"Điện hạ, phỏng chừng tin tức này ngày mai toàn bộ Thục quốc đều sẽ biết, thuộc hạ làm việc bất lực thỉnh điện hạ trách phạt"
Hừng đông vừa mới hé, ở thư phòng Lãnh Nguyệt Thanh lại một đêm không ngủ, án thư tuy chất thật đầy mật hàm và công văn nhưng phá lệ sạch sẽ không chút xáo trộn nào. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ rằng những thứ ấy bất quá chỉ là vật trang trí, chỉ có những người thân cận như Hoàng Kỳ đang quỳ bên dưới mới biết được nữ nhân cao quý kia vẫn luôn gọn gàng như vậy
"Nếu đã bất lực thì đừng làm nữa"
Hoàng Kỳ phi thường quen thuộc với ngữ khí bình thản này, rốt cuộc cũng buông bỏ được một chút khẩn trương, bạo gan đem mắt ngước lên. Người trước mặt nhấc lên tay áo gác ở sau đầu, lười biếng đem người ngả ra sau ghế, cử chỉ mặc dù là tùy tiện nhưng lại vô thức tản ra khí chất âm trầm mạnh mẽ, sát khí từ ánh mắt lóe lên như thể trong không trung chính là kẻ địch mà nàng muốn diệt
"Đến giờ luyện kiếm rồi, không còn chuyện gì nữa thì lui đi"
Âm hiểm trong mắt không biết biến mất từ lúc nào, Hoàng Kỳ thất thần bị lạnh nhạt đánh vỡ, rất nhanh nghe ra được uy hiếp trong lời nói bình thản kia. Trước khi vào đây nàng nhận ủy thác của Hồng Kỳ, đem chuyện Tú Kỳ đang quỳ bên ngoài thỉnh tội nói cho thái tử điện hạ. Chỉ là với tình thế bây giờ, nàng tốt hơn hết nên câm miệng đi vậy. Được rồi, nàng thừa nhận bản thân nhát gan, chuyện của ai thì người đó tự giải quyết đi vậy.
I nha một tiếng, cửa liền mở ra. Hồng Kỳ vốn không đặt quá nhiều hy vọng, nhìn thấy Hoàng Kỳ lắc đầu đi ra thì thở dài một tiếng, không cam chịu đem mắt trừng lên
"Vô dụng"
Sắc mặt Hoàng Kỳ lập tức đen lại nhưng cũng tùy ý nàng mắng, bên trong còn có vị đại nhân kia nàng mới không ngốc đến mức cãi nhau ở đây. Hồng Kỳ chần chừ tiến vào cửa, so với mọi ngày hầu hạ càng thận trọng hơn mấy lần
Y phục đều đã mặc xong, Lãnh Nguyệt Thanh một đường thẳng tiến tập luyện khu, một chút cũng không chú ý đến người đang thẳng lưng quỳ trước cửa. Tú Kỳ hai tay gắt gao nắm chặt, trời mới biết hình phạt nào sẽ chờ nàng ở phía trước. Thái tử điện hạ rất ít khi trừng phạt, một khi trừng phạt lại khiến người ta sống không bằng chết
Hồng Kỳ mặc dù lo lắng nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi, không tính Uyển Linh thì trong ba người các nàng Hoàng Kỳ có võ công cao cường nhất sau đó đến Tú Kỳ. Mặc dù nàng bản thân so với bọn họ đều yếu hơn nhưng cũng không đến mức dễ dàng bị đả thương như vậy. Một chưởng đó nàng căn bản không có cách nào né trách, nàng cảm giác được Tú Kỳ còn chưa ra hết lực mà đã khiến nàng nội thương nghiêm trọng như vậy. Võ công như vậy chỉ sợ là so với Hoàng Kỳ còn muốn hơn, tại sao quyết đấu trong tháng trước Tú Kỳ lại cố tình để thua Hoàng Kỳ, thậm chí còn chút nữa thua cả nàng?
