Quan Hướng Tình tỉnh lại trong khi toàn thân đau nhức, mở hai mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt nam tính phóng to, trừng mắt nhìn, nhớ tới mọi chuyện xảy ra đêm qua, liền xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều quay lại trong đầu của cô, cô nhớ tới chuyện gặp phải chị gái, khiến cho tâm tình của cô khổ sở không ngừng, mà sự dịu dàng chăm sóc cùng với bao dung của anh làm cho nhiệt huyết của hai người bị mất đi sự khống chế.
Thế nào cô cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ vừa mới trở thành người yêu, mà đã tiến triển đến mức phát sinh quan hệ thân mật, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức làm cô trở tay không kịp, nhưng bởi vì khuôn mặt anh tuấn của anh ở ngay trước mắt mà quên xấu hổ, dùng ánh mắt si mê mà nhìn khuôn mặt nhu hòa của anh, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đường nét khuôn mặt của anh.
Đột nhiên, Cảnh Quân Uy mở mắt ra, khẽ mỉm cười, nụ cười tràn ngập khiêu gợi cùng với lười biếng.
“A! Anh...Anh tỉnh rồi à? Em...Chỉ là em muốn... Không phải em cố ý sờ anh...Em...”
Nhịp tim của cô vô thức tăng nhanh, nói lắp, vội vã muốn thu bàn tay nhỏ bé trắng nõn về.
Anh nhanh hơn một bước nắm chặt lấy tay cô, tùy ý để bàn tay mềm mại của cô vuốt ve khuôn mặt anh, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Cô càng đỏ mặt hơn, cô có thể cảm thấy cơ thể mình bị nhiễm hơi thở của anh, dấu vết hoan ái còn sót lại của đêm qua, nhớ tới hai người không chỉ triền miên hoan ái có một lần, khiến cô có cảm giác chỉ muốn ngất xỉu.
“Em đi vào phòng tắm một chút.” Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của anh, bối rối nhảy từ trên giường xuống, đóng cửa lại, có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng cười trầm thấp của anh, khiến cho cô càng không có mặt mũi gặp người khác.
Mở vòi hoa sen, cho nước xối vào người, nhìn thấy dấu ấn loang lổ trên người ở trong gương, không khỏi vừa ngại ngùng lại vừa ngọt ngào, cười khúc khích rất lâu.
Cuối cùng thì bọn họ cũng đến được với nhau, cho dù tình cảm tiến triển còn nhanh hơn mong muốn của cô, nhưng mà cảm giác chân thực này làm cho cô cảm thấy việc hai ngưởi ở cạnh nhau không phải là một giấc mơ, mà là thật sự có thật.
Khi cô bọc áo tắm đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy anh đang mặc quần áo ở nhà và tóc có chút ẩm ướt, ngồi trên ghế salông.
Ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt ở trên người anh, cô biết là anh đã tắm xong.
Cảnh Quân Uy duỗi tay chỉ vào bộ quần áo trên giường, dịu dàng nói: “Đó là quần áo của em, anh đã goi người tới giặt sạch, hong khô rồi, nhanh thay vào đi!”
Quan Hướng Tình đi tới bên giường, đang chuẩn bị cởi áo tắm thì phát hiện anh vẫn ngồi im ở một chỗ, nhìn cô với một đôi mắt bình tĩnh, nhịn không được mà mở miệng: “Anh ra ngoài trước đi.”
Anh xấu xa nhếch lên một bên lông mày, biết rõ còn hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì em muốn thay quần áo, anh ngồi đây, em thay làm sao được?” Cô thẹn quá hoá giận gầm nhẹ.
Anh cười, vung vung tay: “Không phải đêm qua chúng ta sờ cũng đã sờ mà nhìn cũng đã nhìn rồi, em còn ngại ngùng cái gì nữa?”
“Anh...” Cô tức đến nổ phổi, trừng mắt nhìn anh.
Bộ dạng của cô nhìn như đang hờn dỗi, không có tý lực sát thương nào, Cảnh Quân Uy bị cô chọc cười, khẽ cười: “Được, anh đi ra ngoài trước, em thay xong quần áo thì xuống phòng ăn ở lầu dưới nhé.”
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh cuối cùng cũng rời đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thay quần áo, sau đi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi tới phòng ăn được bố trí đẹp đẽ lại thoải mái, cô nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn trứng chiên với xúc xích, chân giò hun khói, bánh mì nướng, còn có cả sữa bò và nước cam, cùng với hoa quả đã được gọt sẵn, khiến cho cô thèm nhỏ dãi.
Cảnh Quân Uy vừa nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào chỗ bên cạnh của mình.
Chờ đến khi cô ngồi ổn định, anh liền đưa tay khoác vai của cô, chỉ chỉ món ăn ở trên bàn: “Đầu tiên là ăn điểm tâm đã, có gì muốn nói, tý nói sau.”
Cô không có ý kiến, dưới sự cho ăn tận lực của anh, cô ngọt ngào hưởng thụ sự phục vụ đó, đương nhiên, cô cũng trả lại, cũng chia sẻ thức ăn trong tay mình cho anh.
Ăn xong bữa sáng, đột nhiên anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng nói cực kỳ thật lòng dò hỏi: “Tình nhi, anh muốn mời em đến ở cùng anh có được hay không?”
Quan Hướng Tình đứng ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn nói... Chúng ta ở chung?”
“Đúng, anh đã tìm được một căn nhà, anh rất thích bố cục trong nhà, vì thế nên mới mua lại, cũng đang trang trí lại, mấy ngày nữa sẽ xong, bây giờ chỉ cần mua một ít đồ dùng hàng ngày nữa là được, anh mong em có thể đi mua cùng anh, dù sao thì đây cũng là nhà của chúng ta mà.”
