Từ sau khi sảy ra sự việc kia, lúc nào Quan Hướng Tình cũng dán bên người Cảnh Quân Uy, cho dù anh muốn làm chuyện gì, cô đều theo sát, khiến cho anh cảm thấy vừa không có cách nào vừa buồn cười, nhưng lại cảm thấy ngọt ngào, chỉ có thể mặc cho cô đi theo.
Ngược lại vào thời điểm anh muốn làm chính sự, cô sẽ ngồi đọc sách ở một bên, ngoan ngoãn chờ anh làm xong việc, chỉ cần cô không rời khỏi anh là tốt rồi, đối với việc đeo bám của cô, anh cảm thấy có chút cao hứng.
Sau khi tìm được cô, cho dù hai người đã kết hôn, đáy lòng của anh vẫn có một chút lo lắng, hận không thể lúc nào cũng trông coi cô, chỉ là
cô cảm thấy việc anh luôn xuất hiện trước mặt cô rất phiền, bây giờ cô lại chủ động bám dính lấy anh, đương nhiên là anh vui vô cùng, nhưng không thể để cho cô phát hiện ra tâm tư của anh được.
Lúc này, Cảnh Quân Uy cùng Á Lịch, Hoa Đức đang tham gia một cuộc họp trực tuyến, sau khi Á Lịch nhận một cú điện thoại, nghiêm túc báo cáo với ông chủ.
“Lão chủ tịch, phu nhân cùng tiểu thư Nhã Mật đang tới Đài Loan, bây giờ đang ở phi trường quốc tế, vừa nãy bọn họ bảo trợ lý gọi điện thoại đến, mời Boss trực tiếp đến phòng ăn để gặp mặt, thời gian là vào sáu giờ tối.”
Cảnh Quân Uy nâng mắt lên, ngắm Quan Hướng Tình đang ngồi đọc sách trên ghế salông một chút: “Em và Hoa Đức về nhà chuẩn bị trước một chút, sáu giờ tối anh đến đón em.
“Vâng.” Hoa Đức đứng lên, cười nói: “Đại ca, người lão Đổng hẹn chính là anh, không phải chúng tôi, không bằng tôi với Á Lịch đến quán ăn đêm tìm Mỹ Mi, khỏe mạnh ung dung một chút, thế nào?”
“Tôi nghĩ nên tìm mấy người vệ sĩ đến đánh cho cậu một trận trước, cậu cảm thấy có được không?” Cảnh Quân Uy nâng cao lông mày, tựa như cười mà không phải cười nhìn cậu.
Hoa Đức cảm giác được nguy hiểm, không khỏi sởn cả tóc gáy, vội vã khoát tay áo một cái: “Đại ca, vậy thì không cần, tôi ta lập tức về nhà chuẩn bị.” Cậu nhanh chóng xếp nhưng tài liệu quan trong cất vào két sắt, tiếp theo lại cười cợt lấy lòng nói: “Bây giờ tôi cùng Á Lịch về nhà của mình trước, chờ một lúc chúng tôi sẽ lái xe đến đón anh cùng với chị dâu, cùng đi dự Hồng Môn yến, có được không?”
Cảnh Quân Uy nhíu mày, quát lên: “Thôi nói hưu nói vượn đi, mau đi đi!”
Đầu tiên Hoa Đức lộ ra vẻ mặt ai oán kháng nghị, sau đó nhanh chóng chào tạm biệt với Quan Hướng Tình.
Cô bị cậu ta chọc cười, khó mà kiềm chế được.
Không thèm để ý Hoa Đức, Cảnh Quân Uy hỏi thăm Á Lịch một chút, rồi nhanh chóng kết thúc câu chuyện, cuối cùng căn phòng cũng có thể khôi phục yên tĩnh, anh nhanh chóng đi đến bên cô, thân thể cao to dựa vào thân thể mềm mại của cô.
“Tình nhi...”
“Anh hết bận rồi sao?” Cô đặt quyển sách trong tay xuống khay trà, mỉm cười ôm cổ của anh.
“Hừm, có chuyện muốn nói cho em nghe.” Anh ngồi trên ghế salông, ôm lấy cô, làm cho cô ngồi ở trên bắp đùi của chính mình, hôn lên gò má non mềm của cô một cái, ôn nhu nói: “Vừa nãy em cũng nghe thấy, cha anh cho người gọi điện đến, hẹn chúng ta cùng nhau ăn cơm vào tối nay.”
Toàn thân Quan Hướng Tình căng thẳng: “Đúng là em có nghe thấy, nhưng mà mục đích chủ yếu của cha anh chỉ là muốn gặp em thôi hay sao?”
Anh lắc đầu một cái, không có nói cho cô, thật ra cha anh cũng không muốn gặp cô, chủ yếu là muốn gặp anh, nhưng anh chính là cố ý muốn dẫn cô đi, thể hiện quyết tâm của anh.
“Không phải như vậy, chỉ bởi vì ông ấy không tới tham gia hôn lễ của chúng ta, có chút tức giận, vì thế nên mới đặc biệt trở về Đài Loan để gặp chúng ta, đến lúc đó có thể ông ấy sẽ không cho em một sắc mặt tốt, nhưng mà em cũng đừng lo lắng, tất cả để anh ứng phó, có được hay không?”
“Hừm, em biết rồi, nhưng mà có thể bởi vì chuyện đó mà ông ấy không thích em hay không?”
Anh thân mật bóp bóp mũi cô, trào phúng nói: “Ông ấy không thích em thì có lằm sao, căn bản là em không cần quan tâm cái nhìn của ông ấy, trước đó không phải anh đã nói với em rồi sao? Tuy rằng anh và ông ấy là cha con, nhưng mà quan hệ cũng không thân mật, vi thế nên em cũng không cần làm ông ấy vui đâu.”
“Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là cha của anh mà! Cứ coi như lúc ấy thái độ của ông ấy không tốt, chúng ta vẫn là hậu bối, nhịn một chút là được rồi, chớ vì em, mà khiến cho quan hệ của hai người càng không tốt.”