Hồng Kỳ nghĩ đến thất thần. Võ công của cả ba người đều là do Khiêm sư phụ truyền dạy, Khiêm sư phụ là một trong số những nhân tài dưới trướng Lãnh Nguyệt Thanh có năng lực nhìn ra được tư chất luyện võ của mỗi người, năng lực cường đại như vậy không phải ai muốn cũng có thể có. Chính hắn cũng nhận định khả năng của Hoàng Kỳ hơn hẳn Tú Kỳ, không những truyền thụ những chiêu thức mật lại còn cất nhắc Hoàng Kỳ lên đến vị trí này
Võ đường mỗi ba tháng sẽ có một lần kiểm tra, tháng trước vừa mới tiến hành cũng không phát hiện Tú Kỳ như thế có võ công cao. Khả năng rất nhỏ trong vòng một tháng nàng luyện được, chỉ có thể là nàng giấu.
Tú Kỳ tại sao lại phải giấu?
Khiêm sư phụ tại sao lại không phát hiện ra?
Thân là thuộc hạ nếu gặp bất cứ khả nghi nào đều phải hướng thái tử điện hạ bẩm báo, đây chính là quy tắc bất di bất dịch không thể làm trái. Hồng Kỳ hơn hai mươi hai năm qua chưa từng nghĩ sẽ làm trái chỉ là chung quy cũng là không nỡ.
Mặt trời lười biếng trốn sau đám mây trắng, gió lớn cũng không thể xua đi được sương mù dày đặc phủ trên khu đất trống cũng chẳng xua đi được âm u trong lòng Hồng Kỳ, bất quá lạnh lẽo này lại đem nàng thức tỉnh. Trên không trung thân ảnh vẫn luôn biến hóa không ngừng rốt cuộc dừng lại, kiếm pháp nhẹ nhàng thu hồi không chút tiếng động.
Hồng Kỳ nhẹ thở dài một hơi, đem những thứ đã chuẩn bị tiến đến gần. Nàng hơn tuổi được Khiêm sư phụ nhặt về nuôi, tuổi được đưa đến hầu hạ thái tử ngày đó vẫn còn là Vĩnh Phúc công chúa.
Lần đầu gặp cũng là ở chỗ này, Lãnh Nguyệt Thanh cũng vừa lúc tập luyện xong, cao cao tại thượng đứng ở chỗ không có bóng người. Dáng lưng thẳng tắp mạnh mẽ chắn trước gió lớn, thân hình rõ ràng là của hài tử nhưng ánh mắt so với người trưởng thành còn muốn sâu hơn mấy phần
Thân thể khẽ động, cổ cao từ từ hạ xuống, ánh mắt so với lưỡi kiếm trên tay còn muốn sáng hơn. Hồng Kỳ hai chân quỳ xuống, đầu cúi thấp như đang ở trước mặt vị chúa tể, do dự một hồi vẫn là nhu thuận mở miệng. Nàng cách đây hơn mười năm cũng tại chỗ này âm thầm nhận định đời này chỉ có một chủ nhân duy nhất
"Điện hạ, Hồng Kỳ có chuyện muốn bẩm báo"
Một bên thoạt nhìn có vẻ êm đẹp thực tế là sóng ngầm đã chậm rãi dâng lên, một bên ồn ào kinh động đến toàn bộ Đông Cung. Cửa lớn Lục Nghi cung từ đêm hôm qua đón tiếp không biết bao nhiêu người đến, nếu không phải đây là tẩm cung của thái tử, chỉ sợ Uyển Linh vô pháp được nghỉ ngơi
Trời đã sáng tỏ, ở bên ngoài một mảnh ồn ào cũng chưa rời đi, những tỳ nữ ở một bên không dám náo loạn nhưng cũng không an phận chốc chốc lại châu đầu bàn luận.
Thiên hạ không ai không biết ở Thục Quốc hậu viện tồn tại chỉ để làm trò cười, nữ nhân nơi nơi tranh đấu đều không liên quan đến các nàng, thái tử căn bản không có khả năng đụng đến các nàng, không có khả năng sủng ái nâng đỡ, đừng nói là các nàng, ngay cả nam nhân duy nhất là Liễu lương đệ cũng chưa từng được liếc mắt đến nhưng mà chuyện hôm qua đều đã truyền đi khắp nơi, tin tức thái tử điện hạ yêu thích nữ nhân không chỉ lan ra khắp cung, thậm chí trong dân gian đều đã lan với tốc độ chóng mặt
Thị phi hết thảy đều hướng về Đông Cung, ai nấy đều chờ mong xem người ngã ngựa, đáng tiếc là một chút tin tức cũng đều không ra được bên ngoài. Lăng Sở Nhược một đêm không chợp mắt, không chờ nổi thái y đến đã vội xử lý thương thế cho Uyển Linh, sau đó cũng vì sốt cao không khỏi mà túc trực bên giường nào biết được bên ngoài náo nhiệt thành dạng gì.
