"Hoàng Kỳ, đủ rồi"
Lăng Sở Nhược bất mãn quát lớn, mắt thấy Nhiếp Khiếu Lan loạng choạng như muốn ngã, nàng vội chạy đến đỡ lấy nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị một lực mạnh mẽ gạt đi. Sự uất nghẹn và xa lạ trong đôi mắt của Nhiếp Khiếu Lan khiến cho nàng trong phút chốc quên mất sự bỏng rát trên tay
Những ngày này đi theo Lãnh Nguyệt Thanh đối diện với những tên cáo già trên triều đình khiến cho đầu óc của Hoàng Kỳ lúc nào cũng căng như dây đàn. Nhìn vẻ kiềm nén khổ sở của Nhiếp Khiếu Lan, cảm giác tội lỗi chậm rãi dâng lên
"Hoàng Kỳ, ta trong mắt ngươi là loại người như vậy sao?"
Nhiếp Khiếu Lan hai tay nắm chặt lại, đôi môi mím chặt như muốn bật máu, cả người run rẩy như trúng gió, ánh mắt bi thương đến mức khiến người ta đau lòng.
Hoàng Kỳ trong lòng tự trách bản thân, nàng vừa rồi lo lắng cho Lăng Sở Nhược không phải không có cơ sở. Hoàng thượng xưa nay độc đoán nhẫn tâm không thích ai làm trái ý hắn, nàng thật sự không muốn để cho một người thuần khiết vô tội như Lăng Sở Nhược vướng vào những chuyện này. Nhưng nàng không phải không hiểu tình cảm và bệnh trạng của Nhiếp Khiếu Lan, những lời vừa rồi nếu người khác nói với nàng nàng cũng không thể chấp nhận được
"Khiếu Lan, ta... "
Nhìn bóng lưng yếu ớt loạng choạng của Nhiếp Khiếu Lan quay đi, Hoàng Kỳ theo quán tính nắm lấy cánh tay nàng. Mặc dù đã năm năm trôi qua nhưng cảm giác nắm tay nàng vẫn y hệt như lúc xưa, vẫn gầy yếu đến mức có cảm giác toàn da bọc xương
Nhiếp Khiếu Lan khóe mắt như có lệ nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm lấy nàng, bờ môi run rẩy mãi mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
"Đừng nói nữa. Chuyện này ta sẽ tự tìm cách, các người không cần phải bận tâm"
Tổn thương lần này sâu sắc đến tận cùng, chớp mắt quay người lệ đã rơi đầy mặt. Nhiếp Khiếu Lan cố gắng giữ cho bản thân không ngã, tay ngọc giấu trong ống tay áo siết chặt đến bật máu, chỉ có tự làm đau thể xác mới có thể giữ được ý niệm cuối cùng. Nàng như một con thiêu thân đang vùng vẫy trước lúc chết, nàng không muốn cũng không thể ngất xỉu trước mặt Hoàng Kỳ, đây chính là tôn nghiêm cuối cùng mà nàng có thể làm được.
"Muội ở đây đi, chuyện này để ta giải quyết, đừng nhúng tay vào, những người trong hoàng cung này đừng nên tin tưởng ai"
Nhìn tình cảnh hai người đuổi nhau trước mắt, Lăng Sở Nhược trong lòng kỳ quái càng lúc càng rõ ràng. Nàng sao lại có cảm giác giữa hai người này có chuyện gì đó, sắc mặt vừa rồi của Nhiếp Khiếu Lan, nàng có nên hay không đuổi theo nhỉ, lỡ như có chuyện gì...
Lăng Sở Nhược vừa lo lắng lại vừa phân vân, sự phân vân này không biết từ đâu mà đến. Suy nghĩ bị cắt đứt bởi một luồng gió mạnh mẽ từ trên đỉnh đầu phóng xuống, nàng giật mình lùi lại mấy bước, phát hiện ra người đứng trước mặt mình là Uyển Linh thì tức giận mắng
"Tiểu nha đầu, muội sao lại hù dọa ta như vậy?"
