Ở chỗ này nhắc tới Đào tử man đầu (aka ~ bánh bao trái đào) cũng không phải là một loại đồ ăn, mà là tên một nữ hài tử, nhưng lại là tên một nữ hài tử lớn lên phi thường phi thường khả ái.
Chuyện kể rằng, một ngày nào đó, Đào tử man đầu phi thường khả ái này mang theo bốn triệu hoán thú của nàng ở khắp nơi xung quanh Phong tường cốc huênh hoang, ức hiếp đặc sản ở nơi đây —— Mê diên (Chim diều hâu mê hoặc) , dự định đánh mấy con, dùng lông chim màu sắc tươi sáng động lòng người của chúng làm y phục.
Khi nàng gạt lên một bụi cây cao nửa người, chuẩn bị băng qua nó, đến bên hồ giữa sơn cốc nghỉ ngơi một chút,nàng nhìn thấy một phong cảnh đẹp nhất động lòng người nhất trên đời :
Một thiếu niên xinh đẹp đang đem thiếu niên đáng yêu mi thanh mục tú đè trên mặt đất kích tình triền miên mà hôn!
Nàng theo bản năng nuốt nước miếng, mắt to trừng lớn đang phát ra lục quang lấp lánh, tham lam mà nhìn một màn kích động lòng người trước mắt, ngay cả mắt cũng không cam lòng nháy một cái, chỉ lo bỏ lỡ từng chi tiết nhỏ.
Thần toàn năng a! Là ngươi nghe được lời cầu nguyện thành kính của ta, để cho ta thực hiện mong muốn nhiều năm qua của ta sao?Úc, Thần a, cảm tạ
ngươi ~~
(Mỗ Đãi phi thường không biết xấu hổ mà ở một bên đáp: Không cần khách khí ~~ đây là nhân gia phải làm….
Quần chúng phẫn nộ: ngươi không có việc gì tiếp cái gì a? Cút!)
Nhìn kỹ, thiếu niên xinh đẹp kia đại khái khoảng 17, 18 tuổi,khuôn mặt bị tóc dài buông xuống che hơn phân nửa thấy không quá rõ ràng , nhưng cũng đủ biết chính là một cực phẩm. (gì? Ngươi hỏi vì sao thấy không rõ, cũng biết hắn có phải cực phẩm hay không? Này không phải nói thừa sao, bằng vào nàng nhiều năm như vậy nhìn mỹ nam khắp thiên hạ, kinh nghiệm phong phú duyệt người vô số, đều không phải nàng phóng đại, cho dù tùy tiện đưa cho chân tóc nàng cũng có thể nhìn ra có phải lấy ra từ người mỹ nam hay không! Đây là trực giác đồng nghiệp nữ không đâu địch nổi trăm thử không sai a…)Đang toàn thân quấn dưới thân, thiên hạ trên người không ngừng mà thay đổi vị trí, hôn lên tình cảm phóng túng nhiệt tình bắn ra bốn phía, phảng phất giống như muốn đem người dưới thân ăn vào bụng . Thiếu niên đáng yêu kia khoảng 15,16 tuổi, có chút xấu hổ mà đẩy thiếu niên xinh đẹp ở trên người hắn, lực đạo cũng rất nhẹ,rất có mùi vị vừa muốn cự tuyệt vừa muốn chào đón.
Mắt thấy thiếu niên xinh đẹp hôn càng ngày càng thấp xuống, bắt đầu kéo dài đến trước ngực hắn, tay cũng bắt đầu không an phận mà luồn vào trong quần áo hắn, (Mỗ Đãi lại không sợ chết mà mạo hiểm đi ra: tiểu Ngân là cùng A Lam kí sinh mệnh khế ước, có thể cùng hưởng tất cả quyền lợi của chủ nhân, kể cả cởi y phục của hắn, A Lam đáng thương a~ ngươi giữ 15 năm trinh tiết a, sẽ khó giữ được rồi….Quần chúng phẫn nộ: Mới vừa thấy trọng điểm đi, ngươi lại đi ra làm cái quỷ gì a? Cút!!)
Thiếu niên đáng yêu gian nan thở dốc ,khó khăn chống đỡ mà kéo lại hai bên vạt áo, suýt nữa bị sương mù mê hoặc che lấp tiêu điểm ,mắt to cũng chớp a chớp mà đột nhiên thoáng qua phía nàng ——
!!!!
