Trong lúc tân hôn ngọt ngào, Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật, lên máy bay tư nhân, nghĩ xem nên đến chỗ nào để trải qua những tháng ngày vừa ung dung lại vui sướng.
Có lẽ do quá hạnh phúc, khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều, xem ra lại càng đẹp trai hơn, cho dù đi đến chỗ nào, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Sau khi bọn họ bay từ nước ngoài trở về Đài Loan không bao lâu, Á Lịch cùng Hoa Đức đã đến nhà mới của bọn họ.
"Ba người cứ nói chuyện với nhau đi em vào trong phòng trước nhé chồng." Bởi vì cô thường hay đến công ty cùng anh, nên cô rất quen với trợ lý cùng thư ký bên người của chồng mình.
"A, chị dâu, hình như hai người trải qua một tuần trăng mật rất hạnh phúc nhỉ!" Hoa Đức luôn luôn hài hước lại hiền lành, với lại Quan Hướng Tình rất dễ gần, nên cậu thường xuyên có gan lớn mà trêu chọc cô, nhưng cũng thường được nhận cái nhìn không mấy ấm áp của đại ca mình, bây giờ cậu lại nhận được ánh mắt ấy nên nhịn không được mà cười gượng.
"Tình nhi, em vào trong phòng trước lấy đồ vật mà chúng ta mua về ra, xem là muốn tặng chúng cho những ai, hơi hơi sửa sang một chút, ngày mai anh với em mang đi tặng cho họ." Cảnh Quân Uy nhẹ nhàng nói.
Cô cười cười với anh: "Được, vậy em vào trong phòng trước nhé." Sau đó gật gật đầu với hai người đàn ông còn lại, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Cảnh Quân Uy lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Nói đi! Hai người không cố gắng chờ tôi ở trong phòng làm việc, chạy đến nhà tôi để làm cái gì?"
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng nên mới đến. Đại ca, làm sao anh có thể không có tình người như thế chứ? Tôi bán mạng ở trong phòng làm việc tận một tháng, giúp anh có thể vui vẻ mà ôm vợ yêu đi nghỉ phép, vậy mà anh còn ghét bỏ tôi được sao?" Hoa Đức giả vờ buồn bã kể khổ.
Cảnh Quân Uy nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"Đại ca, chuyện là, quản gia của lão chủ tịch ở bên Pháp gọi điện cho tôi, nói lão chủ tịch, phu nhân và tiểu thư Nhã Mật phải về Đài Loan, bởi vì không cách nào liên lạc được với anh nên họ không thể làm gì khác hơn là tìm tới tôi, đồng thời muốn tôi chuyển lời cho anh, đối với chuyện anh tự ý kết hôn, lại không chịu thông báo cho bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận."
Ánh mắt Cảnh Quân Uy như lưỡi dao sắc bắn thẳng về phía cậu, sắc mặt trở nên khó coi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Quản gia nói rất ngắn gọn, giống hệt như những gì tôi báo cáo với cậu, lão chủ tịch còn để cho tiểu thư Nhã Mật trực tiếp nói chuyện điện thoại với tôi, không chỉ lần thứ hai nói rằng bọn họ vô cùng bất mãn cùng phản đối cuộc hôn lễ này của anh, mà còn nói rằng nhất định sẽ sớm trở về Đài Loan thôi."
"Sao vậy? Bọn họ cho rằng việc họ tự mình về Đài Loan, là có thể khiến tôi nghe lời họ ly hôn với Hướng Tình hay sao?" Cảnh Quân Uy nở một nụ cười trào phúng.
"Ây...Tôi nghĩ rằng bọn họ thất vọng vì lần trước không quyết định được hôn nhân của anh nên mơi như vậy."
Cảnh Quân Uy liếc cậu ta một cái: "Cậu vừa nói là Nhã Mật chủ động gọi điện cho cậu, cô ấy nói cái gì?"
"Đại ca, bọn họ biết rằng anh đối xử với tiểu thư Nhã Mật có chút khác biệt, không phải sao? Cũng chính là bởi vì như vậy nên tiểu thư Nhã Mật mới nói trong điện thoại là cô ấy vô cùng khổ sở cùng đau lòng, chỉ là cô ấy đúng là rất thông minh, còn nói muốn chúc phúc cho hôn lễ của anh, chỉ là đối với việc anh không mời cô ấy tham gia hôn lễ cảm thấy không vui."
