*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thịnh miệng nói liều, cũng không biết bản thân đã chém gió được mấy phút, lại không thể dừng lại hỏi dưới đài một câu: “Xin hỏi em nói đủ chưa?”
“Em nói mấy phút rồi?”
“Con mẹ nó chứ tại sao mãi không nói xong?”
Nếu mấy câu này mà được nói ra khỏi miệng, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ kinh ngạc cho xem.
Hứa Thịnh phát biểu nội dung cứ như lấy trong sổ tay tuyển sinh của Lục Trung Lâm Giang, đến khi cậu thổi xong tài năng của lực lượng giáo viên, đúng là rất im lặng, chỉ có thể tùy ý đi vài bước trên đài, tự nghĩ ra một thứ, dẫn các học sinh Lục Trung cùng hô khẩu hiệu: “Các bạn học Lục Trung, cùng hô với tôi.”
Hứa Thịnh xoay micro nói: “Lục Trung Lục Trung, đánh đâu thắng đó!”
Tập thể học sinh Lục Trung cảm thấy bùng nổ vinh dự, cũng mù quáng liều lĩnh theo cậu: “Đánh đâu thắng đó!”
“…”
Không thể tin nổi!
Những người khác lại khiếp sợ lần nữa.
Cái trường này vẫn chưa xong hả?
Mặc dù Mạnh Quốc Vĩ bất ngờ nhưng có ai mà không thích nghe người khác tâng bốc mình. Ông vui sướng hài lòng quan sát thiếu niên thiên tài, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người: “Hứa Thịnh?”
Thiệu Trạm đi từ cuối hàng lớp 7 lên, đi thẳng tới trước mặt Mạnh Quốc Vĩ.
Cậu ở đằng sau không có cách nào ra hiệu cho Hứa Thịnh.
Lúc này đi tới hàng trước mới có thể cách gần Hứa Thịnh hơn một chút, trước khi ra ngoài cậu tháo mũ xuống, không nói nhiều lời nhét vào trong tay Hầu Tuấn, sau đó kiếm cớ hỏi: “Thầy, còn thừa cái mũ nào không?”
Mạnh Quốc Vĩ liếc mắt nhìn bộ dạng tóc tai lộn xộn của Hứa Thịnh, lại nhìn lên học sinh ưu tú trên khán đài, trong lòng nói đúng là càng so sánh chênh lệch càng xa nhau.
Ông mang tâm trạng phức tạp giáo huấn: “Mũ vừa phát xuống được bao lâu mà em đã làm mất?! Còn cả tay áo em sao thế, thả xuống cho thầy, bộ dạng gì thế này!” Mạnh Quốc Vĩ than thở, khom người lấy từ trong hộp giấy ra một cái mũ, “Em nên quan sát bạn cùng bàn của mình một chút, người ta ưu tú như vậy ngồi bên cạnh em, cả ngày học hành vẫn không khá lên gì…”
Thiệu Trạm nhận lấy mũ, đồng thời đứng đối diện với người đang diễn trên khán đài làm động tác tay ngừng lại, mới nói: “Cảm ơn lão Mạnh.”
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm tay trái cầm mũ, tay bên phải đang chìa ra, một ngón tay đặt trong lòng bàn tay, tỏ ý: Có thể dừng được rồi.
Cậu thở phào, định nói lời kết.
Thần kinh đột nhiên được thả lỏng, suýt chút nữa đã nói ra lời kịch kinh điển “Lần sau em không bảo đảm tái phạm nữa”, Hứa Thịnh hơi cúi người: “Em… Bài diễn giảng của em kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Hứa Thịnh xuống đài, Cố Diêm vương đột nhiên nhớ lại: “Không đúng, lời thoại này sao nghe giống bản kiểm điểm của tên nhóc Hứa Thịnh như vậy?”
Mặc dù học sinh các trường khác bị buộc phải nghe bài phát biểu của học sinh ưu tú của Lục Trung Lâm Giang lâu như thế, tay vẫn tự động vỗ cho phải phép.
Dưới đài vang lên một tràng vỗ tay.
Lãnh đạo các trường khác hạ thông báo khẩn cấp: “Trường chúng ta cũng không thể chịu thua! Thông báo tới học sinh đại diện của chúng ta, đợi lát nữa phát biểu phải giới thiệu về trường, người thua không thua trận*!”
*Câu nói phổ biến ở miền nam Phúc Kiến, nghĩa là cho dù bạn kém đến đâu, bạn phải cố gắng hết sức để không bị đánh giá thấp.
Vì vậy nghi thức khai mạc giáo dục quốc phòng lần này, do Hứa Thịnh đánh trận đầu, biến thành đại hội giới thiệu các trường học.
Khẩu hiệu nhiều vô số kể, lấy cảnh tượng sôi nổi này mở màn cho đợt huấn luyện quân sự lần này.
“Tứ Trung Hồng Hải của chúng tôi, tỉ lệ lên lớp ổn định, ổn định ở 14%, thành lập vào tháng 8 năm 2007, hiện có 6 khối, 42 lớp, Hồng Hải Hồng Hải, đạt được ước mơ, hướng tới tương lai!”
“…”
Trái lại 14% này chắc chắn không phải khoác lác.
Hứa Thịnh không có thời gian suy nghĩ mấy cái này, sau khi xuống cậu lùi hẳn xuống hàng sau, ngồi bên cạnh Thiệu Trạm, đến gần nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thiệu Trạm: “Cậu hỏi tôi?”
Hứa Thịnh sắp điên rồi: “Cậu ở trên đài có nghe thấy tiếng sấm không? Lần trước kêu còn chưa đủ, vẫn còn tới nữa?”
Lần trước dù gì vẫn còn một động tác làm kí hiệu: Nhảy tường.
Có thể miễn cưỡng giải thích được vì ngã đến ngu não, nhưng lần này hai người còn đứng rất vững vàng, không bị đập đầu cũng không va chạm gì, cứ như vậy mà đổi.