Uyển Linh cười hì hì, gương mặt đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ngắt cho một cái. Nghĩ sao làm vậy, Lăng Sở Nhược đưa tay hướng đến hai bên má bánh bao của nàng hung hăng véo
"A, tỷ tỷ, nhẹ tay thôi, đau quá"
Mặc Uyển Linh phản đối, Lăng Sở Nhược vẫn tiếp nhéo cho đến khi hai má nàng đỏ ửng lên mới thỏa mãn buông tay. Đứa nhỏ này mất tích suốt bao nhiêu ngày, vừa gặp mặt đã dọa nàng như vậy, đáng phạt
"A Nhược thật xấu, muội có lòng tốt đến cảnh báo tỷ, tỷ lại bắt nạt ta thế này" Uyển Linh ủy khuất xoa xoa hai cục bánh bao của mình, trề môi nói
"Cảnh báo gì cơ?" Lăng Sở Nhược nhướn mày hỏi
"Cảnh báo tỷ không nên dây dưa với Nhiếp Khiếu Lan đó, nàng ta không tốt đẹp gì đâu. Bởi vì là chuyện liên quan đến thái tử nên muội không thể tùy tiện nói cho tỷ biết, nhưng mà những gì muội dặn không thừa đâu"
Uyển Linh dường như có vẻ không vui khi nhắc đến Nhiếp Khiếu Lan. Lăng Sở Nhược không hiểu vì sao mọi người lại có thành kiến với một người đáng thương như vậy, thân phận của một công chúa mất nước đã khiến nàng khó sống lắm rồi, miệng lưỡi người đời còn đáng sợ hơn gấp bội lần
"Muội nói thật đó, Hoàng Kỳ tỷ vừa rồi nói không sai đâu, một người dám bán đứng cả cố quốc như vậy thì không đơn giản. Hơn nữa mấy ngày này nàng ta luôn làm ra bộ dạng đáng thương trước mặt thái tử, Hoàng Kỳ tỷ chẳng qua thay tỷ tức giận thôi"
Uyển Linh vừa nhìn đã biết thái độ kia của Lăng Sở Nhược là muốn nói gì liền nhanh miệng chặn trước.
"A Linh, ta hiểu lòng tốt của muội và Hoàng Kỳ tỷ dành cho ta, nhưng mà không cần vì điều đó mà nghĩ không tốt cho công chúa. Ta đối với thái tử hoàn toàn không như các ngươi nghĩ đâu"
Lăng Sở Nhược không khỏi thở dài khi nghĩ đến Lãnh Nguyệt Thanh, tình cảm của nàng nếu đem so với Nhiếp Khiếu Lan thì chỉ như muối bỏ biển không đáng nhắc đến. Hy sinh lớn như vậy, nghĩ lại thì đúng là có chút đáng sợ nhưng không thể phủ nhận được tình cảm kia sâu sắc đến nhường nào
"Đúng rồi, mấy ngày nay muội trốn biệt ở đâu vậy? Ta ở nơi này sắp mốc người rồi đó"
Nàng đem chủ đề câu chuyện chuyển sang hướng khác, không muốn nói đến nữ nhân cao cao tại thượng kia, chỉ sợ không kìm được lỡ miệng nói ra điều gì đó thì không tốt cho lắm
"Mấy hôm nay bọn muội đều rất bận rộn, trên triều đường không ít quan lại dâng cáo trạng về việc thái tử tiền trảm hậu tấu giết chết biểu ca của hoàng hậu. Tên này mặc dù không ra gì nhưng hắn dù sao cũng là quan ngũ phẩm, thái tử lần này kích động hơi quá rồi"
Những lão già cổ hủ đó lúc nào cũng đối địch với thái tử, Uyển Linh càng nghĩ càng căm tức, cũng may là sau biến cố của đại ca nàng, Thượng Quan gia lần này không dám manh động nữa nếu không sau này có lẽ ngay cả nàng cũng không được sống dễ dàng
"Biểu ca của hoàng hậu? Chính là cái tên đội trưởng trong quân doanh đúng không?" Lăng Sở Nhược tròn mắt hỏi lại
"Tỷ cũng biết sao? Nghe nói hắn ta ở trong doanh trại bắt về một vị cô nương..."
Uyển Linh ngập ngừng một chút rồi như nghĩ ra điều gì đó, à lên một tiếng đầy kinh ngạc
"Không lẽ người đó là tỷ?"
Lăng Sở Nhược dù không trả lời nhưng nhìn biểu hiện ngây ngẩn trong ánh mắt của nàng liền có thể đoán ra được ngay. Uyển Linh cao hứng cười cười, thái tử lần này mạnh tay như vậy có phải là đã động tâm rồi không?
"A Linh, thái tử bây giờ sao rồi?"
