Quan Hướng Tình gặp Triệu Vinh Hoa một lần, lúc đó cô bị nhốt ở trong phòng, tràn ngập tuyệt vọng, chỉ có thể bị động tùy ý cha mẹ sắp xếp, bọn họ đã để ông ta tới nhà một lần, nhìn xem dáng dấp của cô so với mấy năm trước có thay đổi hay không.
Không nghĩ tới khi ông ta vừa thấy được cô, liền cao hứng nói muốn kết hôn với cô, làm cho cô hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, càng khiến người ta không nghĩ tới chính là, bây giờ ông ta vẫn chưa hết hi vọng, liên hợp với chị gái của cô, muốn gây rối đối với cô.
Nhìn chị gái đầu cũng không quay lại, vô tình rời đi, cô biết là chị sẽ không cứu cô đâu, điều này khiến cho cô buồn đến mức viền mắt ửng hồng, nhưng cô không hề từ bỏ giãy dụa, muốn rời khỏi cái ôm buồn nôn của người đàn ông này.
“Triệu Vinh Hoa, nếu ông dám động vào tôi, A Uy sẽ không bỏ qua cho ông đâu, nhất định khiến ông trở nên rất khó coi đấy.”
“Ha ha...” Triệu Vinh Hoa cười đắc ý, đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, liền ôm chặt cô hơn: “Nếu như cậu ta muốn tôi trở nên khó coi, thì hắn cũng phải tìm được tôi đã! Với cả, tôi yêu thích em như vậy, sau khi tôi khiến cho em nếm trải những lợi ích của tôi xong, đảm bảo em sẽ quên cậu ta thôi.”
Chờ sau khi ông nếm thử tư vị của cô xong, cứ coi như Cảnh Quân Uy biết được mọi chuyện thì có làm sao? Cái nón xanh lớn này, cậu ta phải đội! Ai bảo cậu ta dám cướp vợ của Triệu Vinh Hoa ông? Ông sẽ khiến cho Cảnh Quân Uy biết sự lợi hại của ông.
“Đến đây, đừng ngại, để tôi yêu thương em thật tốt, đảm bảo sẽ khiến em vui đến quên cả trời đất, được không?” Ông ta duỗi một cái tay dâm loạn ra, xoa xoa đường cong trên cơ thể của cô, miệng thì để sát vào gáy trắng nõn non mềm của cô, không ngừng hôn.
Cảm giác buồn nôn dâng lên, giãy dụa lại không có hiệu quả gì, gần như Quan Hướng Tình đã tuyệt vọng, nước mắt từ bên trong viền mắt chảy xuống.
“Không được! Người đàn ông cặn bã này! Lão sắc quỷ! Không biết xấu hổ...” Cô sợ đến mức vừa khóc lại mắng, cũng không còn một tia lý trí, một lòng chỉ muốn trốn khỏi tình cảnh như Địa ngục này, nhưng lại phát hiện ông ta đang thô bạo cởi quần áo của cô, lập tức thét chói tai.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cảnh Quân Uy tức giận ngút trời xông tới, lại nhìn tới tình huống của cô, mắt như muốn phun ra ánh lửa giết người.
Cô quay đầu nhìn lại, còn đang nghĩ chính mình đang nằm mộng, mãi đến khi thân hình cao lớn của anh đi đến gần, cô mới nhẹ giọng kêu to: “Chồng...”
Cảnh Quân Uy không nói hai lời, nhanh chóng đánh Triệu Vinh Hoa mấy cái, liền không nhìn hắn nữa, đưa tay kéo cô vào trong trong ngực của chính mình.
“Tình nhi, không sao rồi, có anh ở đây.” Anh vỗ nhẹ lưng của cô, động viên tâm tình của cô, thân thể cao to đầy căng thẳng chất chứa tinh lực vô cùng, tựa như muốn đánh chết người đàn ông vừa bắt nạt cô.
“Ô...A Uy...” Nằm ở trong khuôn ngực vừa quen thuộc lại an toàn, cô không thể tin được chính mình có thể được giải cứu trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, không nhịn được mà khóc lớn: “Không phải em đang nằm mơ chứ?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi, đã không sao rồi. May là anh để hai người vệ sĩ đi theo em, bọn họ vừa nhìn thấy em và chị gái ở trong quán cà phê xong thì đúng lúc anh lại muốn tìm em, nhưng mà không gọi điện cho em được, anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho bọn họ, bọn họ nói cho anh nghe tình huống của em, anh mơ hồ cảm thấy không đúng, vì thế nên mới tới đây, không ngờ rằng lại nhìn thấy em rơi fđi, nhưng lại không thấy em...” Lòng của anh vẫn còn sợ hãi, lập tức lạnh lùng nhìn về phía Quan Hướng Phượng đang bị hai tên vệ sĩ áp giả vào trong phòng.
“Chị gái...” Quan Hướng Tình cũng nhìn về phía Quan Hướng Phượng, vẻ mặt khổ sở, tâm tình hết sức phức tạp: “Tại sao chị lại đối xử với em như vậy chứ? Em không hiểu...”
Quan Hướng Phượng căm hận trừng mắt nhìn bọn họ, trên cổ có một vòng sưng đỏ.
“Cô không hiểu? Ha! Đương nhiên là cô không hiểu, bởi vì cô dùng gương mặt ngây thơ này khiến cho anh trai vì cô mà phản kháng lại cha mẹ của mình, hợp tác cùng người đàn ông này, hạnh phúc của cô là quan trọng hơn tất cả...Tôi không cam lòng! Tôi ghen tị với cô! Tại sao cô lại có được hạnh phúc chứ!”
“Là vì lý do này sao? Nhưng mà chúng ta là chị em cơ mà! Chị...” Quan Hướng Tình không dám tin nói.
Quan Hướng Phượng cảm thấy vẻ mặt của cô rất chói mắt: “Đúng, chúng ta là chị em, vậy thì tại sao chỉ có mình tôi phỉa chịu những việc như thế này? Không phải chúng ta nên có nạn cùng chịu sao? Nếu tôi cưới một người mà tôi không yêu, thì cô cũng có thể lấy Triệu Vinh Hoa, sống cuộc hôn nhân giống như tôi, đó chính là vận mệnh của con gái Quan gia, vì cái gì mà cô có thể ngoại lệ chứ?”
