Lại Sơ Tuyết ngước đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, con ngươi lam xanh biếc lặng lẽ nhìn Lại Sơ Cuồng.
Lại Sơ Cuồng không biết bé cưng của mình đang nghĩ gì, hắn cúi người nhấc bổng cô lên. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười nhè nhẹ: “Bảo bối, ba con mình cùng nhau đi tắm.”
Thân hình Lại Sơ Tuyết vẫn không động đậy, đôi mắt lam không rời khỏi khuôn mặt anh tuấn của Lại Sơ Cuồng. Cả người uể oải mặc cho Lại Sơ Cuồng ôm vào lòng, tự nhiên dựa đầu vào lồng ngực rộng lớn ấm áp: “Bảo bối”- Lại Sơ Cuồng bất đắc dĩ thở dài, ngắt nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô, con ngươi lam nhuốm màu âm u nhìn quanh tất cả những người trong phòng.
Giờ đây trong phòng chỉ còn hai ba con yêu nghiệt, Lại Sơ Cuồng ôm cô đến bên tủ quần áo. Mày kiếm thẳng xuống muột đường, hắn giống như đang suy nghĩ xem nên cho cô mặc đồ gì, bộ dáng này không khác gì sự nghiêm túc khi làm việc của hắn.
Lựa đồ cho Lại Sơ Tuyết mặc, giống như thực quan trọng.
Bàn tay thon dài cầm lấy bộ váy ngủ trắng nhỏ nhắn trong tủ ra, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Lại Sơ Cuồng đặt Lại Sơ Tuyết xuống đất, bàn chân trắng mập mạp của cô được để lên bàn chân cứng rắn của hắn. Nhẹ nhàng dựa đầu cô vào lòng mình, hắn dịu dàng nói: “Cẩn thận lạnh.”
Thân thể Lại Sơ Tuyết hơi run lên, đôi mắt lam trong suốt ngơ ngác nhìn từng hành động của Lại Sơ Cuồng. Cô hơi giãy lên, muốn tránh khỏi bàn tay đang cởi váy của người đàn ông, như biết trước được động tác của cô, người đàn ông đang cúi người bỗng ngẩng đầu lên: “Bảo bối, đừng giãy.”
Lại Sơ Tuyết không nói gì, ậm ừ như đồng ý. Bộ váy xanh bồng bềnh của tiểu công chúa “Lại Sơ Tuyết” cuối cùng cũng đã được cởi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hơi phiếm hồng, thân thể trắng noãn của cô bị phơi bày trước mặt Lại Sơ Cuồng, cho dù thân thể vẫn còn nhỏ, chưa có chỗ lồi lõm gì đáng nói. Nhưng, dù sao cô cũng là người phụ nữ trưởng thành.
Lại Sơ Cuồng không biết ý nghĩ trong đầu cô, hắn ôn nhu ôm cả thân hình trần truồng của cô vào người, bàn tay chạm nhẹ xuống nước ở trong bồn, sau đó gật đầu vừa lòng.
Lại Sơ Cuồng cởi hai cúc áo sơ mi ở ống tay ra rồi vén nó lên cao. Một tay cởi hai cúc ở trên cổ, một tay cầm lấy chiếc khăn bông trắng mềm để sang một bên.
Thấy Lại Sơ Tuyết bày ra bộ dáng uất ức đến đáng thương nhìn mình, Lại Sơ Cuồng cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp phảng phất sự cưng chiều lọt vào trong đôi mắt xanh biếc, Lại Sơ Tuyết đơ người, khóe môi nở ra nụ cười nhè nhẹ, cô đã nghĩ thông suốt rồi, được người khác tắm cho thì có sao cơ chứ? Chỉ cần đó là mỹ nam là ok hết.
Lại Sơ Tuyết cảm thấy rất mĩ mãn khi được soái ca tắm rửa cho, bàn tay ngọc để lên miệng nhẹ nhàng ngáp một hơi thật dài, cả người được kì cọ khiến cho Lại Sơ Tuyết nhanh chóng mê man. Lại Sơ Cuồng mỉm cười nhìn Lại Sơ Tuyết đánh cờ với chu công, cố gắng làm việc nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
Ngay khi tỉnh dậy nắm lấy tay ba ba mình lần đầu tiên, hàng chuỗi kí ức vui vẻ của thân chủ đã mạnh mẽ đổ ập vào đầu óc cô. Thì ra mỹ nam trước mắt này thật sự là ba ba cô, không hề sai. Nhưng khi nghĩ đến việc ba ba anh tuấn của mình đã là hoa có chủ thì cô hơi buồn lòng, thật ra ý nghĩ của Lại Sơ Tuyết cũng không hề sai, bởi vì ngày nay kĩ thuật tiên tiến, việc mang thai hộ hay dùng máy để cấy ghép cũng có thể có, nhưng khi đó, lúc mà mấy người hầu đang đứng với nhau nhìn ba con cô dùng bữa, câu nói quan trọng của mấy người đó đã lọt thẳng vào trong tai cô: “May mắn vì chúng ta chỉ có ông chủ cùng tiểu thư, nếu như phu nhân vẫn còn sống thì...” “Nói bậy bạ gì đấy.” – Vú Trương cốc nhẹ vào đầu người hầu bên cạnh.
Điều đó chứng tỏ rằng mẹ cô đã mất vì một lí do nào đó. Mà bây giờ trong gia đình chỉ có cô với ba ba anh tuấn.