“A!! ———” thiếu niên đáng yêu sợ hãi la lên, mạnh mẽ dùng sức đẩy thiếu niên xinh đẹp còn nằm trên người hắn ra, nhanh chóng kéo lại cổ áo bị mở ra .
Sách!!!Thực là đáng tiếc, không thấy được đầy đủ! Cơ hội thật tốt a….Đào tử man đầu ở trong lòng thầm tiếc hận, nhưng trên mặt lập tức đắp đầy bộ dáng tươi cười nhiệt tình đáng yêu, rất ngay thẳng mà đi ra phía trước cùng bọn họ chào hỏi ——
“Xin lỗi, quấy rầy các ngươi. Ta là Đào tử man đầu, chủ chức là pháp sư, phó chức là may vá, có thể cùng các ngươi kết giao bằng hữu không?”
Bị nhìn thấy rồi…Bị nhìn thấy rồi…Cư nhiên bị người thấy được ! ! A!!! A Lam tâm thực muốn chết ! Đều tự trách mình không cẩn thận…
——— —————— ——————
Sáng sớm, bị ma pháp sư mạnh mẽ tống ra khỏi rừng rậm mê hoặc, sau khi giãy dụa nửa ngày cuối cùng nhận rõ một cái sự thực ——trừ phi hắn san hào ( aka ~ xóa nhân vật) ,bằng không hắn vô luận thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi tiểu Ngân! Đã cam chịu số phận hắn không thể làm gì khác hơn là kéo cái đuôi to xinh đẹp gắn chặt này tiếp tục lên đường.
Nhìn tiểu Ngân mặc tân thủ trang thô kệch, thật đúng là không phải loại khó chịu bình thường, cảm giác như là dùng giẻ lau quấn quanh khối kim cương. Không có biện pháp, ai kêu thể chất hắn chỉ có 1, ngoài tân thủ trang cơ bản nhất , y phục khác căn bản là không mặc được, dù sao không thể luôn để hắn trần truồng đi? A Lam mặt đỏ hồng tự an ủi bản thân, không phải ta ngược đãi hắn a, cùng lắm chờ tới thành trấn tìm thợ may tốt cho hắn làm bộ y phục đi ….
“Ân ? Làm sao vậy?” quay đầu lại nhìn tiểu Ngân đang kéo ống tay áo của hắn, con mắt ôn thuần xinh đẹp đang tràn ngập khát vọng mà nhìn hắn.
“Chủ nhân, đói….” (L: óe, ta ngất a, bé Ngân Ngân quá cute a… :’3)
Vừa mới phát hiện tiểu Ngân còn có thể nói chuyện, có thể cùng hắn đơn giản mà trao đổi, như vậy hai người khơi thông liền thuận tiện hơn.
“Ách….Cái này….”
A Lam còn muốn làm một cái giãy dụa cuối cùng, xuất ra đồ ăn trong túi tới xem thử có thể hay không có biện pháp khiến hắn thay đổi ” thói quen Ẩm thực” ——
Hoa quả tươi?
Không muốn.
Bánh bao mỹ vị?
Không muốn.
Thịt bò sốt thơm ngon?
Không muốn.
….
Cuối cùng hắn ngay cả hồng lam dược thủy cũng thử qua rồi, nhưng hiện thực thật tàn khốc.
“Việc này….Ngươi không muốn ta cũng không có biện pháp….”
A Lam ngượng ngùng mà đem thức ăn bỏ vào túi, miễn cưỡng giả bộ tâm tư không nhìn thấy ánh mắt khao khát kia của tiểu Ngân, xoay người
“Chúng ta xuất phát đi, hôm nay còn phải đi Dạ chi thành làm nhiệm vụ ni.”
Tiểu Ngân thấy chủ nhân không có ý tứ cho hắn ăn, cũng chỉ có thể chịu đựng đói bụng, bước nhanh mà theo sát….
