Tôi là tôi biết mình xinh xắn dễ thương rất thu hút người nhìn.... nhưng có cần thu hút hai đại gia lớn nhất nhì truyện không. Dạ Nguyệt Linh khóc tới đáng thương.... trong lòng.
Vì sao cô nàng lại than thở đến tự sướng như vậy xin quay lại giờ ra chơi vào tiết thứ ba. Nữ chủ bạch liên hoa đầu băng vải bó, suy suy nhược nhược được nam chủ Cố Thiên Trọng thay vì bế như công chúa lại chơi thể loại "bé ngại ngùng" vịnh bờ vai đi về lớp. Cô chủ nhiệm rất khâm phục với câu nói của nữ chủ "Em dù có ốm lặng cũng phải lên lớp để học", điêu ngoa bốc phét cấp độ cao không biết ngượng. Học lực cũng ở dạng dưới trung bình, không phải nhờ đám nam nhân không thiên tài cũng là học sinh ưu tú xuất sắc kèm cặp thì con lâu mới lên nổi lớp. Thôi người ta là nữ chủ được bàn tay vàng của tác giả nâng đỡ từ trung bình cũng lên làm học sinh giỏi là chuyện hiển nhiên, người tầm thường sao có thể bì được. nhưng đó chỉ sử dụng ở trường cũ thôi, không phải nói trường ta lấy 60 điểm mỗi môn trở lên sao, xinh đẹp nết na thông minh học giỏi à, cũng sớm nhận được một vé ở lại trường học phụ đạo vào những ngày hè nắng đẹp, rớt lớp luôn càng tốt. Nghĩ tới cảnh cô ả phải bù đầu học tập đã thấy khoái rồi.
Tâm trạng đang viển vông trên mây bị lời nói tiếp theo của cô chủ nhiệm như mang dao đâm cho một phát, độ sát thương đáng sợ làm cô.... tí lên bàn thờ ăn gà khỏa thân.
Cô chủ nhiệm nghẹt ngào dơm dớm nước mắt, xoa đầu cô ả tương ngay một câu: "Em mau vào lớp đi, ngồi trước Nguyệt Linh em ấy sẽ "chăm sóc" em".
Cái gì!!!!!!!!? cô ơi có phải em nghe lộn không.
Đáng tiếc lời vàng ý ngọc chuẩn xác 1000%, lần thở dài thứ 306, thôi thì cô đành tích tực "chăm sóc" bạch liên hoa tích chút công đức cho sau này được toàn mạng kiếm một ông chồng làm chỗ lương thân.
Dù biết sẽ phải "chăm sóc" đại nữ thần đây rồi, thế nhưng đại nam thần họ Cố bộ tôi có thù oán với anh à, anh ngồi sau tôi vì cái gì chứ không phải cạch nữ đại thần nhà anh còn chỗ trống sao anh chen chân ngồi sau tôi làm cái gì. Biết rồi, các người tính song kiếm hợp bích, trên dưới hợp nhất, nhân lúc tôi không chú ý mà hạ sát có phải không. Thôi rồi đời này coi như chấm dứt tại đây, nên viết di chúc trước, xuân này con không về........................
Hình như nữ chính của chúng ta xem phim kiếm hiệp nhiều quá bị ảo tưởng nặng thì phải, tội con bé. Thở dài.
...............
Tôi phải nói nhé các người không thể cho tôi sống yên ổn được ít ngày sao. Nữ chủ đại nhân cô năm lần bảy lượt quay xuống cười tươi như hoa nở thế làm gì, bộ nhà tôi có người chết sao, mà chưa chắc đã là cười với mình tội gì lại nhận nhỉ. Còn nữa, bạn học Cố à tôi nói nhé, trời chuyển đầu đông rồi rét lắm thế nên bạn không cần phải thay máy điều hòa tỏa nhiệt miễn phí như thế này đâu.
Ở trong lớp học môn học bình thường mà cứ như ở nơi có dân khủng bố hoành hành vậy, sợ đông sợ tây, tinh thần giảm sút dẫn tới bụng đói cồn cào.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, lại ngước đôi mắt gấu mèo nhìn bàn giáo viên.
Thầy văn em đã đói rồi thầy lại còn đốt thêm đống lửa tạo mê dược, thầy có cần phải thúc đẩy quá trình cần ăn cần ngủ của em không, mắt cứ híp vào mở ra nữa. Hình như người ta bảo buồn ngủ thì phải đếm cừu cho hết buồn ngủ, áp dụng liền, một con cừu, hai con cừ..u, b.. a con..........
Dùng sai phương pháp rồi.