Lại Sơ Cuồng không biết bé cưng của mình đang nghĩ gì, hắn cúi người nhấc bổng cô lên. Khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười nhè nhẹ: “Bảo bối, ba con mình cùng nhau đi tắm.”
Thân hình Lại Sơ Tuyết vẫn không động đậy, đôi mắt lam không rời khỏi khuôn mặt anh tuấn của Lại Sơ Cuồng. Cả người uể oải mặc cho Lại Sơ Cuồng ôm vào lòng, tự nhiên dựa đầu vào lồng ngực rộng lớn ấm áp: “Bảo bối”- Lại Sơ Cuồng bất đắc dĩ thở dài, ngắt nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô, con ngươi lam nhuốm màu âm u nhìn quanh tất cả những người trong phòng.
Giờ đây trong phòng chỉ còn hai ba con yêu nghiệt, Lại Sơ Cuồng ôm cô đến bên tủ quần áo. Mày kiếm thẳng xuống muột đường, hắn giống như đang suy nghĩ xem nên cho cô mặc đồ gì, bộ dáng này không khác gì sự nghiêm túc khi làm việc của hắn.
Lựa đồ cho Lại Sơ Tuyết mặc, giống như thực quan trọng.
Bàn tay thon dài cầm lấy bộ váy ngủ trắng nhỏ nhắn trong tủ ra, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Lại Sơ Cuồng đặt Lại Sơ Tuyết xuống đất, bàn chân trắng mập mạp của cô được để lên bàn chân cứng rắn của hắn. Nhẹ nhàng dựa đầu cô vào lòng mình, hắn dịu dàng nói: “Cẩn thận lạnh.”
Thân thể Lại Sơ Tuyết hơi run lên, đôi mắt lam trong suốt ngơ ngác nhìn từng hành động của Lại Sơ Cuồng. Cô hơi giãy lên, muốn tránh khỏi bàn tay đang cởi váy của người đàn ông, như biết trước được động tác của cô, người đàn ông đang cúi người bỗng ngẩng đầu lên: “Bảo bối, đừng giãy.”
Lại Sơ Tuyết không nói gì, ậm ừ như đồng ý. Bộ váy xanh bồng bềnh của tiểu công chúa “Lại Sơ Tuyết” cuối cùng cũng đã được cởi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp hơi phiếm hồng, thân thể trắng noãn của cô bị phơi bày trước mặt Lại Sơ Cuồng, cho dù thân thể vẫn còn nhỏ, chưa có chỗ lồi lõm gì đáng nói. Nhưng, dù sao cô cũng là người phụ nữ trưởng thành.
Lại Sơ Cuồng không biết ý nghĩ trong đầu cô, hắn ôn nhu ôm cả thân hình trần truồng của cô vào người, bàn tay chạm nhẹ xuống nước ở trong bồn, sau đó gật đầu vừa lòng.
Lại Sơ Cuồng cởi hai cúc áo sơ mi ở ống tay ra rồi vén nó lên cao. Một tay cởi hai cúc ở trên cổ, một tay cầm lấy chiếc khăn bông trắng mềm để sang một bên.
Thấy Lại Sơ Tuyết bày ra bộ dáng uất ức đến đáng thương nhìn mình, Lại Sơ Cuồng cười nhẹ, nụ cười xinh đẹp phảng phất sự cưng chiều lọt vào trong đôi mắt xanh biếc, Lại Sơ Tuyết đơ người, khóe môi nở ra nụ cười nhè nhẹ, cô đã nghĩ thông suốt rồi, được người khác tắm cho thì có sao cơ chứ? Chỉ cần đó là mỹ nam là ok hết.
Lại Sơ Tuyết cảm thấy rất mĩ mãn khi được soái ca tắm rửa cho, bàn tay ngọc để lên miệng nhẹ nhàng ngáp một hơi thật dài, cả người được kì cọ khiến cho Lại Sơ Tuyết nhanh chóng mê man. Lại Sơ Cuồng mỉm cười nhìn Lại Sơ Tuyết đánh cờ với chu công, cố gắng làm việc nhẹ nhàng hơn lúc nãy.
Ngay khi tỉnh dậy nắm lấy tay ba ba mình lần đầu tiên, hàng chuỗi kí ức vui vẻ của thân chủ đã mạnh mẽ đổ ập vào đầu óc cô. Thì ra mỹ nam trước mắt này thật sự là ba ba cô, không hề sai. Nhưng khi nghĩ đến việc ba ba anh tuấn của mình đã là hoa có chủ thì cô hơi buồn lòng, thật ra ý nghĩ của Lại Sơ Tuyết cũng không hề sai, bởi vì ngày nay kĩ thuật tiên tiến, việc mang thai hộ hay dùng máy để cấy ghép cũng có thể có, nhưng khi đó, lúc mà mấy người hầu đang đứng với nhau nhìn ba con cô dùng bữa, câu nói quan trọng của mấy người đó đã lọt thẳng vào trong tai cô: “May mắn vì chúng ta chỉ có ông chủ cùng tiểu thư, nếu như phu nhân vẫn còn sống thì...” “Nói bậy bạ gì đấy.” – Vú Trương cốc nhẹ vào đầu người hầu bên cạnh.
Điều đó chứng tỏ rằng mẹ cô đã mất vì một lí do nào đó. Mà bây giờ trong gia đình chỉ có cô với ba ba anh tuấn.