Đi bộ được một ngày, A Lam vẫn cảm thấy sau lưng có ánh mắt đáng thương hề hề một mực đuổi theo hắn, khiến lương tâm hắn một hồi giống như bị hỏa thiêu, một hồi lại giống như bị ngâm nước đá, hết lần này đến lần khác không ngừng dày vò hắn,rất có ý nghĩ bản thân giống như một cái đại hỗn đản lấy ngược tiểu động vật làm thú vui …
A ! ! Chịu không nổi rồi !! A Lam dừng lại cước bộ,nhìn xung quanh một chút ——
Nơi này là Phong tường cốc, phụ cận nơi này chỉ có Mê diên một loại quái tính tình ôn hòa, da dày máu trâu kinh nghiệm ít xác suất ra bảo thấp có tiếng, ngoại trừ lông vũ xinh đẹp ra không hề có ưu điểm.Nơi này trong toàn bộ trò chơi chính là một trong những địa phương không có người hỏi thăm nhất, hơn nữa xung quanh bọn họ đầy cỏ dại cao nửa người….Hẳn là…Không có người đi qua đi?
Sau khi quan sát cẩn thận chu đáo xong địa hình, A Lam ôm quyết tâm cùng dũng khí nhắm mắt lại xoay người ——
“Tiểu Ngân, tới ăn đi!”
Ai ngờ, đợi nửa ngày không thấy tiểu Ngân qua đây, hắn nghi hoặc mà mở mắt ra, lại thấy tiểu Ngân đang bi thương mà nhìn hắn, nước mắt không ngừng mà chảy ra, chảy xuống hai bên má đẹp đẽ.
“A, ngươi, ngươi làm sao vậy? Làm sao lại khóc….” A Lam chân tay luống cuống mà đi qua, nhìn tiểu Ngân so với hắn cao hơn nửa cái đầu,lại do dự, vẫn là kéo tay áo qua lau đi nước mắt hắn.
“….”
Tiểu Ngân con mắt ngân lam sắc ( aka~ màu xanh bạc) xinh đẹp thẳng tắp mà nhìn vào trong mắt có phần né tránh của A Lam.
“Chủ nhân không thích tiểu Ngân sao?”
“A, không có…” A Lam theo bản năng mà bác bỏ.
” Chủ nhân không thích tiểu Ngân.” Lúc này hắn dùng chính là câu khẳng định.
“Ta …” A Lam nghẹn họng, hắn thực sự không có sao? Hắn ở trong lòng tự hỏi bản thân.
Có, nói không thích chẳng thà nói là có chút phiền chán, phiền chán bị áp đặt yêu cầu quái gở lên người , phiền chán bị ma pháp sư đùa giỡn đi đùa giỡn đến, phiền chán sự đặc biệt của tiểu Ngân…Những tâm tình tiêu cực chất đống lên này trong lúc vô ý đều biểu hiện trong thái độ đối với tiểu Ngân. Hắn như vậy quá ngây thơ rồi, cũng không phải lỗi của tiểu Ngân, làm chi đem bực tức mạc danh kì diệu đổ lên người hắn? Khi đó cũng là chính hắn đồng ý muốn nuôi tiểu Ngân, ai biết ấp ra tiểu Ngân không phải loại sủng vật lý tưởng hắn tưởng tượng, còn muốn dùng phương thức đặc biệt như thế nuôi nấng, mà bắt đầu cảm thấy hắn phiền, muốn không nhìn đến sự tồn tại của hắn….Hắn không phải rõ ràng nhất cảm giác thống khổ bị người coi nhẹ hay sao? Như thế nào hôm nay lại còn có thể dùng loại phương thức đả thương người nhất này để đối xử với hắn? Có lẽ hắn ngay từ đầu hội không đem hắn xem như một người bình thường mới có thể dùng thái độ xem thường như vậy mà đối đãi với hắn?
Lấy tay nhẹ nhàng mà chạm lên nước mắt ấm áp của hắn, nếm rồi nếm, đúng là một loại khổ vị mằn mặn, một loại hương vị cay đắng khiến tâm hắn đều phải thắt chặt cùng một chỗ…
“Xin lỗi….thực sự xin lỗi….” A Lam dùng hai tay nhẹ nhàng mà nâng khuôn mặt hắn , rất nghiêm túc mà theo hắn xin lỗi.
“Là ta không đúng, sau này sẽ không còn như vậy nữa….Ân…Chúng ta đã kí sinh mệnh chi khế rồi, thì cả đời cũng không có khả năng ly khai lẫn nhau,vậy sau này chúng ta chính là người thân rồi, ta nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố ngươi!”