“Lúc nãy không choáng váng, cũng không có triệu chứng gì”, Thiệu Trạm bình tĩnh phân tích, “Lần trước thời gian ngất đi ở phòng thi chỉ có mấy phút, căn cứ vào ngày nhảy tường hôm đó, theo giải thích của lão Mạnh thời gian ngất đi chắc có nửa tiếng, cho nên có thể giải thích vì năng lực thích ứng của cơ thể chúng ta dần dần tăng cường.”
“?”
Thiệu Trạm: “Có lẽ lần tiếp theo, tôi lại vào trong thân thể cậu còn thuận lợi hơn so với lần này.”
Hứa Thịnh: “…Đừng có dùng từ đi vào đi vào, cậu có thể đổi từ khác hay không hả?”
Tại sao mỗi lần thảo luận vấn đề này cứ luôn dễ dàng khiến người nghe phải suy nghĩ không đứng đắn?
Thuận lợi cái gì?
Còn cố ý cảm thán một chút lần đi vào này thật thuận lợi hơn sao?
Hứa Thịnh bị suy nghĩ này của mình làm cho giật mình.
Phân tích nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Hứa Thịnh không thể không tiếp nhận hiện thực cậu lại biến thành Thiệu Trạm, tạm thời không biết lần này sẽ duy trì bao lâu, chỉ có thể trông đợi tiếng sấm lần tới kêu sớm hơn một chút.
Huấn luyện quân sự thôi mà…
Hứa Thịnh phân loại bài phát biểu vừa rồi vào tình huống bất trắc ngoài ý muốn, trong lòng nghĩ, nếu không phải thi cử thì có thể làm khổ nhau được cái gì chứ?
“Chào mọi người, tôi là sĩ quan huấn luyện của các bạn, tôi họ Vương.”
Sĩ quan huấn luyện của lớp 7 đứng trong tốp sĩ quan rất dễ nhận ra, dáng người cao gầy, tướng mạo đoan chính, lưng ưỡn rất thẳng, lúc nói chuyện giọng hời khàn: “Gọi tôi Vương sĩ quan là được.”
Vị sĩ quan huấn luyện này của bọn họ không giống như các sĩ quan khác, vừa lên lớp đã ra oai phủ đầu.
Không tốn nhiều thời gian với mấy câu nói đã có thể trò chuyện với học sinh lớp 7: “Học sinh đại diện vừa lên là của đại đội chúng ta sao? Nói không tệ, rất biết kéo bầu không khí.”
“Chính xác”, có bạn học nói, “Cũng không nhìn thử xem Trạm ca của chúng ta là ai.”
“Trạm ca, vừa rồi cậu ngầu thật đấy.”
Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, tất cả học sinh được phân nhóm đến nhà ăn dùng cơm, nhiệm vụ đầu tiên của buổi chiều là thu dọn lại ký túc xá. Vương sĩ quan sẽ tới hướng dẫn bọn họ cách gấp chăn, Hầu Tuấn đứng chờ hàng người đang xếp hàng trước mặt tiến về phía trước nói: “Lên sân khấu tự biên tự diễn, nếu là tôi chắc chắn không nói nổi cái gì, vừa rồi cậu có căng thẳng không?”
Hứa Thịnh: “Có cái gì mà phải căng thẳng, mấy thứ này vừa nghĩ đã chẳng cần nghĩ.”
Thiệu Trạm: “…”
Cậu ta giỏi nhất chính là phách lối.
Hứa Thịnh giả vờ nói chuyện như vậy cũng rất hoàn hảo trong thân thể Thiệu Trạm, bởi vì cậu hoàn toàn có thể chịu đựng được sự phách lối như vậy.
Nhà ăn của căn cứ Lục Châu có hai tầng, học sinh Lục Trung và Tứ Trung Hồng Hải dùng một tầng, nhà ăn bố trí đơn giản, hai bên có sáu cửa sổ lấy cơm.
Hàng ngũ xếp hàng mất mấy phút.
Hầu Tuấn lấy cơm xong đầu tiên, không cầm được chén canh trong tay, lúc trở về càng đi càng sánh ra ngoài, thấy “Hứa Thịnh” đứng gần mình, vì vậy đưa thẳng vào tay “Hứa Thịnh”: “Thịnh ca giúp tôi với, canh này dễ rớt ra ngoài, suýt chút nữa đã gây ra thảm án rồi, tôi ngồi ngay bên cạnh thôi, cậu cầm giúp tôi chút được không?”
Thiệu Trạm cầm chén canh của Hầu Tuấn trong tay, không từ chối.
Hứa Thịnh nói: “Chờ lát nữa nếu xếp hàng nhanh hơn, tôi lấy cơm giúp cậu.”
Trước mặt còn khoảng mười mấy người.
Sau khi Thiệu Trạm đi, hàng ngũ vẫn duy trì tiến về phía trước với tốc độ chậm chạp.
Hàng ngũ di chuyển ngang qua một cái cột trọng lực* ở bên cạnh, Hứa Thịnh nhàm chán dựa lên đó, muốn cúi đầu nghịch điện thoại một lát, nhưng sờ túi mãi mới nhớ ra đây không phải quân phục của mình. Cậu tiếc nuối thở dài, cởi cái mũ trên đầu xuống, lại cởi mấy khuy áo được cài chắc chắn, xắn ống tay áo lên.
*cột trọng lực là mấy cái cột lớn chống đỡ cả căn phòng đó, như ở trường ĐH của mình thi thoảng hay có mấy phòng học có nhiều cột này, nhiều đến mức che hết tầm nhìn bảng của sinh viên, mà bỏ đi thì lại không được.
Cho dù hoán đổi phải giả bộ như vậy, vẫn cứ là “học thần lạnh lùng” biến thành “giáo bá bất kham.”