Thầy văn phía trên tay vuốt mái tóc giả, đôi mắt xếch nhìn chăm vào một điểm nào đó, hôn gió viên phấn, sử dụng tuyệt kĩ gia truyền "phấn mi gió" chuẩn xác hạ sát chiêu. Chỉ thấy phía cuối lớp vang lên tiếng bàn đổ ghế ngã cùng tiếng hết thất thanh của người nào đó.
"Dạ Nguyệt Linh, cô chép 50 lần bài hôm nay cho tôi".
"Ơ... Ơ......." thầy ơi một phần cũng là do thầy mà. khóc.
"cậu quả nhiên là đồ ngốc" Hạ Thủy không chút thương xót chọc thêm cho một nhát.
..................
Nhà trường thật rất giàu xây nguyên cả cái nhà ăn như nhà hàng 3 sao hạng nhất, huy động lực lượng đội ngũ đầu bếp nổi tiếng chỉ để nấu cho một bữa trưa, mọi món ăn đều được chế biến cẩn thận đặc sắc nhiều chủng loại, nhìn thôi đã muốn rớt cả dãi ra rồi còn nói gì tới mùi hương tuyệt hảo kia nữa.
Dạ Nguyệt Linh lê lết cái thân tàn tạ kéo cô nàng Hạ Thủy tới nhà ăn, chọn một vị trí gần của sổ, đánh dấu lãnh thổ mới bắt đầu đi gọi món.
"Cô ơi... lấy cho cháu bát mì bò"
Trả tiền, nhận lấy bát mì cô nhìn qua Hạ Thủy còn đang phân vân nhìn bảng menu. Liền lại thấy cô nàng đọc ra một tràng dãy đồ ăn, vui vẻ rút ra một tấm thẻ. Cô nuốt nước bọt nhìn đống đồ ăn được đóng trong túi giấy lại nhìn đến thân hình mĩ miều đầy gợi cảm của cô bạn, miệng không tự chủ bật thốt thành lời: "Cậu ăn nhiều như vậy sẽ không thành heo chứ?"
Cô nàng cười cười: "Yên tâm, mình ăn bao nhiêu đi nữa cũng không béo được".
"Như vậy.... là tốt rồi....." chẳng bù cho những người uống nước thôi cũng tăng cân.
........
Chân còn chưa được bước nào đã nghe được tiếng gầm rú của đàn sư tử cùng tiếng hú của vài con sói xám, tí nữa làm cô chượt chân mà té ngửa. Thôi rồi nghe cái này chẳng cần quay lại cũng biết do ai mà tạo thành. Chậc chậc, quả nhiên vầng hào quang đi đâu cũng vẫn chói mắt như vậy.
"Chúng ta mau về chỗ đánh chén thôi"
"Về đâu cơ?" Hạ Thủy hỏi.
"Thì là cái chỗ....." móa sao lại đông như thế này, bộ ở đây tổ chức lễ bắt tay với người nổi tiếng à. Bịt kín cả đường thì làm sao mà ra đây, hừ đi đâu có 3 cục kia nhất định nơi đó sảy ra chuyện, không sai vào đâu được.
Dạ Nguyệt Linh thở dài nhìn Hạ Thủy còn đứng đó bấm điện thoại, tự nói với lòng vì sắc đẹp cần được bảo tồn nên hi sinh. Cô xông vào đám đông, gào thét người nhường đường, chen tới chen lui thế quái nào lại đụng mặt.
Người ta nói tên nào là giống đực được ánh mắt của nữ chủ nhìn tới nhất định sẽ được sếp vào dàn hậu cung của ả, còn với người có giới tính nữ thì chẩm bị sẵn tinh thần bị ngược đi. Người không may mắn đó lại là mỹ nhân cạnh cô đây này.
Cô còn nhìn thấy vài tia sét phóng qua mà người hứng chịu nó lại ngoảnh mặt làm ngơ khinh thường liếc mắt nhìn. Sét lại bay tới và người không may mắn đó lại chính là cô, mỹ nhân chọi không lại quay ra chọi người qua đường (tự nhận) như cô để lấy lại uy phong.
Dạ Nguyệt Linh ruột già ruột non đều xoắn hết cả vào, cuống cuồng sợ hãi không biết phải làm gì đành nghĩ ra biện pháp cười thật tươi trả lại.
Cười cũng cười rồi đánh lẽ phải nhận lại nụ cười xuân xanh chứ, cái ánh mắt muốn giết người kia là thế nào, bộ tôi cười xấu đến nỗi phải nhăn mặt như vậy sao.
Vẫn là nên về nhà soi gương tự tập cười mới được.
..................
Tây Tây chơi game: Có bạn nào chơi "Nhật Kí Tình Yêu" hông, kết bạn làm quen nào. ID của Tây 110596.
Tôi là tôi biết mình xinh xắn dễ thương rất thu hút người nhìn.... nhưng có cần thu hút hai đại gia lớn nhất nhì truyện không. Dạ Nguyệt Linh khóc tới đáng thương.... trong lòng.
Vì sao cô nàng lại than thở đến tự sướng như vậy xin quay lại giờ ra chơi vào tiết thứ ba. Nữ chủ bạch liên hoa đầu băng vải bó, suy suy nhược nhược được nam chủ Cố Thiên Trọng thay vì bế như công chúa lại chơi thể loại "bé ngại ngùng" vịnh bờ vai đi về lớp. Cô chủ nhiệm rất khâm phục với câu nói của nữ chủ "Em dù có ốm lặng cũng phải lên lớp để học", điêu ngoa bốc phét cấp độ cao không biết ngượng. Học lực cũng ở dạng dưới trung bình, không phải nhờ đám nam nhân không thiên tài cũng là học sinh ưu tú xuất sắc kèm cặp thì con lâu mới lên nổi lớp. Thôi người ta là nữ chủ được bàn tay vàng của tác giả nâng đỡ từ trung bình cũng lên làm học sinh giỏi là chuyện hiển nhiên, người tầm thường sao có thể bì được. nhưng đó chỉ sử dụng ở trường cũ thôi, không phải nói trường ta lấy điểm mỗi môn trở lên sao, xinh đẹp nết na thông minh học giỏi à, cũng sớm nhận được một vé ở lại trường học phụ đạo vào những ngày hè nắng đẹp, rớt lớp luôn càng tốt. Nghĩ tới cảnh cô ả phải bù đầu học tập đã thấy khoái rồi.
Tâm trạng đang viển vông trên mây bị lời nói tiếp theo của cô chủ nhiệm như mang dao đâm cho một phát, độ sát thương đáng sợ làm cô.... tí lên bàn thờ ăn gà khỏa thân.
Cô chủ nhiệm nghẹt ngào dơm dớm nước mắt, xoa đầu cô ả tương ngay một câu: "Em mau vào lớp đi, ngồi trước Nguyệt Linh em ấy sẽ "chăm sóc" em".
Cái gì!!!!!!!!? cô ơi có phải em nghe lộn không.
Đáng tiếc lời vàng ý ngọc chuẩn xác %, lần thở dài thứ , thôi thì cô đành tích tực "chăm sóc" bạch liên hoa tích chút công đức cho sau này được toàn mạng kiếm một ông chồng làm chỗ lương thân.
Dù biết sẽ phải "chăm sóc" đại nữ thần đây rồi, thế nhưng đại nam thần họ Cố bộ tôi có thù oán với anh à, anh ngồi sau tôi vì cái gì chứ không phải cạch nữ đại thần nhà anh còn chỗ trống sao anh chen chân ngồi sau tôi làm cái gì. Biết rồi, các người tính song kiếm hợp bích, trên dưới hợp nhất, nhân lúc tôi không chú ý mà hạ sát có phải không. Thôi rồi đời này coi như chấm dứt tại đây, nên viết di chúc trước, xuân này con không về........................
Hình như nữ chính của chúng ta xem phim kiếm hiệp nhiều quá bị ảo tưởng nặng thì phải, tội con bé. Thở dài.
...............
Tôi phải nói nhé các người không thể cho tôi sống yên ổn được ít ngày sao. Nữ chủ đại nhân cô năm lần bảy lượt quay xuống cười tươi như hoa nở thế làm gì, bộ nhà tôi có người chết sao, mà chưa chắc đã là cười với mình tội gì lại nhận nhỉ. Còn nữa, bạn học Cố à tôi nói nhé, trời chuyển đầu đông rồi rét lắm thế nên bạn không cần phải thay máy điều hòa tỏa nhiệt miễn phí như thế này đâu.
Ở trong lớp học môn học bình thường mà cứ như ở nơi có dân khủng bố hoành hành vậy, sợ đông sợ tây, tinh thần giảm sút dẫn tới bụng đói cồn cào.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, lại ngước đôi mắt gấu mèo nhìn bàn giáo viên.
Thầy văn em đã đói rồi thầy lại còn đốt thêm đống lửa tạo mê dược, thầy có cần phải thúc đẩy quá trình cần ăn cần ngủ của em không, mắt cứ híp vào mở ra nữa. Hình như người ta bảo buồn ngủ thì phải đếm cừu cho hết buồn ngủ, áp dụng liền, một con cừu, hai con cừ..u, b.. a con..........
Dùng sai phương pháp rồi.
Thầy văn phía trên tay vuốt mái tóc giả, đôi mắt xếch nhìn chăm vào một điểm nào đó, hôn gió viên phấn, sử dụng tuyệt kĩ gia truyền "phấn mi gió" chuẩn xác hạ sát chiêu. Chỉ thấy phía cuối lớp vang lên tiếng bàn đổ ghế ngã cùng tiếng hết thất thanh của người nào đó.
"Dạ Nguyệt Linh, cô chép lần bài hôm nay cho tôi".
"Ơ... Ơ......." thầy ơi một phần cũng là do thầy mà. khóc.
"cậu quả nhiên là đồ ngốc" Hạ Thủy không chút thương xót chọc thêm cho một nhát.
..................
Nhà trường thật rất giàu xây nguyên cả cái nhà ăn như nhà hàng sao hạng nhất, huy động lực lượng đội ngũ đầu bếp nổi tiếng chỉ để nấu cho một bữa trưa, mọi món ăn đều được chế biến cẩn thận đặc sắc nhiều chủng loại, nhìn thôi đã muốn rớt cả dãi ra rồi còn nói gì tới mùi hương tuyệt hảo kia nữa.
Dạ Nguyệt Linh lê lết cái thân tàn tạ kéo cô nàng Hạ Thủy tới nhà ăn, chọn một vị trí gần của sổ, đánh dấu lãnh thổ mới bắt đầu đi gọi món.
"Cô ơi... lấy cho cháu bát mì bò"
Trả tiền, nhận lấy bát mì cô nhìn qua Hạ Thủy còn đang phân vân nhìn bảng menu. Liền lại thấy cô nàng đọc ra một tràng dãy đồ ăn, vui vẻ rút ra một tấm thẻ. Cô nuốt nước bọt nhìn đống đồ ăn được đóng trong túi giấy lại nhìn đến thân hình mĩ miều đầy gợi cảm của cô bạn, miệng không tự chủ bật thốt thành lời: "Cậu ăn nhiều như vậy sẽ không thành heo chứ?"
Cô nàng cười cười: "Yên tâm, mình ăn bao nhiêu đi nữa cũng không béo được".
"Như vậy.... là tốt rồi....." chẳng bù cho những người uống nước thôi cũng tăng cân.
........
Chân còn chưa được bước nào đã nghe được tiếng gầm rú của đàn sư tử cùng tiếng hú của vài con sói xám, tí nữa làm cô chượt chân mà té ngửa. Thôi rồi nghe cái này chẳng cần quay lại cũng biết do ai mà tạo thành. Chậc chậc, quả nhiên vầng hào quang đi đâu cũng vẫn chói mắt như vậy.
"Chúng ta mau về chỗ đánh chén thôi"
"Về đâu cơ?" Hạ Thủy hỏi.
"Thì là cái chỗ....." móa sao lại đông như thế này, bộ ở đây tổ chức lễ bắt tay với người nổi tiếng à. Bịt kín cả đường thì làm sao mà ra đây, hừ đi đâu có cục kia nhất định nơi đó sảy ra chuyện, không sai vào đâu được.
Dạ Nguyệt Linh thở dài nhìn Hạ Thủy còn đứng đó bấm điện thoại, tự nói với lòng vì sắc đẹp cần được bảo tồn nên hi sinh. Cô xông vào đám đông, gào thét người nhường đường, chen tới chen lui thế quái nào lại đụng mặt.
Người ta nói tên nào là giống đực được ánh mắt của nữ chủ nhìn tới nhất định sẽ được sếp vào dàn hậu cung của ả, còn với người có giới tính nữ thì chẩm bị sẵn tinh thần bị ngược đi. Người không may mắn đó lại là mỹ nhân cạnh cô đây này.
Cô còn nhìn thấy vài tia sét phóng qua mà người hứng chịu nó lại ngoảnh mặt làm ngơ khinh thường liếc mắt nhìn. Sét lại bay tới và người không may mắn đó lại chính là cô, mỹ nhân chọi không lại quay ra chọi người qua đường (tự nhận) như cô để lấy lại uy phong.
Dạ Nguyệt Linh ruột già ruột non đều xoắn hết cả vào, cuống cuồng sợ hãi không biết phải làm gì đành nghĩ ra biện pháp cười thật tươi trả lại.
Cười cũng cười rồi đánh lẽ phải nhận lại nụ cười xuân xanh chứ, cái ánh mắt muốn giết người kia là thế nào, bộ tôi cười xấu đến nỗi phải nhăn mặt như vậy sao.
Vẫn là nên về nhà soi gương tự tập cười mới được.
..................
Tây Tây chơi game: Có bạn nào chơi "Nhật Kí Tình Yêu" hông, kết bạn làm quen nào. ID của Tây .