Hạ Trầm mới vừa đi tới cửa phòng liền nghe được có tiếng cười truyền tới, đó là âm thanh của Ôn Vãn, anh vô cùng quen thuộc. Sững sờ qua mấy giây, không hiểu nỗi tức giận từ đâu tới,anh trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra.
Hạ Đình Diễn với Ôn Vãn đang ngồi song song trên nệm, hai người đang chơi trò chơi rất vui vẻ, thân thể nằm cạnh gần nhau, ngay cả anh đột nhiên đẩy cửa vào cũng không làm hai người quay đầu lại nhìn anh.
Hạ Trầm đè nén tức giận, lạnh giọng mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, Đình Diễn trở về phòng nghỉ ngơi."
Ôn Vãn không có phản ứng, cặp mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình TV, Hạ Đình Diễn với anh từ đó giờ không hợp, cũng sẽ không tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hạ Trầm nhìn hai người hoàn toàn không coi anh ra gì, cũng không giận, ôm cánh tay đứng ở cửa: "Vẫn là nghĩ muốn để mẹ cậu tự mình tới đây”.
Rốt cục Hạ Đình Diễn đã có một chút phản ứng, trước kia cậu nghỗ nghịch không nghe lời, nhưng mà đối với Tưởng Thắng vẫn có chút trẻ con, chưa bao giờ dám lỗ mãng, điều khiển game trong tay game từ từ hạ xuống, sau mấy giây tức giận đứng lên, hung ác trợn mắt nhìn Hạ Trầm. d.d.l.q.d
Miệng Hạ Trầm hơi cười, đáy mắt đã có mấy phần nghịch ý, sóng ngầm mãnh liệt trỗi dậy, đối với cậu nhóc ý bảo: "Đi ra ngoài."
Hạ Đình Diễn không tình nguyện rời đi, Hạ Trầm nhìn Ôn Vãn vẫn chuyên chú chơi trò chơi vẫn không để tới mình, suy nghĩ một chút đi tới, cùng cô sóng vai ngồi xuống: "Em thích? Anh chơi với em."
Ý tốt của anh em không dám nhận, Ôn Vãn ném cái điều khiển đi, ngáp một cái đứng lên: "Không có hứng thú, em đi ngủ."
Hạ Trầm lặng lẽ không nói, chỉ là đưa tay lôi kéo, nhanh chóng kéo cô vào trong ngực. Cô mất thắng bằng ngã ngồi xuống trên đùi, phản ứng đầu tiên của cô là muốn kháng cự, Hạ Trầm nhanh mắt cúi đầu, đầu lưỡi đã chui vào cái miệng nhỏ của cô.
Ôn Vãn tránh không được, đưa tay cào cào càm anh, Hạ Trầm có thể cảm thấy một hồi đau rát, nhưng không làm cho anh nản chí ngược lại để cho anh cướp đoạt nhiều hơn.
Chờ anh hôn xong, gương mặt cô không thay đổi liếc nhìn anh, ánh mắt kia quá chói mắt cũng quá đáng sợ, chứa đầy tức giận, bi thương, thậm chí là thất vọng.
Hạ trầm chợt có chút đau, giống như là bị ai đó chặn đường hô hấp, theo bản năng đưa tay che ánh mắt của cô: "Anh biết rõ điều này làm cho em rất đau lòng, thật xin lỗi, anh không muốn lừa ngươi. Tiểu vãn. . . . . . Anh đối với em không hẳn là không có cảm giác . . . . . ."
Anh không biết phải làm thế nào để cho cô hiểu, lần đầu tiên nói lời thật lòng này, anh có chút khẩn trương: "Anh quen biết Tưởng Thắng đã lâu, nên vẫn còn một chút…., nhưng dù sao đi nữa cũng đã là quá khứ. Anh biết rõ chuyện này đối với em không công bằng, nhưng em hãy cho anh một cơ hội."
Thơi điểm A Tước giáo huấn anh, anh cũng không ý thức được mình làm nhiều chuyện không thể tha thứ, từ nhỏ đã ở hộp đêm lớn lên, thế nên với anh mà nói nam nữ chẳng khác gì nhau. Sau lại tới Hạ gia, anh tiếp xúc nhiều nhất chính là Tưởng Thắng lớn hơn anh ba tuổi, mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ diệu.
Nụ hôn của cô ấy vừa giống mẹ vừa giống như tỷ tỷ, lại có chút mùi vị khác lạ bên trong.