Bình thường Thiệu Trạm luôn có biểu cảm như người ta ra ngoài làm rơi tiền vậy.
Nhưng Hứa Thịnh và Thiệu Trạm không giống nhau, tổng thể mà nói trên người cậu luôn mang cảm giác biếng nhác, lúc ngẩng mặt nhìn người ta còn cười tươi theo thói quen.
Hứa Thịnh xắn xong tay áo, hàng ngũ vẫn chưa di chuyển.
Những người xếp hàng ở phía sau không ngừng xì xào bàn tán, tôi đẩy cậu, cậu đẩy tôi, đẩy tới mức mấy nữ sinh đỏ mặt tới tận mang tai, một nữ sinh không buộc tóc bị đẩy ra. Mái tóc nữ sinh kia được vén sau tai, mũ quân phục đội trên đầu giống như một thứ phụ kiện, làn da cô nàng trắng hồng, hai gò má ửng đỏ, đi tới trước mặt Hứa Thịnh, giọng nói cũng rất nhỏ: “Bạn học…”
Hứa Thịnh ngẩng mặt lên.
“Chào cậu, mình, mình đến từ Tứ Trung Hồng Hải.”
Nữ sinh nói đến đây thì đối diện với ánh mắt của Hứa Thịnh, xấu hổ dừng lại vài giây, không thể nói thêm gì nữa, chỉ đưa tờ giấy siết chặt trong tay tới.
Rất rõ ràng, trên tờ giấy là phương thức liên lạc.
Mặc dù bây giờ ở trong thân thể Thiệu Trạm nhưng từ nhỏ đến lớn, Hứa Thịnh đã nhận lấy không ít thứ tín hiệu này, sao có thể không hiểu.
Danh hiệu “hội chị em bạn dì” của Hứa Thịnh không phải nói suông, cậu luôn đối xử với nữ sinh rất ôn nhu, tình cảm không ít, cho dù là từ chối cũng phải có trình độ điệu nghệ, không khiến cho đối phương mất mặt, thậm chí bình thường còn cho người ta cảm thấy như có ảo giác được nể mặt: “Chào cậu.”
Hứa Thịnh cứ dựa lên cột như thế, lúc nhìn cô gái đáy mắt vẫn chưa giảm ý cười: “Cho tôi hả?”
Dù sao cũng không phải thân xác của Hứa Thịnh, bình thường cái bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng này của Thiệu Trạm khi có biểu cảm này lại có lực tác động cực lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, nữ sinh kia căng thẳng tới mức không thốt nổi thành lời.
Hứa Thịnh đang định khéo léo từ chối, ví dụ như dùng giọng đùa giỡn “Cậu rất xinh, có phải đang chơi Truth or Dare* không?” để cho đối phương xuống thang trước, đảo mắt suy nghĩ một chút, bây giờ cậu là Thiệu Trạm, không đúng, Thiệu Trạm có thích kiểu người thế này không nhỉ?
*Truth or Dare: trò chơi Sự thật hay Thử thách
Hứa Thịnh lại quan sát nữ sinh kia, vẻ ngoài không tệ, xinh xắn rất hợp mắt người ta.
Mẹ nó, trên thế giới sao lại có người tốt như cậu chứ?!
…
Mặc dù ví dụ này khiến cậu cảm giác không quá thoải mái, nhưng Hứa Thịnh vẫn không nghĩ đến cùng, tiếp tục suy nghĩ.
Nếu cậu cứ chặt mất hoa đào của Thiệu Trạm như vậy…
Hứa Thịnh đang do dự rốt cuộc có nên nhận lấy tờ giấy trước mặt này hay không, một giây trước khi đầu ngón tay sắp chạm vào tờ giấy, tay Hứa Thịnh bị một người khác chìa ngang qua ngăn lại, nói ngăn lại cũng không đúng lắm, nói chính xác phải là đè lại.
Tay Thiệu Trạm đè lên mu bàn tay cậu.
“Xin lỗi”, trừ việc mu bàn tay mình đang bị một lòng bàn tay ấm áp khác đè lên, Hứa Thịnh còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng không chút cảm tình nào, “Cậu ấy không thêm bạn tốt.”
Hứa Thịnh: “…”
Nữ sinh kia cũng ngớ ra: “…”
Thiệu Trạm nói xong, lại hỏi: “Còn việc gì không?”
“Không… Không có.” Nữ sinh kia thu tay về, gập tờ giấy giấu sau lưng. Hiếm khi nào thấy người bị từ chối không lúng túng, chủ yếu là do người chặn tờ giấy lại là một anh chàng đẹp trai khác, cục diện này rất khó khiến người ta lúng túng.
Không chỉ không xấu hổ, thật ra thì, còn cảm thấy hơi phấn khích.
Nữ sinh cùng mấy bạn học khác đang vây xem đồng thời cùng tuôn một tiếng “Mẹ kiếp” trong lòng.
Mau tiếp đi nào!
Người mờ mịt nhất không ai khác ngoài Hứa Thịnh đang dựa cột.
Nhưng Thiệu Trạm nói xong cũng không cho cậu có thời gian phản ứng, cậu giơ tay lên, bắt thẳng lấy cổ tay Hứa Thịnh, kéo cậu trở về trong hàng ngũ, tách hẳn ra khỏi mấy nữ sinh phía sau kia.
Thiệu Trạm buông tay ra, cậu đi từ xa đã thấy Hứa Thịnh đang cười với nữ sinh, lạnh lùng nói: “Giải thích.”
Hứa Thịnh vẫy vẫy cổ tay: “Giải thích gì cơ?”
Hứa Thịnh tưởng cậu ta lại muốn mình giải thích mấy chuyện đại loại như “Tại sao lại phá hỏng hình tượng của tôi?”, nhưng Thiệu Trạm nhìn cậu rồi nói: “Bình thường cậu đều tán gẫu như vậy với nữ sinh sao?”
“…” Hứa Thịnh cảm thấy cuộc đối thoại này sao nghe cứ như khởi binh vấn tội thế nhỉ, “Tôi tán gẫu thì làm sao? Không phải chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thôi à?”
Không ngờ Thiệu Trạm lại phê bình.
Được rồi.
Hứa Thịnh giải thích: “Tôi đang muốn từ chối mà, còn sợ nhỡ đâu đây không phải kiểu người cậu thích, lại quay đầu tự tay xé xác tôi thì sao?”
Hứa Thịnh nói xong, lại thấy Thiệu Trạm im lặng vài giây, nói hai chữ: “Không phải.”
Hứa Thịnh: “Không phải cái gì?”
“Không phải kiểu người tôi thích.”
Hứa Thịnh ngẩn người.
Người phía trước đã lấy cơm xong, người tiếp theo đến lượt là cậu, cậu cũng không chú ý, dì lấy thức ăn dùng muỗng sắt gõ “keng” một tiếng, cất giọng hỏi: “——–Nhóc con, ăn gì?”
Nữ sinh ở cuối hàng lùi về sau, bạn cô gái quan sát hai người trước mặt mãi, cuối cùng nhỏ giọng nói bên tai cô: “Xong rồi, đầu năm nay, quả nhiên những anh đẹp trai đều ở cạnh những anh đẹp trai khác.”
Ăn cơm.
Phạm vi hoạt động buổi chiều là dọn dẹp lại phòng ốc trong ký túc xá.
Mỗi phòng chia thành giường trên giường dưới, tổng cộng có tám giường, nhóm bọn họ chỉ có sáu người, cho nên không cần tranh nhau giường ngủ.
Trưởng phòng là Hầu Tuấn.
Vương sĩ quan đến phòng của cả nam và nữ tiến hành giảng giải cách dọn dẹp phòng ốc, từ phòng của nữ sinh xong, lúc đến phòng của nam sinh, Hầu Tuấn vỗ tay đầu tiên: “Hoan nghênh Vương sĩ quan!”
Hứa Thịnh không ngồi chen chúc với mấy người ở hàng trước, cậu ngồi trên giường trống ở bên ngoài, chân dài chống trên đất, lười nghe sĩ quan huấn luyện giảng giải khuôn phép.
Năm phút sau, cậu ngồi không yên: “Báo cáo———”
Vương sĩ quan dừng động tác lại: “Nói.”
Hứa Thịnh: “Xin phép thầy em đi vệ sinh.”
Vương sĩ quan không hề nghiêm khắc, anh tiếp tục động tác trên tay nói: “Đi đi.”
Hứa Thịnh đi tới cửa mới nhớ ra bây giờ cậu là Thiệu Trạm. Thật ra lần hoán đổi thân thể lần này so với lần trước đã thành thạo và tự nhiên hơn rất nhiều, cũng không có cảm giác không thích ứng gì quá đặc biệt, dẫn đến tác phong hành động của cậu cũng quá “Hứa Thịnh”, lo lắng Thiệu Trạm tưởng cậu bỏ trốn, Hứa Thịnh đi được một nửa thì dừng bước.
Ở cửa len lén khoa tay múa chân giơ năm ngón tay với Thiệu Trạm.
Ý muốn nói tôi ra ngoài năm phút thôi.
Thiệu Trạm mắt nhắm mắt mở, không để ý đến cậu.
Hứa Thịnh đi thẳng xuống tầng ký túc, đi dọc theo con đường Lục Âm, cách chỗ ở khu B của Tứ Trung Hồng Hải không xa lắm.
Giữa các khu ký túc xá đều có một con đường nhỏ bị che khuất, bên ngoài chính là tường rào rất cao, vì vậy sau khi xây xong con đường nhỏ này giống như một cái hẻm nhỏ.
Hứa Thịnh lại đi về phía trước một đoạn, đang định quay về, trong lúc vô tình nhìn thấy mấy học sinh đang đứng trong cái hẻm trên đường.
Màu quân phục màu xanh lá cây, hẳn là của Tứ Trung Hồng Hải.
Cầm đầu là một tên nhuộm tóc vàng, đeo hoa tai dài*, đang đứng trong “con hẻm” hút thuốc.
Không biết mấy người đó đang nói chuyện gì, mơ hồ có thể nghe loáng thoáng được mấy câu chửi thô tục ngắn ngủi trong tiếng cười nói.
Trước đây Hứa Thịnh cũng từng nghe qua cái tên Tứ Trung Hồng Hải này, sơ lược lại mà nói, là một ngôi trường có kỷ luật lộn xộn, giáo viên không thể quản được học sinh, nghe nói trong trường tụ tập một nhóm “giáo bá”, còn liên quan tới dân xã hội, mỗi tuần thường thấy “dạy dỗ” người ở trường bên cạnh.
Hứa Thịnh không ở lại, đang muốn đi, cái tên kia dập điếu thuốc, cảnh giác giương mắt nhìn ra bên ngoài con hẻm.
Không biết có phải Hứa Thịnh gặp ảo giác không, lúc tên hút thuốc kia nhìn thấy cậu, ánh mắt không lập tức dời đi mà dính chặt luôn trên người mình, sau đó dường như hắn cười, tiến về phía trước vài bước, không rõ ý tứ trong giọng nói: “… Thiệu Trạm?”
Hứa Thịnh: “…?”
*nhĩ liệm (耳链): không phải hoa tai bình thường mà là kiểu hoa tai dạng dây, chuỗi giống của nữ giới. Đại khái như hình bên dưới.
*Lời editor: Bởi vì anh ghen ghen ghen thôi mà >.< À đã đi được hơn 1/3 chặng đường rồi *tung hoa* Cảm ơn mọi người đã dõi theo mình trong hai tháng qua, chúng ta cùng tiếp tục cố gắng nào!!!