"Cậu nói không sai, quả thật Nhã Mật rất thông minh. Tôi đối xử rất khác với cô ấy thật sao? Bọn họ thật sự nghĩ như vậy, thậm chí còn cho rằng cô ấy có thể khiến cho tôi ly hôn với Tình nhi sao? Vậy bọn họ nghĩ sai thật rồi. Ai muốn ngăn cản tôi đến với Tình nhi thì nhất định tôi sẽ coi người đó như kẻ địch." Lời nói của Cảnh Quân Uy mang theo ngữ điệu cảnh cáo.
"Đại ca, anh đừng quên, vừa nãy tôi nói với anh, tuy rằng người ta nói rất rất khó vượt qua cùng đau lòng, nhưng mà vẫn nói là muốn chúc phúc cho anh mà!" Hoa Đức liếc mắt nhìn Á Lịch.
Cảnh Quân Uy còn muốn nói thêm, nhưng mà Quan Hướng Tình đã đi ra, tươi cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ba người nói chuyện xong chưa?"
"Sao vậy? Có việc gì sao?"
"Đã đến buổi trưa rồi, bụng của em rất đói, chúng ta có thể ra ngoài ăn cớm được không? Anh bảo là hôm nay sẽ dẫn em đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở để ăn trưa mà."
"Anh chưa quên, vậy thì đi thôi!"
Vợ chồng bọn họ dừng lại, nhìn Á Lịch cùng Hoa Đức một chút.
Cô cười nói: "Chồng à, hay để bọn họ đi cùng với chúng ta đi!"
Cảnh Quân Uy nhíu mày, không muốn đồng ý.
Hoa Đức một mặt chờ mong, mở miệng trước: "Được! Chúng ta đều thân quen như vậy, hai người lại vừa mới hưởng tuần trăng mật về, không bằng nhân cơ hội này tâm sự một chút, kể cho chúng tôi nghe xem hai người đã đến những đâu đi."
"Cậu..." Cảnh Quân Uy muốn mở miệng từ chối.
Quan Hướng Tình kéo tay của anh, cười nói: "Nếu Hoa Đức đã nói như thế thì chúng ta để cho họ đi ăn cơm chung nhé."
"Oa! Vẫn là chị dâu tốt nhất, vậy em xin phép làm phiền hai người vậy."
Quan Hướng Tình đi vào bên trong tiệm cà phê để gặp mặt Quan Hướng Phượng, cô không thể ngờ được rằng chị gái cũng sẽ gọi điện cho cô, khiến cho cô thật vui vẻ.
Từ sau khi nắm giữ được hạnh phúc của mình, thuận lợi cử hành hôn lễ với Cảnh Quân Uy, khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng trong khi hôn lễ đang được cử hành, thỉnh thoảng cô vẫn cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn mình, đó là của chị gái cô.
Có vài lần cô định đến chỗ chị để hỏi thăm, nhưng mà cứ mỗi lần cô nhìn thẳng vào chị ấy thì chị lại nhanh chóng dời tầm mắt còn mang theo mấy phần căm hận.
Cô thầm nghĩ, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ tìm thời gian để ngồi nói chuyện với chị gái, không ngờ rằng chị lại chủ động gọi điện cho cô, còn muốn hòa thuận nói chuyện với cô nữa, khiến cho cô vừa không dám tin lại vừa vui mừng như điên.
Nếu có thể bồi dưỡng tình cảm chị em thì cô sẽ rất vui vẻ, nên đã không nghi ngờ gì mà đồng ý gặp mặt chị ấy trong quán cà phê, còn nghe theo yêu cầu của chị là không đi cùng với Cảnh Quân Uy.
Cô đã từng cảm thấy nghi hoặc, chị cô từng nói không thích Cảnh Quân Uy, cô muốn biện hộ cho chồng của mình, nhưng chị ấy nói nếu muốn gặp mặt chị ấy thì đừng có nhắc đến anh nữa, cô không thể làm gì khác ngoài việc ngậm miệng, rồi nhanh chóng đến chỗ hẹn.
"Chị, em rất nhớ chị, em đã rất vui khi chị hẹn gặp em để nói chuyện phiếm." Quan Hướng Tình cười nói, sau đó gọi một ly cà phê.
