Tối quá, nơi này là đâu?
Lăng Sở Nhược bị vây quanh bởi một màu đen tĩnh mịch, tối đến mức dù có đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Trái tim nàng đánh thịch một tiếng khi nghe thấy tiếng bước chân vang vọng như hiện về từ cõi xa xăm nào đó. Nàng không rõ đó là bước chân của nàng hay là một ai khác
Đây là hang động sao?
Lăng Sở Nhược cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng đã đi được một lúc nhưng lại không có bất kỳ vật cản nào. Nói chính xác thì nơi này giống như một chiếc hộp khổng lồ hơn là một hang động. Nếu là vậy, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa sẽ thấy được điểm tận cùng chăng?
Nhưng nàng đã đoán sai
Lăng Sở Nhược cứ mơ hồ đi mãi, mất một khoảng thời gian khá lâu vẫn không thấy điều gì xảy ra. Đi đến mức hai chân cũng đều mỏi nhừ, nàng chán nản ngồi xuống, chẳng hiểu đây là nơi quái quỷ gì nữa
Có tiếng sáo
Lăng Sở Nhược ngẩng đầu, tiếng sáo theo đó càng lúc càng lớn dần. Nàng ngẩn ngơ đưa taysờ lên má, chẳng hiểu từ lúc nào lệ đã rơi đầy. Tiếng sáo này rất quen thuộc, mẫuthân nàng trước đây vẫn thường hay thổi vào những buổi trời lạnh giá. Tiêu Châuquanh năm ảm đạm, tiếng sáo của mẫu thân cũng vì thế mà trở nên thê lương hơn
Có lúc nàng không hiểu, mẫu thân nàng thật sự hạnh phúc sao?
Nếu là hạnh phúc thì cớ gì khúc nhạc kia lại khiến người ta đau lòng đến vậy?
"Nhược nhi, qua đây"
Mẫu thân?
Tiếng sáo đã tắt, thay vào đó là thanh âm dịu dàng trong trẻo như nước. Lăng Sở Nhược như bừng tỉnh, chẳng kịp để ý gì liền chạy đi. Càng chạy, xung quanh càng sáng lên. Đến khi nàng có thể nhìn rõ mọi vật, khóe mắt lại một lần nữa rưng rưng
Đây chẳng phải là khu vườn trong nhà nàng sao? Còn tuyệt thế mỹ nhân đang đứng dưới tán cây bằng lăng kia, có đúng hay không là mẫu thân nàng? Lăng Sở Nhược từng bước run rẩy đi đến, cố gắng khống chế không để bản thân bật khóc.
Mẫu thân nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, ba ngàn mặc phát mềm mại xõa tung bay, trên tay cầm một cây sáo bằng ngọc quý, gương mặt trang điểm nhẹ cũng đủ rực rỡ hơn người.
"Nhược nhi hảo, sao con lại khóc?"
Mộ Dung Phi Yến khẽ nhíu mi bước đến gần ôm lấy nữ nhi nhấc bổng. Lăng Sở Nhược tròn xoe đôi mắt, nàng lúc này vẫn còn nhỏ như vậy? Mặc dù biết đây là điều không thực nhưng nàng vẫn không nhịn được dụi vào người mẫu thân. Nàng trước kia vẫn hay làm nũng như vậy
Mẫu thân của nàng là một tuyệt thế mỹ nhân, đừng nói đến nhan sắc, ngay cả khí chất cũng đủ khiến lòng người thổn thức. Lăng Sở Nhược được thừa hưởng khí chất đó của mẫu thân nàng bất quá vẫn là có chút khác biệt.
Đều là huệ chất lan tâm nhưng sẽ có một khoảng thời gian Lăng Sở Nhược khiến người khác có cảm giác áp bức, bất khả xâm phạm. Còn Mộ Dung Phi Yến lại là cao quý mà gần gũi, ôn nhu như một nhành liễu chọc người thương tiếc. Mẫu thân nàng là vậy, trước mặt người, nàng vĩnh viễn là một tiểu hài tử được nuông chiều mà thôi
"Ngoan nào, mẫu thân lau nước mắt cho con, hảo không?"
Cái đầu nhỏ gật gật một cái, để mặc Mộ Dung Phi Yến dùng khăn tay lau đi cả lớp bụi bẩn còn bám trên mặt. Thường ngày nữ nhi đều rất nghịch, Mộ Dung Phi Yến nghĩ chắc hẳn là nàng sợ bị la nên mới khóc, động tác cũng vì thế mà trở nên nhẹ nhàng cẩn thận hơn
"Hôm nay là lần đầu gặp thân phụ, con lại nghịch bẩn như vậy thật đúng là hết cách mà"
Mộ Dung Phi Yến sủng nịnh búng nhẹ chóp mũi nàng. Lăng Sở Nhược ngây ngốc ngẩn người, thân phụ nàng là Lăng Thiên ngày nào cũng gặp, sao lại là lần đầu gặp mặt? Mẫu thân có phải hồ đồ rồi không?
Đọc được nghi vấn trong mắt nàng, Mộ Dung Phi Yến khẽ thở dài, sau đó làm như không có gì, lại nở nụ cười trấn an.
"Vừa rồi con đã đi đâu vậy? Thanh nhi đâu rồi?"
Câu hỏi của Mộ Dung Phi Yến khiến Lăng Sở Nhược lúng túng, nàng quả thật là không nhớ, chắc là do thời gian đã rất lâu rồi.
Ý cười trong mắt Mộ Dung Phi Yến càng ngày càng đậm, còn có cả sủng nịnh mà rất lâu rồi Lăng Sở Nhược chưa được nhìn thấy. Thanh nhi ư? Là Thanh Vũ phải không nhỉ?
"A di"
Lăng Sở Nhược giật mình quay lại liền thấy một tiểu hài tầm mười tuổi vóc người khá cao lớn mặc một bộ y phục màu lam chậm rãi đi đến. Búi tóc giản dị được cố định bằng một cây trâm gỗ khiến nàng nhất thời không đoán được giới tính. Gương mặt hài tử này vừa có nét non nớt nhưng không thiếu phần trầm ổn, ánh mắt trong sáng mà sâu lắng xinh đẹp, hài tử này nàng đã gặp ở đâu rồi?
"Thanh nhi, con cũng dơ hết rồi, có phải Nhược nhi lại bắt nạt con không?"
Tiếu ý lan dần trong đôi mắt Mộ Dung Phi Yến, lúc này Lăng Sở Nhược mới để ý đến những vệt cát bẩn rất không có trật tự "mọc" ở khắp y phục của hài tử kia.
"Con không có" Nàng theo phản xạ chối tội, bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của người đối diện không hiểu sao hai má nóng bừng. Hài tử kia rõ ràng thua nàng đến cả gần chục tuổi, nàng xấu hổ cái gì?
"A di, phụ thân chờ ngươi ở ngoài sảnh" Hài tử kia suýt nữa thì phì cười thành tiếng nhưng lại rất giáo dưỡng kiềm chế lại, hướng Mộ Dung Phi Yến thông tri
"Ân, vậy ta đi đây, Nhược nhi lại nhờ con" Mộ Dung Phi Yến gật đầu, sủng nịnh xoa đầu Lăng Sở Nhược
"Ân"
Mộ Dung Phi Yến dắt tay nữ nhi đến, Lăng Sở Nhược ngược lại không muốn xa nàng. Khó khăn lắm mới có giấc mơ chân thật như vậy, nàng không muốn dễ dàng mất đi. Hài tử kia nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, làm ra bộ dáng người lớn an ủi
"Sở nhi ngoan, ta đưa muội đi tắm"
Không hiểu sao lần này nàng lại nghe lời, mặc dù rất không đành lòng nhưng chỉ có thể dõi theo bóng người áo đỏ kia khuất dần đi.
Cuồng phong nổi lên đem hàng ngàn hoa tuyết bay tán loạn. Lăng Sở Nhược đưa tay dụi mắt, khi mở ra đã là một khung cảnh khác. Trên đỉnh núi, hài tử kia dắt tay nàng chạy, phía sau là mùi độc dược quen thuộc không ngừng bám theo.
Là hắn
Lăng Sở Nhược run người sợ hãi, chính là nam nhân mà nàng đã gặp ở giấc mơ trước. Lần này lại là hắn
"Mẫu thân"
Lăng Sở Nhược choàng tỉnh, cảm giác khắp người ướt đẫm mồ hôi. Không biết có phải vẫn còn bị cơn mơ ám ảnh, mùi độc dược vấn vít trong không khí rất lâu không thể tan đi
Không phải mơ
"Lăng đại tiểu thư tỉnh rồi sao?"
