Tới đón Hạ Trầm là người Hoa kiều đã giúp anh tìm Ôn Vãn , đầu mùa hạ mà đối phương mặc một cái áo màu đen bằng bông, tay áo theo kiểu nhà Đường, khóe miệng cười nhẹ, đứng ở sân bay trông cực kỳ bắt mắt giữa đám người.
Hạ Trầm với Lạc Hiển bắt tay, trước kia hai người từng có quan hệ hợp tác, biết rõ người này không ôn hòa như vẻ bề ngoài, không biến sắc lịch sự mở miệng : "Lạc tiên sinh tự mình đến, tôi thật là vinh vạnh."
Lạc Hiển trả lời, chất giọng có mấy phần khẩu âm Triều Châu, đại loại nói hơi khó khăn: "Hạ tiên sinh khách khí rồi, biết tiên sinh qua đây đương nhiên tôi phải đích thân tới đón rồi."
Sau lung Lạc Hiển đã có người tới giúp mang hành lý Hạ Trầm, đoàn người hướng cửa sân bay nối đuôi ra, Lạc Hiển vẫn nụ cười trên môi, một đôi tròng mắt đen kiên định có hồn: "Tôi đã tổ chức một buổi tiệc đón Hạ tiên sinh."
Mi tâm Hạ Trầm khép lại, trực tiếp cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi rất nóng lòng muốn gặp cô ấy, đã phụ tâm ý của Lạc tiên sinh rồi."
Lạc Hiển giống như là không để ý, nghe lời này cũng không tức giận, ngược lại cười trêu ghẹo: "Điều là đàn ông, tôi hiểu, để tôi kêu người đưa anh đi."
Hạ Trầm cảm kích, hướng cửa ra sân bay, bỗng nhiên Lạc Hiển bắt lấy bả vai anh: "Chờ tìm người đẹp về rồi, nhất định phải nể mặt tôi tới hàn huyên một chút, thứ nhất tôi được trông thấy Ôn tiểu thư, thứ hai, còn có chuyện quan trọng muốn cùng Hạ tiên sinh trao đổi."
Nửa câu sau mới là trọng điểm, Hạ Trầm nhìn anh hơi gật đầu: "Gặp lại sau."
Cái thành phố này không phải anh đến lần đầu tiên , đảo mắt nhìn quanh một cái, tâm tình lại không kềm chế được có chút rung động. Chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy cô, cảm giác chân thật càng ngày càng mãnh liệt, lần này là thật, không phải nằm mơ.
Nhưng lập tức sẽ thấy cô lại có chút khẩn trương, hồi hộp, Hạ Trầm cười thầm mình, thật là càng lớn càng trẻ lại rồi. Đại khái thích một người sẽ quan tâm đến cảm thụ của người đó, nếu như đổi lại ngày trước, anh sẽ bắt trói người ta về. Nhưng bây giờ anh sẽ không.
Không phải là không dám, mà là không muốn.
Anh nghĩ muốn Ôn Vãn tự nguyện theo anh về nhà, vĩnh viễn không rời anh đi nữa.
-
Chỗ ở Ôn Vãn cách nội thành có chút xa, đường cũng không tốt lắm, đi một đoạn đường thật lâu, cuối cùng đã tới nơi phong cảnh đẹp tuyệt. Tài xế là người bản xứ, đen đúa gầy gò , làm hết phận sự dẫn đường cho anh.
Hạ Trầm nhìn đám người chung quanh, có người trẻ, có đứa bé, thỉnh thoảng cũng có Motorcycle gào thét từ ven đường. Nhưng trên mặt mỗi người đều là nụ cười thuần túy chất phác, nơi này không tranh quyền thế, phong cảnh thanh bình, anh mơ hồ có chút hiểu lý do Ôn Vãn ở lại.
Ôn Vãn làm ở gần viện khám bệnh nhỏ, không phải chuyên môn, cho nên chỉ là người phụ trợ cho lão thầy thuốc kia, những điều này đều là tài xế trên đường nói với anh .
Hạ Trầm đến gần viện khám bệnh nhỏ thì trái tim càng nhảy dồn đập, bước chân cũng không khỏi chậm lại.
Tài xế nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, Hạ Trầm suy nghĩ một chút, đối với anh gật đầu: "Anh đi trước đi, tự tôi đi vào."
Tài xế đứng không nhúc nhích, Hạ Trầm còn nói: "Còn Lạc tiên sinh, tôi sẽ liên lạc sau." Lúc này đối phương mới có phản ứng hành lễ với anh, khom người rời đi.