Quan Hướng Phượng quan sát em gái, nụ cười trên mặt cô rất rất ngọt ngào, hơi thở hạnh phúc tỏa ra từ trên người Quan Hướng Tình khiến cho cô khó chịu. Nếu như lúc trước cô cũng được người nhà hỗ trợ, thì hiện tại có lẽ cô cũng đã có được hạnh phúc của mình rồi.
Cô biết Cảnh Quân Uy vô cùng nuông chiều Hướng Tình, chỉ cần có cái gì tốt, thì cậu ta chỉ hận không mang ngay lập tức đến trước mặt Hướng Tình được thôi, mà Hướng Tình cũng được tình yêu tưới tắm nên lại càng tươi cười rạng rỡ, khiến cho cô vốn có một chút do dự cũng bị ghen ghét đè xuống.
"Hướng Tình, xem ra Cảnh Quân Uy đối xử với em thật sự rất tốt." Giọng nói của cô chua xót, ánh mắt hết sức phức tạp.
Nghe được chị gái đề cập đến Cảnh Quân Uy, hai mắt Quan Hướng Tình sáng ngời, cười nói: "Chị, em nói cho chị biết, Cảnh Quân Uy đối xử với em rất tốt, hơn nữa anh ấy cũng là người tốt, nếu như chị không tin, có thể tới nhà em, chỉ cần chị ở chung với anh ấy lâu lâu thì sẽ biết anh ấy rất tốt."
Quan Hướng Phượng hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Chị biết anh ta tốt, nhưng mà thế thì sao? Lẽ nào em không sợ bởi vì anh ta quá ưu tú mà chị sẽ thích anh ta, biến anh ta trở thành người đàn ông của chị hay sao?"
Quan Hướng Tình bật cười, tràn ngập tín nhiệm nhìn chị gái: "Chị thật thích nói đùa, ở trong tim của em, căn bản là chị không phải loại người như thế."
Quan Hướng Phượng lớn tiếng phản bác: "Làm sao em biết chị là dạng người gì chứ? Sau kh lớn lên, chúng ta cũng rất ít khi ở bên cạnh nhau, mọi người đều sẽ thay đổi thôi."
Ánh mắt Quan Hướng Tình buồn bã, đưa tay ra, đặt lên trên mu bàn tay của chị gái, áy náy nới: "Chị, em luôn biết chị là người mạnh miệng, nếu không phải năm đó em không đủ năng lực để giúp chị, khiến cho chị trở nên như bây giờ, có lẽ..."
"Chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, nếu không chị sẽ đi đấy." Quan Hướng Phượng lớn tiếng nói, biểu hiện trở nên mạnh mẽ doạ người.
"Được, chị đừng tức giận, sau này em sẽ không nhắc lại chuyện đau lòng của chị nữa, chỉ cần chị vui vẻ là em cũng sẽ vui vẻ thôi."
Quan Hướng Phượng trào phúng nở nụ cười, quyết định nghĩ cách làm của mình là không sai. Vì cái gì mà cô không có được hạnh phúc mà Quan Hướng Tình lại có thể? Chỉ bởi vì nó yêu một người đàn ông có tiền hay sao? Không phải là ông trời đang quá bất công đấy chứ?
"Làm sao mà chị không vui được? Nhìn thấy em gái đồng ý nói chuyện cùng mình dĩ nhiên là chị hài lòng rồi. Đúng rồi, em vừa mới kết hôn, chị có quà tân hôn muốn tặng cho em, chờ tý nữa vào trong phòng xem thử có được không?"
"Chị còn mua quà tặng cho em hay sao? Đúng lúc, em cũng mua túi Chanel mới nhất định tặng cho chị đấy!" Trên mặt Quan Hướng Tình mang theo nụ cười.
Quan Hướng Phượng mỉm cười sâu xa: "Thật tốt quá không phải sao, bây giờ chúng ta vào trong phòng đi, chị đã mua cho em một bộ đồ mới, trước tiên em cứ mặc thử đã, nếu như không hợp, chị có thể đi đổi cho em."
"Tốt!" Quan Hướng Tình rất cao hứng đi ngay vào trong thang máy cùng với chị gái.
Đi tới cửa gian phòng, Quan Hướng Phượng không có lấy khóa phòng ra, mà lại gõ nhẹ vào cửa phòng ba lần.
Quan Hướng Tình nhìn nhất cử nhất động của chị gái, cảm thấy kỳ lạ.
Rất nhanh, của được mở ra.
Chờ đến khi cô nhìn rõ người trong phòng là ai thì cô không khỏi trợn to mắt, hít vào một hơi.
Triệu Vinh Hoa?
"Sao ông ta lại ở chỗ này?" Cô nhìn về phía Quan Hướng Phượng, không dám tin lẩm bẩm: "Chị,chị..."
Quan Hướng Phượng bị cô nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu đi, đưa tay đẩy cô: "Người đã đưa đến rồi!"
Quan Hướng Tình phục hồi lại tinh thần: "Không muốn, chị...chị không thể làm như vậy được..." Giọng nói của cô nghẹn ngào, liều mình lắc đầu, muốn rời khỏi.
Quan Hướng Phượng tàn nhẫn quyết tâm, kéo cô, ngăn cản cô rời đi, sau đó nhìn về phía Triệu Vinh Hoa, hung dữ trách mắng: "Ông còn đứng đấy làm cái gì? Không phải ông chủ động tìm tôi, nói ông không cam lòng bị lừa như vậy, muốn tôi giúp ông không phải sao? Bây giờ tôi đã đưa người đến rồi, ông đứng im ở đấy làm gì?"
'
Triệu Vinh Hoa lập tức đi ra khỏi phòng, giúp cô ta kéo Quan Hướng Tình, gầy yếu như cô làm sao là đối thủ của họ được, lập tức liền bị kéo vào trong phòng.
"Không được! Chị, chị không thể đối xử với em như thế được! Hai người thả tôi ra, tôi đã kết hôn rồi..." Cô dùng sức giẫy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Triệu Vinh Hoa, hai mắt rưng rưng khẩn cầu nhìn Quan Hướng Phượng.
"Điều ông muốn, tôi đã giúp ông rồi, ông đừng quên, chuyển tiền vào tài khoản cho tôi." Quan Hướng Phượng không thèm để ý đến cô, lạnh lùng nói, liền xoay người rời đi.
Căn bản là Cảnh Quân Uy không đặt lời dặn dò của Quan Lạc Kỳ ở đáy mắt, anh không chỉ thuyết phục Quan Hướng Tình ở lại bên cạnh mình, mà còn dẫn cô đi mua các đồ dùng hằng ngày, tất cả những thứ mà cô cần, anh vô cùng bạo tay mà mua hết thứ này đến thứ khác, còn không biết mệt mà đưa cô đi mua cả quần áo, giầy dép, xem như là thú vui của cuộc sống.
Đối với cái gọi là niềm vui đó của anh, nếu như cô kháng nghị, anh liền cố ý dùng ánh mắt ai oán mà nhìn cô, làm cho toàn thân của cô nổi da gà, khó có thể tin được người luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn lại có thể có loại ánh mắt này, nhưng mà cô biết đây là cách mà anh dùng để cưng chiều cô, cũng chỉ đành ngọt ngào mà tiếp nhận thôi.
Đối với việc anh thuyết phục chính mình ở lại bên cạnh anh, cô không có ý kiến, bởi vì cô cũng không muốn trở về Quan gia.
Khoảng thời gian này, bọn họ ngoài ở trong biệt thự ra thì, cũng bắt đầu chọn mua những món đồ cần thiết cho nhà mới, mỗi ngày cô đều sống trong sự che chở cùng nuông chiều của anh, trải qua rất ngọt ngào, rất vui vẻ.
Cô không biết đối với việc cô ở bên cạnh Cảnh Quân Uy cha mẹ có cái suy nghĩ gì, mà Cảnh Quân Uy cũng bảo vệ cô rất tốt, luôn luôn khiến cô không phải nghĩ nhiều, chỉ cần ở bên cạnh anh, trải qua mỗi ngày vui vui vẻ vẻ là được rồi.
Dựa vào bản năng, cô rất tin tưởng anh, tin tưởng lời của anh nói, mọi chuyện anh đều không muốn để cho cô biết, cô cũng sẽ không đi hỏi, bởi vì cô biết anh muốn tốt cho cô thôi.
Chỉ là gần đây có một vấn đề quấy nhiễu cô, hầu như trước đây không bao giờ cô nằm mơ cả, nhưng từ khi cô ngủ cùng với anh, cùng giường cùng gối, cô bắt đầu ngủ mơ, hơn nữa mỗi lần trong mơ đều có một người đàn ông mặc long bào màu vàng óng, đẹp trai lại cao quý, nhìn một cô gái khác đầy thâm tình dịu dàng.
Còn cả người cô gái kia thì mặc phượng bào lộng lẫy hoặc là cung phục, đó đều là đồ mà hoàng hậu mới có thể mặc, mà người đàn ông trong mơ, cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng, anh ta là một Hoàng Đế, một Hoàng Đế yêu cô gái kia tha thiết.
Ở trong mơ cô nhìn thấy bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhìn bọn họ ân ái triền miên, cảm thấy cảm động lây, mỗi khi tỉnh lại, cô đều đặt mình trong cái cảm giác ở cảnh trong mơ đấy, loại cảm giác như thế, khiến cho cô khi tỉnh lại đều không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ.
Cô chưa hề nói chuyện này cho anh, vừa bắt đầu thì cảm thấy nghi hoặc, nhưng về sau lại chờ mong giấc mộng đến, chỉ muốn đi ngủ, để có thể nhìn thấy những câu chuyện tình yêu giữa đế hậu.
Đúng, tình cảm sâu sắc của hai người bọn họ làm cho cô rung động và cảm động. Loại tình cảm này trên thế gian khó tìm lại hiếm thấy, có thể nằm mơ được như vậy, cô không cảm thấy nghi ngờ mà ngược lại còn rất vui vẻ tiếp nhận nó.
Bây giờ chỉ cần chăm chú nhìn dáng vẻ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chăm chú làm việc của Cảnh Quân Uy, cô sẽ có ảo giác, cảm thấy anh thật giống như vị Hoàng Đế si tình ở trong mộng kia.
Tuy rằng bề ngoài của bọn họ hoàn toàn không giống, nhưng mà dịu dàng cùng thâm tình ở đáy mắt của bọn họ cũng đều như thế.
Tuy Cảnh Quân Uy chuyên tâm làm việc, nhưng mà anh không quên Quan Hướng Tình đang một mực yên lặng ngồi bên cạnh để đọc sách, anh phát hiện ra số lần cô nhìn trộm anh ngày càng nhiều, thái độ đăm chiêu cũng càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng cũng nhịn không được, ngừng việc trên tay, đi tới và ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô không để ý chút nào, vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình như cũ.
“ Tình nhi, em đang suy nghĩ cái gì? Sao lại nghĩ đến say mê như vậy?” Anh khẽ cười một tiếng, môi gần kề lỗ tai của cô, thân mật liếm láp.
Cô phục hồi lại tinh thần, thở nhẹ một tiếng: “A!Anh...Không phải anh đang làm việc hay sao?”
“Tình nhi, mấy ngày gần đây em rất lạ, luôn luôn nhìn anh rất đăm chiêu là sao vậy? Có phải có tâm sự gì hay sao?”
Bởi vì cô không phải đi làm, nên chỉ cần khi anh phải đi làm, thì cô sẽ đi theo anh và ngồi đọc sách hoặc là làm chuyện muốn làm ở trong phòng làm việc của anh.
“ Không có, em làm gì có tâm sự gì được?” Miệng cô thì nói lời phủ nhận, nhưng vẻ mặt lại có chút do dự.
Cảnh Quân Uy vừa khôn khéo lại nhạy cảm, dĩ nhiên sẽ không bị cô lừa, ôm cô vào trong ngực, kề sát gò má của cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Giữa chúng ta còn có cái gì không thể nói sao?”
Ôm ấp của anh đầy an toàn, Quan Hướng Tình có kích động muốn nói hết mọi chuyện cho anh biết, nhưng mà nghĩ lại, nếu như nói chuyện trong mơ cho anh, có thể bị anh cười hay không? Với cả, đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì.
Vừa nghĩ như thế, cô nói ra mấy lời khác: “A Uy, chỉ là em có chút lo lắng, chúng ta sống hạnh phúc như bây giờ, có phải chỉ là một giấc mơ đẹp hay không? Chờ đến khi tỉnh mộng rồi, cái gì cũng sẽ không còn nữa.”
Anh thở phào nhẹ nhõm, duỗi ra hai tay, nâng lên khuôn mặt ngọt ngào khiến anh ngắm mãi không chán của cô: “Dĩ nhiên chuyện này không phải là mơ rồi, anh rất chân thực, chúng ta yêu nhau, gần nhau, đều là cơ hội mà ông trời đã ban cho chúng ta, chỉ cần chúng ta cố gắng quý trọng nó, đời này anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay em ra, em cũng như thế là được rồi.”
“Đương nhiên là em sẽ không buông tay, chỉ là...Làm sao mà cha mẹ của em lại không gây sự với anh được? Bọn họ là người thế nào, con gái như em làm sao lại không biết chứ?” Trên mặt của cô tràn ngập lo lắng.
Ngón tay cái của anh vuốt nhẹ bờ môi mềm mại của cô, ôn nhu nở nụ cười: “Không phải là anh nói đừng lo lắng hay sao? Giao hết mọi chuyện cho anh. Lẽ nào em không tin anh hay sao?”
“Dĩ nhiên là em tin anh rồi, nhưng mà chuyện này cũng có liên quan đến em, nên em nghĩ đến là chuyện đương nhiên thôi.”
“ Được rồi! Anh cho em biết chuyện này, khoảng thời gian gần đây động tác của cha mẹ em cũng không nhỏ, nhưng mà em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, mọi chuyện để anh lo.”
Quan Hướng Tình rõ ràng biết anh có dự định của chính mình, nhưng mà cô vẫn có chút lo lắng: “A Uy, tuyệt đối không nên vì em mà gây ra tổn thất gì, em không muốn mình phải nợ anh quá nhiều.”
“Đồ ngốc! Giữa anh và em mà còn nói đến chuyện nợ với không nợ hay sao?” Anh cúi đầu, hôn cô một lúc: “Anh chỉ cần em càng ngày càng yêu ta, yêu đến mức không xa anh được... Không! Cả việc rời xa anh cũng không được phép nghĩ đến.”
Nghe lời nói bá đạo của anh, cô không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn hạnh phúc cười: “Anh đối tốt với em như thế, khiến cho em trải qua mỗi ngày đều rất vui sướng, sao em có thể cam lòng mà rời anh đi được?” Giống như là muốn bảo đảm với anh, cô chủ động hôn tiếp lên môi anh.
Tâm tình của anh rất sung sướng, cong cong khóe miệng: “Tình nhi, vì không muốn khiến cho em phải lo lắng, anh sẽ nói đơn giản cho em chuyện mà mấy ngày nay anh làm.”
“Ừm.” Cô gật gù, nhìn anh tràn ngập tin tưởng.
Trái tim Cảnh Quân Uy ấm áp, từ sau khi ở bên cạnh cô, trái tim của anh không trống vắng, cũng không cảm thấy cô đơn nữa, thậm chí anh nghĩ, nếu cô không nhớ được tình yêu say đắm của bọn họ kiếp trước cũng không sao, ngược lại bây giờ anh đã tìm thấy cô, cũng đã quen với cô, vậy thì cứ để mặc cho họ kéo dài tiếp tình duyên của kiếp này đi.
“Anh muốn để trợ lý thân cận của anh giúp anh thành lập một công ty, thay anh lãnh đạo, thu mua cổ phần của xí nghiệp Quan thị, ở trong bóng tối khiến cho cổ phiếu của Quan thị xuống giá, để chúng ta thu mua với lượng lớn.”
“Anh làm thế là muốn thu mua công ty của nhà em hay sao?”
“ Đương nhiên không phải, anh có mục đích của anh, hơn nữa mỗi lần cha mẹ em muốn bàn luận cùng anh, anh đều gọi anh trai em đến cùng.”
Trong mắt của cô xuất hiện một chút không hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì tới anh trai của em?”
“Em chớ xem thường anh trai em, cậu ta là một con hồ ly giảo hoạt, am hiểu nhất là giả heo ăn hổ, anh điều tra được cậu ta có sự nghiệp của chính mình ở nước ngoài, chỉ là cậu ta để nó dưới tên bạn tốt của cậu ta thôi.”
“Hóa ra anh trai cũng để cho mình một đường lui. Vậy xem ra anh ấy cũng rất không ưa hành vi của cha mẹ, nếu không thì tại sao lần này lại giúp em chứ?”
“ Quan Triều Dương giúp em, quả thật có một phần là bởi vì em là em gái của cậu ta, chỉ là cậu ta cũng không ngu ngốc, biết được chỗ tốt từ chuyện này, hơn nữa lợi thế cho cha mẹ em, ngược lại lại giúp cậu ta phát triển hơn.”
“Là ý gì?”
“Cậu ta hứa với anh, nếu anh đầu tư vào xí nghiệp Quan thị, có thể làm cho anh kiếm được tiền, nhưng anh điều tra cơ cấu của xí nghiệp Quan thị, cũng không phải thật sự vững chắc như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất là cha em còn không muốn buông tay để giao cho anh trai em, mới khiến cho mọi chuyện xảy ra như vậy, vì lẽ đó mà anh thương lượng với cậu ta, do cậu ta làm nội ứng, khiến cổ phiếu Quan thị giảm xuống, trước tiên lấy giá rẻ để mua gần hết, lúc đó anh sẽ cùng cậu ta hợp sức, bán cổ phiếu ra với giá cao, chiếm được tất cả lợi ích.”
“ Như vậy cha mẹ em...”
“ Không sai, mục đích cuối cùng của anh trai em chính là phá đổ xí nghiệp Quan thị.”
“ Nghe anh nói như vậy, không phải là anh muốn giúp anh trai em nhanh chóng phá đổ công ty của cha em chứ?” Quan Hướng Tình trợn to mắt, nhìn hai mắt lạnh lẽo, tính toán của anh.
Anh nở nụ cười thỏa mãn: “Tình nhi của anh quả nhiên là một cô gái thông minh mà!”
“Làm như vậy có được hay không?”
“Anh hiểu ý của em, đừng quên, anh trai em cũng là con trai ruột của bọn họ, lẽ nào cậu ta lại không an bài cuộc sống tương lai của bọn họ hay sao? Hơn nữa anh vừa mới nói qua, xí nghiệp Quan thị cũng không phải là hoàn toàn không cứu nổi, nếu như anh có thể nắm quyền, cũng không phải là không thể cứu được.”
“Ý của anh là muốn cứu giúp, hay là muốn phá đổ nó đây?”
“Em hi vọng anh sẽ làm gì?”
“Em không biết, dù sao đối với chuyện như vậy em cũng không có quá nhiều hứng thú, chỉ là đây là tâm huyết của bọn họ, tuy rằng bọn họ đáng ghét như vậy, nhưng vẫn là cha mẹ em, em thực sự cũng không đành lòng nhìn thấy kết cục của bọn họ là như vậy.”
“Tình nhi của anh thực sự là quá tốt bụng, được, nếu như em đã nói vậy, thì anh sẽ mua lại công ty cho em, để cho em trở thành cổ đông lớn nhất của cái công ty này, hơn nữa anh sẽ để nó trở thành một công ty kiếm ra tiền trong vòng một năm, khiến cho vợ yêu của anh có thể trở thành một đại phú bà, được không?”
“ Cái gì? Anh muốn tặng nó cho em? Không được đâu! Lễ vật này quá quý trọng. Hơn nữa, ai là vơ của anh?” Sắc mặt cô đỏ bừng lên.
“ Đây chính là tâm ý của anh ta đối với em, huống chi em vốn là vợ của anh, là người vợ mà lần đầu tiên nhìn thấy anh đã nhận định rồi, lẽ nào em không muốn gả cho anh?”
“ Dĩ nhiên muốn, nhưng mà... Người nào đó còn chưa cầu hôn, em làm sao mà gả đi được?” Quan Hướng Tình chủ động ôm cổ của anh, hôn môi mỏng khiêu gợi của anh.
Cảnh Quân Uy nhiệt tình đáp lại, một đôi tay không an phận xoa xoa thân thể mềm mại của cô.
“A...” Cô kêu thành tiếng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy con ngươi như lửa của anh.
“Em hãy chờ mà tiếp chiêu đi!” Anh dự định sau khi mua xong nhẫn cưới, sẽ cầu hôn cô.
“Vậy em sẽ mỏi mắt mong chờ anh.”
Nghe lời nói của cô đầy vẻ nũng nịu, ánh lửa trong mắt anh càng thêm nóng rực: “Đối với anh mà nói, cùng em làm cũng là chính sự đấy!”
Anh ôm ngang lấy cô, đi vào trong phòng, đặt cô lên giường, lập tức hôn lên môi cô, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người hai người, kề sát thân thể mềm mại cuả cô, hết sức khiêu khích, và sau khi hôn môi, thì vọt vào trong nơi sâu xa nhất của cơ thể cô.
“ Tình nhi, việc ôm ấp em là việc mà anh vĩnh viễn muốn làm.”
Nhận ra được hai chân thon dài của cô vòng quanh eo nhỏ rắn chắc của anh bởi vì lời của anh nói, rốt cục anh cũng hoàn toàn mất khống chế.
Gầm nhẹ một tiếng, anh đưa cô đến cao trào mà chỉ có hai người mới có thể đến được.