vì trận đấu kết thúc mà tắt hẳn, mọi người đều mong chờ một màn kịch hay khác.
Cậu thanh niên trán đầy mồ hôi, ôm lấy trái bóng chậm rãi đi đến chỗ người bị thương nào đó đang ngồi ở vị trí thay thế. Người bị thương nào đó không đúng lên, mà ngẩng đầu lên, cười híp mắt nhìn cậu thanh niên trước mắt.
Vương Uông Dương buồn bực, rất buồn bực. Toàn bộ lí do vì sao cậu buồn bực, đều xuất phát từ việc cậu phải đối diện với chàng trai luôn cười híp mắt khi nhìn cậu này. Rõ ràng là bị thương rồi, tại sao lại vẫn đáng đánh như vậy chứ.
Tại sao bản thân lại nghe lời giải thích của anh, tại sao lại lặng lẽ thừa nhận lời nói loạn xạ của anh, tại sao lại yêu anh tha thiết đến vậy, tại sao… lại giúp anh bán chính bản thân mình đi?
Đều tại nó, không sai, đều tại giọng nói của người này, thật sự rất quyến rũ lòng người, từ quá khứ, đến hiện tại, đều làm người khác không cách nào lừa gạt, không có cách nào, từ chối chủ nhân của nó.
“Này, thắng rồi.”
“Ừ.”
“Là tôi thắng.” Người nào đó muốn chơi xấu.
“No no, là hai chúng ta thắng mới đúng, vì thế vẫn tính là anh thắng. Chẳng lẽ em muốn ăn quỵt à?” Một câu nói thẳng!
“Hơ… thắng rồi… là quen nhau đúng không?”
“Dùng đám cưới làm điều kiện tiên quyết nhé.”
“… Thật ra anh biết nhất định sẽ thắng, đúng không?”
“Ừhm,” Người bị thương nào đó chầm chậm đứng lên, chân trái vừa nãy còn khập khiễng sau một lúc đã cử động được, đến gần người nào đó, “Bởi vì, chỉ cần chúng ta ở bên nhau…”
“Thì không có chuyện gì là không thể…”
————
Một buổi tối nào đó ——
“Này, tại sao anh lại lấy tên Biển rộng mênh mông vậy? vì để hấp dẫn sự chủ ý của em à?”
“Ừ, đó là đương nhiên rồi.” Sờ sờ cắn cắn.
“Vậy còn Cá chết khát thì sao?”
“Cá chết khát?”
“Ừ… hình như là Cá ra khỏi nước thì phải?”
“Thì ra em không nhớ tên trên mạng của anh, làm anh mất công tạo ra một cái tên có ý nghĩa sâu xa như vậy.” Tiếp tục sờ sờ cắn cắn.
“Ý nghĩa sâu xa? Ở chỗ nào?”
“Cá ra khỏi nước rồi, thì sẽ là gì.”
“Sẽ bị chết khát chứ gì nữa.”
“Vì vậy, Vu Ngữ rời xa Uông Dương, cũng sẽ chết khát…”
“Bớt, bớt mấy lời buồn nôn đó đi, em không đồng ý…”
“Thật à?” Mê hoặc bắt đầu…
“Không… đồng ý…”
“Vậy em nhẫn tâm để anh chết khát ư?”
“Ư… làm, làm một lần thôi đấy…”
“Được!” Tiến thêm một bước sờ sớ cắn cắn…
Đêm thật dài, cá thật khát, Uông Dương… thật bao la…
1: Tài hội là bộ phận Tài Vụ – Kế Toán.
-Hết-