Trong nháy mắt cô liền hiểu lời mời của anh, nhịn không được mà nói trêu: “Thì ra là anh muốn như thế, vậy nên mới mời em đi mua đồ dùng cùng anh, cón nói muốn em cho anh ý kiến nữa.”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười rồi hôn cô.
Cô lườm anh một cái, nhưng mà đáy lòng lại ngọt ngào, thế nào cô cùng cũng không nghĩ đến đối với đoạn tình cảm này anh lại thật lòng như thế, còn sâu nặng hơn cả cô nghĩ nữa, nói không cảm động chính là lừa người, nhưng mà tại sao anh lại đặt quan hệ với cô trong thời gian ngắn ngủi như thế chứ?
Cô thực sự tốt để anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao, tạm biệt là ước hẹn, khi bọn họ còn chưa lên giường với nhau, liền đưa cô đi mua đồ dùng gia đình cho nhà của hai người?
“Anh...Sao anh có thể đặt quan hệ với em nhanh như vậy? Lẽ nào anh không cảm thấy chúng ta nên cho nha nhiều thời gian hơn để xác nhận...A...”
Cảnh Quân Uy hôn môi đỏ của cô, cắt ngang lời nói của cô, sau đó cạy miệng của cô ra, ngang ngược đưa đầu lưỡi vào, dây dưa cùng với lưỡi của cô, vui đùa, mãi đến khi cả người cô tê liệt nằm trên người anh, anh mới không nỡ mà rời môi của cô.
Nhìn bờ môi ướt át và hơi sưng của cô, anh có một cảm giác kiêu ngạo khó có thể dùng lời diễn tả được, đó là do anh tạo thành, môi của cũng chỉ có thể để cho anh chạm, diện mạo mê người của cô lúc này cũng chỉ có mình anh nhìn được, khiến cho anh vô cùng đắc ý.
“Tình nhi, đây chính là câu trả lời của anh.” Ngón tay của anh khẽ vuốt môi của cô, nhu tình nói: “Tình nhi, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể lay động linh hồn của anh như em, càng không có một người phụ nữ có thể mang lại cho anh cảm giác mãnh liệt như thế, em chính là cô gái mà anh chờ một đời đấy.”
Lời tâm tình của anh rất êm tai, Quan Hướng Tình cảm thấy rất ngọt ngào, quên mất cả ngại ngùng, trực tiếp nói hết tâm ý với anh: “Thật ra em cũng giống như anh vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh, thì đã có một loại rung động rất quen thuộc, cảm giác mãnh liệt như thế làm em sợ, mà anh lại tiếp cận em như thế, đối tốt với em, khiến cho em nhanh rơi vào lưới tình, tuy rằng sự phát triển này làm cho em có chút bất an, nhưng làm thế nào không thể cưỡng lại cảm giác ngọt ngào với anh.”
Hai mắt anh sáng ngời, nhìn cô đầy kích động, vội vã hỏi: “Ý em muốn nói là, đối với anh em có một cảm giác quen thuộc sao? Cái kia...Em có nghĩ rằng kiếp trước chúng ta đã quen biết rồi, vậy nên kiếp này mới có cảm giác mãnh liệt với nhau như thế không?”
“A?” Trong nháy mắt, cô há hốc mồm, tiếp theo liền nở nụ cười: “Anh tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này hay sao?”
Anh mang theo bộ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô: “Tình nhi, anh tin tưởng.”
Cô có phản ứng như thế, anh không hề tức giận, chỉ là có chút buồn, nhưng cũng không trách cô, bởi vì cô cũng giống như những người khác, đều phải uống canh Mạnh bà, qua Luân Hồi chuyển thế, làm sao có thể hiểu loại chờ đợi ngàn năm và linh hồn hiu quạnh mà anh phải trải qua, ***, cùng với cô gặp nhau thì,***
Anh muốn tâm linh tương thông cùng với cô, muốn cùng cô không chỉ có tình yêu của kiếp này, mà còn muốn kéo dài đến ngàn năm sau, tay nắm tay, đồng thời mỉm cười nhìn ngọt ngào cùng ấm áp,****
Sự nghiêm túc cùng chăm chú của anh làm cho cô kinh sợ trong khoảng thời gian ngắn, nhịn không được mà yên lặng nhìn anh.
Sự im lặng giữa hai người không kéo dài lâu, Cảnh Quân Uy chờ đợi không nổi mà lại lên tiếng trước: “Tình nhi, em còn không nói cho anh, có muốn đến sống cùng anh hay không?”
“Anh để em suy nghĩ một chút.” Cô cau lông mày, cô nghĩ đến người nhà của cô.
Sắc mặt của anh chìm xuống: “Em không thích cùng anh chung giường chung gối, thời điểm tỉnh lại mỗi sáng có thể nhìn thấy anh hay sao?”
“Không phải như vậy.” Đột nhiên cô lắc đầu, cho thấy trái tim của chính mình: “Em chỉ nghĩ, dù sao thì hiện tại nhà của anh cũng chưa trang trí xong xuôi, không bằng trước tiên em cùng với em đi mua đồ dùng gia đình đã, chờ đến khi trang trí xong rồi, lúc đó em sẽ cho anh đáp án, như vậy không tốt sao?”
Sau khi gặp phải chị gái, cô có một chút lo lắng, rất sợ chị sẽ nói cho cha mẹ, bọn họ sẽ tìm tới cửa nhà cô.
Từ khi cô dọn ra, tất nhiên trên thực tế cô biết bọn họ vẫn luôn theo dõi hành tung của cô, chỉ là họ chưa từng đến tìm cô thôi.
Đương nhiên rồi, làm sao bọn họ có thể bằng lòng đến cái phòng trọ bình thưởng lại còn nhỏ bé của cô được, nếu như thật sự có chuyện gì, thì họ cũng chỉ gọi điện thoại cho cô, dạy dỗ cô một chút, hoặc là ra lệnh cho cô.
Chỉ là cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa gọi điện thoại cho cô là được rồi.