Hoàng Kỳ từ thư phòng trở ra cũng không lập tức nghỉ ngơi, vội vã đi xem một cái Uyển Linh liền phát hiện Lăng Sở Nhược mệt mỏi bộ dáng. Hỏi ra mới biết được tình trạng của Uyển Linh thế nhưng phi thường nghiêm trọng, trong vòng ba ngày không tỉnh rất có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh được
"Thái y viện các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, bao nhiêu người cũng không khiến A Linh tỉnh lại"
Hoàng Kỳ xấu xa nhân lúc Lăng Sở Nhược ra ngoài mới lạnh lùng nói mấy câu. Thái y viện trước nay giữ vững quan điểm không tuyển nữ quan đã khiến nàng nhìn không vừa mắt, lúc này vừa hay có thể xả ra bực tức trong lòng. Thái y người đến là một lão thái y có thâm niên, nghe thấy oán trách cũng không lộ ra xấu hổ, mặt dày cãi lại
"Hoàng phó tướng nói vậy thật oan cho hạ quan quá, hạ quan cũng là cố gắng hết sức rồi. Thứ cho hạ quan nói thẳng, những vết thương này không có nguy hiểm đến tính mạng, Thượng Quan tiểu thư không tỉnh lại chỉ có thể là do u buồn tích tụ, tự bản thân không muốn tỉnh"
"Nói bậy, A Linh không phải người yếu đuối như vậy"
Lời này không sai đem đến cho Hoàng Kỳ lo lắng cùng phiền chán, nàng phía trước còn không đoán ra được ý tứ của thái tử điện hạ, mặc dù biết người đó có khả năng khống chế cục diện nhưng đồn đại như mũi tên đã bắn không thể thu hồi, người chịu thiệt chỉ có thể là Uyển Linh. Nhìn thấy nhăn nhó trên mặt Hoàng Kỳ, lão thái y cũng không dám đắc tội đến, vội vàng vuốt mông ngựa
"Hoàng phó tướng không cần quá lo lắng, hạ quan đã cho người nhắn Hạ thái y rồi, hắn là đệ tử đích truyền của đỉnh đỉnh đại danh thần y Châu Liêm, một chút bệnh này chắc không làm khó được đâu"
Nịnh bợ ý tứ rõ ràng như vậy càng khiến Hoàng Kỳ thêm phản cảm, nàng chán ghét còn muốn nói thêm vài câu thì bên ngoài Lăng Sở Nhược đã chạy đến cửa, đối với lời của lão thái y ngược lại hào hứng không thôi
"Sao cơ? Châu Liêm? Ngươi nói hắn là đệ tử của Châu Liêm lão tiền bối thật sao?"
Tự cảm thấy bản thân có chút kích động, nàng hướng Hoàng Kỳ xấu hổ cười một cái. Lão thái y già trong mắt tràn đầy hứng thú, không thể phủ nhận được đêm qua hắn kinh ngạc đến mức nào khi vừa đến đã thấy thương thế trên người của Uyển Linh đều được xử lý tốt. Hắn ở thái y viện bao nhiêu năm qua chưa từng thấy ai băng bó với tốc độ nhanh như vậy, phải biết là số lượng vết thương không phải ít đâu
"Tiểu thư đây thật là hiểu biết, không phải lão phu nói quá nhưng thật sự y thuật của Hạ thái y vô cùng cao minh đó, chỉ là mấy ngày trước đã xin nghỉ phép, hẳn là vì thi đấu của sư phụ hắn cùng Độc Thiên Y"
Lão thái y nguyên bản không nghĩ sẽ cùng nàng đàm đạo, mặc dù đêm qua bị nàng dọa cho một chút vẫn là khinh thường nàng thân phận nữ nhi. Bất quá lúc này hắn thực sự tò mò, hắn đoán nàng chính là Lăng đại tiểu thư mấy ngày trước nhập cung gây bao sóng gió, một vị tiểu thư như thế nào có thể biết được chuyện giang hồ? Cho dù là kinh thành tiểu thư được học chữ cũng chưa chắc như thế thông tuệ đâu
Lăng Sở Nhược không để ý đến thái độ lồi lõm của lão thái y, nàng sớm hưng phấn đến mức tư thái gì đó đều đem quẳng sau đầu.
"Thi đấu? Lại còn là Độc Thiên Y lão tiền bối? Sở Nhược ngu dốt, thỉnh đại nhân chỉ điểm thêm"
Thiên hạ không ai không biết cùng lão hoa đà Châu Liêm đối địch chính là Độc Thiên Y. Châu Liêm nổi danh vì chữa bệnh cứu người, mặc dù là người vừa mắt mới cứu nhưng miễn cưỡng vẫn được tính là danh môn chính phái. Ngược lại là Độc Thiên Y cùng tà phái không hề sai lệch. Hai người trước nay đều chỉ ngấm ngầm phân tranh, vì lẽ gì hiện tại thông cáo toàn thiên hạ?
Lão thái y rất không cao hứng trước dự sùng bái của nàng dành cho Độc Thiên Y. Độc Thiên Y ở y giới chính là một cái tên mà ai nghe đến cũng phải nhức đầu, toàn thiên hạ chỉ sợ không ai muốn đắc tội với hắn nhưng kính trọng lại càng không. Lão thái y không khỏi rùng mình mấy cái khi thấy đôi mắt sáng rực của nàng, vị tiểu thư này bất quá còn chưa đến , đối với Độc Thiên Y không những không sợ hãi lại còn hứng thú, nếu không phải bề ngoài nàng trong sáng thiện lương khiến người khác không thể nghĩ xấu chỉ sợ lúc này hắn đã nghĩ nàng cùng Độc Thiên Y có quan hệ
"Châu lão lần này thực thảm, bị Độc nhân kia chơi một vố thực đau. Ngươi chắc cũng biết Châu lão mỗi lần có người khai độc trên người là bị Độc Thiên Y thì không cần cầu cũng tự động giải đi"
Lăng Sở Nhược gật gật đầu, nàng biết đây chính là phương thức bọn họ giao đấu. Thấy nàng minh bạch, lão thái y mới chậm rãi nói tiếp
"Lần này người tới bị hạ một loại cổ độc, ngươi đoán xem Châu lão như thế nào giải?" Lão thái y cố tỏ ra vẻ thần bí, hắn nghĩ chắc chắn điều này nàng không thể biết được. Không ngờ nàng lại buột miệng nói
"Không thể giải"
"Ngươi cũng biết sao?"
Lão thái y kinh ngạc hỏi, cổ độc vốn là độc thuật bị cấm sử dụng đã rất nhiều năm, mặc dù là cấm nhưng cũng không chắc kiềm chế được tất cả bất quá cũng hạn chế được rất nhiều. Trong vòng hơn hai năm nay vừa qua cổ độc gần như là đã thất truyền, ngay cả truyền miệng cũng chưa từng có, mọi thứ có trong y thư đều bị cấm lưu truyền, thậm chí là đốt hết. Nữ nhân này vì sao lại biết chuyện này?
Không để ý đến biến hóa khác thường trên mặt lão thái y, Lăng Sở Nhược khóe môi cong cong tạo thành nụ cười, phi thường tự tin mà trả lời.
"Châu lão tiền bối trăm vạn lợi hại cũng không giải được cổ độc, cái này cổ độc chỉ có chính người hạ cổ giải được, dù ở thế trung lập nhưng tâm cao như Châu lão tiền bối hẳn là khinh thường nghiên cứu những thứ không sạch đi"
"Ngươi thực sự biết sao?"
Không những lão thái y mà ngay cả Hoàng Kỳ cũng đều hướng ánh mắt nghi ngờ nhìn nàng. Cổ độc là độc thuật rất đáng sợ lại phức tạp được chia thành rất nhiều rất nhiều nhánh, nhìn biểu cảm của nàng có vẻ hiểu biết không ít. Lão thái y kinh hãi chưa tan, thấy nàng có vẻ không muốn trả lời liền không kiên nhẫn hỏi lại.
"Ngươi biết sao?"