Hứa Thịnh miệng nói liều, cũng không biết bản thân đã chém gió được mấy phút, lại không thể dừng lại hỏi dưới đài một câu: “Xin hỏi em nói đủ chưa?”
“Em nói mấy phút rồi?”
“Con mẹ nó chứ tại sao mãi không nói xong?”
Nếu mấy câu này mà được nói ra khỏi miệng, chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ kinh ngạc cho xem.
Hứa Thịnh phát biểu nội dung cứ như lấy trong sổ tay tuyển sinh của Lục Trung Lâm Giang, đến khi cậu thổi xong tài năng của lực lượng giáo viên, đúng là rất im lặng, chỉ có thể tùy ý đi vài bước trên đài, tự nghĩ ra một thứ, dẫn các học sinh Lục Trung cùng hô khẩu hiệu: “Các bạn học Lục Trung, cùng hô với tôi.”
Hứa Thịnh xoay micro nói: “Lục Trung Lục Trung, đánh đâu thắng đó!”
Tập thể học sinh Lục Trung cảm thấy bùng nổ vinh dự, cũng mù quáng liều lĩnh theo cậu: “Đánh đâu thắng đó!”
“…”
Không thể tin nổi!
Những người khác lại khiếp sợ lần nữa.
Cái trường này vẫn chưa xong hả?
Mặc dù Mạnh Quốc Vĩ bất ngờ nhưng có ai mà không thích nghe người khác tâng bốc mình. Ông vui sướng hài lòng quan sát thiếu niên thiên tài, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người: “Hứa Thịnh?”
Thiệu Trạm đi từ cuối hàng lớp 7 lên, đi thẳng tới trước mặt Mạnh Quốc Vĩ.
Cậu ở đằng sau không có cách nào ra hiệu cho Hứa Thịnh.
Lúc này đi tới hàng trước mới có thể cách gần Hứa Thịnh hơn một chút, trước khi ra ngoài cậu tháo mũ xuống, không nói nhiều lời nhét vào trong tay Hầu Tuấn, sau đó kiếm cớ hỏi: “Thầy, còn thừa cái mũ nào không?”
Mạnh Quốc Vĩ liếc mắt nhìn bộ dạng tóc tai lộn xộn của Hứa Thịnh, lại nhìn lên học sinh ưu tú trên khán đài, trong lòng nói đúng là càng so sánh chênh lệch càng xa nhau.
Ông mang tâm trạng phức tạp giáo huấn: “Mũ vừa phát xuống được bao lâu mà em đã làm mất?! Còn cả tay áo em sao thế, thả xuống cho thầy, bộ dạng gì thế này!” Mạnh Quốc Vĩ than thở, khom người lấy từ trong hộp giấy ra một cái mũ, “Em nên quan sát bạn cùng bàn của mình một chút, người ta ưu tú như vậy ngồi bên cạnh em, cả ngày học hành vẫn không khá lên gì…”
Thiệu Trạm nhận lấy mũ, đồng thời đứng đối diện với người đang diễn trên khán đài làm động tác tay ngừng lại, mới nói: “Cảm ơn lão Mạnh.”
Hứa Thịnh nhìn Thiệu Trạm tay trái cầm mũ, tay bên phải đang chìa ra, một ngón tay đặt trong lòng bàn tay, tỏ ý: Có thể dừng được rồi.
Cậu thở phào, định nói lời kết.
Thần kinh đột nhiên được thả lỏng, suýt chút nữa đã nói ra lời kịch kinh điển “Lần sau em không bảo đảm tái phạm nữa”, Hứa Thịnh hơi cúi người: “Em… Bài diễn giảng của em kết thúc, cảm ơn mọi người.”
Hứa Thịnh xuống đài, Cố Diêm vương đột nhiên nhớ lại: “Không đúng, lời thoại này sao nghe giống bản kiểm điểm của tên nhóc Hứa Thịnh như vậy?”
Mặc dù học sinh các trường khác bị buộc phải nghe bài phát biểu của học sinh ưu tú của Lục Trung Lâm Giang lâu như thế, tay vẫn tự động vỗ cho phải phép.
Dưới đài vang lên một tràng vỗ tay.
Lãnh đạo các trường khác hạ thông báo khẩn cấp: “Trường chúng ta cũng không thể chịu thua! Thông báo tới học sinh đại diện của chúng ta, đợi lát nữa phát biểu phải giới thiệu về trường, người thua không thua trận*!”
*Câu nói phổ biến ở miền nam Phúc Kiến, nghĩa là cho dù bạn kém đến đâu, bạn phải cố gắng hết sức để không bị đánh giá thấp.
Vì vậy nghi thức khai mạc giáo dục quốc phòng lần này, do Hứa Thịnh đánh trận đầu, biến thành đại hội giới thiệu các trường học.
Khẩu hiệu nhiều vô số kể, lấy cảnh tượng sôi nổi này mở màn cho đợt huấn luyện quân sự lần này.
“Tứ Trung Hồng Hải của chúng tôi, tỉ lệ lên lớp ổn định, ổn định ở 14%, thành lập vào tháng 8 năm 2007, hiện có 6 khối, 42 lớp, Hồng Hải Hồng Hải, đạt được ước mơ, hướng tới tương lai!”
“…”
Trái lại 14% này chắc chắn không phải khoác lác.
Hứa Thịnh không có thời gian suy nghĩ mấy cái này, sau khi xuống cậu lùi hẳn xuống hàng sau, ngồi bên cạnh Thiệu Trạm, đến gần nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thiệu Trạm: “Cậu hỏi tôi?”
Hứa Thịnh sắp điên rồi: “Cậu ở trên đài có nghe thấy tiếng sấm không? Lần trước kêu còn chưa đủ, vẫn còn tới nữa?”
Lần trước dù gì vẫn còn một động tác làm kí hiệu: Nhảy tường.
Có thể miễn cưỡng giải thích được vì ngã đến ngu não, nhưng lần này hai người còn đứng rất vững vàng, không bị đập đầu cũng không va chạm gì, cứ như vậy mà đổi.
“Lúc nãy không choáng váng, cũng không có triệu chứng gì”, Thiệu Trạm bình tĩnh phân tích, “Lần trước thời gian ngất đi ở phòng thi chỉ có mấy phút, căn cứ vào ngày nhảy tường hôm đó, theo giải thích của lão Mạnh thời gian ngất đi chắc có nửa tiếng, cho nên có thể giải thích vì năng lực thích ứng của cơ thể chúng ta dần dần tăng cường.”
“?”
Thiệu Trạm: “Có lẽ lần tiếp theo, tôi lại vào trong thân thể cậu còn thuận lợi hơn so với lần này.”
Hứa Thịnh: “…Đừng có dùng từ đi vào đi vào, cậu có thể đổi từ khác hay không hả?”
Tại sao mỗi lần thảo luận vấn đề này cứ luôn dễ dàng khiến người nghe phải suy nghĩ không đứng đắn?
Thuận lợi cái gì?
Còn cố ý cảm thán một chút lần đi vào này thật thuận lợi hơn sao?
Hứa Thịnh bị suy nghĩ này của mình làm cho giật mình.
Phân tích nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Hứa Thịnh không thể không tiếp nhận hiện thực cậu lại biến thành Thiệu Trạm, tạm thời không biết lần này sẽ duy trì bao lâu, chỉ có thể trông đợi tiếng sấm lần tới kêu sớm hơn một chút.
Huấn luyện quân sự thôi mà…
Hứa Thịnh phân loại bài phát biểu vừa rồi vào tình huống bất trắc ngoài ý muốn, trong lòng nghĩ, nếu không phải thi cử thì có thể làm khổ nhau được cái gì chứ?
“Chào mọi người, tôi là sĩ quan huấn luyện của các bạn, tôi họ Vương.”
Sĩ quan huấn luyện của lớp 7 đứng trong tốp sĩ quan rất dễ nhận ra, dáng người cao gầy, tướng mạo đoan chính, lưng ưỡn rất thẳng, lúc nói chuyện giọng hời khàn: “Gọi tôi Vương sĩ quan là được.”
Vị sĩ quan huấn luyện này của bọn họ không giống như các sĩ quan khác, vừa lên lớp đã ra oai phủ đầu.
Không tốn nhiều thời gian với mấy câu nói đã có thể trò chuyện với học sinh lớp 7: “Học sinh đại diện vừa lên là của đại đội chúng ta sao? Nói không tệ, rất biết kéo bầu không khí.”
“Chính xác”, có bạn học nói, “Cũng không nhìn thử xem Trạm ca của chúng ta là ai.”
“Trạm ca, vừa rồi cậu ngầu thật đấy.”
Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, tất cả học sinh được phân nhóm đến nhà ăn dùng cơm, nhiệm vụ đầu tiên của buổi chiều là thu dọn lại ký túc xá. Vương sĩ quan sẽ tới hướng dẫn bọn họ cách gấp chăn, Hầu Tuấn đứng chờ hàng người đang xếp hàng trước mặt tiến về phía trước nói: “Lên sân khấu tự biên tự diễn, nếu là tôi chắc chắn không nói nổi cái gì, vừa rồi cậu có căng thẳng không?”
Hứa Thịnh: “Có cái gì mà phải căng thẳng, mấy thứ này vừa nghĩ đã chẳng cần nghĩ.”
Thiệu Trạm: “…”
Cậu ta giỏi nhất chính là phách lối.
Hứa Thịnh giả vờ nói chuyện như vậy cũng rất hoàn hảo trong thân thể Thiệu Trạm, bởi vì cậu hoàn toàn có thể chịu đựng được sự phách lối như vậy.
Nhà ăn của căn cứ Lục Châu có hai tầng, học sinh Lục Trung và Tứ Trung Hồng Hải dùng một tầng, nhà ăn bố trí đơn giản, hai bên có sáu cửa sổ lấy cơm.
Hàng ngũ xếp hàng mất mấy phút.
Hầu Tuấn lấy cơm xong đầu tiên, không cầm được chén canh trong tay, lúc trở về càng đi càng sánh ra ngoài, thấy “Hứa Thịnh” đứng gần mình, vì vậy đưa thẳng vào tay “Hứa Thịnh”: “Thịnh ca giúp tôi với, canh này dễ rớt ra ngoài, suýt chút nữa đã gây ra thảm án rồi, tôi ngồi ngay bên cạnh thôi, cậu cầm giúp tôi chút được không?”
Thiệu Trạm cầm chén canh của Hầu Tuấn trong tay, không từ chối.
Hứa Thịnh nói: “Chờ lát nữa nếu xếp hàng nhanh hơn, tôi lấy cơm giúp cậu.”
Trước mặt còn khoảng mười mấy người.
Sau khi Thiệu Trạm đi, hàng ngũ vẫn duy trì tiến về phía trước với tốc độ chậm chạp.
Hàng ngũ di chuyển ngang qua một cái cột trọng lực* ở bên cạnh, Hứa Thịnh nhàm chán dựa lên đó, muốn cúi đầu nghịch điện thoại một lát, nhưng sờ túi mãi mới nhớ ra đây không phải quân phục của mình. Cậu tiếc nuối thở dài, cởi cái mũ trên đầu xuống, lại cởi mấy khuy áo được cài chắc chắn, xắn ống tay áo lên.
*cột trọng lực là mấy cái cột lớn chống đỡ cả căn phòng đó, như ở trường ĐH của mình thi thoảng hay có mấy phòng học có nhiều cột này, nhiều đến mức che hết tầm nhìn bảng của sinh viên, mà bỏ đi thì lại không được.
Cho dù hoán đổi phải giả bộ như vậy, vẫn cứ là “học thần lạnh lùng” biến thành “giáo bá bất kham.”