Bây giờ điều cô sợ chính là, nếu như cô lập tức đến sống cùng Cảnh Quân Uy, nhất định bọn họ sẽ chạy đến trước mặt cô, kéo cô về nhà.
Nhìn biệt thự trên núi Dương Minh và ngôi nhà xa hoa mà anh đã mua, cùng với xe anh lái, quần áo mà anh mặc, còn có tất cả đồ dùng với có giá trị không nhỏ, cô liền biết thân phận của anh không tầm thường, cũng chắc chắn anh xuất thân ở gia đình quyền quý, nhưng mà cô cũng không biết thân phận thật của anh là gì.
“Tất nhiên là được rồi.” Anh cầm thật chặt tay của cô, mỉm cười nói: “Chỉ là anh hi vọng đáp án đó của em sẽ không làm cho anh thất vọng.”
Anh âm thầm tính toán, trong khoảng thời gian đi mau đồ, anh phải nghĩ biện pháp để dụ dỗ cô đồng ý đến ở chung với anh mới được.
Còn chưa nói tới hôn nhân, đó là bởi vì anh biết, cò phải đối phó với người nah fcuar cô đã, trước đó anh phải chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng chiến, vì để có được cô, nhất định anh phải thắng mới được.
“Đúng rồi, A Uy, anh có thể nói cho em là anh làm cái gì được không?” Quan Hướng Tình chần chờ đặt câu hỏi.
Anh nhìn cô cười khẽ, chế nhạo nói: “A...Sao hiện tại em mớ nghĩ đến việc hỏi anh vẫn đề này nhỉ?”
“Trước không nghĩ tới mà! Em cũng chỉ muốn hiểu thêm anh thôi mà.” Cô xấu hổ cười nói.
“Được, vậy anh sẽ nói cho em biết, anh là tổng giám đốc của Cảnh thị, bắt đầu trong lĩnh vực tài chính, không chỉ mở ngân hàng, công ty chứng khoán ở Đài Loan, cũng đầu tư vào các doanh nghiệp khác, cũng tích cực mở rộng sự nghiệp ở nước ngoài, ngoài ra, bản thân anh cũng đầu tư không ít vào sự nghiệp ở Âu Mĩ, coi như là một nhà đầu tư.”
Nghe anh nói một danh sách dài như vậy, cho dù đối với chuyện buôn bán cô không có hứng thú, nhưng cô cũng biết tập đoàn Cảnh thị ở Đài Loan một công ty lớn,
Tâm tình vừa thả lỏng, ngược lại cô lại có hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh.
“Thật ra điều em muốn biết chính là trong nhà anh có bao nhiêu người? Có người thân không?”
Sắc mặt Cảnh Quân Uy khẽ cứng lại, nhưng vẫn duy trì bộ mặt không hề cảm xúc: “Không có, đấu đá nhau trong gia tộc rất đáng sợ, cha anh chỉ quan tâm anh có lợi dụng được hay không, anh không có chút tình cảm nào với người vợ thứ ba của ông ta,chỉ cần cho bọn họ mặt mũi với cả tiền, còn những thứ khác, bọn họ không quan tâm.”
“Cái kia...Anh có anh chị em hay không?”
“Không có.”
“Không sao, anh đã có em rồi mà.” Cô thông cảm nhìn anh.
Vẻ mặt của anh trở nên dịu dàng: “Đúng đấy! Anh đã có em, vì thế nên em không thể rời xa anh được đâu.” Anh đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Cô hài lòng dựa sát vào trong ngực ấm áp lại an toàn của anh, mỉm cười nói: “Hừm, tuyệt đối em sẽ không rời xa anh đâu.”
Edit: Hân Gia
Quan Hướng Tình đang ngồi ăn tối cùng với người đàn ông xa lạ thấy việc nghĩa hăng hái làm ở một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, nhìn anh, đột nhiên có một cảm giác như đang mơ.
Sau khi gọi xong món ăn, Cảnh Quân Uy nhìn thẳng vào cô, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện sự dịu dàng đang ẩn sâu nơi đáy mắt.
“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu giới thiệu bản thân mình được không?”
“Oh, tôi tên là Quan Hướng Tình, xin chào.” Cô nói có chút thẹn thùng.
Anh khẽ mỉm cười: “Tôi tên là Cảnh Quân Uy.”
“Cảnh Quân Uy sao?”
“Vâng, tôi là Cảnh Quân Uy, cô có thể gọi tôi là Quân Uy hoặc A Uy.”
“Ừm...Cảnh tiên sinh, tôi nghĩ là chúng ta chưa quen đến mức có thể gọi tên của nhau đúng không?”
“Sao lại không được? Chỉ cần cô đồng ý rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, lập tức có thể cải thiện cái nhược điểm nhỏ này. Cô không ngại khi tôi gọi cô là Tình nhi chứ?”
“Hả?” Quan Hướng Tình không khỏi há hốc mồm, nói không ra lời, chỉ có thể ngây ra mà nhìn anh, nhưng nhìn thấy anh đang nín cười và đôi mắt sâu mang theo điện, khiến cô bị anh mê hoặc trong khoảng thời gian ngắn, trái tim đập với một tốc độ kinh người.
“Nhìn phản ứng của cô, chắc là cô không để ý đúng không, như vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tình nhi được không.”
Người đàn ông này quá mức thân thiện, cô thấy mình dường như vô thức sa vào sự quyến rũ nam tính của anh, vội vã phục hồi lại tinh thần: “À...Được chứ!” Cô nhìn xung quanh, vì xấu hổ mà giảm âm thanh xuống thấp nhất: “Tôi...Tôi cứ tưởng anh muốn mời tôi, chỉ là đến một nhà hàng bình thường thôi, nhưng bây giờ chúng ta lại ngồi ở đây, tôi sợ...”