“Nếu như em biết ông ấy về đây là để phá hoại hôn nhân của chúng ta, thì em sẽ không nói vậy rồi.” Anh nói có chút tức giận, nhìn bộ dạng hiền lành của cô, có chút lo lắng, đối với ông lão kia, căn bản là không cần khách khí, bằng không ông ta sẽ càng thêm quá đáng thôi.
Quan Hướng Tình nhịn không được mà nhíu lông mày: “Cái gì? Chúng ta đã kết hôn rồi mà ông ấy còn muốn làm vậy sao? Chỉ là, em nghĩ, nếu như em biểu hiện tốt, ông ấy cũng sẽ không để em quá lúng túng đâu nhỉ?”
“Em thật là không nói được mà, ông ta không phải là một người thiện tâm, hơn nữa người mà ông ấy mang theo lần này là vợ ba của ông ấy, trước khi bọn họ kết hôn, bà ta đã đối đầu với anh rồi, lần này trở về, chắc chắn sẽ đến thêm mắm thêm muối.” Nhắc tới người mẹ kế lòng tham không đáy lại cực kỳ nịnh nọt, chân mày của anh nhíu chặt hơn, đáy mắt tràn đầy chán ghét.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên trán của anh, ôn nhu khuyên: “Không sao, chỉ cần có anh ủng hộ em, bọn họ có gây khó dễ em cũng không sợ, dù sao thì người em gả là anh. Chỉ cần em làm trong bổn phận, bọn họ làm sao gây khó dễ cho em được, em cũng sẽ không để ý tới, bởi vì em tuyệt đối không thể rời xa anh được.”
Đường nét kiên cường trên gương mặt Cảnh Quân Uy trở nên mềm mại không ít: “Tình nhi, những câu nói này của em, anh thích nghe, em phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này có gặp phải chuyện gì, đều không được phép rời xa anh.”
“Tuyệt đối sẽ không.” Lời nói bá đạo của anh không làm cho cô bất mãn, mà trái lại làm cho tâm của cô ngọt ngào, kéo đầu anh xuống, nhiệt tình hôn môi anh.
“Nói được là làm được.” Tâm tình vốn xấu bời vì phải gặp mặt cha của anh, chỉ vì lời tâm tình cùng động tác của cô, mà biến mất không còn tăm hơi.
Đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, mãi đến khi hai người đều thở không nổi, anh mới thả cô ra, nghe được tiếng thở dốc của cô, khiến anh cười đắc ý.
“Bảo bối, lúc nào em cũng khiến anh không kìm lòng được, không cách nào kiềm chế được.” Anh lẩm bẩm, những nụ hôn nhỏ rơi trên người cô, ôm lấy cô từ phía sau, khiến cho cô nằm nhoài trên thành ghế sa lon, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của hai người ra, giờ khắc này anh vô cùng muốn giữ lấy cô.
“A Uy...” Cô không nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm giác được rõ rệt sự xoa nắn cùng hô hấp của anh, càng thêm nhạy cảm.
“Xuỵt! Để anh yêu thương em.”
Động tác của anh cùng thêm nhanh chóng, sờ nắn càng thêm ký càng hơn.
...
Cảnh Quân Uy thở hổn hển, kéo cô vào trong lồng ngực, một hồi lâu, Quan Hướng Tình chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Quan Hướng Tình phát hiện mình lại nằm mơ...Tình cảm của vua và hoàng hậu, tuy rằng ở trong mơ, nhưng cô đều nhớ, sao cô lại mơ thấy bọn họ? Vì sao cô lại có cảm giác cảm động lây cơ chứ?
Đối với cảm giác kỳ lạ như thế, cô cảm thấy khó mà tin nổi, theo lý mà nói, cô cùng với đôi tình nhân trong mộng này, hẳn là không liên quan mới đúng,, sao cô lại có cảm giác như chính mình là Dao Quang cơ chứ?
Cái nghi vấn này còn chưa kịp mở ra, chính mắt cô lại nhìn thấy đóa Ưu Đàm Bà La trên lưng của Dao Quang bởi vì bị thi pháp mà trở nên rất sống động, ngạc nhiên đến mức trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Không phải nó giống hệt cái bớt ở lưng của cô hay sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nghi vấn của cô vừa mới nảy ra, liền nghe thấy giọng trầm thấp của Hoàng Đế Lý Thừa Đức vang lên ——
“Dao Quang, đây là sau khi nàng Luân Hồi chuyển thế, ám hiệu duy nhất để chúng ta có thể quen biết nhau, cho dù chúng ta phải chờ bao lâu, đều phải chờ tới thời gian gặp gỡ một khắc đó, dựa vào đóa Ưu Đàm Bà La ơ phần lưng của chúng ta này, nếu như nàng không nhận ra ta, thì nhất định ta có thể nhận ra nàng, đến lúc đó chúng ta có thể yêu nhau, gần nhau, cùng nhau.”
Lời nói của anh ta không thể nghi ngờ như là một tia sét, đánh vào trong đầu của cô.
Anh ta nói đó là ám hiệu để sau khi Luân Hồi chuyển thế bọn họ có thể quen biết nhau, nói như vậy, cái bớt ở sau lưng cô không phải là ám hiệu để bọn họ quen biết nhau hya sao?
Cái này cũng là nguyên nhân mà Cảnh Quân Uy nhất kiến chung tình đối với cô hay sao?”
Không...
Quan Hướng Tình đột nhiên lắc đầu, sau đó như là có một nguồn sức mạnh làm cho cô tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền phát hiện Cảnh Quân Uy quan tâm nhìn cô.
“Tình nhi, em làm sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
Cô phục hồi lại tinh thần, không nói gì chỉ nhìn anh.
“Tình nhi...”
Cô lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy, ôm lấy anh.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên hình ảnh trong giấc mơ vừa nãy, liền ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với anh, tiếp theo nhích người, đi tới phía sau anh, nhìn thấy cái bớt giống cô như đúc ở phần lưng anh, không khỏi trợn to mắt, thật lâu cũng không nói ra lời.