Tiểu Ngân ngây ra mà nhìn hắn, cũng không biết nghe hiểu không.
A Lam nhìn hắn, cảm thấy một dòng nước ấm theo khoảng không đã thật lâu rồi từ trong lòng dần dần mà dâng lên, đó là từ khi ba mẹ bởi vì ngoài ý muốn qua đời, sau đó đã rất lâu rất lâu không có cảm giác này rồi,tuy rằng thân thích đều rất chiếu cố hắn, đến rất nhiều cô bác, nhưng không thể giống như người một nhà chân chính , cho hắn cảm giác ấm áp như thế này.Không nghĩ tới hắn hiện tại lại lần thứ hai cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp này .Lại có người nhà, thật tốt!
“Đói bụng thật lâu rồi đúng hay không? Xin lỗi, sau này không bao giờ như vậy nữa…”
A Lam kiễng chân, chủ động đem môi đưa lên.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa còn dính giọt nước mắt trong suốt sáng long lanh như sương mai, đều bị A Lam áy náy dào dạt mà từng giọt liếm đi. Tiểu Ngân đói bụng thử dò xét mà vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm đôi môi hắn, nhìn một chút A Lam tựa hồ không có phản ứng gì khó chịu , mới phóng to lá gan đem lưỡi mềm mại dò xét vào trong miệng hắn lấy đi tinh khí…
A Lam nhỏ nhẹ mà mở miệng thuận tiện để tiểu Ngân hút lấy. Hương khí nhàn nhạt từ trên người tiểu Ngân truyền đến, khiến hô hấp hắn không ngừng mà tăng nhanh, một loại cảm giác tê dại từ nơi hai người đang tiếp xúc nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khơi ra một loại khoái cảm kỳ diệu,loại khoái cảm tê dại này khiến ý thức hắn từ từ bắt đầu mơ hồ….Mơ hồ cảm giác được hình như tay tiểu Ngân ôm lấy hắn, sau đó đè nặng hắn chậm rãi mà hướng phía sau ngã xuống…
Ở chỗ này nhắc tới Đào tử man đầu (aka ~ bánh bao trái đào) cũng không phải là một loại đồ ăn, mà là tên một nữ hài tử, nhưng lại là tên một nữ hài tử lớn lên phi thường phi thường khả ái.
Chuyện kể rằng, một ngày nào đó, Đào tử man đầu phi thường khả ái này mang theo bốn triệu hoán thú của nàng ở khắp nơi xung quanh Phong tường cốc huênh hoang, ức hiếp đặc sản ở nơi đây —— Mê diên (Chim diều hâu mê hoặc) , dự định đánh mấy con, dùng lông chim màu sắc tươi sáng động lòng người của chúng làm y phục.
Khi nàng gạt lên một bụi cây cao nửa người, chuẩn bị băng qua nó, đến bên hồ giữa sơn cốc nghỉ ngơi một chút,nàng nhìn thấy một phong cảnh đẹp nhất động lòng người nhất trên đời :
Một thiếu niên xinh đẹp đang đem thiếu niên đáng yêu mi thanh mục tú đè trên mặt đất kích tình triền miên mà hôn!
Nàng theo bản năng nuốt nước miếng, mắt to trừng lớn đang phát ra lục quang lấp lánh, tham lam mà nhìn một màn kích động lòng người trước mắt, ngay cả mắt cũng không cam lòng nháy một cái, chỉ lo bỏ lỡ từng chi tiết nhỏ.
Thần toàn năng a! Là ngươi nghe được lời cầu nguyện thành kính của ta, để cho ta thực hiện mong muốn nhiều năm qua của ta sao?Úc, Thần a, cảm tạ
ngươi ~~
(Mỗ Đãi phi thường không biết xấu hổ mà ở một bên đáp: Không cần khách khí ~~ đây là nhân gia phải làm….
Quần chúng phẫn nộ: ngươi không có việc gì tiếp cái gì a? Cút!)