Thanh âm cao vút vang lên trong căn phòng nhỏ bé nghe thật chói tai. Lăng Sở Nhược ý định ngước lên tìm kiếm mới phát hiện đầu không thể nâng nổi, chỉ thấy được gót giày thêu chỉ vàng không ngừng di chuyển đến
"Bản cung chờ ngươi thật lâu"
Đầu bị một đôi tay hung hăng kéo lên, móng tay bấm vào cổ không khỏi khiến nàng ho khan một tiếng. Nàng không lầm, mùi hương này chính là thứ độc dược ở trong giấc mơ của nàng. Bất quá, nàng biết rằng nó không đến từ người của Thần phi, rất có thể người nọ đã từng ở đây, bởi vì mùi hương chưa phai nhạt đi nhiều
"Rốt cuộc ngươi là ai, kẻ nào đứng sau ngươi?" Nàng cười khảy, mắt nhướn lên đầy vẻ lạnh lùng. Nếu là bình thường hẳn là hành động này sẽ khiến Thần phi tức điên. Bất quá hiện tại nàng ta rất vui, cuối cùng chủ nhân cũng để mắt đến Lăng Sở Nhược, nàng ta không thể không mơ đến viễn cảnh được tự tay hủy hoại nữ nhân này
"Hừ, chờ xuống hỏi diêm vương đi" Đáy mắt lóe lên tia hung quang, ngừng một lát, nàng ta tiếp tục nói "Không cần lo lắng, nể tình chúng ta quen biết nhau, ta sẽ để ngươi sống vài ngày"
Có quỷ mới tin, Thần phi từ lúc nào tốt bụng như vậy? Theo như Lăng Sở Nhược suy đoán thì chắc chắn đây là ý của hắc y nam nhân kia nhưng mà là vì lý do gì thì nhất thời nàng không đoán ra được.
Mục đích của hắn đối với nàng là gì?
Nếu lần trước nàng không dám xác minh giấc mơ kia là có thật thì hiện tại nàng đã khẳng định được đó chính là ký ức của nàng. Vì sao nàng lại không nhớ những ký ức đó? Là vì sợ quá sao? Còn có cái chết của mẫu thân nàng, nếu không phải do Diệp Mẫn vậy thì có thể là ai?
Nàng mặc dù không thể nhớ được những đoạn ký ức kia nhưng nàng biết hắc y nam nhân trên người mang độc đó nhất định kẻ đó có liên quan đến cái chết của mẫu thân nàng.
Lăng Sở Nhược dời sự chú ý vào Thần phi, chất độc mà nàng hạ vào hôm trước sớm đã không còn chút tăm hơi nào. Mặc dù đó không phải loại độc dược phức tạp nhưng muốn giải trong khoảng thời gian nhanh vậy thì thiên hạ không có mấy người.
Vì sao nàng biết được thời gian giải độc ư?
Rất đơn giản, độc mà nàng hạ là độc ngứa, nếu để lâu dần thì gương mặt của Thần phi sẽ không thể hoàn hảo như vậy, ít nhiều cũng phải có vết tích. Nếu nàng đoán không lầm, độc được giải ngay sau khi nàng rời khỏi. Nam nhân đó, nhất định nàng phải bắt được hắn
Đau...
Lăng Sở Nhược tóc dài bị kéo căng, Thần phi hung ác ra sức kéo, đôi mày xếch lên tỏ vẻ không hài lòng
"Lăng Sở Nhược, ngươi có muốn biết tương lai của mình không?" Khóe miệng son đỏ khẽ cong lên, trên gương mặt đầy phấn hiện lên vẻ thích thú. Không cho nàng có thời gian từ chối, Thần phi ghé sát vào tai nàng nói
"Ta sẽ bán ngươi cho nhà thổ, à không, Lăng đại tiểu thư cao ngạo như vậy thì đời nào chịu, ta nghĩ hay là nên để ngươi hầu hạ trọng thần trong triều? Vinh dự này không phải ai muốn có cũng được đâu"
Lăng Sở Nhược nghe nhưng vẫn không tỏ vẻ gì, những thứ ấu trĩ như vậy chỉ có thể hù dọa những tiểu thư nhát gan, còn nàng, chỉ cần ra được đây sẽ tự có cách thoát. Nàng chỉ là không hiểu nữ nhi của một thầy đồ, vì sao lại có thể ăn nói khó nghe như vậy?