Cô sợ mình sẽ rất mất mặt vì không trả được tiền, với lại cô cũng vô cùng nghi ngờ, người đàn ông cả người mặc quần áo có giá trị không nhỏ này thật ra là muốn lừa cô để được ăn và uống.
Không phải anh ta giúp cô là vì muốn được ăn một bữa tiệc lớn và coi cô như là công tử Bạc Liêu chứ?
Con ngươi luôn luôn trong suốt nhiễm đầy sự hoài nghi và đề phòng, nhưng mà cô lại không muốn nghĩ như thế, dù sao thì nhìn anh ta cũng không giống loại người như vậy mà!
Cảnh Quân Uy là một người đàn ông quan sát nhạy bén, đương nhiên không để sót tâm tình nơi đáy mắt của cô, cộng với câu nói chưa hết vừa nãy của cô, lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì, không nhịn được mà âm thầm cảm thấy buồn cười, liền lập tức phóng khoáng nói: “Đừng lo lắng, bữa cơm này, cô mời khách còn tôi trả tiền.”
Cô do dự một lúc mới mở miệng: “Nhưng mà.....Không phải anh muốn tôi...” Sao lại có cái loại logic này vậy?
“A...Chuyện này chẳng qua chỉ dễ như ăn cháo, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà để cô mời một bữa tối xa hoa như thế này được? Gặp được nhau nghĩa là có duyên, tôi hi vọng chúng ta có thể gọi thẳng tên của nhau, muốn được làm bạn bè cùng với cô, cũng mong trong mấy ngày tới nếu có thời gian rảnh, tôi có thể mời cô làm bạn du lịch của tôi có được không?”
“Hả?” Sao mà đề tài lại chuyển đến chuyện này? Nhìn sự hứng thú và tinh ranh trong mắt của anh, bỗng nhiên Quan Hướng Tình không biết làm sao.
Sẽ không phải là anh ta có hứng thú với cô chứ? Nếu không thì tại sao lại mời cô đến nhà hàng cao cấp ăn những món ăn mắc tiền, lại còn nói muốn làm bạn bè với cô nữa chứ?
“Nếu như cô không có ý kiến gì, thì chúng ta quyết định như thế đi.” Anh tự ý đưa ra quyết định.
Cô vừa muốn mở miệng, thì đúng lúc bồi bàn mang thức ăn vào, vì vậy nên cô tạm thời im lặng.
Từng món ăn kiểu Nhật trang trí đẹp đẽ, chế biến từ nguyên liệu cao cấp tươi mới được đặt ở trên bàn, cô nhìn mà thèm dỏ dãi, nước miếng đều sắp chảy xuống rồi. Từ sau khi dọn ra ở riêng, cô cũng không ăn những món ăn cao cấp như thế nay nữa.
Nhìn bộ dạng thèm ăn của cô, nghĩ tới việc cô từ thiên kim đại tiểu thư biến thành người đi làm bình thường, mỗi tháng lĩnh tiền lương ít ỏi, chắc chắn cuộc sống không thể tốt như trước được, Cảnh Quân Uy rất đau lòng, muốn nuông chiều cô, vì vậy trong vô thức đã nói với giọng đầy sủng nịch: “Đừng nhìn nữa, thức ăn đã mang ra hết rồi, ăn thôi.”
Anh cầm lấy chiếc đũa, gắp lát cá sống lên, đặt vào cái bát nhỏ ở trước mặt cô.
Cô ngước lên nhìn anh: “Vậy tôi không khách khí nữa.” Thức ăn ngon ở trước mặt, phải ăn mới không ngược đãi dạ dày của chính mình, có lời gì thì tý nữa nói sau.
Cầm lấy chiếc đũa, cô bắt đầu ngồi ăn, tốc độ có chút nhanh, nhưng không mất đi vẻ tao nhã, chứng tỏ từ nhỏ cô đã được giáo dục rất tôt.
Nhìn thấy cô thẳng thắn mà không có sự giả tạo, trái tim luôn luôn trống vắng lạnh lẽo của anh nổi lên nhu tình, tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô, chính mình cũng ngồi ăn những món ăn mà đến giờ mới cảm thấy chúng có mùi vị.
Sau khi ăn xong, bọn họ ngồi nhâm nhi trà nóng, thong thả mà nói chuyện, bầu không khí thoải mái hài hòa, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn Quan Hướng Tình đã quên mất rằng người đàn ông trước mặt là người lạ và mới gặp lần đầu tiên.
Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ nói chuyện với nhau thật vui, Cảnh Quân Uy khăng khăng muốn đưa Quan Hướng Tình về nhà, những ngày sau đó, chỉ cần đến giờ tan sở, anh sẽ xuất hiện, sau đó mang cô đi ăn thức ăn ngon ở khắp nơi, ngày nghỉ lại càng không tha cho cô, cùng cô đi ăn, đi dạo phố, khiến cho cô càng lúc càng quen với anh, mỗi khi nhìn thấy sự nồng nhiệt trong mắt anh, tim của cô đều đập nhanh hơn.
Ngày hôm nay, sau khi ăn cơm xong, anh dẫn cô tới một cửa hàng đồ gỗ cao cấp, cô nhìn anh đầy bối rối.
“Anh dẫn tôi tới đây làm cái gì?”
“Chuyện là như thế này, gần đây tôi có mua một ngôi nhà, đáng lẽ ra có thể mời người quản lý làm giúp, nhưng mà tôi nghĩ muốn tự mình sắp xếp và trang trí phòng, hi vọng cô có thể cho tôi chút ý kiến, vậy nên mới đưa cô tới đây xe một chút.”
“Hóa ra là như vậy, nhưng nhà là của anh, anh muốn trang trí như thế nào, có thể tìm nhà thiết kế đến giúp anh mà.”
“Không!” Trong mắt của anh lóe lên sự tính toán: “Tôi thích tự mình chọn hơn, hơn nữa còn có cô giúp tôi, tôi nghĩ chắc cũng không khó. Chắc là cô không từ chối giúp tôi đâu đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi.” Bị anh nhìn chằm chằm bằng hai mắt lóng lánh, cô mặt đỏ tim đập, vội vàng nói rõ thái độ.
Anh nở nụ cười đẹp trai đầy hài lòng, nắm chặt tay của cô.
Cô có chút luống cuống, nhưng lại cảm thấy rõ ràng một dòng điện từ lòng bàn tay siết chặt của họ, chỉ có thể sững sờ nhìn anh, tim đập mãnh liệt, gò má trắng mịn bị nhiễm một tầng đỏ ửng.
Dĩ nhiên là anh cũng nhận ra được sự thay đổi hóa học mạnh mẽ giữa hai người, mừng thầm, càng nắm chặt tay của cô, thậm chí còn đan xen mười ngón tay với nhau,đi từ từ trong của hàng, dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có để gần gũi với cô, chắc chắn là anh sẽ không bỏ qua rồi.
Trải qua hơn hai tuần tiếp xúc, hình dáng của anh đã vô tình in dấu vào trong trái tim của cô, chỉ cần nghĩ tới người đàn ông xuất sắc mà mình đã vô tình gặp trong vụ tai nạn, sau đó lại hẹn mình đi ăn cơm, còn kiên trì muốn làm bạn với chính mình, và luôn luôn nghĩ đến việc mua quần áo cùng giầy dép cho cô trong lúc đi dạo phố, liền khiến cho cô khó mà tin nổi.
Anh có yêu thích cô không? Chỉ cần cô nhìn một thứ gì đó hơn một lần, anh liền ghi nhớ ở đáy lòng, đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần, thì anh đã mua và tặng cho cô rồi, đối mặt với sự nuông chiều như vậy, làm sao cô có thể không cảm động, không bị hấp dẫn được?
Nhưng mà, tâm tư của anh đối với cô là cái dạng gì? Đối với đoạn tình cảm mới nãy sinh này, cô lo lắng không yên, không nhịn được mà nhìn trộm anh một chút, nhưng gặp phải con ngươi nồng nhiệt của anh, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi.
Cảnh Quân Uy dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Tình nhi, em...em có bằng lòng làm người yêu của anh không?”
Không ngờ được anh sẽ hỏi câu hỏi như vậy, cô đứng sững sờ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể đứng nhìn anh, mãi đến khi anh cúi đầu xuống, chạm vào trán của cô.
Hành động thân mật như vậy, lại còn làm ở trước mặt mọi người, Quan Hướng Tình muốn tránh né theo bản năng, nhưng mà anh lại duỗi tay ra, giữ đầu của cô.
“Sao vậy? Đáp án của em là cái gì?”
“Tôi...Đồng ý.” Dưới ánh mắt ấm áp của anh, cô không kiềm chế được mà thuận theo trái tim của chính mình, nói lời đồng ý với anh.
Mặt của anh lộ ra vẻ mừng rỡ, mạnh dạn mà hôn nhẹ lên môi cô.
“Anh...Sao lại làm thế?” Cô ngượng đến đỏ cả mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ra, vội vã nhìn xung quanh, không muốn để người khác để ý.
“Ha ha...“. Anh cười to, đong đưa tay của cô. “Tình nhi, em là bạn gái của anh, nên đương nhiên là có thể làm như vậy mà!”
“Nhưng...Em...” Cô đang muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy bóng người đang bình tĩnh nhìn cô ở phía trước, hai mắt bỗng chốc trợn tròn, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Tả?”
Cảnh Quân Uy vốn đang chìm đắm bên trong tâm tinh vui sướng, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, ngực thắt chặt lại, nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một cô gái ăn mặc thơi thượng, cả người toát ra khí chất khôn khéo già giặn, giống Hướng Tình đến năm phần, nhưng mà tóc lại ngắn, đáy mắt lóe lên sựu tinh ranh, khiến cho anh nhịn không được mà nhíu lông mày.
Quan Hướng Phượng buông tay người đàn ông bên cạnh ra, tao nhã đi tới trước mặt bọn họ, bày ra tư thái cao cao tại thượng, đánh giá Cảnh Quân Uy không chút khách khí nào, đáy mắt lóe ra ánh sáng cao thâm khó, sau đó lại nhìn về phía Quan Hướng Tình, lời nói mang theo nghi vấn: “Tại sao cô lại ở chỗ này? Tại sao lại có thể cùng với người đàn ông này ôm ấp giữa đường như vậy được? Nếu để cho cha mẹ biết cô la hét muốn độc lập và tự do để làm những chuyện không đứng đắn như vậy, cô nghĩ sẽ có hậu quả gì?”
Trong nháy mắt sắc mặt Quan Hướng Tình trắng bệch: “Tả, em...”
Cảnh Quân Uy vô cùng không vui, không nhịn được mà sinh ra căm ghét đối với cô gái kiêu ngạo ở trước mặt này, sắc mặt trầm xuống, cả người phát ra khí tức lạnh như băng.
“Được rồi, cô không cần phải nói cái gì cả, một chút hứng thú tôi cũng không có, cô tự mình giải thích với cha mẹ đi.”
Quan Hướng Phượng phất phất tay, trực giác không muốn đối mặt cùng với người đàn ông lạnh lẽo dù là ăn mặc hay khí thế cũng đều rất không tầm thường ở bên cạnh em gái này, trực tiếp nói với em gái: “Cứ coi như cô ra ngoài sống, thì cô vẫn là người nhà họ Quan, cái tôi quan tâm là bộ mặt của Quan gia, vì thế nên trước khi cô làm bất cứ chuyện gì, tốt nhất là nên suy nghĩ một chút, đừng có làm mất mặt chúng tôi.” Cô ta vênh váo tự đắc xoay người, bỏ đi cùng với người đàn ông thân thiết kia.
Sau khi Quan Hướng Tình gặp được chị gái, rõ ràng tâm tình đã bị làm hỏng.
Cảnh Quân Uy biết nơi này không phải là một địa điểm tốt để nói chuyện, cũng không vội nói chuyện cùng với cô, chỉ là nắm lấy tay cô, đi ra khỏi cửa hàng, sau đó gọi Á Lịch lái xe đến đón bọn họ.
Không tới năm phút đồng hồ, xe dừng ở trước cửa hàng, anh ôm cô ngồi vào ghế sau, sau đó dặn dò Á Lịch đưa bọn họ đến biệt thự ở trên núi Dương Minh của Cảnh gia.
Dọc theo đường đi, Cảnh Quân Uy nắm lấy tay cô, không nói lời nào, để mặc cho cô chìm đắm trong cảm xúc u ám của chính mình, ấn tượng đối với chị gái của cô ngày càng xấu đi.
Thật vất vả quan hệ giữa bọn họ mới tiến thêm một bước, anh mới đắm chìm trong vui sướng không lâu, thì đã xuất hiện một cô gái chết tiệt đến phá hoại tâm tình đang tốt của anh, hai mắt lóe lên ánh sáng hung tàn nguy hiểm, anh âm thầm thề chắc chắn phait khiến cô ta phải trả giá thật lớn!
Ai cũng không được gây thương tổn người con gái của anh, kể cả người thân của cô cũng không được, từ đoạn đối thoại ngắn giữa hai ngời vừa nãy, anh chắc chắn người nhà Hướng Tình cũng làm người ta căm ghét giống như chị gái của cô vậy.
Nghĩ đến người con gái của anh trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, anh nhịn không được mà nắm chặt nắm đấm, hận không thể gặp cô sớm hơn, có lẽ lúc cô chịu tổn thương, anh có thể anh ủi cô được.
Nhưng mà hiện tại cũng chưa muộn, từ giờ khắc này, sướng vui đau buồn của cô đều do anh chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ không để cô chịu một chút tổn thưởng nào nữa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Hân Gia
Quan Hướng Tình tỉnh lại trong khi toàn thân đau nhức, mở hai mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt nam tính phóng to, trừng mắt nhìn, nhớ tới mọi chuyện xảy ra đêm qua, liền xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều quay lại trong đầu của cô, cô nhớ tới chuyện gặp phải chị gái, khiến cho tâm tình của cô khổ sở không ngừng, mà sự dịu dàng chăm sóc cùng với bao dung của anh làm cho nhiệt huyết của hai người bị mất đi sự khống chế.
Thế nào cô cũng không nghĩ tới, hai người bọn họ vừa mới trở thành người yêu, mà đã tiến triển đến mức phát sinh quan hệ thân mật, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức làm cô trở tay không kịp, nhưng bởi vì khuôn mặt anh tuấn của anh ở ngay trước mắt mà quên xấu hổ, dùng ánh mắt si mê mà nhìn khuôn mặt nhu hòa của anh, đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đường nét khuôn mặt của anh.
Đột nhiên, Cảnh Quân Uy mở mắt ra, khẽ mỉm cười, nụ cười tràn ngập khiêu gợi cùng với lười biếng.
“A! Anh...Anh tỉnh rồi à? Em...Chỉ là em muốn... Không phải em cố ý sờ anh...Em...”
Nhịp tim của cô vô thức tăng nhanh, nói lắp, vội vã muốn thu bàn tay nhỏ bé trắng nõn về.
Anh nhanh hơn một bước nắm chặt lấy tay cô, tùy ý để bàn tay mềm mại của cô vuốt ve khuôn mặt anh, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Cô càng đỏ mặt hơn, cô có thể cảm thấy cơ thể mình bị nhiễm hơi thở của anh, dấu vết hoan ái còn sót lại của đêm qua, nhớ tới hai người không chỉ triền miên hoan ái có một lần, khiến cô có cảm giác chỉ muốn ngất xỉu.
“Em đi vào phòng tắm một chút.” Cô nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của anh, bối rối nhảy từ trên giường xuống, đóng cửa lại, có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng cười trầm thấp của anh, khiến cho cô càng không có mặt mũi gặp người khác.
Mở vòi hoa sen, cho nước xối vào người, nhìn thấy dấu ấn loang lổ trên người ở trong gương, không khỏi vừa ngại ngùng lại vừa ngọt ngào, cười khúc khích rất lâu.
Cuối cùng thì bọn họ cũng đến được với nhau, cho dù tình cảm tiến triển còn nhanh hơn mong muốn của cô, nhưng mà cảm giác chân thực này làm cho cô cảm thấy việc hai ngưởi ở cạnh nhau không phải là một giấc mơ, mà là thật sự có thật.
Khi cô bọc áo tắm đi ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy anh đang mặc quần áo ở nhà và tóc có chút ẩm ướt, ngồi trên ghế salông.
Ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt ở trên người anh, cô biết là anh đã tắm xong.
Cảnh Quân Uy duỗi tay chỉ vào bộ quần áo trên giường, dịu dàng nói: “Đó là quần áo của em, anh đã goi người tới giặt sạch, hong khô rồi, nhanh thay vào đi!”
Quan Hướng Tình đi tới bên giường, đang chuẩn bị cởi áo tắm thì phát hiện anh vẫn ngồi im ở một chỗ, nhìn cô với một đôi mắt bình tĩnh, nhịn không được mà mở miệng: “Anh ra ngoài trước đi.”
Anh xấu xa nhếch lên một bên lông mày, biết rõ còn hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì em muốn thay quần áo, anh ngồi đây, em thay làm sao được?” Cô thẹn quá hoá giận gầm nhẹ.
Anh cười, vung vung tay: “Không phải đêm qua chúng ta sờ cũng đã sờ mà nhìn cũng đã nhìn rồi, em còn ngại ngùng cái gì nữa?”
“Anh...” Cô tức đến nổ phổi, trừng mắt nhìn anh.
Bộ dạng của cô nhìn như đang hờn dỗi, không có tý lực sát thương nào, Cảnh Quân Uy bị cô chọc cười, khẽ cười: “Được, anh đi ra ngoài trước, em thay xong quần áo thì xuống phòng ăn ở lầu dưới nhé.”
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh cuối cùng cũng rời đi, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thay quần áo, sau đi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi tới phòng ăn được bố trí đẹp đẽ lại thoải mái, cô nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn trứng chiên với xúc xích, chân giò hun khói, bánh mì nướng, còn có cả sữa bò và nước cam, cùng với hoa quả đã được gọt sẵn, khiến cho cô thèm nhỏ dãi.
Cảnh Quân Uy vừa nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào chỗ bên cạnh của mình.
Chờ đến khi cô ngồi ổn định, anh liền đưa tay khoác vai của cô, chỉ chỉ món ăn ở trên bàn: “Đầu tiên là ăn điểm tâm đã, có gì muốn nói, tý nói sau.”
Cô không có ý kiến, dưới sự cho ăn tận lực của anh, cô ngọt ngào hưởng thụ sự phục vụ đó, đương nhiên, cô cũng trả lại, cũng chia sẻ thức ăn trong tay mình cho anh.
Ăn xong bữa sáng, đột nhiên anh nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, dùng giọng nói cực kỳ thật lòng dò hỏi: “Tình nhi, anh muốn mời em đến ở cùng anh có được hay không?”
Quan Hướng Tình đứng ngây ngốc, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn nói... Chúng ta ở chung?”
“Đúng, anh đã tìm được một căn nhà, anh rất thích bố cục trong nhà, vì thế nên mới mua lại, cũng đang trang trí lại, mấy ngày nữa sẽ xong, bây giờ chỉ cần mua một ít đồ dùng hàng ngày nữa là được, anh mong em có thể đi mua cùng anh, dù sao thì đây cũng là nhà của chúng ta mà.”
Trong nháy mắt cô liền hiểu lời mời của anh, nhịn không được mà nói trêu: “Thì ra là anh muốn như thế, vậy nên mới mời em đi mua đồ dùng cùng anh, cón nói muốn em cho anh ý kiến nữa.”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười rồi hôn cô.
Cô lườm anh một cái, nhưng mà đáy lòng lại ngọt ngào, thế nào cô cùng cũng không nghĩ đến đối với đoạn tình cảm này anh lại thật lòng như thế, còn sâu nặng hơn cả cô nghĩ nữa, nói không cảm động chính là lừa người, nhưng mà tại sao anh lại đặt quan hệ với cô trong thời gian ngắn ngủi như thế chứ?
Cô thực sự tốt để anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao, tạm biệt là ước hẹn, khi bọn họ còn chưa lên giường với nhau, liền đưa cô đi mua đồ dùng gia đình cho nhà của hai người?
“Anh...Sao anh có thể đặt quan hệ với em nhanh như vậy? Lẽ nào anh không cảm thấy chúng ta nên cho nha nhiều thời gian hơn để xác nhận...A...”
Cảnh Quân Uy hôn môi đỏ của cô, cắt ngang lời nói của cô, sau đó cạy miệng của cô ra, ngang ngược đưa đầu lưỡi vào, dây dưa cùng với lưỡi của cô, vui đùa, mãi đến khi cả người cô tê liệt nằm trên người anh, anh mới không nỡ mà rời môi của cô.
Nhìn bờ môi ướt át và hơi sưng của cô, anh có một cảm giác kiêu ngạo khó có thể dùng lời diễn tả được, đó là do anh tạo thành, môi của cũng chỉ có thể để cho anh chạm, diện mạo mê người của cô lúc này cũng chỉ có mình anh nhìn được, khiến cho anh vô cùng đắc ý.
“Tình nhi, đây chính là câu trả lời của anh.” Ngón tay của anh khẽ vuốt môi của cô, nhu tình nói: “Tình nhi, chưa từng có một người phụ nữ nào có thể lay động linh hồn của anh như em, càng không có một người phụ nữ có thể mang lại cho anh cảm giác mãnh liệt như thế, em chính là cô gái mà anh chờ một đời đấy.”
Lời tâm tình của anh rất êm tai, Quan Hướng Tình cảm thấy rất ngọt ngào, quên mất cả ngại ngùng, trực tiếp nói hết tâm ý với anh: “Thật ra em cũng giống như anh vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh, thì đã có một loại rung động rất quen thuộc, cảm giác mãnh liệt như thế làm em sợ, mà anh lại tiếp cận em như thế, đối tốt với em, khiến cho em nhanh rơi vào lưới tình, tuy rằng sự phát triển này làm cho em có chút bất an, nhưng làm thế nào không thể cưỡng lại cảm giác ngọt ngào với anh.”
Hai mắt anh sáng ngời, nhìn cô đầy kích động, vội vã hỏi: “Ý em muốn nói là, đối với anh em có một cảm giác quen thuộc sao? Cái kia...Em có nghĩ rằng kiếp trước chúng ta đã quen biết rồi, vậy nên kiếp này mới có cảm giác mãnh liệt với nhau như thế không?”
“A?” Trong nháy mắt, cô há hốc mồm, tiếp theo liền nở nụ cười: “Anh tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này hay sao?”
Anh mang theo bộ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô: “Tình nhi, anh tin tưởng.”
Cô có phản ứng như thế, anh không hề tức giận, chỉ là có chút buồn, nhưng cũng không trách cô, bởi vì cô cũng giống như những người khác, đều phải uống canh Mạnh bà, qua Luân Hồi chuyển thế, làm sao có thể hiểu loại chờ đợi ngàn năm và linh hồn hiu quạnh mà anh phải trải qua, ***, cùng với cô gặp nhau thì,***
Anh muốn tâm linh tương thông cùng với cô, muốn cùng cô không chỉ có tình yêu của kiếp này, mà còn muốn kéo dài đến ngàn năm sau, tay nắm tay, đồng thời mỉm cười nhìn ngọt ngào cùng ấm áp,****
Sự nghiêm túc cùng chăm chú của anh làm cho cô kinh sợ trong khoảng thời gian ngắn, nhịn không được mà yên lặng nhìn anh.
Sự im lặng giữa hai người không kéo dài lâu, Cảnh Quân Uy chờ đợi không nổi mà lại lên tiếng trước: “Tình nhi, em còn không nói cho anh, có muốn đến sống cùng anh hay không?”
“Anh để em suy nghĩ một chút.” Cô cau lông mày, cô nghĩ đến người nhà của cô.
Sắc mặt của anh chìm xuống: “Em không thích cùng anh chung giường chung gối, thời điểm tỉnh lại mỗi sáng có thể nhìn thấy anh hay sao?”
“Không phải như vậy.” Đột nhiên cô lắc đầu, cho thấy trái tim của chính mình: “Em chỉ nghĩ, dù sao thì hiện tại nhà của anh cũng chưa trang trí xong xuôi, không bằng trước tiên em cùng với em đi mua đồ dùng gia đình đã, chờ đến khi trang trí xong rồi, lúc đó em sẽ cho anh đáp án, như vậy không tốt sao?”
Sau khi gặp phải chị gái, cô có một chút lo lắng, rất sợ chị sẽ nói cho cha mẹ, bọn họ sẽ tìm tới cửa nhà cô.
Từ khi cô dọn ra, tất nhiên trên thực tế cô biết bọn họ vẫn luôn theo dõi hành tung của cô, chỉ là họ chưa từng đến tìm cô thôi.
Đương nhiên rồi, làm sao bọn họ có thể bằng lòng đến cái phòng trọ bình thưởng lại còn nhỏ bé của cô được, nếu như thật sự có chuyện gì, thì họ cũng chỉ gọi điện thoại cho cô, dạy dỗ cô một chút, hoặc là ra lệnh cho cô.
Chỉ là cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa gọi điện thoại cho cô là được rồi.
Bây giờ điều cô sợ chính là, nếu như cô lập tức đến sống cùng Cảnh Quân Uy, nhất định bọn họ sẽ chạy đến trước mặt cô, kéo cô về nhà.
Nhìn biệt thự trên núi Dương Minh và ngôi nhà xa hoa mà anh đã mua, cùng với xe anh lái, quần áo mà anh mặc, còn có tất cả đồ dùng với có giá trị không nhỏ, cô liền biết thân phận của anh không tầm thường, cũng chắc chắn anh xuất thân ở gia đình quyền quý, nhưng mà cô cũng không biết thân phận thật của anh là gì.
“Tất nhiên là được rồi.” Anh cầm thật chặt tay của cô, mỉm cười nói: “Chỉ là anh hi vọng đáp án đó của em sẽ không làm cho anh thất vọng.”
Anh âm thầm tính toán, trong khoảng thời gian đi mau đồ, anh phải nghĩ biện pháp để dụ dỗ cô đồng ý đến ở chung với anh mới được.
Còn chưa nói tới hôn nhân, đó là bởi vì anh biết, cò phải đối phó với người nah fcuar cô đã, trước đó anh phải chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng chiến, vì để có được cô, nhất định anh phải thắng mới được.
“Đúng rồi, A Uy, anh có thể nói cho em là anh làm cái gì được không?” Quan Hướng Tình chần chờ đặt câu hỏi.
Anh nhìn cô cười khẽ, chế nhạo nói: “A...Sao hiện tại em mớ nghĩ đến việc hỏi anh vẫn đề này nhỉ?”
“Trước không nghĩ tới mà! Em cũng chỉ muốn hiểu thêm anh thôi mà.” Cô xấu hổ cười nói.
“Được, vậy anh sẽ nói cho em biết, anh là tổng giám đốc của Cảnh thị, bắt đầu trong lĩnh vực tài chính, không chỉ mở ngân hàng, công ty chứng khoán ở Đài Loan, cũng đầu tư vào các doanh nghiệp khác, cũng tích cực mở rộng sự nghiệp ở nước ngoài, ngoài ra, bản thân anh cũng đầu tư không ít vào sự nghiệp ở Âu Mĩ, coi như là một nhà đầu tư.”
Nghe anh nói một danh sách dài như vậy, cho dù đối với chuyện buôn bán cô không có hứng thú, nhưng cô cũng biết tập đoàn Cảnh thị ở Đài Loan một công ty lớn,
Tâm tình vừa thả lỏng, ngược lại cô lại có hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh.
“Thật ra điều em muốn biết chính là trong nhà anh có bao nhiêu người? Có người thân không?”
Sắc mặt Cảnh Quân Uy khẽ cứng lại, nhưng vẫn duy trì bộ mặt không hề cảm xúc: “Không có, đấu đá nhau trong gia tộc rất đáng sợ, cha anh chỉ quan tâm anh có lợi dụng được hay không, anh không có chút tình cảm nào với người vợ thứ ba của ông ta,chỉ cần cho bọn họ mặt mũi với cả tiền, còn những thứ khác, bọn họ không quan tâm.”
“Cái kia...Anh có anh chị em hay không?”
“Không có.”
“Không sao, anh đã có em rồi mà.” Cô thông cảm nhìn anh.
Vẻ mặt của anh trở nên dịu dàng: “Đúng đấy! Anh đã có em, vì thế nên em không thể rời xa anh được đâu.” Anh đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực.
Cô hài lòng dựa sát vào trong ngực ấm áp lại an toàn của anh, mỉm cười nói: “Hừm, tuyệt đối em sẽ không rời xa anh đâu.”