Nhìn kỹ, thiếu niên xinh đẹp kia đại khái khoảng , tuổi,khuôn mặt bị tóc dài buông xuống che hơn phân nửa thấy không quá rõ ràng , nhưng cũng đủ biết chính là một cực phẩm. (gì? Ngươi hỏi vì sao thấy không rõ, cũng biết hắn có phải cực phẩm hay không? Này không phải nói thừa sao, bằng vào nàng nhiều năm như vậy nhìn mỹ nam khắp thiên hạ, kinh nghiệm phong phú duyệt người vô số, đều không phải nàng phóng đại, cho dù tùy tiện đưa cho chân tóc nàng cũng có thể nhìn ra có phải lấy ra từ người mỹ nam hay không! Đây là trực giác đồng nghiệp nữ không đâu địch nổi trăm thử không sai a…)Đang toàn thân quấn dưới thân, thiên hạ trên người không ngừng mà thay đổi vị trí, hôn lên tình cảm phóng túng nhiệt tình bắn ra bốn phía, phảng phất giống như muốn đem người dưới thân ăn vào bụng . Thiếu niên đáng yêu kia khoảng , tuổi, có chút xấu hổ mà đẩy thiếu niên xinh đẹp ở trên người hắn, lực đạo cũng rất nhẹ,rất có mùi vị vừa muốn cự tuyệt vừa muốn chào đón.
Mắt thấy thiếu niên xinh đẹp hôn càng ngày càng thấp xuống, bắt đầu kéo dài đến trước ngực hắn, tay cũng bắt đầu không an phận mà luồn vào trong quần áo hắn, (Mỗ Đãi lại không sợ chết mà mạo hiểm đi ra: tiểu Ngân là cùng A Lam kí sinh mệnh khế ước, có thể cùng hưởng tất cả quyền lợi của chủ nhân, kể cả cởi y phục của hắn, A Lam đáng thương a~ ngươi giữ năm trinh tiết a, sẽ khó giữ được rồi….Quần chúng phẫn nộ: Mới vừa thấy trọng điểm đi, ngươi lại đi ra làm cái quỷ gì a? Cút!!)
Thiếu niên đáng yêu gian nan thở dốc ,khó khăn chống đỡ mà kéo lại hai bên vạt áo, suýt nữa bị sương mù mê hoặc che lấp tiêu điểm ,mắt to cũng chớp a chớp mà đột nhiên thoáng qua phía nàng ——
!!!!
“A!! ———” thiếu niên đáng yêu sợ hãi la lên, mạnh mẽ dùng sức đẩy thiếu niên xinh đẹp còn nằm trên người hắn ra, nhanh chóng kéo lại cổ áo bị mở ra .
Sách!!!Thực là đáng tiếc, không thấy được đầy đủ! Cơ hội thật tốt a….Đào tử man đầu ở trong lòng thầm tiếc hận, nhưng trên mặt lập tức đắp đầy bộ dáng tươi cười nhiệt tình đáng yêu, rất ngay thẳng mà đi ra phía trước cùng bọn họ chào hỏi ——
“Xin lỗi, quấy rầy các ngươi. Ta là Đào tử man đầu, chủ chức là pháp sư, phó chức là may vá, có thể cùng các ngươi kết giao bằng hữu không?”
Bị nhìn thấy rồi…Bị nhìn thấy rồi…Cư nhiên bị người thấy được ! ! A!!! A Lam tâm thực muốn chết ! Đều tự trách mình không cẩn thận…
——— —————— ——————
Sáng sớm, bị ma pháp sư mạnh mẽ tống ra khỏi rừng rậm mê hoặc, sau khi giãy dụa nửa ngày cuối cùng nhận rõ một cái sự thực ——trừ phi hắn san hào ( aka ~ xóa nhân vật) ,bằng không hắn vô luận thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi tiểu Ngân! Đã cam chịu số phận hắn không thể làm gì khác hơn là kéo cái đuôi to xinh đẹp gắn chặt này tiếp tục lên đường.
Nhìn tiểu Ngân mặc tân thủ trang thô kệch, thật đúng là không phải loại khó chịu bình thường, cảm giác như là dùng giẻ lau quấn quanh khối kim cương. Không có biện pháp, ai kêu thể chất hắn chỉ có , ngoài tân thủ trang cơ bản nhất , y phục khác căn bản là không mặc được, dù sao không thể luôn để hắn trần truồng đi? A Lam mặt đỏ hồng tự an ủi bản thân, không phải ta ngược đãi hắn a, cùng lắm chờ tới thành trấn tìm thợ may tốt cho hắn làm bộ y phục đi ….