Nhìn chị gái cố chấp đến nghiêm trọng như vậy, khuôn mặt cùng tư tưởng vặn vẹo như vậy, tâm Quan Hướng Tình đau xót, cho dù nỗi khiếp sợ vẫn còn, run rẩy ở trong lồng ngực của chồng, nhưng vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng như cũ để khuyên bảo: “Chị, em biết chị phải chiu khổ nhiều rồi, nhưng không phải là do em tạo nên, lúc đó em không có năng lực, bây giờ có sự giúp đỡ của em và anh trai, chị chỉ cần nói với chúng em, chúng em nhất định sẽ giúp chị thoát khỏi hôn ước này mà.”
“Hừ! Nói rất êm tai, tôi không may mắn như vậy, có thể động vào một người đàn ông có quyền thế, có thể khiến cho cha mẹ đồng ý giống như cô, hơn nữa anh trai lại chỉ giúp cô, làm sao mà anh ta có thể giúp tôi được chứ?”
“Hướng Phượng, làm sao em biết anh sẽ không giúp em chứ? Trước đó anh có hỏi em, em muốn anh không nên xen vào chuyện của người khác, không cho phép anh hỏi về chuyện của em, bây giờ lại nói anh không giúp em, chẳng phải là quá buồn cười hay sao?” Âm thanh của Quan Triều Dương vang lên ở chỗ cửa phòng.
Mọi người quay đầu, nhìn về phía anh ta.
Mặt anh ta vừa đau xót lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Quan Hướng Phượng.
“Anh...Sao anh lại đến đây?”
“Là Cảnh Quân Uy gọi cho anh, cậu ấy phát hiện chuyện này có sự tham gia của em, nên nhanh chóng phái người gọi điện thoại cho anh, muốn anh đến đây một chuyến, nếu không phải là như thế, thì làm sao mà anh biết em lại làm ra cái chuyện hoang đường như vậy được?”
Trước đó vợ anh có nói Hướng Phượng có chút lạ, anh đang tìm thời gian tâm sự cùng cô, không nghĩ tới cô lại làm ra chuyện như vậy, thật sự là anh có chút hối hận, nên nói chuyện với cô sớm hơn một chút chứ.
Anh đi lên từ từ, đi tới trước mặt cô, nghiêm túc mở miệng: “Hướng Phượng, lúc trước để em bị đau khổ, anh trai chỉ có thể nói một câu xin lỗi với em, khi đó anh đang chuẩn bị từ nước Mỹ trở về, như thế nào cũng không nghĩ tới cha mẹ sẽ nhẫn tâm như vậy, coi hạnh phúc cả đời của em như là con bài để đánh bạc vậy.”
“Vậy thì sao chứ? Một câu xin lỗi, có thể bù đắp những thương tổn mà em đã phải chịu hay sao?”
Quan Triều Dương ra hiệu cho hai vệ sĩ thả cô ra, bọn họ nhìn về phía Cảnh Quân Uy, nhìn thấy anh gật đầu đồng ý, lúc này bọn họ mới đứng sang một bên, Quan Triều Dương đưa tay ôm lấy vai của Quan Hướng Phượng, cô muốn giãy dụa, nhưng đánh không lại anh trai.
“Quan Triều Dương, anh buông em ra, sự tình đã thành chắc chắn, hiện tại mới đến giả bộ làm người tốt, thì làm được cái gì cơ chứ? Lúc trước bọn họ đặt bẫy em, đưa em lên giường của cái người đàn ông đồng tính luyến ái kia, để hai chúng ta gạo nấu thành cơm, em không thể nào không khuất phục được, sự hài hòa bây giờ, cũng là bởi vì cậu ta muốn có được quyền thừa kế, cho dù anh muốn can dự vào, cậu ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
“Hướng Phượng, em nên nói cho anh sớm một chút, bởi vì anh đã không phải là Quan Triều Dương mới về nước, quyền lực gì cũng không có, hiện tại anh đã là tổng giám đốc có nắm thực quyền của Quan thị, chức chủ tịch của cha chỉ là hữu danh vô thực, đã sớm bị anh lấy hết rồi.”
Quan Hướng Phượng cùng Quan Hướng Tình đồng thời nhìn về phía anh, đáy mắt của anh lóe lên, khẽ gật đầu.
“Không sai, tất cả đều là sự thực. Trước đây anh ẩn nhẫn, chính là vì thời khắc này. Vốn là anh còn cần hai năm nữa, nhưng Cảnh Quân Uy đã giúp anh nắm giữ quyền lực, đủ mà đối kháng với cha.” Giọng nói Quan Triều Dương vẫn lạnh nhạt như vậy, ẩn hàm một tia oán giận, trào phúng nâng khóe miệng, khẽ vuốt gò má của Quan Hướng Phượng.
“Hướng Phượng, hiện tại anh trai đã có năng lực để bảo vệ em, em có nguyện ý để anh trai bảo vệ em, ra nước ngoài giải sầu được không?”
“Anh trai, anh...Tại sao...” Gương mặt Quan Hướng Phượng mờ mịt.
“Rất đơn giản, bởi vì chúng ta là anh em ruột, sự việc của em năm đó, anh không thể giúp được, hiện tại nếu có thể ngăn cản bi kịch năm đó của em tái diễn trên người Hướng Tình, anh sẽ cố hết sức có thể...Hướng Phượng, em thật sự làm cho anh phải thất vọng rồi.” Anh lắc lắc đầu, lộ ra biểu tình thất vọng: “Anh nghĩ rằng chuyện đau lòng đó, sẽ khiến em rõ ràng hơn, chuyện như vậy không nên xảy ra ở trên người Hướng Tình. Khi đó em ấy vẫn còn đi học, em muốn em ấy giúp em kiểu gì? Lúc đó em ấy hữu tâm vô lực, bị cha mẹ giam lỏng ở trong phòng, không được ra ngoài giúp em, rồi lại khổ sở cầu xin ba mẹ, tâm tình như vậy, em không cảm động chút nào hay sao? Vậy mà em còn muốn mang những chuyện mà mình đã trải qua lên trên người em gái của mình, thậm chí còn tự tay đưa em ấy vào đưa vào địa ngục, em không xứng làm em gái của anh.”
Anh giơ tay lên, tát cho cô một cái, tiếng vang lanh lảnh khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn anh.
“Anh trai, quên đi, em không có chuyện gì, đừng như vậy, em nghĩ chị ấy cũng không dễ chịu, nên mới là ra chuyện như vậy.” Quan Hướng Tình lên tiếng khuyên can.
“Chính vì như vậy nên anh mới đánh nó.” Quan Triều Dương bình tĩnh nhìn Quan Hướng Phượng: “Một tát này, anh trai này dạy em, hi vọng e có thể tỉnh lại, nếu em đồng ý nhận sai, anh còn có thể nhận cô em gái là em này, bằng không...”
“Anh... Xin lỗi...” Quan Hướng Phượng khóc rống, nhào vào trong ngực của anh.
Quan Triều Dương nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, chăm chú ôm cô: “Đứa ngốc! Người mà em nên xin lỗi là Hướng Tình, em không nên làm ra chuyện như thế này với em ấy.”
Quan Hướng Phượng ngẩng đầu lên: “Anh, nếu như em xin lỗi Hướng Tình, trả lại tiền cho Triệu Vinh Hoa, anh còn nguyện ý giúp em huỷ bỏ cuộc hôn nhân này đi, cũng đưa em ra nước ngoài không?”
“Đương nhiên đồng ý, anh nghĩ em đòi tiền của ông ta, cũng là vì muốn chạy ra nước ngoài, đúng không?”
“Đúng, em nghĩ chỉ có em một người, thiện ý của Hướng Tình, em lại nghĩ là do nó quá hạnh phúc nên muốn khoe với em, em không nên làm như vậy...” Quan Hướng Phượng rời khỏi cái ôm của anh trai, đi đến cỗ Quan Hướng Tình đang nằm trong lòng Cảnh Quân Uy, tràn ngập hối hận nói: “Hướng Tình, xin lỗi, chị không nên làm thế với em, xin em tha thứ cho chị, có được hay không?”
“Chị, em tha thứ cho chị.” Nước mắt lần thứ hai trào mi, chỉ là lần này là bởi vì cao hứng, Quan Hướng Tình kích động tiến lên, ôm chặt lấy Quan Hướng Phượng: “Chị, em hi vòng chị có thể hạnh phúc, bởi vì chị đáng giá có được, từ nhỏ chị đã rất ưu tú, em rất quý chị, càng hi vọng có thể gần gũi cung chị, hiện tại em chúc phúc cho chị.”
“Hướng Tình, xin lỗi...Chị có lỗi với em...” Nghe được lời nói chân thành chúc phúc như vậy, Quan Hướng Phượng phát hiện ra mình thật khốn nạn, làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, hối hận đến khóc ròng ròng.
“Chị, đừng khóc, em thấy bộ dáng hiện tại của chị, thật không đẹp tý nào, hơn nữa em cũng không có sao. Chị xem, không phải em đang khỏe mạnh đứng trước mặt chị hay sao?”
Quan Hướng Phượng nhìn dáng dấp giả vờ kiên cường nhưng toàn thân run rẩy của cô, khóc đến càng thương tâm.
“Hướng Tình, em đánh chị đi, chị mới có thể dế chịu hơn, đều là chị không tốt...Ô...”
“Được rồi, chị, đừng khóc. Nếu như chị lo lắng anh trai không giải quyết chuyện hôn ước cho chị được, còn cáo A Uy mà! Em tin là anh ấy cũng sẽ đồng ý giúp chị thôi. Có đúng hay không? Chồng.” Quan Hướng Tình tràn ngập hi vọng nhìn người đang ngồi bên canh cô.
Anh đưa tay ra, kéo cô vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Nể mặt vợ tôi, nếu là có chuyện gì cần hỗ trợ, thì tôi sẽ giúp, nhưng cũng chỉ có lần này, lòng dạ của tôi cũng không có lớn như Tình nhi đâu.”
“A Uy, đừng như vậy mà!”
“Đây là sự thực, tuy rằng hiện tại em không có chuyện gì, nhưng mà cũng bị dọa cho dọa cho phát sợ, không phải vậy thì tại sao đến giờ còn run? Món nợ này, anh vẫn treo ở trên đầu cô ta, chờ sau khi quan sát, xác định cô ta thật sự hối cải, anh mới chịu tha thứ cho cô ta.”
Biết anh nói như thế đều là vì Hướng Tình, nên ba huynh muội Quan gia đều không có mở miệng nói thêm cái gì.
Quan Triều Dương nhìn Cảnh Quân Uy: “Nơi này để cho tôi lo đi, tôi có một số chuyện cần nói rõ với Triệu Vinh Hoa, cậu đưa Hướng Tình về trước đi!”
“Tôi cũng còn một chút chuyện nhỏ với tên khốn kia, chỉ là, anh cứ nói chuyện với ông ta trước đi, những việc nhỏ giữa tôi và ông ta, không cần tôi phải mở miệng, chỉ cần đánh vào tài chính là được rồi.” Cảnh Quân Uy hung tợn nói, sau đó nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Triệu Vinh Hoa, thoả mãn gật đầu, lại nhìn về phía Quan Triều Dương: “Tôi với Tình nhi đi trước.”
Anh ôm Quan Hướng Tình đi ra khỏi quán cơm, còn việc Quan Triều Dương muốn đối phó với tên khốn kia ra sao, đó là chuyện không liên quan tới anh.
Hiện tại chuyện gấp gáp nhất là động viên tâm tình đang kinh sợ của vợ yêu, cũng như ân ủi thân thể mềm mại đang đang phát run của cô, anh không thể chờ đợi được nữa mà đưa cô ra khỏi cái chỗ thị phi này, muốn trở về căn nhà ấm áp của bọn họ sớm một chút.
Bây giờ, Cảnh Quân Uy đang cầm một quyển mục lục áo cưới, đi đến trước mặt Quan Hướng Tình.
"Em xem em thích kiểu dáng như thế nào, anh sẽ cho người mang từ Paris đến cho em mặc thử."
Nhận lấy quyển mục lục, ngay sau đó cô mở nó ra, nhìn thấy vài bộ áo cưới màu trắng vừa mộng ảo lại mỹ lệ, cùng với rất nhiều dạ phục, còn có cả giày dép cao cấp.
Sau khi xem qua, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông khoan thai tự tại ngồi ở bên người cô, nghi ngờ hỏi: "Anh cho em xem cái này làm gì?"
"Đương nhiên là để khi chúng ta kết hôn, em sẽ phải mặc nó mà! Anh đã nghĩ qua, tuy rằng nhà mới của chúng ta đã trang trí kỹ càng cả rồi, chọn ngày đẹp là có thể dọn vào, vậy nên anh tính cưới em vào cửa luôn."
"Cài gì?" Cô trừng lớn hai mắt không dám tin.
Anh buồn cười ngắt ngắt mũi cô: "Sao vậy? Phản ứng này của em là gì thế? Không phải ngày đó chúng ta đã nói rồi sao? Hơn nữa,anh từng nói sẽ cho em một đám cưới long trọng ở trước mặt cha mẹ em, không phải là anh tùy tiện mà nói đâu."
"Đương nhiên là em biết anh thật lòng, nhưng mà đó không phải là ý em muốn nói, mà anh thật là đáng ghét, sao có thể lại không nói với đương sự là em một chút chứ, cũng không cầu hôn, liền muốn em gả cho anh sao? Có thể có chuyện tiện nghi như vậy sao?" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, hờn dỗi oán giận.
"Thì ra là Tình nhi là muốn anh câu hôn với em hả? Vậy thì có vấn đề gì chứ?" Cảnh Quân Uy nhịn không được mà khẽ cười thành tiếng, đưa bàn tay vẫn luôn để ở sau người đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay có một hộp nhỏ hình vuông, anh mở nắp hộp ra, nằm bên trong là một chiếc nhẫn kim cương mười ca-ra: "Tình nhi, anh yêu em, xin em hãy gả cho anh, để cho tình cảm này của chúng ta có thể tiếp tục duy trì, mãi đến khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay, đều sẽ dắt tay nhau mà đi, có được không?"
Nhìn con ngươi tràn ngập nhu tình cùng chân thành của anh, nghe lời nói thật lòng của anh, tuy rằng không có hoa tươi, cũng không có quỳ xuống, thế nhưng tình ý của anh làm cô rất cảm động.
"A Uy..." Cô kích động không thôi, liều mình gật đầu: "Em đồng ý! Đương nhiên là em đồng ý gả cho anh rồi! Bắt đầu từ lúc em biết mình yêu anh, em liền quyết định sẽ đi theo anh cả đời, em muốn có một giá đình ấm áp, tràn ngập tình yêu, mà em biết anh có thể cho em được."
Cô tín nhiệm đối với anh khiến cho Cảnh Quân Uy hết sức cao hứng, cầm lấy nhẫn kim cương trong hộp, đeo vào ngón tay của cô, sau đó cúi đầu hôn cô một cái, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Tình nhi, người con gái của anh, vợ của anh."
"A Uy, người đàn ông của em, chồng của em."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, sâu sắc hôn nhau.
Cọ xát, hôn một hồi lâu, hơi thở của anh hổn hển, sủng nịch nói: "Tình nhi, ngày mai anh sẽ đến nhà em, chuẩn bị kỹ càng tất cả các đồ mà cha mẹ em yêu cầu, bởi vì họ là cha mẹ của em, nên anh phải làm điều đó."
"Chuyện đó...Em phải về nhà sao?"
"Đương nhiền là không cần, anh cũng không muốn lại phải chịu cái cảm giác không liên lạc được với em đâu."
"Ừm." Quan Hướng Tình đáp một tiếng, đầu đặt trên ngực của anh.
Nhìn phản ứng lạnh nhạt lại bình tĩnh như vậy của cô, Cảnh Quân Uy nhịn không được mà mở miệng: "Tình nhi, bởi vì anh quyết định như vậy nên em mất hứng sao? Tuy rằng anh chưa từng hỏi ý kiến của em, nhưng là do anh sợ bọn họ lại dùng thủ đoạn gì, anh không thể nào chịu nổi cảm giác khi mất đi em đâu."
Trong giọng nói đầy lo lắng của anh làm ấm áp trái tim cô, cô duỗi ngón tay ngọc nhỏ dài, đặt lên bờ môi anh, dịu dàng cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Đồ ngốc! Làm sao em lại không cảm thấy vui cơ chứ? Mỗi chuyện anh làm đều là vì suy nghĩ cho em, chuyện mà anh sợ, đương nhiên cũng là chuyện mà em sợ!"
Cô di chuyển tay đi, lại đặt lên môi anh một nụ hôn, ngồi thẳng người lên, nhìn vào hai mắt của anh.
"Mấy ngày bị nhốt ở trong phòng, thật sự là em rất sợ hãi, em rất sợ nơi đó."
Anh rất đau lòng: "Nghe em nói như vậy, chính là đồng ý sự sắp xếp của anh sao?"
" Đương nhiên, anh muốn bảo vệ em, em hiểu, vừa biết suy nghĩ của anh, em đã rất đau lòng, không muốn anh vì em mà bị bọn họ lợi dụng, dù sao cũng là tiền mà anh nỗ lực mới kiếm được, vì cái gì mà bọn họ dám ra điều kiện với anh chỉ vì anh muốn kết hôn với em cơ chứ?"
Ánh mắt của anh càng thêm lạnh lẽo: "Yên tâm, bọn họ làm thương tổn đến em, anh sẽ đòi lại thay em, nếu bọn họ muốn lấy thêm lợi ích từ em, chính là mơ mộng hão huyền!"
"Em không muốn để anh phải tốn tiền đâu, trước đó anh đã bỏ ra ba trăm triệu vì em, bù vào khó khăn tài chính cho bọn họ rồi, làm sao em có thể để anh tốn nhiều tiền hơn được cơ chứ?"
"Đồ ngốc! Em sẽ trở thành vợ của anh, anh cũng như em, còn phân biệt cái gì sao? Với cả, anh đã nói sẽ cho em một hôn lễ long trọng lại khó quên rồi, em chỉ cần nghỉ ngơi, mỗi ngày sống vui vui vẻ vẻ, chờ làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh, vậy là được rồi."
"A Uy, thực sự là anh đã quá tốt với em rồi, em thật không biêt lấy gì để báo đáp lại, em..."
Cảnh Quân Uy xảo quyệt hôn môi đỏ của cô, nháy mắt với cô mấy cái, trêu chọc nói: "Sao lại không có cái gì báo đáp chứ? Không phải em đã lấy thân báo đáp rồi hay sao?"
"Anh thật là xấu!" Hai gò má của cô ửng hồng, hờn dỗi đập vào ngực rắn chắc của anh.
"Em thích anh làm chuyện xấu với em không phải sao? Không phải mỗi lầm vợ của anh đều rất hưởng thụ, còn luôn nói em muốn, em muốn sao? Hả?" Anh kêu một tiếng, vuốt bắp thịt nơi vừa bị cô đấm.
Quan Hướng Tình cười khẽ lườm anh một cái: "Anh đúng là thật xấu mà!"
Anh cười càng thoải mái, ôm cô vào trong ngực, quý trọng nhìn cô, cuối cùng cũng muốn cho cô một danh phận chính thức, làm cho cô trở thành vợ của anh, tảng đá lớn trong lòng anh cuối cùng cũng coi như được thả xuống.
"Vợ yêu, bây giờ chúng ta xem áo cưới được rồi chứ? Không chỉ những thứ này, chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa! Anh muốn biến em trở thành một cô dâu khiến cho phụ nữ trên toàn đều phải ghen tị."
Hai người hạnh phúc ôm nhau, không nói thêm câu gì nữa.
Hôn lễ long trọng được tở chức bên trong khách sạn lớn, con gái nhỏ của chủ tịch công ty Quan thị gả cho tông giám đốc của tập đoàn Cảnh thị xếp thứ mười ở Đài Loan, Cảnh Quân Uy, đồng thời khiến cho giới truyền thông chú ý.
Cái người luôn luôn thần bí, tổng giám đốc anh tuấn lại nhiều tiền, lại phá lệ cho giới truyền thông vào quay chụp, tuy rằng không cho phỏng vấn, cũng hạn chế không cho phóng viên phỏng vấn đi vào, nhưng đối với các nhà báo thì việc được vào đã tốt lắm rồi, đương nhiên phải cố viết cho thật tốt, đó cũng sẽ là tin tin tức ở trang đầu.
Lúc này, cha của Cảnh Quân Uy, Cảnh Quân Minh ngồi trong một căn phòng nhỏ ở Pháp, nhìn tivi đang không ngừng chiếu cảnh cử hành hôn lễ long trọng ở Đài Loan, phát hiện người bị phóng vấn đều là Quan Lạc Kỳ, ông ta rất sung sướng khi được làm thông gia với Cảnh gia, khiến cho ông tức giận đến mức gạt hết tất cả đồ đạc trước mắt xuống đất.
Một phụ nhân ung dung hoa quý ngồi ở bên cạnh ông, lạnh lùng nói: "Lão già, ông trút giận vào đồ vật làm gì? Không bằng ông mau nghĩ biện pháp để giải quyết cái hộn sự này đi."
"Làm sao giải quyết được bây giờ? Nó thật là có bản lĩnh, dám để chuyện mình kết hôn cho cả thế giới biết, còn không thèm để ý đến sự tồn tại của chúng ta, thật sự là quá phận mà."
"Có biện pháp gì được bây giờ? Bây giờ nó đã đủ lông đủ cánh rồi, không để chúng ta vào đáy mắt nữa. Lúc trước tôi đã bảo ông phải từ từ giao công ty cho nó, nhưng ông lại khăng khăng muốn đưa tất cho nó luôn, bây giờ thì sao đây?"
Cảnh Quân Minh lườm vợ ba của mình một cái: "Bà đang dạy bảo ai đấy? Mấy năm qua nó nhận công ty, làm việc còn xuất sắc hơn cả tôi, bà được chia hoa hồng, lúc đó không phải bà cười rất vui vẻ hay sao?"
"Chuyện này...Chỉ là nó quá xằng bậy, chuyện hôn nhân đại sự có thể do nó tự làm chủ được hay sao? Tốt xấu cũng phải mang người đến cho chúng ta xem, để chúng ta nhìn cho kỹ đã chứ? Ông nói xem bây giờ phải làm thế nào đây?"
"Cháu gái của mà đã theo đuổi Quân Uy ba, bốn năm, đến một cái liếc mắt Quân Uy đều không cho nó, bà vẫn còn muốn gả nó cho thằng bé hay sao?" Ông cười nhạo nói.
Bà trợn mắt lên trợn giận dữ nhìn ông, căm hận nói: "Ít nhất gia thế của cháu gái tôi cũng xem như tốt, quá xứng đôi vừa lứa với con trai ông không phải sao, có bao giờ nó để người mẹ kế này vào mắt đâu."
Cảnh Quân Minh nhìn bà, nghĩ thầm, sao ông có thể lấy một người đàn bà chỉ biết gây chuyện thế này chứ?
"Nó có để bà trong mắt hay không, không quan trọng chút nào cả, chuyện quan trọng nhất bây giờ là, giải quyết chuyện kết hôn mà cả thế giới đã biết của nó kia kìa."
"Hay là chúng ta đến Đài Loan tìm nó đi." Đáy mắt Reithy lóe qua tia sáng.
"Đến Đài Loan cũng được, mang Nhã Mật đi theo đi!"
"Cái gì?"
"So với cháu gái của bà thì Nhã Mật không kém chút nào, ít ra Quân Uy sẽ không trưng ra một bộ mặt lạnh lùng với nó, nó còn có thể giúp chúng ta gọi Quân Uy về nhà nữa chứ."
Reithy lộ ra sắc mặt dữ tợn, chỉ là không thể phủ nhận, con nhỏ Nhã Mật kia không thua kém gì Hà Toa cả, có thể làm cho một người phong lưu, không ngừng thay bạn gái như Cảnh Quân Uy nhìn nó với con mắt khác, cứ xem như mấy năm trước xảy ra tai nạn thì trở nên lạnh nhạt hơn, nhưng mà ở trước mặt Nhã Mật, vẫn sẽ thể hiện thái độ mềm mại hơn nhiều.
Vậy nên, bất đắc dĩ bà phải gật đầu.
"Vậy để tôi nói với Nhã Mật, cũng đã một thời gian dài nó chưa gặp Quân Uy, có thể nó sẽ rất vui vẻ mà về Đài Loan với chúng ta, dù sao thì nếu không phải là nó muốn đến đây học thiết kế thời trang thì cũng sẽ không phải xa Quân Uy đâu."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Hân Gia
Quan Hướng Tình gặp Triệu Vinh Hoa một lần, lúc đó cô bị nhốt ở trong phòng, tràn ngập tuyệt vọng, chỉ có thể bị động tùy ý cha mẹ sắp xếp, bọn họ đã để ông ta tới nhà một lần, nhìn xem dáng dấp của cô so với mấy năm trước có thay đổi hay không.
Không nghĩ tới khi ông ta vừa thấy được cô, liền cao hứng nói muốn kết hôn với cô, làm cho cô hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, càng khiến người ta không nghĩ tới chính là, bây giờ ông ta vẫn chưa hết hi vọng, liên hợp với chị gái của cô, muốn gây rối đối với cô.
Nhìn chị gái đầu cũng không quay lại, vô tình rời đi, cô biết là chị sẽ không cứu cô đâu, điều này khiến cho cô buồn đến mức viền mắt ửng hồng, nhưng cô không hề từ bỏ giãy dụa, muốn rời khỏi cái ôm buồn nôn của người đàn ông này.
“Triệu Vinh Hoa, nếu ông dám động vào tôi, A Uy sẽ không bỏ qua cho ông đâu, nhất định khiến ông trở nên rất khó coi đấy.”
“Ha ha...” Triệu Vinh Hoa cười đắc ý, đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, liền ôm chặt cô hơn: “Nếu như cậu ta muốn tôi trở nên khó coi, thì hắn cũng phải tìm được tôi đã! Với cả, tôi yêu thích em như vậy, sau khi tôi khiến cho em nếm trải những lợi ích của tôi xong, đảm bảo em sẽ quên cậu ta thôi.”
Chờ sau khi ông nếm thử tư vị của cô xong, cứ coi như Cảnh Quân Uy biết được mọi chuyện thì có làm sao? Cái nón xanh lớn này, cậu ta phải đội! Ai bảo cậu ta dám cướp vợ của Triệu Vinh Hoa ông? Ông sẽ khiến cho Cảnh Quân Uy biết sự lợi hại của ông.
“Đến đây, đừng ngại, để tôi yêu thương em thật tốt, đảm bảo sẽ khiến em vui đến quên cả trời đất, được không?” Ông ta duỗi một cái tay dâm loạn ra, xoa xoa đường cong trên cơ thể của cô, miệng thì để sát vào gáy trắng nõn non mềm của cô, không ngừng hôn.
Cảm giác buồn nôn dâng lên, giãy dụa lại không có hiệu quả gì, gần như Quan Hướng Tình đã tuyệt vọng, nước mắt từ bên trong viền mắt chảy xuống.
“Không được! Người đàn ông cặn bã này! Lão sắc quỷ! Không biết xấu hổ...” Cô sợ đến mức vừa khóc lại mắng, cũng không còn một tia lý trí, một lòng chỉ muốn trốn khỏi tình cảnh như Địa ngục này, nhưng lại phát hiện ông ta đang thô bạo cởi quần áo của cô, lập tức thét chói tai.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cảnh Quân Uy tức giận ngút trời xông tới, lại nhìn tới tình huống của cô, mắt như muốn phun ra ánh lửa giết người.
Cô quay đầu nhìn lại, còn đang nghĩ chính mình đang nằm mộng, mãi đến khi thân hình cao lớn của anh đi đến gần, cô mới nhẹ giọng kêu to: “Chồng...”
Cảnh Quân Uy không nói hai lời, nhanh chóng đánh Triệu Vinh Hoa mấy cái, liền không nhìn hắn nữa, đưa tay kéo cô vào trong trong ngực của chính mình.
“Tình nhi, không sao rồi, có anh ở đây.” Anh vỗ nhẹ lưng của cô, động viên tâm tình của cô, thân thể cao to đầy căng thẳng chất chứa tinh lực vô cùng, tựa như muốn đánh chết người đàn ông vừa bắt nạt cô.
“Ô...A Uy...” Nằm ở trong khuôn ngực vừa quen thuộc lại an toàn, cô không thể tin được chính mình có thể được giải cứu trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, không nhịn được mà khóc lớn: “Không phải em đang nằm mơ chứ?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi, đã không sao rồi. May là anh để hai người vệ sĩ đi theo em, bọn họ vừa nhìn thấy em và chị gái ở trong quán cà phê xong thì đúng lúc anh lại muốn tìm em, nhưng mà không gọi điện cho em được, anh ta không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho bọn họ, bọn họ nói cho anh nghe tình huống của em, anh mơ hồ cảm thấy không đúng, vì thế nên mới tới đây, không ngờ rằng lại nhìn thấy em rơi fđi, nhưng lại không thấy em...” Lòng của anh vẫn còn sợ hãi, lập tức lạnh lùng nhìn về phía Quan Hướng Phượng đang bị hai tên vệ sĩ áp giả vào trong phòng.
“Chị gái...” Quan Hướng Tình cũng nhìn về phía Quan Hướng Phượng, vẻ mặt khổ sở, tâm tình hết sức phức tạp: “Tại sao chị lại đối xử với em như vậy chứ? Em không hiểu...”
Quan Hướng Phượng căm hận trừng mắt nhìn bọn họ, trên cổ có một vòng sưng đỏ.
“Cô không hiểu? Ha! Đương nhiên là cô không hiểu, bởi vì cô dùng gương mặt ngây thơ này khiến cho anh trai vì cô mà phản kháng lại cha mẹ của mình, hợp tác cùng người đàn ông này, hạnh phúc của cô là quan trọng hơn tất cả...Tôi không cam lòng! Tôi ghen tị với cô! Tại sao cô lại có được hạnh phúc chứ!”
“Là vì lý do này sao? Nhưng mà chúng ta là chị em cơ mà! Chị...” Quan Hướng Tình không dám tin nói.
Quan Hướng Phượng cảm thấy vẻ mặt của cô rất chói mắt: “Đúng, chúng ta là chị em, vậy thì tại sao chỉ có mình tôi phỉa chịu những việc như thế này? Không phải chúng ta nên có nạn cùng chịu sao? Nếu tôi cưới một người mà tôi không yêu, thì cô cũng có thể lấy Triệu Vinh Hoa, sống cuộc hôn nhân giống như tôi, đó chính là vận mệnh của con gái Quan gia, vì cái gì mà cô có thể ngoại lệ chứ?”
Nhìn chị gái cố chấp đến nghiêm trọng như vậy, khuôn mặt cùng tư tưởng vặn vẹo như vậy, tâm Quan Hướng Tình đau xót, cho dù nỗi khiếp sợ vẫn còn, run rẩy ở trong lồng ngực của chồng, nhưng vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng như cũ để khuyên bảo: “Chị, em biết chị phải chiu khổ nhiều rồi, nhưng không phải là do em tạo nên, lúc đó em không có năng lực, bây giờ có sự giúp đỡ của em và anh trai, chị chỉ cần nói với chúng em, chúng em nhất định sẽ giúp chị thoát khỏi hôn ước này mà.”
“Hừ! Nói rất êm tai, tôi không may mắn như vậy, có thể động vào một người đàn ông có quyền thế, có thể khiến cho cha mẹ đồng ý giống như cô, hơn nữa anh trai lại chỉ giúp cô, làm sao mà anh ta có thể giúp tôi được chứ?”
“Hướng Phượng, làm sao em biết anh sẽ không giúp em chứ? Trước đó anh có hỏi em, em muốn anh không nên xen vào chuyện của người khác, không cho phép anh hỏi về chuyện của em, bây giờ lại nói anh không giúp em, chẳng phải là quá buồn cười hay sao?” Âm thanh của Quan Triều Dương vang lên ở chỗ cửa phòng.
Mọi người quay đầu, nhìn về phía anh ta.
Mặt anh ta vừa đau xót lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Quan Hướng Phượng.
“Anh...Sao anh lại đến đây?”
“Là Cảnh Quân Uy gọi cho anh, cậu ấy phát hiện chuyện này có sự tham gia của em, nên nhanh chóng phái người gọi điện thoại cho anh, muốn anh đến đây một chuyến, nếu không phải là như thế, thì làm sao mà anh biết em lại làm ra cái chuyện hoang đường như vậy được?”
Trước đó vợ anh có nói Hướng Phượng có chút lạ, anh đang tìm thời gian tâm sự cùng cô, không nghĩ tới cô lại làm ra chuyện như vậy, thật sự là anh có chút hối hận, nên nói chuyện với cô sớm hơn một chút chứ.
Anh đi lên từ từ, đi tới trước mặt cô, nghiêm túc mở miệng: “Hướng Phượng, lúc trước để em bị đau khổ, anh trai chỉ có thể nói một câu xin lỗi với em, khi đó anh đang chuẩn bị từ nước Mỹ trở về, như thế nào cũng không nghĩ tới cha mẹ sẽ nhẫn tâm như vậy, coi hạnh phúc cả đời của em như là con bài để đánh bạc vậy.”
“Vậy thì sao chứ? Một câu xin lỗi, có thể bù đắp những thương tổn mà em đã phải chịu hay sao?”
Quan Triều Dương ra hiệu cho hai vệ sĩ thả cô ra, bọn họ nhìn về phía Cảnh Quân Uy, nhìn thấy anh gật đầu đồng ý, lúc này bọn họ mới đứng sang một bên, Quan Triều Dương đưa tay ôm lấy vai của Quan Hướng Phượng, cô muốn giãy dụa, nhưng đánh không lại anh trai.
“Quan Triều Dương, anh buông em ra, sự tình đã thành chắc chắn, hiện tại mới đến giả bộ làm người tốt, thì làm được cái gì cơ chứ? Lúc trước bọn họ đặt bẫy em, đưa em lên giường của cái người đàn ông đồng tính luyến ái kia, để hai chúng ta gạo nấu thành cơm, em không thể nào không khuất phục được, sự hài hòa bây giờ, cũng là bởi vì cậu ta muốn có được quyền thừa kế, cho dù anh muốn can dự vào, cậu ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
“Hướng Phượng, em nên nói cho anh sớm một chút, bởi vì anh đã không phải là Quan Triều Dương mới về nước, quyền lực gì cũng không có, hiện tại anh đã là tổng giám đốc có nắm thực quyền của Quan thị, chức chủ tịch của cha chỉ là hữu danh vô thực, đã sớm bị anh lấy hết rồi.”
Quan Hướng Phượng cùng Quan Hướng Tình đồng thời nhìn về phía anh, đáy mắt của anh lóe lên, khẽ gật đầu.
“Không sai, tất cả đều là sự thực. Trước đây anh ẩn nhẫn, chính là vì thời khắc này. Vốn là anh còn cần hai năm nữa, nhưng Cảnh Quân Uy đã giúp anh nắm giữ quyền lực, đủ mà đối kháng với cha.” Giọng nói Quan Triều Dương vẫn lạnh nhạt như vậy, ẩn hàm một tia oán giận, trào phúng nâng khóe miệng, khẽ vuốt gò má của Quan Hướng Phượng.
“Hướng Phượng, hiện tại anh trai đã có năng lực để bảo vệ em, em có nguyện ý để anh trai bảo vệ em, ra nước ngoài giải sầu được không?”
“Anh trai, anh...Tại sao...” Gương mặt Quan Hướng Phượng mờ mịt.
“Rất đơn giản, bởi vì chúng ta là anh em ruột, sự việc của em năm đó, anh không thể giúp được, hiện tại nếu có thể ngăn cản bi kịch năm đó của em tái diễn trên người Hướng Tình, anh sẽ cố hết sức có thể...Hướng Phượng, em thật sự làm cho anh phải thất vọng rồi.” Anh lắc lắc đầu, lộ ra biểu tình thất vọng: “Anh nghĩ rằng chuyện đau lòng đó, sẽ khiến em rõ ràng hơn, chuyện như vậy không nên xảy ra ở trên người Hướng Tình. Khi đó em ấy vẫn còn đi học, em muốn em ấy giúp em kiểu gì? Lúc đó em ấy hữu tâm vô lực, bị cha mẹ giam lỏng ở trong phòng, không được ra ngoài giúp em, rồi lại khổ sở cầu xin ba mẹ, tâm tình như vậy, em không cảm động chút nào hay sao? Vậy mà em còn muốn mang những chuyện mà mình đã trải qua lên trên người em gái của mình, thậm chí còn tự tay đưa em ấy vào đưa vào địa ngục, em không xứng làm em gái của anh.”
Anh giơ tay lên, tát cho cô một cái, tiếng vang lanh lảnh khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc nhìn anh.
“Anh trai, quên đi, em không có chuyện gì, đừng như vậy, em nghĩ chị ấy cũng không dễ chịu, nên mới là ra chuyện như vậy.” Quan Hướng Tình lên tiếng khuyên can.
“Chính vì như vậy nên anh mới đánh nó.” Quan Triều Dương bình tĩnh nhìn Quan Hướng Phượng: “Một tát này, anh trai này dạy em, hi vọng e có thể tỉnh lại, nếu em đồng ý nhận sai, anh còn có thể nhận cô em gái là em này, bằng không...”
“Anh... Xin lỗi...” Quan Hướng Phượng khóc rống, nhào vào trong ngực của anh.
Quan Triều Dương nhịn không được mà than nhẹ một tiếng, chăm chú ôm cô: “Đứa ngốc! Người mà em nên xin lỗi là Hướng Tình, em không nên làm ra chuyện như thế này với em ấy.”
Quan Hướng Phượng ngẩng đầu lên: “Anh, nếu như em xin lỗi Hướng Tình, trả lại tiền cho Triệu Vinh Hoa, anh còn nguyện ý giúp em huỷ bỏ cuộc hôn nhân này đi, cũng đưa em ra nước ngoài không?”
“Đương nhiên đồng ý, anh nghĩ em đòi tiền của ông ta, cũng là vì muốn chạy ra nước ngoài, đúng không?”
“Đúng, em nghĩ chỉ có em một người, thiện ý của Hướng Tình, em lại nghĩ là do nó quá hạnh phúc nên muốn khoe với em, em không nên làm như vậy...” Quan Hướng Phượng rời khỏi cái ôm của anh trai, đi đến cỗ Quan Hướng Tình đang nằm trong lòng Cảnh Quân Uy, tràn ngập hối hận nói: “Hướng Tình, xin lỗi, chị không nên làm thế với em, xin em tha thứ cho chị, có được hay không?”
“Chị, em tha thứ cho chị.” Nước mắt lần thứ hai trào mi, chỉ là lần này là bởi vì cao hứng, Quan Hướng Tình kích động tiến lên, ôm chặt lấy Quan Hướng Phượng: “Chị, em hi vòng chị có thể hạnh phúc, bởi vì chị đáng giá có được, từ nhỏ chị đã rất ưu tú, em rất quý chị, càng hi vọng có thể gần gũi cung chị, hiện tại em chúc phúc cho chị.”
“Hướng Tình, xin lỗi...Chị có lỗi với em...” Nghe được lời nói chân thành chúc phúc như vậy, Quan Hướng Phượng phát hiện ra mình thật khốn nạn, làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy, hối hận đến khóc ròng ròng.
“Chị, đừng khóc, em thấy bộ dáng hiện tại của chị, thật không đẹp tý nào, hơn nữa em cũng không có sao. Chị xem, không phải em đang khỏe mạnh đứng trước mặt chị hay sao?”
Quan Hướng Phượng nhìn dáng dấp giả vờ kiên cường nhưng toàn thân run rẩy của cô, khóc đến càng thương tâm.
“Hướng Tình, em đánh chị đi, chị mới có thể dế chịu hơn, đều là chị không tốt...Ô...”
“Được rồi, chị, đừng khóc. Nếu như chị lo lắng anh trai không giải quyết chuyện hôn ước cho chị được, còn cáo A Uy mà! Em tin là anh ấy cũng sẽ đồng ý giúp chị thôi. Có đúng hay không? Chồng.” Quan Hướng Tình tràn ngập hi vọng nhìn người đang ngồi bên canh cô.
Anh đưa tay ra, kéo cô vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Nể mặt vợ tôi, nếu là có chuyện gì cần hỗ trợ, thì tôi sẽ giúp, nhưng cũng chỉ có lần này, lòng dạ của tôi cũng không có lớn như Tình nhi đâu.”
“A Uy, đừng như vậy mà!”
“Đây là sự thực, tuy rằng hiện tại em không có chuyện gì, nhưng mà cũng bị dọa cho dọa cho phát sợ, không phải vậy thì tại sao đến giờ còn run? Món nợ này, anh vẫn treo ở trên đầu cô ta, chờ sau khi quan sát, xác định cô ta thật sự hối cải, anh mới chịu tha thứ cho cô ta.”
Biết anh nói như thế đều là vì Hướng Tình, nên ba huynh muội Quan gia đều không có mở miệng nói thêm cái gì.
Quan Triều Dương nhìn Cảnh Quân Uy: “Nơi này để cho tôi lo đi, tôi có một số chuyện cần nói rõ với Triệu Vinh Hoa, cậu đưa Hướng Tình về trước đi!”
“Tôi cũng còn một chút chuyện nhỏ với tên khốn kia, chỉ là, anh cứ nói chuyện với ông ta trước đi, những việc nhỏ giữa tôi và ông ta, không cần tôi phải mở miệng, chỉ cần đánh vào tài chính là được rồi.” Cảnh Quân Uy hung tợn nói, sau đó nhìn thấy sắc mặt trắng xanh của Triệu Vinh Hoa, thoả mãn gật đầu, lại nhìn về phía Quan Triều Dương: “Tôi với Tình nhi đi trước.”
Anh ôm Quan Hướng Tình đi ra khỏi quán cơm, còn việc Quan Triều Dương muốn đối phó với tên khốn kia ra sao, đó là chuyện không liên quan tới anh.
Hiện tại chuyện gấp gáp nhất là động viên tâm tình đang kinh sợ của vợ yêu, cũng như ân ủi thân thể mềm mại đang đang phát run của cô, anh không thể chờ đợi được nữa mà đưa cô ra khỏi cái chỗ thị phi này, muốn trở về căn nhà ấm áp của bọn họ sớm một chút.