Bình thường Thiệu Trạm luôn có biểu cảm như người ta ra ngoài làm rơi tiền vậy.
Nhưng Hứa Thịnh và Thiệu Trạm không giống nhau, tổng thể mà nói trên người cậu luôn mang cảm giác biếng nhác, lúc ngẩng mặt nhìn người ta còn cười tươi theo thói quen.
Hứa Thịnh xắn xong tay áo, hàng ngũ vẫn chưa di chuyển.
Những người xếp hàng ở phía sau không ngừng xì xào bàn tán, tôi đẩy cậu, cậu đẩy tôi, đẩy tới mức mấy nữ sinh đỏ mặt tới tận mang tai, một nữ sinh không buộc tóc bị đẩy ra. Mái tóc nữ sinh kia được vén sau tai, mũ quân phục đội trên đầu giống như một thứ phụ kiện, làn da cô nàng trắng hồng, hai gò má ửng đỏ, đi tới trước mặt Hứa Thịnh, giọng nói cũng rất nhỏ: “Bạn học…”
Hứa Thịnh ngẩng mặt lên.
“Chào cậu, mình, mình đến từ Tứ Trung Hồng Hải.”
Nữ sinh nói đến đây thì đối diện với ánh mắt của Hứa Thịnh, xấu hổ dừng lại vài giây, không thể nói thêm gì nữa, chỉ đưa tờ giấy siết chặt trong tay tới.
Rất rõ ràng, trên tờ giấy là phương thức liên lạc.
Mặc dù bây giờ ở trong thân thể Thiệu Trạm nhưng từ nhỏ đến lớn, Hứa Thịnh đã nhận lấy không ít thứ tín hiệu này, sao có thể không hiểu.
Danh hiệu “hội chị em bạn dì” của Hứa Thịnh không phải nói suông, cậu luôn đối xử với nữ sinh rất ôn nhu, tình cảm không ít, cho dù là từ chối cũng phải có trình độ điệu nghệ, không khiến cho đối phương mất mặt, thậm chí bình thường còn cho người ta cảm thấy như có ảo giác được nể mặt: “Chào cậu.”
Hứa Thịnh cứ dựa lên cột như thế, lúc nhìn cô gái đáy mắt vẫn chưa giảm ý cười: “Cho tôi hả?”
Dù sao cũng không phải thân xác của Hứa Thịnh, bình thường cái bộ dạng lúc nào cũng lạnh lùng này của Thiệu Trạm khi có biểu cảm này lại có lực tác động cực lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, nữ sinh kia căng thẳng tới mức không thốt nổi thành lời.
Hứa Thịnh đang định khéo léo từ chối, ví dụ như dùng giọng đùa giỡn “Cậu rất xinh, có phải đang chơi Truth or Dare* không?” để cho đối phương xuống thang trước, đảo mắt suy nghĩ một chút, bây giờ cậu là Thiệu Trạm, không đúng, Thiệu Trạm có thích kiểu người thế này không nhỉ?
*Truth or Dare: trò chơi Sự thật hay Thử thách
Hứa Thịnh lại quan sát nữ sinh kia, vẻ ngoài không tệ, xinh xắn rất hợp mắt người ta.
Mẹ nó, trên thế giới sao lại có người tốt như cậu chứ?!
…
Mặc dù ví dụ này khiến cậu cảm giác không quá thoải mái, nhưng Hứa Thịnh vẫn không nghĩ đến cùng, tiếp tục suy nghĩ.
Nếu cậu cứ chặt mất hoa đào của Thiệu Trạm như vậy…
Hứa Thịnh đang do dự rốt cuộc có nên nhận lấy tờ giấy trước mặt này hay không, một giây trước khi đầu ngón tay sắp chạm vào tờ giấy, tay Hứa Thịnh bị một người khác chìa ngang qua ngăn lại, nói ngăn lại cũng không đúng lắm, nói chính xác phải là đè lại.
Tay Thiệu Trạm đè lên mu bàn tay cậu.
“Xin lỗi”, trừ việc mu bàn tay mình đang bị một lòng bàn tay ấm áp khác đè lên, Hứa Thịnh còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng không chút cảm tình nào, “Cậu ấy không thêm bạn tốt.”
Hứa Thịnh: “…”
Nữ sinh kia cũng ngớ ra: “…”
Thiệu Trạm nói xong, lại hỏi: “Còn việc gì không?”
“Không… Không có.” Nữ sinh kia thu tay về, gập tờ giấy giấu sau lưng. Hiếm khi nào thấy người bị từ chối không lúng túng, chủ yếu là do người chặn tờ giấy lại là một anh chàng đẹp trai khác, cục diện này rất khó khiến người ta lúng túng.
Không chỉ không xấu hổ, thật ra thì, còn cảm thấy hơi phấn khích.
Nữ sinh cùng mấy bạn học khác đang vây xem đồng thời cùng tuôn một tiếng “Mẹ kiếp” trong lòng.
Mau tiếp đi nào!
Người mờ mịt nhất không ai khác ngoài Hứa Thịnh đang dựa cột.
Nhưng Thiệu Trạm nói xong cũng không cho cậu có thời gian phản ứng, cậu giơ tay lên, bắt thẳng lấy cổ tay Hứa Thịnh, kéo cậu trở về trong hàng ngũ, tách hẳn ra khỏi mấy nữ sinh phía sau kia.
Thiệu Trạm buông tay ra, cậu đi từ xa đã thấy Hứa Thịnh đang cười với nữ sinh, lạnh lùng nói: “Giải thích.”
Hứa Thịnh vẫy vẫy cổ tay: “Giải thích gì cơ?”
Hứa Thịnh tưởng cậu ta lại muốn mình giải thích mấy chuyện đại loại như “Tại sao lại phá hỏng hình tượng của tôi?”, nhưng Thiệu Trạm nhìn cậu rồi nói: “Bình thường cậu đều tán gẫu như vậy với nữ sinh sao?”