“Ân ? Làm sao vậy?” quay đầu lại nhìn tiểu Ngân đang kéo ống tay áo của hắn, con mắt ôn thuần xinh đẹp đang tràn ngập khát vọng mà nhìn hắn.
“Chủ nhân, đói….” (L: óe, ta ngất a, bé Ngân Ngân quá cute a… :’)
Vừa mới phát hiện tiểu Ngân còn có thể nói chuyện, có thể cùng hắn đơn giản mà trao đổi, như vậy hai người khơi thông liền thuận tiện hơn.
“Ách….Cái này….”
A Lam còn muốn làm một cái giãy dụa cuối cùng, xuất ra đồ ăn trong túi tới xem thử có thể hay không có biện pháp khiến hắn thay đổi ” thói quen Ẩm thực” ——
Hoa quả tươi?
Không muốn.
Bánh bao mỹ vị?
Không muốn.
Thịt bò sốt thơm ngon?
Không muốn.
….
Cuối cùng hắn ngay cả hồng lam dược thủy cũng thử qua rồi, nhưng hiện thực thật tàn khốc.
“Việc này….Ngươi không muốn ta cũng không có biện pháp….”
A Lam ngượng ngùng mà đem thức ăn bỏ vào túi, miễn cưỡng giả bộ tâm tư không nhìn thấy ánh mắt khao khát kia của tiểu Ngân, xoay người
“Chúng ta xuất phát đi, hôm nay còn phải đi Dạ chi thành làm nhiệm vụ ni.”
Tiểu Ngân thấy chủ nhân không có ý tứ cho hắn ăn, cũng chỉ có thể chịu đựng đói bụng, bước nhanh mà theo sát….
Đi bộ được một ngày, A Lam vẫn cảm thấy sau lưng có ánh mắt đáng thương hề hề một mực đuổi theo hắn, khiến lương tâm hắn một hồi giống như bị hỏa thiêu, một hồi lại giống như bị ngâm nước đá, hết lần này đến lần khác không ngừng dày vò hắn,rất có ý nghĩ bản thân giống như một cái đại hỗn đản lấy ngược tiểu động vật làm thú vui …
A ! ! Chịu không nổi rồi !! A Lam dừng lại cước bộ,nhìn xung quanh một chút ——
Nơi này là Phong tường cốc, phụ cận nơi này chỉ có Mê diên một loại quái tính tình ôn hòa, da dày máu trâu kinh nghiệm ít xác suất ra bảo thấp có tiếng, ngoại trừ lông vũ xinh đẹp ra không hề có ưu điểm.Nơi này trong toàn bộ trò chơi chính là một trong những địa phương không có người hỏi thăm nhất, hơn nữa xung quanh bọn họ đầy cỏ dại cao nửa người….Hẳn là…Không có người đi qua đi?
Sau khi quan sát cẩn thận chu đáo xong địa hình, A Lam ôm quyết tâm cùng dũng khí nhắm mắt lại xoay người ——
“Tiểu Ngân, tới ăn đi!”
Ai ngờ, đợi nửa ngày không thấy tiểu Ngân qua đây, hắn nghi hoặc mà mở mắt ra, lại thấy tiểu Ngân đang bi thương mà nhìn hắn, nước mắt không ngừng mà chảy ra, chảy xuống hai bên má đẹp đẽ.
“A, ngươi, ngươi làm sao vậy? Làm sao lại khóc….” A Lam chân tay luống cuống mà đi qua, nhìn tiểu Ngân so với hắn cao hơn nửa cái đầu,lại do dự, vẫn là kéo tay áo qua lau đi nước mắt hắn.
“….”
Tiểu Ngân con mắt ngân lam sắc ( aka~ màu xanh bạc) xinh đẹp thẳng tắp mà nhìn vào trong mắt có phần né tránh của A Lam.
“Chủ nhân không thích tiểu Ngân sao?”
“A, không có…” A Lam theo bản năng mà bác bỏ.
” Chủ nhân không thích tiểu Ngân.” Lúc này hắn dùng chính là câu khẳng định.
“Ta …” A Lam nghẹn họng, hắn thực sự không có sao? Hắn ở trong lòng tự hỏi bản thân.