Anh xoay người đối mặt với cô: “Tình nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phần lưng anh...Có cái bớt giống hệt như của em.”
Đầu tiên Cảnh Quân Uy sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Tình nhi, em phát hiện ra rồi?” Bọn họ cùng giường cùng gối lâu như thế, đến hiện tại cô mới phát hiện ra, nhưng cũng khiến anh rất mừng rỡ.
“Hừm, vừa nãy em...Em mơ một giấc mơ...” Cô nhìn mắt anh, cảm thấy anh ấy thật giống biết tất cả mọi chuyện vậy.
“Giấc mơ gì?” Anh không thể chờ đợi được nữa mà truy hỏi.
Cô nói toàn bộ giấc mơ nói cho anh.
“Sau đó thì sao? Em có cảm giác gì?”
Cô nhíu lên lông mày, mờ mịt nhìn anh: “Em phải có cảm giác gì? Chẳng qua em chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao người trong mơ lại có thể tác động đến tâm tình của em, khiến cho mỗi lần em tỉnh lại, đều cảm thấy cảm động lây chứ?”
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Anh cao hứng cười to, còn không ngừng gật đầu.
Đầu óc Quan Hướng Tình mơ hồ, nhìn anh: “Chồng, anh nói cho em, chuyện trong mơ này, anh tin mấy phần?”
Cảnh Quân Uy thoáng chốc khôi phục bình tĩnh: “Em nói cho anh, em cho rằng những chuyện này chỉ có trong mơ thôi hay sao?” Anh nín thở chờ đợi.
“Đương nhiên là mơ.” Cô nói vô cùng xác định, chỉ là vừa nghĩ tới cái bớt ở trên lưng hai người, lại có chút chần chờ.
Anh không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của cô, nhưng cũng không muốn buộc cô.
Nếu như bây giờ anh nói tất cả cho cô, chỉ sợ cô vẫn không thể tiếp thu, liền quyết định chờ đến khi ký ức của cô chậm rãi tìm lại, sẽ nói với cô, liền ôm cô vào trong ngực thật lâu.
“Nếu như vậy, trước hết em cứ coi như nó là mơ đi! Thời gian mà chúng ta hẹn gặp cha anh sắp đến rồi, nhanh đi rửa mặt đi, lần đầu gặp mặt đến muộn cũng không tốt.”
Quan Hướng Tình cũng không tiếp tục dây dưa ở trong giấc mộng, dù sao muốn cô xem tất cả những chuyện này là sự thật, khó tránh khỏi có chút buồn cười, liền nghe lời anh, xuống giường trang điểm mặc quần áo, đi đến chỗ hẹn.
Cảnh Quân Uy đăm chiêu nhìn bóng lưng đang đi vào phòng tắm của cô, đối với mối quan hệ về kiếp trước của họ mà cô vừa đề cập đến, nhưng lại là gặp ở trong mơ, khiến cho anh cảm thấy khủng hoảng.
Trước đo không phải quốc sư đã nói, bọn họ tiếp xúc nhiều lần sẽ giúp cho trí nhớ của cô thức tỉnh lại hay sao?
Sao lại dùng giấc mơ để thức tỉnh trí nhớ của cô chứ?
Loại biểu đạt hư hư thật thật này, nhất định cô sẽ coi là nằm mơ, mà sẽ không nghĩ là chuyện của kiếp trước đâu.
Cau mày, anh rơi vào trong suy nghĩ của chính mình.
Mãi đến khi Quan Hướng Tình đi ra khỏi phòng tắm, lên tiếng gọi anh, anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cô.
“Tình nhi, nếu như...Nếu như chuyện trong mơ là sự thật, thì em sẽ làm sao?”
Cô khẽ cười thành tiếng: “Không phải anh nói đó chỉ là nằm mơ sao? Nếu là mơ, đừng quan tâm đến nó nữa, hiện tại mới là quan trọng nhất, chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc là tốt rồi.”
Ngực anh khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười: “Hừm, em nói không sai, quan trọng nhất chính là hiện tại.”
“Đúng vậy! Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị một chút rồi đi thôi, đừng để cho cha anh chờ quá lâu, để cho ông ấy lưu lại ấn tượng xấu với em.”
Trong lúc tân hôn ngọt ngào, Cảnh Quân Uy cùng Quan Hướng Tình có kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật, lên máy bay tư nhân, nghĩ xem nên đến chỗ nào để trải qua những tháng ngày vừa ung dung lại vui sướng.
Có lẽ do quá hạnh phúc, khuôn mặt luôn lạnh lùng nghiêm nghị của anh trở nên dịu dàng hơn nhiều, xem ra lại càng đẹp trai hơn, cho dù đi đến chỗ nào, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Sau khi bọn họ bay từ nước ngoài trở về Đài Loan không bao lâu, Á Lịch cùng Hoa Đức đã đến nhà mới của bọn họ.
"Ba người cứ nói chuyện với nhau đi em vào trong phòng trước nhé chồng." Bởi vì cô thường hay đến công ty cùng anh, nên cô rất quen với trợ lý cùng thư ký bên người của chồng mình.
"A, chị dâu, hình như hai người trải qua một tuần trăng mật rất hạnh phúc nhỉ!" Hoa Đức luôn luôn hài hước lại hiền lành, với lại Quan Hướng Tình rất dễ gần, nên cậu thường xuyên có gan lớn mà trêu chọc cô, nhưng cũng thường được nhận cái nhìn không mấy ấm áp của đại ca mình, bây giờ cậu lại nhận được ánh mắt ấy nên nhịn không được mà cười gượng.
"Tình nhi, em vào trong phòng trước lấy đồ vật mà chúng ta mua về ra, xem là muốn tặng chúng cho những ai, hơi hơi sửa sang một chút, ngày mai anh với em mang đi tặng cho họ." Cảnh Quân Uy nhẹ nhàng nói.
Cô cười cười với anh: "Được, vậy em vào trong phòng trước nhé." Sau đó gật gật đầu với hai người đàn ông còn lại, nhanh chóng đi vào trong phòng.
Cảnh Quân Uy lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: "Nói đi! Hai người không cố gắng chờ tôi ở trong phòng làm việc, chạy đến nhà tôi để làm cái gì?"
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng nên mới đến. Đại ca, làm sao anh có thể không có tình người như thế chứ? Tôi bán mạng ở trong phòng làm việc tận một tháng, giúp anh có thể vui vẻ mà ôm vợ yêu đi nghỉ phép, vậy mà anh còn ghét bỏ tôi được sao?" Hoa Đức giả vờ buồn bã kể khổ.
Cảnh Quân Uy nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"Đại ca, chuyện là, quản gia của lão chủ tịch ở bên Pháp gọi điện cho tôi, nói lão chủ tịch, phu nhân và tiểu thư Nhã Mật phải về Đài Loan, bởi vì không cách nào liên lạc được với anh nên họ không thể làm gì khác hơn là tìm tới tôi, đồng thời muốn tôi chuyển lời cho anh, đối với chuyện anh tự ý kết hôn, lại không chịu thông báo cho bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng tức giận."
Ánh mắt Cảnh Quân Uy như lưỡi dao sắc bắn thẳng về phía cậu, sắc mặt trở nên khó coi: "Bọn họ còn nói cái gì?"
"Quản gia nói rất ngắn gọn, giống hệt như những gì tôi báo cáo với cậu, lão chủ tịch còn để cho tiểu thư Nhã Mật trực tiếp nói chuyện điện thoại với tôi, không chỉ lần thứ hai nói rằng bọn họ vô cùng bất mãn cùng phản đối cuộc hôn lễ này của anh, mà còn nói rằng nhất định sẽ sớm trở về Đài Loan thôi."
"Sao vậy? Bọn họ cho rằng việc họ tự mình về Đài Loan, là có thể khiến tôi nghe lời họ ly hôn với Hướng Tình hay sao?" Cảnh Quân Uy nở một nụ cười trào phúng.
"Ây...Tôi nghĩ rằng bọn họ thất vọng vì lần trước không quyết định được hôn nhân của anh nên mơi như vậy."
Cảnh Quân Uy liếc cậu ta một cái: "Cậu vừa nói là Nhã Mật chủ động gọi điện cho cậu, cô ấy nói cái gì?"
"Đại ca, bọn họ biết rằng anh đối xử với tiểu thư Nhã Mật có chút khác biệt, không phải sao? Cũng chính là bởi vì như vậy nên tiểu thư Nhã Mật mới nói trong điện thoại là cô ấy vô cùng khổ sở cùng đau lòng, chỉ là cô ấy đúng là rất thông minh, còn nói muốn chúc phúc cho hôn lễ của anh, chỉ là đối với việc anh không mời cô ấy tham gia hôn lễ cảm thấy không vui."
"Cậu nói không sai, quả thật Nhã Mật rất thông minh. Tôi đối xử rất khác với cô ấy thật sao? Bọn họ thật sự nghĩ như vậy, thậm chí còn cho rằng cô ấy có thể khiến cho tôi ly hôn với Tình nhi sao? Vậy bọn họ nghĩ sai thật rồi. Ai muốn ngăn cản tôi đến với Tình nhi thì nhất định tôi sẽ coi người đó như kẻ địch." Lời nói của Cảnh Quân Uy mang theo ngữ điệu cảnh cáo.
"Đại ca, anh đừng quên, vừa nãy tôi nói với anh, tuy rằng người ta nói rất rất khó vượt qua cùng đau lòng, nhưng mà vẫn nói là muốn chúc phúc cho anh mà!" Hoa Đức liếc mắt nhìn Á Lịch.
Cảnh Quân Uy còn muốn nói thêm, nhưng mà Quan Hướng Tình đã đi ra, tươi cười rạng rỡ ngồi xuống bên cạnh anh.
"Ba người nói chuyện xong chưa?"
"Sao vậy? Có việc gì sao?"
"Đã đến buổi trưa rồi, bụng của em rất đói, chúng ta có thể ra ngoài ăn cớm được không? Anh bảo là hôm nay sẽ dẫn em đến một nhà hàng Nhật Bản mới mở để ăn trưa mà."
"Anh chưa quên, vậy thì đi thôi!"
Vợ chồng bọn họ dừng lại, nhìn Á Lịch cùng Hoa Đức một chút.
Cô cười nói: "Chồng à, hay để bọn họ đi cùng với chúng ta đi!"
Cảnh Quân Uy nhíu mày, không muốn đồng ý.
Hoa Đức một mặt chờ mong, mở miệng trước: "Được! Chúng ta đều thân quen như vậy, hai người lại vừa mới hưởng tuần trăng mật về, không bằng nhân cơ hội này tâm sự một chút, kể cho chúng tôi nghe xem hai người đã đến những đâu đi."
"Cậu..." Cảnh Quân Uy muốn mở miệng từ chối.
Quan Hướng Tình kéo tay của anh, cười nói: "Nếu Hoa Đức đã nói như thế thì chúng ta để cho họ đi ăn cơm chung nhé."
"Oa! Vẫn là chị dâu tốt nhất, vậy em xin phép làm phiền hai người vậy."
Quan Hướng Tình đi vào bên trong tiệm cà phê để gặp mặt Quan Hướng Phượng, cô không thể ngờ được rằng chị gái cũng sẽ gọi điện cho cô, khiến cho cô thật vui vẻ.
Từ sau khi nắm giữ được hạnh phúc của mình, thuận lợi cử hành hôn lễ với Cảnh Quân Uy, khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng trong khi hôn lễ đang được cử hành, thỉnh thoảng cô vẫn cảm nhận được có tầm mắt đang nhìn mình, đó là của chị gái cô.
Có vài lần cô định đến chỗ chị để hỏi thăm, nhưng mà cứ mỗi lần cô nhìn thẳng vào chị ấy thì chị lại nhanh chóng dời tầm mắt còn mang theo mấy phần căm hận.
Cô thầm nghĩ, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, sẽ tìm thời gian để ngồi nói chuyện với chị gái, không ngờ rằng chị lại chủ động gọi điện cho cô, còn muốn hòa thuận nói chuyện với cô nữa, khiến cho cô vừa không dám tin lại vừa vui mừng như điên.
Nếu có thể bồi dưỡng tình cảm chị em thì cô sẽ rất vui vẻ, nên đã không nghi ngờ gì mà đồng ý gặp mặt chị ấy trong quán cà phê, còn nghe theo yêu cầu của chị là không đi cùng với Cảnh Quân Uy.
Cô đã từng cảm thấy nghi hoặc, chị cô từng nói không thích Cảnh Quân Uy, cô muốn biện hộ cho chồng của mình, nhưng chị ấy nói nếu muốn gặp mặt chị ấy thì đừng có nhắc đến anh nữa, cô không thể làm gì khác ngoài việc ngậm miệng, rồi nhanh chóng đến chỗ hẹn.
"Chị, em rất nhớ chị, em đã rất vui khi chị hẹn gặp em để nói chuyện phiếm." Quan Hướng Tình cười nói, sau đó gọi một ly cà phê.
Quan Hướng Phượng quan sát em gái, nụ cười trên mặt cô rất rất ngọt ngào, hơi thở hạnh phúc tỏa ra từ trên người Quan Hướng Tình khiến cho cô khó chịu. Nếu như lúc trước cô cũng được người nhà hỗ trợ, thì hiện tại có lẽ cô cũng đã có được hạnh phúc của mình rồi.
Cô biết Cảnh Quân Uy vô cùng nuông chiều Hướng Tình, chỉ cần có cái gì tốt, thì cậu ta chỉ hận không mang ngay lập tức đến trước mặt Hướng Tình được thôi, mà Hướng Tình cũng được tình yêu tưới tắm nên lại càng tươi cười rạng rỡ, khiến cho cô vốn có một chút do dự cũng bị ghen ghét đè xuống.
"Hướng Tình, xem ra Cảnh Quân Uy đối xử với em thật sự rất tốt." Giọng nói của cô chua xót, ánh mắt hết sức phức tạp.
Nghe được chị gái đề cập đến Cảnh Quân Uy, hai mắt Quan Hướng Tình sáng ngời, cười nói: "Chị, em nói cho chị biết, Cảnh Quân Uy đối xử với em rất tốt, hơn nữa anh ấy cũng là người tốt, nếu như chị không tin, có thể tới nhà em, chỉ cần chị ở chung với anh ấy lâu lâu thì sẽ biết anh ấy rất tốt."
Quan Hướng Phượng hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Chị biết anh ta tốt, nhưng mà thế thì sao? Lẽ nào em không sợ bởi vì anh ta quá ưu tú mà chị sẽ thích anh ta, biến anh ta trở thành người đàn ông của chị hay sao?"
Quan Hướng Tình bật cười, tràn ngập tín nhiệm nhìn chị gái: "Chị thật thích nói đùa, ở trong tim của em, căn bản là chị không phải loại người như thế."
Quan Hướng Phượng lớn tiếng phản bác: "Làm sao em biết chị là dạng người gì chứ? Sau kh lớn lên, chúng ta cũng rất ít khi ở bên cạnh nhau, mọi người đều sẽ thay đổi thôi."
Ánh mắt Quan Hướng Tình buồn bã, đưa tay ra, đặt lên trên mu bàn tay của chị gái, áy náy nới: "Chị, em luôn biết chị là người mạnh miệng, nếu không phải năm đó em không đủ năng lực để giúp chị, khiến cho chị trở nên như bây giờ, có lẽ..."
"Chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa, nếu không chị sẽ đi đấy." Quan Hướng Phượng lớn tiếng nói, biểu hiện trở nên mạnh mẽ doạ người.
"Được, chị đừng tức giận, sau này em sẽ không nhắc lại chuyện đau lòng của chị nữa, chỉ cần chị vui vẻ là em cũng sẽ vui vẻ thôi."
Quan Hướng Phượng trào phúng nở nụ cười, quyết định nghĩ cách làm của mình là không sai. Vì cái gì mà cô không có được hạnh phúc mà Quan Hướng Tình lại có thể? Chỉ bởi vì nó yêu một người đàn ông có tiền hay sao? Không phải là ông trời đang quá bất công đấy chứ?
"Làm sao mà chị không vui được? Nhìn thấy em gái đồng ý nói chuyện cùng mình dĩ nhiên là chị hài lòng rồi. Đúng rồi, em vừa mới kết hôn, chị có quà tân hôn muốn tặng cho em, chờ tý nữa vào trong phòng xem thử có được không?"
"Chị còn mua quà tặng cho em hay sao? Đúng lúc, em cũng mua túi Chanel mới nhất định tặng cho chị đấy!" Trên mặt Quan Hướng Tình mang theo nụ cười.
Quan Hướng Phượng mỉm cười sâu xa: "Thật tốt quá không phải sao, bây giờ chúng ta vào trong phòng đi, chị đã mua cho em một bộ đồ mới, trước tiên em cứ mặc thử đã, nếu như không hợp, chị có thể đi đổi cho em."
"Tốt!" Quan Hướng Tình rất cao hứng đi ngay vào trong thang máy cùng với chị gái.
Đi tới cửa gian phòng, Quan Hướng Phượng không có lấy khóa phòng ra, mà lại gõ nhẹ vào cửa phòng ba lần.
Quan Hướng Tình nhìn nhất cử nhất động của chị gái, cảm thấy kỳ lạ.
Rất nhanh, của được mở ra.
Chờ đến khi cô nhìn rõ người trong phòng là ai thì cô không khỏi trợn to mắt, hít vào một hơi.
Triệu Vinh Hoa?
"Sao ông ta lại ở chỗ này?" Cô nhìn về phía Quan Hướng Phượng, không dám tin lẩm bẩm: "Chị,chị..."
Quan Hướng Phượng bị cô nhìn có chút bối rối, nghiêng đầu đi, đưa tay đẩy cô: "Người đã đưa đến rồi!"
Quan Hướng Tình phục hồi lại tinh thần: "Không muốn, chị...chị không thể làm như vậy được..." Giọng nói của cô nghẹn ngào, liều mình lắc đầu, muốn rời khỏi.
Quan Hướng Phượng tàn nhẫn quyết tâm, kéo cô, ngăn cản cô rời đi, sau đó nhìn về phía Triệu Vinh Hoa, hung dữ trách mắng: "Ông còn đứng đấy làm cái gì? Không phải ông chủ động tìm tôi, nói ông không cam lòng bị lừa như vậy, muốn tôi giúp ông không phải sao? Bây giờ tôi đã đưa người đến rồi, ông đứng im ở đấy làm gì?"
'
Triệu Vinh Hoa lập tức đi ra khỏi phòng, giúp cô ta kéo Quan Hướng Tình, gầy yếu như cô làm sao là đối thủ của họ được, lập tức liền bị kéo vào trong phòng.
"Không được! Chị, chị không thể đối xử với em như thế được! Hai người thả tôi ra, tôi đã kết hôn rồi..." Cô dùng sức giẫy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của Triệu Vinh Hoa, hai mắt rưng rưng khẩn cầu nhìn Quan Hướng Phượng.
"Điều ông muốn, tôi đã giúp ông rồi, ông đừng quên, chuyển tiền vào tài khoản cho tôi." Quan Hướng Phượng không thèm để ý đến cô, lạnh lùng nói, liền xoay người rời đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Hân Gia
Từ sau khi sảy ra sự việc kia, lúc nào Quan Hướng Tình cũng dán bên người Cảnh Quân Uy, cho dù anh muốn làm chuyện gì, cô đều theo sát, khiến cho anh cảm thấy vừa không có cách nào vừa buồn cười, nhưng lại cảm thấy ngọt ngào, chỉ có thể mặc cho cô đi theo.
Ngược lại vào thời điểm anh muốn làm chính sự, cô sẽ ngồi đọc sách ở một bên, ngoan ngoãn chờ anh làm xong việc, chỉ cần cô không rời khỏi anh là tốt rồi, đối với việc đeo bám của cô, anh cảm thấy có chút cao hứng.
Sau khi tìm được cô, cho dù hai người đã kết hôn, đáy lòng của anh vẫn có một chút lo lắng, hận không thể lúc nào cũng trông coi cô, chỉ là
cô cảm thấy việc anh luôn xuất hiện trước mặt cô rất phiền, bây giờ cô lại chủ động bám dính lấy anh, đương nhiên là anh vui vô cùng, nhưng không thể để cho cô phát hiện ra tâm tư của anh được.
Lúc này, Cảnh Quân Uy cùng Á Lịch, Hoa Đức đang tham gia một cuộc họp trực tuyến, sau khi Á Lịch nhận một cú điện thoại, nghiêm túc báo cáo với ông chủ.
“Lão chủ tịch, phu nhân cùng tiểu thư Nhã Mật đang tới Đài Loan, bây giờ đang ở phi trường quốc tế, vừa nãy bọn họ bảo trợ lý gọi điện thoại đến, mời Boss trực tiếp đến phòng ăn để gặp mặt, thời gian là vào sáu giờ tối.”
Cảnh Quân Uy nâng mắt lên, ngắm Quan Hướng Tình đang ngồi đọc sách trên ghế salông một chút: “Em và Hoa Đức về nhà chuẩn bị trước một chút, sáu giờ tối anh đến đón em.
“Vâng.” Hoa Đức đứng lên, cười nói: “Đại ca, người lão Đổng hẹn chính là anh, không phải chúng tôi, không bằng tôi với Á Lịch đến quán ăn đêm tìm Mỹ Mi, khỏe mạnh ung dung một chút, thế nào?”
“Tôi nghĩ nên tìm mấy người vệ sĩ đến đánh cho cậu một trận trước, cậu cảm thấy có được không?” Cảnh Quân Uy nâng cao lông mày, tựa như cười mà không phải cười nhìn cậu.
Hoa Đức cảm giác được nguy hiểm, không khỏi sởn cả tóc gáy, vội vã khoát tay áo một cái: “Đại ca, vậy thì không cần, tôi ta lập tức về nhà chuẩn bị.” Cậu nhanh chóng xếp nhưng tài liệu quan trong cất vào két sắt, tiếp theo lại cười cợt lấy lòng nói: “Bây giờ tôi cùng Á Lịch về nhà của mình trước, chờ một lúc chúng tôi sẽ lái xe đến đón anh cùng với chị dâu, cùng đi dự Hồng Môn yến, có được không?”
Cảnh Quân Uy nhíu mày, quát lên: “Thôi nói hưu nói vượn đi, mau đi đi!”
Đầu tiên Hoa Đức lộ ra vẻ mặt ai oán kháng nghị, sau đó nhanh chóng chào tạm biệt với Quan Hướng Tình.
Cô bị cậu ta chọc cười, khó mà kiềm chế được.
Không thèm để ý Hoa Đức, Cảnh Quân Uy hỏi thăm Á Lịch một chút, rồi nhanh chóng kết thúc câu chuyện, cuối cùng căn phòng cũng có thể khôi phục yên tĩnh, anh nhanh chóng đi đến bên cô, thân thể cao to dựa vào thân thể mềm mại của cô.
“Tình nhi...”
“Anh hết bận rồi sao?” Cô đặt quyển sách trong tay xuống khay trà, mỉm cười ôm cổ của anh.
“Hừm, có chuyện muốn nói cho em nghe.” Anh ngồi trên ghế salông, ôm lấy cô, làm cho cô ngồi ở trên bắp đùi của chính mình, hôn lên gò má non mềm của cô một cái, ôn nhu nói: “Vừa nãy em cũng nghe thấy, cha anh cho người gọi điện đến, hẹn chúng ta cùng nhau ăn cơm vào tối nay.”
Toàn thân Quan Hướng Tình căng thẳng: “Đúng là em có nghe thấy, nhưng mà mục đích chủ yếu của cha anh chỉ là muốn gặp em thôi hay sao?”
Anh lắc đầu một cái, không có nói cho cô, thật ra cha anh cũng không muốn gặp cô, chủ yếu là muốn gặp anh, nhưng anh chính là cố ý muốn dẫn cô đi, thể hiện quyết tâm của anh.
“Không phải như vậy, chỉ bởi vì ông ấy không tới tham gia hôn lễ của chúng ta, có chút tức giận, vì thế nên mới đặc biệt trở về Đài Loan để gặp chúng ta, đến lúc đó có thể ông ấy sẽ không cho em một sắc mặt tốt, nhưng mà em cũng đừng lo lắng, tất cả để anh ứng phó, có được hay không?”
“Hừm, em biết rồi, nhưng mà có thể bởi vì chuyện đó mà ông ấy không thích em hay không?”
Anh thân mật bóp bóp mũi cô, trào phúng nói: “Ông ấy không thích em thì có lằm sao, căn bản là em không cần quan tâm cái nhìn của ông ấy, trước đó không phải anh đã nói với em rồi sao? Tuy rằng anh và ông ấy là cha con, nhưng mà quan hệ cũng không thân mật, vi thế nên em cũng không cần làm ông ấy vui đâu.”
“Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là cha của anh mà! Cứ coi như lúc ấy thái độ của ông ấy không tốt, chúng ta vẫn là hậu bối, nhịn một chút là được rồi, chớ vì em, mà khiến cho quan hệ của hai người càng không tốt.”
“Nếu như em biết ông ấy về đây là để phá hoại hôn nhân của chúng ta, thì em sẽ không nói vậy rồi.” Anh nói có chút tức giận, nhìn bộ dạng hiền lành của cô, có chút lo lắng, đối với ông lão kia, căn bản là không cần khách khí, bằng không ông ta sẽ càng thêm quá đáng thôi.
Quan Hướng Tình nhịn không được mà nhíu lông mày: “Cái gì? Chúng ta đã kết hôn rồi mà ông ấy còn muốn làm vậy sao? Chỉ là, em nghĩ, nếu như em biểu hiện tốt, ông ấy cũng sẽ không để em quá lúng túng đâu nhỉ?”
“Em thật là không nói được mà, ông ta không phải là một người thiện tâm, hơn nữa người mà ông ấy mang theo lần này là vợ ba của ông ấy, trước khi bọn họ kết hôn, bà ta đã đối đầu với anh rồi, lần này trở về, chắc chắn sẽ đến thêm mắm thêm muối.” Nhắc tới người mẹ kế lòng tham không đáy lại cực kỳ nịnh nọt, chân mày của anh nhíu chặt hơn, đáy mắt tràn đầy chán ghét.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn trên trán của anh, ôn nhu khuyên: “Không sao, chỉ cần có anh ủng hộ em, bọn họ có gây khó dễ em cũng không sợ, dù sao thì người em gả là anh. Chỉ cần em làm trong bổn phận, bọn họ làm sao gây khó dễ cho em được, em cũng sẽ không để ý tới, bởi vì em tuyệt đối không thể rời xa anh được.”
Đường nét kiên cường trên gương mặt Cảnh Quân Uy trở nên mềm mại không ít: “Tình nhi, những câu nói này của em, anh thích nghe, em phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này có gặp phải chuyện gì, đều không được phép rời xa anh.”
“Tuyệt đối sẽ không.” Lời nói bá đạo của anh không làm cho cô bất mãn, mà trái lại làm cho tâm của cô ngọt ngào, kéo đầu anh xuống, nhiệt tình hôn môi anh.
“Nói được là làm được.” Tâm tình vốn xấu bời vì phải gặp mặt cha của anh, chỉ vì lời tâm tình cùng động tác của cô, mà biến mất không còn tăm hơi.
Đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, mãi đến khi hai người đều thở không nổi, anh mới thả cô ra, nghe được tiếng thở dốc của cô, khiến anh cười đắc ý.
“Bảo bối, lúc nào em cũng khiến anh không kìm lòng được, không cách nào kiềm chế được.” Anh lẩm bẩm, những nụ hôn nhỏ rơi trên người cô, ôm lấy cô từ phía sau, khiến cho cô nằm nhoài trên thành ghế sa lon, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của hai người ra, giờ khắc này anh vô cùng muốn giữ lấy cô.
“A Uy...” Cô không nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm giác được rõ rệt sự xoa nắn cùng hô hấp của anh, càng thêm nhạy cảm.
“Xuỵt! Để anh yêu thương em.”
Động tác của anh cùng thêm nhanh chóng, sờ nắn càng thêm ký càng hơn.
...
Cảnh Quân Uy thở hổn hển, kéo cô vào trong lồng ngực, một hồi lâu, Quan Hướng Tình chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Quan Hướng Tình phát hiện mình lại nằm mơ...Tình cảm của vua và hoàng hậu, tuy rằng ở trong mơ, nhưng cô đều nhớ, sao cô lại mơ thấy bọn họ? Vì sao cô lại có cảm giác cảm động lây cơ chứ?
Đối với cảm giác kỳ lạ như thế, cô cảm thấy khó mà tin nổi, theo lý mà nói, cô cùng với đôi tình nhân trong mộng này, hẳn là không liên quan mới đúng,, sao cô lại có cảm giác như chính mình là Dao Quang cơ chứ?
Cái nghi vấn này còn chưa kịp mở ra, chính mắt cô lại nhìn thấy đóa Ưu Đàm Bà La trên lưng của Dao Quang bởi vì bị thi pháp mà trở nên rất sống động, ngạc nhiên đến mức trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Không phải nó giống hệt cái bớt ở lưng của cô hay sao? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nghi vấn của cô vừa mới nảy ra, liền nghe thấy giọng trầm thấp của Hoàng Đế Lý Thừa Đức vang lên ——
“Dao Quang, đây là sau khi nàng Luân Hồi chuyển thế, ám hiệu duy nhất để chúng ta có thể quen biết nhau, cho dù chúng ta phải chờ bao lâu, đều phải chờ tới thời gian gặp gỡ một khắc đó, dựa vào đóa Ưu Đàm Bà La ơ phần lưng của chúng ta này, nếu như nàng không nhận ra ta, thì nhất định ta có thể nhận ra nàng, đến lúc đó chúng ta có thể yêu nhau, gần nhau, cùng nhau.”
Lời nói của anh ta không thể nghi ngờ như là một tia sét, đánh vào trong đầu của cô.
Anh ta nói đó là ám hiệu để sau khi Luân Hồi chuyển thế bọn họ có thể quen biết nhau, nói như vậy, cái bớt ở sau lưng cô không phải là ám hiệu để bọn họ quen biết nhau hya sao?
Cái này cũng là nguyên nhân mà Cảnh Quân Uy nhất kiến chung tình đối với cô hay sao?”
Không...
Quan Hướng Tình đột nhiên lắc đầu, sau đó như là có một nguồn sức mạnh làm cho cô tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền phát hiện Cảnh Quân Uy quan tâm nhìn cô.
“Tình nhi, em làm sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
Cô phục hồi lại tinh thần, không nói gì chỉ nhìn anh.
“Tình nhi...”
Cô lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy, ôm lấy anh.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên hình ảnh trong giấc mơ vừa nãy, liền ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với anh, tiếp theo nhích người, đi tới phía sau anh, nhìn thấy cái bớt giống cô như đúc ở phần lưng anh, không khỏi trợn to mắt, thật lâu cũng không nói ra lời.
Anh xoay người đối mặt với cô: “Tình nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phần lưng anh...Có cái bớt giống hệt như của em.”
Đầu tiên Cảnh Quân Uy sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Tình nhi, em phát hiện ra rồi?” Bọn họ cùng giường cùng gối lâu như thế, đến hiện tại cô mới phát hiện ra, nhưng cũng khiến anh rất mừng rỡ.
“Hừm, vừa nãy em...Em mơ một giấc mơ...” Cô nhìn mắt anh, cảm thấy anh ấy thật giống biết tất cả mọi chuyện vậy.
“Giấc mơ gì?” Anh không thể chờ đợi được nữa mà truy hỏi.
Cô nói toàn bộ giấc mơ nói cho anh.
“Sau đó thì sao? Em có cảm giác gì?”
Cô nhíu lên lông mày, mờ mịt nhìn anh: “Em phải có cảm giác gì? Chẳng qua em chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao người trong mơ lại có thể tác động đến tâm tình của em, khiến cho mỗi lần em tỉnh lại, đều cảm thấy cảm động lây chứ?”
“Vậy là được rồi, vậy là được rồi.” Anh cao hứng cười to, còn không ngừng gật đầu.
Đầu óc Quan Hướng Tình mơ hồ, nhìn anh: “Chồng, anh nói cho em, chuyện trong mơ này, anh tin mấy phần?”
Cảnh Quân Uy thoáng chốc khôi phục bình tĩnh: “Em nói cho anh, em cho rằng những chuyện này chỉ có trong mơ thôi hay sao?” Anh nín thở chờ đợi.
“Đương nhiên là mơ.” Cô nói vô cùng xác định, chỉ là vừa nghĩ tới cái bớt ở trên lưng hai người, lại có chút chần chờ.
Anh không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của cô, nhưng cũng không muốn buộc cô.
Nếu như bây giờ anh nói tất cả cho cô, chỉ sợ cô vẫn không thể tiếp thu, liền quyết định chờ đến khi ký ức của cô chậm rãi tìm lại, sẽ nói với cô, liền ôm cô vào trong ngực thật lâu.
“Nếu như vậy, trước hết em cứ coi như nó là mơ đi! Thời gian mà chúng ta hẹn gặp cha anh sắp đến rồi, nhanh đi rửa mặt đi, lần đầu gặp mặt đến muộn cũng không tốt.”
Quan Hướng Tình cũng không tiếp tục dây dưa ở trong giấc mộng, dù sao muốn cô xem tất cả những chuyện này là sự thật, khó tránh khỏi có chút buồn cười, liền nghe lời anh, xuống giường trang điểm mặc quần áo, đi đến chỗ hẹn.
Cảnh Quân Uy đăm chiêu nhìn bóng lưng đang đi vào phòng tắm của cô, đối với mối quan hệ về kiếp trước của họ mà cô vừa đề cập đến, nhưng lại là gặp ở trong mơ, khiến cho anh cảm thấy khủng hoảng.
Trước đo không phải quốc sư đã nói, bọn họ tiếp xúc nhiều lần sẽ giúp cho trí nhớ của cô thức tỉnh lại hay sao?
Sao lại dùng giấc mơ để thức tỉnh trí nhớ của cô chứ?
Loại biểu đạt hư hư thật thật này, nhất định cô sẽ coi là nằm mơ, mà sẽ không nghĩ là chuyện của kiếp trước đâu.
Cau mày, anh rơi vào trong suy nghĩ của chính mình.
Mãi đến khi Quan Hướng Tình đi ra khỏi phòng tắm, lên tiếng gọi anh, anh mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cô.
“Tình nhi, nếu như...Nếu như chuyện trong mơ là sự thật, thì em sẽ làm sao?”
Cô khẽ cười thành tiếng: “Không phải anh nói đó chỉ là nằm mơ sao? Nếu là mơ, đừng quan tâm đến nó nữa, hiện tại mới là quan trọng nhất, chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc là tốt rồi.”
Ngực anh khó chịu, nhưng vẫn nở nụ cười: “Hừm, em nói không sai, quan trọng nhất chính là hiện tại.”
“Đúng vậy! Chúng ta nhanh chóng chuẩn bị một chút rồi đi thôi, đừng để cho cha anh chờ quá lâu, để cho ông ấy lưu lại ấn tượng xấu với em.”