Hạ Trầm nhìn lên phòng ốc trước mặt, dùng sức nắm chặt quả đấm, nhấc chân đẩy về cánh cửa gỗ phía trước mở ra. Bên trong, ánh sáng giống như nhau, ban ngày cũng sáng như độ sáng của chiếc đèn nhỏ, nghe được động tĩnh, có người đi ra chào đón.
Đúng chuẩn tiếng Thái: "Xin hỏi khó chịu chỗ nào?"
Hạ Trầm nhìn cô gái nhỏ, dáng vẻ đại khái mười bảy mười tám tuổi, không phải Ôn Vãn. Anh trố mắt mấy giây, lúc này mới dùng tiếng Thái đáp lại: "Tôi tìm người."
Dung mạo của cô gái nhỏ rất thanh tú, một đôi mắt đen nhánh vòng tới vòng lui quan sát anh, chợt đáp trả bằng tiếng Trung lớ ngớ: "Anh tìm Ôn Vãn sao?"
Khóe miệng Hạ Trầm cũng không tự giác nhếch lên cười: "Đúng vậy"
Cô gái nhỏ hướng anh trừng mắt nhìn: "Đi theo tôi."
Hạ Trầm một đường đi theo cô lên lầu, phòng ốc nhà này có chút lâu lắm rồi, cầu thang vô cùng hẹp hơn nữa rất dốc, nếu như là người lớn tuổi sẽ cố hết sức để đi. Cô gái nhỏ này còn quay đầu nhìn anh, không yên tâm dặn dò: "Chậm một chút , lần trước có vị tiên sinh kia bị trẹo chân rồi."
Hạ Trầm liếc cô: "Thị lực tôi rất tốt." Chẳng lẽ xem ra anh rất già sao?
Cô gái nhỏ le lưỡi một cái, nhìn ra đối phương có điểm không vui, trong lòng không nhịn được nghĩ: quả nhiên tính khí vị trai đẹp kia lần trước tới tốt hơn nhiều.
Đến lầu hai ánh sáng tốt hơn rồi, thậm chí còn có một phòng khám bệnh lớn, không cần cô gái nhỏ chỉ dẫn, anh liếc mắt liền thấy được bóng dáng người phụ nữ đang phát nhiệt kế. Thật sự quá quen thuộc, chỉ bằng một bóng lưng cũng đủ để có thể nhận ra cô, cô mặc đồng phục màu trắng, đứng ở phía trước cửa sổ một mảng ánh nắng chiếu vào cô.
Hạ Trầm rất rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập, anh lặng lẽ nói thầm trong lòng: "Ôn Vãn, đã lâu không gặp."
Cô gái nhỏ gọi Ôn Vãn một tiếng, cô hơi nhíu mi tâm quay đầu, ánh mắt hơi chậm một chút nhìn thấy anh. Hai người cách một khoảng cách nhìn nhau, hình như tất cả chung quanh cũng dừng lại, thời gian giống như dừng ở đây.
Hạ Trầm rất tự nhiên, đi tới không để ý ánh mắt mọi người chung quanh kinh ngạc, trực tiếp ôm lấy cô. Trong tay Ôn Vãn còn cầm khay, cô đeo khẩu trang chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trừng thạt lớn của cô, thật ra thì cô luôn cho rằng sẽ bị anh tìm được, thế nhưng thời khắc này xảy ra, nội tâm của cô vẫn không kiềm chế được.
Cô không ngờ, anh thật cố chấp.
Hạ Trầm ôm Ôn Vãn thật chặt, giống như là muốn khảm cô thật sâu vào trong thân thể của mình, hồi lâu mới ở bên tai cô vô cùng thấp nói một câu: "Anh chỉ ôm một lúc, đừng đẩy anh ra."
Trong lời nói mang theo cảm giác uất ức không dễ dàng nhận thấy, Ôn Vãn ngẩn ra, đây là. . . . . . Hạ Trầm báo đạo ngày nào đó sao?
-
Ôn Vãn dẫn anh đến gian phòng nhỏ cuối cùng của tầng, diện tích rất nhỏ, nhưng nhìn cách trang trí rõ rang là phòng của cô. Gian phòng còn có cả ban công, bên ngoài trồng đầy cây xanh, có mấy chậu đã nở hoa màu trắng nhạt kết hợp màu xanh lá của cây trong nháy mắt liền làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Hạ Trầm thân cao chân dài, còn mang theo hành lý, sau khi đi vào gian phòng đã nhỏ của cô nay lại càng nhỏ bé chật chội.