Có, nói không thích chẳng thà nói là có chút phiền chán, phiền chán bị áp đặt yêu cầu quái gở lên người , phiền chán bị ma pháp sư đùa giỡn đi đùa giỡn đến, phiền chán sự đặc biệt của tiểu Ngân…Những tâm tình tiêu cực chất đống lên này trong lúc vô ý đều biểu hiện trong thái độ đối với tiểu Ngân. Hắn như vậy quá ngây thơ rồi, cũng không phải lỗi của tiểu Ngân, làm chi đem bực tức mạc danh kì diệu đổ lên người hắn? Khi đó cũng là chính hắn đồng ý muốn nuôi tiểu Ngân, ai biết ấp ra tiểu Ngân không phải loại sủng vật lý tưởng hắn tưởng tượng, còn muốn dùng phương thức đặc biệt như thế nuôi nấng, mà bắt đầu cảm thấy hắn phiền, muốn không nhìn đến sự tồn tại của hắn….Hắn không phải rõ ràng nhất cảm giác thống khổ bị người coi nhẹ hay sao? Như thế nào hôm nay lại còn có thể dùng loại phương thức đả thương người nhất này để đối xử với hắn? Có lẽ hắn ngay từ đầu hội không đem hắn xem như một người bình thường mới có thể dùng thái độ xem thường như vậy mà đối đãi với hắn?
Lấy tay nhẹ nhàng mà chạm lên nước mắt ấm áp của hắn, nếm rồi nếm, đúng là một loại khổ vị mằn mặn, một loại hương vị cay đắng khiến tâm hắn đều phải thắt chặt cùng một chỗ…
“Xin lỗi….thực sự xin lỗi….” A Lam dùng hai tay nhẹ nhàng mà nâng khuôn mặt hắn , rất nghiêm túc mà theo hắn xin lỗi.
“Là ta không đúng, sau này sẽ không còn như vậy nữa….Ân…Chúng ta đã kí sinh mệnh chi khế rồi, thì cả đời cũng không có khả năng ly khai lẫn nhau,vậy sau này chúng ta chính là người thân rồi, ta nhất định sẽ hảo hảo mà chiếu cố ngươi!”
Tiểu Ngân ngây ra mà nhìn hắn, cũng không biết nghe hiểu không.
A Lam nhìn hắn, cảm thấy một dòng nước ấm theo khoảng không đã thật lâu rồi từ trong lòng dần dần mà dâng lên, đó là từ khi ba mẹ bởi vì ngoài ý muốn qua đời, sau đó đã rất lâu rất lâu không có cảm giác này rồi,tuy rằng thân thích đều rất chiếu cố hắn, đến rất nhiều cô bác, nhưng không thể giống như người một nhà chân chính , cho hắn cảm giác ấm áp như thế này.Không nghĩ tới hắn hiện tại lại lần thứ hai cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp này .Lại có người nhà, thật tốt!
“Đói bụng thật lâu rồi đúng hay không? Xin lỗi, sau này không bao giờ như vậy nữa…”
A Lam kiễng chân, chủ động đem môi đưa lên.
Đôi môi mềm mại như cánh hoa còn dính giọt nước mắt trong suốt sáng long lanh như sương mai, đều bị A Lam áy náy dào dạt mà từng giọt liếm đi. Tiểu Ngân đói bụng thử dò xét mà vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm đôi môi hắn, nhìn một chút A Lam tựa hồ không có phản ứng gì khó chịu , mới phóng to lá gan đem lưỡi mềm mại dò xét vào trong miệng hắn lấy đi tinh khí…
A Lam nhỏ nhẹ mà mở miệng thuận tiện để tiểu Ngân hút lấy. Hương khí nhàn nhạt từ trên người tiểu Ngân truyền đến, khiến hô hấp hắn không ngừng mà tăng nhanh, một loại cảm giác tê dại từ nơi hai người đang tiếp xúc nhanh chóng truyền khắp toàn thân, khơi ra một loại khoái cảm kỳ diệu,loại khoái cảm tê dại này khiến ý thức hắn từ từ bắt đầu mơ hồ….Mơ hồ cảm giác được hình như tay tiểu Ngân ôm lấy hắn, sau đó đè nặng hắn chậm rãi mà hướng phía sau ngã xuống…