Anh đứng nhìn cô và Hạ Phong yêu nhau, một tình yêu ngọt ngào điên cuồng, trong mắt chỉ còn là hình ảnh của đối phương. Điều này làm cho anh hâm mộ mà cũng có thể nới là ghen tỵ, rất nhiều lần nghĩ rằng nếu như mình là Hạ Phong, thật là tốt biết bao nhiêu?
Khi đó anh còn trẻ, nông nổi, vì vậy cứ để đoạn tình cảm cấm kỵ đó phát sinh, rồi sự quan tâm đến cô ngày càng nhiều hơn, và theo nắm tháng biến thành một thói quen lúc nào không hay.
Ôn Vãn nghe anh nói xong có chút thay đổi, nhưng anh không xác định đươc là tốt hay xấu, tự thú nhận với cô, theo tính tình của cô cùng với kinh nghiệm mà anh biết, chắc chắn là có thể tha thứ cho anh. Ôm loại ý nghĩ này, anh không ý thức được mình đã làm nhiều chuyện rất tệ trước đó, thậm chí nghĩ tới, phải giải thích sao cho để cô an lòng mới được, dù sao anh không muốn có cái gì đó với Tưởng Thắng.
Dưới lòng bàn tay anh chợt cảm giác ướt nhẹp, Hạ Trầm không cần nghĩ cũng biết là mồ hôi.
Anh lại không dám nhìn, trong lòng bàn tay như muons bị bỏng, chỉ có thể thẩn thờ nghe cô nghẹn ngào: "Từ lúc bắt đầu thì em biết rõ anh không yêu em, anh tổn thương em chẳng qua là vì nhàm chán , muốn có một chút thú vị gì đó trong cuộc sống của anh ——"
Hạ Trầm ngẩn ra, lời này hình như trong phút chốc đã làm anh tỉnh ra, quả nhiên rất nhanh Ôn Vãn tiếp tục nói: "Anh biết rõ, em đã một lần bị tổn thương trong tình yêu. Thế mà hết lần này đén lần khác anh vẫn muốn tiếp tục làm tổn thương em."
Ôn Vãn nói một hồi, để cho anh cảm giác như mình đang ở hầm băng, Hạ Trầm thừa nhận mình quá mức coi thường cảm nghĩ Ôn Vãn , đoạn cảm tình này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, từng bước tính toán, biết nhược điểm của cô, làm cho cô sa vào bẫy mà anh đã giăng ra. Trong tiềm thức, anh nghĩ rằng bất cứ làm việc gì thì đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Anh chỉ nhớ hiện tại trong lòng cô đều là một mình anh, lại quên cô đã từng chịu nhiều tổn thương, luôn luôn nhạy cảm với mọi thứ.
-
Hạ Trầm không muốn tiếp tục tới quấy rầy cô, trước ngày đi, chỉ khàn giọng ném một câu nói: "Anh biết rõ mình là tên khốn kiếp, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không muốn buông tha em ——"
Từ sau khi đó Ôn Vãn đi đâu A Tước đều đi theo, không tính là giam lỏng, chỉ là đi đâu đều phải ở trong phạm vi kiểm soát .
Cô không có việc gì làm, mỗi ngày ăn cơm đều là quản gia tự mình đưa tới, hình như Tưởng Thắng không biết bọn họ giận dỗi cái gì, tìm đến cô tán gẫu, cuối cùng cũng nói vài câu.
"Hạ Trầm ăn nói vụng về, nhưng thật ra thì rất quan tâm đến cô."
Ai cũng có tư cách nói cô, nhưng lòi này được nói bởi Tưởng Thắng khiến Ôn Vãn có chút tức giận. Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tưởng Thắng: "Cô thật không thấy được, mỗi lần gặp cô anh ấy đều hướng mắt nhìn phía cô?"
Vẻ mặt Tưởng Thắng có thể nói là có một không hai, giật mình có quẫn bách có, đây càng thêm xác định suy đoán trong lòng Ôn Vãn, cô cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
So với Cố Minh Sâm, Hạ Trầm cũng coi như bi ai, cô yêu người đàn ông như vậy càng không phải là bi ai hơn sao. Khóe môi Ôn Vãn thấp thoáng nụ cười lạnh, cúi đầu không nhìn sắc mặt tái xanh của cô ta nữa. d.d.l.q.d
Tưởng Thắng mím môi, hồi lâu mới nói: "Đây chẳng qua là cảm giác nhất thời mà thôi, lúc Hạ Trầm còn trẻ tuổi không giống với hiện tại. Cô chưa từng thấy qua khi đó cuộc sống của cậu ta rất phức tạp."
Ôn Vãn nhẫn nại, ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Vậy bây giờ thì sao? Trước kia là trẻ người non dạ, còn Hạ Trầm bây giờ thì sao, chẳng lẽ cô đối với anh ấy không có cảm giác hay sao? Nếu như không thích anh ấy, thì bản thân mình hãy biến mất trong cuộc sống của anh ấy, Đình Diễn hãy để cho anh ấy chăm sóc, cô không chút kiêng dè nào ở nhà anh ấy, mà Hạ Phong và Hạ Trầm còn là anh em."
Cô vốn còn muốn nói, mặc kệ suy đoán như thế nào, cô hưởng thụ sự quan tâm cùng bảo vệ của anh, không cảm thấy áy náy sao? Nhưng sắc mặt Tưởng Thắng bây giờ càng ngày càng khó coi, hô hấp cũng gấp gấp rút, cô cắn răng, tất cả những lời còn lại đều nuốt vào trong.
Tay Tưởng Thắng nắm chặt thành nắm đấm, một hồi lâu mới xộc xệch từ trên ghế đứng lên: "Cô thì biết cái gì, cái gì cô cũng không biết ——"
Ôn Vãn liếc cô, ánh mắt ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Trầm đứng ở cửa thư phòng.
Bọn họ rùng mình, đoán chừng đã mấy ngày không thấy anh rồi . Anh mặc áo sơ mi quần dài, an tĩnh đứng ở nơi đó, mặt mũi dường như có mấy phần mệt mỏi, Ôn Vãn tuyệt đối sẽ không tự cho là sự mệt mỏi cảu anh có liên quan đến mình.
Cô cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, ngón tay cầm con chuột không khống chế được phát run.
Tưởng Thắng chợt"Pằng" một tiếng nặng nề té ở trên bàn sách, Ôn Vãn bị dọa sợ, đảo mắt nhìn sang lúc này tròng mắt trợn ngược, hô hấp cực kỳ khó khăn, mái tóc đã bết bát mồ hôi, bộ dáng thực sự rất kinh khủng.
Ôn Vãn cũng tiếp xúc nhiều trường hợp trong bệnh viện, lập tức ý thức được có cái gì không đúng. Tay của cô còn chưa đụn Tưởng Thắng, Hạ Trầm đã chạy tới, cúi người bồng cô lên.
Tay Ôn Vãn cứ như vậy dừng tại giữa không trung, cô im lặng liếc nhìn Hạ Trầm, bóng dáng đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi đã nhanh chân đi ra khỏi thư phòng.
Gió từ cửa sổ thổi vào, Ôn Vãn lại chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ là trong giây lát cô ý thức được một vấn đề, mình đến tột cùng còn ở chỗ này làm cái gì?
Cô gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, chỉ nói ngày mai đi lấy chìa khóa, chính cô cũng không biết có phải là Hạ Trầm lấy không, tìm rất nhiều nơi cũng không còn thấy.
Tiêu Tiêu từ trong ngực người đàn ông bỗng chốc ngồi dậy, mắt trừng cực lớn: "Cậu đi đâu? Tại sao, Hạ Trầm thả cậu?"
Ôn Vãn bị cô hỏi liên tiếp không thể nào giải đáp, chỉ nói là: "Ngày mai gặp mặt rồi hãy nói."
Tiêu Tiêu cúp điện thoại, Hạ Uyên một tay khoác eo cô, một tay đút quả nho: "Ôn Vãn cãi nhau với Hạ Trầm?"
Trong miệng Tiêu Tiêu ngậm hơn phân nửa quả nho, nói chuyện mơ hồ không rõ, chỉ là gật đầu một cái: "Cũng biết Hạ Trầm không phải là người tốt, còn tưởng rằng cầu hôn sẽ an ổn, vậy mà bây giwof lại xảy ra chuyện!"
Hạ Uyên không lên tiếng, đáy mắt thoáng qua sự khác thường, anh nắm cằm Tiêu Tiêu, nói: "Đang ăn đừng nói, cẩn thận coi chừng bị nghẹn ."
Tiêu Tiêu vừa định trả lời, liền bị anh cúi người ngậm vào đôi môi, tiếp anh lè lưỡi dịu dàng dò vào trong miệng cô, hàm răng cắn được quả nho trong miệng cô còn chưa ăn xong.
Tiêu Tiêu lập tức liền đỏ mặt.
Cũng không biết là anh lo lắng cô bị nghẹn thật , hay là cố ý trêu chọc cô, chờ ở trong miệng làm việc xấu xong, lúc này mới buông cô ra, nhàn tản áp vào trên sô pha: "Bây giờ có thể nói."
Tiêu Tiêu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, toàn thân cảm giác đều nóng lên, quay đầu nói lảng: "Đàn ông Hạ gia , tất cả đều là sắc lang."
Hạ uyên không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay nhéo má cô: "Hạ Trầm ở bên Ôn Vãn cũng không phải là vì cái này, cho tới bây giờ cậu ta không thiếu phụ nữ."
Tiêu Tiêu nghi ngờ quay đầu, lời này của Hạ Uyên tựa hồ đang ám chỉ Hạ Trầm ở bên Ôn Vãn là bởi vì nguyên nhân khác, cô vừa định hỏi anh nội tình thật ra sao, thế mà một giây kế tiếp người đàn ông này liền đè ngã cô trên sô pha.
Hạ Uyên nửa thật nửa giả ở bên tai cô giọng điệu lưu manh: "Anh và em ở chung một chỗ, ngược lại thật sự là vì cái này."
-
Ôn Vãn có thể mơ hồ nghe được bác sĩ gia đình với Hạ Trầm ở trên hành lang nói chuyện, cô lúc này mới biết Tưởng Thắng thở khò khè, tiếng bước chân mãi cho đến cửa cầu thang, tiếp đó lại ngược trở về.
Cô nắm góc chăn thật chặt, thật nhanh tăt đèn.
Quả nhiên từ khe cửa tràn ả ánh sáng của ngọn đèn, nhịp tim cô đập nhanh, cơ hồ có thể tưởng tượng anh đứng ở cửa bộ dạng hơi khẽ cau mày.
Ngón tay Ôn Vãn theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn mới cưới, bất quá mới mấy ngày mà thôi, cô và Hạ Trầm làm sao lại biến thành cái bộ dáng này? Trên gối đầu cũng còn dính hơi thở của anh, thế nhưng người đàn ông. . . . . . Thì ra là cô chưa từng có được anh.
Cửa dừng lại hồi lâu, cuối cùng tiếng bước chân cũng cách xa, Ôn Vãn nguội lạnh, có một chút gì đó đang vỡ ra, có thể lần này rất khó hàn lại.
Cả đêm ngủ cũng không được an ổn, sáng sớm ngày thứ hai cô ra cửa tìm Tiêu Tiêu, kết quả mới ra cửa chính liền nhìn thấy A Tước đứng ở bên cạnh xe mặt nghiêm trang, hình như biết cô đi công chuyện sáng sớm.
"Nơi này không có taxi, cô Ôn muốn đi đâu để tôi chở cô đi." A Tước nói vô cùng thành khẩn, nếu như không phải là tình hình dưới mắt không đúng, Ôn Vãn thật khẳng định anh ta chính là một thuộc hạ tốt.
Cô trầm mặc nghĩ muốn tránh, A Tước đã đưa tay ngăn người của cô: "Cô Ôn, cô biết Tam ca muốn giữ cô lại có rất nhiều biện pháp, không bằng phối hợp chút, tất cả mọi người đều sẽ ổn." d.d.l.q.d
Ôn Vãn cơ hồ muốn cắn rách môi: "Đây là muốn giam lỏng tôi?"
A Tước lắc đầu một cái: "Cô có thể đi bất kỳ nơi nào, nhưng phải có tôi theo ."
Ôn Vãn hít một hơi thật sâu, cười nhưng không cười gật đầu một cái: "Được, vậy anh đi theo tôi."
Tác giả có lời muốn nói: ngày mai sẽ song canh, hôm nay có chuyện riêng số chữ thiếu một chút, thật xin lỗi mọi người
Thấy mọi người yêu cầu ngược Hạ thúc, bình tĩnh chớ nóng, phía sau nhất định có! Này văn tài viết hơn một nửa, còn có rất nhiều tình tiết, hi vọng mọi người kiên nhẫn một chút, nếu quả như thật không kiên trì nổi, cám ơn mọi người ủng hộ đến bây giờ, cúi người chào chân tướng nhất định là ở nên...nhất vạch trần thời điểm vạch trần, hiện tại ngược nữ chủ, tương lai nam trúc sẽ bồi hoàn gấp đôi trở lại, Hạ thúc phía sau. . . . . . Ừ, rất thảm
Hạ Đình Diễn với Ôn Vãn đang ngồi song song trên nệm, hai người đang chơi trò chơi rất vui vẻ, thân thể nằm cạnh gần nhau, ngay cả anh đột nhiên đẩy cửa vào cũng không làm hai người quay đầu lại nhìn anh.