“…” Hứa Thịnh cảm thấy cuộc đối thoại này sao nghe cứ như khởi binh vấn tội thế nhỉ, “Tôi tán gẫu thì làm sao? Không phải chỉ là nói chuyện phiếm bình thường thôi à?”
Không ngờ Thiệu Trạm lại phê bình.
Được rồi.
Hứa Thịnh giải thích: “Tôi đang muốn từ chối mà, còn sợ nhỡ đâu đây không phải kiểu người cậu thích, lại quay đầu tự tay xé xác tôi thì sao?”
Hứa Thịnh nói xong, lại thấy Thiệu Trạm im lặng vài giây, nói hai chữ: “Không phải.”
Hứa Thịnh: “Không phải cái gì?”
“Không phải kiểu người tôi thích.”
Hứa Thịnh ngẩn người.
Người phía trước đã lấy cơm xong, người tiếp theo đến lượt là cậu, cậu cũng không chú ý, dì lấy thức ăn dùng muỗng sắt gõ “keng” một tiếng, cất giọng hỏi: “——–Nhóc con, ăn gì?”
Nữ sinh ở cuối hàng lùi về sau, bạn cô gái quan sát hai người trước mặt mãi, cuối cùng nhỏ giọng nói bên tai cô: “Xong rồi, đầu năm nay, quả nhiên những anh đẹp trai đều ở cạnh những anh đẹp trai khác.”
Ăn cơm.
Phạm vi hoạt động buổi chiều là dọn dẹp lại phòng ốc trong ký túc xá.
Mỗi phòng chia thành giường trên giường dưới, tổng cộng có tám giường, nhóm bọn họ chỉ có sáu người, cho nên không cần tranh nhau giường ngủ.
Trưởng phòng là Hầu Tuấn.
Vương sĩ quan đến phòng của cả nam và nữ tiến hành giảng giải cách dọn dẹp phòng ốc, từ phòng của nữ sinh xong, lúc đến phòng của nam sinh, Hầu Tuấn vỗ tay đầu tiên: “Hoan nghênh Vương sĩ quan!”
Hứa Thịnh không ngồi chen chúc với mấy người ở hàng trước, cậu ngồi trên giường trống ở bên ngoài, chân dài chống trên đất, lười nghe sĩ quan huấn luyện giảng giải khuôn phép.
Năm phút sau, cậu ngồi không yên: “Báo cáo———”
Vương sĩ quan dừng động tác lại: “Nói.”
Hứa Thịnh: “Xin phép thầy em đi vệ sinh.”
Vương sĩ quan không hề nghiêm khắc, anh tiếp tục động tác trên tay nói: “Đi đi.”
Hứa Thịnh đi tới cửa mới nhớ ra bây giờ cậu là Thiệu Trạm. Thật ra lần hoán đổi thân thể lần này so với lần trước đã thành thạo và tự nhiên hơn rất nhiều, cũng không có cảm giác không thích ứng gì quá đặc biệt, dẫn đến tác phong hành động của cậu cũng quá “Hứa Thịnh”, lo lắng Thiệu Trạm tưởng cậu bỏ trốn, Hứa Thịnh đi được một nửa thì dừng bước.
Ở cửa len lén khoa tay múa chân giơ năm ngón tay với Thiệu Trạm.
Ý muốn nói tôi ra ngoài năm phút thôi.
Thiệu Trạm mắt nhắm mắt mở, không để ý đến cậu.
Hứa Thịnh đi thẳng xuống tầng ký túc, đi dọc theo con đường Lục Âm, cách chỗ ở khu B của Tứ Trung Hồng Hải không xa lắm.
Giữa các khu ký túc xá đều có một con đường nhỏ bị che khuất, bên ngoài chính là tường rào rất cao, vì vậy sau khi xây xong con đường nhỏ này giống như một cái hẻm nhỏ.
Hứa Thịnh lại đi về phía trước một đoạn, đang định quay về, trong lúc vô tình nhìn thấy mấy học sinh đang đứng trong cái hẻm trên đường.
Màu quân phục màu xanh lá cây, hẳn là của Tứ Trung Hồng Hải.
Cầm đầu là một tên nhuộm tóc vàng, đeo hoa tai dài*, đang đứng trong “con hẻm” hút thuốc.
Không biết mấy người đó đang nói chuyện gì, mơ hồ có thể nghe loáng thoáng được mấy câu chửi thô tục ngắn ngủi trong tiếng cười nói.
Trước đây Hứa Thịnh cũng từng nghe qua cái tên Tứ Trung Hồng Hải này, sơ lược lại mà nói, là một ngôi trường có kỷ luật lộn xộn, giáo viên không thể quản được học sinh, nghe nói trong trường tụ tập một nhóm “giáo bá”, còn liên quan tới dân xã hội, mỗi tuần thường thấy “dạy dỗ” người ở trường bên cạnh.
Hứa Thịnh không ở lại, đang muốn đi, cái tên kia dập điếu thuốc, cảnh giác giương mắt nhìn ra bên ngoài con hẻm.
Không biết có phải Hứa Thịnh gặp ảo giác không, lúc tên hút thuốc kia nhìn thấy cậu, ánh mắt không lập tức dời đi mà dính chặt luôn trên người mình, sau đó dường như hắn cười, tiến về phía trước vài bước, không rõ ý tứ trong giọng nói: “… Thiệu Trạm?”
Hứa Thịnh: “…?”
*nhĩ liệm (耳链): không phải hoa tai bình thường mà là kiểu hoa tai dạng dây, chuỗi giống của nữ giới. Đại khái như hình bên dưới.
*Lời editor: Bởi vì anh ghen ghen ghen thôi mà >.< À đã đi được hơn 1/3 chặng đường rồi *tung hoa* Cảm ơn mọi người đã dõi theo mình trong hai tháng qua, chúng ta cùng tiếp tục cố gắng nào!!!