Trải qua cảm giác lúng túng ban đầu, Ôn Vãn tỉnh táo trở lại, đứng ở bên giường nhẹ giọng nói: "Không có ghế, anh ngồi tạm trên giường vậy."
Hạ Trầm nhìn tấm chăn đơn độc sạch sẽ gọn gàng ở trên giường, trong lòng có vài phần hài lòng, cầu cũng không được, nhưng vẫn cố làm như bình thường ngồi xuống.
Ôn Vãn cứ như vậy dựa vào mép bàn đứng, tĩnh lặng hỏi anh: "Uống nước không?"
Hạ Trầm gật đầu một cái, thấy cô xoay người sau mới không chút kiêng kỵ quan sát cô , cô giống như không thay đổi gì, nhưng lại mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy không giống trước kia. Nhưng mặc kệ như thế nào, đây là tiểu Vãn của anh, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô.
Ôn Vãn cúi đầu pha trà, vẫn như cũ cảm thấy như có gai ở sau lưng, ánh mắt nóng bỏng như vậy cô cũng không thể coi như không có. Cô chợt xoay người, vừa đúng lúc thấy bộ dáng mất hồn của anh, ho nhẹ một tiếng kêu anh trở về: "Nếm thử một chút, mùi vị rất tuyệt."
Hạ Trầm nhận lấy , đầu ngón tay chạm vào cô, cô vẫn hạ mí mắt không có nhìn anh: "Tôi không thể ở lại lâu được, hôm nay Chủ nhật, bệnh nhân rất nhiều."
Hạ Trầm chỉ là nhìn cô, không hề nói gì, ngược lại để chén nước trong tay xuống, từ từ đứng lên.
Bóng lớn che lấy cô, Ôn Vãn trực giác muốn lui về phía sau, vừa vặn đụng phải vách tường. Một giây kế tiếp lòng bàn tay nóng bỏng của anh đặt lên gò má cô, anh cúi xuống, sóng mũi cao dán lên cô, gần như si mê thì thầm một câu: "Tiểu Vãn."
Ôn Vãn từ từ nhấc lên tầm mắt, giây lát, lúc này mới há mồm: "Hạ Trầm, chúng ta ——"
Lời nói còn lại bị hơi thở mãnh liệt phái nam che giấu, đầu lưỡi của anh giống như là quen thuộc cô, tiến quân thần tốc, chui vào cái miệng nhỏ của cô trơn trợt lật khuấy mút - hút. Quá lâu không nếm qua tư vị của cô, anh có chút khống chế không được, hung hăng đè cô ở trên vách tường, càng hôn càng hung hăng.
Cô khước từ không được, liền chịu đựng cũng trở nên khó khăn, người đàn ông này quả thật so với trước kia, hình như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chờ anh hôn đủ rồi lui ra ngoài, cô đều cảm giác được trên môi mình nóng rát, trực giác cảm thấy sắp bị phá hỏng rồi. Hạ Trầm dùng lòng ngón tay vuốt ve gương mặt của cô, một hồi lâu mới nói: "Tiểu vãn, sao em có thể hành hạ anh như vậy?"
Ôn Vãn nhìn anh trong gang tấc , mới vừa rồi cô phát hiện, người đàn ông này gầy đi rất nhiều, so với trước kia gó má đã lên cao một chút rồi, xem ra ngũ quan càng sắc bén hơn, tại sao cô lại có ảo giác bi thương chứ?
Anh thật sâu nhìn cô, đại khái đang đợi phản ứng của cô.
Ôn Vãn trầm mặc mấy giây, lý trí mà đem tay của anh đẩy ra: "Trong khoảng thời gian này tôi tỉnh táo lên không ít, đi rất nhiều nơi, cũng thấy rất nhiều người ,tâm trạng không hề giống như trước nữa. Nhưng Hạ Trầm, mặc kệ anh nghĩ gì, tôi không muốn trở lại những ngày thắng như trước đây."
Hạ Trầm sững sờ nhìn cô, tất cả cảm xúc đều bị ngưng trệ khi nghe cô nói.
Ôn Vãn cắn cắn môi, vẫn là tiếp tục nói: "Tôi không hận ai nữa, những thứ kia yêu yêu hận hận hành hạ tôi quá lâu. Dưới mắt, cuộc sống đơn giản cũng rất vui vẻ, tôi không muốn lại thay đổi cái gì."