"Ngươi không tin sao?" Thấy nàng không có gì là sợ hãi, Thần phi kinh ngạc hỏi
"Tin"
Lăng Sở Nhược thở dài đáp. Nếu nàng đoán không lầm, Thần phi hẳn là bị người hạ cổ rồi. Chẳng trách mà nàng không thể ngửi thấy, đơn giản chỉ vì loại cổ này vốn dĩ không có độc, chỉ là phóng đại cảm xúc lên. Trước kia Thần phi có thể cũng ghét nàng nhưng không đến mức thế này, hiện tại bị như vậy chắc hẳn không hoàn toàn là do bản thân nàng ấy muốn. Loại cổ này không dễ điều chế, nhưng đối với một cao thủ thì chắc hẳn cũng chỉ là trò muỗi mà thôi
"Được lắm, để ta xem ngươi còn cao cao tại thượng như vậy đến khi nào" Thần phi hai mắt tối sầm, hướng bên ngoài gọi lớn "Người đâu"
Lập tức trên vách tường mờ mờ in một bóng người "Nương nương có gì phân phó ạ?"
"Mang than và ấn sắt nung đến đây, bổn cung muốn có nô lệ"
Ấn sắt nung?
Thần phi tiếu ý tràn ngập nhìn gương mặt dần biến sắc của Lăng Sở Nhược. Thục quốc là một trong số những nước hiếm hoi xem việc buôn bán nô lệ là hợp pháp. Chỉ cần có một chút thủ tục và ngân lượng, chuyện sở hữu nô lệ liền được xác thực.
"Thần phi nương nương, ngươi đừng quên phụ thân ta là mệnh quan triều đình. Hơn nữa ngươi không có khế ước nô lệ, dưới chân thiên tử còn làm ra chuyện như vậy, ngươi có ý gì?" Mặc dù bề ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng tâm Lăng Sở Nhược đã sớm rúng động. Phụ thân nàng không có ở đây, chẳng thể nào ra mặt tìm kiếm nàng. Lãnh Long bị cổ độc khống chế còn chưa thể lo cho bản thân huống hồ là quan tâm nàng sống chết. Còn có Lãnh Nguyệt Thanh...nàng ấy không có khả năng cứu nàng
Thần phi phá lên cười như nắc nẻ, khoái trá nhìn những thứ hình cụ đang được đưa vào trong. Ánh lửa bập bùng trong đôi mắt đang trợn to, nàng ta vui vẻ quay đầu, tay hơ hơ trong sự ấm áp của than "Biết sợ sao? Đáng tiếc ta sẽ không tha cho ngươi"
Nhiệt độ trong phòng càng lúc cao, Lăng Sở Nhược thậm chí còn có cảm giác có một tầng mồ hôi mỏng chảy dọc theo gương mặt mình. Thần phi duyên dáng cầm lấy ấn sắt dài từ tay người hầu sau đó phất tay ý bảo lui xuống. Đám người hầu cung kính lui ra, tiếng đóng cửa như tiếng trống đục vào lồng ngực nàng
"Ngươi nghĩ sao nếu bản cung tạo nhân thân giả cho ngươi? Để xem nào..." Thần phi nghiêng đầu ngẫm nghĩ sau đó à lên một tiếng "Ngươi với Nhiếp Khiếu Lan quan hệ không tồi, chi bằng lấy cho ngươi nhân thân người Triệu thì thế nào? Dù sao Triệu Châu hiện tại cũng đã thuộc về Thục quốc chúng ta"
Người điên có thể làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được. Nhìn ấn ký trong tay Thần phi không ngừng vung vẩy, trái tim Lăng Sở Nhược như muốn lạc nhịp.
Nàng có thể không sợ sao?
Chưa kể đến đau đớn như bị thiêu cháy, ấn ký một khi in lên người liền không có cách nào xóa đi, trừ phi là lại lóc da thịt một lần nữa. Với thân phận hiện tại của Thần phi, đừng nói là có ấn ký, cho dù không có ấn ký thì quan phủ nào dám cãi lệnh nàng ta? Mà cho dù không ra mặt thì thế nào, thiếu gì người thay nàng ta làm việc này?
"Sao thế? Ngươi muốn cầu xin bản cung rồi sao?" Thần phi vui vẻ thổi nhẹ ấn ký, chậm rãi bước đến gần nàng
Lăng Sở Nhược mặc dù cố tỏ ra không có việc gì nhưng khuôn ngực phập phồng lại bán đứng tâm trạng của nàng.
"Ngươi nghĩ xem nên ấn vào đâu nhỉ? Trên vai? Trên ngực? Hay là..." Dừng một chút để xem biến đổi trên gương mặt nàng, Thần phi hưng phấn cười "Hay là mặt?"
"Gương mặt này không biết mê hoặc biết bao nhiêu nam nhân, Bát Đoàn của ta cũng vậy, hắn thậm chí không tiếc giết phụ thân mình để cướp ngươi về" Thanh âm bỗng trở nên thê lương, Thần phi như ngây ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trước mắt
"Ngươi nói cái gì?" Lăng Sở Nhược không khỏi nhíu mày hỏi lại
Bát Đoàn? Cái tên có chút quen thuộc
"Kể từ lần đầu gặp ta đã không thể quên được chàng, nụ cười của chàng, ánh mắt của chàng lúc đó rõ ràng là dành cho ta" Thần phi đắm chìm trong hồi ức, dường như không hề để tâm đến xung quanh nữa. Thậm chí Lăng Sở Nhược còn muốn thấy hình ảnh nam nhân kia trong mắt nàng ta
"Chàng ở trên lưng ngựa mặc một bộ y phục cẩm hoa, tay cầm cây cung tiễn hiên ngang vào thành. Ngươi biết không, ta chưa bao giờ gặp người nào phong lưu như chàng, ta phát hiện ra ta đã thích chàng rồi"
Lăng Sở Nhược đã nhớ ra người này, lần đó nàng được mời đến giải độc cho Bát đại lão gia nhưng không thành công, Bát Đoàn mang theo một đám người đến bắt nàng, cũng may có Lãnh Nguyệt Thanh
Lãnh Nguyệt Thanh
Nơi ngựctrái có chút nhói lên, những lúc nàng gặp nguy hiểm đều có nàng ấy đến cứu. Cònlúc này thì sao? Nàng ấy cần nàng, mà nàng lại không thể lập tức có mặt, không những vậy lại còn để bản thân rơi vào tình trạngnguy kịch nữa
"Chỉ tại ngươi" Thần phi đột ngột cao giọng, bàn tay cầm ấn ký giơ đến trước mặt Lăng Sở Nhược. Nàng hoảng hốt xoay người né tránh, lưng đụng phải cạnh bàn đau buốt
"Hạ cô nương, Bát công tử đã từng hẹn ước với ngươi sao?"
Lăng Sở Nhược chật vật dùng chân nâng người, phía sau lưng truyền đến một cơn đau đớn khó tả. Nàng cố gắng nói lảng để làm giảm sự tức giận của Thần phi, quả nhiên, nàng ta có chút khựng lại
"Ta...chưa từng nói chuyện với chàng"
Thần phi bối rối thu tay, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ. Lăng Sở Nhược hít một hơi thật sâu, nhân lúc nàng ta không chú ý lại lén lút kéo giãn thêm một chút khoảng cách. Nàng không hi vọng nàng ta sẽ lại nổi điên, với tư thế bị trói chân tay thế này, nàng sẽ không có cách nào chạy trốn được
"Ngươi lầm rồi, Bát công tử vốn dĩ không có thích ta" Lăng Sở Nhược vội vã thanh minh trước khi nữ nhân kia lại tìm lý do để kết tội nàng
Thần phi ngẩng đầu hướng đôi mắt mịt mờ nhìn về phía nàng, đôi môi đỏ rực khẽ mấp máy "Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Ta nói Bát công tử vốn dĩ không thích ta, hắn vì muốn chiếm đoạt vị trí gia chủ nên mới hạ độc Bát đại lão gia"
Sự phân vân trong mắt Thần phi lại đậm thêm một phần. Lần này Lăng Sở Nhược liều lĩnh đánh cuộc. Nàng đoán cổ độc kia quá mạnh đối với thần trí của Thần phi, mặc dù đa phần thời gian nàng ta sẽ tỉnh táo nhưng càng ngày sẽ càng bị ăn mòn. Đó là lý do vì sao kể từ lần đầu gặp mặt, thời gian tỉnh táo của Thần phi ngày càng ít đi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau