“ Khi cuộc sống đẩy bạn vào khó khăn
Đừng uất ức “ Tại sao lại là tôi ?”
Hãy mỉm cười “ Cứ thử tôi đi !”
Câu chuyện nhỏ . :
Bước ngoặc cuộc đời An là những tháng ngày nằm ở bệnh viện Nhân Dân thành phố . Tôi bắt đầu ước mơ của mình cũng tại nơi đây .
An từng tự hứa với bản thân , nếu cho tôi thêm một cơ hội . Tôi nhất định sẽ trở thành một bác sĩ . Quãng thời gian nằm viện , đối với tôi dường như dài cả một thế kỷ . Tôi chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh chia ly đầy đau thương . Tôi cảm nhận được rất rõ nét nỗi đau của họ bên trong tôi . Những liều moocphin giống như thần dược đến để hóa giải những cơn đau chồng chéo lên nhau ngày đêm dày vò tôi không dứt.
Đã có lần An viết một lá thư nhỏ , giống như lời giã từ để bước qua bên kia , ở đó có thể có một thế giới khác đang chờ đợi tôi . Nhưng tôi biết tôi sẽ rất cô đơn khi ở đó . Bức thư tôi chỉ chép lại một lời bài hát , mà tôi thường hay ngâm nga .
“ Nếu như con ra đi khi mái đầu còn xanh màu tóc
Hãy bọc con trong lớp sa tanh mịn màng
Đặt con trên chiếc giường trải đầy hoa hồng
Thả con trên dòng sông khi bình minh hé dạng
Tiễn đưa con với ca từ của một khúc tình ca
Mẹ sẽ biết được con an toàn bên chúa
Khi mẹ đứng dưới những sắc màu của con chiếu soi
…
Khi con bước vào vương quốc của Chúa …
Con tràn đầy sức sống như chiếc nhẫn nhỏ bé lạnh giá
Con vẫn chưa hề biết đến cảm giác khi yêu một người đàn ông
Nhưng hẳn sẽ rất tuyệt nếu người ấy nắm tay con …”
An đang thả hồn mình bay theo dòng cảm xúc , một nỗi bi thương không tên cứ thế ùa về . Khi con người ta ốm yếu chắc có lẽ họ sẽ trở nên nhạy cảm hơn chăng . Chắc hẳn là vậy rồi !
Cánh cửa phòng bệnh bật mở , mang theo không khí lạnh bên ngoài tràn vào . Hóa ra trời đã vào Đông rồi . Vậy là mình đã nằm viện hơn ba tháng . Con số cũng tương đối tròn trĩnh .
Tôi nhìn thấy hắn đi vào , hôm nay hắn mặc một cái áo gió hơi dày màu café sữa , chiếc quần jeans xanh đậm càng tôn lên đôi chân thon dài của hắn . Vừa nhìn thấy tôi là hắn lại ngoác miệng cười , từ bao giờ mà chúng tôi từ hai kẻ không ưa gì nhau lại trở thành hai đứa bạn thân thiết không sao diễn tả hết được bằng lời . Có lẽ , từ lúc tôi bắt đầu ngã bệnh . Có phải hắn thương hại tôi , vì tôi chả có đứa bạn nào thân nào có thể ở bên chăng , hay hắn thương cảm cho một kẻ sắp chết như tôi . Tôi lại khó chịu rồi , mỗi lần những ý nghĩ này trỗi dậy trong đầu mình .
Tôi vẫn thường tự hỏi: “ An ơi ! Mày từ bao giờ đã có những ý nghĩ xấu xa đó đối với người khác như vậy .” . Thế đó , mỗi lần như vậy cảm xúc của tôi cứ trôi nỗi bồng bềnh , có khi chẳng vì một lý do nào tôi vẫn có thể giận hắn suốt hai mươi phút .
- Hôm nay , An thấy khỏe hơn nhiều chưa ?
- Tôi vẫn vậy ! Sao thế , hôm nay không đi học à ?
Hắn lấy một túi chứa đầy táo xanh từ trong giỏ sách ra , nhìn tôi nhướn mày , đôi mắt to lại càng thêm cuốn hút mỗi lần hắn làm động tác đó:
- Sao hả ? Có thấy cảm động vì tôi không . Biết ai đó thích ăn táo nên tôi qua tới chợ Cổng để mua cho An đó .
- Bác sĩ dặn tôi chỉ được ăn thức ăn nhẹ . Cậu quên rồi à ? Táo này tôi không ăn được rồi !!
Tôi nói trong tiếc nuối .
- À… tiếc nhỉ ?
Hắn xoay người bước tới ngăn tủ nhỏ để vật dụng sinh hoạt , lấy ra một cái thau không lớn lắm màu hồng nhạt . Chắc mẹ tôi đã mua nó để dự phòng những lúc tôi cần đến . Sau đó , tôi thấy hắn mất hút sau cánh cửa như một cơn gió , chân dài nên đi nhanh thật . Tôi xoay người, mở khung cửa sổ nhỏ phía đầu giường , tôi nằm ở tầng , nên không khí tương đối dễ chịu . Phía bên kia khuôn viên bệnh viện , những chiếc lá bằng lăng cuối cùng khẽ lay lắt trước gió . Tôi nhìn chúng mãi , nhưng đã qua một tuần những chiếc lá kia tuy chúng đã vàng úa nhưng vẫn chưa rơi xuống đất một chiếc nào . Trông chúng thật kiên cường!
- Này … táo ngọt ghê luôn . Còn chả có con sâu nào nữa , tôi vừa rửa sạch xong ăn càng tuyệt hơn.
- Tôi đã bảo là tôi không ăn được rồi mà . Sao cậu phiền thế !
Hắn ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi , một chân gác lên bên kia cạnh giường , bộ dáng hắn quả thật giống tên lưu manh.
- Tôi có bảo An ăn đâu ! Nhưng đừng vì mình không ăn được mà cấm người khác thế chứ . Mà An có muốn ăn không . Tôi có cách giúp cậu đấy .
- Cách gì được chứ !...Nếu mà ăn thì cũng chỉ ăn được nước của nó thôi …Không phải cậu định mớm cho tôi đấy chứ ?
Hắn ta chồm tới , xoa đầu tôi :
- Thông minh hơn rồi đấy ! Nằm viện lâu thế mà não vẫn không biến hết thành bả đậu cũng đáng mừng cho cậu thật .
-Cút ! Đừng ở đây chọc tức tôi .
Tôi hất tay hắn ra khỏi đầu mình , hai má nóng ran lên , mắt trừng hắn giận dữ . Hắn cười vang rồi thu tay về . Tôi đang bị bệnh sắp chết mà cậu còn thể vui đến thế cơ à . Đồ vô lương tâm ,đồ xấu xa, cậu còn chả bằng con cún nhà tôi . Tôi thầm nguyền rủa hắn trong lòng .
Câu chuyện nhỏ . :
Hôm nay sức khỏe của tôi có vẻ ổn hơn được đôi chút . Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa kính chiếu thẳng vào mắt tôi . Đã bao lâu rồi tôi không ra ngoài , tôi muốn được ngửi mùi của gió , được đắm mình trong ánh chiều hoàng hôn . Được nghe âm thanh của phố xá , được bước đi trên những thảm cỏ xanh mướt , cảm nhận những cảm giác mà bấy lâu nay dường như tất cả đã dần mờ nhạt trong ký ức của tôi .
- Mẹ !
- Con thấy trong người khó chịu à ?
Mẹ tôi bước đến , nỗi lo lắng lại hiện trên nét mặt .
Mẹ tôi già nhanh đi theo những tháng ngày tôi nằm viện , những nếp nhăn trên khóe mắt càng in đậm hơn hẳn , để lại dấu vết của năm tháng . Lúc biết tin phí phẫu thuật của tôi vượt quá giới hạn tài chính trong nhà . Có một lần , nửa đêm tôi chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng , tôi nghe có tiếng nức nở …thì ra thứ âm thanh đó phát ra từ mẹ tôi .
Mẹ cầm tay tôi , mím môi nghẹn ngào , tôi cảm nhận được cái nóng rát khi từng giọt lệ của mẹ rớt xuống tay mình . Tôi cố nhắm mắt , một mảng tối đen bao trùm ý thức , trái tim tôichưa bao giờ đau đớn vỡ vụn đến thế !
- Mẹ ! mẹ giúp con ra ngoài hóng gió một chút nhé . Con thấy ngột ngạc quá !
- Nhưng chân con còn đau không ? Làm sao đi được , để mẹ hỏi mấy cô y tá cho mượn xe lăn rồi mẹ đưa con đi .
- Chân con đỡ hơn nhiều rồi . Con có thể đi được mà mẹ !
Tôi thấy mẹ còn băn khoăn , do dự vì thế liền nắm lấy tay mẹ khẽ vuốt ve . Bàn tay này vốn dĩ từng rất đẹp , giờ đây những nốt chai sần có tự bao giờ mà tôi không hay .
- Mẹ … con sẽ không sao đâu ! Mẹ đừng lo lắng .Con chỉ là muốn cảm nhận được đôi chân của mình khi còn có thể .
- Được rồi ! Vậy để mẹ báo với mấy cô y tá vài tiếng trước đã .
Tôi cười tươi với mẹ , gật đầu mừng rỡ .
Bầu trời thành phố A nhuốm một màu vàng rực , từng đám mây trôi bồng bềnh lãng đãng , trông chúng thật thong dong . Lúc nhỏ , tôi rất thích ngắm bầu trời . Không có việc gì làm tôilại leo lên trên ban công , trên đó có một cái ghế ngã được làm từ tre bố tôi đặt cạnh giàn thiên lý đang trổ hoa , ngước mắt nhìn lên bầu trời một màu xanh ngắt tựa như biển khơi bị treo ngược , tôi khẽ đếm xem sẽ có bao nhiêu đám mây trôi qua đầu mình và thử liên tưởng hình thù của chúng trông giống cái gì .
Việc đó tôi cảm thấy thật thú vị !
Gió trên ngọn đồi sau bệnh viện mang theo cái lạnh thấu tâm can con người . Tôi đội một cái mũ len màu xám tro , che quá nửa khuôn mặt . Nhìn về hướng xa xăm , dòng người tấp nập , phố xá trở nên đông nghẹt sau giờ tam tầm , mọi người đều vồn vã , hấp tấp về với buổi cơm chiều cùng gia đình . Tôi cũng từng nằm trong số họ , vẫn luôn hy vọng điều đó mãi không đổi.
Tôi lấy tay che chắn lại vạt áo vừa bị gió thổi tung , dù lạnh tôi vẫn tham luyến cảm giác này , cảm giác tuyệt vời biết bao khi được đứng trên chính đôi chân mình .
Phía sau , truyền đến tiếng bước chân dẫm đi trên cỏ . Tôi không vội xoay ra sau , vẫn có thể đoán được đó là ai . Vì đối với tôi , hắn đã trở nên quá quen thuộc !
- Đến báo cho cậu một tin mừng …sao có muốn tôi nói cho cậu nghe không ?
Hắn đứng song song với tôi , bình thản nói , tôi nhìn hắn , nét mặt nghiêng của hắn càng trở nên nghiêm nghị không phù hợp với con người hắn chút nào .
- Sao … đến báo tin mừng á… cậu định đãi tôi ly rượu hỷ vào lúc này à .
- Ai nói cậu tôi cưới vợ hả . Cậu bị ngốc hay sao . Tôi đậu Đại học rồi , là một trường bên Mỹ .
Tin tức này của hắn làm tôi chấn động , chẳng buồn để tâm tới hắn mắng tôi là đứa ngốc.
Trường bên Mỹ sao ? Như vậy là hắn ta phải đi xa . Hắn ta đi vào lúc này ư . Tôi không biết bản thân khi nào thì gục ngã mãi mãi , vẫn luôn hy vọng hắn ở bên cạnh mình . Tôi biết như thế là một điều thật vô lý . Nhưng vẫn muốn ích kỷ thử một lần !
- Khi nào thì cậu đi ?
- Sớm thôi . Tôi đang hoàn thành nốt thủ tục để nhập học !
Tôi xoa hai tay đang lạnh buốt của mình , hình như chúng nó đang run rẩy nhưng vẫn ướt nhẹp bởi mồ hôi .
- Cậu …ừm … cậu thật sự phải đi sao ?
Hắn nhìn tôi không đáp , ánh mắt hắn vạn phần phức tạp . Tôi không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì .
-Cậu … cậu có thể không đi được không ? Ít nhất là trong khoảng thời gian này . Cậu biết mà … cậu biết tôi không chịu thêm được nữa mà . Xin cậu !
Tôi thấy hắn lạnh lùng lắc đầu , trái tim như ngừng lại vài giây . Cảm giác vô tình này của hắn làm tôi thật khó chịu xiết bao .
Tôi không nói gì với hắn nữa , xoay mặt nhìn ánh đèn phía xa . Lòng rối bời ngổn ngang , giá như …
Mà chắc hẳn sẽ không có giá như rồi ! Vốn dĩ đây là một trò chơi của số phận , con người khó mà thoát khỏi nó .
- Võ An ! Tôi có cái này muốn cho cậu xem !
Lại bày trò gì nữa chứ ! Tôi chả có hứng thú với mấy cái trò của hắn nữa rồi . Lòng tôi tan tác như lá mùa thu còn gì nữa mà vui .
Hắn đi ra sau tôi vài bước , bỏ tay ra khỏi túi áo , sau đó đưa lên miệng . Hắn thổi , tôi thấy những cánh hoa bay lên không trung , thuận theo chiều gió thổi ,chúng bay lên cao . Những bông hoa trong tay hắn không ngừng tỏa ra , lan rộng thoáng chốc đã phủ bên ngoài một màu trắng xóa , giống như tuyết rơi giữa vùng nhiệt đới .
Khung cảnh hiếm có khó tìm biết bao nhiêu.
- Cậu biết chúng là hoa gì không ?
- Hình như là bồ công anh đúng không ? Đã từ lâu rồi tôi không còn trông thấy chúng nữa .
- Cậu có thích chúng không ?
- Thích … tôi rất thích chúng !
Hắn gật nhẹ đầu , tầm mắt nhìn xuống chân tôi , sau đó ngước lên vội .
- Tôi kể cậu nghe sự tích về loài hoa này nhé ? Cũng khá thú vị .
Chất giọng trầm ấm hơi khàn của hắn trong màn đêm u tối càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết .
Thứ âm thanh ấy cứ len lõi qua từng ngõ ngách trong cơ thể tôi , hâm nóng đi từng tế bào . Tôi cảm thấy nhịp tim mình dần trở nên điên loạn .
- Ngày xưa ở một vương quốc nọ , có một vị hoàng đế vì mãi mê chinh chiến mà đã quên đi tuổi xanh của mình cho đến khi mái tóc kia chuyển sang màu trắng xóa vì tuổi tác . Ông ta mới nhận ra rằng ông đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ quan trọng . Khi chết ông có một nguyện vọng : “Khi ta chết hãy chôn ta ở nơi cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở về với nơi ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó”…”ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng…”…”mỗi phần hồn là một lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt..” . Sau đó trên nấm mồ của ông mọc lên đầy một loài hoa . Khi chúng nở rộ như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay… Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh… nơi gửi gắm những lời nguyện ước…Cậu biết không lúc nãy khi thổi những cánh hoa kia lên bầu trời , tôi đã giúp cậu gửi lời nguyện cầu rồi . Tôi tin điều ước của mình chắc chắn sẽ hiệu nghiệm !”
Tôi vẫn lặng im trong gió !
Tôi không thể tức giận , cũng không thể buồn bã , tôi muốn tôi mạnh mẽ ! Gạt đi những muộn phiền của quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới , một cuộc sống không có hắn bên cạnh .
-Cậu có thể cho tôi mượn bờ vai này một chút không ?
- Được , bờ vai này sẽ là của cậu , nếu cậu muốn .
Tôi gục đầu bên vai hắn , mùi hương quen thuộc của hắn quanh quẩn bên cánh mũi tôi , tôitham luyến cảm giác này cảm giác được ở bên cạnh hắn .