Cô nhìn chăm chú vào anh, sắc mặt anh dần dần gần tái nhợt, còn độc ác nói: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi."
Hạ Trầm nhìn cô nhẹ nhàng cười, toàn thân đều đau lên, anh đứng gần cô như vậy, nhưng lời cô nói đều không chút lưu tình đẩy anh ra , càng đẩy càng xa. . . . . .
Cô đang tuyên bố muốn cắt đứt tuyệt tình với anh sao?
Anh cứ như vậy khó tin nhìn cô, không biết đã trải qua bao lâu, chợt giơ tay lên che cái trán, cúi đầu cười một tiếng.
Ôn Vãn không rõ chân tướng nhìn chằm chằm vào anh, chỉ nghe anh nói: "Anh chỉ tới thăm em một chút, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em đâu, em cứ sống như vậy, không cần có gánh nặng."
Ôn Vãn chưa từng thấy Hạ Trầm như vậy, thế nhưng cô có thể làm gì chứ, đã từng tổn thương lẫn nhau, làm sao có thể xóa bỏ được? Thật muốn không hề ngăn cách, thật sự quá khó khăn.
Hai người giằng co, cánh cửa nhẹ nhàng bị gõ vang, cô gái nhỏ vừa dẫn đường cho anh thò đầu vào , ánh mắt ý vị sâu xa đảo quanh trên thân thể hai người, cuối cùng dừng ở trên mặt Ôn Vãn: "Đã tới giờ ăn trưa, bà nội nói giữ vị tiên sinh này ở lại cùng ăn trưa."
Ôn Vãn không lên tiếng, Hạ Trầm đã sớm khôi phục thái độ bình thường, ở một bên vô cùng lễ phép nói : "Vậy thì quấy rầy."
Sắc mặt Ôn Vãn biến sắc quay đầu nhìn anh, mới vừa rồi ai nói sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của cô! Tên vô lại này. . . . . .
Hạ Trầm hết sức chăm chú nhìn cô: "Lão nhân gia muốn mời anh không thể cự tuyệt được, đây là phép lịch sự, không liên quan quan đến thất hứa ."
". . . . . ."
-
Hạ Trầm ở lại ăn cơm, thế mới biết phòng ăn của bệnh viện này. Chờ đợi dọn cơm lên, trước bàn ăn chỉ có cô gái nhỏ với Hạ Trầm, Hạ Trầm bình chân như vại mà ngồi xuống, ánh mắt vẫn hướng lên trên lầu nhìn.
Cô gái nhỏ gõ bàn một cái trước mặt anh, Hạ Trầm quay đầu lại chỉ thấy cô cười mặt không có ý tốt: "Anh là người theo đuổi Ôn Vãn?"
Hạ Trầm đối với sự xưng hô này hết sức không vừa lòng, nhưng “Bạn trai trước " nghe càng làm cho người ta khó chịu hơn, vì vậy anh đính chính: "Quan hệ của chúng tôi không phải bình thường đâu."
Cô gái nhỏ đảo mắt một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói này. Hạ Trầm đợi một hồi lâu không thấy Ôn Vãn cùng vị lão thầy thuốc kia xuống lầu, dứt khoát nói chuyện phiếm với cô gái nhỏ này, nếu muốn thuận lợi ở bên cạnh Ôn Vãn, anh phải lợi dụng triệt để những thứ có thể.
"Cô biết nói tiếng Trung?"
"Ưmh, " cô gái nhỏ lặng lẽ gật đầu nhét thức ăn ào trong miệng, "Bà nội của tôi là người Trung Quốc cho nên tôi là một nửa người Trung Quốc, học một chút, nhưng không nhiều lắm."
Khó trách, Ôn Vãn và cô bé này thân nhau, Hạ Trầm nhìn bộ dạng thức ăn đầy miệng của cô gái nhỏ, không khỏi nhíu nhíu mày, ai biết tiểu nha đầu kia bỗng nhiên lại tò mò hỏi anh: "Vậy anh và vị tiên sinh lần trước có quan hệ gì không? Anh ta cũng nói có quan hệ không bình thường với Ôn Vãn."
Hạ Trầm sững sờ, ngay sau đó sắc mặt lại che kín vẻ lo lắng: "Vị tiên sinh kia?"
So sánh với anh, hình như tiểu nha đầu này thích người kia hơn , cười đến híp mắt: "Dáng dấp vô cùng đẹp trai, thân hình cũng rất tuyệt, hình như là họ Cố thì phải."
Hạ Trầm với Lạc Hiển bắt tay, trước kia hai người từng có quan hệ hợp tác, biết rõ người này không ôn hòa như vẻ bề ngoài, không biến sắc lịch sự mở miệng : "Lạc tiên sinh tự mình đến, tôi thật là vinh vạnh."
Lạc Hiển trả lời, chất giọng có mấy phần khẩu âm Triều Châu, đại loại nói hơi khó khăn: "Hạ tiên sinh khách khí rồi, biết tiên sinh qua đây đương nhiên tôi phải đích thân tới đón rồi."
Sau lung Lạc Hiển đã có người tới giúp mang hành lý Hạ Trầm, đoàn người hướng cửa sân bay nối đuôi ra, Lạc Hiển vẫn nụ cười trên môi, một đôi tròng mắt đen kiên định có hồn: "Tôi đã tổ chức một buổi tiệc đón Hạ tiên sinh."
Mi tâm Hạ Trầm khép lại, trực tiếp cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi rất nóng lòng muốn gặp cô ấy, đã phụ tâm ý của Lạc tiên sinh rồi."
Lạc Hiển giống như là không để ý, nghe lời này cũng không tức giận, ngược lại cười trêu ghẹo: "Điều là đàn ông, tôi hiểu, để tôi kêu người đưa anh đi."
Hạ Trầm cảm kích, hướng cửa ra sân bay, bỗng nhiên Lạc Hiển bắt lấy bả vai anh: "Chờ tìm người đẹp về rồi, nhất định phải nể mặt tôi tới hàn huyên một chút, thứ nhất tôi được trông thấy Ôn tiểu thư, thứ hai, còn có chuyện quan trọng muốn cùng Hạ tiên sinh trao đổi."
Nửa câu sau mới là trọng điểm, Hạ Trầm nhìn anh hơi gật đầu: "Gặp lại sau."
Cái thành phố này không phải anh đến lần đầu tiên , đảo mắt nhìn quanh một cái, tâm tình lại không kềm chế được có chút rung động. Chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy cô, cảm giác chân thật càng ngày càng mãnh liệt, lần này là thật, không phải nằm mơ.
Nhưng lập tức sẽ thấy cô lại có chút khẩn trương, hồi hộp, Hạ Trầm cười thầm mình, thật là càng lớn càng trẻ lại rồi. Đại khái thích một người sẽ quan tâm đến cảm thụ của người đó, nếu như đổi lại ngày trước, anh sẽ bắt trói người ta về. Nhưng bây giờ anh sẽ không.
Không phải là không dám, mà là không muốn.
Anh nghĩ muốn Ôn Vãn tự nguyện theo anh về nhà, vĩnh viễn không rời anh đi nữa.
-
Chỗ ở Ôn Vãn cách nội thành có chút xa, đường cũng không tốt lắm, đi một đoạn đường thật lâu, cuối cùng đã tới nơi phong cảnh đẹp tuyệt. Tài xế là người bản xứ, đen đúa gầy gò , làm hết phận sự dẫn đường cho anh.
Hạ Trầm nhìn đám người chung quanh, có người trẻ, có đứa bé, thỉnh thoảng cũng có Motorcycle gào thét từ ven đường. Nhưng trên mặt mỗi người đều là nụ cười thuần túy chất phác, nơi này không tranh quyền thế, phong cảnh thanh bình, anh mơ hồ có chút hiểu lý do Ôn Vãn ở lại.
Ôn Vãn làm ở gần viện khám bệnh nhỏ, không phải chuyên môn, cho nên chỉ là người phụ trợ cho lão thầy thuốc kia, những điều này đều là tài xế trên đường nói với anh .
Hạ Trầm đến gần viện khám bệnh nhỏ thì trái tim càng nhảy dồn đập, bước chân cũng không khỏi chậm lại.
Tài xế nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh, Hạ Trầm suy nghĩ một chút, đối với anh gật đầu: "Anh đi trước đi, tự tôi đi vào."
Tài xế đứng không nhúc nhích, Hạ Trầm còn nói: "Còn Lạc tiên sinh, tôi sẽ liên lạc sau." Lúc này đối phương mới có phản ứng hành lễ với anh, khom người rời đi.
Hạ Trầm nhìn lên phòng ốc trước mặt, dùng sức nắm chặt quả đấm, nhấc chân đẩy về cánh cửa gỗ phía trước mở ra. Bên trong, ánh sáng giống như nhau, ban ngày cũng sáng như độ sáng của chiếc đèn nhỏ, nghe được động tĩnh, có người đi ra chào đón.
Đúng chuẩn tiếng Thái: "Xin hỏi khó chịu chỗ nào?"
Hạ Trầm nhìn cô gái nhỏ, dáng vẻ đại khái mười bảy mười tám tuổi, không phải Ôn Vãn. Anh trố mắt mấy giây, lúc này mới dùng tiếng Thái đáp lại: "Tôi tìm người."
Dung mạo của cô gái nhỏ rất thanh tú, một đôi mắt đen nhánh vòng tới vòng lui quan sát anh, chợt đáp trả bằng tiếng Trung lớ ngớ: "Anh tìm Ôn Vãn sao?"
Khóe miệng Hạ Trầm cũng không tự giác nhếch lên cười: "Đúng vậy"
Cô gái nhỏ hướng anh trừng mắt nhìn: "Đi theo tôi."
Hạ Trầm một đường đi theo cô lên lầu, phòng ốc nhà này có chút lâu lắm rồi, cầu thang vô cùng hẹp hơn nữa rất dốc, nếu như là người lớn tuổi sẽ cố hết sức để đi. Cô gái nhỏ này còn quay đầu nhìn anh, không yên tâm dặn dò: "Chậm một chút , lần trước có vị tiên sinh kia bị trẹo chân rồi."
Hạ Trầm liếc cô: "Thị lực tôi rất tốt." Chẳng lẽ xem ra anh rất già sao?
Cô gái nhỏ le lưỡi một cái, nhìn ra đối phương có điểm không vui, trong lòng không nhịn được nghĩ: quả nhiên tính khí vị trai đẹp kia lần trước tới tốt hơn nhiều.
Đến lầu hai ánh sáng tốt hơn rồi, thậm chí còn có một phòng khám bệnh lớn, không cần cô gái nhỏ chỉ dẫn, anh liếc mắt liền thấy được bóng dáng người phụ nữ đang phát nhiệt kế. Thật sự quá quen thuộc, chỉ bằng một bóng lưng cũng đủ để có thể nhận ra cô, cô mặc đồng phục màu trắng, đứng ở phía trước cửa sổ một mảng ánh nắng chiếu vào cô.
Hạ Trầm rất rõ ràng nghe được tiếng tim mình đập, anh lặng lẽ nói thầm trong lòng: "Ôn Vãn, đã lâu không gặp."
Cô gái nhỏ gọi Ôn Vãn một tiếng, cô hơi nhíu mi tâm quay đầu, ánh mắt hơi chậm một chút nhìn thấy anh. Hai người cách một khoảng cách nhìn nhau, hình như tất cả chung quanh cũng dừng lại, thời gian giống như dừng ở đây.
Hạ Trầm rất tự nhiên, đi tới không để ý ánh mắt mọi người chung quanh kinh ngạc, trực tiếp ôm lấy cô. Trong tay Ôn Vãn còn cầm khay, cô đeo khẩu trang chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt trừng thạt lớn của cô, thật ra thì cô luôn cho rằng sẽ bị anh tìm được, thế nhưng thời khắc này xảy ra, nội tâm của cô vẫn không kiềm chế được.
Cô không ngờ, anh thật cố chấp.
Hạ Trầm ôm Ôn Vãn thật chặt, giống như là muốn khảm cô thật sâu vào trong thân thể của mình, hồi lâu mới ở bên tai cô vô cùng thấp nói một câu: "Anh chỉ ôm một lúc, đừng đẩy anh ra."
Trong lời nói mang theo cảm giác uất ức không dễ dàng nhận thấy, Ôn Vãn ngẩn ra, đây là. . . . . . Hạ Trầm báo đạo ngày nào đó sao?
-
Ôn Vãn dẫn anh đến gian phòng nhỏ cuối cùng của tầng, diện tích rất nhỏ, nhưng nhìn cách trang trí rõ rang là phòng của cô. Gian phòng còn có cả ban công, bên ngoài trồng đầy cây xanh, có mấy chậu đã nở hoa màu trắng nhạt kết hợp màu xanh lá của cây trong nháy mắt liền làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Hạ Trầm thân cao chân dài, còn mang theo hành lý, sau khi đi vào gian phòng đã nhỏ của cô nay lại càng nhỏ bé chật chội.
Trải qua cảm giác lúng túng ban đầu, Ôn Vãn tỉnh táo trở lại, đứng ở bên giường nhẹ giọng nói: "Không có ghế, anh ngồi tạm trên giường vậy."
Hạ Trầm nhìn tấm chăn đơn độc sạch sẽ gọn gàng ở trên giường, trong lòng có vài phần hài lòng, cầu cũng không được, nhưng vẫn cố làm như bình thường ngồi xuống.
Ôn Vãn cứ như vậy dựa vào mép bàn đứng, tĩnh lặng hỏi anh: "Uống nước không?"
Hạ Trầm gật đầu một cái, thấy cô xoay người sau mới không chút kiêng kỵ quan sát cô , cô giống như không thay đổi gì, nhưng lại mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy không giống trước kia. Nhưng mặc kệ như thế nào, đây là tiểu Vãn của anh, cuối cùng anh cũng tìm thấy cô.
Ôn Vãn cúi đầu pha trà, vẫn như cũ cảm thấy như có gai ở sau lưng, ánh mắt nóng bỏng như vậy cô cũng không thể coi như không có. Cô chợt xoay người, vừa đúng lúc thấy bộ dáng mất hồn của anh, ho nhẹ một tiếng kêu anh trở về: "Nếm thử một chút, mùi vị rất tuyệt."
Hạ Trầm nhận lấy , đầu ngón tay chạm vào cô, cô vẫn hạ mí mắt không có nhìn anh: "Tôi không thể ở lại lâu được, hôm nay Chủ nhật, bệnh nhân rất nhiều."
Hạ Trầm chỉ là nhìn cô, không hề nói gì, ngược lại để chén nước trong tay xuống, từ từ đứng lên.
Bóng lớn che lấy cô, Ôn Vãn trực giác muốn lui về phía sau, vừa vặn đụng phải vách tường. Một giây kế tiếp lòng bàn tay nóng bỏng của anh đặt lên gò má cô, anh cúi xuống, sóng mũi cao dán lên cô, gần như si mê thì thầm một câu: "Tiểu Vãn."
Ôn Vãn từ từ nhấc lên tầm mắt, giây lát, lúc này mới há mồm: "Hạ Trầm, chúng ta ——"
Lời nói còn lại bị hơi thở mãnh liệt phái nam che giấu, đầu lưỡi của anh giống như là quen thuộc cô, tiến quân thần tốc, chui vào cái miệng nhỏ của cô trơn trợt lật khuấy mút - hút. Quá lâu không nếm qua tư vị của cô, anh có chút khống chế không được, hung hăng đè cô ở trên vách tường, càng hôn càng hung hăng.
Cô khước từ không được, liền chịu đựng cũng trở nên khó khăn, người đàn ông này quả thật so với trước kia, hình như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Chờ anh hôn đủ rồi lui ra ngoài, cô đều cảm giác được trên môi mình nóng rát, trực giác cảm thấy sắp bị phá hỏng rồi. Hạ Trầm dùng lòng ngón tay vuốt ve gương mặt của cô, một hồi lâu mới nói: "Tiểu vãn, sao em có thể hành hạ anh như vậy?"
Ôn Vãn nhìn anh trong gang tấc , mới vừa rồi cô phát hiện, người đàn ông này gầy đi rất nhiều, so với trước kia gó má đã lên cao một chút rồi, xem ra ngũ quan càng sắc bén hơn, tại sao cô lại có ảo giác bi thương chứ?
Anh thật sâu nhìn cô, đại khái đang đợi phản ứng của cô.
Ôn Vãn trầm mặc mấy giây, lý trí mà đem tay của anh đẩy ra: "Trong khoảng thời gian này tôi tỉnh táo lên không ít, đi rất nhiều nơi, cũng thấy rất nhiều người ,tâm trạng không hề giống như trước nữa. Nhưng Hạ Trầm, mặc kệ anh nghĩ gì, tôi không muốn trở lại những ngày thắng như trước đây."
Hạ Trầm sững sờ nhìn cô, tất cả cảm xúc đều bị ngưng trệ khi nghe cô nói.
Ôn Vãn cắn cắn môi, vẫn là tiếp tục nói: "Tôi không hận ai nữa, những thứ kia yêu yêu hận hận hành hạ tôi quá lâu. Dưới mắt, cuộc sống đơn giản cũng rất vui vẻ, tôi không muốn lại thay đổi cái gì."
Cô nhìn chăm chú vào anh, sắc mặt anh dần dần gần tái nhợt, còn độc ác nói: "Cám ơn anh đã đến thăm tôi."
Hạ Trầm nhìn cô nhẹ nhàng cười, toàn thân đều đau lên, anh đứng gần cô như vậy, nhưng lời cô nói đều không chút lưu tình đẩy anh ra , càng đẩy càng xa. . . . . .
Cô đang tuyên bố muốn cắt đứt tuyệt tình với anh sao?
Anh cứ như vậy khó tin nhìn cô, không biết đã trải qua bao lâu, chợt giơ tay lên che cái trán, cúi đầu cười một tiếng.
Ôn Vãn không rõ chân tướng nhìn chằm chằm vào anh, chỉ nghe anh nói: "Anh chỉ tới thăm em một chút, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của em đâu, em cứ sống như vậy, không cần có gánh nặng."
Ôn Vãn chưa từng thấy Hạ Trầm như vậy, thế nhưng cô có thể làm gì chứ, đã từng tổn thương lẫn nhau, làm sao có thể xóa bỏ được? Thật muốn không hề ngăn cách, thật sự quá khó khăn.
Hai người giằng co, cánh cửa nhẹ nhàng bị gõ vang, cô gái nhỏ vừa dẫn đường cho anh thò đầu vào , ánh mắt ý vị sâu xa đảo quanh trên thân thể hai người, cuối cùng dừng ở trên mặt Ôn Vãn: "Đã tới giờ ăn trưa, bà nội nói giữ vị tiên sinh này ở lại cùng ăn trưa."
Ôn Vãn không lên tiếng, Hạ Trầm đã sớm khôi phục thái độ bình thường, ở một bên vô cùng lễ phép nói : "Vậy thì quấy rầy."
Sắc mặt Ôn Vãn biến sắc quay đầu nhìn anh, mới vừa rồi ai nói sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của cô! Tên vô lại này. . . . . .
Hạ Trầm hết sức chăm chú nhìn cô: "Lão nhân gia muốn mời anh không thể cự tuyệt được, đây là phép lịch sự, không liên quan quan đến thất hứa ."
". . . . . ."
-
Hạ Trầm ở lại ăn cơm, thế mới biết phòng ăn của bệnh viện này. Chờ đợi dọn cơm lên, trước bàn ăn chỉ có cô gái nhỏ với Hạ Trầm, Hạ Trầm bình chân như vại mà ngồi xuống, ánh mắt vẫn hướng lên trên lầu nhìn.
Cô gái nhỏ gõ bàn một cái trước mặt anh, Hạ Trầm quay đầu lại chỉ thấy cô cười mặt không có ý tốt: "Anh là người theo đuổi Ôn Vãn?"
Hạ Trầm đối với sự xưng hô này hết sức không vừa lòng, nhưng “Bạn trai trước " nghe càng làm cho người ta khó chịu hơn, vì vậy anh đính chính: "Quan hệ của chúng tôi không phải bình thường đâu."
Cô gái nhỏ đảo mắt một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ hàm ý trong câu nói này. Hạ Trầm đợi một hồi lâu không thấy Ôn Vãn cùng vị lão thầy thuốc kia xuống lầu, dứt khoát nói chuyện phiếm với cô gái nhỏ này, nếu muốn thuận lợi ở bên cạnh Ôn Vãn, anh phải lợi dụng triệt để những thứ có thể.
"Cô biết nói tiếng Trung?"
"Ưmh, " cô gái nhỏ lặng lẽ gật đầu nhét thức ăn ào trong miệng, "Bà nội của tôi là người Trung Quốc cho nên tôi là một nửa người Trung Quốc, học một chút, nhưng không nhiều lắm."
Khó trách, Ôn Vãn và cô bé này thân nhau, Hạ Trầm nhìn bộ dạng thức ăn đầy miệng của cô gái nhỏ, không khỏi nhíu nhíu mày, ai biết tiểu nha đầu kia bỗng nhiên lại tò mò hỏi anh: "Vậy anh và vị tiên sinh lần trước có quan hệ gì không? Anh ta cũng nói có quan hệ không bình thường với Ôn Vãn."
Hạ Trầm sững sờ, ngay sau đó sắc mặt lại che kín vẻ lo lắng: "Vị tiên sinh kia?"
So sánh với anh, hình như tiểu nha đầu này thích người kia hơn , cười đến híp mắt: "Dáng dấp vô cùng đẹp trai, thân hình cũng rất tuyệt, hình như là họ Cố thì phải."