"Vô tình nghe được"
Lăng Sở Nhược nhàn nhạt trả lời, thực chất kiến thức về độc dược của nàng so với những gì người khác nghĩ đều sớm vượt xa. Mẫu thân trước khi lâm chung dặn dò nàng không thể đem năng lực bộc lộ, nàng tuy rằng không hiểu cũng sẽ vâng theo
Lời nói dối rất bình thường nhưng lại thành công đánh tan nghi ngờ của lão thái y, dựa vào kinh nghiệm bao nhiêu năm ở thâm cung hắn làm sao không đoán ra được nàng nối dối, chẳng qua là so với việc nàng hiểu biết cổ độc, hắn tình nguyện tin tưởng nàng chỉ vô tình nghe. Bất quá hắn cũng rất tò mò, không thể không hỏi tiếp
"Ngươi nghe được từ đâu? Ai dám cùng ngươi thảo luận chuyện này?"
"Ta cũng không nhớ"
Lăng Sở Nhược vờ như nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng ngại ngùng cười tỏ ý xin lỗi. Hoàng Kỳ từ đầu đến cuối không nói gì nhưng ánh mắt tối đi vài phần. Một hồi chuyện bị cắt ngang không ai hỏi đến, lão thái y cũng không còn cao hứng như lúc đầu, không ai hỏi đến hắn cũng không tình nguyện nói nữa.
Chuyện lúc sau thực ra không cần đến lão thái y tiếp tục nhiều lời, Lăng Sở Nhược cũng đoán được không ít. Chính là Châu Liêm trước nay chưa từng thất thủ nhất định sẽ muốn cùng toàn thiên hạ bố cáo, đại nhân vật như hắn rốt cuộc cũng có điểm kiêng dè, cổ độc không phải muốn bố cáo liền có thể bố cáo đâu, một khi đem sự tình thọc ra sẽ khiến y giới một phen chấn kinh. Bí mật bao nhiêu năm bị áp xuống một khi bại lộ, y giới chính tông còn không đem hắn xả làm trăm mảnh. Tiến thoái lưỡng nan, cách duy nhất để lấy lại danh tiếng chỉ có thể cùng Độc Thiên Y đấu một trận. Bất quá suy nghĩ của nàng lại không dừng lại ở đó.
"Tiểu Hoa"
Thanh âm mặc dù không lớn nhưng đủ để đem trầm mặc đánh vỡ. Lăng Sở Nhược hiếm có bày ra bộ dáng chủ nhân cười cười nhìn lão thái y rồi ngoắc Tiểu Hoa đến gần. Tiểu Hoa mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn rất quy củ đứng một bên chờ phân phó
"Ngươi đến ngự thiện phòng mang lên một ít thức ăn, thỉnh Hoan thái y đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lúc"
Lão thái y nào không nhận ra được dụng ý của Lăng Sở Nhược, nàng bất quá chỉ là muốn hắn tránh mặt đi lại không cho hắn trở về thái y viện, sức khỏe của lão nhân gia làm sao so được với thanh niên các nàng. Bất mãn nho nhỏ chỉ dám nuốt vào bên trong, không nể mặt nàng cũng không thể không nể mặt Hoàng phó tướng.
Hoàng Kỳ cũng nhìn ra được Lăng Sở Nhược ý tứ nhưng thời gian qua mau lại không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Nàng giữ nguyên tư thế nửa ngồi trên giường lẳng lặng nhìn Uyển Linh. Mỹ nhân nhíu mày động nhân tâm, Hoàng Kỳ trong lòng cảm giác không vui, muốn thay nàng vuốt xuống ưu sầu. Tay còn ở trên không trung chưa chạm xuống, Lăng Sở Nhược ánh mắt đã triều qua
Rõ ràng không có ý tứ gì không hiểu sao lại chột dạ, Hoàng Kỳ ngượng ngùng ho khan vài tiếng. Lăng Sở Nhược không để ý hành động kỳ lạ của nàng, tự mình áp đến gần hơn.
Hoàng Kỳ nguyên bản muốn tránh né nhưng lại bị thanh âm nhẹ nhàng cuốn lấy. Lời nói mặc dù dễ nghe nhưng nội dụng lại khiến nàng không khỏi ngây người. Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?