Lăng Sở Nhược mới vừa rồi luôn miệng nói những câu khẩu thị tâm phi nhưng lúc này lại không che giấu được lo lắng. Dù sao thì rắc rối mà Lãnh Nguyệt Thanh gặp phải cũng có liên quan đến nàng
"Thái tử không ổn lắm"
Sắc mặt Uyển Linh trong phút chốc tối sầm lại, hai tay bối rối xoa vào nhau nửa như muốn nói nửa lại ngập ngừng. Lăng Sở Nhược bị nàng làm cho sốt ruột, không biết làm gì hơn chỉ có thể kéo lấy tay nàng thúc giục
"Thái tử không khỏe chỗ nào? Những kẻ kia quá đáng như vậy, thái tử tâm tính cao ngạo, có phải vì để giải quyết chuyện đó mà không chịu chăm lo cho sức khỏe không?"
Uyển Linh nhìn ra được rối loạn trong lời nói của Lăng Sở Nhược, muốn cười nhưng sợ nàng cả thẹn liền cố gắng kiềm nén, khổ sở đem gương mặt đang co giật cúi xuống giấu đi.
"Thái tử đúng là rất cực khổ, mỗi ngày đều chịu đau nhức của vết thương do cứu tỷ, tinh thần lại không được thoải mái, đêm rất không yên giấc"
Thanh âm run rẩy vì nén cười của Uyển Linh truyền vào tai Lăng Sở Nhược lại bị xuyên tạc thành lo lắng đến mức phát khóc. Mọi trăn trở trong tâm trí nàng mấy ngày nay đều bị tiếng nấc của Uyển Linh làm cho tan biến, trong đầu nàng lúc này chỉ tâm niệm muốn đến xem Lãnh Nguyệt Thanh như thế nào
"A Linh, đưa ta đến chỗ thái tử đi"
Uyển Linh ngay lập tức gật đầu đáp ứng, nãy giờ nàng chỉ chờ có vậy thôi. Lăng Sở Nhược bước vài bước thì như sức nhớ ra điều gì, xoay người chạy vào phòng lục lại đống chai lọ vừa rồi mới bị nàng đá không thương tiếc. Thứ này vẫn là nàng đích thân đưa cho Lãnh Nguyệt Thanh thì tốt hơn, dù sao nàng cũng không cần dùng đến thuốc trị thương mạnh như thế này
Mặc dù nói Cư Tình Uyển và Lục Nghi Cung ở sát bên nhau nhưng nếu để một kẻ mù đường như Lăng Sở Nhược tự tìm kiếm thì chắc chắn sẽ lạc. Nàng mặc dù tâm trí đều đặt trên người Lãnh Nguyệt Thanh nhưng không thể không bị cảnh sắc trong Cư Tình Uyển thu hút
Đình các nhã nhặn ấm áp đặt ở ven hồ, từng khóm sen đọng nước lấp lánh dưới ánh nắng như những viên pha lê đẹp rực rỡ. Bầu trời vẫn xanh ngắt như ngày đầu tiên nàng đến đây, có điều lúc này đã là chính ngọ không thể trực tiếp ngước nhìn, nàng chỉ thấy được một phần rất nhỏ nhờ mặt nước phẳng lặng trong vắt như gương
Sớm biết nơi này có một chỗ tuyệt đẹp như vậy nàng đã không dành mấy ngày vô nghĩa rúc mình trong phòng. Lảng tránh thì được gì chứ, Lãnh Nguyệt Thanh cũng đâu có đến tìm nàng, ngược lại là nàng tự dẫn xác đến tìm người ta. Lăng Sở Nhược trong lòng tự giễu
Cư Tình Uyển bố trí rất nhiều nha hoàn và thái giám phục vụ nhưng ngoại trừ Tiểu Hoa thì không ai biết đến một nữ chủ nhân nửa vời là nàng. Từng bước đi đều như có hàng vạn ánh mắt dõi theo, khác với những ánh mắt ngưỡng mộ mà nàng thường được dành cho mỗi khi lên phố, đây là loại ánh mắt tò mò tọc mạch rất khó chịu
Nhìn theo phong thái ung dung nhàn nhã của Uyển Linh, Lăng Sở Nhược không khỏi cảm thấy khâm phục, nàng nhỏ tuổi như vậy nhưng định lực xem ra phi thường tốt
Cảm giác khó chịu đó theo nàng mãi cho tới khi đến trước cổng Lục Nghi Cung. Nàng ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên bảng hiệu, nét bút rất có lực, vừa mạnh mẽ lại vừa uyển chuyển, vừa phóng khoáng lại không kém phần nhã nhặn. Thủ pháp này nhìn thực quen mắt, không biết nàng đã gặp ở đâu rồi
Lục Nghi Cung lạnh lẽo như chốn không người, màu sắc trang hoàng cũng tối giản hết mức có thể mang lại cảm giác cao quý mà không quá phô trương. Đồ vật bài trí tuy không nhiều nhưng mỗi một món đều có giá trị liên thành. Một nơi như vậy đúng là rất phù hợp với Lãnh Nguyệt Thanh
Lăng Sở Nhược cúi đầu nhìn bóng dáng của mình xuất hiện dưới sàn gạch bóng loáng như gương, không biết người khác như thế nào nhưng đối với nàng, việc đạp lên bản thân thật sự quá mức kỳ quái
"Bẩm thái tử, Lăng tiểu thư cầu kiến"
Căn phòng gỗ nằm sâu trong vườn thượng uyển, vừa rộng rãi vừa thoáng mát, mặc dù không phô trương nhưng vẫn giữ được sự bề thế. Uyển Linh cung kính đứng trước cửa phòng khe khẽ nói vọng vào bên trong
"Vào đi"
Bên trong truyền đến thanh âm dễ nghe quen thuộc không có chút gì dấu hiệu của bệnh tật. Nàng còn chưa kịp giương đôi mắt dò hỏi lên nhìn thì đã bị Uyển Linh đạp cho một cước, kịp định thần thì cửa lớn đã đóng lại một cách kỳ diệu
Cả căn phòng tràn ngập mùi hương thanh nhã dễ chịu hơn tất cả những vị thảo dược mà bao nhiêu năm nay nàng tiếp xúc quá, đó không phải mùi thơm của bất kỳ loại hương liệu nhân tạo nào mà là mùi của cơ thể rất tự nhiên
Lăng Sở Nhược ngây ngây ngô ngô đứng nơi góc phòng, không dám tiến cũng chẳng dám lùi, nàng mờ mờ nhìn thấy thân ảnh cao lớn in trên tấm bình phong ở phía đối diện. Nàng hồi hộp đến mức quên cả hành lễ, thầm nghĩ nếu cứ im lặng như vậy thì thật mất tự nhiên liền hắng giọng một cái rồi nói
"Nghe nói mấy ngày nay thân thể thái tử không tốt, ta đến xem xem"
Nói xong liền cảm thấy thật ngớ ngẩn, như vậy khác nào đập đá vào chân mình đâu. Lăng Sở Nhược hai tay để trước ngực gắt bấu chặt vào nhau, nếu như Lãnh Nguyệt Thanh vẫn còn giận nàng chuyện hôm rồi mà nói vài câu châm chọc thì phải làm thế nào đây?
"Ngươi vào đây"
Sau một khoảng thời gian im lặng, Lãnh Nguyệt Thanh cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Lăng Sở Nhược đem lo lắng trong lòng thở nhẹ xuống, không biết từ lúc nào mà nàng lại nhát gan đến mức như vậy
Sau tấm bình phong là một tủ gỗ lớn chứa đầy y phục và giá treo, xem ra chỗ này là để thay đồ. Lãnh Nguyệt Thanh dường như mới trở về từ buổi triều sớm, đến quan phục cũng chưa kịp thay ra. Sắc mặt tuy rằng có chút trắng nhưng vẫn rất khỏe mạnh, nha đầu đáng ghét kia lại dám lừa nàng
"Ngây ra đó làm gì, thay y phục cho ta"
Lãnh Nguyệt Thanh tiến đến gần nàng, ngón tay thuôn dài vươn thẳng đến trán búng nhẹ một cái, tiểu nữ nhân mỗi lần gặp nàng đều đáng yêu như vậy, không trêu nàng một chút thật phí của trời.