Hạ Trầm đè nén tức giận, lạnh giọng mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, Đình Diễn trở về phòng nghỉ ngơi."
Ôn Vãn không có phản ứng, cặp mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm màn hình TV, Hạ Đình Diễn với anh từ đó giờ không hợp, cũng sẽ không tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời anh.
Hạ Trầm nhìn hai người hoàn toàn không coi anh ra gì, cũng không giận, ôm cánh tay đứng ở cửa: "Vẫn là nghĩ muốn để mẹ cậu tự mình tới đây”.
Rốt cục Hạ Đình Diễn đã có một chút phản ứng, trước kia cậu nghỗ nghịch không nghe lời, nhưng mà đối với Tưởng Thắng vẫn có chút trẻ con, chưa bao giờ dám lỗ mãng, điều khiển game trong tay game từ từ hạ xuống, sau mấy giây tức giận đứng lên, hung ác trợn mắt nhìn Hạ Trầm. d.d.l.q.d
Miệng Hạ Trầm hơi cười, đáy mắt đã có mấy phần nghịch ý, sóng ngầm mãnh liệt trỗi dậy, đối với cậu nhóc ý bảo: "Đi ra ngoài."
Hạ Đình Diễn không tình nguyện rời đi, Hạ Trầm nhìn Ôn Vãn vẫn chuyên chú chơi trò chơi vẫn không để tới mình, suy nghĩ một chút đi tới, cùng cô sóng vai ngồi xuống: "Em thích? Anh chơi với em."
Ý tốt của anh em không dám nhận, Ôn Vãn ném cái điều khiển đi, ngáp một cái đứng lên: "Không có hứng thú, em đi ngủ."
Hạ Trầm lặng lẽ không nói, chỉ là đưa tay lôi kéo, nhanh chóng kéo cô vào trong ngực. Cô mất thắng bằng ngã ngồi xuống trên đùi, phản ứng đầu tiên của cô là muốn kháng cự, Hạ Trầm nhanh mắt cúi đầu, đầu lưỡi đã chui vào cái miệng nhỏ của cô.
Ôn Vãn tránh không được, đưa tay cào cào càm anh, Hạ Trầm có thể cảm thấy một hồi đau rát, nhưng không làm cho anh nản chí ngược lại để cho anh cướp đoạt nhiều hơn.
Chờ anh hôn xong, gương mặt cô không thay đổi liếc nhìn anh, ánh mắt kia quá chói mắt cũng quá đáng sợ, chứa đầy tức giận, bi thương, thậm chí là thất vọng.
Hạ trầm chợt có chút đau, giống như là bị ai đó chặn đường hô hấp, theo bản năng đưa tay che ánh mắt của cô: "Anh biết rõ điều này làm cho em rất đau lòng, thật xin lỗi, anh không muốn lừa ngươi. Tiểu vãn. . . . . . Anh đối với em không hẳn là không có cảm giác . . . . . ."
Anh không biết phải làm thế nào để cho cô hiểu, lần đầu tiên nói lời thật lòng này, anh có chút khẩn trương: "Anh quen biết Tưởng Thắng đã lâu, nên vẫn còn một chút…., nhưng dù sao đi nữa cũng đã là quá khứ. Anh biết rõ chuyện này đối với em không công bằng, nhưng em hãy cho anh một cơ hội."
Thơi điểm A Tước giáo huấn anh, anh cũng không ý thức được mình làm nhiều chuyện không thể tha thứ, từ nhỏ đã ở hộp đêm lớn lên, thế nên với anh mà nói nam nữ chẳng khác gì nhau. Sau lại tới Hạ gia, anh tiếp xúc nhiều nhất chính là Tưởng Thắng lớn hơn anh ba tuổi, mang đến cho anh một cảm giác rất kỳ diệu.
Nụ hôn của cô ấy vừa giống mẹ vừa giống như tỷ tỷ, lại có chút mùi vị khác lạ bên trong.
Anh đứng nhìn cô và Hạ Phong yêu nhau, một tình yêu ngọt ngào điên cuồng, trong mắt chỉ còn là hình ảnh của đối phương. Điều này làm cho anh hâm mộ mà cũng có thể nới là ghen tỵ, rất nhiều lần nghĩ rằng nếu như mình là Hạ Phong, thật là tốt biết bao nhiêu?
Khi đó anh còn trẻ, nông nổi, vì vậy cứ để đoạn tình cảm cấm kỵ đó phát sinh, rồi sự quan tâm đến cô ngày càng nhiều hơn, và theo nắm tháng biến thành một thói quen lúc nào không hay.
Ôn Vãn nghe anh nói xong có chút thay đổi, nhưng anh không xác định đươc là tốt hay xấu, tự thú nhận với cô, theo tính tình của cô cùng với kinh nghiệm mà anh biết, chắc chắn là có thể tha thứ cho anh. Ôm loại ý nghĩ này, anh không ý thức được mình đã làm nhiều chuyện rất tệ trước đó, thậm chí nghĩ tới, phải giải thích sao cho để cô an lòng mới được, dù sao anh không muốn có cái gì đó với Tưởng Thắng.
Dưới lòng bàn tay anh chợt cảm giác ướt nhẹp, Hạ Trầm không cần nghĩ cũng biết là mồ hôi.
Anh lại không dám nhìn, trong lòng bàn tay như muons bị bỏng, chỉ có thể thẩn thờ nghe cô nghẹn ngào: "Từ lúc bắt đầu thì em biết rõ anh không yêu em, anh tổn thương em chẳng qua là vì nhàm chán , muốn có một chút thú vị gì đó trong cuộc sống của anh ——"
Hạ Trầm ngẩn ra, lời này hình như trong phút chốc đã làm anh tỉnh ra, quả nhiên rất nhanh Ôn Vãn tiếp tục nói: "Anh biết rõ, em đã một lần bị tổn thương trong tình yêu. Thế mà hết lần này đén lần khác anh vẫn muốn tiếp tục làm tổn thương em."
Ôn Vãn nói một hồi, để cho anh cảm giác như mình đang ở hầm băng, Hạ Trầm thừa nhận mình quá mức coi thường cảm nghĩ Ôn Vãn , đoạn cảm tình này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, từng bước tính toán, biết nhược điểm của cô, làm cho cô sa vào bẫy mà anh đã giăng ra. Trong tiềm thức, anh nghĩ rằng bất cứ làm việc gì thì đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Anh chỉ nhớ hiện tại trong lòng cô đều là một mình anh, lại quên cô đã từng chịu nhiều tổn thương, luôn luôn nhạy cảm với mọi thứ.
-
Hạ Trầm không muốn tiếp tục tới quấy rầy cô, trước ngày đi, chỉ khàn giọng ném một câu nói: "Anh biết rõ mình là tên khốn kiếp, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không muốn buông tha em ——"
Từ sau khi đó Ôn Vãn đi đâu A Tước đều đi theo, không tính là giam lỏng, chỉ là đi đâu đều phải ở trong phạm vi kiểm soát .
Cô không có việc gì làm, mỗi ngày ăn cơm đều là quản gia tự mình đưa tới, hình như Tưởng Thắng không biết bọn họ giận dỗi cái gì, tìm đến cô tán gẫu, cuối cùng cũng nói vài câu.
"Hạ Trầm ăn nói vụng về, nhưng thật ra thì rất quan tâm đến cô."
Ai cũng có tư cách nói cô, nhưng lòi này được nói bởi Tưởng Thắng khiến Ôn Vãn có chút tức giận. Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tưởng Thắng: "Cô thật không thấy được, mỗi lần gặp cô anh ấy đều hướng mắt nhìn phía cô?"
Vẻ mặt Tưởng Thắng có thể nói là có một không hai, giật mình có quẫn bách có, đây càng thêm xác định suy đoán trong lòng Ôn Vãn, cô cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
So với Cố Minh Sâm, Hạ Trầm cũng coi như bi ai, cô yêu người đàn ông như vậy càng không phải là bi ai hơn sao. Khóe môi Ôn Vãn thấp thoáng nụ cười lạnh, cúi đầu không nhìn sắc mặt tái xanh của cô ta nữa. d.d.l.q.d
Tưởng Thắng mím môi, hồi lâu mới nói: "Đây chẳng qua là cảm giác nhất thời mà thôi, lúc Hạ Trầm còn trẻ tuổi không giống với hiện tại. Cô chưa từng thấy qua khi đó cuộc sống của cậu ta rất phức tạp."
Ôn Vãn nhẫn nại, ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Vậy bây giờ thì sao? Trước kia là trẻ người non dạ, còn Hạ Trầm bây giờ thì sao, chẳng lẽ cô đối với anh ấy không có cảm giác hay sao? Nếu như không thích anh ấy, thì bản thân mình hãy biến mất trong cuộc sống của anh ấy, Đình Diễn hãy để cho anh ấy chăm sóc, cô không chút kiêng dè nào ở nhà anh ấy, mà Hạ Phong và Hạ Trầm còn là anh em."
Cô vốn còn muốn nói, mặc kệ suy đoán như thế nào, cô hưởng thụ sự quan tâm cùng bảo vệ của anh, không cảm thấy áy náy sao? Nhưng sắc mặt Tưởng Thắng bây giờ càng ngày càng khó coi, hô hấp cũng gấp gấp rút, cô cắn răng, tất cả những lời còn lại đều nuốt vào trong.
Tay Tưởng Thắng nắm chặt thành nắm đấm, một hồi lâu mới xộc xệch từ trên ghế đứng lên: "Cô thì biết cái gì, cái gì cô cũng không biết ——"
Ôn Vãn liếc cô, ánh mắt ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Trầm đứng ở cửa thư phòng.
Bọn họ rùng mình, đoán chừng đã mấy ngày không thấy anh rồi . Anh mặc áo sơ mi quần dài, an tĩnh đứng ở nơi đó, mặt mũi dường như có mấy phần mệt mỏi, Ôn Vãn tuyệt đối sẽ không tự cho là sự mệt mỏi cảu anh có liên quan đến mình.
Cô cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, ngón tay cầm con chuột không khống chế được phát run.
Tưởng Thắng chợt"Pằng" một tiếng nặng nề té ở trên bàn sách, Ôn Vãn bị dọa sợ, đảo mắt nhìn sang lúc này tròng mắt trợn ngược, hô hấp cực kỳ khó khăn, mái tóc đã bết bát mồ hôi, bộ dáng thực sự rất kinh khủng.
Ôn Vãn cũng tiếp xúc nhiều trường hợp trong bệnh viện, lập tức ý thức được có cái gì không đúng. Tay của cô còn chưa đụn Tưởng Thắng, Hạ Trầm đã chạy tới, cúi người bồng cô lên.
Tay Ôn Vãn cứ như vậy dừng tại giữa không trung, cô im lặng liếc nhìn Hạ Trầm, bóng dáng đàn ông mạnh mẽ rắn rỏi đã nhanh chân đi ra khỏi thư phòng.
Gió từ cửa sổ thổi vào, Ôn Vãn lại chẳng thấy lạnh chút nào, chỉ là trong giây lát cô ý thức được một vấn đề, mình đến tột cùng còn ở chỗ này làm cái gì?
Cô gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, chỉ nói ngày mai đi lấy chìa khóa, chính cô cũng không biết có phải là Hạ Trầm lấy không, tìm rất nhiều nơi cũng không còn thấy.
Tiêu Tiêu từ trong ngực người đàn ông bỗng chốc ngồi dậy, mắt trừng cực lớn: "Cậu đi đâu? Tại sao, Hạ Trầm thả cậu?"
Ôn Vãn bị cô hỏi liên tiếp không thể nào giải đáp, chỉ nói là: "Ngày mai gặp mặt rồi hãy nói."
Tiêu Tiêu cúp điện thoại, Hạ Uyên một tay khoác eo cô, một tay đút quả nho: "Ôn Vãn cãi nhau với Hạ Trầm?"
Trong miệng Tiêu Tiêu ngậm hơn phân nửa quả nho, nói chuyện mơ hồ không rõ, chỉ là gật đầu một cái: "Cũng biết Hạ Trầm không phải là người tốt, còn tưởng rằng cầu hôn sẽ an ổn, vậy mà bây giwof lại xảy ra chuyện!"
Hạ Uyên không lên tiếng, đáy mắt thoáng qua sự khác thường, anh nắm cằm Tiêu Tiêu, nói: "Đang ăn đừng nói, cẩn thận coi chừng bị nghẹn ."
Tiêu Tiêu vừa định trả lời, liền bị anh cúi người ngậm vào đôi môi, tiếp anh lè lưỡi dịu dàng dò vào trong miệng cô, hàm răng cắn được quả nho trong miệng cô còn chưa ăn xong.
Tiêu Tiêu lập tức liền đỏ mặt.
Cũng không biết là anh lo lắng cô bị nghẹn thật , hay là cố ý trêu chọc cô, chờ ở trong miệng làm việc xấu xong, lúc này mới buông cô ra, nhàn tản áp vào trên sô pha: "Bây giờ có thể nói."
Tiêu Tiêu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, toàn thân cảm giác đều nóng lên, quay đầu nói lảng: "Đàn ông Hạ gia , tất cả đều là sắc lang."
Hạ uyên không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay nhéo má cô: "Hạ Trầm ở bên Ôn Vãn cũng không phải là vì cái này, cho tới bây giờ cậu ta không thiếu phụ nữ."
Tiêu Tiêu nghi ngờ quay đầu, lời này của Hạ Uyên tựa hồ đang ám chỉ Hạ Trầm ở bên Ôn Vãn là bởi vì nguyên nhân khác, cô vừa định hỏi anh nội tình thật ra sao, thế mà một giây kế tiếp người đàn ông này liền đè ngã cô trên sô pha.
Hạ Uyên nửa thật nửa giả ở bên tai cô giọng điệu lưu manh: "Anh và em ở chung một chỗ, ngược lại thật sự là vì cái này."
-
Ôn Vãn có thể mơ hồ nghe được bác sĩ gia đình với Hạ Trầm ở trên hành lang nói chuyện, cô lúc này mới biết Tưởng Thắng thở khò khè, tiếng bước chân mãi cho đến cửa cầu thang, tiếp đó lại ngược trở về.
Cô nắm góc chăn thật chặt, thật nhanh tăt đèn.
Quả nhiên từ khe cửa tràn ả ánh sáng của ngọn đèn, nhịp tim cô đập nhanh, cơ hồ có thể tưởng tượng anh đứng ở cửa bộ dạng hơi khẽ cau mày.
Ngón tay Ôn Vãn theo bản năng vuốt ve chiếc nhẫn mới cưới, bất quá mới mấy ngày mà thôi, cô và Hạ Trầm làm sao lại biến thành cái bộ dáng này? Trên gối đầu cũng còn dính hơi thở của anh, thế nhưng người đàn ông. . . . . . Thì ra là cô chưa từng có được anh.
Cửa dừng lại hồi lâu, cuối cùng tiếng bước chân cũng cách xa, Ôn Vãn nguội lạnh, có một chút gì đó đang vỡ ra, có thể lần này rất khó hàn lại.
Cả đêm ngủ cũng không được an ổn, sáng sớm ngày thứ hai cô ra cửa tìm Tiêu Tiêu, kết quả mới ra cửa chính liền nhìn thấy A Tước đứng ở bên cạnh xe mặt nghiêm trang, hình như biết cô đi công chuyện sáng sớm.
"Nơi này không có taxi, cô Ôn muốn đi đâu để tôi chở cô đi." A Tước nói vô cùng thành khẩn, nếu như không phải là tình hình dưới mắt không đúng, Ôn Vãn thật khẳng định anh ta chính là một thuộc hạ tốt.
Cô trầm mặc nghĩ muốn tránh, A Tước đã đưa tay ngăn người của cô: "Cô Ôn, cô biết Tam ca muốn giữ cô lại có rất nhiều biện pháp, không bằng phối hợp chút, tất cả mọi người đều sẽ ổn." d.d.l.q.d
Ôn Vãn cơ hồ muốn cắn rách môi: "Đây là muốn giam lỏng tôi?"
A Tước lắc đầu một cái: "Cô có thể đi bất kỳ nơi nào, nhưng phải có tôi theo ."
Ôn Vãn hít một hơi thật sâu, cười nhưng không cười gật đầu một cái: "Được, vậy anh đi theo tôi."
Tác giả có lời muốn nói: ngày mai sẽ song canh, hôm nay có chuyện riêng số chữ thiếu một chút, thật xin lỗi mọi người
Thấy mọi người yêu cầu ngược Hạ thúc, bình tĩnh chớ nóng, phía sau nhất định có! Này văn tài viết hơn một nửa, còn có rất nhiều tình tiết, hi vọng mọi người kiên nhẫn một chút, nếu quả như thật không kiên trì nổi, cám ơn mọi người ủng hộ đến bây giờ, cúi người chào chân tướng nhất định là ở nên...nhất vạch trần thời điểm vạch trần, hiện tại ngược nữ chủ, tương lai nam trúc sẽ bồi hoàn gấp đôi trở lại, Hạ thúc phía sau. . . . . . Ừ, rất thảm