"Sao cơ? Thay...thay y phục? Ta... ta ...để ta đi gọi nha hoàn vào đây"
Nhìn vào đôi mắt hốt hoảng của nàng, vui vẻ trong lòng Lãnh Nguyệt Thanh chầm chậm dâng lên, những áp lực những ngày qua dường như đều tan biến. Cảm giác muốn nhìn thấy biểu cảm thật sự trên gương mặt sau tấm màn sa mãnh liệt truyền đến
"Ngươi không nên trái lời ta như vậy"
Lãnh Nguyệt Thanh hờ hững vuốt lớp lụa mỏng trên mặt Lăng Sở Nhược, lời nói tuy có chút bá đạo nhưng hành động ngược lại rất nhẹ nhàng. Lăng Sở Nhược thở xuống một hơi, cố kiềm nén hồi hộp trong lồng ngực
"Thái tử, cúi xuống một chút"
Lăng Sở Nhược bắt đầu từ việc dễ nhất – cởi mũ quan. Lãnh Nguyệt Thanh cũng rất phối hợp nhưng sự phối hợp hình như không được đúng cho lắm. Thay vì xoay lưng lại thì nàng ngồi xuống ghế mặt đối mặt, tầm nhìn cũng có chỗ không được đứng đắn cho lắm
Lăng Sở Nhược mải tìm cách tháo xuống chiếc mũ hoàn toàn không để ý đến chuyện này, mãi đến khi cảm nhận được sự nhột nhạt từ hơi thở của người kia thì hai má nóng bừng, ngay cả tai cũng một tầng đỏ ửng.
Lãnh Nguyệt Thanh không phải nghĩ nàng cố ý đúng không? Nàng trong lòng phiền muộn nhanh chóng lùi lại, không may mắn vấp phải một góc của mắc treo áo liền muốn ngã xuống.
Đau đâu còn chưa thấy chỉ thấy người được gắt gao ôm lại, không biết bằng cách nào mà Lãnh Nguyệt Thanh từ ngồi thành đứng nhanh đến chóng mặt như vậy. Lăng Sở Nhược trống ngực đập liên hồi, nàng thật sự mong rằng thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này
"Không sao chứ?"
Nàng lắc đầu lấy lại bình tĩnh, một phút bất cẩn để cho bản thân tiếp tục trầm luân, lý trí của nàng tại sao khi gặp Lãnh Nguyệt Thanh cứ trì trệ mãi như thế này? Chẳng lẽ là do người kia tâm cơ quá sâu, quá thông minh ư?
Nàng ngước lên đôi mắt, bắt gặp được tia nhìn thâm sâu tĩnh lặng cũng đang cúi xuống nhìn nàng. Một người thanh cao hoàn mỹ như vậy thật sự bị yêu mị nam nhân họ Liễu kia vấy bẩn sao?
"Không có việc gì, tiếp tục thôi"
Hai hàng lông mi cong vút cụp xuống che đi cặp mắt trong trẻo, Lãnh Nguyệt Thanh dường như không hài lòng, nàng không thích nhất những kẻ trước mặt nàng ra vẻ thần thần bí bí, che giấu tâm tư. Mấy ngày qua không ít người trước mặt nàng bày đủ thứ trò rồi, nàng không cần thêm người nữa
Lăng Sở Nhược chậm chạp động tác bị người trước mặt một trảo giật xuống màn sa. Mát lạnh trong không khí đột ngột truyền đến mặt khiến nàng có chút luống cuống chân tay.
Lãnh Nguyệt Thanh ngăn không để nàng cúi xuống nhặt màn sa bị rơi, dùng khí lực đã được kiềm nén nâng lấy cằm nàng. Mặc dù lúc này không có gió cũng chẳng có lưu ly hoa, không có tuyết rơi cũng chẳng có ôn tuyền khói trắng mờ ảo nhưng không hiểu sao Lãnh Nguyệt Thanh lại có cảm giác như thể quay lại buổi chiều ngày hôm đó, trái tim nàng lúc ấy cũng mãnh liệt đập như vậy.
"Hồi phục không tồi, thái y viện xem ra vẫn rất hữu dụng"
Lãnh Nguyệt Thanh câu lên khóe môi, di chuyển ánh mắt cùng thân người, đây hẳn là cố ý tránh né không muốn cho Lăng Sở Nhược phát hiện ra vẻ kỳ quái của mình.
Lăng Sở Nhược sờ sờ gương mặt mịn màng, những ngày này thời gian chữa trị mặt đương nhiên phải gấp đôi thời gian chế những thứ thuốc tào lao kia rồi. Thắc mắc về chuyện thái y viện vì sao lại nhanh chóng đáp ứng những yêu câu của nàng hiện tại đã có lời giải đáp. Thái tử điện hạ, người đúng là rất biết cách làm người khác cảm động
Nhắc đến thuốc mới nhớ, nàng cho tay vào ngực áo, lấy ra một lọ thủy tinh be bé xinh xinh đưa đến trước mặt Lãnh Nguyệt Thanh
"Cái này cho ngươi, thuốc lần trước nếu bôi đều đặn chắc là cũng đã hết rồi"
"Được, ngươi đến bôi thuốc cho ta"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau